1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

những câu chuyện tình có thật trong cuộc sống

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi chinh_online, 18/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. chinh_online

    chinh_online Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    những câu chuyện tình có thật trong cuộc sống

    chuyện tình tôi và em
    Cách đây 5 năm trước lúc đó tôi còn một đứa nghịch ngợm và chơi bời lắm,có lẽ cho đến giờ tôi cũng không thể tưởng tượng nổi tôi lại là con người như vậy .Tôi luôn làm những điều mà bố mẹ phải thất vọng về tôi mọi người xung quanh phải chán ghét tôi bạn bè thì coi khing tôi bạn có thể tưởng tượng một cuộc sống mà mọi thứ xấu xa đều hướng về mình thị cuộc sống đó đâu còn nghĩa lý gì nữa vậy mà tôi đã từng là con người như vậy đó bạn ạ.
    Hồi đó sau khi tối nghiệp cấp hai mọi học sinh như tôi đang hết sức cố gắng ôn tập cho thật tốt để thi vào trường cấp ba nào thật tốt để có được môi trường thật là thuận lợi cho cho việc học hành để sau này thi vào đại học dễ dàng hơn.Ngày đó cho đến tận bây giờ thì học sinh thi vào cấp ba muốn thi vào trường nào thì phải đến trường đó ôn thi nơi ôn thi đó là nguồn gốc của mọi thứ đối với bản thân tôi
    Tôi thừa nhận là tôi đã từng yêu khá nhiều trước khi lên cấp ba,trong đó có một mối tình mà tôi vân nhớ rất rõ tên người tôi yêu lúc bấy giờ cô ấy tên là T,Nhưng cho đến giờ khi tôi đã lớn lên rất nhiều suy nghĩ của tôi đã chín chắn lên rất nhiều và có lẽ tôi đã trở thành một con người trưởng thành thực sự thì tôi lại nghĩ những mối tình của mình trước cấp ba đó không phải là tình yêu đó chỉ là một sự quý mến một người của một đứa trẻ đó không là gì hết trong cuộc đời tôi,thế nhưng lúc đó không hiểu sao nó cũng làm cho tôi rất buồn và khổ chính nó là nguyên nhân khiến tôi trở nên một con người chơi bời như vậy nhưng rôi cuộc đời tôi đã thay đổi Hôm đó như mọi hôm khác tôi lại đi lang thang vào các lớp ôn thi để quậy phá lớp đã vào học được một lúc lâu rồi nhưng từ ngoài cửa lớp có một cô gái xin vào lớp ngay khi nhìn thấy cố ấy nhìn khuôn mặt ngây thơ và non nớt của một người con gái mới lớn tôi đã nhìn cô ấy rất lâu tôi đã nhìn cô ấy cả tiết học khiến cô ấy phải run sợ vì có lẽ cô ấy cũng phàn nào đã biết tiếng nghịch ngợm của tôi qua lời nói của những người khác cô ấy nhút nhát và ngây thơ quá có lẽ bởi cô ấy chưa một lần từng yêu chưa một lần va vấp trong tình yêu nên điều đó xảy ra cũng là điều rễ hiểu ! Thời gian sau đó tôi không hề biết tin tức của cô ấy mọi chuyện tưởng chừng đã trôi qua.Tôi cũng phần nào hiểu được tầm quan trọng của kì thi lần này nó sẽ là bước ngoặt lớn thay đổi cả cuộc đời tôi ,vì lẽ đó mà tạm thời tôi chú tâm vào đèn sách.Thế rồi kì thi khó khăn đó cũng đã trôi qua thật suôn sẻ tôi đã thi đỗ cả vào 10 và đỗ cả vào lớp chuyên của trường thật là may mắn cho cuộc đời tôi.Sau ngày khai giảng và tổ chức nhận lớp thì trời ơi tôi thật không ngờ rằng cả tôi và em lại cùng học chung một lớp tôi thật sự cảm thấy rất bất ngờ và cũng có đôi chút gi đó trong con người của tôi cảm thấy vui và ngày đó tôi đã nở nụ cười thật là vui vẻ.Nhưng cũng có lẽ bởi cái tiếng nghịch ngọm của tôi ma thời gian đầu tôi bị mọi người trong lớp tẩy chay,ngay cả em nữa,khi tôi đi dến đâu thì sau lưng tôi đều có những