1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những con tàu đi tìm sân ga

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi ivyftu, 29/05/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Thế là đã khép lại ngày thứ 7 - ngày làm việc cuối cùng của mình. Từ ngày mai, mình sẽ không phải đến công ty, cũng không phải tối mắt tối mũi với những tập hồ sơ, những lịch trình tàu đi tàu đến, hàng bốc hàng dỡ.... Từ ngày mai sẽ lại trở về với thư viện, với sách báo, tài liệu để chuẩn bị cho giai đoạn cuối cùng của thời sinh viên.
    Sáng chủ nhật. Ngủ một giấc đến tận trưa để tận hưởng cái cảm giác không bị chuông điện thoại réo bất ngờ và hỏi: "Hàng của chị đi chưa em? " hay " Tàu đã cập cảng chưa vậy?". Một buổi sáng thoải mái và nhàn rỗi. Nghe nhạc, xem ti vi và ngồi nghĩ vẩn vơ.
    Chiều. Chở mẹ đi chợ. Chợt nhận ra đã lâu lắm rồi mình không còn theo mẹ đi chợ nữa. Ngày bé sao mà thích được đi chợ đến thế! Mẹ chở mình trên chiếc xe đạp cọc cạch và dừng lại ở cửa chợ. Để mình đứng ở một góc trông xe, mua cho một bịch chè đậu đen hay chè chuối, một bắp ngô non và mình chỉ việc nhẩn nha ăn chờ mẹ ra.
    Lớn lên tí nữa thì đã không còn thích thú theo mẹ nhưng vẫn háo hức đợi mẹ từ chợ về, mua cho một cái gì đó để măm măm trong lúc mẹ làm cơm chiều. Một cảm giác thật trẻ thơ và cũng thật hạnh phúc.
    Thế mà bao lâu nay, mình đã gần như quên hẳn. Chỉ biết vùi đầu vào những kế hoạch kinh doanh, những bài học khô khan. Có những hôm đi cả ngày về đến nhà toàn thân mệt rũ, mẹ có dặn là mua cho mình bịch chè, cái bắp để trong tủ lạnh. Cũng chỉ đáp hững hờ " Con biết rồi ạ" hay "tí nữa con ăn" rồi lại vùi đầu vào những công việc còn lại. Sáng mai ra lại hấp tập ra khỏi nhà, để rồi quên bẵng đi sự chăm sóc ân cần của mẹ. Có lẽ mình càng ngày càng vô tâm và ích kỉ.
    Dừng xe trước cửa chợ. Thì ra chợ đã thay đổi nhiều lắm rồi. Bề thế và đông đúc hơn xưa. Lâu nay cần mua thứ gì đều vào siêu thị mua cả, không phải trả giá cũng chẳng phải đi lòng vòng, hoặc nhờ mẹ đi mua, chẳng bước chân đến chợ búa. Con gái chắc chẳng ai như mình! Chợt nhận ra và chợt hốt hoảng. Đã lâu rồi mình có đi đến đâu ngoài công ty và trường học không nhỉ?
