1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những con tàu đi tìm sân ga

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi ivyftu, 29/05/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. baby_moon

    baby_moon Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/12/2002
    Bài viết:
    606
    Đã được thích:
    0
    Ga heo hùt tà?u qua khĂng 'Ăf lài
    MẶt mì?nh em
    ChẮng vf́ng 'Ắn chò?ng chà?nh
    Chf?ng lèf suẮt 'ơ?i tà?u 'i màfi ... ​
  2. ndlong1

    ndlong1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2004
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    hì sorry, đáng ra phải gọi là bạn, vô ý quá.
  3. ndlong1

    ndlong1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2004
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    hì sorry, đáng ra phải gọi là bạn, vô ý quá.
  4. chiecbongcodon

    chiecbongcodon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2003
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0
    Có những lúc lòng trống trải vô ngần
    Muốn gọi tất cả loài chim về hót cho đỡ vắng
    Thèm một bàn tay để nắm
    Mà chở che...
    Có những đêm gió đông thổi về
    Cần một trái tim sưởi lòng mình ấm lại
    Nhưng lòng còn ngần ngại
    Thì trái tim nào can đảm đến bên
    Có những lúc thấy mình quá cô đơn
    Giữa đầy đủ bạn bè
    Ta nằm gối đầu lên nỗi cô đơn mà hát
    Bài hát về tình yêu...
  5. chiecbongcodon

    chiecbongcodon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2003
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0
    Có những lúc lòng trống trải vô ngần
    Muốn gọi tất cả loài chim về hót cho đỡ vắng
    Thèm một bàn tay để nắm
    Mà chở che...
    Có những đêm gió đông thổi về
    Cần một trái tim sưởi lòng mình ấm lại
    Nhưng lòng còn ngần ngại
    Thì trái tim nào can đảm đến bên
    Có những lúc thấy mình quá cô đơn
    Giữa đầy đủ bạn bè
    Ta nằm gối đầu lên nỗi cô đơn mà hát
    Bài hát về tình yêu...
  6. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    3h sáng.
    Không thể ngủ được. Ba chị cùng phòng có lẽ mệt mỏi sau một hành trình dài nên đã nằm im. Lạ thật. Sao lần này mình không cảm thấy chóng mặt, nhức đầu như mọi khi. Đến bây giờ vẫn tỉnh táo. Ước gì mà ngủ được nhỉ. Sáng mai còn đi tham quan rất nhiều nơi, đêm nay không ngủ, có khi mai lại gật gù thì mất hết cảnh đẹp.
    Mà sao ô cửa kính lại mờ đục thế kia nhỉ. Hình như là sương sớm. Không biết ngoài kia sương thế nào nhỉ? Muốn mở cửa sổ ra xem quá, nhưng lại sợ làm mọi người thức giấc vì gió lạnh. Thôi, ra phố vậy.
    Rón rén khoác áo lạnh, quấn khăn và xuống cầu thang. Các phòng xung quanh đều im lìm, có lẽ tất cả đều ngủ. Chị tiếp tân khách sạn nhìn mình ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ mỉm cười.
    Những con dốc mờ sương quanh co, thoai thoải. Đi mãi, đi mãi. Hết lên lại xuống. Hết xuống lại lên. Mà sao mình không thấy mỏi chân nhỉ? Lạnh thật. Gió cứ xộc vào tóc, vào khăn, vào áo. Lạnh quá. Lạnh nhất là hai bàn tay. Mình vẫn thế. Cảm giác lạnh nhất vẫn là cổ và hai bàn tay. Cổ thì đã có khăn. Còn tay thì... vẫn lạnh. Sương ướt đẫm hai má, tóc và áo. A! Mình quên mất một cái mà mình rất thích. Đó là chiếc ô. Nếu bây giờ có cái ôm cầm tay thì hay biết mấy nhỉ? Lầm lũi đi trong sương, lầm lũi. Những vách đá đầy dây leo, hoa dại cũng bám đầy sương sớm. Ơ! Nhưng mà đây là đâu nhỉ? Cứ đi loanh quanh, lên dốc xuống dốc mãi mà quên mất một điều mình đâu có biết đường về lại khách sạn. Trời cũng đã hưng hửng nắng. Cũng đã đến lúc phải quay về để đi cùng với đoàn rồi. Biết đi đường nào đây nhỉ? Cái tật xấu này mãi mà vẫn không bỏ được. Cứ thích là đi, chẳng chịu suy nghĩ gì cả. Lần đầu tiên quay trở lại HN sau 14 năm, cũng đã háo hức một mình loanh quanh khắp các phố cổ quanh Hồ Gươm, để rồi sau đó thì mếu máo gọi điện về nhà nhờ anh chị đến đón. Bị mọi người mắng cho một trận vì cái tội gà mờ mà còn hay chạy nhảy. Bây giờ biết gọi cho ai để dẫn về? Ngớ ngẩn quá đi mất!
  7. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    3h sáng.
    Không thể ngủ được. Ba chị cùng phòng có lẽ mệt mỏi sau một hành trình dài nên đã nằm im. Lạ thật. Sao lần này mình không cảm thấy chóng mặt, nhức đầu như mọi khi. Đến bây giờ vẫn tỉnh táo. Ước gì mà ngủ được nhỉ. Sáng mai còn đi tham quan rất nhiều nơi, đêm nay không ngủ, có khi mai lại gật gù thì mất hết cảnh đẹp.
    Mà sao ô cửa kính lại mờ đục thế kia nhỉ. Hình như là sương sớm. Không biết ngoài kia sương thế nào nhỉ? Muốn mở cửa sổ ra xem quá, nhưng lại sợ làm mọi người thức giấc vì gió lạnh. Thôi, ra phố vậy.
    Rón rén khoác áo lạnh, quấn khăn và xuống cầu thang. Các phòng xung quanh đều im lìm, có lẽ tất cả đều ngủ. Chị tiếp tân khách sạn nhìn mình ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ mỉm cười.
    Những con dốc mờ sương quanh co, thoai thoải. Đi mãi, đi mãi. Hết lên lại xuống. Hết xuống lại lên. Mà sao mình không thấy mỏi chân nhỉ? Lạnh thật. Gió cứ xộc vào tóc, vào khăn, vào áo. Lạnh quá. Lạnh nhất là hai bàn tay. Mình vẫn thế. Cảm giác lạnh nhất vẫn là cổ và hai bàn tay. Cổ thì đã có khăn. Còn tay thì... vẫn lạnh. Sương ướt đẫm hai má, tóc và áo. A! Mình quên mất một cái mà mình rất thích. Đó là chiếc ô. Nếu bây giờ có cái ôm cầm tay thì hay biết mấy nhỉ? Lầm lũi đi trong sương, lầm lũi. Những vách đá đầy dây leo, hoa dại cũng bám đầy sương sớm. Ơ! Nhưng mà đây là đâu nhỉ? Cứ đi loanh quanh, lên dốc xuống dốc mãi mà quên mất một điều mình đâu có biết đường về lại khách sạn. Trời cũng đã hưng hửng nắng. Cũng đã đến lúc phải quay về để đi cùng với đoàn rồi. Biết đi đường nào đây nhỉ? Cái tật xấu này mãi mà vẫn không bỏ được. Cứ thích là đi, chẳng chịu suy nghĩ gì cả. Lần đầu tiên quay trở lại HN sau 14 năm, cũng đã háo hức một mình loanh quanh khắp các phố cổ quanh Hồ Gươm, để rồi sau đó thì mếu máo gọi điện về nhà nhờ anh chị đến đón. Bị mọi người mắng cho một trận vì cái tội gà mờ mà còn hay chạy nhảy. Bây giờ biết gọi cho ai để dẫn về? Ngớ ngẩn quá đi mất!
  8. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Chẳng lẽ su't 'ời tĂu 'i mĂi?
    Su't hĂnh trĂnh, khĂng cĂ n.i mTt sĂn ga?
    Chẳng lẽ su't 'ời em tr'ng trải?
    Chẳng thf cĂng ai 'i 'ến cu'i 'ường?

