1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những câu chuyện Sưu tầm về nhân cách,nhận thức và nghệ thuật sống .

Chủ đề trong 'ĐH Thuỷ Lợi HN' bởi maudotrenvangtrang, 21/09/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. deck_can

    deck_can Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2003
    Bài viết:
    100
    Đã được thích:
    0
    Mình biết cậu sẽ tới

    Trong Thế chiến thứ nhất, nỗi kinh hoàng đã bóp nghẹt trái tim người lính khi anh chứng kiến cảnh người đồng đội chí thiết của mình ngã xuống trong trận đánh. Lúc đó, anh đang nằm trong chiến hào và những viên đạn vẫn bay lướt qua đầu. Anh hỏi viên trung úy liệu rằng anh có thể ra khu vực phi quân sự giữa những chiến hào để mang bạn anh về không?
    - Anh có thể đi- viên trung úy nói, nhưng tôi nghĩ rằng không đáng phải làm như thế. Bạn anh có lẽ đã chết, còn anh thì phí phạm mạng sống của mình.
    Những lời nói ấy không gây tác động gì với người lính và anh bắt đầu bò đi.
    Thật kỳ diệu, anh đã đến được chỗ người bạn, vác anh ta lên vai và quay về chiến hào. Khi hai người cùng ngã lăn xuống đáy hào, người chỉ huy xem xét cho anh lính bị thương rồi dịu dàng nhìn sang người bạn: "Tôi đã nói là không đáng rồi mà. Bạn anh đã chết, còn anh thì bị thương nặng".
    - Mặc dù vậy, tôi vẫn thấy rất xứng đáng, thưa ông- người lính nói.
    - Anh nói "đáng" nghĩa là sao?- trung úy hỏi- bây giờ bạn anh chết rồi mà.
    Người lính lặng lẽ trả lời:
    - Đúng thế, thưa ông. Nhưng đó vẫn là một chuyện đáng làm vì khi tôi đến bên cạnh bạn tôi, anh ấy vẫn còn sống. Anh ấy nói với tôi: "Jim, mình biết là cậu sẽ tới". Đối với tôi, như thế đã là quá đủ rồi.

    ----------------------
    Muốn tìm tôi hãy online .
  2. deck_can

    deck_can Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2003
    Bài viết:
    100
    Đã được thích:
    0
    Câu cá.
    Cậu bé 11 tuổi và rất thích câu cá. Cậu đi câu cá bất cứ lúc nào có thể và thường ngồi câu ở cái vũng nơi căn lều nhà cậu, nằm trên một đảo nhỏ giữa hồ.
    Một lần, cậu theo bố đi câu cá vào buổi chiều tối. Cậu mang theo ít giun làm mồi với hy vọng bắt được vài con cá. Cậu móc mồi rồi bắt đầu tập quăng mồi. Lưỡi câu đập thẳng vào mặt nước và tạo ra những gợn sóng nhiều màu sắc trong ráng chiều. Ngồi khá lâu, bỗng cậu cảm thấy cần câu rung lên, rõ ràng có cái gì đó rất nặng móc vào cần câu. Bố cậu quan sát đứa con khéo léo giật cần câu, nhấc lên một con cá đang vùng vẫy. Đó là con cá to nhất cậu bé từng nhìn thấy. Hai bố con nhìn con cá to bự đang quẫy. Người cha nhìn đồng hồ. Mới 8 giờ tối. Còn 4 tiếng nữa mới bắt đầu mùa câu. Ông bảo:
    - Con trai, con phải thả nó ra đi. Chưa đến mùa câu.
    - Kìa bố!- Cậu con trai kêu lên.
    - Sẽ có những con cá khác- Bố cậu bình tĩnh nói.
    - Nhưng không to như con này!- Cậu bé rên lên.
    Cậu nhìn quanh hồ. Không có ai, cũng chẳng có tàu thuyền tuần tra. Cậu lại ngước nhìn bố. Không ai nhìn thấy họ, tức là sẽ không ai biết họ câu được cá. Và dù có người biết, người đó cũng không thể biết cậu câu được cá lúc mấy giờ. Nhưng cậu bé, qua sự rõ ràng trong giọng nói của bố cậu, biết rằng quyết định của ông sẽ không thay đổi. Cậu chậm chạp gỡ con cá ra và thả nó xuống mặt hồ đen lóng lánh. Con vật quẫy thật mạnh và lao biến đi. Cậu bé biết rằng rồi cậu sẽ chẳng bao giờ bắt được con cá to như thế nữa.
    Đó là câu chuyện 34 năm về trước. Bây giờ, cậu bé đã là một kiến trúc sư thành đạt. Cái lều của gia đình anh vẫn ở trên hòn đảo nhỏ giữa hồ New Hampshire. Và anh cũng đưa con trai, con gái của mình đi câu. Anh đã đoán đúng. Anh không bao giờ bắt được một con cá to và đẹp như hồi nhỏ nữa. Nhưng anh luôn nhìn thấy con cá đó, từ lần này sang lần khác, mỗi khi anh đặt ra một câu hỏi về đạo đức. Vì, như cha anh đã dạy, đạo đức là những vấn đề đơn giản: đúng hay sai. Chỉ có điều: hành động đạo đức- ngay cả khi không có ai quan sát mình- mới là khó mà thôi
    .
    ----------------------
    Muốn tìm tôi hãy online .
  3. deck_can

