1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những chuyện tình yêu hay (Không đọc không được)

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi nangthuytinh85, 10/11/2011.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. nangthuytinh85

    nangthuytinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn: Anh đừng yêu một con đĩ...

    - Cô làm gái phải không?

    Nó ngước mắt nhìn thằng đàn ông vừa hỏi. Mặt non choẹt, chạy chiếc xe wave Trung quốc còn khá mới, quần tây áo sơ-mi cũ, mắt lờ đờ, người nồng nặc mùi rượu.

    - Ừ, thì sao…

    - Tôi muốn chơi cô… - Hắn trả lời một cách không thể thẳng thắn hơn được nữa.

    Nó nhìn hắn… nhìn không chớp mắt, rồi nó cười, ôm bụng cười sặc sụa, gập người ngồi xuống đường mà cười. Trời ạ, lần đầu tiên nó gặp một thằng khách nói trắng trợn vào mặt nó là: “Tôi muốn chơi cô…”

    - Cô cười cái gì? Cô làm gái, tôi muốn chơi gái… Được ko?

    - Được, được. Được chứ. Tôi làm gái. – Nó nói mà vẫn còn cảm thấy buồn cười.

    - Bao nhiêu tiền?

    - 200, tiền phòng anh tự trả.

    Hắn mò mẫm các túi quần, rồi nói với nó.

    - Tôi còn một trăm rưỡi thôi, được không… Còn tiền phòng thì… về chỗ trọ của tôi đi…

    Trời đất ơi… Đi chơi gái mà trả giá… Nó lại ôm bụng mà cười, đâu ra cái thằng cha khùng này vậy trời. Nhưng bỗng dưng nó lại muốn ngủ với thằng khùng này. Là đĩ, nó đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Nhưng một thằng khùng ăn nói thật thà như thằng cha này, thì nó chưa từng thử qua.

    - Về nhà ông, ông giết tôi rồi sao???

    - Ờ… thì… cô không tin thì thôi… Tôi tìm người khác.

    - Thôi được rồi ông kẹ… Đưa tiền trước đi.

    - Không, chơi xong tôi đưa, đưa trước rồi cô bỏ chạy rồi sao.

    Nó vừa cười vừa lắc đầu, leo lên chiếc xe wave tàu của hắn ta và băng qua những con đường Sài gòn vẫn còn sáng đèn mặc dù đã hơn 2h sáng.

    Căn phòng trọ của hắn nằm trong dãy phòng bình dân, nhìn vẻ bề ngoài của mấy căn phòng, nó đoán rằng đây là khu dành cho những người cũng vất vả mới kiếm được tiền để chu toàn cuộc sống. Khu phòng trọ nó đang thuê cũng vậy.

    Hắn nhẹ nhàng dắt xe vào phòng trọ, tránh gây ồn vì cũng đã hơn 2h sáng. Căn phòng nhỏ, không có nhiều vật dụng và khá gọn gàng so với 1 thằng thanh niên sống 1 thân 1 mình như hắn. Hắn chỉ tay vào chiếc nệm mỏng đặt dưới sàn nhà.

    - Cô… ngồi đó đi. – Rồi quay qua rót cho nó ly nước. Bỗng dưng nó thấy cảm động, hình như đây là lần đầu tiên có một thằng khách làng chơi rót cho nó 1 ly nước trước khi hành sự.

    Nó đưa tay nhận ly nước từ hắn, khẽ nói:

    - Anh… cởi đồ ra đi.

    - Ừ, ừ nhĩ. – Hắn hơi bối rối và mắc cỡ. Nó cảm nhận được rõ ràng là cái quyết định kiếm 1 con đĩ của hắn chỉ xuất phát khi hắn say rượu, và bây giờ khi hơi men tan đi, hắn bắt đầu thấy rằng quyết định của mình là quá mạo hiểm. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao…

    Nó đứng dậy, để ly nước lên bàn, rồi nhẹ nhàng giúp hắn cởi bỏ những chiếc nút của cái áo sơ mi sờn cũ. Nó và hắn bắt đầu cuộc mua bán của mình. Hắn vụng về. Rất vụng về. Với kinh nghiệm của một con đĩ, nó lờ mờ đoán rằng, có thể đây là lần đầu tiên hắn chạm vào thân thể của một người đàn bà. Tại sao người đó lại là nó???

    Cuộc mua bán diễn ra chóng vánh và ngắn ngủi. Với một người không nhiều kinh nghiệm như hắn, điều này cũng dễ hiểu thôi. Nó ngồi dậy, hỏi hắn:

    - Anh có thể chở tôi lại chỗ hồi… - Câu hỏi ngưng lại, vì nó thấy hắn đã ngủ tự lúc nào. Có lẽ hơi men và hơi tình đã làm cho hắn quá mệt mỏi rồi. Nó đưa mắt nhìn quanh căn phòng trọ mình đang ngồi. Rồi bỗng dưng nó mỉm cười, nằm xuống bên cạnh hắn và quàng tay qua ôm ngang bụng người đàn ông vừa “chơi” nó.

    Hắn là người khách duy nhất đêm nay của nó.


    Sáng tỉnh dậy, nó thấy nét mặt lúng túng của hắn khi nhìn nó. Rõ ràng là hắn vẫn nhớ đêm qua mình đã làm gì, nhưng hình như hắn không ngờ một việc như vậy lại có thể xảy ra.

    - Xin lỗi cô… Tôi… tôi ngủ quên, để tôi chở cô về liền.
    - Anh ăn bánh, mà chưa có trả tiền đó. Tính xù hả?

    - Tôi… quên mất, của cô đây. – Hắn lục lọi túi mình rồi móc ra 150 ngàn đưa cho nó. Nó cầm tiền, rồi lấy tờ 50 ngàn đưa lại cho hắn.

    - Hôm qua tui khuyến mãi, giảm giá đặc biệt cho anh đó. Lần sau… nhớ ghé ủng hộ tui nữa nha. – Nó nói rồi phì cười. – Tui tự về được rồi. Chỗ này cũng gần chỗ của tui.

    Nó bỏ đi khi hắn vẫn còn đứng ấp úng không biết phải nói gì. 20 ngàn tiền xe ôm từ chỗ hắn về nhà nó. Lần đầu tiên nó đi khách với giá 80 ngàn… Đĩ ơi, mày mất giá dữ vậy sao???


    Lần thứ 2 nó gặp hắn.

    Vẫn chiếc xe wave Tàu còn khá mới, vẫn bộ đồ sờn cũ. Và nó nhận ra hắn.

    - Ah, anh muốn “chơi” tui nữa hả?? – Nó hỏi hắn, không giấu nụ cười.

    - Cô vẫn còn… đứng đây àh.

    - Tui là gái đứng đường, không đứng đây thì đứng đâu.

    - Có mấy lần, tui ghé kiếm cô, nhưng không gặp. Tưởng cô đi chỗ khác rồi.

    - Cái gì??? Anh kiếm tui hả? Chi dạ?

    - Thì … tôi muốn gặp cô.

    - Vậy hôm nay gặp rồi đó. Rồi anh tính sao?

    - Nhưng, ừm… hôm nay tôi hết tiền rồi, còn có 100 ngàn thôi. Nên tôi muốn cô đi ăn với tôi thôi. Được không?

    Cái gì vậy??? Một thằng khách làng chơi quay trở lại mời một con đĩ đi ăn. Đây đâu phải tiểu thuyết diễm tình. Nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra với nó???

    - Ừ, thì đi. Tui cũng đói bụng rồi.

    Nó leo lên xe hắn ta và 2 người tấp vào một quán hủ tiếu gõ ven đường gần đó. Nó ăn 2 tô, hắn ta 2 tô, 5 ngàn một tô, 20 ngàn cho bữa ăn của 2 người.

    - Cô uống gì không?

    - Có thùng trà đá kìa, bày vẻ làm cái gì cho tốn tiền.

    Hắn chở nó lại chỗ cũ, trước khi chia tay, hắn xin số điện thoại của nó.

    - Anh tính nâng cấp tui từ gái đứng đường lên ******* đó hả??? – Nhưng rồi nó cũng để cho hắn nâng cấp.


    Lần thứ 3 nó gặp hắn.

    Vẫn trong căn phòng trọ của hắn. Vấn với giá 150 ngàn. Nhưng khác ở chỗ: Hắn không say.

    Hắn ý thức được mình đang làm gì, sẽ làm gì và phải làm gì. Hắn làm những việc đó một cách từ tốn và nhẹ nhàng với nó. Nó tự hỏi, phải chăng đấy là bản năng của một thằng đàn ông khi ngủ với đàn bà. Tự khắc nó sẽ biết phải làm gì mà không cần ai chỉ dạy.

    Đã từ lâu, nó quên cảm giác yêu thương khi phải quan hệ thân xác. Đó là công cụ kiếm sống của nó. Để lo cho bản thân, để lo cho bà ngoại nó và cả đứa con thơ đang ở quê nhà. Nó không yêu công việc này, nhưng đó là thứ duy nhất nó có thể làm để kiếm ra tiền. Nói đúng ra, nó là một con đĩ không yêu nghề.

    Nhưng lần này, sự nhẹ nhàng và nâng niu của hắn làm cho nó có cảm xúc yêu thương. Hắn như một cơn mưa, làm tươi mát khu vườn đang khô úa của nó. Bất chợt, nó kéo hắn ta và hôn hắn ta thật nồng cháy.

    - Cho em xin điếu thuốc. – Nó bảo hắn ta, và nó thấy hắn hơi ngạc nhiên khi nghe nó thay đổi cách xưng hô.

    Nó đốt thuốc, rồi nhả khói và nói chuyện cùng hắn. Lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy với một thằng khách làng chơi.

    “Em làm gái được 3 năm nay rồi. Quê em ở Bầu Lâm, vùng sâu vùng xa chắc anh không biết đâu. Nhà em còn bà ngoại em… và con em. Con gái, nó 6 tuổi rồi. Anh đừng có trố mắt nhìn em. Nó không có cha. Trong lòng em, thằng cha khốn nạn của nó chết rồi. Năm em vừa 18 đôi mươi, thằng sở khanh đó cưa cẩm em, rồi sau khi ngủ với em xong, nó lặn mất tâm. Khốn nạn… Khi biết mình mang bầu, em nhất quyết giữ đứa con, vì dù gì, đó cũng là một phần máu thịt của em. Ba má em mất khi em còn nhỏ, tai nạn giao thông, bà ngoại nuôi em từ đó tới giờ… Nhà em nghèo lắm. Sau khi sinh con được 3 năm, em quyết định lên Sài gòn kiếm sống, chứ không thể ở dưới đó ôm nhau mà chết đói được. Lúc đầu em lên đây ở với một con nhỏ bạn cùng quê. Nó làm gái. Cũng nó dẫn em đi làm đó. Lúc đầu em phân vân lắm. Nếu em là một con nhỏ còn trinh trắng, chắc em không làm đâu, nhưng mà… còn cái gì để mất nữa. Bạn em đâu àh? Nó bị hốt đi cải tạo rồi. Đợt đó may mà em chạy kịp, chứ không, anh cũng không gặp được em đâu…”



    Lần thứ 4. Nó và hắn gặp nhau. Vẫn là 150 ngàn.

    Lần thứ 5 nó và hắn gặp nhau. 150 ngàn.

