1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những câu chuyện đọc rồi suy ngẫm

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Hạ Long' bởi JQK_Halong, 03/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ChenWenQiang

    ChenWenQiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2005
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0
    CẢM ƠN MẸ
    Khi bạn lên một, mẹ chăm sóc bú mớm cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách quấy khóc suốt đêm.
    Năm bạn hai tuổi, mẹ dạy bạn chập chững bước đi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bỏ chạy khi mẹ gọi tên.
    Lúc bạn lên ba, mẹ chuẩn bị những bữa ăn ngon cho bạn bằng tất cả tỉnh yêu thương của mình. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hất tung thức ăn xuống sàn.
    Bạn được bốn tuổi, mẹ tặng cho bạn những mẩu bút chì. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô vẽ lung tung lên bàn ăn.
    Được năm tuổi tròn, mẹ mặc cho bạn những bộ quần áo thật đẹp để đi chơi. Bạn cảm ơn bằng cách giẫm vào vũng nước bẩn gần bên.
    Khi bạn sáu tuổi, mẹ đưa bạn đến trường. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách gào toáng lên: "Không đi! Không đi!"
    Khi bạn được bảy tuổi, mẹ mua cho bạn một quả bóng. Bạn cảm ơn bằng cách ném nó vào cửa kính nhà bên.
    Lúc bạn tám tuổi, mẹ đưa cho bạn một que kem. Bạn cảm ơn bằng cách để kem nhỏ bẩn đầy váy áo.
    Khi bạn chín tuổi, mẹ cho bạn học đàn Piano. Bạn cảm ơn bằng cách chẳng khi nào màng đến việc luyện tập.
    Năm bạn tròn mười tuổi, mẹ bận rộn đưa đón bạn suốt ngày từ sân chơi thể thao đến sinh nhật bạn bẻ... Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nhảy ra khỏi xe và chẳng buồn ngoái đầu nhìn lại bao giờ.
    Khi bạn mười một tuổi, mẹ đưa bạn cùng các bạn con đi xem phim. Bạn cảm ơn bằng cách đòi ngồi ở dãy ghế khác.
    Sang năm bạn mười hai tuổi, mẹ khuyến cáo bạn không được xem một vài chương trình truyền hình. Bạn cảm ơn bằng cách chờ cho mẹ vắng nhà là xem cho thỏa thích.
    Bước vào tuổi mười ba, mẹ muốn tự cắt tóc cho bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng mẹ không khéo tay gì cả.
    Bạn vào tuổi mười bốn, mẹ tiêu cả tháng lương của mình để cho bạn được đi cắm trại hè cả tháng dài. Bạn cảm ơn bằng cách quên không viết cho mẹ dù chỉ một lá thư.
    Lúc bạn mười lăm, mẹ mong chờ một vòng tay yêu thương sau những giờ làm việc mệt nhoài. Bạn cảm ơn bằng cách luôn khóa cửa phòng riêng im ỉm.
    Khi bạn mười sáu, mẹ dạy bạn cách điều khiển xe. Bạn cảm ơn bằng cách giành lấy xe mỗi khi có dịp.