    deck_can Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2003
    Bài viết:
    100
    Đã được thích:
    0
    Không còn một phút giây để đánh mất.
    Cách đây vài tuần, tôi đi cùng người bạn để chọn mua một số vật dụng để học vẽ. Đúng hơn là tôi ngạc nhiên vì xưa nay tôi lại không hề biết anh ấy có năng khiếu về hội họa.
    - Mình đã đăng ký học lớp vẽ màu nước- Anh ấy nói như để xin lỗi tôi. Và tuần tới lớp sẽ bắt đầu. Mình không thể nói là mình thật sự có thời gian theo học không nữa, nhưng chuyện ấy nằm trong số 50 việc mình phải làm trước khi chết, vì vậy mà mình bắt tay làm.
    Điều anh nói khiến tôi chú ý.
    - Thế còn việc gì khác mà bạn phải làm nữa?- Tôi hỏi.
    - Đủ thứ chuyện. Lâu lâu mình xem lại bảng danh sách của mình và chọn một việc để tập trung làm. Trước kia, khi chưa ghi ra giấy trắng mực đen những dự định của mình, mình cứ luôn phải tự trách khi nghĩ đến những gì mình đã bỏ lỡ trong đời. Còn giờ thì mình làm được khối chuyện.
    - Cho mình xem bảng danh sách ấy được không?
    - Mình không nghĩ là được đâu. Bạn biết đấy, đó là một việc rất riêng tư. Bạn cứ thử làm bảng danh sách của bạn xem, và bạn sẽ hiểu điều mình vừa nói.
    Ngay tối hôm ấy, tôi đã làm. Và tôi hiểu đúng là bạn mình nói có lý. Tôi chợt nhận ra cái gì là chính yếu nhất trong cuộc sống của mình cũng như sự rã rời lâu nay của mình cho những gì mình thật sự quan tâm đến trong đời. Danh sách này buộc mình phải xác định những gì là ưu tiên đối với bản thân mình. Hai mươi việc đầu tiên được kê ra một cách dễ dàng. Những việc còn lại, tôi đã phải suy nghĩ một cách nghiêm chỉnh. Và cuối cùng tôi ghi những việc thoáng qua trong đầu mình, từ những giấc mơ mà mình đã ôm ấp thời còn trẻ, hay từ những dự định vốn đã quyến rũ tôi ngay lần đầu khi nghe nói tới. Sau đó, khi đọc lại bản danh sách, tôi đã thật sự ngạc nhiên.
    Trước tiên, tôi muốn đi du lịch nhiều hơn, nhất là khi những đứa con mình đã lớn, chúng có thể đi khắp nơi cùng với tôi. Có đến 10 chuyến du lịch mà tôi dự định đi cùng các con trai của mình, từ chuyện đạp xe đi vòng quanh đất nước cho đến chuyến dã ngoại trên núi.
    Có nhiều việc, nhưng đó lại là chuyện tuổi tác. Chẳng hạn, nếu như tôi muốn trượt patin thì cái không nên nhất là đừng chờ đến tuổi 50.
    May thay, những dự định khác có thể chờ đến khi có tuổi. Tôi rất thích trồng hoa, nhưng bao giờ tôi còn phải đi làm và chăm sóc con cái thì chẳng có lấy một phút để trồng những cây hoa hồng.
    Có không ít dự định khiến tôi đâm sợ nếu như mình phải dành hết thời gian cho chúng. Trước khi chết, tôi muốn xuất bản một cuốn tiểu thuyết và lấy được bằng tiến sĩ về văn chương! Còn nữa, học hội họa, chơi piano. Nhưng để thực hiện cho được những dự định này, tôi sẽ phải viết miệt mài suốt ngày và học lại nhạc lý. Rõ ràng là tôi không thể thực hiện hết các mơ ước của mình. Một số dự đinh sẽ mãi mãi là ước mơ. Nhiều dự định sẽ không thích hợp với cuộc sống của tôi hiện nay, như mua một con ngựa chẳng hạn. Dù sao, những ước muốn này không hề là những gì xốc nổi, chóng qua. Nếu như tôi coi chúng là những mục tiêu có thể thực hiện được, thì không có gì có thể ngăn cản tôi đạt tới, ít ra là một phần.
    Cũng giống như bạn mình, tôi không còn thời gian để mà ngồi than thân trách phận nữa: khi cuộc sống trở nên nặng nề với tôi thì tôi lại đọc lại bản danh sách của mình. Sau đó thì tôi yêu cầu các cơ quan du lịch gửi cho tôi các giới thiệu tour, hay lấy cọ, bước ra vườn và ngồi hàng giờ để cố vẽ cho được những cái cây giống với cây. Một trong những người chị em họ của tôi đã làm được nhiều việc thú vị. Theo cô ta, điều quan trọng là phải luôn sẵn sàng bởi cuộc sống đôi khi dẫn đưa bạn đi trên những con đường bất ngờ. "Nếu bạn muốn leo tàu vào bến cảng, trước tiên bạn phải đóng một con tàu".
    Với sự giúp đỡ của bản danh sách, tôi đã tập trung hết sức lực của mình vào đó.

