1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHỮNG CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THẬT TRONG NGHỀ Y

Chủ đề trong 'Sức khoẻ - Y tế' bởi mykoyan, 25/12/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mykoyan

    mykoyan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    0
    Vâng, thưa các bác, có thể lúc ấy tôi "thần hồn nát thần tính", nhưng tôi vẫn tin rằng những gì tôi nhìn thấy là có thật bởi lẽ phòng bác sĩ trực có 4 bóng đèn neon, loại 1,2 mét, sáng rực. Hơn nữa, hành lang cũng có đèn chứ không phải mập mờ tranh tối tranh sáng mà trông gà hóa quốc.
    Nếu tôi "thần hồn nát thần tính", thì cũng chẳng lý giải được vì sao chồng, con của nạn nhân lại biết ngay bệnh viện chỗ bà ấy nằm mà vào tìm? Cứ cho là anh lái xe Lam khi đến chợ, không nhìn thấy bà ấy đâu nên đã thông báo về cho chồng con bà ấy. Nhưng cả chồng lẫn hai con bà ấy đều khẳng định chẳng hề nghe ai nói gì. Sau này anh lái xe Lam cũng xác định là khi đến chợ, và khi không thấy bà ấy, anh ta thuê một chiếc Honda ôm quay ngược lại tìm chứ không gọi...
    Còn bây giờ, xin viết hầu các bác một câu chuyện nữa, cũng liên quan đến chiếc xe Lam. Chuyện này do bác sĩ Phan Quang Thắng, bạn tôi kể sau khi đọc bài của tôi trên box này.
    CHUYẾN XE LAM MỜ SÁNG
    Ba tôi làm nghề lái xe Lam (lời Bs Thắng). Sáng nào cũng vậy, cứ khoảng 3 giờ là ông thức dậy, rồi chạy xe từ nhà ở quận 6 vào Nông trường Phạm Văn Hai để chở mối - là mấy bà buôn trái cây.
    Sáng hôm ấy, lúc đang qua đoạn đường Bà Hom (đường Bà Hom khi đó còn hoang vắng lắm, hai bên hầu hết là ruộng chứ không nhà cửa san sát, đèn đuốc sáng trưng như bây giờ), thì ba tôi thấy một bà già, đứng bên lề đường, đưa tay vẫy.
    Đường vắng, trời còn tối, cho một khách lên xe - dẫu là đi quá giang cũng chẳng hại gì nên ba tôi dừng xe lại. Ai đã từng đi xe Lam hẳn cũng biết phía sau, trong thùng xe là hai băng ghế dài, người ngồi quay mặt vào nhau. Lúc dừng xe lại, ba tôi chỉ cho bà già lên phía sau, và chỗ bà ngồi là ở đầu băng ghế, ngay sau lưng người lái.
    Chạy được một đoạn, thấy bà già không nói năng gì, ba tôi hỏi: "Bác đi đâu sớm thế?".
    Bà già im lặng. Sợ bà không nghe, ba tôi hỏi lại một lần nữa, và hỏi rất lớn nhưng vẫn chẳng có tiếng trả lời.
    Ba tôi quay lại. Theo lời ba tôi thì: "Khuôn mặt bà già là một tảng thịt nhầy nhụa máu. Hai con mắt là hai cái hốc sâu hoắm, mũi không có còn cái miệng bầy nhầy". Sợ quá, ba tôi vừa la, vừa rú ga, bóp còi ầm ĩ.
    Đến ngã tư - ngã tư này có hai ngọn đèn đường và bên lề đường có mấy người đang đẩy chiếc xe ba gác, ba tôi mới hoàn hồn. Thu hết can đảm quay lại nhìn, ba tôi không còn thấy bà già đâu nữa.
    Thế là ba tôi đi tiếp, vừa lái xe, vừa nam mô niệm Phật. Qua khỏi ngã tư, đường lại tối om. Chạy chừng hơn 1km, ba tôi nhìn thấy một cô gái, áo bà ba trắng, quần đen với chiếc giỏ xách đứng bên lề đường, đưa tay vẫy xe.
    Có thêm người đi thì đỡ sợ. Ba tôi dừng lại, cho cô gái lên xe nhưng lần này, ba tôi kêu cô gái ngồi cạnh ông, trên băng ghế tài xế.
    Vừa chạy, ông vừa kể cho cô gái nghe câu chuyện xảy ra. Lúc kể xong, cô gái nói: "Vậy bác nhìn mặt tôi coi có giống bà già đó không nè".
    Ba tôi quay sang. Vẫn là khuôn mặt nhầy nhụa thịt. Chiếc xe Lam mất lái, loạng choạng rồi lật nghiêng xuống lề đường.
    5 giờ 30 sáng, cả nhà tôi nghe tin ba bị tai nạn. Tôi lao vào bệnh viện. Kết quả thăm khám cho thấy ba tôi gãy xương cẳng tay, mình mẩy xây xát nhiều chỗ. Nằm bệnh viện chỉ 2 ngày thì ba tôi về nhưng gần 1 năm sau đó, ông như người tâm thần. Thỉnh thoảng, ông lại hét lên: "Đừng, đừng nhát tôi", rồi ông chui vào gầm giường, xó bếp như để trốn ai đó. Những lúc như thế, tôi lại phải chích cho ba một mũi thuốc an thần.
    Cuối cùng, theo lời khuyên của một đàn anh tôi là bác sĩ chuyên khoa tâm thần, tôi đưa ba tôi về quê. Ở đó, hàng ngày ông cùng dì Tư tôi đi làm cỏ lúa, đi giăng câu, đặt lưới. và hơn hai năm sau nữa, ông mới phục hồi hoàn toàn nhưng bây giờ, mỗi khi nhìn thấy - hoặc nghe thấy tiếng máy nổ của chiếc xe Lam, hay nghe ai đó nói về chiếc xe Lam, mắt ông lại lạc thần, mặt ông lại dại đi vài phút...
  2. dukickvietnam