    Mười bảy tuổi lẻ, mẹ chờ mong những lời sẻ chia của con. Bạn cảm ơn bằng cách phone cho bạn bè suốt tối.
    Tròn mười tám tuổi, mẹ sung sướng reo to ở lễ tốt nghiệp Trung học của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách mải vui chơi với bè bạn đến tận sáng hôm sau mới trở về.
    Khi bạn mười chín, mẹ trả tiền học phí cho bạn, chở bạn đến tận trường đại học. Bạn cảm ơn bằng cách chào mẹ tít bên ngoài cổng để khỏi phải xấu hổ trước bạn bè.
    Năm bạn đã hai mươi, mẹ dò hỏi bạn có để ý đến ai chưa? Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Đó không phải là việc của mẹ".
    Sang năm bạn hai mươi mốt tuổi, mẹ gợi ý một vài nghề nghiệp chuẩn bị cho tương lai. Bạn cảm ơn bằng cách đáp lại rằng: "Con không muốn làm nghề giống mẹ".
    Khi bạn hai mươi hai tuổi, mẹ ôm chặt bạn trong lễ tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn bằng cách hỏi xem mẹ có thể thưởng bạn một chuyến du lịch châu Âu.
    Năm bạn hai mươi ba, mẹ sắm sanh vật dụng cho căn hộ riêng của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói với bạn bè chúng thật xấu xí.
    Khi bạn hai mươi bốn, mẹ gặp mặt người bạn đời tương lai của bạn và hỏi han bạn về kế hoạch mai sau. Bạn cảm ơn bằng cách nổi cáu rền rĩ: "Thôi mà mẹ, xin mẹ...".
    Bạn hai mươi lăm tuổi, mẹ giúp bạn trang trải chi phí tiệc cưới, và mẹ vừa khóc vừa nói rằng mẹ yêu bạn biết chừng nào. Bạn cảm ơn bằng cách đi hưởng tuần trăng mật một vòng đất nước.
    Khi bạn đã ba mươi, mẹ gọi điện cho bạn để khuyên bảo về chuyện con cái. Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Thời nay mọi việc đã khác xưa!"
    Khi bạn bốn mươi, mẹ gọi điện cho bạn để nhắc nhở sinh nhật của một người họ hàng. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng bạn đang bận rộn ghê lắm.
    Khi bạn năm mươi, mẹ cảm thấy tuổi già cần được sự chăm nom của con cái. Bạn cảm ơn bằng cách đọc cho mẹ nghe về gánh nặng cha mẹ già đối với con cái như thế nào.
    Và rồi, một ngày, mẹ đi xa. Và mọi điều bạn chưa kịp làm như một cái gì thật khủng khiếp dội vào tim bạn.
    Và bạn có biết rằng mẹ - người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế giới này vẫn luôn dõi theo trên mỗi bước mình đi?
    Nếu mẹ vẫn còn, đừng bao giờ quên yêu mẹ hơn bao giờ hết...
    Nếu mẹ không còn nữa, hãy luôn nhớ đến tình yêu vô điều kiện của mẹ và hãy mãi khắc ghi... Hãy luôn kính yêu mẹ, bởi vì chúng ta chỉ có duy nhất mẹ trong đời.
    Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm. Mẹ là sức mạnh, là niềm tin của con. Mãi mãi trong tim con sẽ luôn mang theo tình yêu thương của mẹ...