    ----------------------
    Muốn tìm tôi hãy online .
  4. deck_can

    deck_can Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2003
    Bài viết:
    100
    Đã được thích:
    0

    Đừng sợ vấp ngã.
    Đã bao lần bạn vấp ngã mà không hề nhớ.
    Lần đầu tiên chập chững bước đi, bạn đã bị ngã.
    Lần đầu tiên tập bơi, bạn uống nước và suýt chết đuối phải không?
    vLần đầu tiên chơi bóng bàn, bạn có đánh trúng banh không?
    Không sao đâu, vì Walt Disney từng bị tòa báo sa thải vì thiếu ý tưởng. Ông cũng nếm mùi phá sản nhiều lần trước khi sáng tạo nên Disneyland.
    Lúc còn học phổ thông, Louis Pasteur chỉ là một học sinh trung bình. Về môn hóa, ông đứng hạng 15 trong số 22 học sinh của lớp.
    Lev Tolstoy, tác giả của bộ tiểu thuyết nổi tiếng "Chiến tranh và hòa bình" bị đình chỉ học đại học vì vừa không có khả năng, vừa thiếu ý chí học tập.
    Henry Ford thất bại và cháy túi tới năm lần trước khi thành công.
    Ca sĩ opera nổi tiếng Enrico Caruso bị thầy giáo cho là thiếu chất giọng và không thể nào hát được.
    Vậy xin bạn chớ lo sợ thất bại. Điều đáng sợ hơn là bạn đã bỏ qua nhiều cơ hội chỉ vì không cố gắng hết mình.

