1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những con tàu đi tìm sân ga

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi ivyftu, 29/05/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    TÔI YÊU CUỘC SỐNG
    27.10.2004
    14.35''
    Cô bạn bên phòng Marketing chạy vào vừa cười vừa bảo: "Anh Tuấn (bảo vệ) vừa báo có cháy đấy". Tất cả mọi người đều cười, cho rằng cô bạn đang đùa. Mà có lẽ cô bạn cũng tưởng là anh bảo vệ đùa mình thật. Đơn giản chỉ vì Diamond là một trong những cao ốc văn phòng, trung tâm mua sắm và giải trí hiện đại của TPHCM. Hệ thống báo cháy được đánh giá là làm việc rất hiệu quả qua những lần diễn tập. Nếu có hoả hoạn, chắc chắn còi báo cháy đã hét ầm ĩ và loa thông báo đã loan tin, chứ đâu có bình yên, tĩnh lặng như thế này. Tất cả lại tiếp tục làm việc, và hầu như chẳng ai chú ý đến những gì vừa nghe thấy.
    14.45''
    Bên CBD đột nhiên nhốn nháo. Mọi người vội vã tắt máy, thu xếp đồ đạc và lao ra cửa. Bất chợt linh cảm thấy có việc gì đấy không hay, tự hỏi mình có phải cháy thật không mà sao mọi người lại cuống cuồng thế? Bên Marketing, Logistic, Purchasing, Human Resource và Finance vẫn bình thản làm việc. Thế rồi loa phóng thanh bắt đầu hoạt động. Một tràng tiếng Anh xổ ra. Cháy thật. Cháy thật rồi.
    Cả công ty lao ra cửa. Cửa Exit vừa mở, nhìn thấy dòng người ùn ùn từ các tầng trên kéo xuống, còn phía dưới thì chen chúc, mình bủn rủn cả chân tay. Thì ra ở bên ngoài lại hỗn loạn như thế. Vậy mà trong văn phòng lại yên tĩnh đến lạ lùng.
    Dòng người di chuyển từng bước chậm chạp. Nhưng có lẽ ai cũng ngỡ đây là một cuộc diễn tập nên không hối hả, hoảng hốt đến mức dẫm đạp, lên nhau. Không khí ngày càng ngột ngạt. Có mùi khói khen khét. Cháy thật. Xô đẩy, chen chúc nhau. Vã mồ hôi không biết vì hoảng sợ hay vì nóng bức, chật chội và ngột ngạt. Nhìn cái cảnh các chị em mặc váy áo loè xoè, bó khít lấy người và líu ríu trên từng bậc thang mà thấy tội nghiệp. Đáng thương hơn là các phụ nữ có thai, họ loay hoay giữa dòng người xô đẩy. Càng ngày càng thấy khó thở. Đi mãi mà không hết tầng 6, không biết đến khi nào mới có thể thoát khỏi nơi này. Đột nhiên nghĩ đến và thấu hiểu tâm trạng của những nạn nhân ITC ngày ấy. Nhưng có lẽ họ còn bế tắc và tuyệt vọng hơn. Bởi vì vụ cháy đấy nghiêm trọng và dữ dội hơn.
    Không di chuyển được. Cầu thang thoát hiểm quá nhỏ so với số lượng người ở tất cả các tầng lầu đổ xuống. Trượt ngã vài bậc thang vì bị xô đẩy. Chợt nghĩ đến mẹ, đến hai chị. Chợt nghĩ đến bạn bè. Chẳng biết có được gặp họ nữa hay không? Hình như mình còn chưa mua cho mẹ một đôi hoa tai hình bông sen mà mẹ thích. Mình dự định lãnh lương tháng này sẽ dẫn mẹ đi mua. Chưa mua cho bố một bộ vest để dự đám cưới chị Huyền. Cũng chưa mua cho chị Huyền một đôi giày nạm hạt đá để chị mặc với áo cưới. Chưa mua cho chị Hường cái túi xách như cái túi bạn đã tặng mình mà chị rất thích. Chưa gửi được quà sinh nhật cho 3 người bạn mà mình quý mến trong tháng 11 này. ..Sao nhiều việc mình chưa làm thế nhỉ? Việc gì mình cũng bảo là đợi cuối tháng có lương rồi sẽ làm. Sao mình không làm ngay lúc mà mình có thể? Biết mình có thể làm được nữa không?
