1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những chuyện ngắn hay và vô cùng ý nghĩa cho cuộc sống

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi sachvang, 09/04/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. sachvang

    sachvang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2012
    Bài viết:
    465
    Đã được thích:
    8
    Không có giá tiền cho tình yêu

    [​IMG]

    Người nông dân nọ có mấy chú chó con cần bán. Ông vẽ một bảng hiệu quảng cáo về chúng và đóng trên cột trụ hàng rào. Khi đang đóng chiếc đinh cuối cùng vào cột trụ, ông cảm thấy bị ai đó kéo nhẹ áo. Nhìn xuống, ông thấy một cậu bé.

    - “Thưa ông” – cậu bé nói, “cháu muốn mua một chú chó con của ông”.

    - “Tốt thôi” – người nông dân nói trong khi lau mồ hôi trên cổ. “Những chú chó con này có bố mẹ rất tốt nên giá khá cao đấy”.

    Cậu bé cúi đầu xuống một lúc rồi thò tay vào sâu trong túi áo rút ra một nắm tiền lẻ đưa cho người nông dân.

    - “Cháu có ba mươi chín xu. Có đủ để ngắm không?”

    - “Chắc chắn rồi” – người nông dân trả lời. Và ông huýt sáo. “Lại đây, Dolly!” – ông gọi to. Từ trong căn nhà nhỏ của mình, Dolly ngoe ngoẩy chạy tung tăng xuống dốc, theo sau là ba chú chó nhỏ dễ thương khác.

    Cậu bé ép mặt vào hàng rào dây xích. Đôi mắt cậu ánh lên đầy vẻ thích thú. Khi những chú chó con xinh xắn đến sát hàng rào, cậu bé chợt nhận ra có gì đó vẫn đang ngoe nguẩy bên trong ngôi nhà của những chú cún.

    Và chầm chậm, một chú chó nhỏ khác xuất hiện, nó nhỏ hơn nhiều so với những con còn lại. Nó trượt xuống dốc. Rồi với một cách khá lạ lùng, chú chó nhỏ bắt đầu bước đi tập tễnh đến chỗ những chú chó khác. Nó cố gắng để bắt kịp các anh em của mình…

    - “Cháu muốn con chó này” – cậu bé nói, và chỉ vào con vật còi cọc nhất.

    Người nông dân quỳ gối xuống cạnh cậu bé và nói: “Con trai, con không muốn chú chó đó. Nó sẽ không bao giờ có thể chạy và chơi đùa với con như những chú chó khác đâu”.

    Nghe thấy thế, cậu bé lùi ra khỏi bờ rào vài bước. Cậu cúi xuống và bắt đầu kéo một bên ống quần của mình lên. Sau ống quần dần hiện ra một thanh trụ bằng sắt chạy dọc hai bên chân của cậu, gắn chặt với một chiếc giày được thiết kế đặc biệt.

    Ngước lên nhìn người nông dân, cậu bé nói: “Ông thấy đó thưa ông, cháu cũng không chạy giỏi lắm. Và con chó nhỏ sẽ cần ai đó hiểu được nó”.

    Nười nông dân cúi xuống và bế chú chó nhỏ lên, cẩn thận đưa cho cậu bé.

    - “Bao nhiêu ạ?” – cậu bé hỏi.

    - “Không có giá” – người nông dân trả lời. “Không có giá tiền cho tình yêu !”
    Sưu tầm
  2. sachvang

    sachvang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2012
    Bài viết:
    465
    Đã được thích:
    8
    Một số câu chuyện ngắn hay và đầy ý nghĩa

    [​IMG]

    Một buổi sáng

    Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhò, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn:
    - Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về.
    Bà hàng phở nhìn nó rồi lại cụp đầu xuống.
    Tưởng bà không nghe, nó nói càng to hơn. Nào ngờ, bà mắng xối xả:
    - Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán?
    Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi. Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày. Mẹ nó đau.

    Gió

    Nhớ ngày xưa, bố đi làm xa, khung cửa vỡ không có người gắn lại. Mù đông về, con và mẹ nằm co ro trong góc. Thỉnh thoảng trong mơ con lạnh, giật mình. Bố viết thư về: "Bao giờ kiếm đủ tiền nuôi Cún, bố sẽ về sửa khung cửa cho Cún nhé!" Con lại rúc vào lòng mẹ, nghe gió luồn qua cả những giấc mơ...

    Bây giờ, nhà mình bốn tầng, cửa làm bằng gỗ lim sáng bóng, những tấm kính sáng loáng lạnh lùng. Trong nhà có đủ cả điều hòa và máy sưởi - con chẳng bao giờ sợ lạnh! Nhưng đêm đến, vẫn chỉ có con và mẹ - nghe gió luồn lạnh buốt trong tim...

    "Bố ơi, bao giờ mới kiếm đủ tiền để bố về sửa khung cửa cho con?"