    “Anh tốt nghiệp Đại học được 2 năm nay rồi, nhưng cầm tấm bằng đi đâu xin việc cũng không ai thèm nhận. Dân tỉnh lẻ, ngoại ngữ không giỏi, lúc đi học thì chỉ lo cắm đầu mà học, không đi làm ở đâu cả, tới khi tốt nghiệp rồi, cầm tấm bằng trên tay, mới thấy là mình thiếu kinh nghiệm thực tế một cách dã man. Nếu anh là chủ, anh cũng không thuê 1 thằng như anh. Đói thì đầu gối phải bò, anh ra chạy xe ôm để kiếm sống qua ngày, và kiếm tiền để tiếp tục trụ lại cái đất Sài Gòn này xin việc. Anh không muốn về quê. Đúng là nơi đó là quê hương anh, nhưng… anh sợ cái nghèo khổ của nó. Và anh sợ làm ba má anh mất hi vọng. Dù cho là nằm mơ, họ vẫn mơ là anh sẽ học hành thành tài và kiếm được việc làm tại đất Sài Gòn này. Em hiểu cái cảm giác mơ ước của người khác đè nặng lên vai mình thế nào không???”

    - Cả em và anh… Chúng ta đều sống vì người khác, vì gia đình… Sao ta không sống cho bản thân ta.

    - Thử hỏi, ai có thể tự sống theo ý mình muốn???.

    Lần thứ 6… 150 ngàn.

    - Em đang thuê nhà bao nhiêu tiền 1 tháng?

    - 700, điện nước luôn chừng 800, mà con mẹ chủ nhà đang đòi tăng giá theo giá xăng.

    - Bên này cũng 700, nhưng được cái bao điện nước… nếu em không ngại thì… ừ, dọn qua đây ở chung với anh đi. Cho đỡ tiền thuê nhà.

    - Từ gái đứng đường, anh nâng cấp em thành *******, giờ tính thành gái bao luôn hả??? Đại gia thì anh không phải rồi đó… Mặc dù có tiến bộ, nhưng “đại du” anh cũng chưa phải đâu cưng… - Nó nói rồi bật cười.

    - Bao cái gì mà bao, sao em lúc nào cũng chọc anh vậy. Chẳng qua là… góp gạo thổi cơm chung. 1 mình anh chịu tiền nhà cũng oải quá.

    - Anh tính mở cửa rước đĩ vào nhà đó… xui lắm, anh không sợ àh.

    - Sợ cái gì mà sợ, em suy nghĩ đi.

    - Ah, hay tính kiếm gái chơi chùa??? Không có dễ đâu nha cha. Tui tính tiền đủ hết đó.

    - Em nói nhảm quá.

    1 tuần sau, hắn chở nó dọn đồ về ở chung với hắn.



    Nó và hắn sống chung với nhau đã hơn 2 tháng. Có những thứ tình cảm từ từ lớn lên trong lòng cả hai mặc dù đôi bên đều không muốn nhắc tới nó. Hắn vẫn ngày ngày chạy xe ôm, không quên mua tờ báo xem mục tuyển người và bộ hồ sơ xin việc để sẵn trên xe. Nó vẫn đêm đêm ra đứng ở gốc cây quen thuộc. Nhiều khi là hắn chở nó ra chỗ đó, đôi khi hắn chở nó tới nhà của một người nào đó, rồi sáng hôm sau nó tự về nhà.

    - Tự nhiên bây giờ anh thành 1 thằng ma cô dắt mối cho em luôn àh. – Nó gắp thức ăn cho nó và nói, hai người đang ngồi bên mâm cơm đạm bạc thường ngày.

    Hắn đưa mắt nhìn nó… ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng và cúi xuống ăn cơm tiếp.

    - Ăn cơm đi, em nói nhảm quá.

    Tối đó hắn lại chở nó tới căn nhà lần trước hắn từng chở nó tới. Nó xuống xe bên đường, đã vào căn nhà đó rồi, nhưng hắn vẫn chưa quay xe về. Kiếm một góc đường, hắn dựng xe và chăm thuốc hút, mắt vẫn nhìn vào căn nhà kia.

    6h sáng… Nó bước ra khỏi nhà, nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Đang đứng lóng ngóng kiếm xe ôm thì hắn chạy lại trước mặt nó.

    - Lên xe đi, anh chở về.

    - Anh… anh đứng đây đợi từ tối qua tới giờ àh. Anh rãnh quá vậy.

    Hắn im lặng và chở nó về nhà…



    - Hay… em đừng đi làm nghề này nữa được ko?

    Nó trâng trâng nhìn hắn.

    - Không làm cái nghề này thì làm cái gì. Tốt nghiệp Đại học như anh còn thất nghiệp, vừa học xong lớp 9 như em thì biết làm cái gì. Anh biết là đất Sài Gòn này đâu phải dễ tìm việc.

    - Vậy thì em đừng đi làm, ở nhà đi, anh chạy xe thêm ban đêm, kiếm thêm tiền lo cho em.

    - Anh đừng có điên. Hôm nay học đâu ra cái thói anh hùng như vậy hả???

    - Anh… anh không muốn em đi làm nữa. Anh không… không chịu nổi cảm giác em ngủ với một người nào khác ngoài anh. Em hiểu không?

    - Anh ghen… Anh làm ơn nhớ dùm em, anh và em không là cái gì của nhau cả, đừng có ghen tuông vớ vẩn ở đây, được không?

    - Người ở căn nhà đó là ai… Sao mấy lần gần đây em chỉ tới mỗi căn nhà đó.

    - Là khách của em, em không thích nói cho anh biết và anh không cần quan tâm. Bỏ đi, đừng nhắc tới chuyện này nữa.



    Hình như giữa nó và hắn có một cái gì đó ngăn cách, những ngày sau đó, nó và hắn nói chuyện ít hơn, cũng không còn vui vẻ như thời gian trước nữa. Trong buổi cơm chiều hôm ấy, đang ăn dỡ bữa, điện thoại nó reo. “Ừ, em biết rồi, em sẽ tới ngay.”

    Nó dừng bữa, đứng dậy và thay đồ.

    - Lại là người đó kiếm em?

    - Ừ, thì sao?

    - Em đừng đi.

    - Không, ông ta là một người khách sộp, mỗi lần như vậy, ông ta cho em 500 ngàn. Chưa kể là ông ta rất thích em. Khó khăn lắm mới kiếm được một người khách như vậy.

    - Em đừng đi.

    - Không. Em phải đi.

    - Anh vừa phỏng vấn ở một công ty kia 2 lần rồi, 1 tuần nữa sẽ có kết quả. Nếu như được nhận vào làm, anh có thể lo cho cả em, em cho anh 1 tuần đi…

    - Không… Em xin lỗi.

    - Anh… anh thật sự… anh…

    - Anh cái gì??? Anh yêu em đúng không? Ngay cả việc yêu em, anh cũng không dám thừa nhận. Em biết, anh không muốn thú nhận rằng anh yêu một con đĩ.

    Điều đó rất kinh tởm, bản thân anh cũng khó chấp nhận được. Đúng, em có cảm tình với anh, nhưng tình cảm đó không đem ra ăn được khi đói, không nuôi được bà ngoại và con em. Nên bây giờ, em sẽ đi làm. Dù cho là một con đĩ, em vẫn phải làm 1 con đĩ yêu nghề và có trách nhiệm với công việc của mình.

    Nó đóng cửa rồi bước đi thật nhanh, đưa tay lau hai giọt nước mắt đang chực trào. Không được khóc. Bèo nước gặp nhau, hợp rồi tan thôi…

    Không được khóc. Mày không xứng đáng với ảnh, ảnh còn cả tương lai phía trước và sẽ có người tốt hơn mày xứng với ảnh. Không được khóc. Buồn cười thay khi nó từng nghĩ mình là 1 con đĩ không yêu nghề, nhưng hôm nay lại khẳng định trước mặt hắn rằng, nó là một con đĩ yêu nghề.

    - Cậu có được 1 thứ mà bây giờ tôi ít gặp ở những người trẻ. Đó là sự thật thà và chân thành. Nếu như là một người khác, họ sẽ ghi trong hồ sơ của mình rằng đã làm ở nhiều công ty để chứng tỏ khả năng, mặc dù điều đó là nói láo. Nhưng cậu không như vậy.

    Tôi đánh giá cao đức tính này của cậu, vì đằng nào, khi vào công ty, cậu cũng sẽ được huấn luyện chuyên môn từ đầu. Viết vào 1 tờ giấy trắng đôi khi dễ hơn viết vào 1 tờ giấy đã kín chữ hay bị bôi xóa lung tung. Về mức lương cậu yêu cầu, chúng tôi nghĩ không thành vấn đề. Cậu có thể ra về và thứ 2 tuần sau bắt đầu thử việc. Nếu trong 2 tháng cậu không chứng tỏ được khả năng của mình thì dù là có cảm tình tốt với cậu, tôi vẫn cho cậu thôi việc. Cứ vậy nhé. Chào cậu.

    Hắn bước ra khỏi công ty, trong lòng vui hơn bao giờ hết, cuối cùng thì hắn cũng đã tìm được việc làm cho mình. Mặc dù con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng đây có thể coi là một khởi đầu tốt. Vậy là hắn có thể thực hiện được mơ ước của cha mẹ. Về nhà hắn sẽ gọi ngay cho cha mẹ báo tin. Và còn phải báo tin cho nó nữa. Hắn tự tin rằng mình có thể thuyết phục nó ở lại bên mình.

    Căn phòng im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi đồ đạc lại quay trở về như lúc hắn sống 1 mình. Nó đã dọn đồ đi. Không 1 lời từ biệt. Hắn gọi cho nó, nhưng không liên lạc được. Hắn thẩn thờ nhìn căn phòng của mình. Trước đây nó không cảm thấy, nhưng sao hôm nay, cũng căn phòng này, nhưng lại trống trải quá…

    Bỗng dưng hắn chú ý trên bàn nước có 1 bao thư nhỏ, vội mở ra coi, hi vọng là nó có để lại cho hắn vài lời. Nhưng bên trong chỉ có tiền. 690 ngàn.

    Có thể bạn hy vọng câu truyện này kết thúc theo kiểu nó đã ngủ với người đàn ông kia để hắn được nhận vào làm. Hay nó ra đi vì tương lai của hắn… Nhưng câu truyện này chỉ kết thúc đơn giản như sau:

    - …Cuối cùng, nhờ vào chiếc hài mà Hoàng tử đã gặp lại Lọ lem, thế là họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau trong cung điện…

    - Mẹ ơi, vậy là Hoàng tử không có chê Lọ lem nhà nghèo hả mẹ. Vậy bây giờ, mặc dù nhà mình cũng nghèo, nhưng sau này Hoàng tử cũng có thể thương con đúng không mẹ??

    - Haha, đúng rồi, con gái của mẹ sau này sẽ rất là xinh đẹp… Không ai chê con đâu, và con sẽ kiếm được hoàng tử cho mình… Những người thương nhau thật lòng, rồi sẽ được ở bên nhau thôi… - Bỗng dưng nước mắt lại rơi, nó buồn vì vừa phải nói dối với con gái mình…

    1 năm sau…

    Nó vẫn đứng ở gốc cây đó…
    Thoáng có bóng xe chạy qua, một chiếc xe tay ga đắt tiền, người ngồi trên đó là hắn, dù có hóa thành tro nó cũng nhận ra, đằng sau hắn là 1 cô gái trẻ, đang vòng tay ôm hắn.

