1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những Chặng Đường Tu Học Của Người Cư Sĩ

Chủ đề trong 'Yoga - Khí công - Nhân điện - Thiền' bởi MyHomeland, 16/04/2018.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MyHomeland

    MyHomeland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2018
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    Muốn tín ngưỡng theo một tôn giáo nào thì các bạn phải tìm hiểu và nghiên cứu tôn giáo ấy cho tường tận, nếu giáo pháp của tôn giáo ấy là một chân lý của loài người thì các bạn nên tin theo và sống đúng những lời dạy ấy. Còn ngược lại là những giáo pháp của tôn giáo ấy xây dựng thế giới siêu hình lấy nhất thần hoặc đa thần làm chỗ tín ngưỡng, đó là những tôn giáo ảo tưởng, thiếu thực tế, không cụ thể. Giáo pháp không chỉ thẳng chân lí (sự thật) của con người thì các bạn cần nên xem xét lại đừng quá vội tin, nó không mang đến lợi ích thiết thực cho đời sống của các bạn mà còn truyền đạt những tư tưởng mê tín, dị đoan, trừu tượng, lạc hậu, biến các bạn trở thành những người cuồng tin, mê tín, mù quáng, lạc hậu, ...; biến các bạn trở thành những người tay sai, những người lính của tôn giáo ấy.

    Những giáo pháp ấy các bạn cần phải lưu ý đừng để bị đầu độc vào tư tưởng khiến cho các bạn sống trong tôn giáo ấy mà tinh thần tự lực, tự cường đã bị đánh mất, các bạn chỉ còn là một người nô lệ cho ảo tưởng thần thánh mà thôi.

    Cho nên, muốn vào đạo Phật các bạn cũng đừng nên quên lời dạy trên đây, tức là các bạn phải tìm hiểu nghiên cứu cặn kẽ:

    1-Phật là ai?

    2-Pháp là gì?

    3-Tăng là những người nào?

    Các bạn đừng nhắm mắt tin theo mà phải chọn mặt gửi vàng, đừng quá dễ duôi, để tâm hồn và tư tưởng trong sạch của các bạn bị ô nhiễm một lớp tư tưởng ảo ảnh, mơ hồ của tôn giáo gieo rắc vào tâm các bạn, thật là một tai hại cho một kiếp làm người của các bạn.

    Cho nên, khi các bạn muốn thọ Tam Quy Ngũ Giới để trở thành người đệ tử của đức Phật thì các bạn phải nghiên cứu về Phật giáo thật kỹ càng.

    Muốn nghiên cứu về Phật giáo mà các bạn chỉ có đọc kinh sách phát triển thì các bạn chẳng hiểu gì về Phật giáo bao nhiêu.

    Muốn nghiên cứu về Phật giáo mà các bạn thường đến chùa nghe thuyết giảng kinh sách rồi các bạn tin theo và xin quy y Tam Bảo, điều này là điều sai các bạn ạ! Các bạn nông nổi sẽ lọt vào tà giáo ngoại đạo, chừng đó các bạn muốn bỏ tư tưởng tôn giáo đó thì thật là khó. Đó là một cuộc đấu tranh tư tưởng và làm cho các bạn rất khổ tâm.

    Trước khi nghe thuyết giảng kinh sách để nghiên cứu tôn giáo mình sắp theo, các bạn hãy chọn một vị Thầy không phải ở cấp bằng cao học mà ở giới hạnh tinh nghiêm, cuộc đời tu hành của vị ấy không bao giờ phạm vào một giới nhỏ nhặt nào? Một vị Thầy mà giới luật nghiêm chỉnh như vậy là một vị Thầy đã chứng đạt chân lý, vị Thầy ấy sẽ đầy đủ khả năng giúp các bạn tìm hiểu về Phật giáo không còn sợ sai lầm và tôn giáo bạn sẽ chọn là đúng với tâm ước nguyện của các bạn, nó sẽ mang lợi ích cho các bạn thiết thực trong cuộc đời của các bạn đang tìm về tôn giáo đó.

    Kính ghi,

    Trưởng lão Thích Thông Lạc

    https://thuvienthaythonglac.net/kinh-sach/318-nhung-chang-duong-tu-hoc-cua-nguoi-cu-si
  2. MyHomeland

    MyHomeland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2018
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG CHẶNG ĐƯỜNG

    TU HỌC CỦA NGƯỜI CƯ SĨ




    Sách này chỉ kính biếu, không bán!

    Qúy bạn đọc có thể thỉnh sách tại TU VIỆN CHƠN NHƯ.

    Ấn bản điện tử được đăng tải tại trang web:

    http://www.thuvienthaythonglac.net





    [​IMG]


    ĐỨC PHẬT THÍCH CA MÂU NI


    [​IMG]

    Đức Phật đã dạy: “Giới luật còn là Phật giáo còn, giới luật mất là Phật giáo mất”.Vậy xin thưa hỏi cùng quý Phật tử: “Hiện giờ giới luật còn hay đã mất?


    [paste:font size="6"]Mục lục


    Thọ Tam quy Ngũ giới

    Lời nói đầu

    Quy y Tam bảo

    Quy y Tam bảo

    Phật bảo

    Pháp bảo

    Tăng bảo

    Thực hành pháp thọ Tam quy

    Niệm Phật

    Niệm Pháp

    Niệm Tăng

    Niệm Giới

    Thọ Ngũ giới

    Thọ Ngũ giới

    Cấm sát sanh

    Cấm tham lam, trộm cắp

    Cấm tà dâm

    Cấm vọng ngữ

    Cấm uống rượu

    Lời khuyên

    Thọ Bát Quan Trai giới

    Lời nói đầu

    Lời bạt

    Nghi lễ Thọ Bát Quan Trai

    Nghi thức Thọ Bát Quan Trai

    Phương pháp hành trì trong thời gian Thọ Bát Quan Trai

    Phương hướng tu tập giới luật ngày Thọ Bát Quan Trai

    Năm giới trọng của người cư sĩ

    Bốn giới hòa của người cư sĩ

    Ba giới đức nòng cốt của người cư sĩ

    Ba giới hạnh nòng cốt của người cư sĩ

    Oai nghi tế hạnh của người cư sĩ Thọ Bát Quan Trai

    Tìm lại những oai nghi tế hạnh

    Kết luận

    Giới tướng bát quan trai

    Cấm sát sanh

    Cấm tham lam trộm cắp

    Cấm dâm dục

    Cấm vọng ngữ

    Cấm uống rượu

    Cấm trang điểm

    Giới thiệu giới thứ bảy Thọ Bát Quan Trai

    Cấm nằm gường cao rộng lớn

    Không ca hát và nghe ca hát

    Cấm ăn uống phi thời

    Pháp hành trong ngày Thọ Bát Quan Trai

    1. Tu định chánh niệm tĩnh giác

    2. Tu định niệm hơi thở

    3. Tu định vô lậu

    4. Tu định sáng suốt

    Lời nhắc nhở sau cùng

    Lời tác bạch cuối ngày Thọ Bát Quan Trai tại Tu viện Chơn Như


    [​IMG]



    CHẶNG ĐƯỜNG THỨ NHẤT

    THỌ TAM QUY NGŨ GIỚI








    LỜI NÓI ĐẦU


    [​IMG]


    Muốn tín ngưỡng theo một tôn giáo nào thì các bạn phải tìm hiểu và nghiên cứu tôn giáo ấy cho tường tận, nếu giáo pháp của tôn giáo ấy là một chân lý của loài người thì các bạn nên tin theo và sống đúng những lời dạy ấy. Còn ngược lại là những giáo pháp của tôn giáo ấy xây dựng thế giới siêu hình lấy nhất thần hoặc đa thần làm chỗ tín ngưỡng, đó là những tôn giáo ảo tưởng, thiếu thực tế, không cụ thể. Giáo pháp không chỉ thẳng chân lí (sự thật) của con người thì các bạn cần nên xem xét lại đừng quá vội tin, nó không mang đến lợi ích thiết thực cho đời sống của các bạn mà còn truyền đạt những tư tưởng mê tín, dị đoan, trừu tượng, lạc hậu, biến các bạn trở thành những người cuồng tin, mê tín, mù quáng, lạc hậu, ...; biến các bạn trở thành những người tay sai, những người lính của tôn giáo ấy.

    Những giáo pháp ấy các bạn cần phải lưu ý đừng để bị đầu độc vào tư tưởng khiến cho các bạn sống trong tôn giáo ấy mà tinh thần tự lực, tự cường đã bị đánh mất, các bạn chỉ còn là một người nô lệ cho ảo tưởng thần thánh mà thôi.

    Cho nên, muốn vào đạo Phật các bạn cũng đừng nên quên lời dạy trên đây, tức là các bạn phải tìm hiểu nghiên cứu cặn kẽ:

    1-Phật là ai?

    2-Pháp là gì?

    3-Tăng là những người nào?

    Các bạn đừng nhắm mắt tin theo mà phải chọn mặt gửi vàng, đừng quá dễ duôi, để tâm hồn và tư tưởng trong sạch của các bạn bị ô nhiễm một lớp tư tưởng ảo ảnh, mơ hồ của tôn giáo gieo rắc vào tâm các bạn, thật là một tai hại cho một kiếp làm người của các bạn.

    Cho nên, khi các bạn muốn thọ Tam Quy Ngũ Giới để trở thành người đệ tử của đức Phật thì các bạn phải nghiên cứu về Phật giáo thật kỹ càng.

    Muốn nghiên cứu về Phật giáo mà các bạn chỉ có đọc kinh sách phát triển thì các bạn chẳng hiểu gì về Phật giáo bao nhiêu.

    Muốn nghiên cứu về Phật giáo mà các bạn thường đến chùa nghe thuyết giảng kinh sách rồi các bạn tin theo và xin quy y Tam Bảo, điều này là điều sai các bạn ạ! Các bạn nông nổi sẽ lọt vào tà giáo ngoại đạo, chừng đó các bạn muốn bỏ tư tưởng tôn giáo đó thì thật là khó. Đó là một cuộc đấu tranh tư tưởng và làm cho các bạn rất khổ tâm.

    Trước khi nghe thuyết giảng kinh sách để nghiên cứu tôn giáo mình sắp theo, các bạn hãy chọn một vị Thầy không phải ở cấp bằng cao học mà ở giới hạnh tinh nghiêm, cuộc đời tu hành của vị ấy không bao giờ phạm vào một giới nhỏ nhặt nào? Một vị Thầy mà giới luật nghiêm chỉnh như vậy là một vị Thầy đã chứng đạt chân lý, vị Thầy ấy sẽ đầy đủ khả năng giúp các bạn tìm hiểu về Phật giáo không còn sợ sai lầm và tôn giáo bạn sẽ chọn là đúng với tâm ước nguyện của các bạn, nó sẽ mang lợi ích cho các bạn thiết thực trong cuộc đời của các bạn đang tìm về tôn giáo đó.

    Kính ghi,

    Trưởng lão Thích Thông Lạc
    Lần cập nhật cuối: 16/04/2018
  3. MyHomeland

    MyHomeland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2018
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    PHẦN THỨ NHẤT

    QUY Y TAM BẢO

    QUY Y TAM BẢO

    Trước khi muốn QUY Y TAM BẢO, thì các bạn phải tìm hiểu QUY Y TAM BẢO nghĩa là gì?

    Cụm từ QUY Y TAM BẢO, có hai phần:

    1-QUY Y.

    2-TAM BẢO.

    Bây giờ các bạn tìm hiểu danh từ thứ nhất “QUY Y”. Vậy QUY Y nghĩa là gì?

    Chữ “QUY” có nghĩa là trở về; chữ “Y”có nghĩa là nương tựa. Hai từ ghép chung lại là “QUY Y”,có nghĩa là trở về nương tựa. QUY Yngười Trung Hoa dịch nghĩa từ tiếng Phạn Namah dịch âm Nam Mô.

    Làm người ai cũng biết cha mẹ. Cha mẹ là chỗ nương tựa của con cái. Con cái được lớn khôn nên người đều nhờ nương tựa vào cha mẹ. Cha mẹ nuôi nấng con cái cho ăn đi học, tạo dựng cơ nghiệp, cưới vợ, gả chồng trợ giúp làm nên sự nghiệp. Đấy là cuộc sống miếng cơm manh áo thuốc thang trị bệnh đều phải nương tựa vào cha mẹ. Ngoài những sự nương tựa này thì cha mẹ không thể làm chỗ nương tựa khác cho con cái của mình được. Đó là khi con cái bệnh đau cha mẹ không thể đau thay thế cho con cái mình được; khi tâm sân hận buồn rầu đau khổ cha mẹ cũng không thay thế sân hận, buồn rầu cho con cái được; khi con cái chết cha mẹ cũng không chết thay cho con cái mình được, ... Như vậy, có những điều không thể nương tựa vào cha mẹ được.

    Vì thế, các bạn tìm một chỗ nương tựa để thoát ra mọi sự đau khổ mà cha mẹ hay bất cứ một người nào thân thương nhất, dù là vợ chồng cũng không thể giúp nhau được.

    Vì nỗi khổ của riêng mọi người, không ai nương tựa vào ai để thoát khổ được, nên các bạn trở về nương tựa vào ba ngôi Tam Bảo. Nhờ nương tựa vào ba ngôi Tam Bảo mà các bạn thoát khổ tức là các bạn làm chủ được sanh (đời sống), già, bệnh, chết và chấm dứt tái sanh luân hồi.

    Danh từ thứ hai “TAM BẢO”.Vậy ba ngôi Tam Bảo như thế nào mà các bạn nương vào lại hết khổ?

    Ba ngôi Tam Bảo gồm có:

    1-PHẬT BẢO

    2-PHÁP BẢO

    3-TĂNG BẢO

    NGÔI THỨ NHẤT:

    PHẬT BẢO
    [​IMG]

    Vậy PHẬT BẢO là gì?

    PHẬT BẢO là một con người cũng bằng xương bằng thịt, cũng do cha mẹ sanh ra và sinh ra cũng từ nơi bất tịnh giống như chúng ta vậy, rồi cũng được nuôi lớn lên bằng sữa, cháo, cơm và thực phẩm. Khi lớn lên có vợ, có con như mọi người, Ngài cũng khổ đau vì bệnh tật, vì giận hờn, phiền não, v.v.. Nhất là sau khi đi dạo ra ngoài bốn cửa thành, Ngài trông thấy bốn cảnh đời đau khổ của kiếp người:

    -Cảnh thứ nhất:Thấy một ông lão già yếu run rẩy chống gậy đi đứng một cách khó khăn.

    -Cảnh thứ hai: Thấy một người bệnh đau khổ rên la, kêu khóc.

    -Cảnh thứ ba: Thấy một người chết, mọi người thân đang kêu khóc thương tiếc.

    -Cảnh thứ tư: Thấy một vị tu sĩ đi xin ăn tự tại thong dong.

    Nhìn bốn cảnh này trong đời người quá đau khổ, Ngài nghĩ rằng: Rồi đây mình cũng vậy, cũng phải đi vào cảnh khổ này. Cảnh khổ này không một ai thoát khỏi qui luật nhân quả, nên Ngài quyết định bỏ cuộc sống thế gian, chấp nhận cuộc sống tu sĩ để đi tìm cho được phương pháp tu tập giải thoát và làm chủ bốn sự đau khổ của kiếp người (sanh, già, bệnh, chết). Ngài đã thành tựu sự giải thoát này, Ngài đã chứng đạt được chân lý của loài người. Vì thế, bài pháp đầu tiên Ngài thuyết giảng Bốn Chân Lý (Tứ Diệu Đế) cho năm anh em Kiều Trần Như.

    Đạo Phật ra đời với bốn chân lý này, đem lại cho loài người một chương trình giáo dục đào tạo con người đầy đủ đạo đức nhân bản - nhân quả làm người, sống không làm khổ mình, khổ người và khổ cả hai.

    Từ bốn chân lý này Ngài đã làm chủ sanh, già, bệnh, chết và chấm dứt luân hồi tái sanh thì chúng ta cũng là con người, cũng do từ cha mẹ sanh ra như Ngài, Ngài làm được, chúng ta làm được, Ngài tu tập giải thoát, chúng ta cũng tu tập giải thoát được! Ngài làm được bất cứ một điều gì thì chúng ta cũng làm được tất cả. Vì Ngài là con người, chúng ta cũng là con người. Do lòng tin nơi con người quyết liệt như vậy thì không có việc gì mà chúng ta không thành công. Phải không quý Phật tử?