lời bàn tán những lời giếc móc tôi,tôi cảm thấy buồn lắm nhưng đó có lẽ là cái giá mà tôi nghĩ mình phải trả cho những gì mình đã làm. Thời gian trôi qua cũng thật nhanh kỳ một năm lớp 10 cũng đã sắp trôi qua và có lẽ bởi mọi người trong lớp cũng đã hiểu phần nào con người của tôi bởi vậy họ đã không ghét bỏ tôi nhiều như trước nữa.tôi và em cũng đã trở thành những người bạn tốt của nhau,đúng là ở đời đâu có ai ngờ trước được điều gì.có ai mà biết trước được những gì sẽ xảy đến với mình trong tương lai.Tình bạn của tôi và em càng ngày càng được cả tôi và em nuôi dưỡng càng ngày chúng tôi càng trở nên thân thiết với nhau hơn.Ngày đó khi vào học cấp 3 tôi cũng có một chiếc xe đạp đáng lẽ thì tôi cũng đã được dùng nó để đi tới trường nhưng vào cuối năm lớp 9 tôi đã cắm mất nó và bố mẹ tôi cũng không bỏ tiền cho tôi chuộc lại ,tôi không có xe đi học,hàng ngày tôi ra cửa nhìn thấy người nào học cùng trường mà tôi quen là tôi xin đi nhờ.Nhưng cho đến khi tôi và em trở nên thân thiết thì tôi không phải làm việc đó nữa ,hàng ngày em đều xuống đón tôi đi học,mỗi một lần nhừ vậy tôi và em lại càng gần nhâu hơn,càng về sau cứ mội khi em xuống đón tôi muộn hoặc là khi em có việc bận không xuống đón tôi được là tôi lại cảm thấy lo và nhớ tới em rất nhiều,tôi thèm được nhìn thấy em tôi thèm được nghe em nói được nghe những câu chuyện từ chính những cử động trên đôi môi xinh xắn của em,và tôi chắc rằng trong những ngày đó em cũng như tôi cũng nhớ tới tôi nhiều lắm.Thế rồi cái gì cần đến nó cũng đã đến.Đó là lúc mà cả hai chúng tôi đều không thể chịu được những nỗi nhớ mà chỉ có mình tôi và em được biết.Tôi nhớ ngày đó là ngày 4-4 tôi đã lấy hết dũng cảm và nói với em rằng "Tôi Yêu Em" xong câu nói đó tôi cảm thấy lòng mình thực sự thanh thản và nhẹ nhàng đi rất nhiều cho dù em có không đồng ý thì tôi cũng không ân hận vì cuối cùng thì tôi cũng đã nói ra được những gì mà trong lòng tôi bấy lâu nay đã nghĩ tới.Em đã khóc trước mặt tôi sau câu nói đó của tôi nhìn những giọt nước mắt của em mà lòng tôi thực sự rối bời và tôi thực sự cảm thấy lúng túng lắm .Em đã nói với tôi là không thể có lẽ bởi với em đây là lần đầu tiên có người nói với em những điều đó,ngày hôm đó tôi đã rất buồn khi trở về nhà.Trước mắt tôi cả thế giới đã sụp đổ cái thế giới mà trong mơ tôi vẫn thường thấy tôi vẫn thường thấy em và tôi cùng đạp xe trên con đường đó cùng tận hưởng những giây phút thật tuyệt vời của tình yêu,Thế nhưng giờ cái thế giới ấy có lẽ chẳng bao giờ có thật cả.Ngày hôm sau tôi ngỡ tưởng em sẽ tránh mặt tôi vì những điều mà hôm qua tôi đã nói thế nhưng em vẫn xuống đón tôi như mọi ngày chúng tôi lại đi học cùng nhau trên chiếc xe của em cổ họng của tôi như cứng lại ,như không còn một chút sinh lực nào cả,tôi đã không nói với em được một lời,cả ngày hôm đó em tránh mặt tôi ,chúng tôi hầu như không nói chuyện với nhau,vả hai cùng chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.Tan học về tôi và em lại cùng nhau đi trên chiếc xe đó và đến giữa quãng đường về nhà tôi thật không ngờ một điều rằng ,em đã ôm chặt lấy tôi và nói "em yêu tôi" thực sự lúc đó tôi cảm thấy cả thế giới này đã thuộc về tôi ,tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng trong vòng tay của em ,hạnh phúc vô cùng khi mà thế giới tôi mơ là có thật nó đã trở thành hiện thực.
