1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những chuyến đi vì Hoàng Sa, Trường Sa

Chủ đề trong 'Du lịch' bởi IPTV, 13/12/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. yuefeng

    yuefeng Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2007
    Bài viết:
    418
    Đã được thích:
    0
    người tốt bụng
    Được yuefeng sửa chữa / chuyển vào 10:46 ngày 18/12/2007
  2. gacoi

    gacoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/01/2002
    Bài viết:
    3.411
    Đã được thích:
    0
    Ặc, bác loops đâu rồi, đang đọc phê quá.
  3. bum_bum

    bum_bum Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2003
    Bài viết:
    109
    Đã được thích:
    0
    Tôi đăng ký một suất.
  4. ocluoc

    ocluoc Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/07/2002
    Bài viết:
    1.498
    Đã được thích:
    0
    Bác Loops kìa, post bài tiếp đi hay để em post hộ bớt nhá (đã đc đọc bài bác viết rồi nhá)
  5. LanThu

    LanThu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2005
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Dạ bạn!
    Bạn có thể làm ơn chỉ giúp mình xem ở đây có bài viết nào nói rằng là: - tao coi thường đứa dùng nick lanthu; với ạ!?? (Tính đến trước thời điểm tôi up bài viết này lên.)
    Vậy "người khác" của bạn là ai vậy? Nó có mồm có chân có tay có mắt mũi mồm miệng... sao không mở miệng ra nói (hoặc đánh máy)?! Bố mẹ đẻ ra không có đủ chi à?
    Nếu giả sử 2 chữ "người khác" - có bạn ở trong cái tập hợp chung chung ấy, vậy tôi cũng coi thường bạn... vì không dám nói thẳng với tôi là "Tao đọc bài viết của mày, tao thấy coi thường mày", mà phải dùng đến 1 "người khác" đâu đâu (có khi chưa từng xuất hiện trên đời này!)
    Tôi cũng coi thường bạn vì rằng không có 2 chữ Tự trọng... Nếu là đứa tự trọng, chắc hẳn đứa đó biết tự trọng - chỉ đưa ra lời khuyên bảo, một khi tôi hoặc người nào khác hỏi xin lời khuyên phải sống thế nào cho "tốt nhất". Còn cái kiểu đạo đức giả, giảng giải giáo điều ấy mới là đứa không biết tự trọng bản thân. Vậy nên tôi chả phải tôn trọng những ai kiểu giống như bạn!
  6. thu_trong_mat_em

    thu_trong_mat_em Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2004
    Bài viết:
    889
    Đã được thích:
    0
    Em là em coi thường những người tranh luận theo kiểu chửi bới, đả kích nhau trong này, chả phù hợp với nội dung topic gì cả, các bác tập trung chuyên môn đê, giành sức lên kế hoạch tổ chức các tour ra Trường Sa, Hoàng Sa đi té khẩn trương không lại bị chửi
    Được thu_trong_mat_em sửa chữa / chuyển vào 23:36 ngày 18/12/2007
  7. yuefeng

    yuefeng Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2007
    Bài viết:
    418
    Đã được thích:
    0
    (Ngày mồng 2)Hà Nội - Ninh Bình - Thanh Hóa - Nghệ An - Hà Tĩnh - Quảng Bình - Quảng Trị - Thừa Thiên - Quảng Nam - Quảng Ngãi - Đảo Lý Sơn - Bình Định - Pleiku -----> Đường Hồ Chí Minh ----> Về Hà Nội (Ngày mồng 9)
    @ LanThu : Những người không biết nhau sao cứ gây hệ lụy cho nhau làm gì ? Hờ hờ , sống ở đời ******** với nhau cũng mệt lắm rồi , làm tội nhau chi cho khổ thêm nhể
    Được yuefeng sửa chữa / chuyển vào 09:22 ngày 19/12/2007
  8. loops