    Do lòng tin Phật là con người thật, chứ không phải là một đấng Thánh, Thần, Bồ Tát từ cõi nào đến đây. Nếu Ngài là một bậc Thánh (Bồ Tát) từ cõi nào đến đây, đến trái đất của chúng ta như trong kinh sách Đại Thừa đã dạy: Khi Ngài mới sanh ra, liền đi bảy bước có bảy bông sen đỡ chân và đưa tay chỉ Trời, chỉ Đất mà nói rằng: “Thiên Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn”. Có nghĩa là “Trên Trời dưới Trời, Ta là người duy nhất”. Như vậy, rõ ràng Ngài là người đã chứng đạo, chứ không phải Ngài là một con người phàm phu giống như chúng ta. Cho nên, Ngài là người đã tu chứng đạo và đến đây để độ chúng ta thì chắc chắn chúng ta không thể tu tập làm chủ được như Ngài. Bởi vì, Ngài là những bậc Thánh Thần.

    Sự thật không phải vậy! Kinh sách Đại Thừa thường huyền thoại qua câu chuyện Thần Thánh hóa đức Phật. Một con người sinh ra như một Thánh nhân mà sau này phải 6 năm khổ hạnh, phải tu tập theo những pháp môn của ngoại đạo. Như vậy, rõ ràng chúng ta biết chắc rằng: Người đời sau đã huyền thoại một cách quá trớn, không đúng sự thật, dựng lên một đấng Giáo chủ ảo huyền.

    Suốt sáu năm trời tu tập Ngài cũng không hiểu pháp nào là chánh pháp và pháp nào là tà pháp. Cho nên, cuộc đời của Ngài cũng phải trải qua sự học và tu tập rất nhiều pháp môn của ngoại đạo.

    Sáu năm khổ hạnh với các pháp môn của ngoại đạo, Ngài tu tập gần như sắp chết, như trong kinh sách nói rằng: “Khi Đức Phật khổ hạnh sống ăn rất ít, do đó Ngài chỉ còn bộ xương bọc da, sờ da bụng đụng xương sống, sờ xương sống đụng da bụng”. Cho nên, chúng ta xét thấy lời nói này có khi quá trớn. Nếu mà chúng ta sờ da bụng đụng xương sống, sờ xương sống đụng da bụng thì chắc chắn không thể sống nổi.

    Chúng ta biết rằng: Đức Phật có khổ hạnh tối đa, nhưng không thái quá như các Tổ đã kết tập kinh có phần thêm bớt. Ngài là một người sáng suốt trí tuệ, có thể lực mạnh mẽ và một nghị lực phi thường, khi tu khổ hạnh cũng như tu tập hơi thở, chúng ta nhận xét điều này không lầm.

    Sáu năm tu tập khổ hạnh Ngài không tìm ra được sự giải thoát, nên bỏ tất cả các pháp môn của ngoại đạo và tự tìm ra một giáo pháp riêng cho mình và Ngài đã tìm thấy được chân lý một con đường giải thoát thật sự. Vì thương tưởng chúng sanh Ngài truyền lại cho chúng ta ngày nay.

    Cho nên, PHẬT BẢO là một con người thật, con người cũng như chúng ta, chứ không phải là con người ở cõi Trời Đâu Xuất đến đây. Do lòng tin sự chân thật này, chúng ta tin chắc rằng chúng ta là những con người thì phải thực hiện được sự giải thoát này không có khó khăn.

    Do lòng tin chân thật của chúng ta khi nhận xét đúng đức Phật là con người thật, vì thế lòng tin ấy không còn ai thay đổi được. Cho nên, một đấng Giáo chủ là người đã chứng đạo ở cõi giới nào đến đây truyền đạo, thì điều đó chắc chắn chúng ta sẽ không tin theo đấng Giáo chủ đó.

    Đọc lịch sử thế giới chúng ta biết chắc trên hành tinh sống này, chỉ có một con người thật, là người nước ẤN ĐỘ đi tu, bỏ ngai vàng, danh lợi, bỏ vợ, bỏ con, rồi tu thành Phật. Sau này mọi người cung kính tôn trọng Ngài mới thành lập ra tôn giáo PHẬT GIÁO,chứ Ngài không có ý đồ đó. Một tôn giáo Phật giáo, trên đầu mọi người tín đồ không có Thần Thánh, không có Đấng Sáng Tạo, không có Đấng Vạn Năng và cũng không có Đấng Cứu Thế. Vì vậy, mọi người tu hành theo Phật giáo đều phải tự lực cứu mình, chứ không nhờ vào tha lực của ai cả.

    Ngày nay, Phật giáo Đại Thừa tràn đầy tha lực thần quyền, thiếu thực tế khiến cho chúng ta mất niềm tin, chỉ vì ở chỗ cúng tế lạy lễ, mang đầy hình thức mê tín dị đoan. Cho nên, chúng ta phải trở về cội nguồn tự lực của Phật giáo chân chánh Nguyên Thủy. Trở về cội nguồn tự lực của Phật giáo chân chánh Nguyên Thủy, tức là trở về với đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Trở về với đức Phật Thích Ca Mâu Ni là “QUY Y PHẬT BẢO”.

    Hôm nay quý Phật tử đã hiểu đức Phật nào mà quý vị chọn quy y. Chỉ có Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, ngoài đức Phật Thích Ca Mâu Ni thì không có một vị Phật nào xứng đáng cho quý vị quy y. Vậy quý vị chắp tay lên trước ngực hướng về tượng Phật thầm nguyện xin quy y với Ngài. Sau khi thầm nguyện xong quý vị đảnh lễ Ngài một lạy.

    [​IMG]

    NGÔI THỨ HAI:

    PHÁP BẢO
    [​IMG]

    Vậy PHÁP BẢO là gì?

    PHÁP BẢO là những lời dạy của đức Phật, những kinh nghiệm trong khi tu tập đạt được chân lý, Ngài đem dạy lại cho loài người để thực hành đạt được kết quả giải thoát như Ngài. Tại sao pháp bảo của Ngài là chỗ nương tựa để chúng ta không còn khổ đau nữa?

    Có phải là pháp môn niệm Phật Di Đà không? Có phải pháp môn ngồi thiền chẳng niệm thiện, niệm ác không? Có phải pháp môn tham thoại đầu, khán công án không? Có phải pháp môn niệm chú, bắt ấn, tụng kinh bái sám lạy hồng danh chư Phật không?

    Không! Đức Phật không có dạy những pháp môn như vậy mà dạy chúng ta pháp môn Tứ Chánh Cần tức là ngăn ác diệt ác pháp, sinh thiện tăng trưởng thiện pháp. Pháp của Phật rất thực tế, Ngài dạy: “Khi tâm có tham tôi biết tâm có tham, khi tâm không tham tôi biết tâm không tham”. Tham là ác pháp, ác pháp thường mang đến sự khổ đau cho mình, cho người, cho cả hai. Vậy ngay đó biết nó là ác pháp thì phải diệt không được để nó trong tâm. Khi nương tựa vào pháp để diệt ác pháp thì tâm hết khổ đau. Vậy nương vào cha mẹ không hết khổ đau mà chỉ có nương vào pháp mà hết khổ đau.

    Khi thân bệnh đau nhức khổ sở, bất cứ một loại bệnh nào, nơi đâu trên thân thì chỉ cần nương vào pháp môn của Phật thì bệnh sẽ chấm dứt và thân không còn đau khổ nữa (Trên thân quán thân để khắc phục tham ưu). Muốn biết rõ như vậy chúng ta hãy nhờ vào những ví dụ:

    Ví dụ: Khi chúng ta bị nhức đầu liền nhiếp tâm vào hơi thở và an trú trong hơi thở. Vậy an trú trong hơi thở như thế nào?

    Trước tiên chúng ta nhiếp tâm trong hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Sau khi chánh niệm tỉnh thức trong hơi thở liền tiếp tục tác ý: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Sau khi tâm an trú được trong hơi thở thì bệnh nhức đầu đã tan mất. Như vậy, nương vào cha mẹ làm sao hết bệnh đau đầu được, chỉ có nương vào pháp môn ngăn ác diệt ác pháp mà lành bệnh. Như vậy, nương vào pháp của Phật làm chủ được bốn sự đau khổ của kiếp người: sanh, già, bệnh, chết. Ngoài ra, không còn pháp nào nào để chúng ta nương tựa thoát khổ như vậy được.

    Pháp môn làm chủ thoát khổ lợi ích lớn như vậy, cho nên nó được gọi là đạo đức nhân bản - nhân quả, sống không làm khổ mình khổ người. Pháp môn đem lại lợi ích cho đời, cho xã hội như vậy, nên được gọi là PHÁP BẢO.

    Pháp môn lợi ích như vậy có xứng đáng cho chúng ta nương tựa không? Cho nên, Quy Y Phật Bảo không thể đầy đủ trọn vẹn sự giải thoát của kiếp người, nên phải QUY Y PHÁP BẢO.

    [​IMG]

    NGÔI THỨ BA:

    TĂNG BẢO
    [​IMG]

    Vậy TĂNG BẢO là gì ?

    TĂNG BẢO là những vị tu sĩ Phật giáo tu hành đã chứng đạt chân lý, sống như Phật, giới luật nghiêm chỉnh, không hề vi phạm những lỗi nhỏ nhặt nào, thường làm gương sáng hay làm ngọn đuốc Đức Hạnh cho mọi người soi.

    Tăng Bảo là một vị Thánh Tăng là người nêu cao Phạm hạnh của Phật giáo; là người mô phạm gương mẫu cho mọi người tu tập theo Phật giáo.

    Cho nên, chọn được một vị Thánh Tăng không phải dễ, một người chứng đạt được chân lý đời nay quá hiếm, khó tìm, khó gặp. Khi tìm gặp thì phải nương tựa vào vị ấy. Nương tựa vào vị ấy tức là QUY Y TĂNG BẢO.

    Chọn lựa một vị Thánh Tăng là phải chọn lựa như thế nào? Chọn lựa một vị Thánh Tăng là phải chọn một vị tu sĩ cạo bỏ râu tóc, đắp áo Cà Sa, xuất gia sống không gia đình, không nhà cửa, tâm hồn trắng bạch như vỏ ốc, phóng khoáng như hư không, phải biết “Thiểu Dục Tri Túc”, tức luôn luôn biết đủ không bao giờ thấy thiếu một vật gì.

    Trong đời sống làm người mà tìm thấy một vị Thánh Tăng như vậy mới xứng đáng là người làm gương, làm ngọn đuốc sáng soi đường cho mọi người đi.

    Cho nên, chọn lấy Tăng Bảo để Quy Y không phải dễ.Vôcùng khó, khó vô cùng, chứ không phải gặp vị Tăng nào quý vị cũng đều quy y cả, miễn là có nghe đến bốn chữ QUY Y TAM BẢOlà đủ.

    Muốn tu theo đạo Phật không phải đụng đâu nghe đó, mà phải chọn người thầy rất kỹ như lời đức Phật đã dạy: “Muốn tìm hiểu Phật giáo thì phải chọn một vị Thầy tâm hết tham pháp, sân pháp, si pháp”.Hay phải thân cận: “Được thấy các bậc Thánh, được thuần thục pháp các bậc Thánh; được tu tập pháp các bậc Thánh; được thấy các bậc chân nhân; được thuần thục pháp các bậc chân nhân; được tu tập pháp các bậc chân nhân”. Chọn được một vị Tăng như vậy mới xứng đáng là một vị Thầy của mình. Nếu chọn không được một bậc Thầy như vậy thì đừng nên QUY Y TĂNG BẢO. Chờ khi nào chọn được Tăng Bảo xứng đáng mới quy y luôn cả ba ngôi Tam Bảo, còn chọn chưa được thì xin Phật tử dừng lại đừng vội vàng mà hiến cuộc đời mình cho tà pháp của ngoại đạo thì thật là uổng phí cho một kiếp người.

    Như vậy, Tăng Bảo là ngôi thứ ba nhưng lại quan trọng nhất trong ba ngôi Tam Bảo. Nếu không có Tăng Bảo thì không bao giờ chúng ta giác ngộ chân lý được, không giác ngộ chân lý thì biết gì mà hộ trì chân lý. Chân lý không được hộ trì thì làm sao chứng đạt được chân lý.

    Cho nên, Tăng Bảo là một báu vật quý giá nhất trên đời này. Nếu đồng thời sinh ra cùng đức Phật hay cùng một vị chứng quả A La Hán thì đó là phước báu vô lượng không thể nghĩ bàn.

    PHẬT BẢO tuy quý nhưng đức Phật đã tịch lâu rồi, khi tu tập gặp những khó khăn muốn thưa hỏi thì làm sao hỏi được. Người tu tập chỉ noi theo gương hạnh của Ngài qua lịch sử ghi lại mà thôi. Nếu chỉ quy y Phật Bảo thì chưa đủ. Cho nên, chúng ta muốn tu tập trọn vẹn để đi đến giải thoát hoàn toàn thì PHẬT BẢO một gương hạnh tốt trên đường đi đến giải thoát mà còn cần phải nhiều điều nữa.

    PHÁP BẢO là chữ nghĩa kinh sách, là những bài pháp của đức Phật đã dạy. Ngày nay được các vị ***** kết tập lại thành tạng kinh Nikaya. Chúng ta đều nương tựa theo những lời dạy này mà tu tập. Trong khi tu tập gặp những khó khăn hay rắc rối, hỏi kinh thì kinh không thể trả lời được.

    Vậy thì nương tựa vào pháp mà pháp không trả lời thì làm sao tu tập tới nơi, tới chốn được. Cho nên, pháp bảo vẫn quý mà không quý bằng Tăng Bảo vì có ưu mà còn có khuyết chưa hoàn toàn ưu hẳn.

    TĂNG BẢOlà một con người đang sống như mọi người, nhưng là một người đã tu chứng đạt chân lý, nên người ấy có nhiều kinh nghiệm trên đường tu tập để hướng dẫn những người khác. Vì thế, khi nương tựa (quy y) vào người này thì được người ấy khai ngộ chân lý. Sau khi ngộ được chân lý xong, người ấy dạy chúng ta hộ trì chân lý. Chân lý được hộ trì thì không bao lâu chúng ta chứng đạt chân lý. Khi chứng đạt chân lý xong là chúng ta sẽ làm chủ: sanh, già, bệnh, chết và chấm dứt luân hồi.

    Tóm lại, ba ngôi Tam Bảo chỉ có Tăng Bảo là lợi ích nhất, nhờ có Tăng Bảo mà mọi người mới thực hiện đúng Phật pháp, mới ngộ được chân lý, mới biết cách hộ trì chân lý và nhờ đó mới chứng đạt chân lý, nếu không có Tăng Bảo thì mọi người thực hiện sai pháp và cuộc đời tu hành của mình cũng chỉ là hình thức tôn giáo mà thôi. Vậy chúng ta hãy nhìn xem những tu sĩ Phật giáo hiện giờ vì không có một vị thầy tu chứng đạt chân lý nên cứ dựa vào kinh sách tưởng giải ra tu tập nên người đầu, người giữa và người cuối cùng đều là một chuỗi người mù, cho nên không có ai chứng đạt chân lý được.

    Hôm nay, các Phật tử đã được nghe giảng về Ba Ngôi Tam Bảo rõ ràng và cụ thể. Vậy, quý Phật tử hãy chọn lấy Ba Ngôi Tam Bảo cho tương ưng với tâm nguyện của mình.

    Thầy xin nhắc lại: “Phật Bảo là con người thật không phải là con người tưởng mơ hồ, trừu tượng, tưởng tượng. Đó là một con người thật, con người tu hành giải thoát, làm chủ bốn sự đau khổ của kiếp người: sanh, già, bệnh, chết và chấm dứt tái sanh luân hồi. Ngài đã đạt được chân lý tối hậu một mục đích bất động tâm, một đường lối thoát ra bốn sự đau khổ kiếp người”.

    Con người trong thế gian này khi đã hiểu đời là khổ, khổ như thật thì chắc ai cũng muốn thoát ra, không bao giờ có ai muốn sống trong cảnh khổ đau này. Nhưng chỉ vì chưa biết đường lối thoát ra nên đành lòng phải ôm chịu, chứ mọi người ai cũng muốn an vui hạnh phúc, có mấy ai muốn khổ bao giờ.

    Đời sống hằng ngày là cuộc sống luôn luôn bị chi phối theo từng ác pháp, từng hoàn cảnh, từng sự việc, từng đối tượng, v.v.. cho nên, quý Phật tử thường gặp những chướng ngại pháp sinh ra phiền não, đau khổ, tức giận, thương ghét, ganh tỵ, oán hận, sợ hãi v.v.. Có nhiều khi họ không chịu nổi phải tự tử hoặc sa ngã vào đường trụy lạc rượu chè, cờ bạc, v.v..

