1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHỮNG CÂU CHUYỆN NÊN BIẾT

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Tháng Năm' bởi hoaibaovietnam84, 08/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tanda_2210

    tanda_2210 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    190
    Đã được thích:
    0
    Chiếc đàn piano màu đỏ
    Khi tôi 20 tuổi, tôi bán hàng thuê cho một hiệu đàn piano ở St. Louis. Một lần, chúng tôi lại nhận được một "đơn đặt hàng" là một bưu thiếp từ vùng Đông Nam Missouri.
    Trên bưu thiếp đó có viết "Xin hãy mang một chiếc đàn piano màu gụ đỏ tới cho cháu tôi. Tôi sẽ trả góp 10 đôla mỗi tháng bằng tiền bán trứng gà". Qua nét chữ có thể đoán đó được người viết là một bà cụ. Bà ấy viết câu đó lặp đi lặp lại kín mít tấm bưu thiếp, viết cả ra những diềm giấy còn thừa ở mặt trước cho đến khi chỉ còn ra một khung nhỏ ghi địa chỉ.
    Tất nhiên công ty chúng tôi không thể bán piano trả góp 10 đô mỗi tháng. Nên chúng tôi lờ tờ bưu thiếp đi.
    Tuy nhiên, đến một ngày, ở vùng Đông Nam Missouri đó có thêm vài người đặt mua đàn piano và chúng tôi phải chở đàn đến đó. Vì tò mò, tôi muốn đến địa chỉ của bà cụ xem sao. Gần như giống hệt những gì tôi tưởng tượng: bà cụ sống trong một túp lều lụp xụp cạnh cánh đồng.
    Sàn căn lều rất bẩn. Gà thì chạy lung tung: không xe, không điện thoại, không nghề nghiệp. Chẳng có gì cả trừ một mái nhà, và đó cũng không phải là một cái mái tốt. Cháu gái của bá cụ khoảng 10 tuổi, đi chân đất và mặc váy vá.
    Tôi giải thích cho bà cụ rằng chúng tôi rất buồn vì không giúp được bà cụ. Nhưng dường như những gì tôi giải thích chẳng có hiệu quả. Cứ 6 tuần một lần, chúng tôi lại nhận được một cái bưu thiếp y như nhau. Cần có một cái đàn piano màu gụ đỏ, và thề thốt rằng bà sẽ trả 10 đôla/tháng. Khoảng hai năm sau, tôi mở được một công ty giao bán piano của riêng mình, và đôi khi tôi đăng quảng cáo trên báo địa phương Missouri. Tôi bắt đầu nhận được những bưu thiếp như từng nhận ở công ty cũ. Trong hàng tháng trời, tôi cũng lờ những tờ bưu thiếp đó đi, vì tôi biết làm gì cơ chứ?
    Nhưng rồi, một hôm ở công ty tôi có nhập về một số đàn piano kiểu mới, trong đó có một chiếc đàn màu gụ đỏ. Dù biết mình có thể gây thua thiệt cho công ty, tôi vẫn quyết định đưa chiếc đàn lên xe ô tô chở tới nhà bà cụ và nói rằng nếu bà trả 10 đôla/tháng thì bà sẽ phải trả 52 lần. Tôi đặt piano vào nơi ít có khả năng bị dột nhất. Tôi cũng dặn bà và cháu bé giữ cho bọn gà đừng nhảy lên đàn piano. Rồi tôi lên xe về công ty đinh ninh rằng thế là coi như mình đã cho không một cây đàn.
    Nhưng cứ 10 đôla được gửi đến cho tôi rất đều đặn mỗi tháng. Cả 52 tháng. Đôi khi không chỉ là tiền giấy mà là những đồng xu được dùng băng dính đính vào bưu thiếp.
    ---------------------------
    Câu chuyện này mình đọc đc trong box nhạc cổ điển,mình nghĩ nó rất hay nên muốn chia sẻ với mọi người!
    Hạnh phúc là làm đc những điều tuyệt vời mình chưa làm được,mỗi ngày cố gắng một chút,đến một lúc nào đó bạn sẽ nhận ra rằng:mình là người hạnh phúc!