    1. Có một người cha giữ hai cuốn nhật ký viết về con gái. Trong đó có một cuốn anh viết khi con đang còn trong bụng mẹ. Chín tháng mười ngày trải dài trong 100 trang viết khắc khoải mong chờ đứa con đầu lòng.
    2. Có một người cha giữ một kỷ vật trong hộp đồ nữ trang gia bảo. Đó là một miếng kẽm hình tròn có đục lỗ đeo dây. Trên cả hai mặt đều ghi chữ số 34. Ít ai biết vật này có giá trị gì mà anh sợ mất nó hơn bất cứ món nữ trang quý giá nào.
    Những ngày đầu con gái chào đời là những ngày anh phấp phỏng "lẻn" vào phòng sơ sinh mỗi ngày chục bận, để âu lo dòm vào đứa bé mỏng mảnh đang nằm trong ***g kính và chưa chịu mở mắt. Đứa bé mang số 34. Và những lần cô hộ lý đưa con anh đi tắm là một lần anh mong ngóng hồi hộp nhìn con số 34 để biết chắc rằng con anh không bị "lạc". Ngày đón con từ bệnh viện về, khi thay áo cho con gái, anh mừng rú lên khi thấy người ta bỏ quên "vật báu" 34 vẫn còn đeo ở cánh tay con. Anh biết đó sẽ là vật quí còn theo anh mãi mãi.
    3. Có một người cha khắc những vết khắc lên cột, vạch những vạch vôi lên tường để đo con gái lớn dần trong niềm vui và nỗi lo. Những vết khắc, vạch vôi là những bức tranh nhân bản đẹp tuyệt vời trong bất cứ ngôi nhà nào.
    4. Có một người cha cứ trồng thêm một cây khi con thêm một tuổi. Và vườn cây cho con gái cứ nhiều lên trong hạnh phúc đớn đau của người cha khi nghĩ về cái ngày con lên xe hoa về nhà người khác.
    5. Tất cả những việc tưởng chừng như "ngớ ngẩn" của người cha dành cho con, để làm gì?
    Để một ngày kia con về cùng hạnh phúc
    Ba đôi lúc nhìn quanh cho đỡ nhớ nhà mình
    Đó là câu thơ của một nhà thơ, anh đã giải thích hộ cho mọi người cha yêu con gái. Rằng đối với cha, con gái có ý nghĩa thân thiết ngự trị vào tất cả là gia đình, là ngôi nhà. Đến mức nếu không còn có con trong ngôi nhà này thì có nghĩa là ngôi nhà cũng không còn, đã xa lạ như nhà của người khác mất rồi. May mắn sao những kỷ vật kia, những vạch vôi, vết khắc kia, "vườn cây-con gái" kia là hiện thân của con qua năm tháng, vẫn còn ở lại. Và thế là cha nhìn quanh, nhìn lên những "hiện thân" ấy để gặp lại một chút nhà mình, cho đỡ nhớ nhà mình.
    6. Một ngày nọ vào bệnh viện, thấy một cô bạn gái đang đút cháo cho bố ăn, tôi chợt thấy thảng thốt với câu nói của nhà thơ Thanh Tịnh "Bố cho con ăn, con cười, bố cười. Con cho bố ăn, bố khóc, con khóc". Mới thấy vòng đời ngắn ngủi làm sao!
    Mỗi người đều lưu giữ trong tim hình ảnh một người cha. Hình ảnh thứ 7, thứ 8, thứ 7 tỉ xin dành cho bạn, cho những ai được may mắn sinh ra trên Trái Đất này.
    Chiều nay đưa tiễn thân phụ một người bạn về bên kia dương gian, chợt thấy mọi thứ tình yêu đều cần phải vội vàng, đâu cứ chỉ tình yêu lứa đôi. Mau lên chứ vội vàng lên với chứ...
    St
    Cho ngày lễ VU LAN!
  2. Nguyenaoe