    Bệnh tật, làm người ai lại không bệnh, tuổi ngày càng cao, ai có thân cũng phải già yếu, nay bệnh này, mai bệnh khác, đi đứng không vững vàng, thân vô thường, diễn biến thay đổi liên tục ở trong thân của chúng ta, làm sao chúng ta không biết sự thay đổi này. Biết rõ sự thay đổi này, chúng ta làm sao ngồi yên được, trừ ra khi chúng ta như điếc, như đui, như ngây dại.

    Khi chưa biết pháp, chúng ta đành cam phận ôm bốn sự đau khổ này trong lòng, còn khi đã biết pháp để thoát ra mọi sự khổ đau này thì có ai dại gì ngồi đó chịu đựng bốn sự đau khổ đang dày vò chúng ta. Có phải vậy không quý Phật tử?

    Hôm nay, Thầy khéo nhắc nhở để quý Phật tử hiểu được chánh Phật, Pháp, Tăng. Chánh Phật, Pháp, Tăng là Ba Ngôi Tam Bảo. Như vậy, sau khi nghe Thầy giảng về Ba Ngôi Tam Bảo rõ ràng cụ thể ích lợi thiết thực như vậy, quý Phật tử có nghi ngờ gì không? Có còn thưa hỏi nghĩa lý gì về Ba Ngôi Tam Bảo này nữa không? Vậy nghĩa lý của Ba Ngôi Tam Bảo này có xứng đáng để cho quý Phật tử nương tựa không?

    Theo Thầy thiết nghĩ: Ba Ngôi Tam Bảo này lợi ích rất lớn đem lại sự bình an, yên vui cho mọi người. Vậy mọi người hãy đặt lòng tin ở đó và chính nơi đó là nơi cứu cánh đến với mọi người.

    Tóm lại,PHẬT BẢO là gương hạnh cho mọi người soi, là ngọn đuốc sáng soi đường cho mọi người đi. Mặc dù Đức Phật không còn tại thế nữa, nhưng nhớ đến Đức Phật là nhớ đến người đầu tiên đã đi tìm được con đường giải thoát này để lại cho loài người ngày hôm nay.

    Trên thế gian này không một tôn giáo nào cóPHÁP BẢO như Pháp Bảo của Phật. Vì nó là pháp môn tu tập dùng tự lực chiến đấu với giặc sanh tử, luân hồi nên đức Phật dạy: “TỰ LỰC THẮP ĐUỐC LÊN MÀ ĐI”.Khi ngọn đuốcđạo đức giải thoát làm sáng tỏ sự sống không làm khổ mình, khổ người, khổ cả hai trong từng giây, từng phút; trong từng ngày, từng tháng, từng năm biến cuộc sống đầy tội ác, đầy đau khổ để trở thành cõi Thiên Đàng, Cực Lạc tại thế gian này, chứ không còn chỗ nào khác nữa.

    PHÁP BẢO chỉ dạy rất rõ ràng, nếu có một người nào thường ngăn ác diệt ác pháp, sinh thiện tăng trưởng thiện pháp thì Thầy tin rằng người đó đã hiểu biết Phật Pháp rồi và không bao giờ tu hành sai pháp. Do đó, không có một ác pháp nào xâm chiếm thân tâm họ được. Họ không bao giờ để nghiệp lực kéo dài một ngày, hai ngày, ba ngày, chỉ trong một tích tắc, một giây, một phút là họ lo diệt sạch, họ không để trong tâm của họ một phút phiền não, họ luôn thấy những điều đó là vô thường, là sự đau khổ. Trái lại chúng ta không biết thì nó dày vò, nó dằn vặt trong tâm chúng ta kéo dài mãi một thời gian rồi mới lắng dịu và mới hết. Đó là chúng ta không biết pháp, còn chúng ta biết pháp của Phật thì không bao giờ ai lại dại gì để cho tâm hồn chúng ta đau khổ kéo dài từ ngày này sang ngày khác.

    Ba ngôi TAM BẢO quý báu và lợi ích như vậy, giúp cho đời người có một cuộc sống thanh nhàn, an lạc, yên vui một cách thiết thực, cụ thể không có chút mơ hồ, trừu tượng, ảo tưởng nào.

    PHÁP BẢO không phải là những pháp tu tập để có thần thông biết chuyện quá khứ vị lai, biến hoá tàng hình bằng cách này hay bằng cách khác, có khi phóng quang, có khi đi qua đá qua tường qua núi, v.v.. Những thần thông này chẳng có lợi ích thiết thực vì nó chỉ là một trò ảo thuật mãi võ sơn đông theo góc chợ, hè phố bán thuốc dạo, nó không có lợi ích bằng pháp ngăn ác diệt ác pháp.

    Các con cứ suy nghĩ: Một vị Tăng tu hành có thần thông, phép tắc, biết chuyện quá khứ, nói chuyện gia đình mình thật hay hoặc nói chuyện tương lai của mình rất đúng không sai, nhưng thần thông này có lợi ích cho bản thân mình không? Cho nên, quý Phật tử phải cảm nhận rằng: Ba Ngôi Tam Bảo rất quý báu.

    Thầy sẽ giảng cho quý Phật tử về pháp làm chủ sanh, già, bệnh, chết để quý Phật tử hiểu rõ sự quí báu của PHÁP BẢO.

    Ví dụ 1: Quý Phật tử đang tức giận một điều gì đó, muốn cho cơn tức giận đó không còn trong tâm nữa thì quý Phật tử lấy Định Niệm Hơi Thở sử dụng đề tài: “Quán ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra”. Tác ý và nhiếp tâm trong hơi thở như vậy tâm sân liền tan biến.

    Ví dụ 2: Quý Phật tử đang bệnh đau bụng, muốn cho cơn đau bụng đó không còn trong thân nữa thì quý Phật tử lấy Định Niệm Hơi Thở sử dụng đề tài: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Tác ý và nhiếp tâm trong hơi thở như vậy thì thân đau bụng sẽ dần dần hết đau.

    Ví dụ 3: Quý Phật tử cơ thể già yếu, suy mòn muốn bỏ thân tứ đại này thì nhập vào Thiền Thứ Tư tịnh chỉ hơi thở, liền xả bỏ báo thân vào trạng thái thanh thản, an lạc và vô sự, thì ngay đó quý Phật tử chết trong tự tại và đầy đủ sự an lạc không có khổ đau như người thế tục.

    Xét thấy Ba Ngôi Tam Bảo có lợi ích lớn cho đời người như vậy xin quý Phật tử hãy chấp tay lên trước ngực, mặt hướng về tượng Phật và phát nguyện: “Từ đây về sau con xin nguyện một lòng quyết tâm nương theo Ba Ngôi Tam Bảo. Đời đời, kiếp kiếp không bao giờ rời bỏ. Xin đức Phật chứng minh cho chúng con”.

    Sau khi phát nguyện xong xin quý Phật tử đảnh lễ Phật ba lạy để nhận thọ trì BA NGÔI TAM BẢO (lễ Phật xong rồi quý Phật tử hãy ngồi xuống, nghe Thầy giảng tiếp).

    [​IMG]
  4. MyHomeland

    MyHomeland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2018
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    THỰC HÀNH
    PHÁP THỌ TAM QUY

    Sau khi Thọ Tam Quy Ngũ Giới xong quý Phật tử mỗi tháng hãy về tu viện trong một ngày để tu học và hiểu biết cách thức sống như Phật, như Pháp, như Tăng.

    Muốn sống như Phật thì phải hiểu biết Phật sống như thế nào? Đi, đứng, nằm, ngồi, ngủ nghỉ như thế nào? Đây là một điều hết sức quan trọng trong khi quý Phật tử nương tựa vào Phật, Pháp, Tăng.

    Nương tựa Phật, Pháp, Tăng như thế để có lợi ích, có nghĩa là bản thân và gia đình được mạnh khỏe và bình an, không bệnh tật, không tai nạn xảy ra trong gia đình khiến cho mọi người trong gia đình sống được yên vui và hạnh phúc.

    Đã là Phật tử, là con Phật, là đệ tử của Phật mà tâm tính chưa hề thay đổi chút nào, tánh nào tật nấy vẫn còn, như vậy làm sao gọi là Phật tử, con Phật hay là đệ tử của Phật được.

    Từ bắt đầu khi Thọ Tam Quy Ngũ Giới cho đến nay chỉ biết vào chùa lạy Phật tụng kinh bái sám, ngồi thiền niệm Phật A Di Đà, cầu an, cầu siêu, xin xăm bói quẻ coi ngày giờ tốt xấu, v.v.. Nương tựa vào Phật, Pháp, Tăng để biến mình trở thành những người mù quáng, mê tín, dị đoan, lạc hậu sống trong ảo tưởng, cõi âm, Thần, Thánh, quỷ, ma, linh hồn người chết, v.v..

    Người Thọ Tam Quy Ngũ Giới là phải được tu học và sống theo gương hạnh của Phật, chứ không được tu học theo những điều mê tín dị đoan lạc hậu của tà đạo mượn danh Phật giáo. Do nương tựa Phật, Pháp, Tăng mà lại hành theo pháp môn của ngoại đạo nên khiến cho bản thân và gia đình khổ lại còn thêm khổ nữa. Khi gặp khổ như vậy thì được quý Sư Thầy trả lời: “Đó là trả nghiệp dồn nghiệp”. Đạo Phật là đạo chuyển nghiệp, là đạo giải thoát, thế mà trả nghiềp dồn nghiệp như thế nào?

    Đạo Phật lấy thiện pháp chuyển nghiệp ác pháp như vậy làm sao có nghiệp khổ? Chỉ có quý Phật tử không tập sống như Phật, như Pháp, như Tăng nên tâm tính chưa hề thay đổi, tức là chưa sống thiện pháp mà lại sống trong mê tín lạc hậu, vì thế nghiệp làm sao chuyển đổi, do đó bệnh tật tai nạn thường xảy ra bản thân và gia đình.

    Theo Phật giáo mà bản thân và gia đình không được bình an thì đó là theo ngoại đạo, vì theo ngoại đạo nên sống trong ác pháp nên không chuyển được nhân quả. Do không chuyển được nhân quả nên đời sống phải chịu nhiều khổ đau.

    Cho nên, quý Phật tử nương theo Phật giáo là nương vào đức hạnh của Phật, của Pháp, của Tăng. Nương vào đức hạnh của Phật, của Pháp, của Tăng thì đời sống của quý vị phải được an vui hạnh phúc.

    Chính quý Phật tử sống như Phật, như Pháp, như Tăng là quý vị đã tự thắp đuốc lên mà đi. Tự thắp đuốc lên mà đi đó là quý vị đã chuyển hoá nghiệp khổ đau của chính quý vị. Chuyển hoá nghiệp khổ đau của chính quý vị là quý vị đã giải thoát. Cho nên, bệnh tật tai nạn khổ đau không còn đến với quý vị nữa. Phật dạy: “Pháp Ta không có thời gian đến để mà thấy”. Đến để mà thấy tức là thấy sự bình an, sự yên vui, sự hạnh phúc trong tâm hồn thanh thản, an lạc và vô sự.

    Khi quý Phật tử Thọ Tam Quy Ngũ Giới mà sống đúng như lời dạy ở trên thì sự hạnh phúc bình an sẽ đến với quý vị khỏi cần phải tụng kinh, niệm Phật, cầu an, cầu siêu, v.v..

    Cho nên, khi quý Phật tử Thọ Tam Quy Ngũ Giới thì phải học tập nhiều lắm:
    1- Học về Phật.
    2- Học về Pháp: trong pháp gồm có giới luật đức hạnh.
    3- Học về Tăng tức là thân cận thiện hữu tri thức.

    Khi Thọ Tam Quy thì quý Phật tử phải tu học pháp môn Tứ Bất Hoại Tịnh. Vậy quý vị muốn học pháp môn Tứ Bất Hoại Tịnh thì phải đọc đoạn kinh dưới đây.

    TỨ BẤT HOẠI TỊNH

    Bất Hoại Tịnh là bốn pháp hay là bốn đối tượng gương hạnh thanh tịnh của Đạo Phật. Đó là những đối tượng mà quý Phật tử lấy thân, thọ, tâm và pháp của quý vị nương theo đó giữ gìn tu tập sống đúng đời sống giải thoát của bốn chỗ này, khiến cho thân tâm quý vị thanh tịnh, nên đức Phật gọi pháp môn này là Tứ Bất Hoại Tịnh.

    Tứ Bất Hoại Tịnh có nghĩa là bốn pháp tu tập giúp cho thân tâm thanh tịnh, thân tâm thanh tịnh tức là sự giải thoát của đạo Phật. Sự giải thoát của đạo Phật có nghĩa là tâm ly dục ly ác pháp. Tâm ly dục ly ác pháp có nghĩa là không làm khổ mình, khổ người. Không làm khổ mình, khổ người là một đạo đức nhân bản - nhân quả của đạo Phật, một đạo đức tuyệt vời biến cảnh thế gian này thành cảnh Cực Lạc, Thiên Đàng.

    Trong kinh sách Nguyên Thủy đức Phật dạy tu Tứ Bất Hoại Tịnh là có bốn cách niệm:
    1/ Niệm Phật
    2/ Niệm Pháp
    3/ Niệm Tăng
    4/ Niệm Giới



    NIỆM PHẬT

    Niệm Phật như thế nào?

    Niệm Phật không phải là niệm hồng danh đức Phật mà phải tập sống theo gương hạnh của Phật

    Niệm Giới như thế nào?

    Niệm Giới không phải mỗi tháng tụng giới vào hai ngày 14 và ngày 30 mà niệm giới là sống không hề vi phạm một lỗi nhỏ nhặt nào trong giới luật.

    Niệm, người ta hiểu nghĩa của nó là lặp đi lặp lại một câu kinh, một danh hiệu Phật bằng ý không lời hoặc phát ra lời nói.

    Niệm trong Tứ Bất Hoại Tịnh có nghĩa là tư duy, quán xét, suy ngẫm về thân, thọ, tâm và pháp của Đức Phật, sống như thế nào mà tâm hồn thanh thản, an lạc giải thoát. Cho nên, niệm có nghĩa là tâm niệm, niệm về đời sống của Đức Phật. Ngài sống như thế nào mà tâm không phóng dật? Ngài sống như thế nào mà không làm khổ mình, khổ người?

    Khi mà tâm niệm của chúng ta như vậy khiến cho tâm quý Phật tử đặt lòng tin trọn vẹn ở đức Phật, do đó đức Phật sống như thế nào thì quý vị sẽ cố gắng sống như thế nấy, đức Phật làm như thế nào thì quý vị sẽ cố gắng làm như thế nấy. Sống và làm đúng như Phật thì tâm quý vị thanh tịnh, không còn phóng dật tức là tâm ly dục ly ác pháp. Tâm ly dục ly ác ác pháp tức là tâm giải thoát hay nói một cách khác hơn là làm chủ cuộc sống, tâm bất động trước các ác pháp, như vậy mới gọi là niệm Phật thân tâm bất hoại tịnh.

    Đây là một bài kinh dạy cách thức quý Phật tử niệm Phật, niệm Pháp, niệm Tăng và niệm Giới rõ ràng. Muốn niệm Phật cho đúng thì chúng ta nên lắng nghe đức Phật dạy niệm Phật: “Ở đây, này Mahànàma, Thánh đệ tử tùy niệm Như Lai, trong khi ấy, tâm không bị tham chi phối, tâm không bị sân chi phối, tâm không bị si chi phối; trong khi ấy, tâm vị ấy được chánh trực, nhờ dựa vào Như Lai”. Đoạn kinh trên đây đức Phật đã xác định cách thức niệm Phật rất rõ ràng “Tùy niệm Như Lai” có nghĩa là tâm Như Lai không tham, không sân, không si thì người sống (niệm Phật) như Phật không nên để tham, sân, si chi phối. Khi tâm không bị tham, sân, si chi phối thì tâm được chánh trực. Danh từ “chánh trực” ở đây chúng ta phải hiểu nghĩa cho rõ ràng. Chánh trực có nghĩa là tâm ngay thẳng, tâm ngay thẳng tức là tâm thanh thản, an lạc và vô sự, là tâm không phóng dật.

    Chúng ta hãy lắng tai nghe tiếp đức Phật dạy: “Và này Mahànàma, một vị Thánh đệ tử với tâm chánh trực liền được nghĩa tín thọ, được pháp tín thọ, được hân hoan liên hệ đến pháp. Người ấy có hân hoan nên hỷ sanh. Người có hỷ, nên thân được khinh an. Với thân khinh an, người ấy có cảm giác lạc thọ. Người có lạc thọ, tâm được định tỉnh”.

    Đoạn kinh trên đây đã xác định cho quý Phật tử thấy kết quả cách thức sống như Phật sẽ hiện ra những trạng thái gì?

