1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những câu chuyện tình kể giữa trưa vắng

Chủ đề trong 'Văn học' bởi lantuvien_ttt, 16/06/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    Những câu chuyện tình kể giữa trưa vắng

    Những câu chuyện tình kể giữa trưa vắng

    [blue]Lâu rồi không viết lách được gì. Lâu rồi để bài vở, thi cử vắt kiệt những cảm xúc của mình. Lâu rồi? Trưa nay, giữa những giờ nghỉ ngơi hiếm hoi trước khi vùi đầu vào môn thi tiếp, tôi sẽ kể cho bạn nghe những câu chuyện tình.

    Chuyện tình đầu tiên: Chuyện về áo kẻ Ca rô

    [​IMG]

    Đó là tình yêu của H- một cô bạn cùng phòng. Từ cuối năm lớp 10, cô nàng xếp xó mê bóng đá này đã để ý đến một anh chàng học lớp tin khoá trên vì lý do anh ấy? có khuôn mặt khá giống nam nhân vật chính Logan trong phim Thiên thần bóng tối. Cứ đến giờ ra chơi, cả lũ chúng tôi lại săm soi anh ta từ phía xa, mặc dù nhìn mãi chả bói ra nét giống nhau nào giữa hai khuôn mặt đấy. Chỉ có điều anh chàng cũng hay mặc áo kẻ Ca rô xanh. Ngày áo kẻ Ca rô đỗ Bách Khoa, bố mẹ thưởng cho một chuyến đi chơi ở Hồng Kông. Cô bạn cùng phòng nhờ anh tìm hộ những chiếc lá phong đo đỏ lóng lánh màu nắng?
    Rồi thời gian trôi qua? không còn liên lạc, cô bạn cũng dần nguôi quên. Vào đại học, lớp H tổ chức giao lưu với khoa Điện Tử Viễn Thông của áo kẻ Ca rô. Hai người lại lăng xăng gọi điện, nhắn tin, tổ chức cuộc đi chơi biển. Họ thân với nhau hơn, đùa nhau gọi chồng chồng, vợ vợ. Cô bạn cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Tấm ảnh của áo kẻ Ca rô được lấy làm màn hình nền destop để mỗi lần lũ chúng tôi ngó qua, lại trầm trồ gật gù với H(mặc dù mãi chả bói ra nét giống nhau giữa hai người trừ cái áo kẻ ca rô xanh màu xanh đến dịu dàng và ngọt ngào).
    Qua một người thân với áo kẻ ca rô, H biết anh vẫn nhớ về chị người iu cũ. Cô bạn buồn lắm? Cô bạn đã lấy hết can đảm nhắn tin lần cuối, nói với anh tình cảm của mình. Nhưng áo kẻ Ca rô đã im lặng. Có lẽ chuyện tình yêu cũng giống như những chiếc lá phong đo đỏ mà anh không thể mang về tặng cho cô bạn vào dịp hè năm nào, vì lá phong chỉ có vào mùa thu, chỉ đợi cơn gió heo may ùa tới để được thả mình xuống mặt đất dịu dàng và toả nụ cười ấm áp màu nắng cho riêng một mái tóc dài bay giữa độ thu mà thôi?


    [​IMG]

    Chuyện tình thứ hai: Tình yêu thời ngốc xít.

    Đó là tình yêu của N - lại một cô bạn cùng phòng xinh xắn và khéo tay. N thích T từ lâu lắm rồi, từ hồi? học lớp 4 cơ. Cũng không hiêủ đó là tình cảm như thế nào nữa. Chỉ biết rằng N vẫn luôn chỉ nghĩ về cậu bạn cùng lớp năm nào. Cô bạn còn lấy những đồ trang trí dán lên phòng dòng chữ N ?" T ? bằng tiếng Nga. Đáng nhẽ đã chẳng có gì hơn thế, ấy vậy mà cuộc đời vẫn luôn tình cờ và ngẫu nhiên như vậy. T là bạn thân của H ?" cô bạn cùng phòng đầu tiên. Chính vì vâỵ mà T hay đến chơi hơn. Chính vì vậy mà mỗi lần chạm mặt N đều phải cố hết sức cười nói vui vẻ như thường ngày, nhưng ánh mắt không bao giờ dám nhìn thẳng vào người âý? T là một cậu bạn khéo ăn nói và hóm hỉnh. Trái ngược với bề ngoài vui nhộn đó, cậu bạn sống khá là tình cảm. Cậu hình như cũng biết được tình cảm của N nhưng vẫn im lặng vì T thích người khác. Trong ổ đĩa cuả T có những tấm thiệp làm rất đẹp, đề tên cậu và người yêu cùng ngày sinh của hai người ***g trong hình trái tim đỏ choé. Buồn cười nhất là các folder nhạc cậu cải biên lại theo cách gọi của riêng mình. Nhạc trẻ gọi là Điếc tai, đĩa của Lam Trường thì đặt tên Ổi bo, Duy Mạnh là Mạnh Khoẻ, Cẩm ly là chè thập cẩm, nhóm MTV được biết với cái tên Mớ Tò Vò? Tên bài hát ?o I remember you? đã được chỉnh lại thành ?oI remember L.A? ( người iêu của T). Một kết luận chung : T học được, tính hay, mỗi tội? hơi sến một chút ( Hình như khi yêu ai cũng sến!). Có lẽ vì tất cả cái đó mà N vẫn còn thích T đến tận bây giờ để rồi mỗi khi mở máy tính, nhìn vào những tấm thiệp, nhìn vào một cái tên bài hát, lòng cô bạn chợt quặn lên nỗi niềm khó hiểu, vu vơ mà buồn.