    Mưa

    Trời đổi gió. Mưa trắng phố phường. Cô gái ngồi sau chàng trai trên chiếc xe máy đời mới, vòng tay ôm eo: "Anh có lạnh không, để em ủ ấm cho anh nhé!" Tiếng cười khúc khích trong veo tan vào màn mưa mờ đục. "Ước gì những cơn mưa kéo dài hơn" - Chàng trai và cô gái nghĩ thầm, nghe niềm vui dâng đầy trong mắt...

    Bên kia đường, bác bán bánh chuối chiên nhìn mưa mà thở dài ngao ngán. Mưa đã mấy ngày không tạnh, ngày nào cũng ế hàng. Mà lại sắp đến hạn nộp tiền học cho con...

    Ngoài trời, mưa vẫn rơi, trắng xóa...

    Người già

    Hồi còn trẻ, bà lăn lộn khắp các chợ nổi tiếng ở vùng đất Nam Định, một tay nuôi năm người con để chồng yên tâm chiến đấu ngoài mặt trận. Bà nổi tiếng cả vùng về sự sắc sảo thông minh - và cả một chút tinh nhanh của những người làm nghề buôn bán. Cơ đồ nhà chồng, một tay bà gây dựng. Năm người con vắng cha mà không có ai phải thất học. Năm người là năm tấm bằng Đại học - người con cả còn được đi nước ngoài du học nữa.

    Mấy chục năm sau...

    Ông mất, các con đón mẹ lên thành phố. Mấy ngày đầu, chưa quen đồ dùng mới, bà làm hỏng hết cả. Hôm nay cũng thế, bà lại làm cháy cái ấm điện mới. Người con cả gắt:
    - Mẹ đúng là lẩm cẩm, chẳng làm được việc gì ra hồn!

    Bà sững người, ánh mắt vụt rơi vào khoảng không xa vắng...
    Anh

    Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố mẹ giận dữ, mắng "Sanh ra... giờ cãi lời bố mẹ...phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út..."

    Anh lặng thinh không nói năng gì... Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!

    Ngày bé Út vào Đại học, phải xa nhà, lên thành phố ở trọ. Anh tự ý bán đi con bò sữa -gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, Út khóc thút thít...Anh cười, "Út ráng học ngoan..."

    Miệt mài 4 năm Đại học, Út tốt nghiệp lọa giỏi, được nhân ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao... Út hớn hở đón xe về quê...

    Vừa bước chân vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của Anh trên bàn thờ nghi ngút khói... Mẹ khóc, "Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ... lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết..."
    Sưu tầm
  3. sachvang

    sachvang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2012
    Bài viết:
    465
    Đã được thích:
    8
    Học cách tha thứ

    [​IMG]

    Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy?
    Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao:
    để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc
    để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó!

    Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình?

    Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta!
    Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!

    Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác!

    Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó!
    Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng
    để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!

    Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp một, cô giáo không cho chúng viết bằng bút bi mà viết bằng bút chì!

    Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất đính sẽ có lúc viết những nét nghuệch ngoặc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình!

    Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một cách hoàn chỉnh!
    Có lúc chúng ta vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa!

    Làm thế nào đây?
    Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác?
    Như vậy có giải quyết được gì không?

    Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải và làm lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn!
    Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lầm vấp ngã hay mắc sai lầm!

    Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trải qua quá trình chập chững với không ít lần vấp ngã!
    Đừng tự trách bản thân mình quá nhiều bạn ạ!
    Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân họ!

    Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống để đối mặt với sai lầm và thất bại một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình – sự bao dung và thứ tha để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải!

    Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà đánh giá con người họ!
    Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm. Quan trọng là họ biết mình sai để sửa. Còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó, mà hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!

    Có câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, bạn đã nghe bao giờ chưa nhỉ?

    Một người phụ nữ phải làm việc 8h/ngày, lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của một người nội trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng tá công việc ở cơ quan khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho chồng và con của cô! Khi người chồng đón con từ trường về, cũng là lúc cô nướng xong mẻ bánh quy trong lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một lúc khiến cho một vài chiếc bị cháy!
    Lúc ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về những chiếc bánh cháy đó không, nhưng chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bát đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về những chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi chứ, hơn nữa mùi vị nhưng chiếc bánh ấy rất ngon!

    Người vợ mỉm cười hạnh phúc!
    Khi đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố nó: có thật bố thích ăn bánh quy cháy không? Không con ạ, anh ta nói với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt mà vẫn phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn. Mà một vài chiếc bánh cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!

    Thế đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh cháy trên đĩa bánh? Không nhiều lắm phải không bạn! Cũng như vết mực đen trên tờ giấy trắng!

    Có lúc chúng ta chỉ biết nhìn vào những sai lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích mà quên rằng họ đã cố gắng rất nhiều!

