1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những Chuyện Kể Của Người Chơi Kèn Túi Lang Thang

Chủ đề trong 'Văn học' bởi TheBagpiper, 11/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Mattro`imu`ahe`

    Mattro`imu`ahe` Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2003
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Irish và daysleeper khi ăn thịt chó nhớ tôi nhé
    Tháng sau , chiến đấu xong " Anh sẽ về " !!!
  2. daysleeper__

    daysleeper__ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    1.087
    Đã được thích:
    0
    Đúng là em đã đọc cái đấy rồi bác ạ ! hehe ! lại vụ thit chó . Em chả biết bác liên quan gì với con chó không như từ sau khi biết bác em về T/p Hcm mổi lần đi ăn thịt chó lại nhớ bác . Thật 100% đấy ạh ! Hình như bác có cái ngoại hình làm liên tưởng đến món thịt chó . Hehe ! bác đừng có giận đấy nhé ! em hay có cái tật liên tưởng lung tung thôi . Thông báo với bác luôn là em với I**** Over all đã đoàn viên rồi ạh ! Chúng em lại chung sống dưới một mái nhà vô cùng hạnh phúc rồi ạ ! Đúng là tình cũ không rủ cũng đến bác ạ ! Hạnh phúc đến ngất ngay ấy bác ạ ! thôi khoe ít thôi chứ khoe nhiều thằng Teq nó ghen ! hehe ( Chết ! Em Nôn hết lên cả bàn phím rồi ! benh hoạn quá !! )
  3. daysleeper__

    daysleeper__ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    1.087
    Đã được thích:
    0
    Đúng là em đã đọc cái đấy rồi bác ạ ! hehe ! lại vụ thit chó . Em chả biết bác liên quan gì với con chó không như từ sau khi biết bác em về T/p Hcm mổi lần đi ăn thịt chó lại nhớ bác . Thật 100% đấy ạh ! Hình như bác có cái ngoại hình làm liên tưởng đến món thịt chó . Hehe ! bác đừng có giận đấy nhé ! em hay có cái tật liên tưởng lung tung thôi . Thông báo với bác luôn là em với I**** Over all đã đoàn viên rồi ạh ! Chúng em lại chung sống dưới một mái nhà vô cùng hạnh phúc rồi ạ ! Đúng là tình cũ không rủ cũng đến bác ạ ! Hạnh phúc đến ngất ngay ấy bác ạ ! thôi khoe ít thôi chứ khoe nhiều thằng Teq nó ghen ! hehe ( Chết ! Em Nôn hết lên cả bàn phím rồi ! benh hoạn quá !! )
  4. Mattro`imu`ahe`

    Mattro`imu`ahe` Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2003
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Giận quá !
    Lần sau gặp cậu tôi sẽ không đưa đi Mã mây nữa....mà Mã Mây có hàng thịt chó nổi phết
  5. Mattro`imu`ahe`

    Mattro`imu`ahe` Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2003
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Giận quá !
    Lần sau gặp cậu tôi sẽ không đưa đi Mã mây nữa....mà Mã Mây có hàng thịt chó nổi phết
  6. Mattro`imu`ahe`

    Mattro`imu`ahe` Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2003
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Thôi, tôi không còn thời gian nữa.Phải giải quyết mấy cái mô hình với mômen đây.Mấy cậu ở lại vui nhé !
  7. Mattro`imu`ahe`

    Mattro`imu`ahe` Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/01/2003
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Thôi, tôi không còn thời gian nữa.Phải giải quyết mấy cái mô hình với mômen đây.Mấy cậu ở lại vui nhé !
  8. freak