    loops Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/01/2004
    Bài viết:
    303
    Đã được thích:
    0
    ..................
    TRĂNG TRÊN BIỂN
    Ở đây có bao nhiêu người đã ngắm trăng buổi đêm trên sông nước. Tôi, không dưới một lần đã lang thang ra bãi giữa sông Hồng, cùng vài người bạn uống rượu và thưởng trăng. Giữa cỏ cây và rì rào hoa lá, nằm tênh hênh trên bãi cát trắng mà ngửa mặt thưởng trăng. Nhưng trăng trên biển lại khác hẳn, đặc biệt là trăng trên biển Trường Sa.
    Hôm nay đã là ngày thứ hai của hải trình, tức là 18 âm lịch. Nên trăng cũng vì thế mà trở nên hiền hòa hơn, chứ không dữ dội và rực rỡ như đúng ngày rằm. Phòng ngủ của tôi trên tàu xây kiểu nửa chìm nửa nổi, tức là cửa sổ phòng ngang với mặt boong. Cửa sổ bé xíu, vậy mà một ánh trăng yếu ớt vẫn cố lọt vào, cù cù lên mặt tôi đầy mời gọi. Không kìm được, tôi chạy ào lên boong. Cả một vùng trời bao la bị nhấn chìm dưới trăng. Trăng trào ra, lênh láng trên biển.
    Đâu rồi những con sóng bạc đầu nữa. Quây quanh tôi là ngàn vạn bước đi của ánh trăng, rầm rập và dũng mãnh. Trăng cưỡi lên đầu ngọn sóng, nhuộm mái tóc bạc của sóng, hóa thành nàng tiên cá tóc vàng trẻ trung và xinh đẹp. Trăng ùa lên boong, trăng quật mình vào thành tàu, trăng tung người lên không theo đàn cá đang phấn khích nô đùa dưới biển. Trăng cuộn vào trong gió, trăng lẫn trong mây, trăng nhuộm vàng những khuôn mặt trẻ trung còn lún phún lông tơ của mấy anh lính trẻ, đang nằm dài trên boong, hình như cũng đang hưởng trăng.
    Có tiếng hát khe khẽ của ai đó: Tiếng sóng biển, hắt tia nắng đầu tiên, tiếng sóng biển, khát khao mối tình dịu trong sáng. Thái lôi cây đàn ghi ta ra bập bùng. Chúng tôi co người lại trong cái gió se se lạnh, sẻ chia cảm giác lẻ loi trong đêm trăng.
    NGÀY 3
    Tỉnh dậy khi ánh nắng ban mai chảy tràn trề khắp boong, tôi ào ra ngoài, căng ngực hít làn gió biển mằn mặn. Thái nheo mắt, chỉ về phía xa xa: Trường Sa đấy. Một vệt đen mờ mờ phía chân trời. Còn một tiếng nữa thì tới nơi. Chuẩn bị hạ cánh nhé, nhà báo. Thái cười rồi lại chui tọt vào buồng lái.
    Truờng Sa hiện dần lên trong mắt tôi, trông xa, nó như một chiếc tàu ngầm nổi lên giữa biển xanh. Nhoai lên là lá cờ đỏ sao vàng bay phần phật trong gió. Chợt so sánh với lá cờ trên đỉnh Lũng Cú Hà Giang, tôi thấy lòng mình run run cảm động. Đã đặt chân tới mảnh đất cực đông của tổ quốc.
    Đảo Trường Sa là huyện lỵ của huyện đảo Trường Sa nên hạ tầng cơ sở trên đảo được đầu tư khá tốt. Là đảo duy nhất có cầu cảng nhưng hôm nay sóng lớn nên tàu không thể cập được. Cách duy nhất là chuyển tải vào đảo bằng xuồng. Cách xuống xuồng cũng là cả một kỳ công. Ở đây sóng biển rất lớn, từ đỉnh sóng lúc trào lên cho tới đáy sóng lúc xuống khoảng cách là cỡ 6-8m. Chúng tôi phải lựa lúc nào sóng lớn nhất, để xuồng nằm trên đỉnh sóng, thì mới từ trên tàu nhảy xuống được. Nghe nói rất nhiều người vì tính sai khoảng cách này, nên nhảy từ trên tàu xuống xuồng với độ cao khoảng 5m, kết quả là bị gãy chân, hoặc ít nhất là bong gân.