    Kể từ đó nhờ em tôi học hành ngày càng tiến bộ,chỉ cần nghĩ tới em tới những điều em đang kỳ vọng ở tôi là tôi lại chăm chỉ học hành để em không bao giời phải thất vọng vì tôi.tôi đã cố gắng hết sức mình để làm em được vui lòng
    Ba năm học trung học trôi qua thật nhanh.trong ba năm đó chúng tôi đã yêu nhau bằng cả trái tim của mỗi người,tình yêu của chúng tôi đã đứng vững trong những cuộc cãi vã mà tình yêu nào cũng không tránh khỏi.Sau đó tôi đã đỗ đại học em cũng học trong một trường cao đẳng,niềm vui chưa rứt thì nỗi buồn đã đến chúng tôi đỗ hai trường cách xa nhau hàng trăm cấy số,vậy là chúng tôi sắp phải xa nhau,sắp phải mỗi đứa một phương trời cách biệt,ngày tiễn tôi lên đường em buồn và khóc nhiều lắm tôi thấy lòng mình đau đớn đến tột cùng nhìn em xa dần mà trái tim tôi nhói lên một nỗi đau mà tôi không bao giờ muốn,Trước đây có bao giờ chúng tôi xa nhau lâu như này đâu cùng lắm là chỉ mấy ngày,chỉ mấy ngày thôi là chúng tôi đã cảm thấy nhớ nhau lắm rồi vậy mà giờ khi đi học chúng tôi phải xa cách nhau đến cả tháng trời trong vòng 5 năm tôi học đại học.Lòng tôi cảm thấy buồn và nhớ em lắm và tôi chắc rằng em cũng vậy thật khó khăn khi phải thay đổi một cái gì đó,thế rồi cũng lại thời gian làm cho cả tôi và em đã dần thích ứng được hoàn cảnh nỗi nhớ em trong tôi tôi chôn chặt nó trong trái tim mình,mỗi khi nhớ tới em tôi lại mong gặp em lắm tôi lại ước gì có em bên cạnh tôi để tôi ôm em thật chặt vào lòng để tôi nói với em rằng tôi yêu em nhiều biết mấy ,để tôi lại được nhìn thấy em cười và nhìn tôi với ánh mắt chìu mến,nói với tôi rằng em yêu tôi và nhớ tôi nhiều lắm thế rồi tôi lại nghĩ lại những lúc xưa những kỷ niệm mà chắc rằng chúng sẽ theo tôi và em đến hết cuộc đời mình,tôi lại mơ đến tương lại mơ đến ngày mà chúng tôi mãi mãi không bao giờ xa nhau nữa,tôi lại tự mình an ủi mình và tự bảo mình hãy cố gắng để biến giấc mơ của tôi và em trở thành hiện thực.Thời gian! Tôi thầm cảm ơn thời gian đã cho chúng tôi một khoảng thời gian xa nhau để chúng tôi biết rằng chúng tôi yêu nhau đến nhường nào .Hai năm ĐH trôi qua thời gian cũng đã làm em trưởng thành hơn nhiều cũng làm tôi già rặn thêm nhiều nhưng thời gian lại làm cho tình yêu của chúng tôi thực sự trẻ lại,tôi và em ngày càng yêu nhau hơn và tôi chắc rằng đối với tôi em là tất cả cuộc sống của tôi là thiên đường mà tôi mơ ước,và với tôi chỉ cần có em thôi vậy cũng là đủ cho tôi lắm rồi,tôi không cần một người con gái nào khác vì tôi biết sẽ chẳng có ai cho tôi được hạnh phúc,cho tôi một cuộc sống tôi ao ước như em.