    ----------------------
    Muốn tìm tôi hãy online .
  5. deck_can

    deck_can Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2003
    Bài viết:
    100
    Đã được thích:
    0
    Một chút trong cuộc đời

    Một chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành một ngọn núi lớn. Một chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm.
    Một chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất.
    Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát.
    Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt.
    Một chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa.
    Một chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều năm sau.
    Một chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại.
    Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công.
    Đó là những cái "một chút" nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta.
    Và bây giờ chúng mình sẽ cùng gặp những ai đã trao tặng cho chúng mình những cái "một chút" trong cuộc đời để nói với họ rằng: "Cảm ơn bạn vì tất cả những một chút mà bạn đã giúp đỡ cho tôi".

    ----------------------
    Muốn tìm tôi hãy online .
  6. deck_can

    deck_can Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2003
    Bài viết:
    100
    Đã được thích:
    0

    Chẳng bao giờ quá già cả

    Trong cuộc sống chúng ta, nhiều thành tựu được lập nên khi các nhà khoa học ấy đã bước qua cái tuổi 60. Họ, những người nổi tiếng nhất, đã chứng minh được rằng tuổi tác không phải là vật cản trở bước tiến.
    Ở cái tuổi tám mươi, bà Katherine Graham, vừa là chủ vừa là người xuất bản của tờ Washing Post, đã đoạt được giải thưởng cao quí Pulitzer cho cuốn tự truyện bán chạy nhất, đây là cuốn sách đầu tay và cũng là duy nhất của bà. Từ khi nắm quyền điều hành tờ Washing Post, năm 1963, bà đã đưa tờ báo này vào danh sách: "Thế giới nhân loại"- một tờ báo uy tín lúc đó. Ngoài ra bà còn được coi là thành viên đáng nể nhất trong giới xuất bản báo và bà cũng được chọn là mẫu người tiêu biểu cho mọi thời đại.
    Ông John Glenn, người đầu tiên bay xung quanh quĩ đạo trái đất vào những năm đầu 1960, đã lại tham gia tập huấn chuẩn bị cho chuyến bay 30 năm sau. Trong quá trình tập luyện, dù đã hơn bảy mươi tuổi ông vẫn tham gia đầy đủ mọi bài tập thể lực khắc nghiệt dành cho các du hành gia. Ông được đưa vào vũ trụ, lần này nhằm phục vụ cho việc nghiên cứu tuổi tác của con người trong không gian cho NASA.
    Vào những năm bảy mươi tuổi, ông Lan Greenspan, khi đó là chủ tịch hội Dự Bị Quân ĐộI Liên Banh của Mỹ, ông từng làm cho tập đoàn doanh nhân ở Wall Street nháo nhào lên vì luận điểm kinh tế mới do ông đề ra. Ngoài việc chứng minh lý thuyết về duy trì một nền kinh tế vững mạnh của mình, ông còn chứng minh được rằng "lập gia đình ở cái tuổi 70 cũng là một luận điểm rất lý tưởng".
    Ông Bill Graham, khi đã trên tám mươi tuổi vẫn tiếp tục là người có sức ảnh hưởng lớn trên thế giới. Người ta nói ông đã thuyết giáo cho nhiều người nhất. Để theo kịp thời đại, ông vừa mở một trang chủ trên internet.