  2. sweetwitch

    sweetwitch Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2004
    Bài viết:
    160
    Đã được thích:
    0
    Chuyện này làm thành phim hẳn hoi rồi Tuấn ạ. Phim VN ấy, một đoạn phim ngắn.
    >> ANh Ngu : em bít ngay là những cái anh Ngu giới thiệu thì không thể nào không có cái j mờ ám mà.
  3. tanda_2210

    tanda_2210 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    190
    Đã được thích:
    0
    Hic,Sa làm mình ngượng quá!Mình chưa đc xem bộ phim đó.Thế chuyện này thì sao?Truyện này chắc chắn ko chuyển thành phim truyền hình được!
    -------------------------------------------------------------
    Ba cây cổ thụ
    Ở một khu rừng nọ có ba cây cổ thụ đang bàn luận về tương lai. Cây thứ nhất nói: "Một ngày nào đó tôi muốn được trở thành chiếc hộp đựng châu báu với hình dáng lộng lẫy". Cây thứ hai nói: "Tôi muốn trở thành con thuyền to lớn. Tôi sẽ chở đức vua và hòang hậu đi khắp thế giới". Và cây thứ ba: "Tôi muốn vươn dài để trở thành cây to lớn nhất trong khu rừng này. Mọi người nhìn lên đồi sẽ thấy tôi vươn xa, chạm đến bầu trời".
    Một vài năm sau đó một nhóm người đặt chân đến khu rừng và cưa những thân cây. Cả ba đều mỉm cười hạnh phúc vì tin mong ước của mình sẽ thành hiện thực.
    Khi cây đầu tiên được bán cho một chủ trại mộc, nó được tạo thành máng đựng thức ăn gia súc và đặt trong kho thóc phủ lên bởi một lớp cỏ. Cây thứ hai được bán cho một thợ đóng thuyền đóng thành một chiếc thuyền nhỏ để câu cá. Cây thứ ba bị chặt thành từng khúc và quẳng lại trong bóng đêm. Đây chẳng phải là những điều mà chúng hằng mong đợi.
    Một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến kho thóc. Người vợ đã đến kỳ sinh nở, người chồng hy vọng tìm được một chiếc nôi cho đứa bé và máng cỏ đã trở thành chỗ ở ấm áp cho em. Cây thứ nhất cảm nhận cảm nhận được sự quan trọng của nó và hiểu rằng mình đang che chở một sinh linh bé nhỏ.
    Vài năm sau, một nhóm người đi đánh cá trên chiếc thuyền của cây thứ hai gặp phải một trận bão lớn. Những người trên thuyền đã rất mệt mỏi, nhưng cây thứ hai biết rằng nó có đủ sự vững chãi để giữ an toàn và sự bình yên cho chủ nhân. Với cây thứ ba, một ngày, có ai đó đã đến và nhặt những khúc gỗ. Trên đỉnh đồi, nó được đóng thành một hàng rào ngăn chặn thú dữ. Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cây thứ ba nhận ra rằng nó có đủ sức mạnh để đứng vững trên đỉnh đồi này.
    ----------------------------------------
    Lấy từ xitrum.net
  4. clbthangnam

    clbthangnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2005
    Bài viết:
    233
    Đã được thích:
    0
    Duong stole us 10.000 $
    ----- Forwarded Message ----
    From: Pierre De Hanscutter <xxx@javva.org>
    To: Vu Truong Giang <xxx@yahoo.com>
    Sent: Friday, September 15, 2006 6:48:57 PM
    Subject: Duong stole us 10.000 $
    Hello Giang,
    I would like to present you my deep excuses to you and TNT club. Many times, your organization inform us about Miss Duong.
    I never listen you and it was a deep mistake. Probably you read in the press, in May 2006, SJ Vietnam won 2 projects at world. A little bit before *****bmit the final priojects to World Bank, Miss Duong went to a photocopy shop to delete the name of SJ Vietnam and she lets only her name on one of the two winning projects that we submitted for the õ?oInnovation Dayõ?.
    She stole us 10.000 $ (ten thousand us dollars ) ! When I said õ?ousõ?, it not really SJV and all the volunteers who spend time to wrote these projects (we wrote 5 projects ! ), but the children of the fisher village for who we created this project. We are the doing the project (to create a youth house with an evening school) but a lot slower because this money is missing. And Duong is totally unable to do this project or even to understand itõ?Ư She is even unable to understand that she can not use this money to do private projects or projects far away from the initial project. She was just able to delete SJV names in a photocopy shop and to lie to people who trusted her..õ?Ư In this story, the children of the Long Bien area are victims of her stupi***y ,her love for the power and moneyõ?Ư. It is really sadõ?Ư We had many meeting with her to try to change her mindõ?Ư. Each time we got agreements with her (and one agreement signed by her) and each time she broke the agreementsõ?Ư Now it is enough, her last õ?opropositionõ? was that SJV will make õ?oherõ? project but with 50% of the budget but she will keep 5.000 $ for private projects without any justification about what she will do with õ?oherõ? moneyõ?Ư Of course, it is unacceptable and completely crazyõ?Ưõ?Ư. SJV is an international organization and we will not continue to play with someone who stole us a such sum of money and who acts like a spoiled children. When you stole 10.000$, it is an adult budget, and you have to be ready to assume your acts like an adult.
    Phuc and me as representative of SJ Vietnam we are preparing an action in Justice, we have enough documents, neutral witness and others evidence to attack her. Do you have some bad experiences with her (did she stole you also money ?) that we could use to show to justice that it is not first time that she does such kind of things ?
    I would also inform you and TNT club that SJV has absolutely no more link and contact with this person. She is not allow to use the name, pictures, logo, reports and projects of SJV.
    Could you inform the management of TNT about this story ?
    Again, I am really sorry that I didnõ?Tt listen youõ?Ư.
    Pierre
    Ps: I heard from some people that She wants to do õ?osomethingõ? against TNT club after Mid-autumn festivalõ?Ư. About this festival, she is NOT allowed to use the world bank grant for that: this money is there ONLY to create a YOuth Houseõ?Ư.If she proposes to your organization to join her festival, you should refuse because one day she will have to give back this money to World Bank and the name of your organization could be linked to this sad story.
    It really sad also that such kind of person spend so much energy to destroy voluntaries organizations only to feel important and in reaction, we have also to lose our time and energy to defend against such kind of people. She is a shame for the voluntary world.
  5. phamhoangle

    phamhoangle Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/07/2004
    Bài viết:
    369
    Đã được thích:
    0
    How easy to stole such a big amount of money.
  6. ngocsangvn

    ngocsangvn Moderator Staff Member

    Tham gia ngày:
    25/03/2003
    Bài viết:
    29.478
    Đã được thích:
    3
    Vụ kỳ án tại SJ Vietnam :
    http://tnt.vasc.com.vn/forums/index.php?act=ST&f=18&t=7012&st=0#entry111673
  7. nguyenminh720

