1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

những câu chuyện tình tuổi "teen"

Chủ đề trong '1987-1989 Sài Gòn' bởi huynhquochien, 10/10/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16
    có những kĩ niệm sẽ sống mãi trong ta ,nếu như những kĩ niệm đó..nó được gắn liền với những cuộc hò hẹn ..phía sau những ánh đèn đêm khi ánh hoàng hôn buông xuống....
  2. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16
    ở khía cạnh nào đó ai nói là Thời buổi nam nữ bình quyền trong tình yêu, rất có thể vào một ngày (mà thường là buổi tối ) đẹp trời nào đó, các chàng trai bỗng nghe được 3 từ kinh điển do các nàng bày tỏ. Họ nói gì? Sướng thì có sướng, nhưng nếu vớ phải những kiểu tỏ tình sau đây thì bạn nghĩ sao ha .....
    những tình huống cũng như những câu chuyện mà mình kể ra ở đây là hoàn toàn có thiệt à nha
  3. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16

    Kiểu 1: Tỏ tình kiểu khủng bố

    Tôi và cô ấy chat với nhau qua web cam được khoảng vài tháng và trong một lần chat, cô ấy nói rằng yêu tôi. Tôi không cho đó là tình cảm nghiêm túc nên từ chối và không ngờ mình gặp phải nhiều rắc rối đến thế.

    Ngay hôm sau, cô ấy xuất hiện ở lớp học thêm Ngoại ngữ của tôi và năn nỉ: Em muốn nói chuyện với anh! Tôi miễn cưỡng lắng nghe và cố gắng giải thích cho cô ấy hiểu là tôi không có tình cảm gì với cô ấy. Nhưng dường như trước khi đến gặp tôi, cô ấy được cài đặt chương trình là chỉ nói mà không cần nghe. Rốt cuộc là cô ấy vẫn cứ hi vọng rằng nếu cô ấy chứng tỏ cho tôi thấy cô ấy yêu tôi như thế nào thì chắc chắn tôi sẽ xiêu lòng.

    Bắt đầu là chiến dịch bom tin nhắn mỗi tối, rồi tiếp đó là xe của cô ấy bị hỏng liên tục và không biết cô ấy đã làm gì với những đồ đạc nhà mình, chúng luôn ở trong tình trạng trục trặc để cô ấy có lý do nhờ tôi sửa chữa hay đèo đi đâu đó.

    Cô ấy ?omọc? ra từ những chỗ tôi chẳng thể ngờ, có thể chặn ngay trước cửa cơ quan và vùng vằng trước mặt đồng nghiệp của tôi. Ánh mắt ái ngại của mọi người khiến tôi phát điên. Tôi chỉ cố gắng giúp đỡ cô ấy để cô ấy không bị tổn thương nhưng hình như việc làm đó lại là con dao hai lưỡi. Tôi thấy mình đang trở thành nạn nhân của một kiểu khủng bố tình cảm...
    ( Ngô Trung Kiên )
  4. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16
    Kiểu 2: Tỏ tình kiểu mì ăn liền

    Với tôi và có lẽ với nhiều người, hành trình dẫn đến lời tỏ tình còn quan trọng hơn cả lúc nói ra ba từ kinh điển ấy. Tôi có cảm tình với H, cô bạn đi cùng tuyến xe buýt đến trường và chúng tôi quyết định hẹn hò lần đầu tiên.

    Tôi đã hình dung ra một cuộc nói chuyện thật thú vị, tôi sẽ kể cho cô ấy nghe về mình, và tất nhiên là hỏi cô ấy cả tá câu hỏi về sở thích, nói chung là về everything như thế nào? Nhưng tôi chẳng có cơ hội làm điều ấy khi mà chỉ sau khi người phục vụ vừa đặt cốc nước xuống bàn, cô ấy đã nhìn thẳng vào mắt tôi và? em yêu anh!