    Mẹ đi vào, một thoáng đã trở ra với một bắp ngô. Cái cảm giác háo hức vui sướng ngày bé lại trở về trong mình. Mẹ đã già đi nhiều lắm rồi, và mình thì đã lớn. Lâu nay, chở mẹ đi đến đâu cũng kèm theo câu " Mẹ nhanh lên nhé. Ở nhà con còn nhiều việc phải làm lắm. Tuần sau con phải nộp báo cáo hay tuần sau con thi."
    Nhưng hôm nay, mình chỉ muốn là mình. Không phải là một nhân viên phải trình kế hoạch. Không phải là một sinh viên phải nộp khoá luận. Vì thế cứ thong thả ăn cái đã.
    - Lớp trưởng!
    Giật mình. Suýt nữa thì cái hột ngô ngược lên mũi. Một cậu bạn từ năm cấp 1 đứng lừng lững bên cạnh. Mình lại quên mất một điều, bạn bè mình hồi cấp 1 ở gần chợ nhiều lắm. Cậu bạn này ngày xưa ngồi chung bàn với mình suốt. Ngày đầu tiên đi học mình đã tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cậu ấy lôi ra một cái bảng con hình con vịt. Đẹp ơi là đẹp trong mắt mình ngày ấy. Thế là mình gọi cậu ấy là Vịt ôliu. Đến bây giờ mình cũng không nhớ tại sao mình lại đặt tên cho cậu ấy như thế. Mình có thói quen đặt tên cho những gì thân thuộc xung quanh bằng cái tên riêng theo kiểu của mình, thói quen đấy đến bây giờ vẫn còn.
    - Lớp trưởng đang ăn bắp à?
    May quá. May là mình tách từng hạt ngô ra để ăn từ từ, chứ nếu cầm cả cái bắp lên hiên ngang gặm như ở nhà thì bây giờ đã phục vụ cho cậu ấy một trận cười miễn phí.
    Còn đang hăng say kể về thời cấp 1 với cậu ấy thì mẹ ra. Thế là đành hẹn nhau khi khác.
    Chở mẹ trên đường về, ngẫm lại những gì cậu bạn nói mà cảm thấy ngỡ ngàng. Thì ra sau khi học hết cấp 1, mỗi đứa mỗi trường, nhưng đôi lúc các cậu ấy vẫn ghé đến nhà mình chơi. Chỉ có điều mình không bao giờ ở nhà. Đến cả ngày chủ nhật cũng đi học đội tuyển thì có thời gian nào mà đi chơi với các bạn. Thế là nản, là xa. Và các cậu ấy không đến nữa. Mà mình thì cũng dường như không nhận ra điều ấy. Cả ngày 2 buổi học đã khiến mình không kịp nhớ đến mình đang mất đi những cái gì. Cấp 2 cũng thế, cấp 3 cũng thế, và đại học cũng chẳng có gì thay đổi. Vẫn sáng đi tối về.
    Tối. Nằm dài trên giường, đọc lại "Ruồi Trâu" - quyển tiểu thuyết mà mình rất thích nhưng cũng đã 4 năm rồi không động đến ( mình có học văn nữa đâu ), nghe nhạc Trịnh. Một ngày thật vui và thật thoải mái. Nhận được tin nhắn của cậu bạn cấp 1. Nhanh thật, mới cho số di động lúc chiều. Cảm thấy thật ấm áp trước một tình bạn đã cũ nhưng bây giờ mới bắt đầu tiếp tục sống. Mình thích được như thế này. Hi vọng từ mai sẽ luôn được như ngày hôm nay.
  2. socmuito