    Việc chuyển đồ xuống xuồng thật gian nan. Thuyền thì cứ tròng trành, đồ của chúng tôi thì toàn là những thứ kỵ nước như máy quay phim, đèn, máy ảnh. Vật lộn mãi, lại được sự giúp đỡ của các anh lính thủy, cuối cùng thì chúng tôi cũng đưa được dụng cụ xuống xuồng, thở phào.
    Khoảng cách từ tàu vào đến đảo khoảng 1km. Chiếc xuồng nhỏ bé, run rẩy men theo các triền sóng. Thỉnh thoảng, những con sóng mồ côi hung dữ quật vào, làm xoay ngang cả xuồng. Sóng bật ào ào, tràn lên miệng xuồng, táp nước vào mặt chúng tôi. Anh chàng thủy thủ lái xuồng, ánh mắt thỉnh thoảng ánh lên những tia hoảng hốt, thở dốc ?o Sóng hôm nay ghê thật, tí nữa thì lật xuồng ?o
    Trên cầu cảng tập trung cơ man là bộ đội. Từ xa họ đã hoan hỉ chào đón chúng tôi. Việc đầu tiên khi lên đảo là họ vội vàng hỏi ?o Có văn công không, có thư không, có báo không ?o Nghe kể chuyện, mỗi lần văn công tới, anh em thủy thủ sẽ xếp hàng, thậm chí lội cả xuống biển để bế chuyền tay các cô văn công vào. Và vào đến đảo rồi là ôm người chạy biến. Báo hại mấy anh sĩ quan chỉ huy vừa chạy theo vừa hò hét lính của mình nhẹ tay.
    Cầu cảng Trường Sa rộng khoảng 300m2, hình chữ L. Tôi leo lên mà cứ vẫn thấy người lảo đảo và bồng bềnh. Có cảm giác như chân đế của cầu cảng làm bằng cao su, hay là dạng nổi. Mãi sau mới biết, đi biển quen rồi, lên bờ lại say đất. Có anh lính thủy còn kể, ngày xưa, mấy tháng đi biển thì chả sao, thế mà cứ lên bờ là lăn ra ốm ngay. Lại nhớ chuyện ông bà kể về mấy làng chài lưới trên sông. Nuôi mấy con chó, lúc trên thuyền thì thoăn thoắt, nhảy từ thuyền này sang thuyền kia, đu trên cột buồm. Thế mà lên bờ thì nằm im như cún con. Chắc cũng say đất.
    Việc đầu tiên khi tới Trường Sa làm tôi tìm ngay nơi ngũ cốc luân hồi ( nhà vệ sinh) để giải quyết. Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng nếu quí vị ai đã phải chịu đựng một đống các thứ trong bụng hơn hai ngày trời, thì WC quả là một niềm vui vô bờ bến. Trên tàu, đi nhẹ thì không có vấn đề gì, nhưng đi nặng thì quả là một công việc khó khăn ngàn lần. Bản thân cái việc ngồi trên tàu lắc lư mấy ngày trời, ruột gan cứ lộn tùng phèo lên, nên việc dịch chuyển chất bài tiết theo thông lệ của cơ thể cũng vì thế mà đảo lộn. Thói quen hàng ngày sẽ bị thay đổi hết, bụng cứ tức anh ách muốn giải thoát, nhưng rất khó khăn. Phải quán tưởng một lúc mới có cảm giác và nhu cầu đi vào nhà vệ sinh. Mà nhà vệ sinh trên tàu thì bé tí, bẩn thỉu và cóc cáy. Quan trọng nhất là bị lắc. Ngồi trong WC mà người cứ bị quật ngang quật dọc, lơ mơ là ngã đập mặt xuống sàn. Nên toàn bộ tâm trí chỉ tập trung vào việc ngồi sao cho vững, chứ hơi đâu mà nghĩ đến cái chuyện bài tiết nữa. Thế là tôi không dưới 3 lần chui vào WC trên tàu, rồi lại bất lực chui ra. Rõ là chán.
