1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những Chuyện Kể Của Người Chơi Kèn Túi Lang Thang

Chủ đề trong 'Văn học' bởi TheBagpiper, 11/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG DẤU CHÂN TRÊN TUYẾT
    (Tặng Sói Đồng Hoang)
    Jack mang khẩu carbin ra ngồi lau chùi trước lò sưởi. Mấy ngày nay anh đang chờ chuyến xe của Craig đến. Cả Jack và Craig đều là nhân viên của Công ty Vận chuyển Alaska Wanderers. Xe của Craig được nhắc đến chính là loại xe trượt tuyết do chó kéo. Những tay "bảo tiêu" của Alaska đều là những kẻ dạn dày, đã từng lăn lộn cả một quãng đời dài ở vùng đất trắng mênh mông này. Jack gạt cái khoá súng kêu lách cách, thầm nhủ nếu lần này Craig đi chung với Biehs thì tuyệt, cả ba anh chàng đều là người Ireland. Jack và Craig quê ở Grassing, còn anh chàng Biehs cao lêu nghêu là người xứ Cork. Tháng trước, khi Jack và Craig áp tải một chuyến hàng đi từ Seatle đến Skagway, di đến quãng gần cái trạm này thì Jack gặp tai nạn. Họ đã dừng ở đây, chờ toán đi sau đến, rồi Jack ở lại dưỡng thương còn Craig đi cùng những người đến sau. Và bây giờ thì Jack chờ ở đây.
    Jack vừa lau khẩu carbin vừa dõi mắt qua cửa sổ, về phía cánh rừng thông xa xa. Một buổi chiều, sau chuyến đi săn thỏ để dự trữ thêm thức ăn mà cũng để đỡ buồn chán, Jack trở về trạm và anh phát hiện ra chúng, những dấu chân trên tuyết. Chúng cho Jack biết là đã có một con sói lớn đã đến đây, nó đi vòng quanh trạm và leo lên thềm, đi luẩn quẩn một lúc trước cửa. Những ngày sau đó, Jack luôn cẩn thận xem xét mọi dấu hiệu xung quanh trạm. Với anh, sói là một loài kỳ lạ, chúng mạnh mẽ, thông minh và cô đơn. Anh nghĩ, mặc dù người ta luôn nhắc đến sói như những sát thủ đáng sợ đi thành bầy, nhưng bản chất của loài sói là cô đơn. Điều đó làm cho sói giống như những kẻ lang bạt trên vùng đất Alaska này, họ cũng là những kẻ mạnh mẽ và thông minh, thường đi thành từng tốp, xuyên qua những cơn bão tuyết, đối phó với những hiểm nguy của băng trôi, tuyết lở, và sói. Rốt cục chúng ta vẫn là những kẻ cô đơn - Jack tự nhủ - Chúng cũng giống chúng ta. Hay là chúng ta giống như chúng?
    Cách đây ba ngày, Jack đã bắt gặp đôi mắt của nó, ẩn sau những bụi cây xám xịt. Cả hai bất động, và quan sát nhau. Jack có cảm thấy mình có thể nghe thấy hơi thở nóng bỏng của nó, giữa những cơn gió lạnh hun hút. Trong mười giây, đôi mắt biến mất. Những ngày tiếp theo, Jack thường tranh thủ ngủ vào buổi trưa, còn ban đêm Jack ngồi trên chiếc giường và anh đã kéo ra đặt song song với cửa, tất cả nến đã được tắt và anh ngồi với khẩu carbin đặt trên đùi, nhìn ra cửa sổ và nghe ngóng. Mắt chúng rất sáng, và mình sẽ nhận ra chúng, giống như lần mình cắm trại với Craig bên sông Stikine - Jack thầm nghĩ. Anh cảm thấy thèm được rít một hơi thuốc, nhưng rõ ràng là không thể làm như thế vào lúc này. Một lần, Jack nghĩ là anh đã trông thấy đôi mắt của con sói đó nhưng rồi anh nhận ra, đó chỉ là ánh lấp lánh của tuyết dưới ánh trăng mờ đục, sau một cơn gió thổi qua. Nhưng như những dòng chảy ẩn sâu nhất của dòng Stikine, con sói vẫn biệt tăm.