    socmuito Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2004
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Chao Ivyftu,
    Liệu mình có thể trao đổi ngoài lề của ttvnol đc không? MÌnh thích cá tính và bài viết của bạn,
    Chào thân ái
    Sóc Mũi To
  3. socmuito

    socmuito Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2004
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Chao Ivyftu,
    Liệu mình có thể trao đổi ngoài lề của ttvnol đc không? MÌnh thích cá tính và bài viết của bạn,
    Chào thân ái
    Sóc Mũi To
  4. h_n

    h_n Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2004
    Bài viết:
    376
    Đã được thích:
    0
    thế là lần này lại chậm mất rồi, tôi đã ko bao giờ muốn mình chậm chân trong những hành trình đưa đón thế này. Gạt bỏt tất cả cuộc sống ảo, trở về với những thói quen xưa cũ, nhưng sao thấy lạc lõng thế này ?? giờ thì thấy mình có tất cả, có những cái mà trc kia mình mơ ước, nhưng biết rằng , nó chỉ tồn tại trong giây lát mà thôi, khi chuyến tàu rời ga, lại trả mình về với những gì cuảt trc kia, mình đã tự hứa, để mọi thứ trôi qua ko cảm thấy xa lạ và tiếc nuối, nhưng ....Ngày hôm qua , ở sân ga, mình lại đc nghe lại 1 câu nói đã từng nghe :" về nhà vì còn mẹ và em , ko muốn mọi ng chờ" sao dưng ....Ngày hôm đó, mình đã ko để cho phải chờ, đứng yên trong đám ng nhộn nhịp, mắt ngóng tìm, cảm giác lạc lõng lại chuồi về, cứ ngỡ đang lạc trong 1 giấc mơ xa lạ. Dựa vào cột và chờ, nhưng lần naỳ lại ko là chỗ cũ nữa rồi, lạc nhau mất rồi, và để rồi, mình nhìn thấy, điều mình mong mỏi, nhưng .. thích cảm giác đi đằng sau , lặng yên, và chờ đợ trong im lặng, thanh thản chi lạ, nhưng vẫn thấy nhói lên từng đợtt, mình đang làm sao thế này ? sao thế, hình như ............... 1 con tàu vừa rời ga mât rồi
  5. h_n

    h_n Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2004
    Bài viết:
    376
    Đã được thích:
    0
    thế là lần này lại chậm mất rồi, tôi đã ko bao giờ muốn mình chậm chân trong những hành trình đưa đón thế này. Gạt bỏt tất cả cuộc sống ảo, trở về với những thói quen xưa cũ, nhưng sao thấy lạc lõng thế này ?? giờ thì thấy mình có tất cả, có những cái mà trc kia mình mơ ước, nhưng biết rằng , nó chỉ tồn tại trong giây lát mà thôi, khi chuyến tàu rời ga, lại trả mình về với những gì cuảt trc kia, mình đã tự hứa, để mọi thứ trôi qua ko cảm thấy xa lạ và tiếc nuối, nhưng ....Ngày hôm qua , ở sân ga, mình lại đc nghe lại 1 câu nói đã từng nghe :" về nhà vì còn mẹ và em , ko muốn mọi ng chờ" sao dưng ....Ngày hôm đó, mình đã ko để cho phải chờ, đứng yên trong đám ng nhộn nhịp, mắt ngóng tìm, cảm giác lạc lõng lại chuồi về, cứ ngỡ đang lạc trong 1 giấc mơ xa lạ. Dựa vào cột và chờ, nhưng lần naỳ lại ko là chỗ cũ nữa rồi, lạc nhau mất rồi, và để rồi, mình nhìn thấy, điều mình mong mỏi, nhưng .. thích cảm giác đi đằng sau , lặng yên, và chờ đợ trong im lặng, thanh thản chi lạ, nhưng vẫn thấy nhói lên từng đợtt, mình đang làm sao thế này ? sao thế, hình như ............... 1 con tàu vừa rời ga mât rồi
  6. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Bạn cứ tự nhiên đi, sóc mũi to ạ.
    CHIA LY
    Không nước mắt
    Không tiếng nấc
    Lặng im xa nhau
    Lặng im đau
    Một người không câm
    Một người không điếc
    Bỗng dưng lại tiếc
    Một lời chia ly
    Đoạn kết nên đặt dấu gì ?
    Tuyết Nhung

    Tự nhiên cảm thấy bài thơ này day dứt quá.
    Ta còn chờ ai nhạt phai sắc nắng
    Heo may tan nhòa, bao giấc mơ xưa
    Giờ em mong manh như khói, giờ ta nắng đã chiều rồi
    Tình xưa giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi

    Biết ta còn biết mong chờ?
  7. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Bạn cứ tự nhiên đi, sóc mũi to ạ.
    CHIA LY
    Không nước mắt
    Không tiếng nấc
    Lặng im xa nhau
    Lặng im đau
    Một người không câm
    Một người không điếc
    Bỗng dưng lại tiếc
    Một lời chia ly
    Đoạn kết nên đặt dấu gì ?
    Tuyết Nhung