    Nguyenaoe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2005
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    CHUYỆN CÂY TÁO

    Cách đay rất lâu , ở 1 làng nọ có một cây táo cổ thụ .Hàng ngày có 1 cậu nhỏ hay ra chơi đùa với cây . Cậu leo trèo lên ngọn cây , hái táo để ăn và khi đã mệt mỏi cậu ngủ thiếp đi dưới bóng râm của nó . Cậu rất yêu quí cây táo và cây táo cũng thích chơi đùa với cậu .
    Thời gian trôi đi , cậu nhỏ gày nào đã lớn và không còn chơi đùa với cây táo nữa . Một ngày nọ cậu xuất hiện với vẻ mặt rất buồn bã . Cây táo muốn cậu chơi đùa với nó , nhưng cậu từ chối :
    - Tôi không còn nhỏ nữa và tôi không muốn chạy xung quanh cây. Tôi muốn chơi đồ chơi kia nhưng tôi không có tiền để mua chúng .
    - Tôi cũng không có tiền - Cây táo nói - nhưng cậu có thể hái các trái táo để bán và cậu sẽ có tiền .
    Cậu trai rất mừng khi nghe đề nghị như vậy . Cậu hái hết các quả táo mang đi bàn và không trở lại nữa . Cây táo rất buồn vì nhớ cậu .
    Một ngày kia , cậu bé ngày nào đã trở thành 1 chàng trai , đến bên cây táo . Nó rất vui mừng và đề nghị cậu chơi dùa với nó . Nhưng chàng trai từ chối và đề nghị cây táo hãy cho chàng 1 ngôi nhà đề gia đìng của chàng trú ẩn .
    -Tôi kô có nhà đê cho cậu - cây táo nói - nhưng cậu có thể chặt những tán cây của tôi để làm nhà .
    Và thế là chàng trai chặt hết các tán cây , vui vẻ mang đi . Cây táo rất hạnh phúc khi thấy chàng trai vui nhưng không thấy chàng quay lại . Nó trở nên buốn bã và cô độc.
    Vào 1 ngày hè nóng nực rất lâu sau đó ,ngươi đàn ông- cậu bé lại xuất hiện . Và cây táo lại rất vui mừng . Nó muốn chơi đùa , nhưng người dàn ông ấy từ chối vì mệt mỏi . Ông ấy muốn có 1 chiếc thuyền để nghỉ ngơi và muốn cây táo giúp mình . Cây táo đề nghị người đàn ông hãy đốn thân cây to lớn của nó đề làm thuyền . Người đàn ông đốn cây và không xuất hiện nữa .
    Cuối cùng , vào 1 buổi chiều , ông lão - cậu bé đã xuất hiện .
    - Ôi con trai ,bây giờ thì ta không còn gì để cho con nữa rồi - cây táo nói - Không còn những quả táo chín ngọt..
    - Con không còn răng để ăn táo..
    - Cũng không còn cành để con leo ...
    - Con không đủ sức để làm việc dó.
    - Thật sự ta không còn gì nữa , chỉ còn mỗi gốc cây - Cây táo khóc..
    - Con không cần cái gì nữa cả . Chỉ cần 1 chỗ để nghỉ ngơi thôi .
    Nói rồi ông lão ngồi lên gốc cây . Cây táo rất đỗi vui mừng . Nó cười qua làn nước mắt.
    Đây chỉ là 1 câu chuyện ngụ ngôn . Cây táo là cha mẹ chúng ta . Khi chúng ta còn bé chúng ta rất thích chơi đùa với Bố , Mẹ . Nhưng khi chúng ta lớn thì chúng ta rời bỏ họ và chỉ quay về khi chúng ta cần lấy thứ gì hay chúng ta có những nỗi phiền muộn . Cha mẹ vẫn sẵn sàng tha thứ đón nhận chúng ta và làm tất cả những gì miễn là chúng ta đuwọc hạnh phúc.
    ST
    Câu kéo về thấy 1 số trùng với F_187.ttvn, buồn quá!
    Được nguyenaoe sửa chữa / chuyển vào 15:55 ngày 14/08/2006
  3. Nguyenaoe

    Nguyenaoe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2005
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    Điều đó rồi cũng qua đi
    Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cần thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: "Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông sáu tháng để tìm chiếc vòng đó".
    Benaiah trả lời: "Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?".
    Nhà vua đáp: "Nó có những sức mạnh kỳ diệu. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui". Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.
    Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.
    Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi: "Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?". Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng ngời một nụ cười.
    Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mùa lễ hội. "Nào, ông bạn của ta - vua Salomon hỏi - ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?". Tất cả cận thần có mặt đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười.
    Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: "Nó đây, thưa đức vua". Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó có khắc dòng chữ: "Điều đó rồi cũng qua đi".
    Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi...
    ST
  4. zizou0804