    Rồi chuyến xe của Craig cũng đã đến, quả nhiên anh ta đi cùng Biehs. Jack cảm thấy rất phấn chấn, cuối cùng thì anh cũng sắp được đi trên những con phố của Seatle, và đến quán rượu tuyệt vời của cô em Jane xinh xắn. Trong lúc Craig và Biehs mang giúp đồ đạc của anh ra xe, Jack lại đứng im lặng nhìn về phía cánh rừng thông phía xa. Bỗng dưng một cảm giác như là xúc động xâm chiếm lấy anh. Jack đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn xuống chân mình, như cái cách mà một người đàn ông xúc động thường làm. Và anh nhìn thấy nó, không phải đôi mắt u tối nhưng lại sáng rực của con sói, mà là tấm huy hiệu của anh. Tấm huy hiệu bằng sắt, đúc hình một con sói, một huy hiệu của Alaska Wanderers mà những người dày dạn nhất được đeo. Jack đã ngỡ rằng anh đã đánh rơi nó lúc gặp tai nạn tháng trước. Nhưng bây giờ nó nằm đó, trên tấm thảm chùi giày, như một món hàng gửi đến qua đường bưu điện. Jack cúi xuống nhặt lấy tấm huy hiệu, anh mỉm cười xoay xoay nó để tìm những dấu răng sói. Có thể mày là một con sói cẩn thận - Jack lẩm bẩm, anh không tìm ra dấu răng nào.
    Jack ngồi lên phía sau xe trượt. Anh không thể cưỡng lại được ý muốn được nhìn khung cảnh xung quanh trạm cho đến khi xa hẳn. Rồi bỗng như một cảnh ngoạn mục và bất ngờ trong phim, Jack trông thấy nó, con sói đứng im lặng như một pho tượng đá màu xám bên gốc cây thông. Cũng như lần đầu tiên, anh và con sói bất động nhìn nhau. "Hohhh...!!!" - Tiếng quát giục bầy chó của Craig vang lên làm Jack giật mình ngoái đầu sang trái trong một giây, và khi anh nhìn lại thì con sói đã không còn ở đó nữa. Càng xe rít những tiếng xin xít trên tuyết và chầm chậm tiến lên, đoàn người và những con chó kéo xe bắt đầu chuyến đi về phương Nam, trong những cơn gió Alaska lạnh hun hút.
  2. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG BÀN TAY
    My hand
    In the rain,
    Another hand came
    That was untrue
    That was insane.
    (Crazy Thought After Awake)

    Dù tôi gầy hay béo, thì những ngón tay của tôi vẫn luôn xương xương và dài. Tôi đứng trước hiên một ngôi nhà, đưa tay ra để hứng lấy những giọt mưa đang rơi xuống. Mỗi khi giọt nước nào chạm vào bàn tay tôi, nó liền vỡ tan thành những bụi nước li ti, mang những mảnh vụn hình ảnh của đường phố bay đi. Tôi cảm thấy có một bàn tay nhỏ nhắn cũng đưa ra hứng những giọt mưa như bàn tay tôi. Nếu tôi có thể nói về bàn tay đó bằng một từ thì tôi dùng từ dịu dàng. Tôi cảm thấy bàn tay tôi trĩu nặng, và ngã dần về phía bàn tay xinh xắn đó. Bàn tay tôi xoay đi, những ngón tay khẽ run rẩy như của một người đang thử chạm vào những phím dương cầm xa lạ. Khi bàn tay tôi sắp chạm vào nó, tôi giống như choàng tỉnh khỏi một giấc mơ, giống như người say ở bàn tiệc suýt gục đầu xuống bàn, bàn tay tôi chuyển cú ngã của nó thành một cú xoay, những ngón tay nắm lại. Rồi những ngón tay, chúng lại mở ra, và hứng lấy những giọt mưa. Tôi nhìn thấy bên kia đường những người đi đi lại lại, dưới ánh đèn của các cửa hiệu, những chiếc taxi lặng lẽ vụt qua. Bàn tay nhỏ nhắn kia hình như cũng không còn ở đó nữa.