    Ôi chao là những câu chuyện tình của các cô gái tuổi mười chín. Đôi khi yêu một người chỉ vì người đó hay mặc những cái áo kẻ Ca rô xanh màu xanh dịu dàng như bầu trời mùa thu, hay yêu ai đó vì những ấn tượng suốt từ thời ấu thơ chẳng thể phai mờ. Cả hai cô bạn đều nói thích đơn phương cũng có nhiều điều thú vị. Mà nhỡ đâu khi người kia quay lại thích mình thì mình chả còn thích người ta nữa. Thật kì lạ!

    Hình như có một đêm mùa hạ nào, mình đứng cùng N ở ngoài ban công lộng gió. Cô bạn nhìn sâu vào mắt mình hỏi : Bà đã thực sự thích ai chưa? ?" Chưa, tớ chưa hề thích ai cả. Tớ là Lan Tu Viện mà. Mình trả lời với ánh nhìn trong veo như màu bàng bạc của trăng tròn mười tám. Cô bạn hình như không tin lắm. Nhưng quả thực mình không phải là đứa biết nói dối. Mỗi lần nói dối mặt mình cứ đỏ lên, ấp úng và ngượng ngùng.Còn về chuyện tình yêu, mình có thể bình thản nhìn vào mắt bất cứ người đối diện nào mà nói : Chưa, tớ chưa hề thích ai cả. Tớ là lan tu viện mà!

    Này người bạn của tôi, khi bạn đọc hai câu chuyện tình buồn mà rất đỗi trẻ con ấy, bạn nghĩ thế nào? Còn tôi, tôi thấy cuộc đời thật thú vị, và tôi chợt đồng tình với hai cô bạn cùng phòng khi họ bảo: Tình yêu đơn phương cũng có vẻ đẹp riêng của nó? Có thể mai sau khi tôi kể cho bạn nghe 1000 câu chuyện tình trên trái đất này, câu chuyện thứ nghìn lẻ một sẽ nói về chính tôi. Nhưng mà đến ngày đó thì xa xôi, xa xôi lắm?[/blue
  2. Pianist

    Pianist Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2003
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Em ơi, anh bảo thật, em đừng mất thời gian để tập tọng viết lách nữa. Em viết nhạt như bèo, lại trẻ con nữa. Người ta viết những câu chuỵen không có chuyên nhưng cũng để lại một dư âm nào đó, tất nhiên đó là đẳng cấp của một người có tài. Còn em, đọc thấy đúng là bọ xít tập bay!
  3. Dommelsch

    Dommelsch Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Nhạt như bèo? Dương cầm thủ tiên sinh ăn bèo nhiều nên ngán chăng?
  4. bong_cuc_trang_new

    bong_cuc_trang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    1.521
    Đã được thích:
    0
    Bác Dương cầm ơi, em bảo thật, bác đừng tập lên giọng đại gia đi phê bình văn học nữa. Em nó trẻ, vả nó đã nói rồi, em no'' ke^? chuyện tình của các cô gái tuổi 19, chuyện tình tuổi này nó chỉ nhẹ nhàng đơn giản thế thôi, nó chỉ mang tính cảm xúc là nhiều chứ chưa có cốt truyện gì dữ dội nhiều lắm đâu Bác phê bình văn học thì cũng phải phân loại văn học trước đã chứ.
    Còn nữa, người ta đang tập thì bác cứ để cho người ta tập đã nào. Có phải ai mới cầm bút lên đã thành đại văn hào viết chuyện nhiều vị ( tức là không nhạt như "bèo" - theo ý bác ) cho bác đọc đâu. Bác dội nước lạnh làm gì cho nó mỏi tay bác, em ý thì cụt hứng, còn bọn em thì chả có truyện để đọc. Thôi nếu bác thích tìm tác phẩm văn học vật vã, nhiều dư vị, giàu giá trị nhân văn blablabla ... mời bác quá bộ sang Tác phẩm văn học vậy, để cho em nó một buổi trưa vắng kể chuyện tiếp cho bọn em nghe với ạ.
  5. Nolf