    freak Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2003
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    Những Đôi Bàn Tay
    ( tặng bác Kèn )​
    Tôi ngồi nghĩ mãi tự lúc nãy đến giờ mà ko biết bắt đầu thế nào về những đôi bàn tay ! Tù lâu lắm rồi tôi mất đi khả năng quan sát, tệ hại cho chính tôi ! Tôi ko có ý sám hối gì về bản thân tôi nhưng rốt cuộc tôi cũng phải than vắn thở dài cho cái tôi đang ngày một trôi về bên kia vạch xuất phát ! Đêm hôm trước và nhiều ngày trước trước đó nữa, tôi ngồi viết dông dài, viết lê lếch lên trên cái gọi là Nhật kí ! Tôi nhai đi nhai lại mãi những cái sự kiện cũ mềm và những cái chân lí do tôi nhào nặn ra .Tôi to tát mình, rồi dèm fa mình ! Tóm lại là tôi lơ ngơ như một đứa ngốc. Lúc viết xong cái bản công trình " một năm nhìn lại " ấy, tôi bật cười , rồi đưa đôi bàn tay lên dưới ánh đèn bàn vàng soi soi ngắm ngắm , tôi chép miệng " Ôi! đôi bàn tay , mấy hôm nay mày làm việc cật lực quá ! " . Bác thông cảm, tôi đang nói sảng !. Tôi đóng quyển vở tội lỗi kia lại , chợt nhớ đến một câu của cụ Paux , tôi lại lật ra và tiếp " Cái sung sướng nhất của con ngưòi là được đi vào lúc ban mai của cuộc đời và ban mai của một ngày mới ". Đóng vở lại, tôi bò lên giường , đi ngủ ! Một người bạn đã gửi cho tôi 1 cái file rặt những điều giáo huấn nhưng hay tệ ! Và tôi khoái nhất cái câu của cụ Paux kia !
    Tôi ko ngủ được. Mấy hôm nay mẹ tôi đi vắng, tôi tự ban cho mình cái đặc ân được ..thức khuya dậy muộn ! Hai mắt mở thao láo, tôi hướng ra bên ngoài cửa sổ nơi mảng màu vàng xanh đang trôi êm dịu . Mùa trăng . Tôi nghe những tiếng côn trùng rình rịch rả rích, lẫn tiếng lá khuya đong đưa !Tiếng những ngọn tre già quẹt vào nhau fác ra thứ âm thanh lạc xạc lạo xạo.Đêm tĩnh mịch đến là dễ chịu ! Lúc ấy tôi bật nhớ ra cái câu xỏ xiên của cậu Days " Đi nhiều đi em ạh, rồi em sẽ thấy điều giản dị nằm ngay chính trong khu vườn nhà em ! ".
    Tôi quay vào với giấc ngủ , và bắt đầu đếm. 1,2,3,4,5...Ô hay, tôi nhớ mẹ tôi ! xấu hổ thật ! Mấy hôm rồi tôi ko nhìn thấy mẹ ! tôi dửng dưng với sự vắng mặt của bà và giờ thì tôi nhớ ! Tôi bắt đầu tính....đã 7 năm nay rồi tôi ko còn ngủ chung với mẹ nữa . và cũng đã lâu lắm rồi mẹ ko còn đặt bàn tay lên trán hoặc vút tóc tôi. Dạo còn lúc rúc bên mẹ, đêm nào mẹ cũng đặt tay lên cái đầu tổ quạ của tôi rồi vo vê , tôi cuộn mình lại như 1 con cuốn rồi trôi dần vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng vô thức . Rồi tôi xa dần những cái xoa đầu như thế tự lúc nào ko hay biết ! Một bức tường vô hình ngăn giữa tôi và mẹ tôi . Hơi ấm của đôi bàn tay dần dần lụi hẳn. Tôi đã là người lớn . Hôm trước lúc mẹ tôi đi, tôi ngồi ngay bậu cửa bấm móng tay cho bà . Đôi bàn tay già sạm và gân guốc đến là xấu xí , từng lằn gân nổi lên ngang dọc, các đầu móng tay vàng xỉn và khô rốc ! Tôi lặng đi vì xấu hổ ! Xấu hổ cho chính tôi !...