    Tôi gần như choáng, không thể nói là tôi không vui, nhưng là con trai, tôi vẫn muốn làm ?othợ cưa?, dù chỉ là một anh chàng vụng về nhất. Tôi không thể tưởng tượng nổi lời tỏ tình lại đến nhanh như thế. Tất nhiên, không phải cứ con trai thì mới có quyền tỏ tình trước nhưng giá mà cô ấy để tôi thể hiện mình đôi chút thì có lẽ tôi sẽ có thể yêu cô ấy nhiều hơn.
    N. Ðăng Hải, ÐHBK
  5. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16
    Kiểu 3: Tỏ tình kiểu mưa phùn gió bấc/ướt át

    Cô ấy thật hiền lành và tội nghiệp, hay đứng đợi tôi ở cổng trường chỉ để nhìn thấy tôi từ xa. Mỗi khi có dịp nói chuyện với tôi, cô ấy chỉ lúng túng và cũng chẳng dám hẹn hò gì. Nhưng cô ấy tâm sự với mọi người là cô ấy yêu tôi nhiều lắm và cũng đã gửi cho tôi bức thư tỏ tình dài tới năm trang giấy A4 khiến tôi áy náy kinh khủng.

    Tôi đã khuyên cô ấy đừng mất thời gian như thế nhưng cô ấy vẫn khăng khăng: Chỉ cần nhìn thấy anh là em vui rồi. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng kiểu công khai tình cảm như vậy có thể khiến tôi rung động, nhưng tôi không phải là một vị thánh ban phát tình yêu để cứu vớt con người cô ấy. Và cho dù có thấy ái ngại thế nào tôi cũng không có ý định trở thành vị thánh.
    Phạm Văn Cường
  6. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16
    Anh có yêu em không?" "Có". "Yêu như thế nào?" Duy tròn mắt nhìn Vân một thoáng, hơi bối rối: "Thì... cũng như mọi người yêu nhau". Vân đỏng đảnh: "Ứ, ứ cần anh nói thế. Phải cụ thể hơn cơ".
  7. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16
    Tôi nó và con mưa
    Chẳng hiểu sao nó lại có cái tên Diệu Hiền? Thật là khó tin. Cứ một trăm lần tới lớp thì y như rằng một trăm lẻ một lần tôi bị nó ăn hiếp. Ngay từ buổi học đầu tiên là đã dự báo cho tôi chuyện chẳng lành.