    Hãy sống bao dung hơn bạn nhé, để cục tẩy của bạn mòn dần theo năm tháng, đừng bao giờ để cực tẩy của bạn mãi mãi như mới xuất xưởng! Bởi vì nếu không sử dụng đến nó cuộc đời của chúng ta sẽ chi chít những vết gạch xóa sau những lần mắc sai lầm! Một tờ giấy như vậy có đẹp đẽ gì không bạn?

    Hãy để nó là một tờ giấy được viết nên bởi những trải nghiệm, những thử thách, quyết tâm và cả sự tha thứ và bao dung nữa, bạn nhé!

    Sưu tầm
  4. sachvang

    sachvang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2012
    Bài viết:
    465
    Đã được thích:
    8
    Lựa chọn

    [​IMG]

    Sáng bữa nọ, một người phụ nữ vừa bước chân ra khỏi cửa thì gặp ba ông lão râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng trên bãi cỏ ngay bên vệ đường. Ba ông lão gật đầu chào người phụ nữ. Tuy chẳng biết họ là ai nhưng nhìn vẻ mệt mỏi hiện lên gương mặt họ, người phụ nữ đoán họ hẳn là những người hành khất đói khát và có lẽ họ đã chờ bà từ lâu lắm. Bà vồn vã mời họ vào nhà dùng bữa. Nhưng ba ông lão đồng thanh hỏi lại:
    “Thế ông chủ có ở nhà không?”
    “Không. Ông ấy đi làm từ lúc mặt trời chưa mọc kia” – người phụ nữ đáp.
    “Thế thì chúng tôi cứ chờ ở đây, chưa vội vào” – ba ông già nói.
    Buổi tối, khi chồng đi làm về, người phụ nữ kể lại chuyện hồi sáng. Người chồng vội bảo vợ ra mời ba ông lão vào nhà. Người vợ bước ra mời nhưng ba ông lão bảo:
    “Chúng tôi sẽ không vào cùng một lúc.”
    “Tại sao vậy?” – người phụ nữ hỏi. Một trong ba ông giải thích:
    “Ông này tên là Giàu Có. Người này tên là Thành Đạt, còn tôi là Tình Yêu. Bà hỏi ông nhà xem gia đình muốn mời ai trong số ba chúng tôi vào.”
    Quay vào nhà, người phụ nữ thuật lại cho chồng nghe lời của ba ông lão. Ông chồng mừng rỡ bảo:
    “Tuyệt! Chả mấy khi có dịp, vậy mình ra mời ông Giàu Có vào để ông ấy làm phép cho ngôi nhà của chúng ta chật ních tiền bạc, châu báu!”
    Người vợ không đồng ý:
    “Anh yêu, tại sao chúng mình không mời ông Thành Đạt?”
    Cô con dâu đang ngồi lặng lẽ trong góc nhà rụt rè đề nghị:
    “Theo con, tốt hơn hết, chúng ta nên mời ông Tình Yêu. Gia đình mình sẽ tràn ngập trong tình yêu.”
    Sau một hồi thảo luận trong gia đình, người phụ nữ bước ra nói:
    “Xin quý vị thông cảm, thể theo ý kiến của quý vị là chỉ mời một người, chúng tôi quyết định mời ông Tình Yêu vào nhà.”
    Ông lão có tên Tình Yêu đứng dậy và bước về phía cửa. Lạ thay hai người kia cũng đứng dậy và đi theo. Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi hai ông Thành Đạt và Giàu Có:
    “Tôi chỉ mời có ông Tình Yêu thôi mà. Tại sao hai vị lại vào?”
    Hai ông lão đáp:
    “Nếu bà mời Giàu Có hay Thành Đạt, hai người còn lại sẽ đứng ngoài. Nhưng vì bà mời Tình Yêu vào nhà nên chúng tôi phải đi theo. Ông ta ở đâu, chúng tôi phải có mặt ở đó. Nơi nào có Tình Yêu, nơi đó ắt có Thành Đạt và Giàu Có!”
    Sưu tầm
  5. sachvang

    sachvang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2012
    Bài viết:
    465
    Đã được thích:
    8
    Giá trị của cuộc sống

    [​IMG]

    Đừng tự hào vì bạn quen biết rộng, mà hãy tự hỏi có bao nhiêu người sẽ thương tiếc khi bạn mất đi,...

    Có một cô gái không may bị mù, quen biết một chàng trai, hai người cùng yêu nhau, đến một ngày cô gái nói với chàng trai: Khi nào em nhìn thấy được thế giới, em sẽ lấy anh làm chồng, rồi đến một ngày kia cô gái được phẫu thuật mắt và Cô nhìn thấy được ánh sáng, lúc này chàng trai mới hỏi cô gái : Bây giờ em nhìn được rồi, em sẽ lấy anh chứ?, cô gái sốc vì thấy chàng trai cũng bị mù như mình, Cô ta đã từ chối chàng trai, chàng trai ra đi với nước mắt và nói rằng: Hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của mình em nhé! đôi mắt đó đã giúp anh nhìn rất nhiều thứ, và cũng chính đôi mắt đó đã giúp anh nhìn thấy được tình cảm em dành cho anh... có thể cho đi những thứ quý giá nhất nhưng có thể bạn sẽ chả được gì...