Đến năm 58 tuổi , tôi có như thế này ko nhiẻ ? Rồi tôi đưa bàn tay của tôi lên ngắm ngiá. Đứa cháu tôi nhìn tôi rồi bốc fét " Con ưng bàn tay con giống của B. Họ nói, những người có ngón tay dài và thẳng sau này sướng, mà lại có máu nghệ sĩ trong người nữa ! Con ước chi lớn lên đưọc làm hoạ sĩ !"Con bé ngốc tệ ! Ai bảo dì nó sướng .Lúc ấy tôi nghĩ " Mày khờ, là vì tao có làm việc đâu ! ". Tôi cúi nhìn đôi bàn tay gầy của mình và quan sát : ùh, thẳng ,dài, mỏng , hơi chút mềm mại ..nhưng mà từ bé đến giờ có ai bắt tôi fải mang vác đâu . Phỏng đoán kia sai bét. Tiếng mẹ tôi cắt ngang dòng suy nghĩ " Hồi trẻ tay bà cũng như vậy. Hồi đó bà còn học đàn măng đôlin..."....
    Giấc ngủ vẫn chưa kéo đến. tôi đếm tiếp 10,11, 12, 13...Ngớ ngẩn cho những ai nghĩ ra cái trò đếm tỉa này ! Thằng bạn tôi chạy vào suy nghĩ của tôi ! Tôi có một thằng bạn hay tệ ! Một thằng suốt ngày lải nhải những điều cũ rích ..trong một cái quán cũ rích..mà bon tôi đã mặc định cho nhưng cuộc nói chuyện lảm nhảm ! Tôi nhặt được nó qua một người bạn và tôi ko biết là tôi quí nó vì cái gì nữa ! Hắn đang ...ngụp lặn trong niềm vui của một kẻ ...yêu và được yêu ! Và tôi cười ngất ngưởng vì cái con người tôi mới fát hiện trong hắn " Yếu đuối chẳng kém gì ai !" . Bận này hắn đâm ra vẽ vời linh tinh! Ko biết là hoạ được bao nhiêu bức về em của hắn rồi nhưng mà hắn càng ngày càng tẩn ngẩn tệ ! Những lần đi nói chuyên nhảm gần đây, hầu như hắn ko còn lủa rủa nhiều như trước nữa ! Và thay vào đó, hắn ngồi vẽ, những nét vẽ nguệch ngoạc kì quái trên mặt bàn lem nhem nước. Những lúc ấy, tôi quan sát bàn tay hắn ! Đôi bàn tay với những ngón thon và gầy đi tìm đam mê qua những nét vẽ . Tôi tự hỏi " Cái gì ẩn sâu bên trong đôi bàn tay ấy ? Và những ngón tay kia có thể sống một đời trọn cho đam mê nghệ thuật hay ko ? hay cũng chỉ là khoảnh khắc ..."....Tôi sợ cái gọi là khoảnh khắc, và tôi cầu chúc cho hắn bình yên trong điều giản dị ! ( Sorry ! )
    Đập vào mặt tôi cái ! Giấc ngủ chạy trốn cơ thể tôi ! Bưóc ra khỏi giường, tôi ra ngoài tìm chai nước làm một hơi rồi mở chốt cửa đi ra ngoài ! Tôi ngồi bệt xuống bên hàng hiên, đầu tựa vào cột tường ! Đêm đã xuống lạnh ! Tôi quờ quạng bàn tay lên mái tóc, lâu lắm rồi , tóc dài rũ ra mà tôi cũng ko buồn tỉa ! Tôi ngồi thừ ra đó , im lặng bao bọc im lặng... Buồn lơ lửng, tôi vào nhà tìm cái đĩa " Come away with me ".Tiếng hát vút lên dịu vợi lẫn vào đêm, rồi tan loãng ! Tôi hình dung những hạt bụi nhỏ đang mềm mại bao bọc lên đôi bàn tay tôi, tôi ko thấy, nhưng tôi cảm giác, cảm giác rất nhẹ và êm !
    Come away with me in the night
    Come away with me
    And I will write you a song....