    Điện thoại reo. Con bạn gọi: "T hả? Mày đang ở đâu? Thoát ra chưa? Cố lên mày ơi". Lại reo, thằng bạn hỏi: "Mày đã thành heo quay chưa? Có cần tao chạy qua đưa đi bệnh viện không?"... Những lời hỏi thăm cái kiểu quan tâm của bạn bè thân mật, không khách sáo mà rất tình cảm. Cảm thấy động viên rất nhiều. Nhắn tin cho một người bạn ở xa tít tắp. Bạn đang học nhưng vẫn gọi điện lại. Sự lạc quan của bạn làm mình cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Thụy gọi: "T hả? Có sao không? Con Thảo gọi điện bảo T đang kẹt ở Diamond..." Mẹ Thuỵ cũng nghe điện thoại: "T hả con? Con thoát được chưa? Bác nghe con Thuỵ bảo con làm việc ở đó. Cố gắng lên nghe con". Cảm động thật sự trước những lời động viên chân tình. Khóc. Không biết vì sợ không gặp lại được những người yêu quý mình hay vì xúc động. Chẳng biết.
    15.40
    Cuối cùng thì cửa Exit tầng trệt cũng bật mở. Ánh sáng buổi chiều làm mình loá hết cả mắt. Nhưng mình lại thấy ánh sáng thật dịu dàng, vì nó bảo cho mình biết mình đã an toàn. Cái ánh nắng thường ngày mình ghét cay ghét đắng mỗi khi bước chân ra đường. Nhưng hôm nay, nó thật rạng rỡ và mình mỉm cười. Mình đã ngỡ không còn cơ hội có thể đón một tia nắng nào nữa khi kẹt trong cái cầu thang chật chội và ngột ngạt đó. Ngước nhìn lên trên, hai cái ống khói của toàn nhà bốc khói đen kịt. Rùng mình. Cả toàn nhà lắp kính với vật liệu siêu bền. Bây giờ mới mong nó đừng bền chắc như ngưòi ta quảng cáo, bởi nếu thế, làm sao đập cửa để dập cháy và thoát thân khi cần thiết?
    Chạy sang bên kia đường. Toà nhà đẹp thật. Nhưng vẻ sang trọng của nó có khi lại giết chết nó khi nguy hiểm. Nếu sức nóng quá lớn, các ô kính sẽ vỡ tung và rơi xuống đường? Thiệt hại sẽ như thế nào? Mình cũng không dám nghĩ.
    Cảnh sát chặn đường cho xe cứu hoả chạy đến. Xe cấp cứu cũng đến. Tự hỏi không biết có người nào kém may mắn không? Đập vỡ vài ô kính, bắt đầu cứu hoả. Nhân viên trong các công ty ở các tầng lầu, người đi mua sắm, chơi Bowling, người ở các căn hộ cho thuê trong cao ốc đứng vật vờ hai bên đường. Mọi người hi vọng chữa cháy xong nhanh chóng để có thể lên thu dọn đồ đạc. Các nhân viên bán hàng ở siêu thị bồn chồn lo lắng vì khi chạy thoát hiểm, họ không kịp khoá tủ két sắt, tủ tiền và các tủ hàng. Những mặt hàng đáng giá không ai kiểm soát.... Mỗi người một nỗi lo lắng, bứt rứt.
    17.00
    Xe cứu hoả rút đi. Khói vẫn bốc lên ngùn ngụt nhưng đã nhạt màu. Nhân viên bảo vệ phong toả toàn bộ cao ốc.
    18.00
    Vẫn chưa được vào. Mọi người đành gọi taxi, gọi xe ôm, người nhà đến đón.
    Một buổi chiều mệt nhoài với tất cả cảm giác hoảng hốt, lo âu, sợ hãi và vui mừng khi thoát ra được để biết rằng mình vẫn còn có cơ hội gặp lại những người thân yêu, và làm cho họ những điều tốt đẹp.
    Tôi yêu cuộc sống này!
  2. cuckoo_libra