    Nolf Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/03/2002
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Viết tiếp đi Lan Tu Viện, chừng nào đủ 1000 truyện tình cảm mà vẫn có độc giả, chừng đó xuất bản được roài.
    À, tuổi 19 có lẽ dữ dội hơn thế rồi nhỉ, cái này có vẻ giống tuổi ô mai mơ hơn là tuổi 19 nhiều...
  6. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    Hí hí, em bé tí tuổi ranh, có bít viết lách gì đâu. Các bác chê thì kệ các bác, việc em viết thì kệ em. Hì hì
  7. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    chuyện tình kể giữa trưa vắng (3):Ngôi nhà của Tuyết
    [​IMG]
    Có lẽ rồi sau ta cũng đi qua
    Một cánh cửa nao lòng trong truyện ?oTuyết?
    Tiếng chuông rung và con mèo Ackhip
    Ánh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong?
    Xa xôi sao!... thời thơ ấu sau lưng
    !(*)
    Ngẫm ra cuộc đời này thật kỳ lạ, khi em lật những trang truyện ngắn của Pauxtopxki - những câu văn cứ ngân lên như tiếng chiếc phong linh góc nhà rung rinh trước gió. Em cũng không biết nữa. Có thể nào ta tìm thấy giữa thế gian này một Tachiana và một Nhicolai như được sinh ra để gặp mặt nhau trong sự tình cờ của số phận. Có bao giờ ta biết ở tỉnh lị xa xôi nào tồn tại một căn nhà nhỏ bằng gỗ, nơi bậu cửa treo chiếc chuông cứ gióng lên những hồi lanh lảnh mỗi khi có tay người chạm tới, một chiếc dương cầm cũ kỹ lung linh dưới ánh nến giữa đêm khuya, âm thanh dịu dàng của bản nhạc ?oTrên những bờ Tổ Quốc xa xôi? lướt nhẹ vào bóng tối và gợi mở những tình cảm trìu mến, âu yếm nhất. Con mèo Ackhip già nua nằm lim dim mắt ngủ ngoan lành trên chiếc đi văng. Những tia lửa tí tách nhảy nhót lẫn với tiếng ấm Xamôva reo trong bếp lò. Ngoài trời, tuyết đã nở hoa trắng xoá bên ô cửa sổ. Đêm rất dài và rất sâu?
    [​IMG]
    Có bao giờ em nói với anh ước mơ về một ngôi nhà như thế. Mùa đông? em ngồi trước lò sưới đan cho anh chiếc áo len, thỉnh thoảng lại cúi xuống quyển sách nhỏ nhẩm thầm những dòng chữ thú vị. Ngoài trời, hơi lạnh của cơn gió mùa luồn qua những tàng cây xào xạc đập khe khẽ vào khung cửa sổ của chúng mình, em nghe trong gió tiếng thầm thì những câu chuyện cổ tích kể về một tình yêu chung thuỷ, tình yêu của những người sinh ra là để dành cho nhau.
    Anh thấy em có lãng mạn quá không khi đem lòng tin vào những câu chuyện huyền thoại, đem tình yêu gắn với sự sắp đặt tình cờ mà hữu ý của cuộc đời này - một cuộc đời công bằng, hào hiệp, biết lắng nghe và hiểu thấu. Đôi khi vẫn nhủ cõi thực tại không phải bao giờ cũng rực lên màu đỏ thắm của những cánh buồm, đôi khi bàn tay bất ngờ chạm vào bề mặt thô nhám, khắc nghiệt, chạm vào những cạnh sắc của đời sống. Thế mà em vẫn hằng tin và vẫn hy vọng?
    Ngẫm ra cuộc đời này thật kỳ lạ và bất ngờ, như cuộc gặp gỡ thoáng qua của chàng trai và cô gái trong một công viên nhỏ lúc chiêù tà. Dưới bóng râm của những cây tiêu huyền, người thiếu nữ tay ôm quyển sách bứơc chầm chậm về phía ngày tàn, bỏ lại sau lưng ánh nhìn lạ lẫm và khắc khoải của người con trai chưa hề quen biết. Cơn gió biển thổi về đảo Crưm những hơi mát trong trẻo và dịu dàng, có phải tình yêu đầu đời vừa mới lướt qua? Cho dù Tachiana không là cô gái chiều nào đi dưới bóng những cây tiêu huyền râm mát nhưng số phận đã sắp đặt nàng và Nhicolai gặp gỡ, đã ban cho hai người tình yêu ngay cả khi họ chưa hề quen biết nhau. Và đó chính là điều kỳ diệu của cuộc sống.
    Những lúc một mình trên phố, em hay để tâm thức đi hoang và suy nghĩ những nghĩ suy hết sức vẩn vơ. Có lẽ ở đâu đó trên thế giới này còn một người mai sau sẽ mang đến cho em nụ cười, sẽ cho em hiểu thế nào là một tình yêu chung thuỷ, tình yêu của những người sinh ra là để dành cho nhau?