    Khi sống như Phật tâm được thanh thản, an lạc và vô sự thì liền có một niềm tin nơi Phật trong ta khởi lên, vì thế kinh xác định trạng thái bằng những danh từ ngắn gọn: “liền được nghĩa tín thọ” nhưng rất đầy đủ ý nghĩa cho những ai thực hiện đúng lời dạy, còn những người sống không đúng như Phật thì chẳng hưởng được những kết quả này. Vì thế, Phật dạy: “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”.

    Khi trong ta có trạng thái lòng tin Phật khởi lên, nếu ai có thực hiện được mới biết trạng thái này, một trạng thái tuyệt vời của người có lòng tin như thật. Còn bây giờ chúng ta chưa có trạng thái này, nói tin Phật chứ chúng ta chưa có tin như thật. Khi nhận được cảm thọ lòng tin này thì ngay đó tâm hân hoan thích thú pháp niệm Phật. Vậy hân hoan thích thú pháp niệm Phật là gì? Nghĩa là chúng ta luôn luôn thích sống như Phật, có nghĩa là tâm không còn ham muốn một vật gì hết ngay cả cũng không còn ham muốn ăn uống gì cả. Tâm sân cũng vậy, không còn một pháp ác nào tác động vào thân tâm, làm ta nổi sân được. Và si cũng vậy, lúc bây giờ không còn ham thích lười biếng ưa ngủ nghỉ. Có nghĩa là trong trạng thái tín thọ không còn hôn trầm, thuỳ miên, vô ký nữa mà rất siêng năng sống như Phật. Cho nên, đoạn kinh dạy: “Được hân hoan liên hệ đến pháp”, cụm danh từ này có nghĩa là vui mừng thích thú sống như Phật.

    Khi trong tâm có trạng thái thích sống như Phật thì một trạng thái khác hiện lên, đó là trạng thái niềm vui mừng khởi lên trong ta như kinh dạy: “Người ấy có hân hoan nên hỷ sanh”. Niềm vui mừng hiện rõ trong ta thì cơ thể ta an lạc và nhẹ nhàng như không còn trọng lượng bước đi rất thoải mái, thân không còn đau nhức hay mệt mỏi gì cả, một trạng thái của thân an lạc vô cùng nên kinh dạy: “Người có hỷ, nên thân được khinh an”. Đúng vậy, người có niềm vui thì thân được nhẹ nhàng an lạc. Khi thân được nhẹ nhàng an lạc thì toàn bộ thân tâm có một cảm giác thọ lạc một cách kỳ lạ mà không thể nói ra được vì không có danh từ nào để diễn tả, chỉ có người tu tập đến những trạng thái đó mới cảm nhận được như người uống nước nóng lạnh tự biết, người ngoài cuộc không thể biết được. Đoạn kinh đã xác định rõ ràng: “Với thân khinh an, người ấy có cảm giác lạc thọ”. Trong trạng thái lạc thọ này hành giả mới xác định được tâm định tỉnh.

    Từ lâu mọi người ai cũng nói tâm định tỉnh, nhưng chưa ai biết được trạng thái tâm định tỉnh như thế nào? Trải qua bao nhiêu trạng thái mới thấy được tâm định tỉnh. Với tâm định tỉnh này các bạn sẽ nhập thiền định không có khó khăn, không có mệt nhọc, không có phí sức. Tu tập được tâm định tỉnh không phải dễ đâu các bạn ạ!

    Sống như Phật cuối cùng chúng ta mới có được trạng thái tâm định tỉnh như trong kinh dạy: “Người có lạc thọ, tâm được định tỉnh”. Nếu tâm bạn chưa có lạc thọ thì không bao giờ bạn có được tâm định tỉnh.
    Sau khi được tâm định tỉnh thì các bạn mới có một cuộc sống bình thản trước mọi ác pháp và mọi cảm thọ. Chừng đó chúng ta mới không làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả chúng sanh như thật; chừng đó tâm chúng ta mới bất động thật sự trước các ác pháp và các cảm thọ. Chúng ta hãy lắng nghe Đức Phật dạy: “Này Mahànàma, về vị Thánh đệ tử này, được nói như sau: “Với mọi người không bình thản, vị ấy sống bình thản. Với mọi người não hại, vị ấy không não hại. Nhập được pháp lưu, vị ấy tu tập niệm Phật là vậy”. (Kinh Tăng Chi tập 3 trang 16).

    Đến đây các bạn đã thấy rõ phương pháp niệm Phật của Phật giáo Nguyên Thuỷ không giống phương pháp niệm Phật của kinh sách phát triển. Trên đây là một trong những bài kinh đã xác định đức Phật dạy niệm Phật rõ ràng “dựa vào Như Lai”, có nghĩa là sống giống như Như Lai thì đó là niệm Phật đúng nghĩa.



    NIỆM PHÁP

    Niệm Pháp như thế nào?

    Niệm Pháp có nghĩa là tư duy suy nghĩ những lời dạy của đức Phật.

    Ví dụ: Đức Phật dạy: “Ngăn ác diệt ác pháp, sanh thiện tăng trưởng thiện pháp”, theo lời dạy này ngày ngày tâm tâm niệm niệm luôn luôn cảnh giác giữ gìn và ngăn ngừa các pháp ác. Nếu lỡ có các pháp ác sanh ra thì mau mau tìm cách diệt nó không được để trong tâm kéo dài sự khổ đau giận hờn phiền toái bất toại nguyện, khiến cho tâm thanh thản, an lạc, nhẹ nhàng, thoải mái, yên ổn, đó chính là chúng ta niệm Pháp. Niệm Pháp như vậy có kết quả giải thoát ngay liền khiến cho tâm thanh tịnh nên gọi là niệm Pháp thân, tâm bất hoại tịnh.

    Pháp của Đức Phật có 37 phẩm trợ đạo, chúng ta nên chọn trong 37 phẩm trợ đạo này với một pháp môn nào phù hợp với đặc tướng của mình rồi lấy đó thực hành áp dụng vào cuộc sống hằng ngày để xây dựng cho mình có một đạo đức làm người mà không làm khổ mình, khổ người, đây là niệm pháp bất hoại tịnh.
    Đây, chúng ta hãy lắng nghe một đoạn kinh mà Đức Phật đã dạy niệm Pháp: “Lại nữa này Mahànàma, Thánh đệ tử tùy niệm Pháp: “Pháp được Thế Tôn khéo thuyết, thiết thực hiện tại, không có thời gian, đến để mà thấy, có khả năng hướng thượng, được những bậc trí tự mình giác hiểu !”. Này Mahànàma, trong khi vị Thánh đệ tử tùy niệm Pháp, trong khi ấy, tâm không bị tham chi phối, không bị sân chi phối, không bị si chi phối; trong khi ấy tâm vị ấy được chánh trực nhờ dựa vào Pháp. Và này Mahànàma, Thánh đệ tử với tâm chánh trực, được nghĩa tín thọ, được pháp tín thọ, được hân hoan liên hệ đến pháp. Người có hân hoan nên hỷ sanh. Người có hỷ nên thân được khinh an. Với thân khinh an, vị ấy cảm giác lạc thọ. Người có lạc thọ, tâm được định tỉnh.

    Này Mahànàma, về vị Thánh đệ tử này được nói như sau: “Với mọi người không bình thản, vị ấy sống bình thản. Với mọi người có não hại, vị ấy sống không não hại. Nhập được pháp lưu, đó là vị ấy tu tập niệm Pháp”. (Kinh Tăng Chi tập 3 trang18).

    Niệm pháp tức là sống đúng như lời đức Phật đã dạy, không hề làm sai lời dạy này. Ví như đức Phật dạy: “Sống độc cư trầm lặng, tránh hội họp, tránh nói chuyện”, nếu quý Phật tử không làm sai lời dạy này là quý vị niệm Pháp, còn làm sai lời dạy này là quý vị không niệm Pháp mà niệm theo dục thế gian. Niệm Pháp tức là sống như Pháp.



    NIỆM TĂNG

    Niệm Tăng như thế nào?

    Muốn tu pháp niệm Tăng cho đúng thì trước tiên phải chọn những vị Tăng nghiêm trì giới luật. Những vị Tăng nghiêm trì giới luật là những vị sống thiểu dục tri túc, ba y một bát, sống không có chùa to Phật lớn, sống xa lìa những vật chất tiện nghi đầy đủ, sống không có ăn mặc sang đẹp, sống thường đi xin từng miếng mà ăn, sống không cất giữ tiền bạc của cải tài sản, thường lấy gốc cây làm giường nằm, sống ngày một bữa không có ăn uống phi thời.

    Chọn được những vị Tăng như vậy, chúng ta tôn kính những bậc này và xin họ làm Thầy. Từ đây chúng ta có ngọn đuốc soi đường, hằng ngày ta quan sát tư duy qua gương Thánh hạnh, đạo hạnh của họ và chúng ta tập sống như họ, để biết nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng; để biết đẩy lui các chướng ngại pháp trong tâm; để biết thương yêu hòa hợp với mọi người; để biết chịu phần thiệt về mình, luôn luôn bắt chước các đức hạnh của chúng Tăng, sống theo gương Thánh đức của chúng Tăng. Ngược lại những vị Tăng phá giới, phạm giới, bẻ vụn giới thì chúng ta xem họ như những tu sĩ Bà La Môn không đáng cho chúng ta cung kính và cúng dường.

    Tư duy quán xét những đức hạnh sống của chúng Thánh Tăng để lấy đó làm gương sống tu tập ly dục ly ác pháp, đó mới chính là chúng ta niệm Tăng. Niệm Tăng như vậy có ích lợi cho mình, cho người rất lớn sẽ không làm khổ mình, khổ người; niệm Tăng như vậy thân tâm mới thanh tịnh; niệm Tăng như vậy mới gọi là niệm Tăng Bất Hoại Tịnh.

    Niệm Tăng tức là thưa hỏi những điều quý vị chưa thông suốt để được thông suốt. Niệm Tăng là sự thân cận để học qua thân giáo của Người trong cuộc sống hằng ngày.

    Đây là lời Đức Phật dạy chúng ta cách thức niệm Tăng: “Lại nữa này Mahànàma, Thánh đệ tử tùy niệm Tăng: “Diệu hạnh là chúng đệ tử Thế Tôn. Trực hạnh là chúng đệ tử của Thế Tôn. Ứng lý hạnh là chúng đệ tử của Thế Tôn. Chánh hạnh là chúng đệ tử của Thế Tôn. Tức là bốn đôi tám vị. Chúng đệ tử Thế Tôn này đáng được cung kính, đáng được tôn trọng, đáng được cúng dường, đáng được chấp tay, là vô thượng phước điền ở đời”. Này Mahànàma, trong khi Thánh đệ tử tùy niệm chúng Tăng, trong khi ấy tâm không bị tham chi phối, không bị sân chi phối, không bị si chi phối, trong khi ấy tâm vị ấy được chánh trực, nhờ dựa vào tùy niệm chúng Tăng. Và này Mahànàma, một vị Thánh đệ tử, với tâm chánh trực, được nghĩa tín thọ, được pháp tín thọ, được hân hoan liên hệ đến chúng Tăng. Người có hân hoan nên hỷ sanh. Người có hỷ nên thân được khinh an. Với thân khinh an, vị ấy cảm giác lạc thọ. Người có lạc thọ tâm được định tỉnh.

    Này Mahànàma, về vị Thánh đệ tử này, được nói như sau: “Với mọi người không bình thản, vị ấy sống bình thản. Với mọi người có não hại, vị ấy sống không não hại. Nhập được pháp lưu, đó là vị ấy tu tập niệm chúng Tăng”. (Kinh Tăng Chi tập 3 trang 19).



    NIỆM GIỚI

    Niệm Giới như thế nào?

    Trong các chùa niệm Giới bằng cách mỗi nửa tháng một kỳ ngày 14 hoặc ngày 30 họ tập trung nhau lại tụng Giới đó là cách thức của họ niệm Giới, niệm Giới như vậy dù một triệu kiếp tu hành Giới luật cũng không nghiêm trì thanh tịnh được.

    Họ đâu biết rằng giới luật là hành động sống đạo đức của một vị Thánh Tăng, Thánh Ni và Thánh Cư sĩ. Nếu họ tụng Giới luật suông như vậy thì không có ý nghĩa và lợi ích gì cả, đó chỉ là hình thức che đậy sự phá giới của họ mà thôi.

    Muốn niệm Giới cho đúng thì phải học giới luật cho thông suốt, khi giới luật đã học thông suốt thì chúng ta quán xét và tư duy những đức hạnh nào của giới dạy về đạo đức làm Người và những giới luật nào dạy về giới đức làm Thánh. Chúng ta đã hiểu rõ các đức hạnh của giới xong, thì từ đó hằng ngày chúng ta quyết tâm phải sống cho đúng những đạo đức làm Người và làm Thánh, nhờ có quán sát và tư duy như vậy nên sống đúng giới luật nghiêm túc, do sống đúng giới luật nghiêm túc nên thân tâm thanh tịnh ly dục ly ác pháp.

    Người tư duy quán sát và sống đúng giới luật như vậy nên gọi là niệm Giới Bất Hoại Tịnh, niệm như vậy mới gọi là niệm Giới chứ không phải niệm Giới theo kiểu tụng một bài Giới là xong, niệm Giới như vậy, gọi là niệm Giới sai.

    Đây, chúng ta hãy lắng nghe Đức Phật dạy niệm Giới: “Lại nữa này Mahànàma, Thánh đệ tử tùy niệm các giới của mình: “Giới không bị bẻ vụn, không bị sứt mẻ, không bị vết chấm, không bị uế tạp, đưa đến giải thoát, được người trí tán thán, không bị chấp thủ, đưa đến thiền định”. Này Mahànàma, trong khi Thánh đệ tử tùy niệm Giới, trong khi ấy, tâm không bị tham chi phối, không bị sân chi phối, không bị si chi phối, trong khi ấy, tâm vị ấy được chánh trực, nhờ dựa vào Giới. Và này Mahànàma, một Thánh đệ tử, với tâm chánh trực, được nghĩa tín thọ, được pháp tín thọ, được hân hoan liên hệ đến giới pháp. Người có hân hoan nên hỷ sanh. Người có hỷ, nên thân được khinh an. Với thân khinh an, vị ấy cảm giác lạc thọ. Người có lạc thọ, tâm được định tỉnh.

    Này Mahànàma, về vị Thánh đệ tử này được nói như sau: “Với mọi người không bình thản, vị ấy sống bình thản. Với mọi người có não hại, vị ấy sống không não hại. Nhập được pháp lưu, đó là vị ấy tu tập niệm Giới”. (Kinh Tăng Chi tập 3 trang19).

    Quý Phật tử nên nhớ, nếu quý vị quyết tâm tu hành tìm cầu sự giải thoát của đạo Phật thì chỉ cần tu Tứ Bất Hoại Tịnh quý vị cũng đã thành tựu viên mãn con đường tu tập, có nghĩa là quý vị sẽ làm chủ bốn sự khổ đau của kiếp người: sanh, già, bệnh, chết và chấm dứt luân hồi thì cần gì còn phải tu các pháp môn khác.

    Còn nói quý Phật tử tu Tứ Bất Hoại Tịnh câu hữu với Định Vô Lậu là vì quý vị tư duy, quán xét, suy ngẫm về Phật, Pháp, Tăng và Giới để quý vị thực hiện sống cho đúng như Phật, như Pháp, như Thánh Tăng và như Giới luật đã dạy, để không hề vi phạm một lỗi nhỏ nhặt nào. Đó là cách thức quét sạch lậu hoặc trong quý vị nên mới gọi là câu hữu với Định Vô Lậu, chứ kỳ thực quý vị không có tu Định Vô Lậu mà tu Tứ Bất Hoại Tịnh.

    Tóm lại một người quyết tâm tu hành để tìm cầu sự giải thoát thì chỉ cần tu Tứ Bất Hoại Tịnh thì cũng đủ sự giải thoát rồi, đâu cần gì phải tu nhiều pháp cho mệt.

    Ví dụ: Mình quyết sống như Phật thì khi gặp chướng ngại pháp trong tâm, chúng ta nhất định không sân, không phiền não, không đau khổ sống và làm y như Phật thì ngay đó thân tâm thanh tịnh hay nói cách khác là tâm bất động trước các ác pháp. Tu hành chỉ có như vậy mà thôi, thế mà chẳng ai làm được cả.
    Pháp môn Tứ Bất Hoại Tịnh là một pháp môn hay tuyệt vời, nếu một người quyết tử tu tập thì sẽ có kết quả ngay liền, không còn phải chờ đợi kéo dài từ năm này đến tháng kia hoặc năm khác.