    - Ê!
    Tôi cảm thấy nhột nhột ở sau gáy.
    - Ê!
    Rụt rè, tôi quay thật chậm cái cổ dài của mình 180 độ. Trước mặt tôi là con bé đen thui. Mái tóc xù cứng đơ mà nó đội trên đầu trong thật ngộ.
    - Bạn gọi tui?
    - Chứ còn ai nữa?
    Nghe cái giọng đầy vẻ gây sự, tôi đâm ra cảnh giác. - Bạn gọi tui chắc có chuyện gì?
    Nó phán ngay :
    - Đúng rồi! Ông thông minh lắm! Tui đề nghị thế này. Hoặc, ông ngắt dùm cái đầu để lên bàn. Hoặc là ông chịu khó ra phía sau ngồi dùm. Tui không có thấy cái gì trên bảng hết. - Ơ... ơ.... - Tôi đâm ra lúng túng - Tui bị "cận" mà! - Thì tui đâu có ý định tước đoạt hai mảnh ve chai dễ thương của ông đâu!?
    Vừa mắc cỡ vừa tức giận, tôi chẳng biết làm sao hơn là thu xếp tập vở để chuyển "hộ khẩu" đi nơi khác. Thật là khó khăn khi phải từ bỏ cái thói quen ngồi bàn nhất từ lớp sáu đến giờ.
    Nhưng tới lúc nó đứng dậy đi ra ngoài để đổi chỗ, tôi mới vỡ lẽ. Một con nhỏ lùn xủn. Đầu đuôi chừng một tấc nếu dùng nghệ thuật "thậm xưng". Còn nếu mà tả thực bằng thước dây của má tôi thì chắc nó chưa được một thước rưỡi. Khi đã yên vị ở chỗ ngồi mới, cái đầu xù của nó quay ngoắt xuống phía bàn dưới - chỗ cũ của nó - bây giờ là của tôi, và nháy mắt ra vẻ anh chị :
    - Cảm ơn ông nghe. Nhưng mà đừng có ám hại sau lưng để trả thù à!
    Vừa nói nó vừa cười. Chưa hết, nó còn trợn mắt với tôi một cách tinh nghịch. Lúc này, tôi mới phát hiện ra. Ngoài cái nước da bánh ít đường mía, nó còn có một đôi mắt đen như hai hột nhãn.
    Một lần, sau tiết học cuối, đang luýnh quýnh thu dọn "chiến trường" để chuẩn bị ra về, bỗng từ phía trước bốn năm quyển tập bay đánh phịch xuống bàn làm tôi giật mình nhảy nhổm. Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã nghe nó "ra lệnh" :
    - Ông làm việc từ thiện nghe! Chép bài dùm cho tui về quê, mai mốt xin hậu tạ.
    Hóa ra nhà của nó không phải ở đây. Thi tuyển vào lớp mười, điểm cao, nó lặn lội ra thị xã học ở trường "chọn" của tỉnh, để rồi ngang nhiên vô lớp 10A1 trù ám cái thằng tội cận thị khờ dại này.
    Và, như một cơn mưa đầu mùa thất thường, sau ba ngày biến mất, nó lại xuất hiện đột ngột không báo trước. Đặt biệt là nó có quà "hậu tạ" cho tôi thật.
    - Của ông nè!
    Vừa nói, nó vừa giúi vào tay tôi một gói nhỏ bọc bằng giấy nhật trình. Không biết sao, tôi đâm ra cảm động. Một chút hối hận khi mấy ngày qua chép bài cho nó, tôi vừa "rủa" nó không tiếc lời...
    - Chữ của ông xấu òm.
    Trời ạ! Công tôi "gò" viết muốn rụng cả tay. Đúng là... ráng nuốt cục tự ái to đùng vào bụng, tôi tò mò :
    - Tui mở quà ra xem nghe!
    - Cứ tự nhiên - Giọng của nó thật là tinh quái.
    Tôi chột dạ :
    - Bạn làm tui hồi hộp quá!
    Sau đúng ba lớp giấy là cái bọc ni lông đầy những trái màu đen. Nó nhỏ và dài bằng que tăm bẻ đôi, hai đầu lại nhọn hoắc.
    - Ông biết trái đó không?
    - Tui chưa thấy nó lần nào - tôi ngây ngô thú thật. Trái gì vậy?