    dukickvietnam Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    4.351
    Đã được thích:
    7
    chuyện gặp ma ,đúng là có chuyện ko thể lý giải nổi ,chắc các bác trên kia chưa gặp ,hoặc chưa bao giờ bị ảo giác hay cái gì đại loại như thế ,
  3. anhpharm

    anhpharm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2006
    Bài viết:
    484
    Đã được thích:
    0
    eo ơi khiếp quá, ko biết có phải là co ma thật không nhở hay là do họ tưởng tượng ra thế. Từ truớc đến nay tớ ko tin nhưng vẫn thấy sợ thật ý.
  4. dukich

    dukich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/07/2004
    Bài viết:
    114
    Đã được thích:
    0
    Chuyện xin đi nhờ thì em tin là có thật các bác ạ, có điều con ma trong chuyện của bác mykoyan hơi ác, ai lại dọa người già như thế. Còn em thì cũng bị dính rồi, nhưng chắc không phải là bị ma dọa:
    Cách đây cũng 6-7 năm rồi, ngày ấy về quê nhà em xe khách không nhiều như bây giờ, nên mỗi lần về quê em thường chạy xe máy luôn cho tiện. Hôm ấy, hết giờ làm, chợt nhớ ông bà già, em dắt xe, đội mũ bảo hiểm về quê. Em vẫn còn nhớ dịp ấy sắp đến rằm tháng 7, trời quang đẹp, man mát, em về đến gần nhà thì trời cũng đã tối. Lúc đó em đang đi qua đoạn đường có nghĩ trang của thành phố ngay bên cạnh. Bình thường thì em cũng chẳng để ý đâu, nhưng sau này nghĩ lại thì mới nhớ ra lũ đó mình đang đi qua chỗ đó, còn cách thành phố khoảng 13 km. Đúng lúc ấy thì em thấy có điện thoại, theo đúng bài học an toàn giao thông em giảm tốc độ, tấp vào lề đường nghe. Hóa ra là cô bạn thân ở quê mãi chưa lấy chồng, chuyện trò lả lướt với em một lúc, hẹn tối đi uống cà phê, em chụp mũ vào đầu lên đường tiếp.
    Đường về buổi tối ít xe, thỉnh thoảng mới có chiếc ô tô xẹt qua. Bụng đoi đói, đường lại quang, mà em nhớ hôm đó có sự kiện thời sự gì đó nên em muốn chạy về sớm xem thời sự, em vít ga chạy cho nhanh. Chạy được khoảng 1-2 trăm mét, em bỗng thấy sau lưng mình có tiếng kêu phần phật, cảm giác như đang chở ai đó mặc áo mưa mỏng hay cái áo gió gì đó, giật mình em quay ngoắt lại nhìn thì bỗng xe chao một cái em phải quay lại giữ thăng bằng, thế là mồ hôi em cứ túa ra, em thấy lưng mình lạnh buốt, sau này nghĩ lại chắc tại mồ hôi ra gặp gió lạnh nên vậy. Vừa lúc ấy em thấy có ánh đèn xin đường chớp chớp phía đằng sau, em nhìn vào gương chiếu hậu, thì giời ạ, ngay sau lưng em (trong gương) có hàng mớ vải trắng đang bay tóe ra theo chiều gió (cái loại vải mỏng thưa như vải màn, mà người ta hay dùng để khâm liệm). Em sợ quá, mồm cứ hét lên, ư ư như mơ ngủ, em cứ nhìn đại về bên phải đường, nhấn phanh, may quá dừng đúng một cái hàng rửa xe, em chồm xuống vật cái mũ ra nhìn thì chẳng thấy gì trên xe mình cả. Mấy người ngồi trong nhà chạy ra, tưởng em bị sao, em lắp bắp: các anh có thấy ai ngồi sau xe em không. Mấy bố chẳng nói gì, cứ nhìn em cười nhẹ. Thấy đông người em định thần lại, nhìn quanh xe, quanh đường thì chẳng thấy miếng vải nào cả, em nghĩ từ lúc em nhìn thấy tới lúc em nhảy xuống thì cũng chỉ khoảng 50 mét là cùng, lúc ấy em chạy khoảng 70km/h. Một ông trong nhà vỗ vai em bảo: thôi cứ từ từ về đi, không có gì đâu.