    Nó nhìn hắn, hắn thấy nó… Họ nhìn nhau… Rồi hắn quay mặt đi, như chưa từng quen biết, hay hắn sợ rằng nó sẽ kêu tên hắn…

    Tiếng nhạc của quán cafê bên đường vọng sang…

    “Nếu như trong lòng anh vẫn chưa từng có em… Đến với em chỉ như khách qua đường ghé thăm… Thì dù sao em cũng vơi đi cô độc… giữa bóng đêm…”

    Một mùa mưa, Sài gòn.

    Nguồn: HT&NC
  2. nangthuytinh85

    nangthuytinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    ‎' Thích thôi! ''

    Ngày hắn đi chơi xa, nàng dặn:

    “Rung động trước cái đẹp là điều tốt, nhưng đừng quên rằng điều đó chỉ tồn tại nhất thời”.

    Hắn gật gù, bảo lại:

    “Có người yêu vừa đẹp người lại đẹp nết, sợ mất nàng còn không hết, huống hồ…”

    Và hắn vác ba lô lên đường. Để lại cho nàng bao nỗi nhung nhớ. Trước khi đi, nàng còn căn dặn, quan tâm hắn đủ điều. Bình thường, hai người gặp nhau mỗi ngày, nhắn tin vào mỗi tối, bây giờ nàng bận ôn thi đại học, hắn thì đi phượt để mở mang tầm mắt. Thời gian nuôi bao nỗi nhung nhớ, đợi chờ…

    Những ngày đầu, dù nàng bận học nhưng tối vẫn nghe điện thoại của hắn, cười khúc khích khi hắn kể những việc nho nhỏ trong ngày. Cúp máy xong hai người còn gửi cho nhau những tin nhắn yêu thương. Khoảng cách chẳng là gì cả…

    Tuần thứ hai, nàng hỏi han hắn, kể cho hắn nghe những việc trong ngày của nàng. Hắn nghe, cảm nhận đâu đó sự ấm áp từ đôi bàn tay mềm mại của nàng. Nhưng hắn không cảm thấy nhớ. Hắn tự hỏi vì sao, nhưng rồi không tìm ra đáp án. Và hắn tự bào chữa:

    “Chắc yêu hơn hai năm rồi, cộng thêm bên cạnh nhau mỗi ngày, xa nhau vài tuần, làm sao nhớ được!”.

    Rồi hắn mải mê tận hưởng cảnh đẹp, hít thở không khí trong lành, khám phá và trải nghiệm. Hắn nhận ra được nhiều điều hay mà trước giờ, khi bên cạnh nàng, hắn không hề biết. Cuộc sống của hắn khi không có nàng, được đảo chiều theo một hướng khác, tinh tế hơn, lãng mạn hơn, và cũng thú vị hơn…

    Tuần thứ 3, hắn rung động trước một cô nàng mới quen. Một cô nàng có giọng nói ngọt ngào, ánh mắt ấm áp và cực kì dịu dàng, nữ tính. Không hiểu sao khi đối diện với cô ấy, cảm giác muốn được chinh phục trỗi dậy trong hắn mạnh mẽ.

    Sự mong manh của cô ấy khiến hắn muốn che chở, muốn bảo vệ, muốn yêu thương. Nhìn đôi mắt long lanh của cô ấy, tim hắn thổn thức, nỗi nhung nhớ vây bám hắn từng giờ…

    Hắn chợt thấy, bên cạnh người yêu, hắn không có cảm giác này…

    Người yêu nhắn tin cho hắn, nhắc nhở, quan tâm, hắn phớt lờ, nhưng rồi cũng đáp lại một cách ngọt ngào như chẳng có gì xảy ra. Rồi hắn tắt điện thoại, thở dài, tim đau vì cảm giác dằn vặt. Chọn ai đây?

    Hắn và người yêu đã bên cạnh nhau hơn 2 năm, chẳng lẽ chỉ vì một cô gái mới quen mà hắn đã thay lòng? Nhưng cảm xúc trong hắn mãnh liệt quá, hắn chọn cách về với người yêu thì sẽ tiếc nuối, xót xa, làm sao đây?

    o0o

    “Cho anh thời gian để anh xác định xem, anh thật sự yêu ai… Anh còn rất yêu em, nhưng anh không hiểu nổi mình muốn gì nữa. Anh có lỗi với em rất nhiều… Tha thứ cho anh…”
    – Tin nhắn được gửi đi sau khi nàng vừa thi xong đại học…

    Còn hắn, từ phương xa, đang theo đuổi một hạnh phúc dễ vỡ, nhưng đó là điều hắn muốn. Hắn không muốn sống trong sự dối lừa…

    1 ngày, hai ngày, rồi tiếp một tuần trôi qua nữa…

    Hắn biết nàng sẽ khóc lóc, sẽ đau khổ, sẽ có những cơn đau thắt tim… Rồi những kỉ niệm, những ngày đi chơi cùng nhau, những món quà… Hắn suýt bật khóc khi nghĩ đến cảnh nàng đang đau khổ như thế. Cô gái ngồi bên cạnh nắm tay hắn, cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu ngọt: “Anh sao thế?” làm hắn càng cảm thấy có lỗi hơn…

    o0o

    “Mọi chuyện đến đây là hết” – Cô gái mới quen nói với hắn một cách thản nhiên

    “Là sao?” – Hắn hỏi mà cũng không nhớ rõ là mình hỏi gì

    “Khoảng thời gian qua em cảm thấy rất hạnh phúc khi bên cạnh anh. Nhưng em biết, đó chỉ là sự rung động thoáng qua, bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài. Em chỉ thích anh thôi. Thật sự em đã có người yêu rồi, em không thể bỏ người ấy để đến với anh. Vì bên cạnh anh, em không có cảm giác ổn định. Thời gian chúng ta biết về nhau là quá ngắn, không đủ để em có thể yêu anh. Dù sao em cũng cảm ơn anh, nhờ anh, em mới nhận ra mình yêu người ấy đến mức nào…”

    Hắn sững lại, đầu óc trống rỗng… Hình như hắn cũng đã nhận ra một điều gì đó…

    Nhưng không biết rằng, còn kịp không…

    o0o

    “Em à, anh… Anh đã nhận ra rồi” – Hắn đứng trước cửa nhà nàng, nói ngay khi nàng vừa mở chốt cửa…

    Nàng ngạc nhiên, nhưng nàng không đơn độc. Một cậu bạn đang đứng sau lưng nàng…

    “Tôi thích cô ấy. M tháng qua, cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội để tiếp cận cô ấy. Tôi biết, tình cảm của tôi chưa phải là yêu, nhưng tôi sẵn sàng cạnh tranh công bằng với cậu để có được người tôi thích”

    – Cậu bạn nói một cách đầy bản lĩnh

    “Cậu chỉ thích thôi, cậu không hề yêu cô ấy… Cậu hiểu không? Thích thì không bền” – Hắn cố nói trong sự tuyệt vọng hòng để cậu ấy bỏ cuộc…

    “Chắc chứ? Trên đời này không nói trước được gì cả. Chính anh cũng đã từng thích ai đó mà…”

    – Nàng nói, đôi mắt suýt ngấn nước, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt bốc hơi ngay. Ánh mắt nàng sắt đá, lạnh lùng, giấu đi yêu thương phía sau nỗi buồn vô bờ bến…

    Hắn chợt nhận ra, nhưng mọi thứ đã quá muộn màng…

    Hắn đã sai, sai thật rồi…

    Nguồn: Theo Page Hơi Thở và Nụ Cuời
  3. chungkhiet

    chungkhiet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2010
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Bài viết rất hay. Cảm ơn bạn, một câu chuyện ý nghĩa.
  4. nangthuytinh85

    nangthuytinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Hi, cám ơn các bạn đã khen tớ nhá :))
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    Hi, cám ơn các bạn đã khen tớ nhá :))
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    Bao Giờ Mới Có Bạn Gái Đây ??


    Năm mình học lớp một, mình xinh trai nhất lớp. Lúc này đã biết phân loại con trai và con gái. Nhưng khi đó với mình con gái vẫn là sinh vật rắc rối, thường xuyên khóc nhè và hay nhún chân khi hát tốp ca - ghét!

    Năm lên lớp hai, mình xinh trai thứ nhì lớp. Thằng được coi là xinh trai nhất lớp theo mình thì ẻo lả, trắng như cục bột và chỉ có thể từ trường về nhà nếu được bố mẹ đón. Mặc kệ! Mình chẳng care con gái trong lớp, mình mơ chị Hằng liên đội phó xinh gái nhất trường. Thích nhất là lúc đầu giờ cả trường tập thể dục, chị ý đánh trống. Lúc hát Quốc ca thì chị ý bắt nhịp cho cả trường hát, tay thì kéo cờ. Tóm lại ở trong trường chị ý có địa vị, xinh đẹp, biết hát, lại biết làm việc thành thạo với trống và cờ.

    Năm lớp năm. Ngoài mình ra cũng có nhiều thằng xinh trai trong lớp (chúng nó ở đâu chui ra thế nhỉ?). Mình không còn đứng thứ nhì nữa, nhưng cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là chị Hằng Liên đội phó đã chuyển trường. Mình cũng hiểu ra rằng dù chị ý không chuyển trường thì cũng ngoài tầm với. Mình chuyển sang quan tâm đến em Diệp lớp phó phụ trách học tập kiêm quản ca. Diệp cũng có chức sắc, hát cũng hay, lại học cùng lớp với mình. Diệp thích ăn xí muội Thái, nhưng kệ thôi, Diệp thích thì Diệp bảo bố mẹ mua cho!

    Năm lớp bảy. Mình bớt xinh trai dần, cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là có vẻ mình chậm lớn hơn các bạn cùng lớp. Tình hình cũng không tệ lắm vì nói chung tầm tuổi này con trai nhỏ người hơn con gái. Diệp có vẻ gắn bó với Hoàng - Chi đội trưởng. Hai đứa học nhóm với nhau suốt ngày, mình thừa biết không phải lúc nào Hoàng đến nhà Diệp cũng chỉ để học nhóm. Nhà mình gần nhà Hoàng, mình sẽ mách bố mẹ nó. Còn Diệp, nếu cần mình có thể nhịn ăn sáng mua xí muội Thái cho Diệp gặm chơi!

    Năm lớp Chín. Mình còi nhất lớp, cũng không biết mình xinh trai đứng thứ mấy trong lớp vì đã lâu không thấy ai khen. Đếch cần khen luôn! Hai năm nay Diệp và Hoàng đi học bằng một xe đạp. Bố mẹ Hoàng quản lý con kiểu gì thế không biết? Ứ quan tâm luôn! Thực ra yêu cán bộ lớp có gì hay ho nhỉ? Em Hiền Anh cũng xinh đấy chứ, lại hay cho mình mượn bút. Mấy lần nghỉ ốm toàn em ý chép bài cho, còn mang vở qua tận nhà.