    zizou0804 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2002
    Bài viết:
    443
    Đã được thích:
    0
    Chuyện rằng: Có một chàng trai không may bị mù, quen biết một cô gái, hai người cùng yêu nhau. Đến một ngày chàng trai nói với cô gái rằng " Khi nào anh nhìn được cả thế giới, anh sẽ lấy em làm vợ".
    Và đến một ngày kia, chàng trai được phẫu thuật mắt và anh đã nhìn được ánh sáng. Lúc đó cô gái mới hỏi chàng trai: " Anh sẽ lấy em làm vợ chứ?"
    Chàng trai ngước nhìn cô gái và giật mình, cô cũng bị mù như mình. Anh ta từ chối cô gái.
    Cô gái ra đi với nước mắt và nói rằng "Hãy giữ gìn đôi mắt của mình anh nhé!". Chàng trai đâu biêt rằng đôi mắt mà chàng đang mang chính là của cô gái hiến tặng.
    Cuộc sống là như thế đó, đôi khi người ta chấp nhận cho đi cái quý giá nhất của đời mình nhưng rồi họ chẳng nhận được lại những điều như mong muốn.
    Được zizou0804 sửa chữa / chuyển vào 22:10 ngày 21/08/2006
  5. mu_hl_ftu

    mu_hl_ftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    507
    Đã được thích:
    0
    Những câu chuyện về cha mẹ luôn luôn cảm động.
  6. mu_hl_ftu

    mu_hl_ftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/07/2006
    Bài viết:
    507
    Đã được thích:
    0
    http://www.gogetforum.com/skkuvn/skkuvn-about1380.html&sid=65023de2c3a31256f44c1804c7466972
    Câu chuyện này cũng rất hay. Chỉ có điều mình không post vô đây được, mọi người chịu khó vào đường link vậy nhé.
  7. danhchettuot

    danhchettuot Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/07/2006
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    cánh cửa không bao giờ khoá
    Ở nước Schotland, tại tỉnh Glasgow, có một cô gái trẻ, như số ít các thanh thiếu niên ngày nay thường làm: chán sống chung trong một gia đình nề nếp. Cô gái chán lối sống khuôn phép của gia đình và bảo:
    - Con không muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ. Con đi đây!
    Thế là cô bỏ nhà ra đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà của mình. Tuy nhiên chẳng bao lâu thì cô bị ruồng bỏ và vì không tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác hình hài mình ra làm thứ để mua bán đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi, và cô con gái ấy càng ngày càng sa đoạ trong lối sống của mình.
    Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:
    - Làm ơn cho tôi chưng ở đây tấm hình này.
    Đó là tấm hình của một bà mẹ tóc đã muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: " Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con".
    Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày nọ cô gái đến một toán cứu trợ nhận bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những thông báo. Chợt cô thấy tấm hình và tự hỏi: " Có phải mẹ mình không nhỉ?"
    Cô không còn lòng dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kỹ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những lời bà viết nữa:" Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình cô bật khóc.
    Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cữa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội đến buồng ngủ của bà và thấy bà vẫn còn đang ngủ yên. Cô lay đánh thức mẹ mình dậy và thưa:
    - Mẹ ơi! Con đây! Con đã về nhà rồi!
    Bà mẹ không tin vào đôi mắt mình. Bà lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô con gái nói với mẹ:
    - Mẹ à, con lo quá. Cửa mở không khoá nên con tưởng nhà có trộm.
    Bà mẹ dịu dàng trả lời:
    - Không phải vậy đâu con à. Từ ngày con bỏ đi, cửa nhà mình chưa hề khóa.
  8. JQK_Halong

