1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những Chuyện Kể Của Người Chơi Kèn Túi Lang Thang

Chủ đề trong 'Văn học' bởi TheBagpiper, 11/07/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. TJei

    TJei Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2003
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    Tôi cũng đã đi trên con đường-không-là-đường ấy, cũng gặp ông già ấy. Ông ta cũng cho tôi một con chó , và cũng nói với tôi những lời như vậy
    Nhưng tôi trả lời :
    - Thưa ông, ông ngồi bên lề con đường mà con người đi qua, ông tách mình ra khỏi cái loài sinh vật mà ông cho rằng ông ko thể hiểu nổi . Vậy thì ông lấy cái gì để khuyên răn và giúp đỡ người khác khi ông chỉ là kẻ đứng ngoài. Những kẻ đứng ngoài mà khuyên răn đều là những kẻ khốn nạn.
    Thế là ông ta cũng nói với tôi về cái hữu hạn và vô hạn, giải thích gì đó; có lẽ rằng ông ấy không muốn dính vào những cái hữu vô vô hữu ấy.
    Và tôi lại nói
    - Ông lại nhầm rồi thưa ông. Cái chết không thể là sự vô hạn. Khi tôi chết, tôi sẽ trở thành một bông hoa, hoặc một cái cây, hoặc cơn gió, hoặc tất cả những thứ mà ông đang cho là hữu hạn bây giờ. Còn tình yêu, nó lại là vô hạn , chỉ có điều người ta ko thể tìm ra nó thôi. Bông hoa có vô hạn ko? Không, nhưng cái cách nó vươn lên và toả hương bởi tự thân cuộc sống của nó là như thế thì sẽ là vô hạn.
    Và tôi đi, ko cần con chó cũng như những lời khuyên. Tôi vượt qua cái cổng, và tìm ra con đường của mình.
    Teejeyz
  2. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    Con đường mà bạn đi, nó là con đường khác. Ông già mà bạn gặp, cũng là một ông già khác. Vậy thì cả cái cổng và cả những gì bạn gặp, thứ không khí bạn chạm vào, những chiếc lá đang xoay vòng trên đầu bạn, tất cả đều là thuộc về thế giới khác, thế giới của bạn.
    Tôi chưa bao giờ hiểu về con người, những gì tôi thấy chỉ là màu sắc, hình khối, âm thanh. Có vài lần tôi đánh bạo xâm nhập vào thế giới của người khác, nhưng tôi chưa bao giờ thành công, dù rằng đã có lúc tôi nghĩ rằng tôi đã thấy được cái gì đó.
    Tôi chỉ vẽ ra cái thế giới phù du của tôi, nhưng dù sao tôi cũng có một thế giới để mà ẩn náu. Những gì bạn làm được, tôi xin chúc mừng và tỏ lòng mến phục. Nhưng dù sao, cái cổng mà bạn đi qua mà không cần con chó nhỏ không phải là cái cổng mà tôi phải vượt qua. Và, tôi có một ước muốn mãnh liệt, rằng tôi sẽ ngừng lại ngay dưới cánh cổng. Tôi có thể không tìm thấy con đường như bạn, nhưng điều đó có còn là quan trọng nữa không? Tôi không cần câu trả lời cho điều này.
    Tôi cũng từng nghĩ như bạn, rằng tất cả những gì người ta gọi là tình yêu, chỉ là những cái người ta ngộ nhận, chỉ vì tình yêu thật sự tồn tại mà không bao giờ có ai với tới. Ồ, điều đó thật là rồ dại. Vả lại, con người cũng là một lũ rồ dại. Tất cả những gì chúng ta đang làm, là càng ngày càng xa cách nhau và lụi tàn.