    3 năm cấp 3. Mình vẫn còi như thế thôi (không còi hơn đâu nhá!), nhan sắc có vẻ tệ hơn vì mầm tình tua tủa trên mặt. Hiền Anh không thi cùng trường với mình. Năm cuối cấp chia tay chỉ đề nghị mình ghi vài dòng trong lưu bút. Con gái cấp ba dữ quá, toàn kết bạn với con trai ở ngoài trường. Mấy thằng mặt già như rễ cây, chạy xe hai kỳ đến cổng trường đón bạn gái nẹt pô ầm ĩ. Bụt chùa nhà không thiêng mà! Bây giờ mình chỉ mơ có Hiền Anh để đi học cùng, mình có bao nhiêu chuyện để kể nhá, mà cũng thích nghe Hiền Anh kể chuyện nữa cơ.Đại học. Nhan sắc của mình bị thời gian, khí hậu nóng ẩm nhiệt đới gió mùa ở VN và sự thờ ơ của nữ giới tàn phá không nương tay. Có thằng bạn thân mô tả: “Mặt mày nhìn kỹ lộ rõ cả đầu lâu”. Bây giờ mà có bạn gái thân thì tốt quá! Chẳng cần xinh đâu, tính tình hiền hậu là được, quan trọng là chịu kết bạn với mình. Sớm hôm đi về lẻ bóng buồn quá ai ơi. Nhanh lên không ra trường mất rồi!

    Ra trường. Đi làm chỗ này chỗ nọ, chẳng có đồng nghiệp nữ nào thèm liếc. Soi gương thấy mình giống cái điện thoại đời cổ, vỏ xước phím lô, sóng chập chờn pin 1 vạch, thi thoảng lại sụt nguồn. Nói thế nhưng vẫn thèm có bạn gái, xinh thì không dám mơ rồi, ngay cả hiền hậu cũng không cần nốt. Cứ là con gái, mình mẩy tóc tai tứ chi đủ cả là phải lòng ngay.


    Up to now. Mình đã quên hẳn thói quen soi gương mỗi buổi sáng. Việt Nam có 2 nhân vật xấu xí nhất trong lịch sử văn học là Trương Chi và Sọ Dừa, 2 vị này nhất định sẽ bớt mặc cảm nếu sống cùng thời với mình. Hy vọng có bạn gái hơi bị mong manh, giống như xem đá bóng, đội nhà bị dẫn trước 3 trái không gỡ, hiện giờ là phút bù giờ thứ 4 của hiệp 2. Thằng bạn thân (lại 1 thằng bạn thân) góp ý chân tình: “Mày hiện giờ không còn quyền đặt tiêu chuẩn bạn gái đâu. Cứ là con gái, trời mưa biết chạy vào nhà là được!”

    Ừa nhỉ, tao cũng có cần gì cao xa đâu, trời mưa biết chạy vào nhà là được. Ví dụ trời mưa không vào nhà mà cứ đứng giữa sân ngửa mặt lên cười tao cũng OK, tao sẽ ra sân đứng cạnh cô ấy, 2 đứa nắm tay nhau... cười.

    Theo: Hơi thở, Nụ Cười
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    Em và thuốc lá - anh chọn ai ?

    Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.

    Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:

    - Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.

    - Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.

    - Em và thuốc lá, anh chọn ai?

    - Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.

    Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.

    Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.

    Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.

    Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.

    Anh cúi đầu xuống hỏi:

    - Sao em tự dưng im ắng thế?

    - Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?

    - Anh... à ừ... - Anh ấp úng.

    Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.



    - Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.

    - Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.

    - Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?

    - Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?

    Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.

    Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.

    - Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!

    Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.

    Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.

    Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.

    - Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?

    - Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!

    - Biết đâu sẽ có tác dụng?

    - Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?

    - Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.

    - Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!

    Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:

    - Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

    ---

    Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!

    Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.

    Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.

    Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.

    Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

    Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.

    Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

    Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.

    Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.

    Cô châm lên một điếu thuốc.

    - Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.

    - Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.

    - Không, anh bỏ thuốc lá rồi!

    - Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.

    - Nửa năm trước, vì một người anh yêu.

    Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.

    Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.

    Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.

    - Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?

    - Từ một năm trước, vì một người em yêu.

    - Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.

    Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.

    - Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!

    Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.

    - Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?

    Theo: Hơi Thở và Nụ Cười ^_^
  5. anhdung1104

    anhdung1104 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2007
    Bài viết:
    234
    Đã được thích:
    0
    Hay rất ý nghĩa, tôi cũng hút nhiều thuốc. cũng từng có người làm nhiều cách để tôi bỏ thuốc... hối tiêc
  6. nangthuytinh85

    nangthuytinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn: Đồ ngốc! Sao mà em ngốc thế?
    ---------------------------------
    Nó, một con bé nhà quê nhất, ngu ngốc nhất mà tôi từng biết. Sinh ra đã mồ côi cha mẹ, sống ở một miền quê nghèo, hẻo lánh và đầy hủ tục cùng với người bà nội cũng hủ tục không kém. Nó lớn lên, được học hết lớp 9, rồi phải nghỉ học ở nhà phụ bà. 18 tuổi, nó phải lựa chọn giữa việc hoặc lấy chồng hoặc là theo các chị lên thành phố kiếm việc làm.

    Nó đã lựa chọn việc thứ 2. Nó lên thành phố và may mắn thay nó được nhận vào làm giúp việc ở nhà tôi. Mẹ tôi vẫn thế, vẫn cái bản tính hay thương người, chứ loại nó thì ai mà có thể nhận vào làm giúp việc cho một gia đình thành phố lại khá giả, dư dật như nhà tôi được chứ.

    Nó ngốc nghếch, lại mù tịt về những vật dụng gia đình và những máy móc hiện đại khác trong nhà tôi. Phải mất nguyên một tháng nó mới làm quen được hết với những thứ đó. Tôi thấy nó chẳng được cái điểm gì ngoài chịu khó lau chùi nhà cửa.

    Bố mẹ tôi thừơng xuyên đi công tác, ít thì 1, 2 tuần, nhiều thì đôi tháng, thành ra nhà chỉ có mỗi mình tôi và nó. Mà chính xác là từ ngày nó đến tôi chăm chỉ ở nhà nhiều hơn.

    Trong mắt tôi, những ngày đầu nó đến, nó chẳng có gì ấn tượng ngoài mái tóc đen dài tới gót chân, còn đâu thì nó vừa xấu, vừa gầy, quần áo nó mặc thì tôi thực sự không hiểu sao nó có thể mặc cái đống đáng làm rẻ lau ấy lên người chứ. Nó ngu lắm. Tôi thấy thế khi mẹ tôi đã mua cho nó mấy bộ quần áo mới, thế mà nó không mặc, đem bọc túi bóng rồi cất kĩ tận đáy hòm. Nó muốn để dành mang về quê. Con bé ngu ngốc!

    Tôi thực tình chả buồn để ý đến nó đâu nhưng rồi chỉ vài tháng trôi qua, chẳng biết có phải ở nhà tôi sung sướng hơn ở dưới quê không mà nó thay đổi trông thấy. Nó béo hẳn lên, trông người đầy đặn, có da có thịt, nó trắng một cách hồng hào, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo không một chút son phấn hiện ra ngày một rõ nét, cứ như là từng giờ từng phút nó xinh ra vậy. Mấy lần nó lau nhà, tôi để ý thấy bầu ngực nó phổng phao sau lớp áo đã xỉn màu, dù không hở ra nhưng tôi biết chắc là nó cũng sẽ rất trắng và mịn như làn da của nó.
    Tôi đang điên tiết không tìm thấy chiếc áo cánh mà cô nàng tôi đang hẹn hò mới tặng hôm sinh nhật đâu cả. Tôi gọi ầm nó lên, mãi mới thấy nó trả lời, hoá ra nó đang tắm. Đáng nhẽ ra cũng chả có chuyện gì đâu, nếu như con bé này không ngu ngốc và nhà quê đến thế.

    Nó cứ đinh ninh mình đứng trong nhà tắm, cửa đã khoá chặt thì chẳng ai có thể nhìn thấy gì mà không biết rằng, cửa phòng tắm nhà tôi là loại cửa đứng xa thì không sao chứ đứng gần, mà áp sát vào thế kia thì như "phơi" ra cho người ta xem. Nó cứ đứng sát cửa trình bày, năn nỉ tôi mặc cái áo khác vì cái áo đó nó chót làm bẩn nên đem đi giặt rồi.

    Trong khi đó thì mắt tôi không thể không dán vào cái cơ thể lồ lộ hiện ra sau lớp kính cửa nhà tắm kia. Những đường cong uốn nét rõ ràng, dù hơi mờ và khó nhìn nhưng tôi vẫn nhận ra, phần dưới cơ thể nó thì với đôi giò thẳng tắp, khá dài. Tôi phải công nhận là nhìn cơ thể nó đẹp! Và lúc đó trong đầu tôi đã nảy ra một ý định: Lôi nó vào trò chơi của tôi!

    Một ngày sau chuyện cánh cửa phòng tắm, vẫn như bao ngày bố mẹ tôi đi công tác khác, nó lau nhà còn tôi ngồi xem ti vi.

    - Này nhóc, ở dưới quê yêu anh chàng nào chưa?

    - Dạ?... À, chưa ạ! - Nó cười ngượng nghịu.

    - Lớn thế mà chưa yêu ai sao?

    - Bà em cứ bắt em lấy chồng, nhưng em sợ lắm, cứ con trai mà lại gần em là… em chạy. Hì. – Nó cười, để lộ hàm răng trắng đều.

    - Thế thì bao giờ mới lấy được chồng chứ! Mà không lấy chồng ý sau này sẽ khổ đấy!

    - Bà em cũng bảo thế, bà bảo "Mày mà không lấy chồng, thì tao đuổi mày ra khỏi nhà, không nuôi bá cô mày mãi đâu!". Em sợ lắm, nhưng em còn sợ đàn ông hơn.

    - Hề hề, thế có sợ anh không? Hề hề. - Tôi cười đưa mắt nhìn nó, dọ̀ hỏi.

    - Dạ không! – Tôi cười thầm trong bụng.

    - Sao lại không?

    - Em cũng không biết!

    - Ừ, vì anh là người tốt mà!

    - Cả nhà anh là người tốt! – Nó khẳng định chắc nịch.

    - Này. - Tôi đứng dậy, gỡ cây chổi lau nhà trên tay nó xuống, kéo nó ngồi xuống ghế, cạnh tôi. – Thế em sợ con trai thật à?

    - Vâng.

    - Chắc tại em nhát quá, phải học cách giao tiếp và làm quen với con trai đi, không sau này mà không lấy chồng lại khổ bà em ra.

    - Học? Bằng cách nào ạ?

    - Thế có muốn anh dạy không?

    - Thật ạ?

    - Ừ.

    - Anh… anh có lấy tiền của em không? – Nó rụt rè.

    - Điên à? Anh quý em nên muốn dạy em thôi. Ngốc quá! Thế có muốn học không?

    - Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu cái rộp. – Có ạ! – Tôi hả hê trong lòng, âm mưu của tôi sắp thành công rồi.

    - Nhưng phải hứa là sẽ nghe theo tất cả những gì anh nói cơ, thầy giáo nói học sinh phải nghe mà.

    - Vâng, ngày trước đi học em sợ thầy giáo lắm.

    - Ừ, thế hứa nhé!

    - Vâng!... Cám ơn anh!

    - À khỏi! – Tôi đắc chí, "con nai vàng ngơ ngác" đã sập bẫy tôi rồi!

    Tôi bắt đầu thực hiện âm mưu của mình. Buổi tối đợi nó rửa bát xong, tôi bước lại gần nó.

    - Thế nào muốn học cách không sợ con trai chưa?