    JQK_Halong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/08/2005
    Bài viết:
    256
    Đã được thích:
    0
    tình người
    Chúng ta thường dùng chữ "Tình người" nhưng nhiều khi chúng ta lại hiểu sai ý nghĩa của "Tình người".
    Tình người không phải là chen lấn trên xe buýt trước rồi lôi kéo nhường chỗ ngồi của mình cho bạn mình.
    Tình người không phải là năm mới mặc quần áo thật đẹp rồi mang qùa cáp đi biếu tặng.
    Tình người không phải là đang xếp hàng dằng dặc len lén kêu bạn bè, người thân của mình chen vào.
    Tình người không phải là tạo mối quan hệ riêng tư trong công tác.
    Vậy thì, thế nào là tình người chân chính?
    Tình người là thắp sáng lên ngọn đèn nhỏ trước cửa nhà mình trong hẻm nhỏ tăm tối để người về khuya thấy đường về; là cho người uống ly trà mát dưới trời nóng bức.
    Tình người là ra sân bay đón vận động viên đại bại trở về nước; là vài lời khuyên nhủ bên tai người bạn đang thất vọng.
    Tình người là giúp đỡ người tàn tật di chuyển, là khuyến khích người yếu đuối đứng dậy; là mang cái mình dư thừa đem cho người còn thiếu thốn; là chia sẻ những điều đắc ý của bản thân cho những người đang thất ý.
    Điều quan trọng nhất là:
    "Tình người không phải là sự thiên vị, mà là bác ái; Không phải là sự bố thí, mà là sự quan tâm; Không phải là lễ phép bề ngoài, mà là sự tôn trọng từ nội tâm."
    Tình người là một biểu hiện của sự giúp đỡ lẫn nhau của con người, khiến bạn cảm thấy cái đáng quý khi làm một "con người" và yêu quý mỗi một "con người".
    Tình người là một loại biểu hiện của cảm giác tình cảm, khiến bạn cảm thấy đó không phải là trạng thái tình cảm bề ngoài, mà là sự ôm ấp tình cảm sâu thẳm trong lòng.
    Tình người là một hương vị không thể nói ra, khiến bạn cảm thấy ý vị thâm trường sâu xa của nó.
  9. Nguyenaoe

    Nguyenaoe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2005
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    Chữ Nhẫn
    Con người thường tặng nhau chữ "Tâm" hoặc chữ "Nhẫn" để tôn vinh hoặc để nhắc nhủ nhau. Chữ Tâm thì đã quá rõ, vì con người chỉ còn là người khi còn có lương tâm. Tâm là định hướng cho suy nghĩ và hành động của mỗi con người; là chuẩn mực phân chia ranh giới giữa cao thượng và thấp hèn, giữa văn minh và dã man, giữa có văn hoá và không có văn hoá...
    Bên cạnh đó, con người muốn tồn tại và phát triển không thể thiếu chữ Nhẫn. Khổng Tử từng nói:
    "Nhịn được cái tức một lúc - Tránh được mối lo trăm ngày
    Muốn hoà thuận trên dưới - Nhẫn nhịn đứng đầu
    Cha con nhẫn nhịn nhau - Giữ tròn đạo lý
    Vợ chồng nhẫn nhịn nhau - Con cái khỏi bơ vơ
    Anh em nhẫn nhịn nhau - Trong nhà yên ấm
    Bạn bè nhẫn nhịn nhau - Tình chẳng phai mờ
    Tự mình nhẫn nhịn - Ai ai cũng yêu mến".
    Chữ Nhẫn hay thật, nó nhắc người ta phải luôn luôn kiên trì học tập, rèn luyện và lao động sáng tạo. Đôi lúc còn phải biết chấp nhận những khó khăn thử thách, biết chấp nhận tạm thời những thực tại khách quan chưa đúng với mong muốn của mình. Có khi phải chấp nhận cả những thực tế cay đắng phũ phàng, khi những thực tế đó không dễ gì thay đổi.Trong khi kiên nhẫn chấp nhận, người ta còn phải biết tìm cách thích nghi vì chính "thích nghi là quy luật sống của muôn loài". Thích nghi ở đây không đồng nghĩa với "cơ hội chủ nghĩa", sự đầu hàng hay thoả hiệp. Thích nghi không chỉ là cam chịu mà chính là để tiếp tục tìm cách giải quyết, thực hiện thắng lợi từng bước những hoài bão và mục đích của mình. Như vậy, nếu chữ Tâm thể hiện tính người thì chữ Nhẫn thể hiện bản lĩnh của con người.
    ST.
  10. zizou0804

    zizou0804 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2002
    Bài viết:
    443
    Đã được thích:
    0
    Nhưng chữ nhẫn và chữ Tâm nếu không biết cách xếp đặt có thể thành "Nhẫn Tâm" anh nhi?

Chia sẻ trang này