  3. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG BÀN TAY
    My hand
    In the rain,
    Another hand came
    That was untrue
    That was insane.
    (Crazy Thought After Awake)

    Dù tôi gầy hay béo, thì những ngón tay của tôi vẫn luôn xương xương và dài. Tôi đứng trước hiên một ngôi nhà, đưa tay ra để hứng lấy những giọt mưa đang rơi xuống. Mỗi khi giọt nước nào chạm vào bàn tay tôi, nó liền vỡ tan thành những bụi nước li ti, mang những mảnh vụn hình ảnh của đường phố bay đi. Tôi cảm thấy có một bàn tay nhỏ nhắn cũng đưa ra hứng những giọt mưa như bàn tay tôi. Nếu tôi có thể nói về bàn tay đó bằng một từ thì tôi dùng từ dịu dàng. Tôi cảm thấy bàn tay tôi trĩu nặng, và ngã dần về phía bàn tay xinh xắn đó. Bàn tay tôi xoay đi, những ngón tay khẽ run rẩy như của một người đang thử chạm vào những phím dương cầm xa lạ. Khi bàn tay tôi sắp chạm vào nó, tôi giống như choàng tỉnh khỏi một giấc mơ, giống như người say ở bàn tiệc suýt gục đầu xuống bàn, bàn tay tôi chuyển cú ngã của nó thành một cú xoay, những ngón tay nắm lại. Rồi những ngón tay, chúng lại mở ra, và hứng lấy những giọt mưa. Tôi nhìn thấy bên kia đường những người đi đi lại lại, dưới ánh đèn của các cửa hiệu, những chiếc taxi lặng lẽ vụt qua. Bàn tay nhỏ nhắn kia hình như cũng không còn ở đó nữa.
  4. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    Một hôm bạn của tôi đã dẫn tôi vào một trang web, để tôi đọc những câu chuyện của Kafka. Và tôi đã rất ngạc nhiên với những câu chuyện của ông ấy, như thể tôi về với ngôi làng của mình sau một ngàn năm mà nó vẫn không có gì thay đổi. Tôi muốn ghi lại một trong những câu chuyện đó ở đây, câu chuyện mà tôi thích nhất.
    CUỘC RA ĐI
    (Franz Kafka)
    Tôi ra lệnh đem ngựa từ chuồng đến cho tôi. Người hầu không hiểu lệnh. Vì thế chính tôi đến tận chuồng, thắng yên cương, và thượng mã. Tôi nghe tiếng kèn đồng từ xa vọng lại, và tôi hỏi người hầu tiếng kèn ấy có nghĩa là gì. Y không biết gì cả và không nghe gì cả. Tại cổng, y níu ngựa tôi lại và hỏi: "Chủ nhân đang đi đâu thế?" Tôi đáp: "Ta không biết, chỉ rời khỏi nơi này, chỉ rời khỏi nơi này. Rời khỏi nơi này, chẳng còn gì khác, đó là cách duy nhất ta đạt được mục đích của ta." Y hỏi: "Vậy ngài biết mục đích của ngài?" Tôi đáp: "Vâng, ta đã bảo ngươi. Rời khỏi nơi này -- đó là mục đích của ta."
  5. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    Một hôm bạn của tôi đã dẫn tôi vào một trang web, để tôi đọc những câu chuyện của Kafka. Và tôi đã rất ngạc nhiên với những câu chuyện của ông ấy, như thể tôi về với ngôi làng của mình sau một ngàn năm mà nó vẫn không có gì thay đổi. Tôi muốn ghi lại một trong những câu chuyện đó ở đây, câu chuyện mà tôi thích nhất.