    Thời gian trôi qua đã 5 năm rồi càng ngày tôi càng cảm thấy yêu em nhiều hơn nỗi nhớ em tôi chôn chặt trong tim mình nay đã lớn qúa rồi trái tim yêu em của tôi cũng đã lớn lên rất nhiều rồi,tôi yêu em tôi yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời này tôi yêu em hơn bất cứ ai đã từng yêu em và tôi cần có em cho cuộc sống của mình hơn tất cả những người cần có em trong cuộc sống của họ cộng lại dẫu tôi biết rằng có thể có những lúc tôi phải rơi nước mắt có thể có những lúc tôi đau đớn tột cùng vì em nhưng điều đó không quan trọng với tôi sau cơn mưa trời lại sáng chỉ cần tôi lại được có em cho riêng mình chỉ cần tôi lại được yêu em ,thế là đủ với tôi lắm rồi.Vì tôi nghĩ có qua Mưa giông mới biết quý trọng những ngày nắng đẹp .Cũng như chúng tôi có qua những khó khăn xa sôi cách trở chúng tôi mới biết quý trọng những gì mình đang có ,có xa nhau mới biết quý trọng những khoảnh khắc được gần nhau.Tôi muốn nói với em rằng xa em tôi đã nhận ra được rất nhiều điều tôi thực sự đã nhận ra rất nhiều điều và tôi tự hứa với mình rằng tôi sẽ cố gắn hết sức để sửa chữa những gì tôi còn thiếu sót,tôi muốn nói với em rằng em ơi hãy chờ đợi tôi em nhé! bởi lẽ đơn giản rằng tôi yêu em...
  2. chinh_online

    chinh_online Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    ai co những câu chuyện hay thi hãy chia sẻ cùng với mọi người nhé để mọi người cùng chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn nhé
  3. doll_soul

    doll_soul Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2004
    Bài viết:
    1.772
    Đã được thích:
    0
    Đây là mối tình đầu của bạn à? Câu chuyện của bạn có vẻ có hậu chứ không như nhiều chuyện tình khác trong thực tế.
    Chúc bạn hạnh phúc
  4. chinh_online

    chinh_online Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    các bạn cứ cho ý kiến về câu chuyện này nhé ai có chuyện gì hay thi cứ đưa vào mục này nhé
  5. chinh_online

    chinh_online Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    đây là câu chuyện tình của một người bạn của tôi
    câu chuyện tình có tên là chuyện tình hoa ngọc lan mời các bạn cùng đọc
    Vào mỗi buổi sáng sớm tôi vẫn thường dậy chạy bộ để rèn luyện sức khỏe... một hôm tôi gặp Dũng một người bạn học cùng cấp II ...chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui và Dũng mời tôi về nhà chơi...và từ đó mỗi lần tôi dậy tâp thể dục là tôi lại đến nhà Dũng rủ Dũng chạy cùng cho vui...
    Có một hôm tôi dậy muộn vì đêm trước thức khuya... có lẽ đó cũng là định mệnh mà Ông Trời tạo ra... Khi tôi đang đứng dưới cổng nhà Dũng và chờ Dũng xuống để chúng tôi cùng tập thì bất ngờ tôi nhìn thấy bên cạnh một người con gái.... cô ấy rất đẹp.. có thể nói là lúc đó tôi thấy cô ấy rất xinh..và duyên dáng..đang quét cửa nhà... Tôi rất muốn làm quen với cô ấy nhưng không hiểu sao thấy ngại quá..chưa nói được lời nào thì cô ấy đã đi vào nhà mất rồi... vốn tính tò mò.. tôi hỏi Dũng xem người con gái đó là ai... thì biết được tên cô ấy là ... Học lớp 12 ( nhỏ hơn tôi 1 tuổi)... Theo lời Dũng kể thì Ba của H mất sớm vì tai nạn giao thông tù khi H còn nhỏ. H sống cùng Mẹ... cả nhà chỉ có 2 Mẹ con .... Vốn đã có cảm tình từ lần đầu tiên mới nhìn thấy H.. tôi quyết tâm làm quen với H và hy vọng sẽ có được người bạn gái như ...và tôi bắt đầu tìm hiểu về sở thích cũng như cách sống của H... cũng từ đó tôi đâm ra si mê H không lúc nào tôi không nhớ đến H.