    Ngoài ra, chúng ta còn biết đến đầu bếp trứ danh Julia Child. Dù đã hơn tám mươi, bà vẫn xuất hiện đều đặn trên các chương trình dạy nấu ăn. Bà còn xuất bản sách dạy nấu ăn, thậm chí bà còn xuất bản hẳn một chương trình phần mềm về phương pháp nấu ăn và những lời khuyên quí báu trong quá trình nấu ăn.
    Hơn nữa, như tục ngữ có câu: "tiếng đàn hay là tiếng đàn được đánh bằng cây đàn cũ". Chúng ta biết có nhiều nghệ sĩ lừng danh thế giới đã đủ sức mạnh minh chứng câu nói này. Điển hình là ông Pallo Casals. Năm ông chín mươi lăm tuổi, một ký giả trẻ tuổi đã đặt cho ông một câu hỏi như sau: "Thưa ông Casals, hiện nay ông đã chín mươi lăm tuổivà được đánh giá là người đánh đàn Cello vĩ đại nhất từ trước đến nay, vậy ông cần gì phải bỏ ra sáu tiếng một ngày để tập đàn vậy?" Và đây là câu trả lời của ông Casals: "Vì tôi nghĩ tôi sẽ còn tiến bộ hơn nữa". Hẳn các bạn từng nghe đến cái tên Goethe, ông hoàn thành tác phẩm bất hủ Faust khi ông tám mươi ba tuổi. Rồi Verdi hoàn tất bản Opera nổi tiếng có tên là Falstaff khi ông cũng trên tám mươi.
    Đấy là lĩnh vực văn nghệ. Còn lịch sử thì sao?
    Trong lịch sử cũng đã chứng minh được rằng một số nhà lãnh đạo xuất chúng trên thế giới vẫn tiếp tục đạt được nhiều thành quả xuất sắc khi họ đã lớn tuổi. Cụ thể là ông Winston Churchill, mãi đến năm sáu mươi hai tuổi ông mới đắc cử chức Thủ Tướng Anh- sau gần cả cuộc đời đấu tranh, phấn đấu rồi thất bại, rồi lại phấn đấu. Quả vậy, thành công to lớn và những đóng góp lớn lao nhất mà ông lập được chính là khi ông lên chức "Lão".
    Mới lần đầu tiên được bầu vào chức thượng nghị sĩ và phải đến năm sáu mươi hai tuổi, ông mới trở thành tổng thống Hoa Kỳ. Ông phục vụ nhân dân cho đến năm sáu mươi chín tuổi, nhưng sau này ông vẫn tiếp tục miệt mài viết. Ông đã hoàn tất hai tập truyện hồi ký.
    Ông Timmy Carter, tổng thống thứ 39 của Hoa Kỳ, đã trở thành một giáo sư nổi tiếng tại Đại học Emory và là người sáng lập nên Trung tâm Carter khi ông đã năm mươi tám tuổi. Ở tuổi sáu mươi bảy, ông bắt tay vào kế hoạch "dự án đầu tư Atlanta", đây là một dự án mang tính chất quốc gia nhằm tấn công vào những tệ nạn xã hội, vào cái nghèo đói đang bủa vây cuộc sống của dân nghèo. Hiện ông tham gia rất tích cực cho chương trình "Môi trường sống cho nhân loại", đây là một chương trình xây dựng nhà tình thương cho các hộ gia đình nghèo đói.
    Hẳn các bạn vẫn chưa quên vị tổng thống Ronald Reagan nhỉ? Ông sinh năm 1911, và phải đến gần lần mừng sinh nhật thứ bảy mươi ông mới lên được chức tổng thống. Ở cái tuổi bảy mươi bảy, ông kết thúc hai nhiệm kỳ tổng thống.
    Sandra Day O''connor, ở cái tuổi năm mươi mốt, trở thành người phụ nữ đầu tiên được chọn là trợ lý thẩm phán trong tòa án tối cao Mỹ. Hơn thế nữa, nếu các bạn biết được rằng bà đã phải ngày đêm vật lộn và đấu tranh để vượt qua căn bệnh ung thư hiểm nghèo thì mới thấy hết sự phi thường trong người phụ nữ tưởng như nhỏ bé ấy. Bà tiếp tục phục vụ trong tòa án đến gần bảy mươi tuổi mới thôi.