    Trên đây là những pháp dạy cho những Phật tử mới Thọ Tam Quy phải sống như Phật, như Pháp, như Tăng, như Giới (pháp). Do tu học được như vậy chỉ một thời gian sáu tháng thì quý Phật tử sẽ sống ít tai nạn, ít bệnh tật, gia đình thường được an vui và hạnh phúc.

    Đây là bước đầu tiên tu học theo Phật giáo để chuyển hoá nghiệp khổ đau của kiếp làm người, để biến cảnh sống ở thế gian thành cảnh sống nơi Cực Lạc hay Thiên Đàng.
  5. MyHomeland

    MyHomeland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2018
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    PHẦN THỨ HAI

    THỌ NGŨ GIỚI

    Trước khi muốn THỌ NGŨ GIỚI, thì các bạn phải tìm hiểu THỌ NGŨ GIỚI nghĩa là gì?

    Cụm từ THỌ NGŨ GIỚI có hai phần:

    1-THỌ

    2-NGŨ GIỚI

    Bây giờ các bạn tìm hiểu nghĩa danh từ THỌ. Vậy THỌ nghĩa là gì?

    “THỌ” có nghĩa là chấp nhận, đồng ý, chịu phép.

    “NGŨ GIỚI”có nghĩa là năm giới cấm. Hai từ ghép chung lại là “THỌ NGŨ GIỚI”.THỌ NGŨ GIỚI có nghĩa là chấp nhận sống đúng năm giới cấm không hề vi phạm một lỗi nhỏ nhặt nào trong năm giới này.

    Trong đạo Phật, năm giới cấm này là năm tiêu chuẩn làm người, người nào sống không đúng năm giới này là chưa xứng đáng làm người.

    Bây giờ Thầy sẽ truyền năm giới cấm này cho quý Phật tử, quý vị hãy lắng nghe và suy nghĩ cho kỹ để thông suốt những giới cấm này.

    Ở đây, Thầy không truyền năm giới cấm suông. Vì đạo Phật là đạo tự giác, tự nguyện, nên ai đến với đạo Phật đều phải đến với sự giác ngộ thông suốt bốn chân lý của nó. Do thông suốt bốn chân lý của nó nên đến với niềm tin sâu thẳm tận đáy lòng của mình. Do đó, mình phải tự nguyện tự giác chấp nhận những giới đức, giới hạnh làm cuộc sống. Cho nên, đạo Phật không khuyến dụ ai hết.

    Đạo Phật là đạo giải thoát nên không có năm giới cấm, vì có giới cấm là có sự bắt buộc kẻ khác. Có sự bắt buộc kẻ khác thì làm sao gọi là đạo giải thoát? Năm giới cấm này là do các Tổ chế ra để cấm các tu sĩ Đại Thừa phá giới, phạm giới, bẻ vụn giới, v.v..

    Ở đây Thầy truyền năm giới cấm, tức là truyền dạy quý Phật tử năm đức hạnh làm người. Người nào giữ tròn năm đức hạnh này mới xứng đáng làm người. Vậy năm đức hạnh này là gì?

    Năm Giới đức hạnh này gồm có:

    1/Giới Cấm Sát Sanh = Giới Đức Hiếu Sinh.

    2/Giới Cấm Tham Lam Trộm Cướp = Giới Đức Buông Xả.

    3/Giới Cấm Tà Dâm = Giới Đức Chung Thủy.

    4/Giới Cấm Vọng Ngữ = Giới Đức Thành Thật.

    5/Giới Cấm Uống Rượu = Giới Đức Minh Mẫn.

    [​IMG]
  6. MyHomeland

    MyHomeland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2018
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    GIỚI THỨ NHẤT:

    CẤM SÁT SANH

    Giới cấm sát sanh là “GIỚI ĐỨC HIẾU SINH”,người Phật tử cần phải học hiểu và sống cho đúng những đức hạnh này.

    “GIỚI ĐỨC HIẾU SINH” này là lòng thương yêu sự sống của muôn loài trên hành tinh này.

    “GIỚI ĐỨC HIẾU SINH” chỉ có con người mới thực hiện được. Vì thế, đạo Phật ra đời mới đem chỉ dạy cho nhân loại, để con người xây dựng cho mình có một tâm hồn hiếu sinh. Nhờ tâm hồn hiếu sinh, con người mới sống không làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sanh, để biến cảnh sống trên hành tinh này thành cảnh sống an lạc cho mọi sự sống của muôn loài.

    Hành tinh của chúng ta đang sống là một hành tinh có nhiều duyên hợp để sống và nảy sinh ra sự sống khác nhau. Có trùng trùng duyên hợp thì phải có trùng trùng duyên sanh. Sanh diệt là một thể tự nhiên của hành tinh sống. Hành tinh sống là một hành tinh có nhiều duyên hợp lại để tạo thành một sự sống mới. Tạo thành sự sống mới có nghĩa là do các duyên hợp lại tạo ra một loài vật mới như: thực vật hay động vật mới.

    Cho nên, vạn vật sinh ra không phải là do ĐẤNG TẠO HÓA mà do CÁC DUYÊN HỢP.

    Chúng tavà vạn sinh vật do từ các duyên hợp lại sinh ra, cho nên chúng ta phải thương yêu nhau, thương yêu tất cả chúng sanh, vì có thương yêu chúng sanh thì chúng ta mới bảo vệ sự sống của muôn loài và của chính chúng ta. Nếu vô tình chúng ta hủy hoại sự sống của chúng sanh (sự sống của loài vật) là chúng ta tự hủy hoại sự sống của chính mình.

    Tại sao lại gọi hành tinh của chúng ta là hành tinh sống?

    Trong vũ trụ có nhiều thái dương hệ, trong mỗi thái dương hệ có nhiều hành tinh, trong các hành tinh phần nhiều là hành tinh chết vì nơi đó không có sự sống. Trong không gian vũ trụ có rất ít hành tinh sống so với hành tinh chết.

    Hành tinh sống có nghĩa là nơi đó có môi trường sống phù hợp cho vạn vật sinh sôi, nảy nở, sống và lớn lên: Bắt đầu từ loài rong rêu, thảo mộc rồi đến các loài vi khuẩn, côn trùng và cầm thú sinh ra. Cuối cùng là loài người.

    Loài người là một loài động vật cao cấp thông minh nhất trong các loài vật.

    Nhờ có bộ óc thông minh nên loài người được xem là chúa tể của muôn loài.

    Loài động vật trên hành tinh sống này thường giết hại lẫn nhau, ăn thịt nhau mà chẳng chút thương nhau. Loài người cũng chỉ là một loài động vật nên vẫn nằm trong bản chất hung ác của loài động vật. Vì thế, nên vẫn giết hại và ăn thịt lẫn nhau. Hiện giờ loài người tự cho mình là văn minh, nhưng bản chất hung ác vẫn còn mang nặng trong tâm hồn.

    Như đã nói ở trên: loài người vượt hơn muôn loài là nhờ có bộóc thông minh, là nhờ có tình cảm sâu sắc, nên từ đó xuất hiện những con người thoát ra khỏi bản chất hung ác của loài động vật, tuyên dương lòng thương yêu sự sống của muôn loài. Đó là Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, Ngài đã xây dựng cho loài người một nền đạo đứcnhân bản-nhân quả, và kêu gọi mọi người, mọi loài vật hãy thực hiện lòng hiếu sinh (tâm từ bi), lòng yêu thương nhau một cách chân thật.

    Lòng thương yêu sự sống của muôn loài xuất hiện theo từng cấp độ:

    1-Cấp độ thứ nhất: con người biết thương con người.

    2-Cấp độ thứ hai: con người biết thương các loài động vật khác.

    3-Cấp độ thứ ba: con người biết thương cây cỏ và thảo mộc.

    Gồm ba cấp độ này lại mới được gọi là “LÒNG HIẾU SINH”. Lòng hiếu sinh xuất phát từ tâm từ, bi, hỷ, xả. Trong đạo Phật tâm từ, bi, hỷ, xả còn có tên là TỨ VÔ LƯỢNG TÂM. Tứ Vô Lượng Tâm là một pháp môn tu tập để thực hiện “ĐẠO ĐỨC HIẾU SINH”.

    Một người sống có lòng hiếu sinh là người biết thương sự sống của muôn loài. Người nào sống được như vậy mới thật sự là bậc Thánh nhân. Vì chỉ có bậc Thánh nhân mới sống được như vậy, sống mà không nỡ giết hại và ăn thịt lẫn nhau, đó là một hành động không còn mang bản chất hung ác của loài động vật; đó là một hành động mà loài cầm thú không thể làm được, chỉ có con người mới thực hiện được mà thôi.

    Bởi vậy, Thánh nhân không phải từ trên trời rơi xuống hay dưới đất chui lên, mà từ con người, con người biết thương yêu sự sống của muôn loài.

    Chỉ có con người biết tu sửa thân tâm, biết ngăn và diệt ác pháp, biết làm điều lành, biết không làm khổ mình, khổ người, khổ muôn loài. Người biết làm như vậy, đó là Thánh nhân.

    Do biết khổ nên cố gắng khắc phục mình không làm điều ác, luôn sống làm điều lành, đó là tu tập để làm Người thật là Người, để làm Thánh thật là Thánh.

    Quý Phật tử hãy nhìn xem mọi người đang sống quanh ta, tìm một người biết thương yêu sự sống của muôn loài thì thật là hiếm thấy. Phải không quý vị?

    GIỚI ĐỨC HIẾU SINH này là để xác định đức hạnh từ, bi, hỷ, xả của Phật tử, dù ấu thơ hay già nua xuất gia đều phải sống đúng như vậy mới được gọi Thánh Cư sĩ đệ tử của Phật.

    Vậy mà có một số người mặc áo như Phật, tự xưng mình là tu sĩ đệ tử của Phật, tu theo pháp môn chánh gốc Nguyên Thủy của Phật, thế mà hằng ngày ăn thịt chúng sanh chẳng khởi lòng yêu thương trước sự đau khổ và chết chóc của loài vật. Tội ác bằng non, bằng núi như vậy mà lại tìm cách che đậy và dối gạt mọi người, nhất là lấy câu kinh Niết Bàn, họ bảo rằng: “Trước giờ thị tịch đức Phật còn ăn thịt heo rừng”, thật là lời bịa đặt khéo léo và gian xảo vô cùng! Quý Phật tử nhận xét không có lối che đậy tuyệt hảo nào bằng cách là bảo: “Đức Phật ăn thịt chúng sanh”. Bảo đức Phật ăn thịt chúng sanh thì không còn sợ ai lên án và kết tội mình nữa.

    Trong khi đó đức Phật thường dạy chúng ta: “Thừa tự pháp, không nên thừa tự thực phẩm”.Giới luật thứ nhất dạy “CẤM SÁT SANH”, thế mà họ dám bịa đặt ra câu chuyện đức Phật ăn thịt heo rừng trước khi chết.

    Lúc bấy giờ có một vị Tỳ Kheo ở xa đến trình Phật một sự kiện xảy ra: “Kính bạch đức Thế Tôn, trên đường đến đây chúng con có hai người mong đến để được gặp Phật. Giữa đường con nhờ uống nước có trùng nên còn sống sót về đây gặp Phật, còn bạn con vì giữ giới luật không uống nước có trùng nên đã chết giữa đường. Vậy xin đức Phật phán xét như thế nào ?”.

    Đức Phật bảo: “Kẻ ngu si kia! Ông có biết rằng: Vị Tỳ Kheo do không uống nước có trùng đã gặp Phật trước khi ông đến đây không? Còn ông gặp Phật mà lại không bao giờ gặp Phật. Ông có hiểu chưa ?”. Lời dạy này xác định tu sĩ và cư sĩ Phật giáo hiện giờ không bao giờ gặp Phật, là vì họ phạm giới, phá giới, v.v..

    Uống nước có trùng mà còn không gặp Phật, thì thử hỏi quý sư, thầy và cư sĩ: “Ăn thịt chúng sanh thì làm sao tu hành giải thoát được ?”. Các sư, thầy, cư sĩ gọi là Thánh Tăng, Thánh Ni và Thánh Cư sĩ mà ăn thịt chúng sanh thì Đức Hiếu Sinh ở đâu? Các Sư Thầy và quý cư sĩ có biết không? Đạo Phật có Tứ Vô Lượng Tâm, vậy Tứ Vô Lượng Tâm của các Sư Thầy ở đâu? Thánh đức hiếu sinh không tròn thì làm sao làm Thánh Tăng, Thánh Ni, Thánh Cư sĩ được.

    Thánh Tăng, Thánh Ni và Thánh Cư sĩ còn ăn thịt chúng sanh thì Thánh đó là Thánh gì? Câu hỏi này để tự quý vị suy ngẫm trả lời.

    Người cư sĩ chân chánh trong đạo Phật còn không ăn thịt chúng sanh thì thử hỏi quý vị là tu sĩ thông suốt kinh điển của Phật để làm gì? Quý vị có bằng những người cư sĩ này không?

    GIỚI ĐỨC HIẾU SINH này để xác chứng trong bốn giới đệ tử của Phật:

    1/Ưu Bà Tắc

    2/Ưu Bà Di

    3/Tăng

    4/Ni

    Ai là Thánh đệ tử của Phật và ai là Ma Ba Tuần đội lốt đệ tử của Phật? Qua GIỚI ĐỨC HIẾU SINH này sẽ giúp chúng ta nhận rõ được chân Phật tử hay là giả Phật tử. Khi nhận rõ chân Phật tử là đệ tử của Phật thì phải hết lòng cung kính, cúng dường và tôn trọng lẫn nhau để cho Phật pháp được trường tồn.

    Đệ tử của Phật sao lại còn ăn thịt chúng sanh? Như vậy, đạo Phật có còn xứng đáng là đạo từ bi nữa không? Có còn xứng đáng là nền đạo đức nhân bản - nhân quả, sống không làm khổ mình, khổ người, khổ chúng sanh nữa không? Có còn xứng đáng là đạo trí tuệ nữa không? Nếu là đạo trí tuệ sao lại ăn thịt chúng sanh mà không có tư duy suy nghĩ đâu là thiện, đâu là ác? Nếu là đạo của trí tuệ sao lại còn đắm mê dục lạc về ăn uống như vậy?

    Để che đậy tâm hung ác phàm phu tục tử chạy theo dục vọng thế gian trong ăn uống, có một số tu sĩ bảo rằng: “Ăn thịt chúng sanh không thấy, không nghe, không nghi và Phật còn ăn thịt heo rừng trước khi chết”.Lời nói này thật là tội lỗi, không biết tội ấy phải chịu đến ngàn trùng kiếp nào cho hết được. Bằng chứng là tu sĩ thời nay không có ai tu chứng quả A La Hán là do chỗ không giữ gìn Thánh hạnh hiếu sinh. Mặc dù có những tu sĩ không ăn thịt chúng sanh nhưng lòng hiếu sinh không có vì họ không tu tập và rèn luyện Tứ Vô Lượng Tâm.

    Vu khống cho Phật ăn thịt chúng sanh, để che tội ác của mình, thật là điêu ngoa, xảo quyệt của những người đội lốt Phật giáo. Đó là hành động phá đức hạnh Thánh trong đạo Phật, tội ấy là tội Ba La Di, tội đọa địa ngục, tội bị chém đứt đầu.

    Lòng hiếu sinh là một Thánh Đức của người tu sĩ Phật giáo. Nhưng dù là tu sĩ hay cư sĩ cũng đều phải thực hiện cho bằng được, nếu không thì phải trả nợ máu xương rất nặng trong nhiều kiếp.

    Người tu sĩ nào đi ngược lại Giới Đức Hiếu Sinh này là tu sĩ của tà đạo, chỉ biết nuôi thân mình bằng xương máu của chúng sanh thì sao gọi là Thánh đệ tử của Phật.

    Trong Bát Chánh Đạo, xin hỏi quý bạn Chánh Mạng là gì?

    Có phải chăng nuôi mạng sống của mình bằng máu, xương của chúng sanh là Chánh Mạng ư?

    Nuôi Chánh Mạng sao lại nỡ nhẫn tâm ăn thịt chúng sanh? Nuôi mạng sống của mình như vậy là Chánh Mạng ư?

    Nuôi mạng sống của mình không có sự đau khổ của chúng sanh mới gọi là Chánh Mạng. Người ta nói và thuyết giảng về Chánh Mạng, nhưng người ta không sống đúng Chánh Mạng.

    Sống không đúng Chánh Mạng mà làm đệ tử của Phật để làm gì? Thà đừng theo đạo Phật, mà đã theo đạo Phật thì phải sống cho đúng lời dạy của đức Phật. Sống không đúng lời dạy của đức Phật là phỉ báng Phật giáo.