    Nếu sáng nay bạn thức dậy khoẻ mạnh, nghĩa là bạn hạnh phúc hơn một triệu người rồi đấy, những người không sống được đến tuần sau.

    Nếu bạn chưa bao giờ trải qua chiến tranh hay sự cô độc trong những phòng giam của nhà tù, nếu bạn chưa phải hấp hối vì đói và khát, bạn hạnh phúc hơn, may mắn hơn 500 triệu người trên Thế giới này.

    Nếu bạn đến nhà thờ, không sợ hãi về một ngày tận thế hay cái chết, bạn hạnh phúc hơn 3 tỷ người trên Thế giới.

    Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn được ăn mặc tử tế, bạn có một mái nhà và một cái giường êm ấm, bạn giàu có hơn 75% nhân loại.

    Nếu bạn có tài khoản trong nhà băng, tiền trong ví và một ít xu lẻ trong túi quần, bạn đã thuộc 8% no đủ của toàn Thế giới.

    Nếu bạn đọc những dòng chữ này, bạn sẽ hạnh phúc gấp hai lần vì:

    - Bạn không nằm trong số 2 tỷ người mù chữ.
    - Bạn có máy tính.

    Nếu nhìn Thế giới dưới góc độ như thế này ta sẽ thấy rằng chúng ta, những con người, cần sự thông cảm, đoàn kết, sự nhân ái và trí thức đến mức nào !
    Bạn hãy nghĩ về điều đó! Dừng chân và suy nghĩ!

    Không có bạn tôi vẫn sống. Không có bạn tôi vẫn đi về phía trước. Không có bạn tôi vẫn trò chuyện với mọi người. Không có bạn tôi vẫn cười đùa. Không có bạn tôi sẽ không còn muốn bệnh. Nhưng... Không có bạn cuộc sống không còn ý nghĩa. Không có bạn phía trước vẫn là màu đen. Không có bạn những cuộc nói chuyện với mọi người dường như vô vị. Không có bạn thì nụ cười đó của tôi dường như rất gượng. Không có bạn bệnh làm gì để chẳng ai lo lắng.

    Đây là một bài thơ đại giải hay nhất năm 2005 do một em bé Châu Phi viết:
    Khi tôi sinh ra, tôi màu đen.
    Khi tôi lớn lên, tôi màu đen.
    Khi tôi đi dưới nắng, tôi màu đen.
    Khi tôi sợ, tôi màu đen.
    Khi tôi bệnh, tôi màu đen.
    Và khi tôi chết, tôi vẫn màu đen.

    Còn bạn, hỡi người da trắng.
    Khi bạn sinh ra, bạn màu hồng.
    Khi bạn lớn lên, bạn màu trắng.
    Khi bạn đi dưới nắng, bạn màu đỏ.
    Khi bạn lạnh, bạn màu xanh.
    Khi bạn sợ, bạn màu vàng.
    Khi bạn bệnh, bạn màu xanh (lá).
    Và khi bạn chết đi, bạn màu xám.
    Thế mà bạn gọi tôi là da màu ư?

    Ngày xưa còn bé, bạn bè giận nhau chỉ cần chu miệng “bo bo xì ”, ngoảnh mặt đi là xong, chi vài phút sau là quên béng đi mất, chơi với nhau rồi lại giận nhau, nhẹ nhàng như không. Người lớn giận không như trẻ con. Giận là không thèm nói chuyện, không thèm nhìn mặt. Là xóa hẳn nhau ra khỏi cuộc đời. Giận là giận thật lâu có khi là mãi mãi. Người lớn tự cho mình hiểu biết thế nhưng lại dở hơn trẻ con rất nhiều. Người lớn thậm chí không hiểu được cái ý nghĩa rất đơn sơ của tình bạn: BẠN NGHĨA LÀ LUÔN THA THỨ!

    Bạn có biết tại sao giữa các ngón tay của chúng ta lại có những khoảng cách không ? Nghĩ một chút đi. Và câu trả lời giản dị lắm: Đó là để những khoảng trống đó trên tay bạn được lấp đầy bởi những ngón tay của người khác...

    Khi tôi nhìn lại quá khứ, tôi nhớ đến những giọt nước mắt mà tôi đã khóc, những câu chuyện vui mà tôi đã cười, những điều tôi có được và những điều tôi đã đánh mất... Nhưng có một điều mà tôi sẽ không bao giờ hối tiếc, đó là ngày mà bạn trở thành bạn tôi...