    CUỘC RA ĐI
    (Franz Kafka)
    Tôi ra lệnh đem ngựa từ chuồng đến cho tôi. Người hầu không hiểu lệnh. Vì thế chính tôi đến tận chuồng, thắng yên cương, và thượng mã. Tôi nghe tiếng kèn đồng từ xa vọng lại, và tôi hỏi người hầu tiếng kèn ấy có nghĩa là gì. Y không biết gì cả và không nghe gì cả. Tại cổng, y níu ngựa tôi lại và hỏi: "Chủ nhân đang đi đâu thế?" Tôi đáp: "Ta không biết, chỉ rời khỏi nơi này, chỉ rời khỏi nơi này. Rời khỏi nơi này, chẳng còn gì khác, đó là cách duy nhất ta đạt được mục đích của ta." Y hỏi: "Vậy ngài biết mục đích của ngài?" Tôi đáp: "Vâng, ta đã bảo ngươi. Rời khỏi nơi này -- đó là mục đích của ta."
  6. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    CUỘC ĐỐI THOẠI TRONG BÓNG ĐÊM
    Tôi nằm trong bóng đêm và nghe thấy giọng nói của hai người.
    - Anh đang làm gì thế?
    - Tôi đang đếm những giây phút của cuộc đời trôi qua.
    - Anh chỉ biết làm thế thôi ư, đếm những giây phút của cuộc đời anh trôi qua một cách vô tích sự?
    - Không. Tôi có nhiều thứ để làm, rất nhiều thứ, và tôi đang cố hết sức để hoàn thành chúng.
    - Vậy tiếng gì thế kia?
    - Đó là trái tim tôi, nó đang đếm những giây phút của cuộc đời trôi qua.
  7. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    CUỘC ĐỐI THOẠI TRONG BÓNG ĐÊM
    Tôi nằm trong bóng đêm và nghe thấy giọng nói của hai người.
    - Anh đang làm gì thế?
    - Tôi đang đếm những giây phút của cuộc đời trôi qua.
    - Anh chỉ biết làm thế thôi ư, đếm những giây phút của cuộc đời anh trôi qua một cách vô tích sự?
    - Không. Tôi có nhiều thứ để làm, rất nhiều thứ, và tôi đang cố hết sức để hoàn thành chúng.
    - Vậy tiếng gì thế kia?
    - Đó là trái tim tôi, nó đang đếm những giây phút của cuộc đời trôi qua.
  8. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    TẤT CẢ CHÚNG TA ĐÃ LÀ NHỮNG GIẤC MƠ
    Một lần khi tôi đang đi đến chỗ mấy cây táo của Areesher thì trời đổ mưa. Những hạt mưa đập rào rào trên lá, tôi dừng chân và đứng nhìn cảnh tượng đó, những chiếc lá run rẩy, hoặc nhảy múa dưới muôn ngàn giọt nước đang rơi xuống và vỡ tan với những tiếng reo hoan hỉ. Rồi tôi nghĩ đến tất cả những mạch sống và cái chết của Trái Đất trong tất cả những sợi dây liên hệ của chúng. Tôi nghĩ đến đường đi của những giọt nước, nhưng cảm thấy điều đó là quá sức tưởng tượng. Tôi nghĩ đến những phân tử sắt, chúng liên kết lại trong những khoảng không gian bí mật để trở thành những tấm sắt, những tấm thép, trở thành những xe tăng hay pháo tầm xa, hay những lưỡi cày lấm lem, hay những chiếc đai của vô số loại thùng và hộp, điều đó là quá sức tưởng tượng. Tôi nghĩ đến những tấm vải dệt bằng những sợi màu xám và xanh lá cây, và tôi cảm thấy tất cả chúng ta cũng như những sợi chỉ lao đi vun vút trong không trung rồi dệt ra những tấm vải của cuộc đời. Tôi lại nghĩ đến những giọt nước, chúng quá sức tưởng tượng của tôi, chúng xa hơn cả những vết tích của chính chúng dưới những bánh xe tự hành trên Sao Hoả. Vẻ đẹp của Trái Đất, tôi luôn luôn gần như ngất đi trong những lần hiếm hoi nó khẽ chạm vào tôi. Điều đó là qua kỳ diệu, tất cả đều quá kỳ diệu, đến nỗi tôi khẳng định rằng đây chỉ là một giấc mơ. Tất cả chúng ta nữa, tất cả chúng ta đều là những giấc mơ. Tất cả đều là giấc mơ của một sinh thể cô đơn và vĩ đại, mà cấu trúc của nó là thứ mà sẽ không có một môn sinh học nào với tới được. Sinh thể đó phủ trùm lên tất cả, trong giấc ngủ của nó đã hàng triệu năm. Rồi sẽ đến lúc nó sẽ thức dậy. Khi đôi mắt của nó buồn bã nhìn ngơ ngác trong hư vô bất tận, thì tất cả chúng ta đã là những giấc mơ.