    Cho nên, sống trong tà mạng sao lại gọi là đệ tử của Phật được. Đi ngược lại chân lý của đạo Phật (Đạo Đế), mà muốn làm đệ tử Phật thì có ích lợi gì. Bát Chánh Đạo là chương trình giáo dục đào tạo chỉ dạy cho ta có một cuộc sống chánh hạnh, đó là đức hạnh làm Người, làm Thánh.

    Giới Đức Hiếu Sinh là những hành động sống đối xử với muôn loài bằng lòng yêu thương cao quí tuyệt vời mà mọi người ai ai cũng đều phải học tập và trau dồi không riêng những đệ tử của đức Phật.

    Muốn bảo vệ sự sống của muôn loài trên hành tinh này thì chúng ta phải cố gắng khắc phục mình để sống trọn vẹn Giới Đức Hiếu Sinh. Bởi vì, Giới Đức Hiếu Sinh là những hành động cao quý tuyệt vời mà mọi người cần phải sống đúng như vậy để chan hòa lòng yêu thương với muôn loài, vì loài nào cũng muốn sống như loài nào, có loài nào muốn chết bao giờ đâu? Hiện giờ trên thế giới này có hàng triệu triệu tín đồ theo Phật giáo, nhưng họ chỉ là những người mù, câm và điếc...

    “Không làm các pháp ác,

    Nên làm các pháp thiện”.

    “Ngăn ác diệt ác pháp,

    Sinh thiện tăng trưởng thiện”.

    Vậy quý Phật tử giết hại chúng sanh, làm ra thực phẩm, cúng dường chư Tăng là làm thiện hay sao? Là sinh thiện và tăng trưởng thiện hay sao?

    Quý phật tử có biết mình làm ngược lại với giáo lý của đức Phật không?

    Như chúng tôi đã nói ở trên, quý Phật tử chỉ là những người mù, điếc, câm làm theo sự chỉ đạo của các sư ưa thích thịt chúng sanh mà không thấy tội lỗi.

    Trong kinh Jivaka đức Phật dạy một người cư sĩ giết chúng sanh làm ra thực phẩm cúng dường chư Tăng có năm điều phi công đức, tức là có năm điều tội lỗi. Do quý Phật tử chưa am tường giáo lý chân chánh của Phật giáo, mà chỉ nghe biết hiểu theo kiến giải, tưởng giải của các sư: “Ăn không thấy, không nghe, không nghi hoặc ăn thịt chúng sanh tưởng rau cải là như ăn rau cải …”. Những ngôn ngữ này là những ngôn ngữ để đánh lừa Phật tử. Các sư còn lừa đảo quý Phật tử hơn nữa bằng những lý luận nuốt cho trôi những miếng thịt động vật: “Phật còn ăn thịt chúng sanh …, ăn thịt, cá cứ tưởng là rau cải sẽ là rau cải, tại quý vị cố chấp, chứ ăn vào trong bụng rồi chay mặn cũng như nhau”.

    Kính thưa quý Phật tử! Giới Đức Hiếu Sinh này ở đâu mà sao các sư nỡ tâm nhai nuốt được thịt chúng sanh như vậy? Các sư là Thánh Tăng Tỳ Kheo, còn đây là Thánh Cư sĩ mà còn không vi phạm giới luật này, sao Thánh Tăng Tỳ Kheo lại sống những điều phi giới luật như vậy? Thế mà tín đồ có mắt như mù, có tai như điếc, có ý thức như ngu. Có phải không quý vị?

    Tóm lại, muốn làm một vị đệ tử Thánh Tăng, Thánh Ni, Thánh Cư sĩ của đức Phật thì giới luật Thánh đức hiếu sinh này phải giữ gìn nghiêm túc, giữ gìn nghiêm túc còn chưa đủ mà còn phải tu tập Tứ Vô Lượng Tâm: từ, bi, hỷ, xả. Do tu tập Tứ Vô Lượng Tâm được sung mãn thì mới sống được trọn vẹn với lòng yêu thương muôn loài vạn vật. Nhờ có sống như vậy mới thể hiện được Thánh Đức Hiếu Sinh, chứ đừng bắt chước Tuệ Trung Thượng Sĩ, Tế Điên Tăng Hòa Thượng, Phật Sống Cựu Kim Sơn và thiền sư Phần Dương, v.v.. tự tại vô ngại ăn thịt chúng sanh và uống rượu như người thế tục thì chúng ta không còn chỗ nào bình luận cả, vì họ là Thánh của ngoại đạo mà chúng ta đứng trên góc độ của Phật giáo đành chịu thua.

    [​IMG]
  7. MyHomeland

    MyHomeland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2018
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    GIỚI THỨ HAI:

    CẤM THAM LAM, TRỘM CẮP

    Không tham lam trộm cắp là một GIỚI ĐỨC BUÔNG XẢ. Người tu sĩ cũng như những người cư sĩ tại gia cần phải học hiểu và sống đúng đức hạnh này.

    Người có đức buông xả là người không tích lũy, không tham lam vật chất của cải tài sản. Làm ra của cải bằng mồ hôi nước mắt của mình, nhưng không vì thế để của cải làm khổ mình, thường sống đơn giản, lìa xa vật chất. Người có đức buông xả thường tư duy vật chất thế gian tạo thành “sanh y”[1]. Sanh y có nghĩa là các pháp vây quanh chúng ta tạo thành một cuộc sống khổ đau. Của cải càng nhiều cuộc sống càng khổ đau nhiều. Phải không quý Phật tử?

    Người có tâm buông xả, xa lìa vật chất thế gian là người có tâm hồn giải thoát; người có tâm buông xả, xa lìa vật chất thế gian là người tu tập đúng chánh pháp của đạo Phật, là người sống đúng Giới hạnh của bậc Thánh Cư sĩ nam và Thánh Cư sĩ nữ.

    Giới đức buông xả là dạy xa lìa vật chất thế gian thì chỉ có đạo Phật mới có những người tu sĩ và cư sĩ như vậy mà thôi. Do vì pháp Phật dạy: “Ly dục ly ác pháp” nên Giới đức buông xả là một đức hạnh rất cần thiết cho bốn giới đệ tử của Phật giáo. Nếu không sống đúng oai nghi tế hạnh Giới đức buông xả thì chẳng bao giờ tâm hết tham lam trộm cắp. Tâm không hết tham lam trộm cắp thì tu theo đạo Phật chẳng những hoài công vô ích, mà còn làm cho Phật giáo mang tiếng.

    Trong cuộc đời tu hành, nhờ Giới Đức Buông Xả mà người đệ tử của Phật không còn tham lam, trộm cắp, không còn ham thích tiền bạc và vật dụng thế gian. Tâm hồn họ rất trong sạch và trắng bạch như vỏ ốc.

    Ở thế gian nếu mọi người lập đức buông xả thì nhà ngủ không đóng cửa, không còn lo sợ trộm cắp; không còn gian lận, lừa gạt, cân non, đo thiếu, v.v..; không còn sợ cướp công, cướp giật của người khác và không còn nạn ăn lo hối lộ, v.v..

    Giới Đức Buông Xả giúp cho con người mất của không buồn, có của cải nhiều không tham đắm, dính mắc. Người không tham đắm, dính mắc của cải vật chất thế gian là người sống đúng Giới Đức Buông Xả, là người có cuộc sống được an ổn, yên vui và hạnh phúc... không còn lo rầu, buồn khổ, v.v.. vì vật chất.

    Giới Đức Buông Xả không có nghĩa là tiêu cực không làm việc, ngược lại người có đức buông xả thì tích cực làm việc hơn ai hết. Tại sao phải làm việc nhiều như vậy?

    Làm việc nhiều như vậy là để sống, để giúp cho mọi người khác. Để sống tốt không tham lam là đức buông xả trong cần lao. Trong cần lao mà xa lìa tâm tham lam, trộm cắp, gian xảo, lừa đảo là Giới Đức Buông Xả. Cần lao làm ra của cải nhưng lại không dính mắc, tham đắm vào những vật dụng hoặc tiền của làm ra được, đó là hành động tốt. Làm ra của giúp cho mọi người khác, hành động giúp cho mọi người khác là đức hạnh buông xả.

    Bởi vậy, đức buông xả thì luôn luôn đi đôi với đức cần lao. Có đức buông xả, có đức cần lao như vậy mới xứng đáng là một người không tham lam trộm cắp, là một tu sĩ Thánh Tăng, Thánh Ni và Thánh Cư sĩ nam, nữ đệ tử của Phật.

    Một con người biết sống lập đức buông xả để tâm mình không dính mắc vật chất và tiền của, ngọc ngà, châu báu ... để tâm mình được thanh thản, an lạc và vô sự; để tâm mình lìa xa tính tham lam, ích kỷ, hẹp hòi; để tâm mình lìa xa lòng tham lam, trộm, cắp, lừa đảo người khác ..., nhưng lại sống đúng đức cần lao. Nhờ có sống đúng với đức cần lao nên không thành kẻ ăn bám của xã hội, không thành gánh nặng cho những người khác.

    Ở đây, quý bạn nên hiểu đạo Phật nói đời khổ, chứ không bảo trốn đời khổ. Vì nói đời khổ là để biết như thật đời là khổ. Biết đời khổ như thật để mà vượt qua khổ của cuộc đời, chứ không có nghĩa biết đời khổ để bi quan yếm thế, để trốn khổ. Nói đời khổ tức là nói một sự thật của kiếp người, chứ không phải nói đời khổ để bỏ cuộc đời, trốn cuộc đời (tiêu cực, yếm thế, xa lánh sự sống của mọi người).

    Ở đây nói đời khổ là để chúng ta cùng nhau tạp sống đức hạnh làm người biết thương yêu nhau, biết chia cơm xẻ áo, biết tha thứ, biết nhường nhịn, biết góp công góp sức siêng năng cần lao để làm cho đời bớt khổ hay là không còn khổ nữa. Chứ không phải biết đời khổ để bỏ cuộc đời này để đi tìm một thế giới khác sung sướng hơn, hạnh phúc hơn, an lạc hơn, ... như các kinh sách tà giáo ngoại đạo của Đại Thừa và các tôn giáo khác đã từng xây dựng thế giới chư Thiên, Thiên Đàng, Cực Lạc Tây Phương, Niết Bàn, v.v.. là để tránh né sự khổ đau của thế gian này; để mơ tưởng một thế giới hạnh phúc an lạc hão huyền khác. Sống theo Đại Thừa và các tôn giáo khác không thực tế, sống nhờ vào sự cứu khổ của kẻ khác là không bao giờ có, trong lúc mình luôn luôn làm khổ mình, làm khổ người thì ai cứu mình được. Phải không các bạn?

    Do gieo rắc những tư tưởng yếm thế, tiêu cực, thụ động, v.v.. nên hiện giờ có một số người yếm thế, tiêu cực, chán ngán cuộc sống thế giới này, họ đang đi tìm một thế giới khác, thế giới của chư Thiên, thế giới của chư Phật, chư Bồ Tát, thế giới Cực Lạc Tây Phương, thế giới Quy Nguyên, thế giới Nhất Nguyên, thế giới Niết Bàn. Đó là những người đầy lòng tham đắm, chạy theo dục lạc danh lợi, mong cầu dục lạc nhiều hơn ở thế giới khác nữa.

    Những người cầu mong như vậy là những người không lập đức buông xả. Họ chán ngán cái thế giới của loài người là vì họ không đạt được những dục lạc, danh lợi, chứ không phải họ buông xả.

    Người sống lập đức buông xả không có nghĩa là chán ngán cuộc đời, bi quan, tiêu cực, yếm thế, mà họ đang làm tốt lại cuộc đời, xây dựng cho thế gian này trở thành Thiên Đàng, Cực Lạc. Nhờ con người có sống đúng Đức Buông Xả thì thế gian này không còn có con người gian tham, trộm cướp nữa, không thành địa ngục.

    Người sống đúng oai nghi tế hạnh Giới Đức Buông Xả họ đều biết rõ tất cả các pháp trên thế gian này đều vô thường, không có một vật gì là thường hằng, vĩnh viễn, không có một thế giới nào là vĩnh cửu, chỉ do tưởng của chúng ta tạo ra mà thôi. Những hiện tượng có được là do các duyên hợp và tan tạo thành. Và vì thế, con người cần phải bảo vệ và xây dựng lại thế giới của con người đang có, làm cho nó tốt đẹp, làm cho nó sáng sủa, làm cho nó có một cuộc sống đầy đủ đạo đức nhiều hơn và nhiều hơn nữa.

    Cho nên, ở đây lập đức buông xả, nhưng lại phải cần lao vì mình, vì người để sự hiện hữu của mình có ích cho mình, cho người, chứ không phải bỏ đời, trốn đời như người ta đã nghĩ sai về Phật giáo.

    Giới đức buông xả giúp cho chúng ta sống một đời sống trong sạch, không gian tham, trộm cắp, tâm hồn thanh thản, an ổn. Xin các bạn nhớ kỹ gian tham trộm cắp ở đây không chỉ có nghĩa lấy của không cho mà còn có nghĩa gian tham, xảo quyệt khác nữa như:

    - Một công nhân lãng công đó cũng là gian tham, trộm cắp.
    - Một ông Thầy giáo trong giờ dạy học cho bài học sinh làm mà ngồi xem báo đó cũng là gian tham, trộm cắp giờ học của học sinh.
    - Một ông bác sĩ nhận quà bệnh nhân cũng là gian tham, trộm cắp.
    - Một anh công an gác đường nhận tiền hối lộ cho xe chở đồ lậu thuế vào thành phố đó cũng là gian tham, trộm cắp.

    Tóm lại, Giới Đức Buông Xả đối trị được tâm tham lam, trộm cắp, giúp cho thân tâm không dính mắc vật chất thế gian, giúp cho tâm luôn được thanh thản, an lạc và vô sự.

    Người muốn sống được giới đức buông xả này thì phải thường xuyên quán các pháp vô thường, vô ngã, do duyên hợp mà thành và thường đau khổ.

    Trong cuộc sống thế gian, khi người xuất gia cũng như người tại gia sống đúng Giới Đức Buông Xả này thì thế gian là Thiên Đàng, Cực Lạc, cuộc sống con người sẽ hạnh phúc biết bao.
  8. MyHomeland

    MyHomeland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2018
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    GIỚI THỨ BA:

    CẤM TÀ DÂM

    Cấm tà dâm là một GIỚI ĐỨC CHUNG THỦY, những người cư sĩ tại gia cần phải học, hiểu và sống cho đúng đức hạnh này.

    Người không tà dâm là hiện tiền thân và tâm của họ chung thủy, trung thành, tình nghĩa, chân thật. Một người còn tà dâm thì không thể nào thân tâm chung thủy, trung thành, tình nghĩa, chân thật được. Thân tâm không chung thủy, trung thành, tình nghĩa, chân thật thì lúc nào cũng giả dối, không chân thật, không tình nghĩa. Còn tâm tà dâm thì làm sao gọi là Thánh Cư sĩ được. Phải vậy không quý Phật tử?

    Bởi vậy, GIỚI ĐỨC CHUNG THỦY này còn xác định được người cư sĩ Phật giáo là do chỗ tâm trung thành, chung thủy, chân thật với gia đình. Người ta tu theo Phật giáo làm một cư sĩ mà tâm không trung thành, chung thủy, chân thật với gia đình, thì theo Phật giáo để làm gì? Còn làm mang tiếng cho Phật giáo, là đệ tử Phật mà bất trung, bất nghĩa, không chung thủy, không chân thật. Thật là một tiếng xấu xa vô cùng nhục nhã.

    Thưa Quý Phật tử! Một bậc Thánh Cư sĩ thì không thể nào còn tà dâm, còn tà dâm thì sao được gọi là Thánh Cư sĩ. Phải không quý vị?

    GIỚI ĐỨC CHUNG THỦY là đức hạnh trước sau một lòng, vẫn có tình cảm gắn bó vợ chồng không thay đổi.

    Cuộc sống gia đình, chồng và vợ là những người đầu ấp, tay gối, sống chia vui sẻ buồn, khi cay đắng, lúc ngọt bùi đều có nhau. Cho nên, trước sau phải giữ một lòng, tình cảm gắn bó không thay đổi. Khi đã có chồng, có vợ thì không nên tà dâm với người khác. Tà dâm với người khác là làm hại gia đình mình và hại gia đình người khác, làm cho hai gia đình đều đau khổ và tan nát. Con cái đau khổ và oán hận cha mẹ suốt đời. Làm cha mẹ không hy sinh cho con cái mà chỉ vì cá nhân của mình thì làm sao sống có đạo đức.

    Cho nên, người không có đạo đức chung thủy cũng giống như loài thú vật: chó, trâu, bò, heo, dê, gà, vịt, v.v..