    Mắt bắt đầu liu ríu . Tôi quên mất là mình đang nằm yên trên 1chiếc ghế ...tôi thấy mình trôi dần vào một vùng hoang vắng nào đó, trôi dần và trôi mãi mãi ...Và tôi nhìn thấy một đôi bàn tay nữa ! Đôi bàn tay nhẹ nắm tay tôi .Tôi ngọ nguậy trong hơi ấm mềm mại , bất chợt tôi gặp fải thứ gì đó hơi khô và cứng ! Tim tôi thắt lại , là vết chai sạn của đầu ngón tay ! Nhũng vết sạm đanh lại như đá ! Mẹ tôi cũng có những vết sạm như thể, nhưng không phải là trên đầu các ngón tay ! ...Giấc ngủ đi sâu vào đêm !...
    P.s : Bác kèn ạh ! Chiều nay em free lạm dụng của công viết lai rai chút , bác đừng mắng mỏ em làm hỏng topic mục nát này của bác nhé ! Em còn đang định viết tiếp nhưng thấy lạc fét nên dừng tại đây !
  9. freak

    freak Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2003
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    Những Đôi Bàn Tay
    ( tặng bác Kèn )​
    Tôi ngồi nghĩ mãi tự lúc nãy đến giờ mà ko biết bắt đầu thế nào về những đôi bàn tay ! Tù lâu lắm rồi tôi mất đi khả năng quan sát, tệ hại cho chính tôi ! Tôi ko có ý sám hối gì về bản thân tôi nhưng rốt cuộc tôi cũng phải than vắn thở dài cho cái tôi đang ngày một trôi về bên kia vạch xuất phát ! Đêm hôm trước và nhiều ngày trước trước đó nữa, tôi ngồi viết dông dài, viết lê lếch lên trên cái gọi là Nhật kí ! Tôi nhai đi nhai lại mãi những cái sự kiện cũ mềm và những cái chân lí do tôi nhào nặn ra .Tôi to tát mình, rồi dèm fa mình ! Tóm lại là tôi lơ ngơ như một đứa ngốc. Lúc viết xong cái bản công trình " một năm nhìn lại " ấy, tôi bật cười , rồi đưa đôi bàn tay lên dưới ánh đèn bàn vàng soi soi ngắm ngắm , tôi chép miệng " Ôi! đôi bàn tay , mấy hôm nay mày làm việc cật lực quá ! " . Bác thông cảm, tôi đang nói sảng !. Tôi đóng quyển vở tội lỗi kia lại , chợt nhớ đến một câu của cụ Paux , tôi lại lật ra và tiếp " Cái sung sướng nhất của con ngưòi là được đi vào lúc ban mai của cuộc đời và ban mai của một ngày mới ". Đóng vở lại, tôi bò lên giường , đi ngủ ! Một người bạn đã gửi cho tôi 1 cái file rặt những điều giáo huấn nhưng hay tệ ! Và tôi khoái nhất cái câu của cụ Paux kia !
    Tôi ko ngủ được. Mấy hôm nay mẹ tôi đi vắng, tôi tự ban cho mình cái đặc ân được ..thức khuya dậy muộn ! Hai mắt mở thao láo, tôi hướng ra bên ngoài cửa sổ nơi mảng màu vàng xanh đang trôi êm dịu . Mùa trăng . Tôi nghe những tiếng côn trùng rình rịch rả rích, lẫn tiếng lá khuya đong đưa !Tiếng những ngọn tre già quẹt vào nhau fác ra thứ âm thanh lạc xạc lạo xạo.Đêm tĩnh mịch đến là dễ chịu ! Lúc ấy tôi bật nhớ ra cái câu xỏ xiên của cậu Days " Đi nhiều đi em ạh, rồi em sẽ thấy điều giản dị nằm ngay chính trong khu vườn nhà em ! ".
    Tôi quay vào với giấc ngủ , và bắt đầu đếm. 1,2,3,4,5...Ô hay, tôi nhớ mẹ tôi ! xấu hổ thật ! Mấy hôm rồi tôi ko nhìn thấy mẹ ! tôi dửng dưng với sự vắng mặt của bà và giờ thì tôi nhớ ! Tôi bắt đầu tính....