    Gấp lại những trang truyện ngắn của Pauxtopxki - những câu văn sâu như tiếng phong linh bất ngờ rơi oà vào ngọn gió báo hiệu một cơn giông mùa hè, những câu văn phả lên mùi thơm của chiếc lá liễu hoàn diệp nằm lâu dưới lớp băng trong vắt. Có bao giờ ta tìm thấy giữa thế gian này một chuyện tình đẹp như trong truyện ?oTuyết?, có khi nào ta chợt bắt gặp ngôi nhà bé nhỏ với khung cửa sổ ngập đầy hoa trắng rơi và ánh lửa đỏ tí tách hắt ra từ chiếc lò sưởi giữa một đêm mùa đông rất dài và rất sâu?
    Nhưng anh biết không, bây giờ vẫn đang là một ngày hè và em chỉ có mong muốn được như người thiếu nữ kia, tay cầm quyển sách nhỏ đi về phía ngày nắng tắt, bỏ lại sau lưng ánh nhìn lạ lẫm, khắc khoải của một tình yêu ngẫu hứng vừa vụt qua trong cuộc đời.
    (*): Bằng Việt.
  8. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    Mình chẳng bao giờ viết được truyện ngắn cả. Hic hic. Thôi đành tập tọng dịch truyện cổ tích. Mọi người đọc và cho ý kiến nhé.
  9. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    Ngôn ngữ của các loài hoa
    (Ce que disent les fleurs - George Sand)​
    Thuở tôi còn là cô bé Aurore nhỏ dại, tôi vẫn thường thắc mắc không biết những bông hoa trò chuyện với nhau điều gì. Thầy giáo dạy Sinh có lẽ bị lãng tai, hay có lẽ không muốn tiết lộ sự thật nên thầy quả quyết với tôi rằng chúng không bao giờ nói chuyện.
    Riêng tôi vẫn mang trong mình một niềm tin. Tôi mơ hồ nghe tiếng những bông hoa trò chuyện, nhất là khi màn đêm thả những giọt sương êm đềm buông xuống; nhưng chúng nói khẽ lắm, đến nỗi tôi khó có thể nghe thấy tiếng. Khi tôi nhón chân trên lối mòn của khu vườn hay trên con đường nhỏ chạy giữa cánh đồng, những bông hoa giật mình, chúng báo hiệu cho nhau: Suỵt! Yên lặng nào các cậu. Có một con bé tò mò đang lắng nghe chúng ta đấy.
    Tôi cố gắng bước đi thật nhẹ, không chạm tới một cọng cỏ để chúng không còn nghe thấy tiếng động nữa, và để tôi có thể tiến thật gần, thật gần, núp dưới bóng cây rậm rạp mà những bông hoa khó phát hiện ra, tôi lắng nghe, lắng nghe...
    Cần phải đặc biệt chú ý. Đó là những thanh âm mơ hồ đến nỗi có thể tan loãng trong một làn gió nhẹ và chìm khuất giữa tiếng vỗ cánh của côn trùng.
    Tôi không biết những bông hoa sử dụng ngôn ngữ nào. Đó không phải Tiếng Pháp, cũng không phải tiếng La Tinh mà chúng ta được học. Nhưng dù sao tôi vẫn hiểu những lời nói ấy, hiểu hơn bất cứ điều gì tôi từng được nghe.
    Một buổi tối, khi tôi đang nằm dài trên cát vì chẳng có việc gì làm cả, tôi đã nghe thấy xung quanh mình dậy lên những âm thanh lao xao. Và đây là điều những bông hoa Mỹ Nhân nói:
    - Thưa quý ông, quý bà. Đã đến lúc chúng ta kết thúc tháng ngày nhạt nhẽo này. Tất cả thực vật đều cao quý và dòng họ tôi sẽ không nhường sự cao quý đó cho một dòng họ nào khác. Chúng tôi hoan nghênh những vị muốn đọat chiếc vương miện của nữ hoàng Hoa Hồng. Tôi phải thú thực rằng mình đã chán sự ngự trị của bà ấy rồi. Và tôi nghĩ chẳng kẻ nào có quyền tự nhận chúng có giáo dục và phẩm tước cao hơn tôi.
    Những bông hoa cúc đồng thanh cho rằng nhà hùng biện Mỹ Nhân phát biểu thật chí lí. Một bông cúc lớn nhất và đẹp nhất xin phát biểu ý kiến, nó nói:
    - Tôi chưa bao giờ cảm thụ được vẻ đẹp của dòng họ Hoa Hồng. Đẹp gì cơ chứ, tôi hỏi các vị nhé, một bông hồng thì rực rỡ hơn tôi, và làm được nhiều việc hơn tôi hay không? Giới tự nhiên và các nhà nghệ thuật đều nhất trí nhân số lượng cánh hoa và màu sắc dòng họ chúng tôi lên nhiều lần nữa cơ. Chúng tôi giàu có hơn cả, vì bông hồng đẹp nhất cũng chỉ có hai trăm cánh, còn chúng tôi có đến hẳn năm trăm cánh. Về màu sắc nhé, chúng tôi mang màu tím và màu ngà xanh mà ở dòng họ hoa hồng có bói cũng chẳng tìm ra được.