    Hỏi dò mấy em bé sống gần nhà H thì được biết... H thích Hoa Ngọc Lan và chưa có "bạn trai"... thế là từ hôm sau.. vào mỗi buổi sáng tôi dậy tập thể dục là tôi lại mang theo một bông Hoa Ngọc Lan + 1 tấm thiếp kèm theo lời chúc tốt đẹp... cài trước cửa nhà H... lần đầu tiên tôi thấy H cầm bông Hoa Ngọc Lan và tấm thiếp . tôi thật sự vui mừng vì thấy H rất hạnh phúc khi thấy Hoa Ngọc Lan... và cứ như thế tôi luôn mang theo một bông Hoa Ngọc Lan vào mỗi buổi sáng và đưa đến nhà H. mà không cho H biết là ai đặt đó... cứ như vậy suốt 3 tháng... đến tháng thứ IV thì không còn Hoa Ngọc Lan nữa .. tôi lo lắng vì không thể tìm được bông hoa nào nữa cả... bỗng tôi nảy ra 1 ý đó là sẽ thay Hoa Ngọc Lan bằng một Bông Hồng...và tiếp tục tháng thứ IV... cứ đều đặn 1 tuần tôi tặng H 3 bông Hồng kèm theo lời chúc...
    Vào một ngày cuối tháng thứ IV ... hôm đó là ngày tôi sẽ cài trước cửa nhà H 1 bông hoa.... như thương lệ tôi mang theo bông Hồng... sau khi tôi cài trước cửa nhà H bông Hoa Hồng tôi nhẹ nhàng vừa đi vừa thổi sáo .. thì bất chợt tôi nghe 1 tiếng gọi :
    - Này cậu kia !
    tôi quoay lại thấy H đang đứng trên cửa sổ nhìn tôi. với ánh mắt rất tò mò... tôi xấu hổ quá.. nên chạy thục mạng không quoay đầu... đấy là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói của H. vì ngại gặp H nên tôi không tặng Hoa cho H như thường lệ nữa.. phải mất 1 tuần sau tôi mới lấy lại được tự tin và lại rón rén đên trước cửa nhà H cài Bông Hồng cạnh cửa...sau đó tôi rón rén bước đi...Bất chợt có tiếng nói:
    -Chào anh !
    khi tôi quoay lại tôi ngước mắt nhìn phía trước ... thì giật thót mình.. H đang đứng trước tôi và nhìn tôi. .. chưa bao giờ tôi lại đứng gần H như vậy... tôi có một tật xấu là mỗi khi ngượng hay cười là mặt tôi lại đỏ gay như Mặt Trời Lên... tôi lúng túng không nói được lời nào cả...khi tôi còn đang lúng túng thì H tiến lại gần tôi và nói:
    -Chúng mình nói chuyện 1 lúc nhé?
    Tôi rất muốn nói chuyện với H lúc đó nhưng khi đó không hiểu sao tôi lại nói :
    -Nhưng tôi còn phải tập thể dục bạn ạ!
    H nói:
    -Vậy ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau và nói chuyện nhé?
    -Khi nào và ở đâu vậy bạn? - tôi hỏi H
    -6h chiều ngày mai H sẽ đợi anh ở đây !
    Đúng lúc đó thì Dũng xuống và chúng tôi lại tiếp tục chạy như thường ngày..không hiểu sao hôm đó tôi chạy rất khỏe không hề thấy mệt .. vậy là tôi đã có buổi hẹn gặp đầu tiên như thế đó.