    nguyenminh720 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2003
    Bài viết:
    851
    Đã được thích:
    1
    Tôi viết bài này kô muốn rơi vào sự tranh cãi và xỉ vả chỉ muốn chia sẻ với các ******** nguyện viên CLB Tháng Năm
    Tôi nhớ anh DK Giang khi viết về trẻ lang thang có một ý rất hay:
    Đã bao h bạn đói chưa , đói đến mức không làm chủ được bản thân mình... Đã bao h bạn đặt vào vị trí trẻ lang thang chưa, sống không hề có một ràng buộc nào về đạo đức và pháp luật, chỉ có 2 chứ " sống còn"...
    Làm công tác hoạt động xã hội trong lĩnh vực trẻ lang thang đường phố tôi rất ngại dẫn các đoàn đi thăm nom tặng quà hay chụp ảnh các em. bởi tôi biết các em sống kô cần những quy định về ứng xử... các em chỉ cần thích hoặc không thích...
    Sự phản kháng của các em nhỏ lang thang sống trên hè phố rất mạnh, các em chỉ dựa vào cảm tính nếu ai đó hợp với mình cùng có điều giống mình để chia sẻ...đôi khi các em cuốn hút tình nguyện viên theo lối nói và lối sinh hoạt vô tổ chức của mình...đó là bởi sự phản kháng mang tính bản năng với những gì mà các em thấy làm mình bị thiệt....
    Trẻ lang thang đâu cần phân biệt là tốt xấu của hành vi, trong mắt các em chỉ có giá trị hành động nào làm cho các em nể phục.
    Đánh ư! Xin lỗi tình nguyện viên kô thể đao búa bằng các em đâu? Hỏi xem tình nguyện viên nào dám châm 20 lần đầu thuốc lá đang cháy đỏ lên cánh tay. Hỏi xem tình nguyện viên nào dám cắt nửa bên chân mày và tự lấy dao lam rạch má của chính mình.
    Tôi sợ lắm những ai lấy các em ra để tổ chức những đợt thăm quan, trong khi khoe bày sự giàu sang đầy đủ, bởi các em chỉ có quan điểm "chúng nó có ,mình không có , thế mình lấy của chúng nó"
    Nếu tôi là đại ca của bọn trẻ , tôi sẽ oánh chúng hộc máu nếu chúng lấy đồ bán mà không chia lại cho tôi... nhưng tôi là tình nguyện viên. thì tôi làm gì, oánh với những em đã quen cầm dao để mà tranh giành địa bàn thì có đánh nổi kô? với các em nhỏ hơn mình ư? các em thù lắm sự thù hận của một con sư tử chưa đủ nanh đủ vuốt....
    Đánh các em ! các em chịu bởi vì sao ? đó là còn có những tình nguyện viên mà các em yêu quý , kô muốn để các anh chị phải đứng ra bênh vực ,chứ nếu ngon lành chơi tay bo. thì 3 nhóc 6 - 8 tuổi quây lại đánh bê xê lết một tên 20 lấc cấc...Hùng với Ngân Giang chắc cũng chẳng lạ gì bọn trẻ ở Đống Đa....
    Vậy nên....Đừng dùng bạo lực với các em , các em đã đối đầu quá nhiều với bạo lực rồi...!
    Cũng đừng nên đem một khoảng cách về mức sống quá cách biệt ( dù vô tình ) đem ra trước mặt các em...!
    Nhưng các em lại sợ , sợ người ta tin mình, quý mình mà bản thân lại kô làm theo sự tin và quý ấy....em X - tôi xin giấu tên ( đã có thời gian em ở khu vực cây xăng Tạ Quang Bửu ) trong một làn tiếp xúc tôi phạm phải sai lầm là cho em muợn cattset . em bán đi ... tnv phụ trách quản lý trách tôi lắm. nhưng khi em về quê đã gửi lời lại rằng : em rất xin lỗi , em biết anh H quý em lắm và muốn em học đưọc điều gì đó tốt hơn.. nhưng em kô làm đuợc. (ai muốn kiểm chứng lại bạn Phương Thu nick trecon về trường hợp em này )...
    Trẻ lang thang có cần phải ghi nhận ai làm cho các em gì không? không! các em chỉ cần xem ngày hôm nay ai làm các em vui, ai làm các em tức. Tôi đã từng bị chỉ mặt " chú đừng bén mảng đến đây nếu chú còn sang Cầu Mới" ...đó lý luận của các em có cần logic đâu.
    Bạn Bích Ngọc Tiamo TNT DD đã rất khôn khéo phải vừa dùng các kỹ năng sư phạm để dayh các em chữ, vừa phải như một đàn chị để dẫn dắt các em vào các kỷ luật....
    Tôi viết hơi liên thuyên , nhưng nếu ai coi mình là tình nguyện viên hoạt động vì trẻ em cũng nên tự kiểm điểm lại mình.
    Được nguyenminh720 sửa chữa / chuyển vào 13:36 ngày 22/09/2006
  8. minh2d