    - Một bông hoa La lét nói, tôi là hoàng tử Delphinium, tràng hoa của tôi mang màu xanh thẳm bầu trời và bố mẹ tôi có tất cả vẻ đẹp của hoa hồng. Vì thế mà nữ hoàng luôn mong muốn được như dòng họ chúng tôi. Còn hương thơm của bà ấy thì quá là kiêu kỳ...
    - Thôi bác đừng nói về điều ấy nữa, bông hoa Mỹ Nhân chép miệng. Kẻo tôi lại cảm thấy cái mùi khó chịu đó bây giờ. Mà tôi hỏi bác nhé, hương thơm là gì nào? - Đó là quy ước giữa ông thợ làm vườn và lũ **** ong. Mà mùi hoa hồng chẳng ra làm sao cả, chỉ có hương thơm của tôi thôi.
    - Chúng tôi chẳng có hương, một bông Mỹ Nhân nói, và tôi nghĩ chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi xem mùi hương nào quý phái nhất vào dịp nào đó. Một bông hoa sang trọng không cần đến hương thơm. Vẻ đẹp của nó đã quá đủ rồi.
    - Tôi không tán thành ý kiến của bác chút nào cả, bác Mỹ Nhân ạ, một bông hoa anh túc có mùi hương rất đậm kêu lên. Hương thơm thể hiện cho tinh thần và sức khỏe.
    Khắp vườn rộn lên tiếng cười chế giễu câu nói của hoa Anh Túc. Những bông cẩm chướng đứng ngạo nghễ còn cây cỏ Mộc Tế thì cười suýt ngất. Nhưng thay vì nổi giận, Anh Túc bắt đầu phê phán hình dáng và màu sắc của Hoa Hồng. Bụi Hồng vừa được cắt tỉa, những đám rêu tí xíu đã len lỏi trong từng đài hoa nên chúng chẳng phản bác được gì. Một bông Tử La Lan diêm dúa bình phẩm gay gắt những bông hoa kép cứ như thể giống hoa tầm thường này đã độc chiếm khu vườn. Cả bọn bắt đầu giận dữ, tiếp tục cười nhạo và ghen ghét hoa hồng. Păng xê đã thành công khi so sánh bông hồng với cây bắp cải. Tất cả những lời nói ngốc nghếch ấy làm tôi nổi giận và đột nhiên tôi nói ngôn ngữ của chúng:
    Im đi những bông hoa ngu ngốc, tôi kêu lên và giẫm lên chúng. Các ngươi chẳng nói được điều gì hay ho cả. Thế mà ta cứ tưởng sẽ được nghe thấy những lời nói đẹp đẽ đầy chất thơ cơ đấy. Chao ôi, sự kiêu hãnh, lố bịch, hèn hạ của các ngươi làm ta thất vọng biết chừng nào!
    Khu vườn đột ngột im lặng và tôi rời khỏi chỗ cát ấy.
    - Thấy chưa, tôi tự nhủ, đám hoa đồng nội thơm hương này chẳng khác gì lũ bà cô lắm điều, thứ chỉ mang đến cho ta vẻ đẹp giả tạo.
    Tôi trượt qua bóng râm hàng rào rậm rạp, tiến về phía thảm cỏ. Tôi muốn biết những cây cúc thúng mà người ta thường gọi là nữ hoàng của đồng nội, kiêu kỳ và tham vọng đến chừng nào. Nhưng tôi đã dừng lại gần một bụi dã tường vi lớn để lắng nghe tất cả những bông tường vi nói với nhau:
    Tôi nghĩ : Để xem những bông hồng hoang chế giễu hàng trăm chiếc lá và phê phán bông cúc thúng như thế nào!
    Cần phải nói với các bạn rằng, ở thời của tôi không phải chỉ những người thợ làm vườn tài năng mới chế tạo ra nhiều giống hoa hồng đẹp đẽ bằng phương pháp cấy ghép, mà chính thiên nhiên cũng tự làm được điều đó. Có rất nhiều loại hoa hồng đồng nội tuyệt đẹp như là Canina, còn có tên gọi là hoa mõm chó, hoa hồng quế, xạ hương, rubiginosa hoặc là loại rouillé đáng yêu nhất. Cây địa du, tomentosa hay là cây bông, hoa hồng ở dãy núi Alpes... Rồi trong nhiều khu vườn ta tìm thấy những loại hồng mà ngày nay không còn nữa, cánh của chúng có màu đỏ rực rỡ và màu trắng tinh khiết, nhị màu vàngtươi và thơm mùi kẹo cam. Tất nhiên chúng đều là hoa đồng nội nên không hề phàn nàn về mùa hạ khô nóng hay mùa đông khắc khiệt; Bông cúc thúng nhỏ li ti bây giờ đã trở nên cực kỳ hiếm hoi, bông hồng tháng năm bé bỏng nở sớm nhất và tỏa hương thơm ngào ngạt. Ngày nay người ta cứ tiếp tục kiếm tìm vô vọng bông hồng của Damas hay là Provins mà chúng ta đã từng nghe nói đến và chúng chỉ mọc ở Miền Nam nước Pháp thôi. Cuối cùng,là loài hồng một trăm lá,hay là một trăm cánh rất lạ lùng.