    Hôm sau đúng như giờ hẹn tôi đến gặp H ...và chúng tôi đi chơi với nhau...kể từ đó tôi có điều kiện được ở bên cạnh H nhiều hơn và về sau tôi đã chinh phục được người con gái rất duyên dáng nhưng cũng rất lạnh lùng ( Như lời Dũng nói : " Con bé đó xinh lắm.. học rất giỏi nhưng chẳng bao giờ nói chuyện với ai cả..." )... Những tưởng sự gặp gỡ của chúng tôi và tình cảm đó sẽ mãi mãi bền lâu nhưng rồi tôi cũng không thể giữ H bên cạnh được...
    Một lần Mẹ H bị ốm ( có thể coi là đang hấp hối...) Mẹ H muốn H phải học thật tốt và không được có tình cảm với ai cả... và H đã nhận lời Mẹ và Hứa không sẽ không có tình cảm với ai cho đến khi Mẹ đồng ý...và như vậy chúng tôi phải xa nhau dù trong lòng không hề muốn ..
    Tôi xa H và từ đó tôi chán nản buồn bã... rồi tôi bỏ dỏ việc học tập...(có người nói tôi yếu đuối và ngốc ..)
    Một năm sau tôi theo học tại Trung Tâm Hitec... và mang theo hình bóng của H ở sâu tận trong lòng tôi.. dù khi đó tôi cũng đang yêu 1 người bạn gái khác( tham lam quá không ) ... Tôi không có tin tức gì của H suốt 1 năm trời...
    Bỗng một hôm tôi gặp H trên mạng .. chúng tôi nói chuyện với nhau rất lâu.. H nói rằng H đã có một người bạn trai khác.. và muốn tôi quên H đi.. chỉ muốn chúng tôi là bạn tốt của nhau... tôi hỏi lý do thì biết...
    Khi Mẹ H bị ốm. phải vào nằm viện thì tại Bệnh viện Mẹ H được 1 anh bác sĩ rất quan tâm.. và chiếm được tình cảm của Mẹ H và H ... H nói rằng anh ấy cũng rất yêu thương trân trọng H như tôi...và Mẹ H cũng rất quý anh ấy... vì vậy H không thể không theo ý Mẹ...và như thế tôi đã mất một người bạn gái..và tôi rất yêu thương... Chúng tôi chia tay.. tôi luôn mong H được hạnh phúc và luôn giữ nhớ về những kỷ niệm mà chúng tôi đã từng có với nhau... nhớ về kỷ niệm xưa kia một thời tôi đã biết yêu và theo đuổi một người con gái.. mà cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên đi được hình bóng người đó trong trái tim mình...
    the end
    Được chinh_online sửa chữa / chuyển vào 10:37 ngày 20/10/2006
  6. chinh_online

    chinh_online Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Ba lần cầu hôn
    --------------------------------------------------------------------------------
    Nàng dành cả một thời con gái của mình chờ lời tỏ tình của anh, nhưng Bill rốt cục vẫn im lặng. Nàng và Bill cùng học với nhau từ nhỏ. Tình bạn và tình yêu tự nó đến. Đối với nàng Bill là tất cả. Thỉnh thoảng nàng cũng có nghe ai đó xì xào rằng, cha nàng sẽ không chấp nhận Bill. Nhưng nàng không quan tâm, vì nàng chỉ biết tình yêu của nàng đối với anh mà thôi, ngoài ra mọi thứ khác đều không đáng kể.
    Thế rồi, nàng như điên như dại và tưởng mình sẽ không sống nổi, khi biết Bill đã bỏ đi biệt tăm. Nàng quay sang kết tội cha nàng, thề sẽ không nhìn mặt ông. Những giọt nước mắt và thái độ lạnh lùng của nàng khiến ông khổ sở vô cùng. Ít năm sau, cha nàng mất vì bệnh ung thư. Trước khi nhắm mắt, nguyện ước duy nhất của ông là được gặp lại con gái. Nhưng nàng đã không đến.