    Ta sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn. Trong tình yêu, nếu bạn yêu một ai đó, hay cố gắng bên người đó. Và khi người đó thuộc về bạn, hãy trân trọng và gìn giữ. Bởi tình yêu không phải là một món đồ mà khi mất ta dễ dàng tìm lại được. Và nếu bạn may mắn có lại được thì trong tim người đó cũng đã hiện hữu một vết thương khó lành...

    Một hạt cát có thể bị cuốn trôi bởi sóng biển...
    Một hạt mưa có thể vỡ tan vì lòng đất...
    Một chiếc lá có thể rời cành vì cơn gió...
    Một ngôi sao có thể vụt tắt vì mây đêm...
    Một vạt nắng có thể dịu dàng vì hoàng hôn...
    Một trái tim có thể ngừng nhịp vì yêu thương...
    Mọi thứ có thể bắt đầu và mọi thứ có thể sẽ kết thúc. Hãy luôn yêu thương và trân trọng những gì đang tồn tại xung quanh bạn, đừng để đến khi nó mất đi, bạn sẽ hối tiếc nhiều lắm đấy.

    Cuộc tình nào cũng có chương mở đầu.
    Nhưng không hẳn là có hồi kết thúc.
    Tình đơn phương đâu có ai hạnh phúc.
    Biết vậy mà tại sao ta vẫn yêu?
    Tình đơn phương làm dừng bước cô liêu.
    Của lữ khách lạc chân trong trang tình.
    Làm con người bỗng trở nên cao cả.
    Dám đánh đổi tất cả vì người yêu.
    Tình đơn phương không phải là cao siêu.
    Nhưng có ai hiểu thấu nỗi lòng này.
    Chỉ những người yêu đơn phương mới biết.
    Rằng đơn phương - vô vọng biết bao nhiêu...
    Dù chẳng được đáp trả một tình yêu
    Dù có phải đánh đổi cả cuộc đời
    Nhưng tự hào vì tình yêu đã lớn
    Dù chỉ trong trái tim...

    Có những điều bạn học được ở trường, nhưng cũng có những điều chỉ có cuộc sống mới dạy được cho bạn. Sự học là suốt đời và hãy làm một người học trò chăm chỉ. Bởi vì khi bạn càng biết nhiều, bạn sẽ ngẫm ra một điều rằng mình vẫn chưa biết gì cả...

    Nếu bạn bỏ một nhúm muối vào một cốc nước, có thể cốc nước ấy sẽ không còn uống được, nhưng nếu cũng nhúm muối ấy bỏ vào một hồ nước thì dòng nước ấy vẫn trong ngọt. Vậy vấn đề không chỉ đơn giản là có ai đó đã bỏ một nhúm muối vào cuộc sống của bạn, mà là còn ở bạn: trái tim bạn là một hồ nước lớn hay chỉ là một cốc nước nhỏ?

    Cuộc sống là hình vuông bởi vì nó có 4 cạnh: yêu, ghét, vui và buồn, chúng lần lượt song song nhau và không bao giờ thiếu nhau được. Tình bạn là hình tam giác bởi vì nó có 3 cạnh: yêu thương, chung thuỷ và cảm thông, chúng lần lượt nối với nhau và không bao giờ tách rời...Tình yêu là hình tròn bởi vì tình yêu không bao giờ có bắt đầu và kết thúc, bạn cứ đi và đến một ngày, bạn sẽ phải quay trở lại nơi mà bạn bắt đầu.

    Người phụ nữ được những người cứu hộ tìm thấy dưới đống đổ nát của một ngôi nhà, rõ ràng là cô ta đã chết. Nhưng dưới thân cô là một đứa trẻ 3 đến 4 tháng tuổi. Người mẹ đã uốn cong cả hai đầu gối, chống tay trên sàn để tạo ra một khoảng không gian an toàn cho đứa con bé bỏng của mình. Khi đứa trẻ được kéo lên thì người ta tìm thấy một cái điện thoại trong quần áo bé. Một tin nhắn trên màn hình hiện lên: “Con yêu dấu của mẹ, nếu con còn sống, hãy nhớ rằng mẹ yêu con rất nhiều!”.
    Sưu tầm
  6. sachvang

    sachvang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2012
    Bài viết:
    465
    Đã được thích:
    8
    Niềm vui của sự trao tặng

    [​IMG]

    Sự đóng góp xuất phát từ nghĩa vụ, còn sự tận tụy tự nguyện thì xuất phát từ niềm vui. Và khi cho đi trong niềm vui, chúng ta sẽ cảm nhận được vị ngọt của niềm hạnh phúc.

    Bạn có thể hiểu được tầm quan trọng của việc tiết kiệm tiền bạc. Và bạn cũng đã học được cách tiêu xài hợp lý. Nhưng bạn có học được cách cho đi chưa? Chia sẻ là một phần quan trọng để tạo nên cuộc sống toàn vẹn và hạnh phúc. Và đó là một hành động sẽ mang lại cho bạn niềm vui khi bạn biến nó thành một điều thường lệ.