    Trường Sa là trung tâm huyện. Đảo dài cỡ khoảng 1km, rộng 500m. Trên đảo được xây dựng khá quy mô, với các tòa nhà cao tầng, lại có cả chảo truyền hình, điện thoại vệ tinh, máy Fax. Một đường băng dài, xuyên suốt chiều dài đảo, mặt bọc nhôm láng bóng, nhưng cũng chỉ đủ cho Mig hạ cánh. Trước khi chúng tôi tới, đảo vừa trải qua một trận mưa, trông xanh mát. Tuy nhiên, vì cơn bão số 8 mới qua đây, nên cây cối trên đảo xác xơ, đổ hàng loạt. Chỉ còn mấy cây phong ba, cây bàng vuông là ưỡn ngực kiêu hãnh vuơn lên trời cao. Cây phong ba được coi là biểu tượng của Trường Sa.
    Lại nói về cây bàng vuông. Trên quần đảo Trường Sa, ngoài hai loại cây phong ba và cây bàng vuông, thì không một thứ nào có thể sống sót đươc. Gọi là bàng vuông, nhưng thật ra quả bàng cũng chỉ hơi vuông, chứ không chằn chặn như hình hộp chữ nhật. Nhưng dù sao thì cũng là hình khối, có góc có cạnh. Kể cũng kỳ, ở nơi sóng to gió lớn thế này, lẽ ra quả bàng phải nên hình thoi, thì mới phù hợp về khí động học. Vậy mà cả quả cả lá, cứ vuông cứ vức, ưỡn ngực ra đón gió biển. Âu cũng là một nét ngang tàng.
    Quả bàng vuông, kể cả chín, rắn đanh và ăn có vị chua chua chát chát. Cây thấp lè tè, chỉ cao hơn đầu người một chút, và tịnh không có một con sâu róm nào.
    Có lẽ hiện nay, Trường Sa là huyện duy nhất trên toàn quốc có chính quyền quân sự. Chủ tịch Huyện đồng thời là lữ đoàn trưởng lữ đoàn 146, các cán bộ huyện cũng toàn là các cán bộ quân đội, dân thì toàn là bộ đội. Những người lính sống trên đảo được sự quan tâm và chi viện rất lớn của đất liền.
    Thật là một niềm hạnh phúc, đảo Trường Sa lại có một giếng nước ngọt. Nước trong vắt, ngọt và mát. Sau hơn hai ngày lang thang bẩn thỉu trên biển, chúng tôi sung sướng ào tới giếng, tắm giặt. Phải nói, nhiều lúc, những điều tưởng chừng rất giản đơn, nhưng nếu thiếu nó, sao ta lại thấy nó cần thiết đến thế.
    Khu ở của chúng tôi là một căn nhà hai tầng, cũng là nơi ở và làm việc của Ban chỉ huy quân sự đảo. Liên, nhân vật chính trong phóng sự của chúng tôi, quyền đảo trưởng, nhiệt tình mời chúng tôi về phòng anh. Căn phòng đơn sơ, rộng chừng 10m2, kê hai chiếc giường cá nhân, một bàn làm việc, một bàn uống nước. Nói chung, mọi trang trí trong phòng đều theo kiểu tác phong quân đội. Trên tường, Liên dán đầy ảnh các tài tử điện ảnh, các người đẹp Việt Nam, góc làm việc của anh, ảnh vợ và con được trang trọng dán trên tường. Trông chị dáng chừng một phụ nữ nông dân, hiền lành và chất phác.