    Quả thật, còn nhiều cái "nhất" được lập nên bởi những người đã bước vào tuổi sáu mươi hoặc trên sáu mươi. Thêm một điển hình nữa, đó là: ông George Eastman, xuất thân trong một gia đình nghèo khó, nhưng ông đã phấn đấu không mệt mỏi để rồi cuối cùng thành lập được công ty Eastman Kodak. Ông kiếm được rất nhiều tiền nhưng không vì thế mà ông đạp đổ hết mọi giá trị nhân đạo. Ông trân trọng đồng tiền và biết cách tiêu xài cho người khác, ông giữ lại rất ít cho bản thân. Còn nhớ lúc ông sáu mươi lăm tuổi, ông đã tặng 1/3 số cổ phần có trong công ty cho các công nhân, lúc đó trị giá 10 triệu đô la. Ông cũng là người đầu tiên trên thế giới hình thành nên chế độ "phụ cấp" cho công nhân trực thuộc, chẳng hạn như chế độ lương hưu, chế độ bảo hiểm nhân thọ và bảo hiểm tai nạn lao động.
    Ngoài ra, trong các lần trao giải Nobel- một giải uy tín trên thế giới, thì số người trên sáu mươi tuổi được nhận phần thưởng vinh dự này cũng không phải là hiếm. Trong số đó, nổi bật nhất hẳn phải kể đến Mẹ Teresa. Khi đã ở cái tuổi gần thất thập cổ lai hy, sáu mươi chín, Mẹ Teresa đã nhận được giải Nobel Hoà Bình cao quí do những đóng góp hết sức tích cực cho nhân dân nghèo ở Calcutta, Ấn Độ.
    Bên cạnh đó, một số tổ chức lâu đời và uy tín trên thế giới được thành lập và phát triển mạnh mẽ nhờ vào đội ngũ nhưng người trên sáu mươi tuổi. Trong số đó phải kể đến tiến sĩ Ethel Percy Andrus, người đã thành lập và sau đó nhận chức chủ tịch của hội Giáo Viên hưu trí toàn quốc ở cái tuổi sáu mươi lăm. Rồi đến năm bảy mươi tư tuổi, một lần nữa bà thành lập hội người hưu trí ở Mỹ. Sau đó bà còn đóng góp thêm trong các phong trào chăm lo sức khỏe và cả các dịch vụ du lịch cho người hưu trí (dĩ nhiên lúc đầu họ chi du lịch trong nước mà thôi). Ngoài ra, bà còn thành lập Viện nghiên cứu học tập trường kỳ; rồi các dịch vụ nghiên cứu các vấn đề hưu trí; các hội phúc lợi xã hội và hội quốc tế AARP.
    Cha "Abraham" cũng là một nhân vật nổi tiếng. Mãi đến năm bảy mươi lăm tuổi, ông mới được Chúa gõ cửa và báo cho biết ông sẽ là người sáng lập nên một quốc gia vĩ đại. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà ông Abraham quyết định dọn nhà khỏi nơi chôn nhau cắt rốn: Mesopotamia, đây là nơi mà gia đình ông được liệt vào tầng lớp quí tộc. Sau đó ông chuyển đến Palestine, một vùng đất xa lạ mà ông không hề mảy may biết trước đó. Vốn là tu sĩ của đạo Isaue và Ishmael, sau này ông được tôn lên làm ông tổ của ba giáo phái chính ở Palestine: Đạo Do Thái, đạo Hồi và đạo Cơ Đốc. Lúc đó, số người theo đạo của ông đã lên đến con số chóng mặt và được người đời so sánh: "Đông hơn cả cát trên bãi biển".
    Thế đấy! Thế còn các bạn thì sao? Các bạn đang già đi, đang thu hẹp không gian sống cũng như những nhân vật sáng chói trên đây, nghĩa là vẫn đang tiếp tục sống vui vẻ, sống có ích và tích cực cho xã hội? Nếu có thể, xin các bạn hãy ngẫm nghĩ câu nói của Jane Brody, người phụ trách chuyên mục sức khỏe của tờ báo New York Times: "Thà chết trẻ còn hơn là sống thọ mà vô dụng".

