1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHỮNG CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THẬT TRONG NGHỀ Y

Chủ đề trong 'Sức khoẻ - Y tế' bởi mykoyan, 25/12/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. mykoyan

    mykoyan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THẬT TRONG NGHỀ Y

    Lời nói đầu: Box này lập ra hoàn toàn không tuyên truyền cho mê tín dị đoan hoặc thánh thần ma qủy, mà đơn giản chỉ là những chuyện xảy ra ở bệnh viện nhưng chẳng thể lý giải được.
    Mời các bác - nhất là những bác đã trải qua năm tháng thực tập khi còn là sinh viên - và các bác đã đi làm, có chuyện gì lạ thì post lên cho bà con cùng đọc.
    Dr Zhivago
  2. mykoyan

    mykoyan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    0
    CÓ MA HAY KHÔNG?
    Chuyện xảy ra cách đây 7 năm về trước.
    Đêm đó, tôi trực cấp cứu Ngoại khoa. Đến 23 giờ, duy nhất chỉ có một cas viêm ruột thừa nên tôi giao cho mấy bác sĩ đàn em giải quyết, còn tôi về phòng trực, lăn ra ngủ.
    Khoảng 2 giờ, trong lúc đang lơ mơ thì có tiếng gõ cửa, rồi một y tá thò đầu vào: " Mời thầy xuống hội chẩn".
    Khoác chiếc áo blu vào người, quàng cái ống nghe quanh cổ, tôi xuống. Nạn nhân là một phụ nữ khoảng trên 40 tuổi, bị đa chấn thương. Trong người nạn nhân không hề có bất cứ một giấy tờ gì ngoại trừ 157 ngàn đồng ở túi áo bà ba. Người đưa nạn nhân vào là một anh tài xế xe đò. Anh kể: "Tui chạy xe từ Củ Chi xuống bến xe Chợ Lớn để lấy khách. Qua đoạn Hóc Môn, tui thấy có người nằm giữa đường nên tui thắng lại. Tới chừng dòm người bả máu me be bét, tui đưa bả vào đây".
    Tôi bảo y tá ghi lại tên họ, địa chỉ, số chứng minh nhân dân của anh lái xe để nếu sau này, nếu các cơ quan chức năng có cần thì cung cấp. Tiến hành khám cho nạn nhân, tôi cùng hai bác sĩ khác thống nhất đi đến nhận định: Nạn nhân bị vỡ sàn sọ, và e rằng khó qua khỏi.
    Điện thoại cho Khoa chẩn đoán hình ảnh để dặn họ chuẩn bị chụp CT, tôi kiểm tra lại huyết áp, tim mạch. Và khi vừa đặt chiếc ống nghe lên ngực nạn nhân, thì bất ngờ bà ta mở mắt ra, nhìn thẳng vào tôi. Môi bà hơi mấp máy. Trong ánh mắt bà, tôi đọc thấy một sự khẩn cầu, một sự van xin, nhưng đầy tuyệt vọng.
    Tất cả những sự việc ấy diễn ra trong khoảng vài giây, rồi mắt bà lạc thần. Đường biểu diễn trên điện tâm đồ chỉ còn là một vạch ngang. Sóng điện não rối loạn, và cũng ngừng hẳn mặc cho một đàn em của tôi bóp tim cả vài chục lần.
    Tôi ký chứng nhận tử vong vào bệnh án. Mấy cô y tá hỏi tôi bây giờ làm thế nào? Tôi bảo đêm nay khoa vắng bệnh nhân, thôi cứ để bà ấy nằm đó, sáng hãy chuyển qua nhà xác.
    2 giờ 40 phút, tôi quay lại phòng dành riêng cho bác sĩ trực. Và khi vừa đẩy cửa bước vào, dưới ánh đèn neon sáng rực, tôi thấy bà ta ngồi ngay trên chiếc giường mà lúc nãy tôi đã nằm. Vẫn chiếc áo bà ba loang lổ máu, chiếc quần đen, một chân bà thõng xuống đất, mắt bà nhìn tôi trừng trừng, cái nhìn đầy oán trách.
    Khi ngồi viết lại những dòng này, tôi vẫn khẳng định rằng những gì tôi nhìn thấy đêm hôm ấy là sự thật, không hoang tưởng, không tự kỷ ám thị bởi cái chết của người đàn bà kia. Thậm chí lúc đó, tôi run đến nỗi nắm tay vào chốt xoay cánh cửa, tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh của sắt thép, và còn nhớ rằng mình đã xoay cái tay nắm xuống trước khi lùi lại, và vừa chạy xuống phòng cấp cứu, tôi vừa hét lớn lên.
    Nghe tôi hét, mấy cậu bác sĩ, y tá đổ xô ra. Một cậu hỏi: "Chuyện gì vậy thầy?". Tôi ú ớ chẳng lên lời: "Ma, ma". Cậu bác sĩ hỏi tiếp: "Ma ở đâu thầy?". Tôi lắp bắp: "Ở trong phòng tao".
    Cả nhóm dúm hết người lại. Xưa nay trong bệnh viện, tôi nổi tiếng là người hay đùa, nhưng lại rất nghiêm túc trong công việc nên không ai nghĩ rằng tôi bịa chuyện. Một lát, hai cậu bác sĩ - rủ thêm mấy cô y tá, với... vũ khí là chiếc cây sắt dùng để móc chai dịch truyền, chầm chậm từng bước tiến đến phòng tôi. Tới trước cửa, một cậu bác sĩ dùng cái móc trên đầu cây sắt, giựt cánh cửa ra.
    Tất cả chẳng có gì hết. Vẫn là ánh sáng lành lạnh của ngọn đèn neon, vẫn là chiếc giường trải drap trắng toát, hằn dấu tôi nằm. Mấy cô y tá - lúc này đã hết sợ, cười hì hì: "Chắc thầy tưởng tượng ra thôi. Thầy cũng sợ ma nữa à".
    Đêm hôm đó, nằm trên chiếc ghế dài ở phòng cấp cứu, tôi thức trắng. Một phần vì tôi không đủ can đảm để quay lại căn phòng - nơi tôi đã nhìn thấy người đàn bà ngồi trên giường, thõng chân xuống đất. Phần nữa là chuyện vừa xảy ra đã khiến tôi chẳng thể nào chợp mắt được.
    6 giờ sáng, có một người đàn ông và hai đứa bé vào bệnh viện. Ông ta nói nửa đêm hôm qua, ông ta nằm mơ, thấy vợ hiện về báo tin đã chết, rồi dục ông ta đến nhận xác, vì: "Anh không vào, họ chôn em vô thừa nhận anh ơi".
    Cả hai đứa bé cũng cho biết nửa đêm hôm qua, má nó về: "Con đang ngủ, con thấy má con nắm chân con, lôi con dậy, má con nói con kêu ba đi đem má về".
    Theo lời kể của người đàn ông, thì vợ ông ta làm nghề mua bán hàng bông (tiếng Nam bộ dùng để chỉ rau, quả). Đêm nào cũng vậy, cứ 1 giờ sáng là bà thức, rồi theo chiếc xe "Lam" ba bánh vẫn thường xuyên chạy cho bà, từ Gò Vấp xuống các nhà vườn ở Hóc Môn lấy hàng, chở về chợ Cầu Ông Lãnh bỏ mối (Sau này, anh tài xế xe Lam cho biết thêm, chất hàng lên xe xong, bà ta thường đứng ở phía sau để đề phòng rơi rớt. Và vì rau, quả chất đầy nên khi xe qua một ổ gà, bà tuột tay, té xuống đường nên tài xế không biết).
    Tôi hỏi vợ ông ta tên gì, bao nhiêu tuổi, tối hôm qua khi đi, bà mặc quần áo gì. Ông ta trả lời không sai một chi tiết. Thậm chí ông còn nói vợ ông có một nốt ruồi màu đen, to bằng đầu đũa ở ngay trên bả vai trái, và một cái sẹo do phỏng ống pô xe gắn máy ở bắp chân phải. Thu hết can đảm, tôi cùng hai cậu bác sĩ mở áo, kéo ống quần bà ra coi. Ngay trên bả vai trái, là một cái nốt ruồi còn dưới bắp chân, một vết sẹo đã chuyển màu nâu thẫm.
    8 giờ, tôi ký giấy cho gia đình bà đưa xác về sau khi đã tiến hành những thủ tục cần thiết vì chồng, con bà xin không mổ xác. Đến trưa, một cô y tá gọi tôi: "Tụi em mua sẵn hương hoa, trái cây rồi. Thầy ra thắp mấy nén nhang, vái cho bả đi thầy"...
    Dr Zhivago
  3. haiconca