    Tôi rất thích câu chuyện vui sau đây. Có một con gà và một con heo đang trên đường thì tình cờ nhìn thấy một bảng quảng cáo vẽ hình bữa ăn sáng với thịt heo muối và trứng tráng. Con gà dừng lại nhìn hình vẽ một cách khâm phục và nói: “Bạn có thích hình vẽ đó không? Bạn có thấy vui sướng khi mình được cho đi như thế không?”

    Con heo trả lời: “Ừ, cũng có thể, nhưng đối với bạn, đó là sự đóng góp. Còn đối với tôi đó là sự tận hiến”.

    Có một ranh giới đâu đó giữa đóng góp và trách nhiệm. Có sự đóng góp xuất phát từ nghĩa vụ nhưng một sự tận tụy tự nguyện xuất phát từ niềm vui. Và khi cho đi trong niềm vui, chúng ta sẽ cảm nhận được vị ngọt của niềm hạnh phúc.

    Nếu chưa bao giờ nếm trải niềm vui của sự tự nguyện, hãy thử xem. Bạn rồi sẽ ngạc nhiên thú vị trước niềm hạnh phúc mà bạn cảm nhận được.

    Và nếu bạn băn khoăn không biết nên cho đi bao nhiêu thì hãy tự hỏi mình, bạn muốn hạnh phúc đến mức nào?
    Sưu tầm
  7. sachvang

    sachvang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2012
    Bài viết:
    465
    Đã được thích:
    8
    Vượt qua nỗi buồn, dễ hay khó?

    [​IMG]

    Trong cuộc sống sẽ có những lúc bạn cảm thấy chán chường, tuyệt vọng, thậm chí rơi vào hoàn cảnh mà ngay cả những người mạnh mẽ nhất cũng phải “rơi nước mắt”. Nhưng khóc thì lại bị cho là yếu đuối quá và bạn không muốn làm điều đó.

    Nỗi buồn cứ “đeo bám” bạn, vậy phải làm sao? Hãy làm theo những lời khuyên dưới đây, đảm bảo bạn sẽ “nhẹ lòng” hơn rất nhiều.

    Đừng kìm nén cảm xúc

    Nếu bạn đang buồn thì đừng nên cố gắng gượng cười bởi vì chính nụ cười ấy sẽ “bóc mẽ” bạn ra thôi. Khi bạn cần “khóc” và muốn “khóc”, hãy để những giọt nước mắt “rơi” tự nhiên. Kìm nén nỗi buồn không thể làm cho nỗi buồn biến mất, mà nó sẽ dồn nén lại, bạn sẽ phải đối diện với nó ngày này qua ngày khác, thậm chí lâu ngày có thể gây ra một số bệnh về tâm lý như hay lo âu, cáu gắt, trầm cảm…

    Khi cuộc sống trở nên khó khăn với bạn, hãy lựa chọn thời gian cũng như địa điểm thích hợp để có thể “thoải mái” khóc. Nghe có vẻ hơi kỳ lạ nhưng sẽ rất hiệu quả đấy!

    Chọn địa điểm và không gian “an toàn”

    Bạn mới được thông báo một tin buồn, nhưng bạn đang ở chỗ đông người không thích hợp để “mít ướt” chút nào. Hãy tìm một khoảng không gian riêng tư để “trút bỏ” nỗi buồn, bạn nhé!

    Bước đầu tiên bạn cần làm là chọn ngày và giờ. Có thể bạn sẽ mất khoảng 15 phút hoặc vài giờ.

    Điều quan trọng bạn cần làm là thiết lập khoảng thời gian bắt đầu và kết thúc. Điều này không có nghĩa là kết thúc khoảng thời gian ấy, bạn không được phép buồn nữa mà chỉ đơn giản bạn sẽ hết buồn nhanh hơn (sau khi đã đặt ra cho mình một giới hạn).

    Bước tiếp theo là lựa chọn một nơi an toàn để đi đến đó. Nơi đó có thể là chính ngôi nhà thân yêu của bạn, công viên…hoặc bất cứ nơi nào bạn có thể ngồi một mình mà không sợ bị người khác phát hiện.

    Khi đã chọn lựa được ngày, giờ, địa điểm, hãy nhờ đến “chất xúc tác”. Bạn có thể nghe nhạc, viết thư, xem phim…nó sẽ giúp bạn dễ “mủi lòng” hơn.

    Bạn cũng có thể áp dụng một “mẹo” khác như sau: Tự viết cho mình một bức thư động viên bằng cách đặt ra một giả thuyết rằng nếu người khác rơi vào hoàn cảnh giống như bạn, bạn sẽ khuyên gì?