    - Thì trái cây chứ gì! Tui hái đó. Bông của nó màu tím rịm, đẹp khỏi chê.
    - Ắn được không? - Tôi nhìn vào trong đôi mắt đen của nó. - Ông thử coi!
    Tôi nhón một trái cho vào miệng. Bỗng nhiên, nó vừa cười vừa la lên :
    - Nhả ra lẹ lên, tui hổng có chịu trách nhiệm à nghe! Đang loay hoay chưa kịp tống cái trái gì mà lạ hoắc trong miệng ra thì "tách" một tiếng, cái trái quái quỷ ấy vỡ ra, họng của tôi đầy những hạt li ti.
    Phun phì phèo một hồi, tôi vẫn còn nỗi da gà với cái vị sam sảm nhạt nhẽo kỳ cục ban nãy. Vậy mà nó tỉnh bơ :
    - Đã nói rồi! Ông đúng là ham ăn thứ thiệt.
    Lần này, không có cái gì trong miệng mà tôi cứ y như là đang ngậm hột thị. Tôi chỉ biết giương mắt nhìn nó, tức anh ách mà không nói được một lời. Đầy vẻ cầu hòa thân thiện đáng ngờ, nó chộp lấy một trái trong tay tôi :
    - Đây là trái nổ. Ông coi nè...
    Tuột xuống ghế gọn hơn, nó đi như cáo giả nai về phía cuối lớp. Điệu nghệ và thuần thục, nó liếm nhanh cái trái kỳ quái đó rồi kín đáo đặt lên cổ áo của thằng Thái ròm lúc này, nó đang mở hết "đài" oang oang với lũ con gái. Nháy mắt ra hiệu với tôi xong thì "tách" một tiếng, thằng Thái giật mình cái tưng, quay qua tìm tìm kiếm kiếm. Điệu bộ của nó làm tụi con gái cười ré lên.
    Trở lại bàn, nó nói với tôi giọng ban ơn :
    - Tui đã đền đáp công lao khó nhọc của ông một cách xứng đáng bằng vũ khí "độc nhất vô nhị" đó.
    Nhìn nó, cục giận trào lên họng tôi khi nãy bỗng tan đâu mất tiêu.
    Vậy mà, sau khi thi học kỳ hai, lúc hoa phượng đỏ chót nhảy múa trên cành, thì như một con ve bị hư giọng, nó buồn bã nói với tôi :
    - Tựu trường tới, tui trả lại chỗ ngồi cho ông đó.
    Tôi lắc lắc đầu cho bớt lùng bùng lỗ tai, nhìn xem nó lại bày trò gì nữa. Không đợi tôi thắc mắc, vừa hướng đôi mắt đen ra sân - chỗ mấy cây phượng già, rễ bò lổm ngổm đã trở thành quen thuộc - nó vừa nói :
    - Sang năm, tui phải chuyển trở lại trường ở quê tui rồi. Có một cái gì đè ngang ngực tôi, nặng nề. Dù đáng lẽ tin này làm tôi thở ra một cái phào nhẹ nhõm mới phải. Giọng nó vẫn đều đều nhưng không hề là cái giọng lí lắc quen thuộc mà tôi vẫn thường xuyên được nghe.
    - Ba tui biểu tui học gần nhà, vừa đỡ tốn tiền, vừa kèm cặp thằng em tui năm nay thi lớp chín.
    Trời bỗng dưng mưa cái ào. Tự nhiên tôi chẳng nói được gì. Bụi mưa bám đầy hai mắt kính. Tôi thấy mắt mình mờ đi. Dẫu sao, tiếng nói từ chiếc bàn trước mắt cũng trở thành thân quen với tôi tự lúc nào. Tôi nói mà không kịp suy nghĩ :
    - Hiền về quê rồi, ai... ở đây chọc ghẹo tui?
    Đôi mắt đen của nó quay nhìn tôi thật là sâu. Bụi mưa vướng đầy mái tóc xù của nó trông lạ lắm. Không biết có phải vì mưa hay không mà mắt kính của tôi càng nhòe hơn.
    - Mai mốt, ông nhớ sắm cái gạt nước gắn vào mắt kính nghe. Lần đầu tiên tôi ao ước nó cứ chọc ghẹo tôi như vậy hoài mà tôi sẽ không hề thấy giận. Và kỳ lạ lắm, trước hay sau mắt kính của tôi, hình như... chỗ nào cũng có mưa...
    (suutam)