    haiconca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/08/2006
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Đang buổi tối, đọc bài của bac Zivango sợ quá đi mất
  4. vitop

    vitop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/12/2006
    Bài viết:
    2.275
    Đã được thích:
    0
    Hik đúng là dại dột đang đêm lại mò vào đây rùi đọc bài của bác Zivango huhuhuhuhuhuhu làm thế nào bây giờ em không dám đi ngủ hhuhuhuhuhuhu em bắt đền bác Zivango đấy đáng lẽ bác phải lưu ý là những ai sợ ma thì không được đọc vào buổi túi chú hik hik hik huhuhu
  5. langtu50022003

    langtu50022003 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    3.345
    Đã được thích:
    0
    may mà em đang dọc ban ngày ko thì .........
  6. tananphuccom

    tananphuccom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/06/2006
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    hic, sợ quá tớ lại hay sợ ma nữa
    Ai có chuyện kể tiếp đi.
  7. hoangtu_Fleur

    hoangtu_Fleur Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/06/2005
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Tôi chắc chắn là bác mykoan này do lúc đó tự kỷ ám thị nên nhìn ra như thế thôi! Những trường hợp này khá phổ biến, người nhìn thấy ma thường chỉ một mình, dễ hoảng hốt ... như bác lúc đó chỉ thoáng nhìn thấy thì có thể là do ảo giác của bác, bác ko kịp cả định thần lại, trấn tĩnh để đứng lại lâu hơn mà bỏ chạy ngay, tâm trạng của bác lúc đó ko còn tỉnh táo nữa rồi nên càng có cơ sở đây chỉ là ảo giác, ám ảnh!
  8. dukich

    dukich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/07/2004
    Bài viết:
    114
    Đã được thích:
    0
    Ối bác mykoyan ơi, em đọc xong chuyện của bác sợ quá, chạy ra sân dắt xe, đóng cửa đi ngủ thì thấy một bà ngồi vắt vẻo ở lan can nhà bên cạnh, thả một chân xuông đường... Ối bác mykoyan ơi là bác mykoyan, hờ hờ hờ
  9. zeroka

    zeroka Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2004
    Bài viết:
    4.102
    Đã được thích:
    0
    Chắc chắn bác này thần hồn nát thần tính, chứ bác ý đã cố hết sức, nhưng bệnh nhân đi là điều nằm ngoài khả năng => ko có gì phải oán trách đến nỗi hiện về doạ cả.
  10. co_day

    co_day Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/02/2006
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Hic , sợ , sợ , đọc sợ quá ! nhưng lại thích nghe chuyện ma ! BS kể tiếp đi nhé ! vừa đọc vừa đấp mền , mở đèn sáng choang .

Chia sẻ trang này