    Tiếp theo, nàng tưởng đất dưới chân nàng sụp xuống khi người luật sư của cha nàng đọc cho nàng bản di chúc của ông. Không phải nàng bàng hoàng vì đã trở thành bà chủ của hàng trăm triệu bạc, mà vì lời thề của cha nàng : "Trước khi bước sang thế giới vĩnh hằng, khi mà mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì ngoài tình yêu của cha đối với con, cha thề rằng cha chưa bao giờ phá hoại hạnh phúc của con".
    Đúng lúc ấy, người đàn ông sau này là chồng của nàng xuất hiện. Ông lịch lãm, khinh nghiệm. Nàng đã ngoài 30, đủ thông minh để hiểu ông ta đến với nàng vì lẽ gì. Dù sao, ông ta cũng không phải là người chồng xấu. Cả hai đều cố gắng để tạo nên cái gọi là gia đình, chí ít là trong mắt những người xung quanh. Bất ngờ, nàng trở thành quá phụ với đứa con lẫm chẫm biết đi. Đúng lúc nàng bơ vơ cùng cực, Bill xuất hiện từ nửa kia của trái đất. Không còn là chàng trai mảnh dẻ bẽn lẽn, anh là một chủ hãng tàu biển dày dạn, một nhân vật của giới thượng lưu quyền thế như cha nàng. Thật bất ngờ, nàng đã từ chối khi anh ngỏ lời lấy nàng. Vì lẽ gì, nàng cũng không biết rõ. Có thể vì đứa con, có thể vì nàng uất hận anh đã bỏ đi đẩy nàng vào con đường đau khổ triền miên, có thể vì Bill không còn là Bill của nàng ngày xưa.
    Hơn 30 năm nuôi con và cầm cương điều khiển tài sản khổng lồ của cha nàng để lại khiến nàng mệt mỏi. Đôi lúc nàng chỉ muốn được giải thoát, quăng tất cả để sống đơn giản nhưng yên ổn. Tuy tự nhủ trong lòng rằng nàng sẽ không lấy bất kỳ ai, nhưng đôi lúc nàng bất chợt bắt quả tang mình thường hay để mắt tới những tờ báo của giới chủ tàu. Vài người đàn bà xuất hiện trong đời Bill. Tên anh xuất hiện nơi pháp đình với những vụ kiện cáo ly hôn đòi chia tài sản.
    Rồi một ngày nọ, nàng nhận được một bưu phẩm. Không nhìn địa chỉ gửi tới, nhưng linh tính cho nàng biết nó là của Bill. Một chiếc hộp nhỏ bọc nhung và một bức thư. " Trong đời anh đã hai lần sắm nhẫn cầu hôn em. Lần thứ nhất, anh mất hai ngày để tự đánh chiếc nhẫn bằng thép. Nhưng rồi anh không dám trao cho em, vì anh sợ em sẽ từ chối món quà của anh thợ nghèo. Ra đi, anh thề khi nào tương xứng với em mới trở về xin cưới em. Lần thứ hai, anh đã không dám rút chiếc nhẫn nạm kim cương giá trị chỉ sau viên kim cương trên vương miện của Nữ hoàng Anh ra khỏi túi, sau khi nghe lời từ chối của em. Cả hai lần anh đều đã sai lầm, nhưng anh vẫn yêu em. Anh quyết định trở thành anh chàng thợ nghèo của em ngày nào, để xin cưới em một lần nữa". Nàng mở chiếc hộp nhỏ. Bất chấp thời gian, chiếc nhẫn bằng thép trổ một bông hồng vẫn bóng loáng.
    Bức thư của nàng vừa gủi đi, thì tin dữ về Bill đầy mặt báo. Nàng quên mất rằng cả nàng lẫn Bill đều đã ngoài 60 tuổi. Trở về từ đám tang của Bill, nàng bắt gặp bạn trai của cháu gái nàng. Đang rụt rè bấm chuông cửa, thấy nàng trong bộ đồ màu đen, cậu ta hoảng sợ vội giấu bó hoa ra sau lưng. "Cháu muốn gặp Laura", chàng trai lúng túng. Nàng mở toang cửa nháy mắt tinh nghịch với cậu bé : " Nào tiến lên, con trai. Chớ do dự, nếu không con sẽ hối cả đời đó".

Chia sẻ trang này