    Chính cây hồng một trăm lá ấy là loại hồng thú vị nhất. Tôi chẳng đồng ý chút nào khi thầy giáo nói rằng nó là sinh vật kỳ quái do các bác thợ làm vườn tạo ra. Những nhà thơ thường viết hoa hồng tượng trưng cho vẻ đẹp cổ điển và hương thơm dịu dàng. Nhưng họ không biết bông Hồng Trà của chúng ta không hề thơm mùi hồng, và tất cả những loại hồng yêu kiều nhất giờ đây đều đã biến đổi ít nhiều so với giống thuần túy. Ở trường tôi được học môn thực vật học. Nhưng tôi có cách tiếp cận riêng của mình. Tôi nghĩ hương thơm là một trong những bản sắc của cây cối. Vậy mà thầy giáo - người luôn luôn phì phèo điếu thuốc lá lại phản đối cách phân loại này của tôi. Ông ấy chẳng ngửi thấy mùi gì ngoài thuốc lá, và khi ông thử đánh hơi một loại cây khác,hình như mũi ông đã hoàn toàn vô tác dụng.
    Tôi cố gắng nghe những bông hoa dã tường vi kể chuyện với nhau vì chúng đang nói về nguồn gốc của Hoa Hồng.
    - Ngồi đây nào bác gió ơi, chúng nói, Chúng tôi đang nở rộ đấy. Những bông hồng đẹp nhất vẫn còn ở trong nhụy xanh xanh kia. Bác thấy không, bọn tôi thật tươi mát và trong trẻo, chỉ cần bác lay nhẹ, chúng tôi sẽ tỏa ra mùi hương dịu dàng như nữ hoàng của loài hoa hồng vậy.
    - Im lặng đi, các ngươi chỉ là hàng con cháu của Miền Bắc. Ta rất muốn chơi với các ngươi một lúc, nhưng đừng có mà kiêu kỳ khi dám đem so sánh với nữ hoàng của các loài hoa.
    - Vâng ạ thưa bác gió thân mến. Chúng tôi rất tôn trọng nữ hoàng và yêu quý cô ấy lắm, những bông dã tường vi trả lời; Chúng tôi biết trong khu vườn này có nhiều loài hoa ghen tị với vẻ đẹp của Hoa Hồng. Cô ấy thừa nhận rằng cô ấy chẳng khác gì chúng tôi cả. Cô ấy nói mình là con gái của dã tường vi và vẻ đẹp mà Hoa Hồng có đựơc là do lai tạo và do thiên nhiên bồi đắp. Chúng tôi là những kẻ chẳng biết gì và chẳng biết trả lời như thế nào. Còn bác, bác lớn tuổi hơn chúng tôi nhiều, bác có thể kể cho chúng tôi nghe nguồn gốc của hoa hồng được chứ?
  10. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Và cơn gió bắt đầu kể:
    - Ngày xưa... cái thời mà muôn loài và tạo vật trên thế gian còn nói ngôn ngữ của thánh thần, ta là con trai cả của đức vua Giông Bão. Đôi cánh đen thẫm của ta vươn tới những chân trời xa xôi nhất, bộ tóc rậm rạp
    của ta làm rối tung những đám mây. Ta có khuôn mặt đáng sợ và cao quý, ta tập hợp những đám mây trôi nổi về một điểm chân trời và trải chúng thành tấm màn ngăn cách giữa trái đất và vầng dương.
    Một thời gian dài ta cùng vua cha và những người anh em cai trị trên hành tinh cằn cỗi. Nhiệm vụ của chúng ta là phá hủy và làm đảo lộn. Giận dữ vì mọi điều tẻ nhạt của thế giới nghèo khổ này, chúng ta không bao giờ để cho sự sống nảy nở và sinh sôi nơi hành tinh mà ngày nay mọi người gọi là Trái Đất. Ta là kẻ khỏe nhất, và điên cuồng nhất trong số những anh em. Khi vua cha ở đó, ông thường nằm dài trên những đỉnh mây mù, và để cho ta tiếp tục hoàn thiện tác phẩm Tàn phá khủng khiếp của mình. Nhưng mặc dù thế, giữa lòng Trái Đất vẫn tồn tại một lực lượng khác, một sức mạnh thánh thần có khả năng bẻ núi, lấp biển, gom nhặt những hạt bụi; vì vậy cội nguồn của sự sống vẫn ra đời và hiện hữu khắp nơi. Chúng ta lại nỗ lực gấp đôi để ngăn chặn sự xuất hiện của lũ sinh vật bé nhỏ chỉ biết chạy trốn hoặc cầu xin chúng ta mủi lòng thương hại cho kiếp phù du của mình; những con ốc mảnh dẻ trôi nổi tìm cách bám vào lớp vỏ cây vẫn còn ẩm đất, len lỏi vào đám bùn hay nguồn nước, hoặc trong đống rác vụn vặt. Chúng ta vùi dập vô vọng những làn sóng tái sinh mạnh mẽ. Cuộc sống vẫn từng ngày, từng ngày nảy nở dưới những hình hài mới, cứ như thể có một thiên tài kiên nhẫn đã sáng tạo ra ngôn ngữ và nhào nặn ra muôn loài.
    Chúng ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì sức chiụ đựng bền bỉ và không thể nào tàn phá được trên thực tế. Chúng ta đã tiêu diệt rất nhiều nòi giống, và rồi những sinh vật khác lại xuất hiện một cách có tổ chức. Anh em ta cạn kiệt sức lực, bèn bay lên đỉnh mây mù cầu xin vua cha ban cho sức mạnh mới.