    - Dạ, bây giờ luôn ạ?

    - Ừ. Ra phòng khách anh dạy, nhanh lên, anh không có nhiều thời gian đâu, có lẽ thỉnh thoảng lắm mới dạy được em đấy!

    Tôi kéo nó ngồi xuống ghế.

    - Bài đầu tiên phải hiểu biết về khái niệm con trai. Ê hèm. – Tôi hắng giọng. – Con trai là người bạn tốt của con gái, 1 nửa trái đất này là con gái thì 1 nửa còn lại kia là con trai. Và muốn biết con trai là thế nào thì em cần phải cảm nhận. Nào! – Tôi chìa tay ra trước mặt nó. - Đưa tay em đây!

    - Để làm gì ạ?

    - Ngốc quá, anh hy sinh cho em cảm nhận con trai là thế nào đấy. Cầm lấy tay anh chứ sao?

    - Cầm… cầm tay anh á? - Nó giật nảy mình.

    - Ừ.

    - Không được! – Nó hoảng hốt. – Bà em bảo cầm tay con trai là sẽ có thai!

    - Cái gì? Bà em điên à? - Lần này đến lượt tôi phải giật mình hoảng hốt. – Trời đất, sao trên đời còn có người cổ hủ như bà em và em thế này! – Tôi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nó, ra điều giảng giải. - Muốn có thai thì tinh trùng phải gặp trứng.

    - Dạ? Tinh trùng? Trứng?

    - Ừ.

    - Em không hiểu tinh trùng là gì?

    - Ôí trời. – Tôi nóng mặt. Con bé này đúng là đại ngốc, kém hiểu biết, mù văn hoá giới tính. – Có nghĩa là ********* phải gặp âm đạo mới có em bé được!

    - Sao anh toàn dừng từ khó hiểu thế? *********, âm đạo là gì ạ?

    Tôi nuốt nước bọt ừng ực cố xua đi cơn ngán ngẩm của mình.

    - Thôi được rồi, đơn giản là thế này, cầm tay thì không thể mang thai được, phải là hai người cùng ngủ với nhau, ngủ với nhau, hiểu không?

    - Ngủ với nhau ạ? – Nó gật đầu. – Em hiểu rồi!

    - Tốt! Vậy giờ cầm tay anh được chưa? Tin anh đi! Đảm bảo không có thai đâu! – Nó rụt rè, đôi chút sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt nó.

    - Cầm đi, không sao đâu! Em phải làm quen dần đi, đây mới là bài học sơ đẳng thôi đấy! Nhanh lên không anh đổi ý không làm vật mẫu cho em cảm nhận bây giờ.

    Nó đưa tay, run run, mãi mới chạm đến tay tôi, chơi vơi mỗi 1 đầu ngón giữa, nó không dám đặt cả bàn vào tay tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay nó. Nó giật mình, ngồi thụt lùi về phía sau, tay cố gắng rút khỏi lòng bàn tay tôi. Tôi nhẹ nhàng chấn tĩnh nó.

    - Bình tĩnh nào! Từ từ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận sự ấm áp từ tay anh đi! Đừng sợ, cứ làm như anh bảo!

    Nó bắt đầu nghe lời, nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, cứ để yên bàn tay mình trong tay tôi. Nắm bàn tay nó trong tay, cảm giác bàn tay con gái hiện rõ trong tôi, tay nó không mềm như tay những đứa con gái thành phố khác mà tôi từng được nắm, nhưng tay nó có cái gì đó khá lạ, tôi nắm chặt lấy bàn tay nó, tôi chẳng biết nó có cảm nhận được sự ấm áp từ tay tôi như lời tôi bảo không, nhưng tôi thì cảm nhận rõ cái ấm áp lạ thường cũng như cơ thể hơi run run của nó trước mặt mình.

    Tôi đưa mắt nhìn nó, nó nhắm mắt, cứ như là đang ngủ vậy, đôi lông mày cong không chút tỉa tót, cặp lông mi rất dài, lại cong, mái tóc dài buộc gọn đằng sau. Da mặt nó căng mịn, hồng hào, đôi môi nhỏ nhắn, khép hờ, không đỏ chót như mấy nàng của tôi mà chỉ hồng nhẹ tự nhiên, nó có biết gì đến son phấn đâu. Trông nó thật hiền, thật đẹp.

    Chiêu đầu tiên của tôi đã thành công. Hôm sau đang nghe nhạc, bỗng nó rụt rè lại gần tôi, tôi mắt lim dim như giả vờ nghe nhạc không nhìn thấy gì. Nó cứ đứng mãi, cứ định nói gì rồi lại thôi.

    - Có chuyện gì thế?

    - Dạ? À không… không có gì ạ!

    - Rõ ràng là có gì muốn nói với anh mà! – Tôi nhẹ nhàng. Nó có vẻ an tâm hơn.

    - Anh này… em… em muốn… Anh có thể cho em cầm tay 1 lần nữa không ạ! – Nó nói như sợ ai tranh cướp mất lời. Nói xong đứng thở, nhìn tôi.

    - À… - Tôi cười, kéo nó ngồi xuống cạnh mình. - Tưởng gì, cái đó thì dễ thôi. - Tôi đưa tay ra trước mặt nó. – Đây!

    Nó vẫn cái rụt rè, e sợ nhưng lần này nó nắm hết cả bàn tay tôi, rồi đúng như cách tôi đã từng chỉ bảo, nó khẽ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận bàn tay tôi. Nó ngồi cạnh tôi, tay phải nó nắm lấy tai trái tôi, cứ thế nó nhắm mắt và ngủ gục trên vai tôi lúc nào, bàn tay vẫn nắm chặt tay tôi. Mùi bồ kết trên tóc con bé thoảng vào mũi tôi thơm nhè nhẹ.

    Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng được ngửi mùi này từ khi nội tôi mất. Con gái bây giờ mấy ai còn dùng bồ kết gội đầu nữa, nếu có cũng đều chiết xuất thành dầu gội cả. Còn nó, tôi biết vẫn nguyên quả bồ kết nó mang từ tận quê lên. Tôi cứ thế, hít hà cái hương bồ kết nhè nhẹ mà cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Lần đầu tiên ngủ bên một cô nàng mà tôi không rờ roạng hay có những ý nghĩ gì về dục vọng cả. Một giấc ngủ bình yên, dễ chịu, nhẹ nhàng và sâu giấc.

    - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...! - Tiếng con bé la lớn gần như muốn thủng màng nhỉ của tôi. Tôi giật mình, tỉnh giấc. Con nhỏ mặt biến sắc. Nó lấy hết sức gỡ tay tôi ra khỏi người nó. Hoá ra trong lúc ngủ, tôi quàng tay ôm nó lúc nào không hay. Cả tôi và nó đều ôm nhau dựa vào ghế mà ngủ ngon lành. Rồi như một đứa con nít. Nó ôm mặt khóc tức tưởi.

    - Em làm sao thế? - Tôi lo lắng đưa tay kéo người nó lại. Nó ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn tôi, rồi nức nở.

    - Vậy là em đã ngủ với anh rồi! Em đã là đứa con gái hư hỏng, chưa có chồng mà đã có thai rồi!
    - Nó chợt khóc rống lên, nức nở, thút thít. Còn tôi thì không thể nhịn cười nổi. - Anh! Sao anh lại cười?... Híc... Em đáng cười lắm sao?... Em đã ngủ với anh rồi đó!... Em không biết đâu! Huhu... Rồi bà sẽ đập chết em... Cả cha mẹ anh nữa. Em phải làm sao bây giờ?...

    - Nghe anh này, anh và em ngủ thế này chưa có thai được. Biết chưa. Đây chỉ là ngủ bình thường thôi, còn muốn có em bé thì phải ngủ theo cách khác. Còn cách gì bữa nào đó anh giảng giải cho mà biết! Ngốc lắm!

    - Ý anh là em... chưa có thai?

    - Ừ.

    - Anh nói thật chứ?

    - Không tin anh à?

    - Híc... có!

    - Thôi lau nước mắt đi rồi vào nấu cơm. Anh đói lắm rồi!

    - Híc... vâng. - Nó lau nước mắt, lững thững đứng dậy đi vào bếp. Nhìn dáng bộ con bé mà tôi cứ phải bấm bụng cười. Cái con nhỏ này đúng là tôi phải chỉ dạy nó nhiều thôi. Ngốc quá đi mất!
    Sau bước 1 thành công rực rỡ. Tôi tiếp tục chuyển sang bước thứ 2.

    - Bài học thứ hai là học cảm nhận nhịp đập của trái tim con trai.

    - Cảm nhận nhịp đập trái tim để làm gì ạ?

    - Em đúng là ngốc. Em phải biết xem trái tim con trai nói gì chứ, phải xem nó mạnh mẽ, đập rộn ràng hay là loạn nhịp, đập thình thịch, hay lại dửng dưng trước em. Để em biết đối phương có tình cảm thế nào với mình chứ?

    - Vậy làm sao biết họ có tình cảm gì ạ?

    - Nếu đập mạnh mẽ, rộn ràng có nghĩa là họ đang yêu và cũng biết rằng em yêu họ. Đấy là cảm giác hạnh phúc và họ đang yêu em nồng cháy. Nếu đập loạn nhịp, đập thình thịch, có nghĩa là họ run rẩy, họ lo sợ trước em điều gì đó, có thể họ cũng không tự tin trước tình yêu của họ dành cho em hoặc ngược lại. Còn nếu họ đập bình thường, thản nhiên thì có lẽ với em họ dửng dưng như không.


    Nó chăm chú như nhuốt từng lời của tôi.

    - Nào, giờ ôm anh được chưa? - Tôi giang rộng hay tay mình ra. Nó cười.

    - Dạ được!

    Nó nằm gọn trong tay tôi, mái đầu áp vào bờ ngực tôi, hai tay nó lọt thỏm trong người tôi chứ không đưa tay ra ôm tôi. Hơi thở nó phả và da thịt tôi, nóng bỏng. Cơ thể nó như truyền nhiệt sang tôi. Tôi ôm trọn nó, siết chặt, cảm nhận da thịt nó qua lớp áo cũ kĩ. Mùi thơm nhè nhẹ toả ra, chẳng phải nước hoa hay bất kì thứ gì xa xỉ ngoài hương bồ kết và cả mùi cơ thể con gái của nó.

    - Tối nay không cần phải nấu cơm, anh đưa em đi dự tiệc sinh nhật cùng anh.

    - Dạ? Đi cùng anh ạ?

    Tôi lái xe đưa con bé đến salon làm đầu và trang điểm, chọn cho con bé một bộ váy dự tiệc. Dẫu biết là con bé đẹp nhưng tôi vẫn phải giật mình khi nó đứng trước mặt tôi. Con bé nhà quê mà tôi từng biết biến đâu mất tiêu, mà thay vào đó là một cô nàng đẹp như bước từ thiên đường tiên nữ xuống.

    Chiếc váy trắng bó sát lấy đường eo nó, cổ khoét rộng để lộ rõ bờ ngực trắng ngần, phổng phao, căng tròn, đôi chân nó như được tôn lên vẻ đẹp với đôi cao gót đính đá lấp lánh, mái tóc nó thẳng dài gần chạm gót, đen nhánh và mượt mà với chiếc kẹp đá hình **** xinh xắn. Khuôn mặt nó trắng hồng với đôi mắt bồ câu và cặp lông mi cong vuốt. Đôi môi đỏ mọng nhìn mà chỉ muốn cắn một cái.