    cuckoo_libra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2003
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Trăng lắng sâu vào đêm đợi chờ.
    Đêm thế gian quạnh cô mịt mờ.
    Như ném ai vào cõi bơ vơ .
    Nhưng vẫn chưa tìm thấy người mơ .
    Ta đi ngóng trông em,
    trong bóng đêm dài ... tan.
    Ngàn tơ vàng chìm lắng,
    mơ dáng ai về.
    trong ánh trăng vàng.
    Như gió đi tìm hướng,
    như chim nhớ mùa,
    khát khao tình xưa .
    Ta níu xin thời gian,
    đừng cho phai úa,
    kiếp duyên tình mộng mơ.
    Ta thiếp đi vì đềm tàn rồi .
    Bên khúc sông lạnh riêng mình ngồi .
    Ôm cánh hoa đọng ngát hương môi .
    Xa vắng cho lòng nhớ xa xôi.

    ...............
  3. cuckoo_libra

    cuckoo_libra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2003
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Trăng lắng sâu vào đêm đợi chờ.
    Đêm thế gian quạnh cô mịt mờ.
    Như ném ai vào cõi bơ vơ .
    Nhưng vẫn chưa tìm thấy người mơ .
    Ta đi ngóng trông em,
    trong bóng đêm dài ... tan.
    Ngàn tơ vàng chìm lắng,
    mơ dáng ai về.
    trong ánh trăng vàng.
    Như gió đi tìm hướng,
    như chim nhớ mùa,
    khát khao tình xưa .
    Ta níu xin thời gian,
    đừng cho phai úa,
    kiếp duyên tình mộng mơ.
    Ta thiếp đi vì đềm tàn rồi .
    Bên khúc sông lạnh riêng mình ngồi .
    Ôm cánh hoa đọng ngát hương môi .
    Xa vắng cho lòng nhớ xa xôi.

    ...............
  4. small_porcupine

    small_porcupine Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2004
    Bài viết:
    1.807
    Đã được thích:
    0
    Giờ mới đọc bài của bạn, cũng phù hợp với tâm trạng mình bây giờ. Cũng ý nghĩa với mình. Chuyện của bạn giống như câu thơ người ấy đọc cho mình nghe :
    "Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
    Lần đầu rung động nỗi thương yêu"
    Thật tuyệt vời khi hai trái tim cùng nghe được nhịp đập, hai tâm hồn cùng hướng về một hướng.
  5. small_porcupine

    small_porcupine Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2004
    Bài viết:
    1.807
    Đã được thích:
    0
    Giờ mới đọc bài của bạn, cũng phù hợp với tâm trạng mình bây giờ. Cũng ý nghĩa với mình. Chuyện của bạn giống như câu thơ người ấy đọc cho mình nghe :
    "Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
    Lần đầu rung động nỗi thương yêu"
    Thật tuyệt vời khi hai trái tim cùng nghe được nhịp đập, hai tâm hồn cùng hướng về một hướng.
  6. truongba

    truongba Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Đã là tầu thì phải chạy trên đường ray. Mà mọi đường ray đều chạy qua rất nhiều sân ga. Một sân ga không chỉ dành cho một con tầu. Vậy thì sao tìm được sân ga cho riêng mình? Tự xây lấy vậy!
  7. truongba

    truongba Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Đã là tầu thì phải chạy trên đường ray. Mà mọi đường ray đều chạy qua rất nhiều sân ga. Một sân ga không chỉ dành cho một con tầu. Vậy thì sao tìm được sân ga cho riêng mình? Tự xây lấy vậy!
  8. ong_gia_va_bien_ca

    ong_gia_va_bien_ca Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    840
    Đã được thích:
    0
    đã lâu rồi ko vào diễn đàn này nữa ! lâu ! ừ lâu lắm rồi !
    có những điều , có những thứ làm người ta đổi khác, ko cam chịu nữa , sống bất cần , mạo hiểm......
    lại bắt gặp 1 người ;
    ừ ! nếu đã ko tìm cho mình đuợc 1 sân ga
    thì tại sao ta ko tự xây lấy
    hay
    cám ơn
  9. ong_gia_va_bien_ca

    ong_gia_va_bien_ca Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    840
    Đã được thích:
    0
    đã lâu rồi ko vào diễn đàn này nữa ! lâu ! ừ lâu lắm rồi !
    có những điều , có những thứ làm người ta đổi khác, ko cam chịu nữa , sống bất cần , mạo hiểm......
    lại bắt gặp 1 người ;
    ừ ! nếu đã ko tìm cho mình đuợc 1 sân ga
    thì tại sao ta ko tự xây lấy
    hay
    cám ơn
  10. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Xây một sân ga?
    Ý kiến hay nhỉ? Thế mà tớ không nghĩ ra. Có thể viết thêm một truyện ngắn về việc xây sân ga cho một con tàu không nhỉ?
    Cậu bé à
    Em đi đâu thế? Lâu lắm rồi chị không gặp em. Chị mong là em vững vàng hơn nữa

Chia sẻ trang này