    Trong khi đức vua gia thêm quyền lực, trái đất không còn sự cai trị hà khắc nữa đã từng phút, từng phút sinh sôi muôn vàn cây cối và động vật dưới những hình dáng khác nhau; Chúng tìm nơi trú ẩn và nguồn thức ăn trong những khu rừng rộng mênh mông hay trên dãy núi dựng đứng, thậm chí cả trong nguồn nước tinh khiết của ao hồ.
    - Hãy đi đi, đức vua Giông Bão nói với chúng ta, Trái Đất đã trang điểm như một thiếu nữ chuẩn bị kết hôn với Mặt Trời. Các con hãy bước đến, đổ những cuộn mây thật lớn, khuấy động và thổi tung những cánh rừng, san bằng đỉnh núi, làm đại dương nổi sóng. Hãy đi đi, và đừng bao giờ trở lại chừng nào vẫn còn có một bóng dáng sinh vật tồn tại, chừng nào vẫn còn sót một cái cây đứng giữa cấm địa nơi cuộc sống dám sinh sôi dưới sự cai trị của chúng ta.
    Những đứa con của Giông Bão đã bay đi khắp nơi, reo rắc mầm mống cái chết trên toàn Trái Đất; và ta, như một con đại bàng tung cánh qua dải mây, ta đáp xuống vùng Cực Đông nơi những cao nguyên Châu Á hạ gần sát mặt biển dưới một chân trời rực lửa và làm cho nó bùng nổ ngay giữa đám cây cối rậm rạp cùng nhiều thú dữ. Ta cảm thấy một sức mạnh khủng khiếp tuôn chảy trong người, ta kiêu hãnh ban phát sự hỗn độn và cái chết cho tất cả những loài vật yếu đuối dường như sinh ra chỉ để ta thấy mình mạnh mẽ biết bao. Chỉ một lần vẫy cánh, ta đã san phẳng cả vùng, chỉ một hơi thở, ta đã làm trụi lá khu rừng, một niềm vui mù quáng khiến ta choáng váng, ngất ngây..., sự thích thú còn lớn hơn tất cả sức mạnh của tự nhiên.
    Đột nhiên không gian dậy lên hương thơm thoảng nhẹ như hơi thở lạ lùng; sững sờ bởi cảm giác vô cùng mới mẻ, ta đã dừng lại để quan sát. Lần đầu tiên ta thấy một sinh vật dám xuất hiện ngay gần mình, một sinh vật dịu dàng, tế nhị và nhỏ tí xíu, Bông hoa hồng!
    Ta tiến đến định bóp nát bông hoa đó. Nhưng cô ấy đã khép cánh, nghiêng mình xuống thảm cỏ và nói:
    - Xin hãy thương tôi! Tôi dịu dàng và mong manh biết nhường nào! Bạn đừng làm hại tôi nhé!
    Ta thổi một luồng gió và bất chợt cảm thấy mình như kẻ say. Ta nằm xuống thảm cỏ thiếp ngủ ngay bên cạnh bông hoa.
    Khi ta tỉnh giấc, hoa hồng đang thức. Cô ấy đung đưa những cánh hoa mềm mại để ru ngủ hơi thở của ta.
    - Hãy làm bạn của tôi nhé, cô ấy nói. Bạn đừng rời bỏ tôi. Khi đôi cánh khủng khiếp của bạn khép lại, tôi thấy yêu quý bạn lắm, bạn thật đẹp. Bạn chính là chúa tể của khu rừng này. Hơi thở của bạn xoa dịu những khúc ca du dương. Hãy ở lại với tôi, hoặc mang tôi đi theo, để tôi được chiêm ngưỡng gần hơn mặt trời và những đám mây.
    Ta đặt cô ấy lên ngực và bay đi. Nhưng dường như cô ấy nhanh chóng tàn lụi, cô ấy không thể nói chuyện được nữa; tuy vậy hương thơm của hoa hồng vẫn làm ta ngất ngây; còn ta lại sợ sẽ làm đau cô ấy, ta bay thật nhẹ , vuốt ve những ngọn cây và cố tránh những va đập mạnh. Ta cứ lướt êm như thế đến tận lâu đài u ám mây nơi vua cha đang đợi.
    - Con muốn gì? đức vua nói, Tại sao con dừng lại trước khu rừng bên bờ biển Ấn Độ Dương. Hãy quay về tàn sát nó ngay cho ta.
    - Vâng thưa cha, ta trả lời và chỉ cho ông ấy bông hồng; nhưng cha hãy cứu giúp bông hồng này.
    - Cứu giúp! Ông ấy kêu lên giận dữ; con muốn cứu cái gì?
    Bằng một hơi thở mạnh, ông ấy giật lấy Hoa Hồng trong tay ta, xé thành những mảnh vụn
    Ta lao tới để chộp những mẩu hoa còn sót lại, nhưng đức vua đã nổi giận, ta đành quay về chỗ của mình, ngồi buồn rầu sải đôi cánh tỏa ra trong không gian để hứng những chiếc lá Hồng tản mác.
    -
    Ôi đứa con tội nghiệp của ta, ông ấy nói, con đã biết đến niềm tiếc thương rồi sao, vậy thì ngươi không còn là con trai ta nữa. Hãy sống giữa thế giới thảm hại ấy đi, để ta xem ngươi làm nên trò trống gì, còn giờ đây, ngươi không là gì cả.