    Người biết giữ gìn GIỚI ĐỨC CHUNG THUỶlà người biết sống mang lại sự an vui hạnh phúc cho gia đình; người biết giữ gìn ĐỨC CHUNG THUỶlà người biết sống không làm khổ vợ con, không làm khổ chồng con và không làm khổ cả hai bên cha mẹ, anh em, chị em dòng họ.

    Trong gia đình GIỚI ĐỨC CHUNG THỦYlà một đức hạnh cao quý tuyệt vời, nó là một vị thần hạnh phúc của mỗi gia đình. Vậy quý Phật tử mỗi người đều có gia đình thì phải tu tập và sống cho đúng GIỚI ĐỨC CHUNG THỦY,vì GIỚI ĐỨC CHUNG THỦY rất cần thiết để bảo vệ gia đình.

    GIỚI THỨ TƯ:

    CẤM VỌNG NGỮ

    Không vọng ngữ là một GIỚI ĐỨC CHÂN THẬT,người tại gia cần phải học hiểu và sống đức hạnh này để đem lại lợi ích cho mình, cho người và cho cả hai.

    Giới Đức Không Vọng Ngữ là một Đức Hạnh Chân Thật. Người không nói dối là một con người thật là người, còn người phàm phu thì không thể tránh khỏi nói dối, mặc dù nói dối không hại ai hoặc nói dối đùa chơi nhưng vẫn là nói dối, vẫn là làm mất uy tín của mình. Không nói dối là một việc làm rất khó, cho nên phàm làm người ai ai cũng có nói dối, nói dối ít hay nói dối nhiều, nói dối có hại hay nói dối không hại người.

    Vọng ngữ thuộc về khẩu nghiệp nên chỉ loài người mới mắc tội vọng ngữ, còn thú vật thì không mắc tội này, vì thú vật không nói được.

    Người không vọng ngữ là người tạo cho mình một uy tín đối với mọi người, một sự kính trọng tuyệt vời, một lòng tin yêu quý và tôn trọng sâu sắc.

    Vọng ngữ chia làm bốn phần:

    1-Nói dối.

    2-Nói lời hung ác.

    3-Nói lưỡi hai chiều.

    4-Nói lật lọng.

    NÓI DỐI CÓ NHIỀU CÁCH:

    a.Ca ngợi khen tặng một người nào mà người đó chưa làm được như vậy, thì đó là “nói dối”. Cách nói dối đó là nịnh bợ lấy lòng người trên. Ca ngợi việc làm của người khác không đúng đạo đức mà nói đúng đạo đức là “nói dối”.

    b.Quý Hòa Thượng chết trong bệnh đau, khổ sở, mà bảo rằng thu thần nhập diệt, đó là “nói dối”, vì các vị HT có biết cách nào thu thần nhập diệt đâu?

    c.Khi nói sai một điều gì là có nói dối. Như trong kinh Kim Cang dạy: “Bồ Tát độ hết chúng sanh thì thành Phật”, có nghĩa là một người tu tập hết vọng tưởng thì thành Phật. Lời dạy trong kinh này là nói dối, vì khi hết vọng tưởng thì tâm sẽ rơi vào trong “Không”,chứ không thành Phật. Phật chính là chỗ tâm bất động trước các ác pháp và các cảm thọ, chứ không phải tâm không niệm, tâm vô phân biệt, tâm vô trụ, v.v..

    d.Trong Tâm Kinh Bát Nhã dạy: “Quán Tự Tại hành thâm Bát Nhã Ba La Mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không”. Lời dạy như vậy là “nói dối”, vì chưa thấy ai quán chiếu ngũ uẩn giai không được. ***** Tử chết oan vì lời nói dối này. Trong các chùa ngày đêm bốn thời công phu khuya sớm đều tụng Tâm Kinh Bát Nhã mà chưa có thấy vị thầy nào thoát khổ, như vậy kinh này nói dối.

    e.Không thấy, không nghe mà nói thấy nghe là nói dối.

    f.Thấy, nghe mà nói không thấy, không nghe là nói dối.

    g.Thêu dệt bịa đặt ra để nói xấu người khác là nói dối.

    h.Nghi ngờ nói ra không đúng sự thật là nói dối.

    i.Ca ngợi khen tặng không đúng là nói dối.

    j.Thêm bớt, phao tin đồn ra nhiều, để cho mọi người cười chê một người nào đó, đó là nói dối.

    k.Ca ngợi người khác không đúng cách là nói dối.

    l.Một người giới luật không nghiêm chỉnh mà mang hình dáng tu sĩ để nói mình tu sĩ là nói dối.

    m.Với người này nói xấu người kia, với người kia nói xấu người này là nói dối.

    n.Trước mặt người nói tốt, sau lưng người nói xấu là nói dối.

    o.Chê người khác không đúng cách, có nghĩa chưa biết trình độ người ta ở mức độ nào mà chê là nói vọng ngữ.

    p.Chê giới luật Phật lỗi thời là nói dối.

    q.Chưa biết người chứng quả A La Hán ra sao mà chê A La Hán còn tạp khí, còn tranh chấp, chê như vậy là nói dối.

    r.Đặt ra nhiều quả vị A La Hán như trong kinh sách Đại Thừa: 1- A La Hán Toàn Giác, 2- A La Hán Độc Giác, 3- A La Hán Thanh Văn, v.v.. Đó là nói dối, vì quả vị A La Hán là vô lậu, người nào tu tập tâm vô lậu là người chứng quả A La Hán. Quả A La Hán không có cao thấp, phân chia quả vị A La Hán cao thấp là tư tưởng phàm phu, tư tưởng người thế gian. Người chưa chứng quả A La Hán mà phân chia quả A La Hán là nói dối. Cho nên, khen hay chê, phân chia không đúng sự thật đều có nói dối.

    s.Nói một việc mà người khác không hiểu bằng trí mà phải hiểu bằng tưởng là có nói dối. Như nói có linh hồn người chết, nói có Phật tánh, có thế giới siêu hình là nói dối, vì đó là cảnh giới tưởng, cảnh giới không có thật

    t.Nói con người có ngã, có thần thức là nói dối. Xưa đức Phật dạy: “Ta nói một điều gì thì mọi người hiểu được, biết được bằng ý thức thì ta không có nói dối. Còn ta nói một điều mà mọi người phải hiểu bằng tưởng là có nói dối trong ta”.

    u.Nói Phật tánh là tánh biết ngoài ý thức, tưởng thức và tâm thức là có nói dối, vì ngoài ba thức của thân ra, làm sao có tánh biết nào khác nữa.

    v.Nói có cõi siêu hình thật sự nghĩa là nói có linh hồn người chết là nói dối, chứ họ đâu biết rằng linh hồn người chết là do trạng thái của tưởng uẩn của người còn sống tạo ra.

    w.Nói có cõi Trời, cõi Cực Lạc là có nói dối, vì đâu có cõi Trời, cõi Cực Lạc. Cõi Trời, cõi Cực Lạc là cõi tưởng của con người tạo ra.

    x.Nói cõi người là cõi có thật thì cũng nói dối, vì cõi người là cõi duyên hợp, nên các duyên có hợp thì lại có tan, cho nên sinh tử là duyên hợp tan. Duyên hợp tan thì có cái gì là thật đâu mà nói nó có thật thì đó là nói dối. Tại sao vậy? Tại vì cõi người là cõi duyên hợp chứ không có thật ngã. Nói cõi người có thật là nói trong tưởng, tưởng như kinh sách của tà giáo ngoại đạo.

    y.Nói con người từ cõi Trời Quang Âm Thiên tái sanh đến cõi người là nói láo, vì nói như vậy con người sẽ tưởng ra chứ ý thức không thể hiểu được.

    Cho nên, đức Phật dạy: “Ta nói những gì mà ý thức con người hiểu được là không nói dối, ngược lại là có nói dối trong ta”. Nói ra một điều gì mà mọi người không hiểu hay hiểu một cách lờ mờ, không cụ thể, rõ ràng là ta đã nói dối.

    Một người tu sĩ Phật giáo chân chánh không bao giờ nói những lời trườn uốn như con lươn: “vừa có vừa không”(“sắc tức thị không, không tức thị sắc”), nói như vậy là nói dối, nói lừa đảo, nói lường gạt người. Chúng tôi xin nhắc lại lời nói ở trên. Bát Nhã Tâm Kinh có câu: “Hành thâm Bát Nhã Ba La Mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không”, câu nói này là câu nói dối. Vì bao đời từ khi có câu kinh này, trong các chùa người ta đã nhật tụng hằng ngày mà ngũ uẩn của quý Thầy có không chưa?

    Nếu ngũ uẩn giai không sao quý Thầy còn thấy đau bệnh khổ sở như vậy?

    Nếu ngũ uẩn giai không sao lại có chùa to Phật lớn như vậy, nếu ngũ uẩn giai không sao quý Thầy còn tham, sân, si như vậy? Rõ ràng là câu kinh lừa đảo nói dối, lừa người.

    Như kinh Pháp Hoa dạy: “Dù cho tạo tội như núi cả, Diệu Pháp Liên Hoa tụng mấy hàng”. Lời dạy này là nói dối. Có bao giờ đi trộm cướp giết người, bị tù tội, bị án tử hình mà tụng kinh Pháp Hoa mà ra tù, khỏi tử hình chưa?

    Giới đức không nói vọng ngữ là một đức hạnh về khẩu nghiệp, nên khi nói ra một điều gì, hay giảng kinh thuyết pháp một loại kinh sách nào thì phải nói nghĩa lý có kinh nghiệm tu hành chứng đắc của mình rõ ràng và cụ thể, là không nói dối; còn giảng nói mà mình chưa làm được, chưa tu được mà dạy cho mọi người là nói dối. Giảng nói mà người ta thực hành có kết quả giải thoát thật sự là nói thật, giảng nói mà người ta thực hành không có kết quả là nói dối, đức Phật đã xác định: “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”. Đó là đức Phật đã xác định lời Ta dạy là không nói dối.

    Vì thế, sự giải thoát phải đi đôi với sự thực hành pháp, pháp như vậy mới gọi là pháp không nói dối. Cho nên, pháp tu thiền định của đạo Phật dạy rất rõ ràng: “ngăn ác, diệt ác pháp” là pháp giải thoát rõ ràng. Vì ngăn ác diệt ác pháp là có giải thoát nơi tâm mình cụ thể, rõ ràng.

    Người đã biết ác pháp mà không biết ngăn diệt nó là người không tự cứu khổ mình. Còn người biết ngăn diệt ác pháp thì người đó sẽ hết khổ. Đó là pháp dạy chân thật không nói dối, vì pháp dạy tu tập ở đâu thì ở đó có kết quả ngay liền. Pháp dạy tu tập như vậy là pháp dạy chúng ta trở thành những con người không nói vọng ngữ. Người giảng kinh thuyết pháp như vậy là những bậc giữ gìn Giới Đức Chân Thật.

    Người tu chứng quả A La Hán đi thuyết giảng, làm giảng sư dạy người tu tập là không nói dối.

    Người tu hành chưa chứng quả A La Hán đi thuyết giảng, làm giảng sư dạy người tu tập là nói dối, mặc dù dạy rất đúng nghĩa trong kinh sách nhưng vì chưa có kinh nghiệm, nên dạy người tu tập không kết quả giải thoát, do đó thành ra nói dối.

    Xưa đức Phật còn tại thế, Người không cho những người tu chưa chứng đi thuyết giảng, vì tu chưa chứng đi thuyết giảng dạy người tu sẽ giết người hơn là độ người. Bằng chứng hiện giờ như quý vị đã thấy, người tu theo Phật giáo rất đông nhưng có mấy ai đã làm chủ sanh, già, bệnh, chết?Mà mọi người phải tốn haoxây cất chùa, đúc tượng Phật hằng tỷ tỷ bạc và còn mất công sức tu tập mà kết quả được những gì?

    Ông A Nan tu hành chưa chứng đạt chân lý, nên mỗi khi được Phật sai đi thuyết giảng, Ngài dặn A Nan trước khi thuyết giảng phải nói cho mọi người biết: “Tôi nghe đức Phật dạy như vậy” (“Như thị ngã văn nhất thời Phật tại Xá Vệ Quốc”). Hiện giờ kinh sách Đại Thừa đều lấy câu này vào đầu mỗi cuốn kinh.

    “Pháp Ta không có thời gian đến để mà thấy”, lời dạy này cho chúng ta thấy pháp Phật rất thực tế và cụ thể. Bởi vì, Pháp tu tập có kết quả ngay liền như đức Phật đã dạy: “Tâm có tham biết tâm có tham…”. Nếu biết tâm mình có tham thì biết đó là ác pháp, biết đó là ác pháp thì nên mau mau dừng lòng tham đó liền là quý bạn sẽ được giải thoát ngay. Phải không quý Phật tử?

    Nếu biết tâm mình có sân thì Phật tử dừng ngay lòng sân đó liền thì Phật tử sẽ được giải thoát, còn ngược lại Phật tử không dừng tâm sân đó thì Phật tử phải khổ đau. Có đúng như vậy không quý Phật tử?

    Pháp của Phật dạy tu tập như vậy có thực tế không quý Phật tử? Nhưng ngày nay có nhiều người dạy pháp Phật không thực tế như vậy: ngồi ức chế tâm cho không vọng tưởng; niệm Phật nhất tâm, tụng kinh cầu khẩn, v.v.. Tu tập kiểu này có hết tham, sân, si không? Có cụ thể thực tế như Pháp ở trên không? Như vậy ngồi thiền ức chế tâm không vọng tưởng, niệm Phật nhất tâm cầu vãng sanh, tụng kinh cầu khẩn chư Phật gia hộ tai qua nạn khỏi, v.v.. là pháp nói dối, là pháp không chân thật chỉ lừa dối người, làm cho hao tiền tốn của phí sức vô ích.

    Giới Đức Chân Thật đã xác định những người giảng kinh, thuyết pháp thời nay phần nhiều là nói dối. Họ nói dối vì họ nói ra mà chính họ không làm được (chưa chứng). Kinh sách Đại Thừa dạy: “Y giáo bất y nhân”. Câu kinh này là câu kinh che đậy sự nói dối của các ông giảng sư. Bảo người khác giữ giới mà mình không giữ giới là mình có nói dối. Dạy người kháctu chứng quả Thánh mà mình tu chưa chứng quả Thánh là nói dối, vì có biết kinh nghiệm đâu mà tu chứng.

    Tóm lại, khi tu tập chưa xong thì nên im lặng như Thánh, tu tập chưa xong mà dạy người tu là nói dối, cần phải cảnh giác những loại Thánh giả này. Đó là những hạng Bồ Tát “dỏm”, Bồ Tát chuyên vọng ngữ.

    Giới Đức không nói vọng ngữ là để xác định cho những người giới luật tinh nghiêm. Họ là những bậc Thánh Tăng, Thánh Ni và Thánh Cư sĩ, là đệ tử chân chánh của đức Phật. Ngược lại những người phạm giới phá giới, bẻ vụn giới thường vọng ngữ là Ma Ba Tuần đội lốt Phật giáo lừa đảo mọi người, khiến cho Phật giáo mất gốc.

    [​IMG]
  9. MyHomeland

    MyHomeland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2018
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    GIỚI THỨ NĂM:

    CẤM UỐNG RƯỢU

    Không uống rượu là một GIỚI ĐỨC MINH MẪN. Người Phật tử cần phải học hiểu và sống đúng giới luật đức hạnh này để không làm khổ mình, khổ người và khổ cả hai.

    Một người được gọi là có đức hạnh minh mẫn sáng suốt thì không nên để thân tâm đắm nhiễm các ác pháp thế gian như: thuốc lá, cà phê, chè (trà), cần sa, thuốc phiện và bất cứ những loại rượu nào khiến cho người ta say mê, nghiện ngập, gây tác hại cho thân bệnh tật và thần kinh căng thẳng, rối loạn làm cho con người như ngây, như dại, v.v.. làm cho con người nghiện ngập bỏ không được.

    Trong cuộc sống của con người có rất nhiều pháp ác thế gian khiến thân tâm chúng ta dễ đắm nhiễm và say mê.

    Rượu là một chất nước độc uống vào kích thích cơ thể khiến cho có những hành động giống như những người điên, cơ thể đi đứng xiêu vẹo, ngã tới, ngã lui, đụng đâu nằm đó chẳng biết dơ sạch, miệng nói ự ẹ! Lặp đi lặp lại một câu nhiều lần khiến cho mọi người không ai kính trọng.

    Người uống rượu không phải là người khôn ngoan, mà là người ngu si đệ nhất.

    -Thứ nhất là họ mất tiền phải mua rượu.

    -Thứ hai là họ đem độc dược vào thân mà không biết, khiến cho thân sinh ra nhiều bệnh tật khó trị, khiến cho trí óc ngu đần, không còn sáng suốt.