    Falling Down A Leaf
    One Year Passing By
    And Time For A Sleep
    Coming Day By Day.
  3. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    Con đường mà bạn đi, nó là con đường khác. Ông già mà bạn gặp, cũng là một ông già khác. Vậy thì cả cái cổng và cả những gì bạn gặp, thứ không khí bạn chạm vào, những chiếc lá đang xoay vòng trên đầu bạn, tất cả đều là thuộc về thế giới khác, thế giới của bạn.
    Tôi chưa bao giờ hiểu về con người, những gì tôi thấy chỉ là màu sắc, hình khối, âm thanh. Có vài lần tôi đánh bạo xâm nhập vào thế giới của người khác, nhưng tôi chưa bao giờ thành công, dù rằng đã có lúc tôi nghĩ rằng tôi đã thấy được cái gì đó.
    Tôi chỉ vẽ ra cái thế giới phù du của tôi, nhưng dù sao tôi cũng có một thế giới để mà ẩn náu. Những gì bạn làm được, tôi xin chúc mừng và tỏ lòng mến phục. Nhưng dù sao, cái cổng mà bạn đi qua mà không cần con chó nhỏ không phải là cái cổng mà tôi phải vượt qua. Và, tôi có một ước muốn mãnh liệt, rằng tôi sẽ ngừng lại ngay dưới cánh cổng. Tôi có thể không tìm thấy con đường như bạn, nhưng điều đó có còn là quan trọng nữa không? Tôi không cần câu trả lời cho điều này.
    Tôi cũng từng nghĩ như bạn, rằng tất cả những gì người ta gọi là tình yêu, chỉ là những cái người ta ngộ nhận, chỉ vì tình yêu thật sự tồn tại mà không bao giờ có ai với tới. Ồ, điều đó thật là rồ dại. Vả lại, con người cũng là một lũ rồ dại. Tất cả những gì chúng ta đang làm, là càng ngày càng xa cách nhau và lụi tàn.

    Falling Down A Leaf
    One Year Passing By
    And Time For A Sleep
    Coming Day By Day.
  4. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    A, tôi quên khuấy đi mất, rằng bạn nói về bông hoa, cơn gió mà bạn tin rằng sẽ là hiện thân sau khi chết của bạn. Tôi lại thấy rằng tôi đã đúng, rằng chúng ta, con người, không bao giờ hiểu nhau. Cơn gió hay bông hoa, mà nếu như bạn biến thành (tôi không nghĩ là có thể như thế), cũng chỉ là hiện thân thuộc về vật chất. Còn nụ cười của bạn, ánh mắt của bạn, cái mím môi hay cách bạn quay đi và tung mái tóc loà xoà, nó sẽ ẩn náu trong những hiện thân phi vật chất nào? Tôi xin trả lời, là hư vô. Mà hư vô đã là vô hạn. Thêm nữa, tôi không tin rằng khi đã một lần là người, thì chúng ta có thể là làn gió, tôi không tin. Tôi không thể chứng minh cho bạn, nhưng tôi biết rằng đúng như thế, một cách tự nhiên và không cần lý luận.

    Falling Down A Leaf
    One Year Passing By
    And Time For A Sleep
    Coming Day By Day.
  5. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    A, tôi quên khuấy đi mất, rằng bạn nói về bông hoa, cơn gió mà bạn tin rằng sẽ là hiện thân sau khi chết của bạn. Tôi lại thấy rằng tôi đã đúng, rằng chúng ta, con người, không bao giờ hiểu nhau. Cơn gió hay bông hoa, mà nếu như bạn biến thành (tôi không nghĩ là có thể như thế), cũng chỉ là hiện thân thuộc về vật chất. Còn nụ cười của bạn, ánh mắt của bạn, cái mím môi hay cách bạn quay đi và tung mái tóc loà xoà, nó sẽ ẩn náu trong những hiện thân phi vật chất nào? Tôi xin trả lời, là hư vô. Mà hư vô đã là vô hạn. Thêm nữa, tôi không tin rằng khi đã một lần là người, thì chúng ta có thể là làn gió, tôi không tin. Tôi không thể chứng minh cho bạn, nhưng tôi biết rằng đúng như thế, một cách tự nhiên và không cần lý luận.