    ----------------------
    Muốn tìm tôi hãy online .
  7. donkihote_xxx

    donkihote_xxx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/10/2003
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Báu vật
    Để nhận thức được giá trị của một tháng, hãy hỏi bà mẹ vừa sinh con chưa đầy tháng tuổi.
    Để nhận thức được giá trị của một tuần, hãy hỏi biên tập viên tuần báo.
    Để nhận thức được giá trị của một giờ, hãy hỏi những người yêu nhau đang chờ cuộc hẹn.
    Để nhận thức được giá trị của một phút, hãy hỏi người vừa trễ một chuyến xe.
    Để nhận thức được giá trị của một giây, hãy hỏi người vừa trải qua một tai nạn trong gang tấc.
    Để nhận thức được giá trị của một tích tắc, hãy hỏi người vận động viên vừa đoạt huy chương vàng Olympic.
    Hãy trân trọng mỗi phút giây bạn có. Hôm qua là lịch sử. Ngày mai là bí ẩn còn đó
    Hôm nay là món quà mà chúng ta có. Đó là lý do chúng ta gọi nó là "hiện tại".

    -----------
    Tôi lánh trần ai đi rất xaBâng khuâng sao lặn ánh trăng tàNgày mai hứa hẹn bừng hương cỏTôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa...
  8. donkihote_xxx

    donkihote_xxx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/10/2003
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Thỏ con và Rùa con.

    Ngày nảy ngày nay, có một chú thỏ con nghe mẹ kể về truyền thống gia đình, không được vẻ vang cho lắm vì cụ thỏ đã thua cụ rùa. Mà rùa thì, đến một con muỗi cũng bay nhanh hơn chúng.
    Không thể chấp nhận sự thật phũ phàng, đồng thời muốn chứng minh cho muôn loài thấy chuyện thỏ thua rùa chỉ là dĩ vãng, chú thỏ nhỏ hẹn bạn rùa thi chạy. Rùa con đồng ý! Rút kinh nghiệm của các bậc tiền bối, thỏ con rất chăm chú vào đường đua và không mấy khó khăn dể về đích trước rùa đến hàng tiếng đồng hồ. Thỏ đã thắng, tất nhiên.
    Câu chuyện đến đó chưa kết thúc, vài ngày sau, thỏ con lại nhận được sự thách đấu từ rùa nhóc. Tất nhiên là thỏ đồng ý. Thỏ cũng không cần tham khảo đường đua và thể thức đua. Cuộc đua bắt đầu, thỏ vẫn cẩn thận và quyết tâm chạy trước rùa một đoạn xa. Bạn thử đoán xem liệu chú thỏ có tiếp tục giành chiến thắng?
    Thỏ sẽ chiến thắng nếu như đường đua không bao gồm cả một con sông. Vạch đích ở bên kia sông và nếu muốn về đích thì không còn cách nào khác là phải vượt qua con sông đó. Mà thỏ con thì không biết bơi. Trong lúc thỏ ngồi ủ rũ tìm cách vượt sông thì rùa bình tĩnh bơi qua sông và chiến thắng, cuộc đấu Thỏ Rùa là 1-1.
    Bạn thân mến, bạn học được gì ở chú rùa con nào? Nếu bạn chưa thành công hay đã gặp quá nhiều thất bại, hãy noi gương chú rùa: Hãy thay đổi cuộc chơi cho phù hợp với khả năng của bạn, không nhất thiết phải giống cách mọi người vẫn chọn. Điều quan trọng là sự lựa chọn phù hợp sẽ giúp bạn thành công.