    Liên năm nay khoảng 40 tuổi. Quá nửa cuộc đời gắn liền với binh nghiệp, anh đã đi khắp mọi miền Tổ Quốc, từ vùng biên giới Hà Giang xa xôi, đến vùng đồng bằng sông Hồng màu mỡ, và giờ đây, anh lại có mặt nơi đây, hòn đảo xa xôi của Việt Nam. Tôi hỏi anh ?o đi thế này thì để chị ở nhà một mình à ?o Anh cười hiền lành ?o Thì biết làm sao được, công việc nó thế rồi mà. Thôi rửa mặt mũi chân tay rồi đi ăn cơm ?o
    Mâm cơm được bày giữa sân, dưới gốc cây bàng vuông. Ngọn đèn điện mới được kéo vội, ánh sáng lờ mờ. Hôm nay có khách quý, ban chỉ huy chơi sang, bật máy phát điện, nhưng cũng chỉ đến 10h thôi. Bữa cơm trên đảo thật giản dị, một nồi cơm lớn, một chậu canh bí đỏ, một đĩa thịt kho, mấy miếng cá thu mang từ tàu xuống. Mọi nguời xì xụp quanh mâm cơm. Tôi xót xa hỏi anh sĩ quan ngồi bên ?o Thế thường ngày chỉ toàn ăn thế này thôi à ?o. ?o ừ, chỉ có thịt hộp là ê hề, chứ thịt tươi thì thỉnh thoảng lắm?. Cá cũng không dễ kiếm, vì trên đảo ít thuyền, và lại ban chỉ huy cũng không chủ trương cho tàu chạy ra ngoài, sợ hải quân Trung Quốc kiếm cớ gây sự. Cũng có vườn rau, nhưng cũng chỉ ăn vào những ngày trọng đại như Tết thôi. Có tiền trên đảo cũng chả biết làm gì, anh à ?o.
    Rau xanh đang là một vấn đề nan giải thật sự với anh em trên đảo. Việc trồng trọt rất khó khăn, đất phải chuyển từ đất liền ra, khí hậu thì khắc nghiệt, gió biển mặn chát, nên rau không lớn được. Một vườn rau con con, những người lính phải quây phên dậu kín, che chắn cho rau. Thi thoảng khi thật lặng gió mới mở ra cho rau thở và tắm nắng. Nên rau còi cọc lắm. Nhưng thế còn hơn. Chứ cứ phơi ra, đảm bảo 2 ngày sau là rau bị táp hết. Tàu vận tải cũng có chở rau ra, nhưng chỉ toàn những loại để được lâu như bí đỏ, su hào. Những loại khác, chưa đến được tay người lính thì đã thối hết rồi. Mà tàu vận tải thì cũng chỉ tới một tháng một lần.
    Tôi lang thang trên đảo, vô tình lọt vào chỗ phát thư. Các anh lính trẻ xúm xuýt xung quanh người chỉ huy, hớn hở nhận từng lá thư. Với người lính đảo, niềm vui lớn nhất của họ là thư. Sang, một anh lính mới hai mươi tuổi đời, tay đang cầm một chồng thư, lẳng lặng chui ra một góc, lặng lẽ đọc. Một vài cậu lính trẻ khác, có lẽ chung một hòm thư, đang tranh nhau mở lá thư của một nhóm chi đoàn kết nghĩa nào đó. Thư được viết bằng giấy pơ luya màu hồng và có gắn kèm một cái nơ vải con con. Lãng mạn và trẻ trung. Tôi thấy vui vui trong lòng, dù sao thì những người lính trên tuyến đầu Tổ Quốc, vẫn có những lá thư thắm tình yêu thương gửi tới.
    Hàng hóa vẫn đang được hối hả chuyển lên đảo. Tôi thấy biết bao nhiêu là chủng loại, nào là kẹo, bánh, thịt, thuốc lá, rượu, bia .. Lại có cả một cành mai vàng, chắc là giả. Gần Tết nên cũng có vẻ tươm tất.
    Đêm nay thật tuyệt vời. Tôi đuợc nằm trên một chiếc giường êm ái, dù người vẫn hơn bồng bềnh cảm giác say đất. Ngoài kia thật yên ắng, chỉ có tiếng sóng rì rào ru tôi vào một giấc ngủ đầy mộng mơ.
    Được loops sửa chữa / chuyển vào 21:14 ngày 19/12/2007
  9. loops