    Tự nhiên cảm thấy bài thơ này day dứt quá.
    Ta còn chờ ai nhạt phai sắc nắng
    Heo may tan nhòa, bao giấc mơ xưa
    Giờ em mong manh như khói, giờ ta nắng đã chiều rồi
    Tình xưa giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi

    Biết ta còn biết mong chờ?
  8. DNC

    DNC Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/01/2003
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Tặng các bạn nữ trong topic.
    Hãy sống vui vẻ, tự tin lên nhé !
    DIÊM!!! (St)
    Có ai ví tình yêu như vỏ với que diêm
    Nhưng em không nghĩ thế
    Bởi que diêm chỉ một lần loé sáng
    Còn vỏ bao làm cháy đến trăm lần.
    Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia
    Làm loé sáng rồi tắt lịm đời những que diêm mỏng mảnh
    Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh
    Rất đa tình rồi phụ bạc như không!
    Nhưng em sẵn sàng làm chiếc que
    Dám đốt cháy cả trái tim diêm sinh bé xíu
    Cháy đến tận cùng của thân tăm trắng trẻo
    Dù kiếp tàn nhưng hiểu đã được yêu
    Cho dù anh có yêu nhiều đến bao nhiêu
    Và sau mỗi cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
    Nhưng em vẫn tin là mình được
    Bởi yêu nhiều bạc phếch có gì đâu...
    Nếu muốn trọn đời mãi mãi bên nhau
    Thì câu ví kia xin người rút lại
    Bởi cái hữu hạn khác xa cái còn mãi mãi
    Mà tình yêu cần đi suốt cuộc đời...!!!
    Có thể bài này có đôi chỗ bị sai,xin mọi người thứ lỗi.
  9. DNC

    DNC Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/01/2003
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Tặng các bạn nữ trong topic.
    Hãy sống vui vẻ, tự tin lên nhé !
    DIÊM!!! (St)
    Có ai ví tình yêu như vỏ với que diêm
    Nhưng em không nghĩ thế
    Bởi que diêm chỉ một lần loé sáng
    Còn vỏ bao làm cháy đến trăm lần.
    Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia
    Làm loé sáng rồi tắt lịm đời những que diêm mỏng mảnh
    Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh
    Rất đa tình rồi phụ bạc như không!
    Nhưng em sẵn sàng làm chiếc que
    Dám đốt cháy cả trái tim diêm sinh bé xíu
    Cháy đến tận cùng của thân tăm trắng trẻo
    Dù kiếp tàn nhưng hiểu đã được yêu
    Cho dù anh có yêu nhiều đến bao nhiêu
    Và sau mỗi cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
    Nhưng em vẫn tin là mình được
    Bởi yêu nhiều bạc phếch có gì đâu...
    Nếu muốn trọn đời mãi mãi bên nhau
    Thì câu ví kia xin người rút lại
    Bởi cái hữu hạn khác xa cái còn mãi mãi
    Mà tình yêu cần đi suốt cuộc đời...!!!
    Có thể bài này có đôi chỗ bị sai,xin mọi người thứ lỗi.
  10. Bugaboo

    Bugaboo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2003
    Bài viết:
    79
    Đã được thích:
    0
    Vẫn còn những mảnh lung linh
    Vương trong đáy mắt
    Một thời anh thổn thức
    Trong em....

    Có những chuyến tàu đi ngược màn đêm
    Trong gió, trong sương, trong mưa, trong nắng
    Chở nỗi đam mê trĩu nặng
    Băng về phía trước âm thầm
    Một ngày nắng lên
    Sân ga bình yên. Tàu anh cập bến
    Hạnh phúc đã về trong bước mệt
    Êm êm ...
    Định mệnh vô tình không giữ nổi con tim
    Tàu anh đi. Tàu anh đi mãi
    Ray tình yêu không có chiều trở lại
    Mãi là một hướng hút về xa ...
    Chặng đời anh đã có một sân ga
    Ngập tràn nắng ấm
    Một thời kỷ niệm
    Một thời lưu luyến
    Một ngày xưa ...​
    Lặng im?

Chia sẻ trang này