    -----------
    Tôi lánh trần ai đi rất xaBâng khuâng sao lặn ánh trăng tàNgày mai hứa hẹn bừng hương cỏTôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa...
  9. donkihote_xxx

    donkihote_xxx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/10/2003
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống và chocolate nguyên chất

    Tặng ranger04 và cái Hĩm
    Cuộc sống cũng giống một hộp chocolate nguyên chất.Cả vị ngọt và đắng hòa quyện lẫn nhau.
    Ta cảm nhận được sự ngọt ngào mùi hương cỏ mới đầu xuân.
    Sư ngọt ngào trong từng lời nói yêu thương mọi người dàng tặng nhau.
    Ngọt ngào lời cảm thông,ngọt ngào một bàn tay an ủi.
    Một ánh nhìn thân thiết,nồng ấm của một người xa lạ.
    Một li kem mát ngọt đầu lưỡi những buổi trưa oi ả.
    Hai đứa trẻ chia nhau ổ bánh mì,hai chú cún con nhường nhau chiếc thùng cạc tông trong cơn mưa dầm lạnh buốt.
    Hay sự ngọt ngào một nụ hôn nồng nàn thắm thiết của hai người đang yêu.....
    Còn rất nhiều ngọt ngào cuộc sổng dành tặng ta.Nhưng trong đó tất phải có vị đắng của nó.Chocolate nguyên chất là vậy,phảng phất vị đăng đắng nhân nhẫn nơi đầu môi.
    Vi đắng của tách cà phê trằn trọc những lo toan.
    Từng lời cay đắng tàn nhẫn khi giận dữ con người dành cho nhau.
    Vị đắng xót xa của những cuộc chiến tranh tàn khốc.
    Vị đắng hoảng loạn một cánh chim lạc bấy bơ vơ đơn độc.
    Vị đắng nghẹn ngào của cảm giác bị lãng quên...
    Chocolate nguyên chất ngon cũng bởi hương vị riêng của nó.Nếu chocolate lúc nào cũng đầy ắp những hương vị ngọt ngào thì liệu bạn có thấy chán ngán cái cảm giác béo ngậy ấy không?!......

    Được donkihote_XXX sửa chữa / chuyển vào 15:06 ngày 01/11/2003
  10. ka_mupmip

    ka_mupmip Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/04/2002
    Bài viết:
    2.642
    Đã được thích:
    0
    Đen hay trắng?
    Khi học cấp 1, có lần tôi tranh cãi kịch liệt với một cậu bạn. Thực tế, tôi không nhớ chúng tôi cãi nhau về cái gì, nhưng bài học ngày hôm ấy thì tôi vẫn nhớ mãi.
    Khi cãi nhau, tôi khăng khăng cho rằng? tao đúng, mày sai?, và bạn tôi cũng nhất quyết ?mày sai, tao đúng!?.
    Cô giáo tôi bắt gặp, bảo cả hai chúng tôi lên phòng giáo viên. Cô bảo mỗi đứa ngồi một bên cạnh bàn, chiếc bàn có một quả bóng nhựa rất lớn. Quả bóng màu đen xì. Thế mà khi cô giáo hỏi: ?Em thấy quả bóng màu gì?? thì cậu bạn tôi lại đáp: ?Thưa cô, màu trắng?.
    Tôi không thể hiểu nổi nó đang nói gì. Mắt nó bị mờ hay đầu óc nó bị điên? Hay nó muốn trêu tức tôi? Thế là tôi bật lên cãi: ?Màu đen chứ, đồ ngốc!?.
    Chúng tôi lại bắt đầu cãi nhau về màu sắc của quả bóng. Đến lúc này thì cô giáo bảo chúng tôi đổi chỗ cho nhau. Lần này, khi cô hỏi tôi: ?Qủa bóng màu gì??, tôi đành trả lời ?omàu trắng ạ?o. Bởi quả bóng đó được sơn hai màu khác nhau ở hai phía. Từ chỗ tôi ngồi ban đầu thì nó màu đen, còn chỗ bạn tôi thì nó màu trắng. Vậy mà chúng tôi đã gân cổ cãi nhau vì một điều mà cả hai đều chắc chắn cho là mình đúng mà không biết tại sao người kia nói ngược lại ý kiến của mình.
    Copy from ĐT
    MUPMIP

Chia sẻ trang này