  8. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16
    Dấu yêu tình đầu
    Có một cái gì đó rơi ra khi tôi vừa kéo ngăn tủ. Chiếc kẹp tóc. Món quà sinh nhật lần thứ mười tám của tôi đây mà. Nó vẫn còn mới và xinh xắn như ngày nào anh tặng. Có một thời gian dài con **** bạc này đã được tôi nâng niu cài lên mái tóc với tất cả niềm vui sướng
  9. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16
    Ðó là những ngày tháng chúng tôi bên nhau, êm đềm và thơ mộng. Chiếc kẹp tóc, kỷ niệm của mối tình đầu vẫn còn đây mà anh đã xa rồi. Sao vậy anh? Tại em cố chấp? Hay vì định mệnh? Có lẽ tại em tất cả thôi. Giờ xa thật rồi đừng buồn nhau làm gì anh nhé. Hà Nội xa xôi giờ này anh đang làm gì thế? Anh có biết giờ này em đang ngồi đây nhớ về những ngày qua không? Thẫn thờ kẹp lại những sợi tóc lòa xòa trước trán lòng tôi buồn rưng rức.
    ... Anh thường đến nhà tôi vì anh là bạn của chú Huy. Nghe nói anh chuyển công tác từ Hà Nội. Con trai Hà thành có khác. Ðẹp và phong nhã. Nhưng tôi chú ý đến anh không chỉ vì anh đẹp mà do có một nét gì đó khó hiểu ở anh. Ngoại trừ những lúc ba tôi và chú Huy bắt chuyện, hầu như anh chỉ ngồi nghe và thỉnh thoảng cười, một nụ cười rất tuyệt vời.
    Có lần đang ngồi đọc sách, tôi quay lại nhìn trộm anh mới hay cũng có kẻ đang nhìn mình. Bắt gặp ánh mắt của tôi, anh lảng đi nơi khác, không có lấy một nụ cười. Sao thế nhỉ? Tại bản tính ít nói, lạnh lùng? Tại anh không có khả năng giao tiếp? Hay anh cố tình khoác lên bộ mặt ấy? Rất nhiều câu hỏi tự đặt ra mà không sao tự trả lời được. Nhưng thật sự anh đã gây ?oấn tượng? với tôi lắm. Và tên anh đã xuất hiện trong quyển nhật ký với bao suy nghĩ vu vơ của một cô bé mới lớn.
    Anh vẫn thường đến nhà tôi chơi, vẫn trầm lặng như ngày nào tôi mới biết. Chỉ có điều anh đã hay nhìn tôi và nhìn thật lâu, thật sâu vào mắt. Những lúc ấy tôi cứ đứng chôn chân tại chỗ trước cái nhìn trìu mến của anh. Ðôi mắt ấm áp như có lửa, đôi mắt biết cười, biết diễn đạt mọi lời nói của mình. Phải chăng với tôi anh ít nói vì đôi mắt đã nói hộ tất cả? Nhưng điều đó có nghĩa gì đâu chứ, tôi nhủ thầm, coi chừng mình ngộ nhận. Trái tim của một đứa con gái sắp bước sang tuổi mười tám đã bắt đầu rung động.
    Linh cảm của tôi không sai, sinh nhật lần thứ mười tám anh tặng tôi một bông hồng, một chiếc kẹp tóc và một nụ cười ấm áp đến tuyệt vời. Nghĩa là anh yêu tôi? Run run đón nhận: ?oCảm ơn anh!?. Hôm ấy anh đã nói với tôi câu nói trìu mến ấy câu nói mà hình như từ lâu rồi tôi mộng mơ và chờ đợi.
    Ðó là những ngày tháng tuyệt vời mà không làm sao tôi có thể tìm được. Anh hơn tôi sáu tuổi, chín chắn và điềm đạm. Bên anh, tôi luôn có cảm giác được che chở. Những khi trò chuyện cùng anh là tôi được một niềm vui mới lạ thanh thản vô cùng. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao ba tôi lại khen anh nói chuyện hay. Anh vẫn đến nhà tôi luôn nhưng không chỉ để chơi mà còn động viên, khuyến khích tôi học, thỉnh thoảng hai đứa cùng giải một bài toán, bài lý. Có anh, chuyện học tôi cũng có phần đi lên. Có lẽ vì tôi cảm thấy mình phải làm sao cho xứng đáng với anh, làm sao cho anh vui mới được.
    Khi biết tôi yêu Hoàng, Vân thường kể cho tôi nghe về anh vì anh ở tập thể chung dãy nhà của nó. Luôn luôn sau mỗi câu chuyện, Vân đều kết thúc bằng một câu: ?oAnh ấy yêu mày đấy, Phố ạ!? Tôi chỉ biết cười.