    Rồi ông ấy ném ta xuống vực thẳm, và chẳng bao giờ ngó ngàng đến ta nữa.
    Ta lang thang trên đồng cỏ và bất ngờ chạm phải bông hoa hồng chưa khi nào đẹp và thơm hương đến thế.
    - Chúa ơi, điều kỳ diệu gì xảy ra vậy? Ta tưởng rằng bạn đã chết, ta đã khóc thương bạn rất nhiều. Làm sao mà bạn hồi sinh được?
    - Vâng, cô ấy trả lời,tôi cũng như tất cả muôn loài mà Cuộc sống tạo ra thôi bạn ạ. Bạn hãy nhìn những nụ hoa xung quanh đi. Tối nay tôi sẽ tàn úa, nhưng những anh chị của tôi sẽ ban tặng vẻ đẹp và hương thơm ngày lễ hội của họ để tôi tái sinh. Hãy ở lại với chúng tôi, bạn không phải là người bạn đồng hành thân thiết của chúng tôi hay sao?
    Ta cảm thấy xấu hổ vì sự kém cỏi của mình, những giọt nước mắt cứ lã chã rơi rơi. Cuộc Sống đón nhận nước mắt của ta và cảm động. Người hiện thân dưới hình dáng một thiên thần rực rỡ để nói với ta:
    - Con đã biết đến tình thương, con đã khóc thương cho bông hoa hồng, ta biết điều đó. Cha của con là vị thần sức mạnh. Nhưng ta còn mạnh mẽ hơn ông ấy nhiều. Vì ông ta chỉ biết hủy diệt, còn ta, ta có thể tái sinh.
    Rồi vầng hào quang lan tỏa khắp cơ thể, ta thấy mình mang hình hài một đứa trẻ tuyệt đẹp với khuôn mặt sáng tươi như hoa hồng. Những cánh **** không còn trên vai nữa, ta có thể tự bay phấp phới với niềm hạnh phúc vô bờ.
    - Hãy ở lại với những bông hoa, trú ngụ dưới bóng râm mát của khu rừng, Cuộc sống nói. Bây giờ vòm trời này sẽ che chở và bảo vệ con. Không bao lâu nữa, ta sẽ chiến thắng mọi sự thù nghịch, ta sẽ bay đi khắp thế giới, nơi con được loài người ngợi ca và các thi sĩ hát tặng. - Còn con, bông hồng dịu dàng, con là sinh vật đầu tiên đã cảm hóa được sự cuồng nộ nhờ vào vẻ đẹp của mình, con là sứ giả của hòa bình. Con hãy dạy cho các thế hệ mai sau biết điều đó. Những món quà quý giá nhất của ta chính là sự duyên dáng, mềm mại, là vẻ đẹp có giá trị hơn nhiều so với sự giàu có và quyền lực.
    Hãy dạy cho con cháu biết, bông hồng đáng yêu ạ, rằng trên thế giới này sức mạnh vĩ đại và kiên cường nhất chính là sự khả ái và nền hòa bình. Ta ban tặng cho con tước hiệu mà nhiều thế kỷ sau không bao giờ dám quên: Nữ hoàng của muôn hoa.
    Rồi từ đó, ta sống hòa bình với bầu trời, với loài người, động vật và cây cối; ta rất hài lòng vì tự do của mình. Ở đây ta có vô vàn bạn bè, và ta nguyện là đầy tớ của Cuộc Sống, đem những cơn gió lành thổi mát vạn vật. Ta sẽ không bao giờ rời xa trái đất,nơi tình yêu đầu tiên và vĩnh cửu của ta nảy nở. Đúng vậy, những bông hoa thân mến, ta là người yêu chung thủy của Hoa Hồng và tất nhiên cũng là người anh, là bạn bè của các ngươi.
    - Bây giờ thì bác gió ơi, tất cả những bông dã tường vi đồng thanh nói, bác hãy xoay chúng tôi những vũ điệu vui nhộn nhất để cùng hát ngợi ca nữ hoàng của chúng ta, hoa hồng một trăm lá miền Cực Đông.
    Ngọn gió khẽ động đậy đôi cánh xinh đẹp và trên đầu tôi rung rinh vũ điệu phóng túng của cành lá thay vì nhịp trống và nhịp phách: Có một vài bông dã tường vi phấn khích đến nỗi còn xé toạc một mẩu váy dạ hội và thả những cánh hoa xinh đẹp lên mái tóc của tôi, nhưng mà chúng chẳng chú ý đến điều đó, vẫn say sưa nhảy và say sưa hát:
    - Hoan hô nữ hoàng Hoa Hồng, sự dịu dàng của nàng đã khuất phục người con thần Bão! Hoan hô bác gió, người bạn tuyệt vời của muôn hoa!
    Khi tôi kể câu chuyện này cho thầy giáo, ông ấy bảo rằng tôi đã bị ốm rồi, rằng tôi phải uống một liều thuốc cảm ngay thôi. Còn bà tôi ôm tôi vào lòng và nói với thầy:
    - Tôi sợ rằng ngài chẳng bao giờ nghe được điều muôn hoa nói đâu. Còn tôi, tôi thấy tiếc cái thủơ vẫn còn hiểu được ngôn ngữ các loài hoa. Đó chính là thời thơ ấu. Ngài đừng bao giờ nhầm lẫn tuổi trẻ và những căn bệnh hoang tưởng.
    Được lantuvien_ttt sửa chữa / chuyển vào 15:12 ngày 19/08/2006

Chia sẻ trang này