    Tự tạo cho bạn cảm giác được quan tâm, chăm sóc cũng là một ý tưởng hay. Bạn có thể uống một tách trà nóng hoặc trà thảo dược và làm bất cứ điều gì để giúp bạn cảm thấy được yêu thương.

    Tuy nhiên, bạn cũng không nên gây áp lực cho bản thân. Nếu sau tất cả những gì đã làm mà bạn vẫn không muốn khóc, đó cũng là một dấu hiệu tốt và thời gian mà bạn bỏ ra không hề lãng phí.

    Cuối cùng, bạn hãy nói lời “tạm biệt” với nỗi buồn bằng cách nghe một bản nhạc nhẹ hoặc ra ngoài đi bộ nhanh.

    Bất cứ khi nào bạn cảm thấy buồn, thấy cuộc sống thật khó khăn, hãy thử làm theo những bước trên, niềm vui sẽ “mỉm cười” với bạn. Nếu như nỗi buồn là quá lớn, bạn không thể nào thoát ra khỏi “cái bóng” của nó, hãy tìm đến bạn bè, người thân để chia sẻ hoặc để các chuyên gia tâm lý giúp đỡ bạn.

    Sưu Tầm​
  8. sachvang

    sachvang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2012
    Bài viết:
    465
    Đã được thích:
    8
    Ly và nước

    [​IMG]

    Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"​

    Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"​

    Ly đáp: "Chắc vậy!"​

    Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.​

    Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.​

    Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.​

    Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.​

    Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.​

    Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"​

    Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.​

    Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.​

    Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.​

    Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.​

    Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.​

    Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng?​

    Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?​

    Sưu Tầm​
  9. sachvang

    sachvang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2012
    Bài viết:
    465
    Đã được thích:
    8
    Sống là không chờ đợi...

    [​IMG]

    Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ và lấy ra một gói nhỏ được gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bảo: Đây không phải là một gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp... Anh vứt lớp giấy bọc và lấy ra chiếc áo lót mịn màng, rồi nói: Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy vào lần đầu tiên chúng tôi sang New York, cách đây 8-9 năm nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc! Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt, vậy thì hôm nay tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi... Anh đến cạnh giường và đặt chiếc áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa đây sẽ được bỏ vào áo quan. Vợ anh vừa mới qua đời...​

    Quay sang tôi, anh bảo: "Đừng bao giờ giữ lại một cái gì để chờ dịp đặc biệt cả... Mỗi ngày sống là một dịp đặc biệt rồi...".​

    Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này và nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi...​

    Bây giờ tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt thời gian dọn dẹp nhà cửa. Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn... Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc. Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm mà mình phải nếm... Từ ngày ấy tôi không còn cất giữ một cái gì nữa... tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày, tôi mặc đồ mới để đi siêu thị hay bất cứ nơi nào khi tôi cảm thấy thích... Tôi không còn dành nước hoa hảo hạng cho những dịp đại tiệc, tôi xức bất kỳ khi nào tôi muốn...​

    Những cụm từ như "một ngày gần đây" hay "hôm nào" đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi. Điều gì đáng bỏ công thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ. Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa (một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường). Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến nhà chơi... có thể cô sẽ gọi điện thoại cho vài người bạn cũ và làm hoà hay xin lỗi về những chuyện bất hoà trước đây...​

    Tôi đoán rằng cô ấy sẽ đi ăn các món Tàu (vì cô ấy rất thích thức ăn Tàu). Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn. Tôi sẽ rất áy náy vì tôi không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi, áy náy vì thường không nói với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ... áy náy vì mình chưa viết những lá thư mà mình dự định "hôm nào" sẽ viết.​

    Giờ đây, tôi không chần chờ gì mà không hẹn lại và không giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi. Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một dịp đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút... đều đặc biệt cả.​

    Nếu bạn đọc được bản văn này ấy là vì một ai đó muốn điều hay cho bạn, và vì bạn cũng có quanh mình những người bạn quý yêu. Nếu bạn quá bận đến độ bạn không thể dành ra vài phút để copy và gởi bản văn này đến cho ai khác, rồi tự nhủ "mai mốt tôi sẽ gửi" thì mai mốt đó có thể là một ngày thật xa hoặc là bạn sẽ không bao giờ gửi được...​
    ***​
    Sống là không chờ đợi...​


    Lúc này đang rất muốn đi bon chen, đú đởn, rất muốn lang thang blog của mọi người, muốn đi xem phim, rất muốn đi công viên Vầng Trăng để được chơi trò chơi và hét, muốn rất nhiều nhiều thứ... Định rằng thi xong sẽ xử lý tất cả những cái muốn đó này.​

    Ơ nhưng sống là không chờ đợi cơ mà?​

    Biết thế, có điều thứ hai là thi, những cái muốn đó không chờ thì ai học hộ cho nhỉ? Rốt cuộc thì vẫn phải mai mốt mới làm được thôi.​

    Sống là không chờ đợi... Vì cho dù có nhiều việc vẫn phải chờ, thì cuộc sống không phải lúc nào cũng chờ bạn.​