đã 7 năm nay rồi tôi ko còn ngủ chung với mẹ nữa . và cũng đã lâu lắm rồi mẹ ko còn đặt bàn tay lên trán hoặc vút tóc tôi. Dạo còn lúc rúc bên mẹ, đêm nào mẹ cũng đặt tay lên cái đầu tổ quạ của tôi rồi vo vê , tôi cuộn mình lại như 1 con cuốn rồi trôi dần vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng vô thức . Rồi tôi xa dần những cái xoa đầu như thế tự lúc nào ko hay biết ! Một bức tường vô hình ngăn giữa tôi và mẹ tôi . Hơi ấm của đôi bàn tay dần dần lụi hẳn. Tôi đã là người lớn . Hôm trước lúc mẹ tôi đi, tôi ngồi ngay bậu cửa bấm móng tay cho bà . Đôi bàn tay già sạm và gân guốc đến là xấu xí , từng lằn gân nổi lên ngang dọc, các đầu móng tay vàng xỉn và khô rốc ! Tôi lặng đi vì xấu hổ ! Xấu hổ cho chính tôi !...Đến năm 58 tuổi , tôi có như thế này ko nhiẻ ? Rồi tôi đưa bàn tay của tôi lên ngắm ngiá. Đứa cháu tôi nhìn tôi rồi bốc fét " Con ưng bàn tay con giống của B. Họ nói, những người có ngón tay dài và thẳng sau này sướng, mà lại có máu nghệ sĩ trong người nữa ! Con ước chi lớn lên đưọc làm hoạ sĩ !"Con bé ngốc tệ ! Ai bảo dì nó sướng .Lúc ấy tôi nghĩ " Mày khờ, là vì tao có làm việc đâu ! ". Tôi cúi nhìn đôi bàn tay gầy của mình và quan sát : ùh, thẳng ,dài, mỏng , hơi chút mềm mại ..nhưng mà từ bé đến giờ có ai bắt tôi fải mang vác đâu . Phỏng đoán kia sai bét. Tiếng mẹ tôi cắt ngang dòng suy nghĩ " Hồi trẻ tay bà cũng như vậy. Hồi đó bà còn học đàn măng đôlin..."....
    Giấc ngủ vẫn chưa kéo đến. tôi đếm tiếp 10,11, 12, 13...Ngớ ngẩn cho những ai nghĩ ra cái trò đếm tỉa này ! Thằng bạn tôi chạy vào suy nghĩ của tôi ! Tôi có một thằng bạn hay tệ ! Một thằng suốt ngày lải nhải những điều cũ rích ..trong một cái quán cũ rích..mà bon tôi đã mặc định cho nhưng cuộc nói chuyện lảm nhảm ! Tôi nhặt được nó qua một người bạn và tôi ko biết là tôi quí nó vì cái gì nữa ! Hắn đang ...ngụp lặn trong niềm vui của một kẻ ...yêu và được yêu ! Và tôi cười ngất ngưởng vì cái con người tôi mới fát hiện trong hắn " Yếu đuối chẳng kém gì ai !" . Bận này hắn đâm ra vẽ vời linh tinh! Ko biết là hoạ được bao nhiêu bức về em của hắn rồi nhưng mà hắn càng ngày càng tẩn ngẩn tệ ! Những lần đi nói chuyên nhảm gần đây, hầu như hắn ko còn lủa rủa nhiều như trước nữa ! Và thay vào đó, hắn ngồi vẽ, những nét vẽ nguệch ngoạc kì quái trên mặt bàn lem nhem nước. Những lúc ấy, tôi quan sát bàn tay hắn ! Đôi bàn tay với những ngón thon và gầy đi tìm đam mê qua những nét vẽ . Tôi tự hỏi " Cái gì ẩn sâu bên trong đôi bàn tay ấy ? Và những ngón tay kia có thể sống một đời trọn cho đam mê nghệ thuật hay ko ? hay cũng chỉ là khoảnh khắc ..."....Tôi sợ cái gọi là khoảnh khắc, và tôi cầu chúc cho hắn bình yên trong điều giản dị ! ( Sorry ! )
    Đập vào mặt tôi cái ! Giấc ngủ chạy trốn cơ thể tôi ! Bưóc ra khỏi giường, tôi ra ngoài tìm chai nước làm một hơi rồi mở chốt cửa đi ra ngoài ! Tôi ngồi bệt xuống bên hàng hiên, đầu tựa vào cột tường ! Đêm đã xuống lạnh ! Tôi quờ quạng bàn tay lên mái tóc, lâu lắm rồi , tóc dài rũ ra mà tôi cũng ko buồn tỉa ! Tôi ngồi thừ ra đó , im lặng bao bọc im lặng... Buồn lơ lửng, tôi vào nhà tìm cái đĩa " Come away with me ".Tiếng hát vút lên dịu vợi lẫn vào đêm, rồi tan loãng ! Tôi hình dung những hạt bụi nhỏ đang mềm mại bao bọc lên đôi bàn tay tôi, tôi ko thấy, nhưng tôi cảm giác, cảm giác rất nhẹ và êm !
    Come away with me in the night
    Come away with me
    And I will write you a song....