  9. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    TẤT CẢ CHÚNG TA ĐÃ LÀ NHỮNG GIẤC MƠ
    Một lần khi tôi đang đi đến chỗ mấy cây táo của Areesher thì trời đổ mưa. Những hạt mưa đập rào rào trên lá, tôi dừng chân và đứng nhìn cảnh tượng đó, những chiếc lá run rẩy, hoặc nhảy múa dưới muôn ngàn giọt nước đang rơi xuống và vỡ tan với những tiếng reo hoan hỉ. Rồi tôi nghĩ đến tất cả những mạch sống và cái chết của Trái Đất trong tất cả những sợi dây liên hệ của chúng. Tôi nghĩ đến đường đi của những giọt nước, nhưng cảm thấy điều đó là quá sức tưởng tượng. Tôi nghĩ đến những phân tử sắt, chúng liên kết lại trong những khoảng không gian bí mật để trở thành những tấm sắt, những tấm thép, trở thành những xe tăng hay pháo tầm xa, hay những lưỡi cày lấm lem, hay những chiếc đai của vô số loại thùng và hộp, điều đó là quá sức tưởng tượng. Tôi nghĩ đến những tấm vải dệt bằng những sợi màu xám và xanh lá cây, và tôi cảm thấy tất cả chúng ta cũng như những sợi chỉ lao đi vun vút trong không trung rồi dệt ra những tấm vải của cuộc đời. Tôi lại nghĩ đến những giọt nước, chúng quá sức tưởng tượng của tôi, chúng xa hơn cả những vết tích của chính chúng dưới những bánh xe tự hành trên Sao Hoả. Vẻ đẹp của Trái Đất, tôi luôn luôn gần như ngất đi trong những lần hiếm hoi nó khẽ chạm vào tôi. Điều đó là qua kỳ diệu, tất cả đều quá kỳ diệu, đến nỗi tôi khẳng định rằng đây chỉ là một giấc mơ. Tất cả chúng ta nữa, tất cả chúng ta đều là những giấc mơ. Tất cả đều là giấc mơ của một sinh thể cô đơn và vĩ đại, mà cấu trúc của nó là thứ mà sẽ không có một môn sinh học nào với tới được. Sinh thể đó phủ trùm lên tất cả, trong giấc ngủ của nó đã hàng triệu năm. Rồi sẽ đến lúc nó sẽ thức dậy. Khi đôi mắt của nó buồn bã nhìn ngơ ngác trong hư vô bất tận, thì tất cả chúng ta đã là những giấc mơ.
  10. sutsit

    sutsit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2003
    Bài viết:
    680
    Đã được thích:
    0
    Em 'Ê nghe thỏƠy tiỏng chiỏn trặỏằng
    Tiỏng súng nỏằ. ròn rÊ bi thặặĂng
    Lỏôn trong 'ó bàn tay anh kâo 'ỏĂn
    Ai là ai, ai giỏt, ai tàn
    Trên chiỏn trặỏằng lỏôn súng 'ỏĂn và Ăo giĂp
    ĐỏĂn 'ỏằf bỏn ngặỏằi Ăo giĂp 'ỏằf che ngặỏằi
    Còn anh làm thặĂ khi ngỏm bỏn quÂn thạ
    Lòng cfm thạ ai mua tỏằô 'ỏằT lặỏằÊng
    NặĂi quê nhà 'ang mạa hoa xoan rỏằƠng
    Em chỏng còn giỏằ nỏằa nhỏằng giỏƠc mặĂ
    Lòng 'i theo ra chiỏn trặỏằng anh ỏằY
    GiỏƠc mặĂ nhoă trong tiỏng súng chiỏằu nay

    Được sutsit sửa chữa / chuyển vào 23:20 ngày 03/06/2004

Chia sẻ trang này