    loops Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/01/2004
    Bài viết:
    303
    Đã được thích:
    0
    NGÀY 4
    Bình minh trên đảo thật đẹp. Tiếng gà gáy o o, mọi người lục tục thức dậy, tập thể thao. Ráng nắng đỏ sậm, chen lẫn trong mây, nhả những tia sáng yếu ớt nhưng ngọt lành xuống đảo. Lao xao tiếng người gọi nhau, lẫn vào đó là tiếng hô thể dục khe khẽ, đều đều. Gió se lạnh, thổi từng cơn nhẹ nhàng lên đảo. Tôi thức dậy, chạy ào ra ngoài, căng ngực hít làn không khí trong mát. Bất giác, chợt thấy yêu quê huơng đất nước của mình đến quặn lòng.
    Một ngày làm việc mới trên đảo. Những người lính lại bắt đầu công việc của mình, tập luyện thao trường. Các sĩ quan thì cắm cúi với sổ sách, báo cáo cuối năm. Đâu đây, tiếng quát tháo của một anh sĩ quan, nghe mạnh mẽ và sắc lạnh. Lẫn vào trong đó là tiếng sóng rào rào đổ lên bờ cát.
    Tôi ngồi xoài trên dãy bàn đá dùng để tiếp khách, dưới gốc cây bàng vuông. Gió vẫn ào ào thổi, mang theo hơi thở của biển, mùi của nắng sớm, vị mặn mòi sàn sạn của cát. Nhâm nhi chén trà sáng rồi thả hồn lơ đãng, lim dim mắt nhìn lướt trên các con sóng về phía chân trời. Xa xa kia là đảo Phan Vinh ( tên của người sĩ quan thủy thủ anh hùng đã hi sinh năm 1988, khi bảo vệ mảnh đất của tổ quốc trước bành trướng Trung Quốc), và xa nữa là đá Tiên Nữ. Xen lẫn là các đảo do Philippine chiếm giữ, rồi Đài Loan, Trung Quốc.
    Khu vực quần đảo Trường Sa hiện nay có khoảng 5-6 nước đòi chủ quyền, và mỗi nước đều tự đưa ra lý do của mình, nhưng Việt Nam nắm giữ số lượng đảo lớn nhất, và các đảo rộng nhất cũng thuộc về Việt Nam. Các nước còn lại mỗi nước giữ một vài đảo, nằm đan xen với nhau. Trên đường về tôi có đi qua một đảo của Philippine. Không chỉ đi qua mà đi rất gần, chỉ cách đảo khoảng 1km, nếu dùng ống nhòm ngó vào thì rõ mồn một. Do vị trí địa lý gần với đảo Palaoan nên công tác hậu cần của Philippine tỏ ra rất thuận lợi. Trực thăng lên xuống suốt, chuyên chở lính, thực phẩm, nhu yếu phẩm? nhanh và nhẹ nhàng. Lính Philippine, chắc do ảnh hưởng của văn hóa Mỹ, nên trông đặc sệt Mỹ. Từ quân phục, giày dép, vũ khí khí tài quân sự, cho tới phong thái, cách cởi trần, áo phanh ngực, cách hút thuốc hoặc thái độ. Anh Thái còn kể rằng, có lần còn thấy tụi nó bay trực thăng con lợn ra, rồi cứ từ trên cao xả nước xuống, đám lính ở dưới tha hồ mà tắm nước ngọt. Đúng là một lũ lính công tử, chơi sang, nhưng đánh đấm thì chả ra làm sao. Có lần đụng độ tranh chấp gì với hải quân Tàu, đám này leo lên tàu chuồn sạch.
    Thực ra Việt Nam cũng đã tính chuyện không vận cho Trường Sa. Nhưng phải cái xa xôi quá. Nếu bay trực thăng thì tới được, nhưng phải bắt buộc vào ngày thời tiết đẹp, có thể quan sát dễ, và để có thể bay thẳng một mạch từ bờ ra. Chứ nếu thời tiết xấu, lạc đường, bay vòng vèo hoặc cứ loanh quanh trên biển tìm đảo, thì thể nào cũng hết nhiên liệu mà rớt xuống biển. Mà cũng chỉ bay được một chiều thôi, tới nơi lại phải tiếp nhiên liệu để bay về. Còn SU-27 thì ổn, có thể cất cánh từ Khánh Hòa, bay tuần tiễu trên khu vực Trường Sa rồi bay về đất liền. Nhưng bay tuần tiễu như thế là nhạy cảm đấy.
    Trên đảo chính hiện nay có nhiều lực lượng phối thuộc đóng giữ. Hải quân đương nhiên là lực lượng chính, nhưng cũng có cả pháo binh, xe tăng, thông tin, rồi cả bộ binh, đặc công. Tổng cộng quân số cỡ khoảng lữ đoàn. Nguyên là đảo san hô tạo thành, nên địa hình rất thấp, không có thiên nhiên che chở. Mọi khí tài quân sự đều ở trạng thái nửa nổi nửa chìm, tức là đào xâu xuống đất rồi nhét pháo, tên lửa, xe tăng vào, chỉ thò cái nòng lên thôi. Buồn cười nhất là có cả xe tăng. Thấy cái nòng được ngụy trang nhô ra từ một cồn cát, tôi đã ngờ ngợ hình như là nòng pháo xe tăng. Hỏi ra thì đúng thật, T54 (đúng không nhỉ). Tôi cứ tưởng xe tăng chỉ để chuyên tác chiến cơ động tấn công. Nay đảo thì dài hơn một cây số, xe tăng chẳng nhẽ cứ chạy từ đầu đảo đến cuối đảo trong vòng mươi phút rồi lại quay về à. Hỏi mấy anh sỉ quan thì họ chỉ lắc đầu cười và không giải thích. Nên cho đến tận giờ tôi cũng chẳng biết tại sao.
    Một điều tuyệt vời nữa ở Trường Sa là bãi biển. Tôi chưa bao giờ thấy bãi biển đẹp đến thế. Cát trắng đến nhức mắt, mềm và mịn như sữa Similắc bột. Cảm giác như đi trên một đám bông lớn, xốp và mềm mại. Đảo thì đông, nhưng trên bãi biển thì đặc biệt tịnh không một bóng người. Chiều khi hoàng hôn dần buông, tôi nằm dài trên bãi, nghe tiếng cát rì rào chảy dưới lưng mình, mát mát và buồn buồn. Và thấy lòng thơ thới không kể xiết.
    .........
  10. DuGia

    DuGia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/05/2005
    Bài viết:
    5.696
    Đã được thích:
    3
    Đúng như dân phượt cảm nhận !!!
    Tiếp đê... đang hay !
    Tối anh gọi chú thấy tắt máy ? Hoá ra ngồi đây hồi tưởng ! Được đấy...có rượu ngon rùi,ới phát ra luôn nhé !!!

Chia sẻ trang này