    Mắt bắt đầu liu ríu . Tôi quên mất là mình đang nằm yên trên 1chiếc ghế ...tôi thấy mình trôi dần vào một vùng hoang vắng nào đó, trôi dần và trôi mãi mãi ...Và tôi nhìn thấy một đôi bàn tay nữa ! Đôi bàn tay nhẹ nắm tay tôi .Tôi ngọ nguậy trong hơi ấm mềm mại , bất chợt tôi gặp fải thứ gì đó hơi khô và cứng ! Tim tôi thắt lại , là vết chai sạn của đầu ngón tay ! Nhũng vết sạm đanh lại như đá ! Mẹ tôi cũng có những vết sạm như thể, nhưng không phải là trên đầu các ngón tay ! ...Giấc ngủ đi sâu vào đêm !...
    P.s : Bác kèn ạh ! Chiều nay em free lạm dụng của công viết lai rai chút , bác đừng mắng mỏ em làm hỏng topic mục nát này của bác nhé ! Em còn đang định viết tiếp nhưng thấy lạc fét nên dừng tại đây !
  10. LinhEvil

    LinhEvil Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/02/2002
    Bài viết:
    1.575
    Đã được thích:
    0
    Chào bác Bag, tôi thích đọc truyện của bác lắm nhưng tôi lại chẳng biết thể hiện 1 chuyện ngắn thế nào.. vào góp vui với các bác mấy chuyện nhàn nhạt của tôi trong chuyến đi Châu Âu T4 vừa qua.
    Lucy ngả người nằm xuống vạt cỏ ven mép hồ Marum, bây giờ là tháng 5, nắng đã có chút hơi ấm xua tan đi giá rét của xứ Bắc Âu, không gian sặc màu một cách kì lạ? kỳ lạ đến nỗi cứ mỗi khi hè tới cô lại nghĩ mình mới được sinh ra trên đời. Cô liếm lưỡi vào cỏ, buồn buồn vì mép lá non ngọ nguậy... thầm nghe thấy tiếng chân Rich đi tới, chỉ có Rich mới có tiếng chân gấp gáp và âm vang như thế, lần này trông cậu thật khác khi trở về từ Na Uy? Tiếng của Rich vang lên cắt ngang dòng suy tư của cô.
    Này Lucy! Hôm nay cậu nhất định phải bơi đấy
    Lucy quấn cao mái tóc nâu sẫm của cô lên cao, và ngáp một cách lười nhác? ?o Hey come on, cậu biết là tớ không biết bơi mà., từ ngày xưa đã thế! Cậu cứ bơi đi tớ sẽ trông quần áo và còn phải xử lí nốt chương này? Cô hua hua cuốn sách daỳ cộp lên như để chứng minh.
    Mỗi lần Rich nghỉ phép về Hillerod là một lần cô lại vứt hết sách vở tài liệu sang một bên để diện những bộ quần áo tươi trẻ nhất và ra ngoài với anh.,hai người đã là bạn từ khi học phổ thông đến tận đại học và cứ quấn quýt lấy nhau như có dây thừng buộc lại. Sau khi ra trường Rich làm trong E2 một Công ty năng lượng mạnh nhất Đan Mạch và liên tục nhận những công trình ở các nước để thoả sức hoạt động cho hợp tính cách thích thử thách, thể thao và phiêu lưu mạo hiểm của anh. Còn Lucy thì chỉ là một chân nghe điện thoại chạy giấy tờ trong công ty điện toán địa phương, thích khép mình trong sách và những chậu hoa nhỏ? Thế nhưng hai người luôn là bạn tốt của nhau, Rich thích lôi kéo cô vào thế giới của anh nhưng cũng lại thích ngồi trong khu vườn xanh mướt của cô nhấm nháp ly Wisky và nghe cô kể truyện. Duy