    Falling Down A Leaf
    One Year Passing By
    And Time For A Sleep
    Coming Day By Day.
  6. TJei

    TJei Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2003
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    Bạn thân mến, tôi nghĩ thế này, rằng chúng ta và tất cả mọi người đều đã cùng đi trên một con đường ; chỉ có một con đường đó thôi , nhưng nó sẽ hiện hữu dưới mắt mỗi người một cách khác nhau, tuỳ thuộc vào cách người đó thích nhìn ( hoặc bị ép buộc nhìn ) nó như thế nào.
    Cho đến khi chúng ta gặp người mà bạn gọi là ông già , còn tôi gọi là kẻ khốn ấy , thì tuỳ thuộc vào cách chúng ta nhận con chó và những lời khuyên hay đá nó đi, mà cánh cổng ( vẫn chỉ một cánh cổng ấy thôi ) sẽ tiếp đón chúng ta với những thái độ khác nhau. Có lẽ vì thế mà người ta lầm tưởng rằng có nhiều cánh cổng chăng? Vì bạn đã nhận con chó của ông già với một thái độ nhã nhặn , mà bạn cũng sẽ như những người đã nhã nhặn như vậy, bước qua lửa ( Về điều này tôi chỉ võ đoán theo lời bạn , bởi với tôi cánh cổng ko hiện ra như thế )
    Và nữa, bản thân con người đã là cơn gió, hoặc sẽ là cơn gió khi nào họ muốn. Với tôi cái gì cũng rất thực, cái chết cũng vậy, và chẳng có gì là hư vô; kể cả sự chuyển đổi cái chết thành những bông hoa. Những điệu bộ của tôi , bạn , đều không đáng giá bằng cái cách bông hoa mọc lên rồi chết đi một cách tình cờ như nó phải là như thế
    Teejeyz
  7. TJei

    TJei Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2003
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    Bạn thân mến, tôi nghĩ thế này, rằng chúng ta và tất cả mọi người đều đã cùng đi trên một con đường ; chỉ có một con đường đó thôi , nhưng nó sẽ hiện hữu dưới mắt mỗi người một cách khác nhau, tuỳ thuộc vào cách người đó thích nhìn ( hoặc bị ép buộc nhìn ) nó như thế nào.
    Cho đến khi chúng ta gặp người mà bạn gọi là ông già , còn tôi gọi là kẻ khốn ấy , thì tuỳ thuộc vào cách chúng ta nhận con chó và những lời khuyên hay đá nó đi, mà cánh cổng ( vẫn chỉ một cánh cổng ấy thôi ) sẽ tiếp đón chúng ta với những thái độ khác nhau. Có lẽ vì thế mà người ta lầm tưởng rằng có nhiều cánh cổng chăng? Vì bạn đã nhận con chó của ông già với một thái độ nhã nhặn , mà bạn cũng sẽ như những người đã nhã nhặn như vậy, bước qua lửa ( Về điều này tôi chỉ võ đoán theo lời bạn , bởi với tôi cánh cổng ko hiện ra như thế )
    Và nữa, bản thân con người đã là cơn gió, hoặc sẽ là cơn gió khi nào họ muốn. Với tôi cái gì cũng rất thực, cái chết cũng vậy, và chẳng có gì là hư vô; kể cả sự chuyển đổi cái chết thành những bông hoa. Những điệu bộ của tôi , bạn , đều không đáng giá bằng cái cách bông hoa mọc lên rồi chết đi một cách tình cờ như nó phải là như thế
    Teejeyz
  8. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    Mỗi người đều có con đường riêng. Chẳng thể nào chung đường được đâu. Chúng ta sẽ không bao giờ hiểu nhau, như những con sâu ẩn trong tổ kén của mình. Mở lòng ra chỉ là một trong vô số những khái niệm mù mờ mà chúng ta đã tạo nên, và tất cả điều vô ích.
    Chúng ta không bao giờ có thể là hoa cỏ hay gió ngàn, đấy chỉ là ước vọng xa vời. Chí ít đấy cũng là những điều tốt đẹp mà chúng ta có, cho đến khi chúng ta đánh mất.