    Trông nó vừa nữ tính, vừa hấp dẫn, vừa nóng bỏng lại dịu dàng, đoan trang. Nhìn con bé, tôi đảm bảo lũ con trai bạn tôi sẽ phải phát thèm mà chảy nước miếng mất. Con bé có vẻ ngượng nghịu, nó cứ lấy tay che chỗ cổ áo quá trễ của mình. Tôi cười:

    - Không sao mà cô bé! Trông em đẹp lắm! Cứ tự nhiên đi!

    Tôi nói quả không sai. Vừa thấy con bé sánh bước bên tôi đi vào, cả lũ con trai đã ồ lên. Tôi cam đoan lúc đó, có khối thằng mắt còn sáng hơn đèn pha ô tô, miệng nuốt nước bọt ừng ực, biết đâu đấy còn đang "dựng cờ khởi nghĩa"! Còn mấy cô nàng khác thì nhìn con bé bằng ánh mắt soi mói, tôi biết thừa, bọn họ lại đang ghen tị ý mà. Con bé có vẻ sợ hãi, cứ lép sát người tôi. Nó lí nhí trong cuống họng.

    - Anh ơi, em sợ!

    - Hì, sợ gì. Không ai ăn thịt em đâu. Có anh rồi mà. Toàn bạn anh cả. Yên tâm, họ sẽ thích em cho mà coi.

    Tôi đưa nó ra chỗ đám chiến hữu của tôi. Thằng nào thằng đấy đều nhìn con bé xít xoa. Hỏi thăm, làm quen rối rít.

    - Anh là Trung, em tên gì thế?

    - Anh là Hà, em là người yêu mới của thằng Tuấn Bựa này à?

    -...

    - Ê, từ từ thôi chứ. Hỏi dồn dập thế ai mà trả lời được. - Tôi quay sang nhìn con bé. Mặt nó đỏ ửng. Hình như những lúc nó ngại trông nó lại càng xinh. - Toàn bạn anh cả đấy. Em giới thiệu tên mình cho chúng nó đi. - Nó nhìn tôi, rồi ngoan ngoãn nghe lời.

    - Dạ, em tên là Quyên. Bà em bảo là tên của con chim Đỗ Quyên gọi hè về. - Lũ bạn tôi bật cười, nhất là mấy đứa con gái. Chúng nó cười vì những lời nói hết sức quê mùa của con nhỏ. Con bé thấy vậy, mặt nó đỏ ửng. Nó lí nhí. - Em nói gì sai sao ạ? - Thằng Trung bạn tôi cười khằng khặc.

    - À không, chỉ có điều là em nói chuyện vui quá thôi!

    Tôi có vẻ hơi nóng mặt và cũng thấy hơi quê trước lũ bạn. Từ trước đến giờ tôi nổi tiếng là thằng Tuấn Bựa có tài cua gái. Những nàng của tôi toàn là những em xinh đẹp, danh giá, hay chí ít cũng sành điệu dân chơi. Lũ bạn tôi sẽ cười khẩy vào mặt tôi khi biết con nhỏ là một đứa quê mùa hết sức nhưng sẽ tồi tệ hơn nữa khi chúng biết con bé là đứa giúp việc. Đang suy nghĩ mông lung, chợt...

    - Thế em còn đi học hay làm gì rồi?

    - Dạ em là giúp...

    Tôi không để con bé kịp nói hết câu đã vội tóm lấy cổ tay con bé lôi đi. Mặt tôi nóng ran, chưa lần nào tôi thấy xấu hổ với lũ bạn như lần này. Tôi điên tiết với con nhỏ. Mặc kệ nó kêu đau tôi vẫn cứ nắm chặt lấy tay nó, lôi ra ngoài, mở cửa xe đẩy nó vào và lái xe đi thẳng. Tôi lái xe với vận tốc cực lớn rồi dừng cái kít trước cổng nhà. Lúc này tôi mới quay sang nó. Bộ dạng nó vô cùng sợ hãi. Nó co rúm người lại.

    - Em có bị điên không? - Tôi gắt lên!

    - Em...

    - Em làm tôi xấu hổ quá đấy! Ai bắt em phải khai thật mình là một đứa giúp việc chứ? Em định làm tôi xấu mặt trước bạn bè phải không?

    - Em... Là giúp việc thì sao ạ? Nó xấu xa lắm sao? - Nước mắt nó lăn dài. Nó hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào mắt tôi.

    - Không phải, nhưng...

    - Em biết, vì em mà anh phải xấu hổ với bạn bè. Nhưng em đâu có muốn. Chính anh lôi em đi mà. Anh tưởng chiếc váy đẹp này có thể che đậy được con người thật của em sao? Em không bao giờ có thể trở thành thiên nga khi em chỉ là một con vịt xấu xí. Nhưng chưa bao giờ em thấy xấu hổ vì bản thân mình cả. Làm giúp việc thì sao chứ? Thì thấp hèn và nhục nhã lắm sao?... - Nó khóc. Tôi không thể tin nó có thể nói với tôi những lời này.
    Chúng như cứa vào tâm can tôi. Đau.

    Nó đưa tay quệt ngang mặt. Cổ tay nó tím bầm hằn vết nắm của tôi ban nãy. Tôi cầm lấy tay nó kéo lại về phía mình. Nhìn vết bầm tôi thấy có lỗi vô cùng.

    - Em có đau lắm không? - Nó lắc đầu cố rút tay ra khỏi tay tôi. - Yên nào. - Tôi khẽ gắt. Tôi nhẹ nhàng xoa vào chỗ bầm của nó. - Anh xin lỗi!

    - Em không sao đâu.

    - Thế này mà còn bảo không sao à?

    - Hì... - Nó khịt mũi. - Thế này thì đã là gì. Ngày trước ở quê em ngã còn tím bầm cả người, trầy xước hết cả tay chân mà có sao đâu.

    - Em đúng là ngốc! - Nó cười. Con bé đúng là đại ngốc. Mới mấy phút trước còn mít ướt thế mà giờ đã toe toét. Nhưng nhìn con bé cười tôi thấy nó trông thật đáng yêu. Con nhỏ đúng là khác hẳn với những cô nàng mà tôi từng biết. Nó hiền lành và thánh thiện quá.

    Cả đêm tôi không thể nào chợp mắt nổi. Tôi thấy cắn rứt lương tâm. Tôi dằn vặt bản thân và đang tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục trò chơi với con bé? Khó ngủ, tôi định xuống nhà lấy chút rượu uống cho dễ ngủ. Đi ngang qua phòng con bé, thấy cửa khép hờ, tôi đưa mắt ngó qua khe cửa.

    Dưới ánh đèn ngủ dịu êm, con bé ngủ ngon lành, hình như miệng còn đang mỉm cười. Có lẽ nó đang mơ một giấc mơ đẹp. Tự dưng tôi lại mong giấc mơ ấy đang hiện diện hình ảnh của tôi.
    Tôi xuống nhà, rót rượu uống. Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh con bé mãi. Nụ cười của nó, vẻ nhút nhát của nó và đôi mắt đẫm lệ ban tối. Uống cạn chai rượu, tôi bước về phòng với hơi men nồng nặc. Lại đi ngang qua phòng nó, lần này tôi đẩy cửa bước vào. Ngồi xuống giường cạnh nó, tôi có thể ngắm nó gần hơn cả, rõ hơn cả. Nó trông đẹp y như nàng công chúa ngủ trong rừng mà tôi từng tưởng tượng khi nhỏ nội vẫn đọc truyện cổ tích cho nghe.

    Tôi cúi xuống khẽ đặt đôi môi mình lên làn môi nó. Môi nó mềm lắm. Tôi tham lam trao nó nụ hôn mãnh liệt. Nó mở mắt, trừng trừng nhìn tôi. Rồi nó hét lớn đẩy tôi ra khỏi người nó. Có lẽ cái đà đẩy của nó mạnh quá mà tôi văng ra khỏi giường ngã lăn xuống đất, đau điếng. Tôi nằm sõng soài trên đất. Nó bật điện rồi vội vàng lao tới đỡ tôi dậy. Có lẽ ngửi thấy men rượu khắp người tôi, nó biết tôi đã say.

    Nó đỡ tôi lên giường, môi tôi lại được dịp cọ vào làn da cổ nó, thơm một cách kì lạ. Nó định lấy chăn đắp cho tôi thì bỗng dưng bị cánh tay to khoẻ của tôi kéo mạnh xuống giường. Tôi thì thầm vào tai nó.

    - Anh muốn dạy em, làm thế nào... để gần con trai nhất.

    Tôi ôm trọn nó vào lòng, bắt đầu hôn khắp mặt, mũi nó, rồi lan xuống cổ. Tôi tham lam, nhưng hết sức nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo ngủ của nó. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo. Tôi khẽ hôn lên cơ thể nó.

    Buổi sáng, tôi tỉnh giấc, nó nằm gọn trong vòng tay tôi với tấm thân trần trắng trẻo, mịn màng. Tôi giật mình, đánh thức nó dậy. Con bé cuống cuồng tìm áo quần mặc vào. Mặt nó sợ hãi gần như tái mét, cắt không được giọt máu nào. Tôi nhìn xuống tấm chăn ga giường. Giọt máu hồng trinh tiết tôi đã lấy đi của nó.

    - Con bé Quyên dạo này lạ quá! Em thấy nó mặt mũi xanh xao, lại cứ nôn oẹ mãi. - Tôi giật mình khi từ trên tầng bước xuống thấy mẹ nói chuyện với bố.

    - Em xem con bé nó làm sao, không nó ốm ra thì khổ.

    Tôi mặt mày tối sầm. Trong đầu tôi thoáng lên một linh cảm chẳng lành.

    - Bộ em muốn giữ nó chắc? Em phải phá nó đi chứ giữ lại chỉ khổ anh và em thôi!

    - Nhưng nó không có tội! - Con bé đôi mắt ngấn lệ, nhìn tôi khẩn khoản.

    - Không! Anh đã bảo phá là phá! Ngày mai anh sẽ đưa em đi! - Nó chết lặng, tay nắm chặt vào bụng, đứng nhìn tôi quay bước lên tầng.

    Tôi thay quần áo xong xuôi mà vẫn chưa thấy con bé dậy. Tôi qua phòng, gọi cửa con bé.
    - Quyên! Dậy đi. Anh đưa em đến viện! - Chẳng thấy tiếng con bé trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào. Con bé không có trong phòng. Một phong thư đặt sẵn trên bàn. Tôi vội vàng bóc thư ra đọc. Con bé đã bỏ đi!

    " Khi anh đọc bức thư này em đã đi một quãng thật xa, xa thành phố nhộn nhịp, đủ đầy, xa bác trai bác gái - những con người tốt bụng, hiền hậu, xa anh - người con trai đầu đời mà em biết. Có thể, những ngày tháng qua em đã học được từ anh rất nhiều, cảm nhận được sự ấm nóng của bàn tay đàn ông, biết được nhịp đập của trái tim người mình yêu, biết phải ngủ với nhau ra sao thì mới có em bé, nhưng có lẽ, cái em học được nhiều hơn cả là cái giá của sự ngốc nghếch, ngu muội và tối tăm.