    Và...​

    Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người bạn?​
    Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người?​
    Sao phải đợi có một chỗ làm tốt mới bắt đầu công việc?​
    Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút?​

    Sao phải đợi thất bại mới nhớ đến một lời khuyên?​
    Sao phải đợi một nỗi đau rồi mới nhớ đến một lời ước nguyện?​
    Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ?​
    Bạn ơi, sao phải đợi? Bởi có thể rằng bạn không biết bạn sẽ đợi đến bao lâu.​

    Đã bao nhiêu lần ta chần chừ để rồi cơ hội vuột đi?...​
    Hãy làm những gì mà bạn muốn, làm những gì bạn cho là đúng.​
    Hãy biết nắm lấy cơ hội, đừng để phải hối tiếc bạn à.


    Sưu Tầm
  10. sachvang

    sachvang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    25/01/2012
    Bài viết:
    465
    Đã được thích:
    8
    Thất bại có đáng sợ thật không?

    [​IMG]

    Bạn làm một bài kiểm tra đạt điểm thấp, công việc kinh doanh đầu tiên bị thất bại, bạn không xin được việc làm thêm phù hợp với thời gian học của mình…

    Và muôn vàn những khó khăn mà bạn đang gặp phải. Bạn cho rằng mình thật xui xẻo và đã thất bại rồi. Bạn chán nản, buồn rầu và chẳng còn tìm thấy một chút ánh sáng của hy vọng vào một tương lai tốt đẹp. Mọi thứ trở nên ảm đạm và bạn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

    Nhưng bạn ơi! Mọi chuyện chưa đến nỗi là quá tồi tệ hay ảm đạm như vậy đâu. Ai trong chúng ta cũng đều mong muốn mọi chuyện tốt đẹp và may mắn đến với mình. Nhưng trên con đường để đi tới thành công không bao giờ trải đầy hoa hồng hay thảm đỏ. Mà trên con đường đó luôn có những ổ gà hay thậm chí là ổ voi. Bạn muốn bước tiếp ư? Chẳng còn cách nào khác là bạn phải vấp một hai ổ gà thì bạn mới có thể đi đến đích một cách trơn tru và hãnh diện. Thất bại luôn là bạn song hành cùng thành công trong cuộc đời bạn. Hãy thử tìm hiểu một số những điều tuyệt vời mà thất bại mang lại cho bạn nhé:

    Thất bại giúp bạn có cơ hội để nhìn lại những lỗ hổng mà bạn đang còn thiếu: Những kiến thức hay cách làm cũ rích mà bạn tiến hành bấy lâu nay đã không hiệu quả và bạn còn thiếu một chút gia vị nào đó cho thành công của mình. Khi thất bại rồi bạn mới có cơ hội để biết được chút gia vị đó là gì để thêm nó vào và chuẩn bị cho thành công sắp tới.

    Thất bại giúp bạn bỏ qua được những cách làm không đúng: Bạn đã áp dụng rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không đạt được kết quả như mong muốn. Vậy thất bại sẽ giúp bạn biết được rằng những phương pháp mà bạn đã thử đều không đúng và bạn sẽ không bao giờ làm phải lại nó một lần nữa.

    Thất bại giúp bạn trưởng thành hơn: Khi thành công bạn luôn sống trong niềm vui và hạnh phúc nhưng khi thất bại bạn sống trong sự chiêm nghiệm. Bạn nhận thức được mọi vấn đề một cách sâu sắc và lý trí hơn. Bạn biết phân tích vấn đề một cách toàn diện và thấu đáo hơn. Nếu không có thất bại thì có lẽ bạn sẽ không có thời gian và bản lĩnh để làm được điều này.

    Thất bại giúp bạn nhận ra giá trị cuộc sống: Khi bạn có tất cả thì bạn sẽ không bao giờ trân trọng những gì mình đang có. Nhưng khi bạn không còn gì cả thì bạn mới biết quý những gì mà mình đã từng có. Vì vậy bạn mới có ý thức giữ gìn và tận hưởng những phút giây tuyệt vời do cuộc sống mang lại.

    Thất bại giúp bạn nhận ra lòng người. Khi bạn thành công và giàu có thì bạn có nhiều bạn bè, tình nhân vây quanh. Nhưng khi bạn thất bại thì có chắc những người đó vẫn còn ở bên cạnh bạn. Lúc đó bạn nhận ra ai mới thực sự là người yêu thương, quan tâm và muốn chia sẻ với bạn.

    Bạn thấy đấy, thất bại đâu có đáng sợ như bạn vẫn tưởng phải không? Vậy vì sao bạn không dám làm những việc mình muốn chỉ vì sợ thất bại. Có thất bại mới dẫn bạn tới một thành công vẻ vang và vinh quang hơn.

    Sưu tầm​

Chia sẻ trang này