    Falling Down A Leaf
    One Year Passing By
    And Time For A Sleep
    Coming Day By Day.
  9. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    Mỗi người đều có con đường riêng. Chẳng thể nào chung đường được đâu. Chúng ta sẽ không bao giờ hiểu nhau, như những con sâu ẩn trong tổ kén của mình. Mở lòng ra chỉ là một trong vô số những khái niệm mù mờ mà chúng ta đã tạo nên, và tất cả điều vô ích.
    Chúng ta không bao giờ có thể là hoa cỏ hay gió ngàn, đấy chỉ là ước vọng xa vời. Chí ít đấy cũng là những điều tốt đẹp mà chúng ta có, cho đến khi chúng ta đánh mất.

    Falling Down A Leaf
    One Year Passing By
    And Time For A Sleep
    Coming Day By Day.
  10. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    It''s like rain on your wedding day
    It''s a free ride when you''ve already paid
    It''s the good advice that you just didn''t take
    Who would''ve thought
    It figures...
    (Ironic - Alanis Morissette - Anh)

    MƯỜI GIÂY KẾT THÚC
    Lyre đang ngồi ở trạm xe buýt. Bây giờ đã xế chiều, cô muốn xuống thị trấn để mua sắm lặt vặt. Trước mặt Lyre là cánh đồng cỏ mênh mông, dọc theo con đường là hàng cột điện bằng gỗ.
    Lyre nhìn thấy một đôi chim sẻ đang đậu trên dây điện, ngay chỗ trước trạm xe buýt. Chúng đậu ở đấy, không kêu ríu rít mà im lặng xoay xoay cái cổ bé tí, hết bên nọ đến bên, như những đứa trẻ háo hứng ngắm nhìn cuộc sống.
    Lyre chăm chú ngắm nhìn những con chim sẻ, chúng làm cô nhớ đến Francesca, mà thật ra chẳng có lúc nào cô không nhớ đến cô bé. Đôi chim sẻ kia làm cô nhớ con gái hơn. Có lần, lúc Francesca ngồi hóng gió với mẹ ở trước hiên nhà, cô bé nhìn thấy một đôi chim sẻ đậu trên hàng dậu gỗ, bèn quay sang nói với Lyre :
    - Mẹ nhìn kìa, hai con chim kia trông giống như mẹ với con nhỉ?
    Lyre chỉ mỉm cười. Cô thầm nghĩ, không giống đâu con ạ, chúng là hai vợ chồng. Bé Francesca ngọ nguậy đầu cũng như một con chim sẻ, và Lyre xoa đầu con gái.
    Lyre cũng nhớ ra khung ảnh bé Francesca hôm nọ bị con mèo cào vài vết, thế là cô quyết định lát nữa xuống thị trấn cô sẽ sắm một cái mới.
    Cô ngắm nhìn đôi chim sẻ, nghĩ đến Francesca và nhiều điều khác, ... Bỗng dưng Lyre đắm mình trong những suy nghĩ ấy. Xe buýt đến, và trong mười giây, nó lại chạy đi. Khi Lyre sực tỉnh thì cô đã bị nhỡ chuyến xe. Lyre phải đón chuyến tiếp theo cách đấy cả nửa tiếng đồng hồ. Khi ở thị trấn, lúc Lyre nhớ ra mình phải mua khung ảnh mới cho bé Francesca thì cũng lúc cô phải đón chuyến xe buýt cuối cùng về làng. Ngồi trên xe, Lyre lẩm bẩm "Thôi thì để ngày mai vậy!".
    Chiều hôm sau, Lyre ngồi chờ xe buýt, trên dây điện không có con chim sẻ nào. Tiếng xe buýt ì ầm từ xa vọng lại. Mười giây như mọi khi, lại kết thúc, và lần này Lyre ngồi trên xe buýt, và cô sẽ mua khung ảnh cho Francesca trước tiên trong số các món hàng định mua.
    What Weve Got Here Is
    Failure To Communicate

Chia sẻ trang này