    Em lên xe, quên cả đội mũ bảo hiểm vút mất, cũng may chạy được khoảng 2-3 km, bắt đầu vào thành phố có đèn cao áp, em chạy từ từ lại, thỉnh thoảng ngó sau phát thì chẳng thấy gì. Buồn cười hơn, đến một cái ngã tư (đông người) dừng chờ đèn đỏ, có 1 con bé chạy ra bảo em: anh ơi cho em đi nhờ vào phố tí. Khổ thân nó em quát: mày bị điên à. Con bé mặt nghệt ra, chẳng hiểu sao, lặn mất.
    Về đến nhà, em dắt xe vào sân. Các bác biết sao không, tự dưng em nhìn xuống cái để chân sau, thấy cả hai bên đã gạt ra. Mà em chắc 100% không chở ai thì bao giờ em cũng gạt lên.
    Chắc có ai muốn đi nhờ xe em để về nhà ăn cái rằm tháng 7, chứ cũng không muốn hành hạ em.
  5. dukich

    dukich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/07/2004
    Bài viết:
    114
    Đã được thích:
    0
    mạng lỗi quá, pốt đến 2 lần
    Được dukich sửa chữa / chuyển vào 19:10 ngày 27/12/2006
  6. mykoyan

    mykoyan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2006
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    0
    Rất hài hước và cũng rất có duyên.
    Nếu chú là ku, anh sẽ biểu con em gái anh iu chú.
    Còn nếu thím là hĩm, anh đang có 18 thằng đàn em chưa vợ nè.
  7. lionking_hau

    lionking_hau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/07/2004
    Bài viết:
    2.078
    Đã được thích:
    0
    huhu sợ quá, ko ngủ được rùi bác ơi !
  8. sun___mon

    sun___mon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2006
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0
    zời ạ lúc đầu tưởng là chuyện kì tích của ngành y , kiểu như bênh nhân 2 buông trứng hay là cắt nhầm zạ con của người ta... hoá ra là kể chuyện ma ạ
    bác sỹ này không biết bao nhiu tuổi nhỉ. Kể chuyện ma gì mà như doạ trẻ con ý. Công nhận là khó tin nhưng em chả thấy có vẻ gì là có thật cả , nhất là chuyện thứ hai. nhưng túm lại là đọc cũng thấy hay hay.
    tặng bác sỹ này
  9. TLV1987

    TLV1987 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2004
    Bài viết:
    281
    Đã được thích:
    0
    Truyện này em đọc năm ngoái rồi bác ơi, nhưng người kể lại không phải là bạn của bác, hehe!?!
  10. haiconca

    haiconca Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/08/2006
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Ôi bác Zhivango ơi là bác Zivango, chuyện của bác làm bao người mất ăn mất ngủ mà bác chỉ đền em trai, em gái cho mỗi bác dukich là sao. Hờ hờ hờ, bác phân biết đối xử thế này thì từ nay em ứ vào đọc truyện ma của bác nữa, mà nhỡ có đọc thì cũng ứ thèm sợ nữa. Hờ hờ hờ

Chia sẻ trang này