    Em tuy chẳng phải là một cô gái thông minh hay lanh lợi gì, nhưng em biết thế nào là tội lỗi khi cướp đi sinh mạng của một sinh linh còn chưa kịp chào đời. Tội lỗi ấy lớn lắm anh ạ! Gìơ đây, em đã là một đứa con gái không chồng mà có con, em biết về làng, em sẽ bị cạo đầu bôi vôi, bị đổ nước lạnh lên người.

    Nhưng thà em chịu đựng tất cả, vì đó là cái giá em phải nhận cho sự ngốc nghếch của mình, còn hơn tự tay giết chết đứa con đầu đời, kết quả của một tình yêu tuy chỉ là của bố thí hay một trò chơi anh dành cho em! Em sẽ sinh và nuôi con khôn lớn. Anh yên tâm, nhất định em sẽ không để nó giống em: "Ngốc nghếch và ngu muội!".

    Tạm biệt anh - người chỉ là giấc mơ của em thôi!"

    Tôi sững người, nắm chặt bức thư trong tay mình. Loạng choạng, tôi lao ra gara, lấy ô tô và lái như bay đuổi theo một người con gái với tâm hồn thánh thiện và nụ cười luôn thường trực trên môi. Tôi như một kẻ điên, lẩm bẩm luôn hồi: "Đồ ngốc! Nhất định anh sẽ không để em phải cạo đầu bôi vôi đâu!"

    Theo: Hơi Thở, Nụ Cười
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    -----------------------------------------------------------------


    Truyện ngắn: Tỉnh dậy đi, mạng sống của em!

    Cửa bệnh viện bị va đập mạnh, mọi người nhìn ra, một cô gái trẻ, tóc tai rối bù, mặc bộ đồ ngủ, đôi mắt điên đảo, chạy vào.

    - Đâu? Anh ấy đâu??????????

    Cô như lao vào trong phòng cấp cứu, những người cạnh đó phải cản cô lại. Cô gái oằn mình đau đớn, cô không tin được điều đang xảy ra.

    Người yêu cô bị tai nạn. Tai nạn công trường. Rất. Rất. Nặng!

    Đôi mắt ấy, sau 2 ngày không ngủ, khóc quá đủ, khiến đáy mắt khô cằn, sưng, rát. Bây giờ, cô ấy chẳng còn có thể khóc nữa. Mặc người qua lại, cô quỳ trước cửa phòng màu trắng – cánh cửa mà trong đó người yêu cô đang vật lộn với thần chết, chắp tay lên ngực, cầu nguyện cho anh sẽ qua, mong cánh cửa cuộc đời không đóng lại, mong anh mạnh mẽ đủ để không bỏ lại mình cô trên cuộc đời.

    Người ta kể lại, hôm ấy, anh rất vui vì vừa nhận được tiền lương. Mặc dù anh đang sốt cao, nhưng số tiền ấy lại chỉ vọn vẹn cho một đôi nhẫn cưới. Anh đã rũ một người đồng nghiệp đi mua nó. Cầm đôi nhẫn trên tay, dường như mọi mệt nhọc trong anh tan đi hẳn.

    Anh đã nói với người đó, rằng anh không muốn người yêu mình biết mình đang vất vã để mua quà cho cô ấy bởi nếu cô ấy biết cô ấy sẽ rất đau lòng…rất rất đau lòng. Anh đã nghĩ rằng, đó là ngày cuối cùng anh đi làm. Đúng, là ngày cuối, anh quá mệt, tay chân choáng váng, tòa ốc leo lắt ánh đèn, anh trượt chân và té. Đáng lẽ sẽ nhẹ thôi nếu nó chỉ là ở tầng một, tầng hai…chứ không phải tầng sáu.

    Người đồng nghiệp đưa hộp chứa đôi nhẫn cưới cho cô và xin lỗi. Nhưng xin lỗi làm gì, cô không nghe được gì cả. Tai cô ù ù trong tiếng gió, mắt cứ đâm thẳng vào chiếc hộp ấy.

    Chiếc hộp nhỏ thế này, chỉ gói gọn trong một bàn tay, vậy mà vì nó…anh giờ phải nằm trong kia. Bất giác cô quăng nó đi, trước sự sửng sờ của người đồng nghiệp. Hai chiếc nhẫn trong chiếc hộp bung ra, lăn lông lốc rồi mất hút dưới những bậc thang.

    - Cô…cô làm gì vậy?

    Người đồng nghiệp lắp bắp, mắt đảo về phía cô gái rồi về lại hướng của 2 chiếc nhẫn.

    - Cậu ấy đã rất cực khổ vì muốn mua chúng cho cô đó?
    - Để làm gì? Anh ấy đổi những thứ đó để bỏ tôi sao?

    Anh lặng thinh khi nhìn vào đôi mắt ấy, anh từng nghe cậu thanh niên, mặt luôn rạng rỡ khoe về người yêu mình nói rằng, cô ấy có đôi mắt rất lạ, vô cùng lạnh, rất ấm áp, buồn tha thiết. Có lẽ, trong tình huống bây giờ, sự ấm áp của đôi mắt ấy đã bay đi mất, để lại trong đấy chỉ còn là một cái đáy sâu hoắc, rất lạnh, rất đau.

    - Tôi tin cậu ấy sẽ tỉnh lại, cô…đừng đau lòng quá.

    Người đồng nghiệp buông câu an ủi như kết thúc. Anh nhìn cô, mặc dù anh muốn làm gì hơn, nhưng cũng như những người khác, anh chỉ có thể an ủi những câu xả giao phổ thông như thế. Vì anh, cũng như mọi người, không ai có thể cảm nhận hết nỗi đau của cô gái, đành phải bỏ mặc cô, có thể đó là cách tốt nhất.

    Tiếng kim đồng hồ cứ lắc nhẹ từng tiếng tích tắc. Cánh cửa kia mở toang, một vài y tá chạy đi đâu đó rất vội, cô gái lao đến chặn một người lại.

    - Người yêu tôi sao rồi? Anh ấy sao rồi?

    - Không cầm được máu. Chúng tôi đang đi lấy máu để truyền cho anh ấy. Mong cô bình tĩnh cho.
    Họ hất tay cô ra và chạy nhanh hơn. Cô nhìn về phía cánh cửa đã đóng lại, đã hơn hai ngày, họ vẫn chưa cứu được anh ấy. Tay cô lạnh run, thân thể nặng trịch muốn khụy xuống. Bỗng bài hát ấy cứ văng vẳng bên tai, cô lại khóc, nước mắt đẫm mặt từ bao giờ mà cô không hay biết.

    - Cô gì ơi…cô…

    Một ông bác sĩ, khẽ lay cô dậy khi cô nằm co ro trên dãy ghế đợi. Vừa mở mắt, cô đã nhỏm dậy, hai tay báu chặt vào người đối diện, cô muốn nói gì đó, nhưng lại không nên lời, miệng lắp bắp, đôi mắt đỏ hoe long lên…

    - Cậu ấy không sao, không sao…

    Dường như người bác sĩ biết cô sẽ hỏi gì, ông nhẹ trấn an cô. Khi nghe xong câu nói ấy, tay cô mới buông xuống, đôi mắt chưa đầy nước đó dịu đi.

    - Cậu ấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm, thế nhưng…Cậu ấy vẫn phải ở trong phòng điều trị đặc biệt, các chấn thương thật sự rất nghiêm trọng. Cậu ấy còn sống là một phép màu.

    - Bao giờ thì…anh ấy bình phục hả…bác sĩ?

    - Chúng tôi cũng không chắc là khi nào… nhưng…_ Ông nhìn cô gái e dè, như điều ông sắp nói ra đây sẽ giết chết cô vậy _ Chi phí sẽ rất nặng, cô có thể một mình lo nỗi không? Cô nên gọi cho người nhà của cậu ấy.

    - Tôi…là vợ của anh ấy… Tôi có thể lo được, tôi xin các bác sĩ hãy giữ anh ấy lại giúp tôi…có được không?

    Cô nói như van nài người bác sĩ già, dùng đôi tay yếu ớt của mình nắm tay tay của ông.

    - Đó là trách nhiện của chúng tôi, cô hãy đi làm thủ tục nhập viện và về nhà nghĩ ngơi đi, trong này đã có chúng tôi. Chồng cô sẽ không sao đâu, trông cô kiệt sức quá rồi…

    Cô bước như lết trên đường từ bệnh viện về nhà. Mọi thứ trong đầu về một ngày kỉ niệm trở nên tan hoang. Ai cũng nhìn cô, chỉ hai ngày thôi mà trông cô tàn tạ như một kẻ sắp chết, tóc tai rũ rượi, cơ thể kiệt quệ.

    " 35 triêu? 35 triệu?"

    Đầu cô cứ mãi luẩn quẩn con số đó.

    " Cô phải đóng cho bệnh viện 35 triệu để bác sĩ bắt đầu điều trị cho bệnh nhân…"

    Cánh cửa hôm nay kêu cót két đau thương, cô ngã xuống nền, mắt nhìn bộ váy nằm dưới đất, bộ váy mà cô nghĩ sẽ mặc nó vào ngày kỉ niệm của cả hai, cô đã mường tượng cả một khung trời hạnh phúc. Tay cô cào lấy nền nhà, oằn mình, những tiếng khóc phát ra nức nỡ…

    2 ngày sau, số tiền cần đã được đóng đầy đủ, những y tá trong đó ái ngại nhìn sắc mặt của cô, trông cô rất phờ phạc. Cô xin họ cho cô vào nhìn anh ấy chỉ một lúc thôi và…họ đồng ý.

    Anh bị băng trắng người, nằm rất khó khăn, tay phải của anh bị treo lên để các đốt xương trở về đúng vị trí của nó. Cô đứng yên, nhìn mãi một lúc sau mới tiến lại gần, đi rất chậm, hai tay khẽ muốn vươn tới, nhưng có gì đó sợ hãi rụt lại.

    - Hôm nay là 3 năm 4 ngày chúng ta yêu nhau….

    - Đây là lần đầu tiên anh bỏ em một mình trong ngày…đặc biệt…

    - Tại sao anh…lại…ngu ngốc…như vậy…Em không…không…cần

    - Em…em…

    Từng tiếng nấc vang dội trong căn phòng kín, cô bóp chặt hai tay của mình, thốt ra những tiếng cuối cùng:

    - Em…không…còn nguyên…vẹn…

    Hai đêm trước, cô lang thang trong thành phố, đi không chủ định, cô nhìn bâng quơ, cô tìm TIỀN. Tiền ở đâu? Tiền tự dưng trên trời rơi xuống? Không! Tất nhiên là không. Vậy mà cô vẫn đi, đi đến tận khuya, mắt cứ nhìn và bước vô định. Bỗng…một chiếc xe gắn máy từ đâu chạy đến.

    - Đi đâu vậy cưng?_Giọng một thằng già, mặt rất dê.

    - Đi kiếm tiền.

    - Đi với anh, anh có tiền nè, 1 chai nguyên đêm!

    Câu nói của lão già ấy như một luồn điện xoẹt qua đầu cô. Cô gái biết mình phải làm gì, cô nhìn lão, cười nhạt, đôi mắt quắc ngang, chập choạng bước đi.

    Đêm hôm sau, ra khỏi căn nhà không còn là một đứa con gái với một trái tim tan nát, không phải là một người vợ đang quặng từng khúc ruột lo tiền cứu "chồng", bước ra khỏi đó là một cô gái kiêu sa, mặt được trang điểm kỉ càng, đôi giày cao với chiếc váy bó sát.