    minh2d Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2002
    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0
    Quái lạ, giá trị đảo lộn chả biết đường nào mà lần!
    Tình nguyện viên, mồm thì rao giảng rằng ta sẽ mang niềm vui & 1 cuộc sống tốt cho các em.
    Tay thì đánh người, 1 cách không thèm băn khoăn day dứt.
    Mình chỉ khuyên n~ ai đó 1 điều: đi tình nguyện cũng là để nhìn lại mình, và sửa lại mình!
    Nếu giống với thiên hạ ngoài kia, và còn tồi tệ hơn thiên hạ ngoài kia, thì xin lỗi, đừng mang cái danh nghĩa Tình nguyện nữa! Khuyên bạn 1 câu, nếu bạn vẫn nghĩ rằng thế là phải đạo, là có nhân có nghĩa, là hợp tình hợp lý, thì xin lỗi, bạn đừng vác danh Tình nguyện đi nữa, nếu tôi là trẻ, tôi cũng chả cần đâu, chỉ làm cho chúng nó khổ thêm thôi, nhìn đời bằng con mắt hận thù thêm thôi. Đừng đi tình nguyện nữa, đến tôi còn cảm giác xấu hổ lắm!
    Hơn nữa, mọi người nói ra để nhìn nhận lại, chứ không phải là bới móc & chửi toang lên, thế có đáng không? Người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá trước hết về chính mình như thế nào?
    Đời ai cũng có lúc sai, lúc nóng, nhưng cũng phải có giới hạn, và đừng tàn nhẫn, nếu không nói là độc ác quá.
    Điều trên hết, đó là quyền được tôn trọng - của n~ đứa bé đó, đã vác danh nghĩa Tình nguyện đi thì phải làm điều đó, đây bạn lại phá bỏ cái quyền đó của tụi trẻ 1 cách tàn nhẫn - như thế có đúng không, có được không, có đáng làm không?
    1 giọt máu, cha mẹ người ta sinh ra cũng không có quyền xâm phạm , thì mình có quyền gì mà còn nghênh nghênh tự đắc là mình đúng như thế? Nếu thế, xã hội có luật đó, nhờ luật pháp can thiệp, chứ đừng dùng "luật rừng" ngoài xã hội đen như thế. Ngoài đời, n~ đối tượng khác, dù tàn nhẫn thế nào, dù có xấu xa thế nào, thì bọn tôi cũng đã gặp & có thể hiểu được; nhưng Tình nguyện mà lại thế, thì thật là KHÔNG CHẤP NHẬN ĐƯỢC. Tôi mà là bạn, và nếu vẫn tiếp tục cho rằng mình thế là đúng, có quyền đánh trẻ 1 cách tàn nhẫn, thì Đừng mang danh là ******** nguyện nữa.
    Để đạt được mục đích của mình mà chà đạp n~ người khác, bất chấp luật pháp, bất chấp quan niệm đạo đức của xã hội thì Đúng là CN Xã - hội - Không - Tưởng - Tượng - được.
    Đúng thật, đến giờ, tôi không thể hiểu nổi n~ người đó đang nghĩ gì, đang làm gì tốt đẹp cho ai, và để làm gì?
    Quái lạ, giá trị đảo lộn chả biết đường nào mà lần!
  9. clbthangnam

    clbthangnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2005
    Bài viết:
    233
    Đã được thích:
    0
    Đề nghị các bạn hết sức kiềm chế khi post bài, đặc biệt là Hoàn (tạm khóa nick vì post bài thiếu văn hóa trong box Tháng Năm), tạm khóa topic để các bạn bình tĩnh lại. Xin học tập anh Minh Hiền, post bài mang tính xây dựng.
    Chuyện của Thùy Dương đã là 1 bài học lớn cho tất cả các thành viên tình nguyện của chúng ta . Sẽ là ích kỷ nếu chúng ta chỉ biết giữ khư khư thông tin cho mình.
    Hãy hành xử có văn hóa & biết tôn trọng tất cả mọi người.
    Sơn.
  10. tanda_2210

    tanda_2210 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    190
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay lúc đi về gặp 1 chuyện,kể cho mọi người nghe:
    Truyện xảy ra lúc mình đang chờ ở bến xe bus,có 1 con bé,khoảng lớp 5 ,mặt nó như bị vàng như bị bệnh ấy,đầu tóc rối bù,quần áo bẩn thỉu,chạy lại đó xin tiền,mọi người đều làm ngơ hoặc cùng lắm nói không có.Nó xin đến một chị,mặt mũi cũng xinh,quần áo chỉnh chu thì chị này khó chịu ra mặt,quát lên"Đi chỗ khác!" và mọi người biết con bé đó làm j ko?Nó nhổ nước bọt vào chị đó!Chị này bi j bắt đầu bối rối.chả bít làm j,chỉ bít tránh né,tớ thấy chị ấy bối rối,rõ ràng là chưa bị như thế bao j.Mọi người xung quanh nhìn thấy thế cũng chỉ nhìn thôi.Con bé nhổ vài lần rồi chán bỏ đi chỗ khác...
    Truyện này làm tớ nhớ đến 1 câu nói mà tớ từng nghe"Một người dù làm j thì cũng là con người!Cũng có lòng tự trọng."
    ------------------------------------------------------------
    Cái này mình post lên blog của mình rồi nhưng cảm thấy mọi người trả lời có vẻ theo quan điểm khác nên post lên đây để trao đổi

Chia sẻ trang này