    -Thứ ba biến họ trở thành con người chỉ còn biết tham ăn, tham nhậu, ưa đánh lộn, thích chửi mắng vợ con và xóm làng.

    -Thứ tư một người say rượu có thể làm náo loạn cả thôn xóm, mất trật tự an ninh trong thôn xóm.

    Một con người bình thường uống rượu say mà còn mất giá trị thay, huống là một người Phật tử uống rượu say thì còn giá trị gì là một Phật tử đệ tử của Phật nữa. Phải không quý Phật tử?

    Khi uống rượu vào bị rượu kích thích thần kinh, người say rượu xem trời đất chẳng ra gì, chỉ có mình là trên hết, nên dùng những lời nói phách lối, cống cao, ngã mạn, chửi mắng thiên hạ, la lối om sòm, dùng những lời lẽ kém văn hóa thiếu đạo đức, mất lịch sự rất thô tục: “Thằng, mày, nó, chửi thề thô tục, v.v..”.

    Một người Phật tử là con của Phật mà tay cầm ly rượu hay lon bia uống thì còn nghĩa lý gì là một cư sĩ của Phật giáo; còn nghĩa lý gì là một vị Phật tử đệ tử của Phật nữa?

    Người đời cầm ly rượu uống người ta còn thấy người ấy là người không minh mẫn, không sáng suốt, ngu si, là người thiếu đạo đức với mình. Uống độc dược vào thân để tự làm khổ mình mà không biết, hành động như vậy là hành động của người điên, người mất trí.

    Người ta bảo rằng: mấy ông Tiên hay uống rượu (Tiên tửu). Lời nói này có đúng không?

    Lời nói này là theo sự tưởng nghĩ của con người cho rằng người nào hưởng đầy đủ dục lạc thế gian mà không phải đổ mồ hôi nước mắt làm ra vật chất (sướng như Tiên). Cho nên, Tiên là sự tưởng nghĩ, chứ thực sự những người bỏ đời vào núi tu hành thìrượu ở đâu trong núi có mà uống? Ai làm ra rượu cho các ông Tiên uống? Tiên chỉ là một sự tưởng tượng của con người.

    Giới Đức Minh Mẫn xác định cho chúng ta thấy Thánh, Tiên, Phật là những người sáng suốt minh mẫn. Những người sáng suốt minh mẫn mà lại uống rượu thì có còn sáng suốt minh mẫn nữa không?

    Tiên mà còn uống rượu thì đâu còn nghĩa là Tiên, mà là kẻ phàm phu tục tử tham ăn, tham uống. Tiên là những người thân tâm phải thanh tịnh, thông minh và sáng suốt, nên có ngu gì mà uống rượu.

    Tiên mà còn đắm chìm trong men rượu thì không thể gọi là Tiên nữa mà gọi là những người ngu. Người ngu mới nghiện ngập, mới làm cho thân mình khổ sở. Người uống rượu đâu có sung sướng gì. Phải không quý Phật tử? Chỉ làm khổ cho thân mình, cho vợ con, cho cha mẹ. Rượu đắng và cay, gây ra nhiều thứ bệnh tật khổ đau, v.v..

    Người đời không biết cho Lý Bạch là Tiên. Sự thật Lý Bạch chỉ là một nhà thơ rượu. Có uống rượu thì làm thơ, không uống rượu thì không làm thơ được.

    Trong kinh Phật đã dạy: có năm tiêu chuẩn làm người, mà uống rượu là một tiêu chuẩn để không xứng đáng làm người. Người uống rượu là người chưa xứng đáng làm người. Cho nên, nói đến Tiên là phải nói đến một con người hơn con người. Thế mà Tiên còn uống rượu, còn uống rượu thì chưa xứng đáng làm người, thì làm Tiên sao được. Phải không quý Phật tử?

    Người ta so sánh thú vật, Người, Thánh, Tiên, Phật là ở chỗ đức hạnh. Tiêu chuẩn đức hạnh mới xác định được cụ thể ai là thú vật, ai là người, ai là Thánh, ai là Tiên và ai là Phật. Giới Đức Minh Mẫn đã xác định được điều này.

    Cho nên, đạo Phật đã biết lấy Giới luật mà xác định và phân loại: Làm Người như thế nào mới thật sự làm Người, làm Tiên như thế nào mới thật sự là Tiên, làm Thánh như thế nào mới thật sự là Thánh và làm Phật như thế nào mới thật sự là Phật. Người làm thú vật thì dễ, nhưng làm người không phải dễ, nên Khổng Tử nói: “Vi nhân nan, vi nhân nan”,nghĩa là làm Người khó, làm Người khó. Làm Thánh, Tiên, Phật thì còn khó gấp trăm ngàn lần.

    Tiểu chuẩn ấy đạo Phật đã xác định qua hành động sống hằng ngày như vậy, ai làm khác mà gọi họ là Người, Thánh, Tiên và Phật là lừa đảo người.

    Cho nên, đứng trong tiêu chuẩn của Phật giáo mà xác định thì kẻ nào mạo nhận mình là Người, Thánh, Tiên, Phật, chúng ta đều biết thứ giả, thứ thật. Không thể có ai lừa dối chúng ta được. Phải không quý Phật tử?

    Năm giới đức của người cư sĩ xác định cho chúng ta biết rất rõ những người Phật tử giả và những người Phật tử thật trong Phật giáo.

    Người tu sĩ Phật giáo mà chỉ vi phạm một giới trong năm Giới Đức cư sĩ này thì người ấy không phải là Phật tử.

    Thầy xin nhắc lại, một vị Phật tử còn bưng ly rượu hay lon bia uống thì còn gì thể thống của một vị Thánh Cư sĩ, cũng như một vị Phật tử cầm một điếu thuốc lá hút thì còn nghĩa lý gì Thánh Cư sĩ, là đệ tử của đức Phật. Phải không quý Phật tử?

    Giới cấm uống rượu, vì rượu là một thứ nghiện ngập khiến cho mọi người dễ đắm mê. Ngoài rượu ra, chúng ta phải hiểu có những thứ nghiện ngập khác như: thuốc lá, chè (trà), cà phê, thuốc phiện, v.v.. tuy rằng Phật không cấm nhưng chúng ta nên biết đó cũng là những thứ độc dược gây ra bệnh tật cho cơ thể mang đến sự khổ đau cho chúng ta. Cho nên, một vị cư sĩ Phật giáo mà cầm điếu thuốc lá hút phả khói mịt mù thì còn có giá trị gì là một cư sĩ Phật giáo. Phải không quý Phật tử?

    Một vị Phật tử không thể còn đắm nhiễm những thứ độc dược này, vì đắm nhiễm những thứ độc được này thì oai nghi tế hạnh của một cư sĩ Phật giáo không cho phép họ ngang nhiên sống bừa bãi trên nhưng thứ nghiện ngập này.

    Một vị Phật tử là đại diện cho đạo đức sống không làm khổ mình, không khổ người và không làm khổ tất cả chúng sanh. Thế mà, đại diện cho đạo đức mà lại hút thuốc lá, uống rượu thì còn gì là đại diện cho đạo đức gương mẫu của ai nữa?

    Đã không làm cư sĩ nam, cư sĩ nữ thì thôi, một khi đã làm cư sĩ nam, cư sĩ nữ đã quy y Phật, Pháp, Tăng thì phải giữ cho đúng tư cách của một vị Phật tử đừng làm sai phạm khiến người ta phỉ báng Phật Pháp, chê cười Phật giáo thì tội ấy về ai?

    Cho nên, Phật tử hiện giờ phạm giới thì phải chịu tội đọa địa ngục. Trước giờ chết họ phải thọ lấy những cơn bạo bệnh, những bệnh ngặt nghèo, đau đớn không cùng. Đừng bảo rằng trả nghiệp, dồn nghiệp. Phật tử là những bậc Thánh Cư sĩ thì phải “chuyển nghiệp”, chuyển nghiệp làm sao có thọ khổ như vậy? Lời nói: trả nghiệp, dồn nghiệp, chỉ là lời nói lừa đảo để che đậy tội lỗi của mình với những người khác.

    Người cư sĩ giữ gìn trọn vẹn năm giới, đến khi chết người ta còn biết ngày, giờ ra đi, bệnh đau sơ sơ, nhẹ nhàng, chết trong êm thấm không có nhiều khổ đau. Còn ngược lại cư sĩ sống phá giới, phạm giới, đánh mất hết oai nghi Thánh hạnh, làm cho Phật Pháp suy đồi, do đó khi chết phải trả quả khổ đau tận cùng.

    Gương cư sĩ đi trước phạm giới bị quả báo để răn nhắc cho những cư sĩ đi sau phải cố tránh, đừng để xe lăn vào vết xe đổ.

    Rượu, thuốc lá, v.v.. có mập béo gì mà lại đắm nhiễm? Rượu, thuốc lá, thuốc phiện v.v.. là những thứ độc dược mà mọi người cần phải tránh xa. Còn thích rượu, thuốc lá, v.v.. thì đừng nên thọ Tam Quy Ngũ Giới.

    Phật tử là những bậc Thánh Cư sĩ đệ tử của Phật thì rượu, thuốc lá và các thứ đắm nhiễm khác phải từ bỏ, xa lìa thì mới xứng đáng là Phật tử.

    Không làm đệ tử của Phật thì thôi, còn đã làm đệ tử của Phật thì phải xa lìa, phải từ bỏ các thứ dục lạc dễ đắm nhiễm đó.

    Kính thưa nam nữ cư sĩ Phật tử! Những Giới Đức Hạnh của đức Phật đã dạy thì chúng ta phải tôn trọng, không được xem thường, luôn luôn phải chấp hành nghiêm chỉnh không được vi phạm, nhất là giới cấm uống rượu thì phải chấp hành triệt để không được uống rượu, hút thuốc lá, v.v..

    Giới Đức Minh Mẫn của một vị Thánh Cư Sĩ đệ tử của đức Phật là chúng ta cầnphải thông minh, trí tuệ sáng suốt để ngăn và diệt các ác pháp này.

    Trí tuệ thông minh của đạo Phật, không hẳn là tri kiến hiểu biết nhiều sự việc mênh mông, mà còn là tri thức hiểu biết không làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sanh.

    Người không uống rượu là người có sự hiểu biết không làm khổ mình, không làm khổ người và không làm khổ cả hai, đó là người minh mẫn, là người sáng suốt.

    Giới Đức Minh Mẫn giúp cho mọi người không còn ngu si để đắm mê hút thuốc lá và uống rượu nữa.

    Đệ tử của Phật là đệ tử của Trí Tuệ, của sự thông minh, sáng suốt. Cho nên,GIỚI ĐỨC MINH MẪN là sự thông minh, sáng suốt đó.

    Quý Phật tử đã học được sáu đức ở trong năm giới này. Vì vậy, những đức hạnh này nó mang đến sự lợi ích lớn cho đời sống của quý Phật tử. Quý Phật tử cứ thử suy ngẫm xem, trong sáu đức này nó sẽ mang đến sự lợi ích cho bản thân của mình, có lợi ích rất lớn như trên đã nói. Có đúng vậy không? Nếu đúng thì quý Phật tử hãy chấp tay lên xin nguyện rằng: “Từ đây về sau con xin hứa sẽ cố gắng giữ gìn năm giới này, để thực hiện sáu đức hạnh làm người; để xứng đáng làm người, làm đệ tử của Phật”. Quý Phật tử nguyện như vậy rồi lễ Phật để thọ nhận năm giới đức này... Đến đây Thầy xin tuyên bố chấm dứt buổi lễ THỌ TAM QUY, NGŨ GIỚI.

    [​IMG]
  10. MyHomeland

    MyHomeland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2018
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0
    LỜI KHUYÊN

    Kính thưa quý Phật tử! Sau khi Thọ Tam Quy Ngũ Giới xong. Từ đây mỗi tháng quý vị hãy về tu viện để tu học giới luật đức hạnh làm người một ngày. Đó là trách nhiệm bổn phận của người Phật tử Thọ Tam Quy Ngũ Giới.

    Vì có học giới luật đức hạnh làm người thì quý vị mới trở thành những người có đức hạnh, nếu không học giới luật đức hạnh thì quý vị không thể trở thành những người có đạo đức. Những người không có đạo đức thì làm sao trở thành những người Phật tử được. Phải không quý Phật tử?

    Dù quý vị có Thọ Tam Quy Ngũ Giới 10 năm hoặc 20 năm mà không sống đúng năm giới đức hạnh của đạo Phật thì quý vị vẫn chưa phải là đệ tử Phật. Bởi vì, Phật tử là con Phật. Con Phật là phải sống có đạo đức, chứ con Phật sao lại sống không có đạo đức; con Phật sao lại sống như những người bình thường thế gian thì làm sao gọi là Phật tử; làm sao gọi là người Thọ Tam Quy, Ngũ Giới được. Phải không quý vị?

    Đệ tử Phật là phải sống như Phật, muốn sống như Phật mà không chịu học và sống đức hạnh như Phật thì làm sao sống như Phật được. Không sống như Phật mà tự xưng mình là Phật tử, là đệ tử Phật thì xấu hổ lắm quý vị ạ!

    Người Phật tử mới bước chân vào đạo Phật đều phải thọ năm giới tức là phải chấp nhận năm giới đức hạnh này. Cho nên, năm giới đức hạnh này đem lại lợi ích rất lớn cho đời sống của những ai đi theo bước chân của đức Phật. Vì thế, quý Phật tử cần phải học và tập luyện trau dồi năm giới đức hạnh này. Nếu không học và trau dồi năm đức hạnh này thì chẳng bao giờ xứng đáng làm người Phật tử và cũng không bao giờ thành người Phật tử được.

    Kính thưa quý Phật tử! Khi thọ Ngũ Giới xong có nghĩa là quý Phật tử đã chấp nhận năm giới. Khi đã chấp nhận năm giới tức là chấp nhận năm đức hạnh làm người thì quý vị đừng xem thường và đừng bỏ qua những giới đức hạnh này. Bỏ qua những giới đức hạnh này là bỏ qua những vật vô giá mà trên thế gian này không có vật gì đánh đổi được; bỏ qua những giới đức hạnh này là quý vị sẽ bị thiệt thòi rất lớn trong cuộc sống và đời đời kiếp kiếp quý vị sẽ chịu nhiều khổ đau không bao giờ dứt. Vì có giữ gìn năm giới đức hạnh này thì quý vị mới thoát ra bản chất của loài cầm thú, mới xứng đáng là những con người trong Phật giáo, mới chuyển hóa những nghiệp ác nhiều đời nhiều kiếp của quý vị. Vì thế, bản thân và gia đình quý vị mới được bình an và hạnh phúc. Năm giới này không phải là nhiều giới; năm giới này không phải là những giới luật khó khăn, rắc rối, cao siêu ngoài sức con người, ngoài tầm tay của quý vị. Nhưng tại sao quý Phật tử không giữ được? Nó là năm tiêu chuẩn để trở thành con người thật sự là người, nếu năm tiêu chuẩn này chưa đạt được thì con người còn mang bản chất hung ác của động vật. Quý Phật tử có nhận ra điều này không?

    Đã Thọ Tam Quy Ngũ Giới là đã tập sống trong thiện pháp. Sống trong thiện pháp là phải được chuyển nghiệp khổ đau của bản thân và gia đình. Cho nên, người Thọ Tam Quy Ngũ Giới thì bản thân và gia đình đều được bình an, mạnh khoẻ. Còn đã Thọ Tam Quy Ngũ Giới lâu rồi mà bản thân và gia đình nay đau mai ốm, tai nạn thường xảy ra khiến cho cuộc sống buồn phiền, bất an, khổ đau chồng chất từ năm này đến năm khác, đó là Thọ Tam Quy Ngũ Giới cho có Thọ Tam Quy Ngũ Giới, thọ cho có hình thức; thọ cho có danh là Phật tử, chứ không phải Thọ Tam Quy Ngũ Giới để sống như Phật, như Pháp, như Tăng và như giới luật đức hạnh. Vì thế, mọi bệnh tật tai nạn trong gia đình đã không chuyển đổi mà lại còn tăng thêm. Đó là nương tựa theo Phật giáo mà lại nương tựa theo không làm theo đúng.

    Vì sự bình an của mình và mọi người quý Phật tử hãy cố gắng siêng năng học tập, trau dồi và sống đúng những giới luật đức hạnh này để không phụ ơn Phật, ơn Thầy dạy bảo; để đem lại sự bình an cho mình, cho người và cho muôn loài vật sống trên hành tinh này; để biến đổi cõi thế gian trở thành cõi Cực Lạc, Thiên Đàng.

    Kính ghi,

    Tu Viện Chơn Như

    [​IMG]



    HẾT PHẦN I

Chia sẻ trang này