    Đó là một cô gái đẹp, rất đẹp.

    Cô đi đến một vũ trường, chân thoáng ngập ngừng rồi đột nhiên bước mạnh như thể một tên săn thú vừa giết đi một con chim non yếu ớt.

    Ánh đèn bên trong vũ tường lập lòe rất chói mắt, cô không quen. Cô khẽ nhíu đôi mày, điều này càng khiến cô đẹp hơn. Cô không để ý, đã có vài gã, đang để ý đến cô. Rất nhanh, những gã ấy lần lượt đến. Đầu tiên là một thanh niên, cô không tiếp. Thứ hai là một lão già, cô không màng đến. Rồi gã thứ ba:

    - Em đẹp nhỉ?

    Một gã đàn ông, dáng lịch lãm, trông có vẻ…rất giàu.

    - Nếu không đẹp, anh có để ý không?

    Cô nâng ly rượu lên đến tầm mắt, rồi liếc nhẹ qua gã ấy, chỉ bấy nhiêu thôi, là đủ rồi.

    - Em rất thông minh_ Gã cười khoái trá.

    - Không, chỉ là em biết mình như thế nào.

    - Đi chơi với anh nhé cưng.

    - Được thôi.
    Hai người bước ra khỏi đó, họ đi đến khách sạn, sang trọng, tất nhiên, ông ta giàu mà.

    - Em ngã giá nhé.

    - Ok!

    - 35 triệu một giờ.

    - Cái giá đó là…không thể đâu cưng.

    Ông ta rít điếu thuốc, rồi phả vào mặt cô gái. Cô nhìn ông ta, một cái nhìn vô cùng bất cần theo kiểu cô có thể kiếm hàng tá kẻ như ông ta. Cô mở cửa xe, tính bước ra, thì đôi tay ấy đã níu cô lại. Ông ta cười, 35 triệu có nhằm nhò gì, chỉ là bỏ một chút tiền cho ông ta thỏa mãn dục vọng của mình. Một kẻ trí thức, hay kinh doanh được mọi người nể trọng, thì khi đặt vấn đề "lên giường" ai cũng tầm thường như ai.

    Cánh cửa phòng vừa đóng lại, ông ta đã lột bỏ cái vỏ bọc của một người đàn ông lịch lãm, nhào lấy cô như một con hổ đói muốn cắn xé con mồi. Đôi tay bạo lực lột trần cơ thể cô. Cô lúc này như một cai xác chết, hai tay nắm chặt ra giường, mắt nhắm nghiền, cô thấy ghê tỡm bản thân, thế rồi lúc ấy, cô nghĩ đến anh – người yêu cô…

    "Anh sẽ tha thứ cho em chứ?

    Không…

    Không…em không cần

    Chỉ cần anh sống…chỉ cần anh sống thôi"

    3 giờ sáng, cô bước ra khỏi đó, bước đi loạng choạng. Cô muốn về nhà thật nhanh, cô muốn tắm, cô cảm thấy cơ thể mình thật nhơ nhuốc. Ở đâu cô cũng thấy có dấu vết dơ bẩn của gã đàn ông ấy. Cô lại khóc, không còn là tiếng khóc tủi thân, tiếng khóc đau đớn. Chỉ là nước mắt trải dài theo từng bước chân cô.

    Cô đang chơi một ván bài lớn, một ván bài mà trong đó cô đã mất tất cả, cô đánh đổi tất cả để giành lại thứ quan trọng nhất – người quan trọng nhất. Dù rằng, cô không biết người ấy có còn cần một người đã mất tất như cô không…

    Điều đó không cần thiết…

    "Với em, chỉ cần anh tồn tại…là đủ"

    Cứ như vậy, cuộc điều trị cho anh ấy được bác sĩ tiến hành rất thận trọng, họ hết mình vì bệnh nhân, nhưng một phần vì cảm động cho cô gái nhỏ. Một cô gái bé bỏng phải gánh gồng hàng trăm triệu đồng để cứu lấy người chồng của mình. Rồi vào một ngày, người bác sĩ già nọ bắt gặp cô đang trong tay một tay già nua chẳng khác gì ông. Ông nhìn cô, và cô cũng nhìn ông, mắt cô thoáng hoảng loạn, nhưng rồi chỉ trong tích tắc, nó đã về đúng trạng thái ban đầu. Người bác sĩ không nói gì, đi ngang qua như thể họ không quen nhau.

    - Tôi nói chuyện với cô được chứ?

    Ông yêu cầu nói chuyện khi cô vào thăm "chồng" mình.

    - Được ạ.

    - Tình trạng của anh ấy đã ổn định, gần như bình phục, chỉ là phần não còn tổn thương chưa chịu hoạt động. Tôi nghĩ đó là tin tốt cho cô.

    - Vâng ạ. Tôi cám ơn bác sĩ vô cùng…

    Cô mừng rỡ, lần đầu tiên ông thấy mắt cô sáng lên hạnh phúc như vậy. Điều ấy chứng tỏ rằng cô yêu "chồng" mình rất nhiều. Bất giác, người bác sĩ thở một hơi thật dài:

    - Tôi nghĩ, không còn tốn nhiều tiền nữa đâu… Nên cô cũng nên đừng…đừng…

    Ông muốn nói một điều gì đó, nhưng đó lại là một điều khó nói, khiến ông nghẹn trong cuốn họng, muốn thốt ra nhưng không thành lời.

    - Tôi hiểu bác sĩ muốn nói gì. Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ nhiều.
    Cô đứng lên, chào ông rồi trở lại phòng bệnh, chăm sóc người yêu mình. Dáng cô bước đi tựa một chiếc lá mỏng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi, cũng đủ làm nó chao đảo và bay đi. Ông thầm nghĩ chàng trai kia thật hạnh phúc, quá hạnh phúc khi có một người vợ yêu mình như vậy, yêu đến nỗi hy sinh bản thân, nhưng rồi ông lại khựng lại cái ý nghĩ của mình: Liệu rằng sự hy sinh ấy của cô gái có được chấp nhận nếu chàng trai kia biết sự thât?

    Lòng người vốn đã có sẳn sự nhỏ nhen và tính ghen tuông, ích kỉ. Họ có thể bỏ đi thứ họ cho là dơ bẩn, chứ không cần biết lí do tại sao nó lại như vậy.

    Chàng trai tỉnh dậy, sau 9 tháng 11 ngày nằm trong bệnh viện. Đó được xem là một ngày trọng đại, hầu hết bác sĩ đều có mặt trong phòng bệnh, và đương nhiên…phải có vợ anh ta. Mắt anh dần hé mở, đôi mắt nhắm nghiền ấy, bây giờ đã chịu hé mở.

    Các bác sĩ nhìn cô gái, họ nhìn cô và nói rằng "Chính cô đã cứu lấy chồng mình". Nhưng cô không nghe họ nói gì, cô xà vào lòng người mình yêu, sau bao ngày tháng chịu đựng, cuối cùng cô cũng được khóc trong vòng tay quen thuộc.

    - Cô…là ai vậy?

    Câu nói ấy như một nhát búa đập mạnh vào tim cô. Mắt cô nhìn anh thảng thốt, trong đôi mắt thân yêu ấy giờ đây trong vắt, không gợn một hình bóng nào của cô cả. Cô nhìn lại các bác sĩ, họ cũng thảng thốt, họ không nghĩ những chấn thương ấy đã làm trí nhớ của anh ấy bị trôi tuột đi, hay…họ đã cố không nghĩ như vậy.

    Những ngày sau, cuộc điều trị vẫn tiếp tục, vì anh vẫn không phục hồi trí nhớ, mặc dù cô đã làm đủ mọi cách để khơi gợi tìêm thức. Nhưng kết quả chỉ là cái lắc đầu:

    - Tôi không nhớ gì cả.

    Các bác sĩ nói với anh cô ấy là vợ anh, anh nhìn cô ấy, vẻ mặt vẫn bình thãn, cô thì cười, nụ cười không còn tươi, nhưng đủ ấm áp để anh cảm nhận được nó. Và, anh cũng tin vào những câu nói của bác sĩ.

    Anh tin bác sĩ. Không phải tin cô.

    Ngày anh xuất viện, mọi người đều nhắc đi nhắc lại công lao của cô gái trong sự sống còn và bình phục của anh. Anh chỉ nhìn và nói "cảm ơn" một cách dửng dưng. Cô thì vẫn cười như vậy, rất hạnh phúc. Cô không biết, ngoài sự hạnh phúc của cô ra là rất nhiều sự lo lắng của các bác sĩ. Có người đã cầu nguyện rằng:

    - Lạy chúa! Hãy cho anh ấy nhớ lại.

    Thế nhưng, Chúa không xuất hiện, cũng không thực hiện lời cầu nguyện ấy. Cô đưa anh về ngôi nhà của anh, mọi người ở đây ngạc nhiên. Một số người xì xầm với nhau, anh nhìn họ ngơ ngác.
    Cô vẫn tận tụy chăm sóc anh như vậy, cho đến một ngày, anh lao vào nhà, lôi cô ra, quăng ra khỏi nhà:

    - Cô biến đi. Đồ Đĩ.

    Câu nói của anh như một nhát dao, một nhát dao tẫm độc. Nó không diễn tả được bằng bất cứ nỗi đau nào. Cô chỉ biết nhìn anh trân trối trước câu nói đó.

    - Cô là ai chứ? Họ nói cô làm Đĩ, phải vậy không?

    - Em …em

    Cô lắp bắp, không nên lời. Nước mắt tuông xối xả, nếu là ngày trước, anh sẽ không bao giờ dám làm gì khiến cô đau lòng, thì bây giờ cái anh đang hành động, còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần lũ đàn ông ngoài kia.

    - Cô nói đi. Cô làm Đĩ đúng không?

    - ..Em…

    - ĐÚNG KHÔNG?

    - Đúng..

    Cô cắn môi đến bật máu. Cô nhìn anh, tìm trong đáy mắt có nhớ về cô không, nhưng không, trong đó chỉ có lửa hận, sự tức giận của một người vì nghĩ rằng mình đang quen một con Đĩ không hơn không kém.

    - Tôi không tin. Tôi không tin mình lại yêu một con Đĩ như cô. Cô và mấy người bác sĩ kia cùng gạt tôi…

    - Anh có…muốn biết sự thật không?

    Cô nhìn anh, cô gắng gượng vịn bức tường đứng dậy. Nước mắt vẫn ướt đẫm, mắt vẫn nhìn vào anh. Cô có lỗi ư? Lỗi là gì? Điều đó có cần thiết?

    - Cô …nói đi!!!

    - Người yêu anh và con Đĩ…là một. Em hy vọng, anh sẽ không bao giờ nhớ lại quá khứ.

    Cô bước đi ngay sau câu nói ấy, bước vẫn không vững, tay vẫn phải vịn. Cô đang bỏ sau lưng cả cuộc sống của mình. Cô sợ, nếu mình quay lại, người con trai ấy sẽ ghê tởm cô hơn.

    Anh đã quay trở lại.

    Nhưng không còn yêu em nữa.

    Như bài hát ấy.

    Linh hồn của người yêu em.

    Đã bình yên nơi chốn nào.

    Theo: Hơi Thở, Nụ Cười

Chia sẻ trang này