    Rồi một hôm, Vân bảo với tôi rằng Hoàng đã có người yêu. Rằng cô ấy tên P.M.H, rằng cứ nửa tháng là có một lá thư từ Hà Nội gửi vào. Anh nhận thư và cười vui lắm. Vì Hoàng ở văn phòng suốt ngày nên Vân nhận thư dùm, lâu rồi thành quen. Vân xin lỗi tôi vì trước đây đã giấu. Ðiều này vì thấy tôi quá tin và yêu Hoàng.
    Có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim tôi. Choáng váng. Chiều hôm ấy tôi đã khóc nhiều, thật nhiều. Tức tối. Lo sợ. Buồn và xót xa. Tôi ghen tị với cái tên P.M.H mà Vân nói. Chỉ tiếc là Vân lại giấu tôi, Vân sợ tôi buồn thêm. Phùng Mỹ Hương à? Hay Phan Minh Hạnh? Phải rồi, con gái Hà thành đẹp xinh có tiếng mà. Và anh nữa, anh như thế thì không lý gì chưa có người yêu cả. Và mai này, khi xong công tác anh sẽ về ấy, về với cô gái ấy biết anh có còn nhớ đến cái tên Hoàng Phố này không? Chỉ có mình dại dột tin vào những lời yêu thương của anh.
    Tôi tránh mặt anh, dồn tất cả vào việc học. Phải học! Học để quên. Anh có vẻ buồn và đau đớn trước thái độ của tôi. Ánh mắt xa vắng và trách cứ. Những lúc ấy tôi lại thấy mềm lòng nhưng câu nói của Vân lại vang lên nhức buốt. Khi anh hỏi vì sao, tôi chỉ khẽ mỉm cười và đáp nhỏ: ?oTự anh hiểu?. Anh bỏ về, tôi nhìn theo buồn vô hạn.
    Một lần khi những câu hỏi của anh vây lấy, tôi đã gắt lên: ?oAnh tưởng em không biết người yêu của anh tên gì à?? Tôi vẽ ba chữ P.M.H lên bàn và nói: ?oÐừng lừa em nữa anh Hoàng ạ, tội lắm.? Anh đã nói rất nhiều không có, muôn ngàn lần không có nhưng tính cố chấp và kiêu hãnh không cho phép tôi tin anh. Lời chia tay đã được bật thốt ra khi tôi giận đến cực độ. Ðến bây giờ tôi vẫn không sao quên được ánh mắt buồn bã của anh.
    Tôi đậu vào Phân viên Báo chí. Tối hôm ấy, đang loay hoay chuẩn bị đồ đạc để ngày mai lên Sài Gòn thì anh đến. Ngày mốt anh về Hà Nội, anh đến đây để chia tay. Mắt tôi mờ đi, tay chân run rẩy. Dẫu trong lòng tự nhủ đừng nghĩ đến anh nữa nhưng tôi vẫn cảm thấy đau xót. Anh về Hà Nội? Về với cô gái ấy ư? Buồn thật. ?oChúc anh về hạnh phúc, vui vẻ. Mai em lên Sài Gòn rồi, không tiễn anh được?. Tôi đọc trong mắt anh có nhiều điều muốn nói nhưng tôi đã bỏ lên lầu. Muốn quay lại nhìn một lần nữa nhưng lại thôi. Tự ái không cho phép.
    Mãi sau này, do một sự tình cờ tôi mới hiểu những lời nói của Vân là... ?othọc gậy bánh xe?. Tôi đau đớn tưởng chừng ngã quị. Trời ơi, tôi đã tin vào những lời nói vô căn cứ đã giết chết mối tình đầu của mình. Tại sao tôi lại ngốc nghếch tin vào những lời nói không đâu ấy mà không một lần chịu nghe lời anh giải thích. Tại tôi, tại tôi tất cả. Tôi nhớ Hoàng quay quắt, da diết. Tôi tự trách mình nông nổi, cố chấp. Làm sao có thể tìm lại những ngày ấy? Buổi tối hôm ấy là lần cuối cùng gặp nhau. Anh đã về Hà Nội sau đó. Giá như hôm ấy tôi kiên nhẫn nghe anh giải thích thì đâu mất anh.
    Lá thư anh nhờ chú Huy trao tôi chỉ có hai dòng: ?oVì anh tin ở Thượng Ðế, nên Phố ơi anh tin ở em?. Anh Hoàng ơi, tiếc rằng em là đứa con gái ích kỷ, không đối xử với anh được như anh với em đâu. Em có lỗi với anh nhiều lắm Hoàng ạ. Em chấp nhận đau đớn này bởi em góp phần tạo nên tất cả. Hoàng ơi, em có nên tựa vào lòng tin của anh để kéo lại những ngày tháng êm đềm đã qua của chúng ta không anh? Có lẽ không. Em sẽ không quấy rầy anh nữa đâu.
    Hai năm trôi qua rồi còn gì. Bông hồng xưa đã ngả màu rồi anh ạ, nó không còn đỏ thắm như xưa nữa nhưng nó vẫn còn tồn tại như tình yêu của em, dẫu tím vì khổ đau tràn lấp. Chỉ mong anh hiểu rằng có một người con gái miền Nam này vẫn còn nhớ và yêu anh. (suutam)
  10. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16

Chia sẻ trang này