    Mun Ă, về 'Ăy 'i. CĂ hai chĂng trai 'ẹp rạng ngời mĂ khĂng chĂi lĂa sẵn sĂng chờ Mun về 'f dẫn Mun 'i dạo vĂng quanh TrĂi Đất nĂy.
    Nh> vĂo thfm t> nhĂ
  9. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Chẳng lẽ su't 'ời tĂu 'i mĂi?
    Su't hĂnh trĂnh, khĂng cĂ n.i mTt sĂn ga?
    Chẳng lẽ su't 'ời em tr'ng trải?
    Chẳng thf cĂng ai 'i 'ến cu'i 'ường?

    Mun Ă, về 'Ăy 'i. CĂ hai chĂng trai 'ẹp rạng ngời mĂ khĂng chĂi lĂa sẵn sĂng chờ Mun về 'f dẫn Mun 'i dạo vĂng quanh TrĂi Đất nĂy.
    Nh> vĂo thfm t> nhĂ
  10. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    6h sáng
    Những ngôi nhà ở Đà Lạt có một vẻ đẹp thật bình dị: hàng rào vừa thưa mà lại vừa thấp, có lẽ để làm cảnh hơn là để ngăn chặn. Nhưng mình lại thích những hàng rào như thế, chúng khiến ngôi nhà không bị tách biệt với thế giới bên ngoài, có vẻ chan hoà với cuộc sống nhiều hơn, và điều đó không gây cho người khác cảm giác tần ngần, e ngại. Trước nhà là một vườn hoa nho nhỏ với những lối cỏ lấp xấp. Màu xanh của cỏ làm nền cho màu vàng rực rỡ của hoa sao nhái, hay màu hồng dịu ngọt của hoa móng tay.... Một không gian để thư giãn thật giản dị mà cũng thật yên bình.
    Mình lại nhớ ra mình còn có một cái tật rất xấu: cứ thấy hoa đẹp là ... ngắt. Mà cái tật này đã lâu không thể hiện, chỉ đơn giản là vì ở thành phố thì tìm đâu ra ngôi nhà nào với kiểu hàng rào thế này để có thể hái hoa trong vườn được? Chẳng lẽ lại hái hoa nơi công cộng? Ngày xưa cô giáo vẫn dạy không được làm thế cơ mà, với lại chẳng lẽ đang đi trên đường lại tắt máy xe, nhảy xuống hái mỗi một bông hoa rồi ... đi tiếp? Muốn có thì chỉ còn cách duy nhất là đi mua. Mà đi mua thì làm sao thú vị bằng?

Chia sẻ trang này