chỉ có một điều là Richard luôn muốn làm mà không thành công đó là dạy cô biết bơi, cả cái xứ Đan Mạch này ai mà chẳng biết bơi khi bốn bề là biển cơ chứ ấy thế mà cô lại... !!! Với quyết tâm của mình anh đã tha lôi cô đến mọi bể bơi trong vùng thậm chí mò lên Copenhavn thử bể bơi nước nóng rồi là bể bơi nông choèn trong trường tiểu học? nhưng Lucy cứ chơ chơ như 1 tảng đá bị ném xuống nước vậy, mặc dù theo anh đó là một tảng đá xinh đẹp cho nên Rich rất kiên trì và dịu dàng với cô . Mùa đông năm trước anh nhận 1 dự án mới ở Nauy , cái dự án chết tiệt ấy đã mang thầy dậy cô bơi của cô đi xa đến gần 8 tháng rồi.
    Trái tim cô đập rôn rã khi bất ngờ sáng nay Rich gọi điện nói anh vừa về phép và trưa sẽ tới nhà đưa cô đi dạo trong rừng Singacure để thăm cái cây của 2 người và sau đó sẽ ra hồ Marum bơi. Dù trong lòng đầy háo hức với ý nghĩ sẽ gặp lại anh nhưng Lucy vẫn chuẩn bị 1 cuốn sách nhét vào cặp để lẩn trốn chuyện bơi lội ấy,.
    Giờ đây anh đang ở bên cô, nhìn cô với đôi mắt xanh lá cây nghiêm nghị và thúc dục cô xuống bơi, mà bơi ở hồ thì may ra bản năng sinh tồn sẽ giúp cô nổi lên mặt nước. Sau chừng 15 phút dằng co thì Rich cũng lôi được cô xuống hồ? cô thấy xúc động khi anh cầm tay cô nhảy ào xuống nước, chưa kịp thấm hết cái hơi ấm ở tay anh thì cô đã chìm nghỉm trong hồ nước lạnh buốt? tay Rich tuột mất? cô bắt đầu thấy sợ?.
    Cái lạnh ngấm rất nhanh vào người cô, nước cay sè mắt và cô bắt đầu thổi từng đụm bong bóng òng ọc,,.. cô muốn gọi Rich nhưng mở mồm ra là nước lại ộc vào? Cô sợ và nghĩ đến cái chết? Trong khi đó cô vẫn chìm dần trong sức ép và sức hút của nước?
    Cô bắt đầu vẫy chân, đôi chân dài và mềm mại của cô đạp tung cái lạnh của nước, bàn tay cô vươn về phía ánh sáng? phải bơi thôi cô thúc dục cái trạng thái hoảng hốt của mình tỉnh dấc, từng mm ô xi trong phổi cô vơi đi vơi đi thì cũng là lúc cô cảm thấy sức nổi của mình và cô lại được thở? Mở choàng mắt như vừa trải qua một dấc mơ cô thấy mình nổi trên mặt nước, và anh chàng Rich đáng ghét ở ngay trước mặt đang dang tay sẵn sàng ôm cô vào lòng.
    Cô lao về phía anh không phải là chạy mà bơi, đúng là cô đang bơi, cảm giác hạnh phúc thật đầy đặn. Hạnh phúc ở ngay trước mặt cô, cái hạnh phúc mà cô hồi hộp chờ đợi gần 7 năm nay từ cái ngày cô run rẩy nắm tay anh trong lần học bơi đầu tiên. Bỗng cô thầm nghĩ, chẳng nhẽ anh chỉ yêu cô khi cô biết bơi hay sao.. cái nụ cười của anh như đang chế diễu cô? nỗi hờn dận làm cô muốn bật khóc và bất ngờ cô thả mình chìm nghỉm một lần nữa?
    Nhưng lạ sao cô vẫn nổi trên mặt nước trên cao vòm lá xanh và bầu trời trong vắt đang rung rinh?Biết bơi ghét thật cô bật cười khi nghe tiếng anh đang bơi tới?

Chia sẻ trang này