1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những con tàu đi tìm sân ga

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi ivyftu, 29/05/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Nhớ mang máng ngày xưa F177 có 1 topic để mọi người giới thiệu phim hay cho bạn bè cùng xem, nhưng tìm mãi chẳng thấy đâu. Hơ, mà mình cũng chẳng chắc là topic đấy nằm ở F177 không nữa. Dạo này càng già càng lú lẫn. Đành mượn topic này để share với các bạn một bộ phim ý nghĩa vậy.
    VƯƠNG QUỐC XE HƠI
    Các bạn có thích xem phim hoạt hình không nhỉ? Người ta thường nghĩ những bộ phim hoạt hình thường dành cho thiếu nhi màu sắc sặc sỡ, hình ảnh sinh động, âm nhạc rộn ràng, tóm lại là vui mắt, dễ nghe. Nhưng Vương quốc xe hơi sẽ làm bạn thay đổi quan niệm đấy.
    Mỗi một chiếc xe trong phim cũng giống như mỗi một con người. Có người tự kiêu, háo thắng. Có người hồn nhiên, trong sáng. Có người gian xảo, độc ác.... Những tính cách mà mỗi chiếc xe hoá thân cũng thật gần gũi với cuộc sống đời thường. Anh chàng "Tia chớp" từ một chàng trai trẻ choáng ngợp với hào quang đến quá sớm trong đời đã quá tự tin, háo thắng để luôn tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, sau nhiều thăng trầm đã biết trân trọng những điều đáng quý của một đời người hơn là danh vọng. Nếu không gặp anh chàng xe cẩu "Răng hô" dạy cho "Tia chớp" biết tình bạn thật sự trong sáng và hồn hậu như thế nào; nếu không gặp cô luật sư tinh tế đã bỏ New York lộng lẫy để dừng chân ở lại với thị trấn nhỏ bé chỉ cho anh biết cuộc sống thiên nhiên tươi đẹp nhường nào, và quan trọng nhất là ông bác sĩ đã từng là "tay đua huyền thoại của mọi thời đại" nhưng lại bị lãng quên khi hào quang vừa tắt dạy cho anh biết danh vọng chỉ là gió thổi mây trôi, và còn bao nhiêu người bạn bình dị - những chiếc xe hơi cũ nát, rỉ sét, sống lây lất ở một thị trấn nghèo nàn bên cạnh con đường cao tốc nhưng vẫn ấp ủ hi vọng vươn lên, và vẫn sống lạc quan bên tình người ấm áp, thì có lẽ "Tia chớp" vẫn đắm chìm trong cái mê cung của những cuộc đua không hề mệt mỏi. Cũng như Tia chớp, nhưng đáng buồn cho "Sấm sét" khi không thể nhận ra những điều đáng quý đấy. Lao vào cuộc đua giành cúp vô địch như một con thiêu thân, dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, kể cả hãm hại đối thủ của mình để rồi gánh chịu sự bất bình, phẫn nộ thậm chí khinh bỉ của mọi người mặc dù cầm được chiếp cúp "vô giá trị". Nhà vua hay bác sĩ, những chiếc xe từng "một thời vang bóng" tự biết tìm cho mình một điểm dừng trong cuộc đua của một đời người để quay về với những giá trị thiết thực hơn như một mái ấm gia đình, hay một cuộc sống bình an, phẳng lặng. Bộ phim gây xúc động với những tình tiết ý nhị, tinh tế như cô bác sĩ hỏi Tia chớp: "Anh có thật sự muốn làm điều đấy cho Răng hô hay chỉ là lời hứa vui miệng? Răng hô rất tin ở anh, anh ấy xem anh là người bạn thân, và tôi không muốn thấy niềm tin của anh ta sụp đổ", hoặc Tia chớp đã gần về đến đích và chắc chắn trở thành nhà vô địch nhưng đột ngột quay lại đẩy Nhà vua bị Sấm sét hất đổ bên vệ đường để cùng về đích bởi "bất cứ tay đua nào cũng phải hoàn thành đường đua của mình". Thông điệp thật ý nghĩa vì có lẽ mỗi chúng ta đều là những tay đua trên đường đời, dù nhanh hay chậm, dù trẻ hay già, chúng ta đều phải đi đến đích của cuộc đời, không bao giờ nên bỏ cuộc.
    Bộ phim kết thúc bằng những việc ý nghĩa mà Tia chớp làm cho thị trấn nhỏ bé, nơi mình từng bị cầm tù, bị phạt khổ sai vì thiếu ý thức, nơi những chiếc xe ở đấy đã dạy cho anh biết thế nào là tình bạn và thế nào là trách nhiệm, là cuộc sống thật sự giá trị. Răng hô được đi máy bay như Tia chớp đã hứa. Thị trấn được sửa sang và lại trở thành một điểm dừng chân tráng lệ của mọi người như xưa. Còn Tia chớp, anh đã từ chối những lợi ích to lớn mà nhà tài trợ cuộc đua đề nghị để quay về với cuộc sống bình dị bên người anh yêu - cô luật sư dễ mến bởi anh nhận thấy cuộc đời có nhiều điều còn giá trị hơn là hào quang của danh vọng tiếng tăm. Hình như ẩn sau những hình ảnh sống động, rực rỡ dành cho tuổi thơ là vô vàn thông điệp gửi cho mỗi người chúng ta suy ngẫm.

  2. boy_kinhcan2783hn

    boy_kinhcan2783hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2006
    Bài viết:
    2.639
    Đã được thích:
    0
    Hơ , giờ nhiều phim hoạt hình kiểu này lắm , nhưng tớ vẫn thích xem " Người đẹp và Quái Vật " hơn , còn ví như được sống như phim thì kiểu gì mà chẳng thích , trong cuộc sống thường nhật nhiều khi nó lại không đơn giản như thế bạn ạ , trong phim thường thì kết thúc phim không phải là khi cuộc sống kết thúc , mà chỉ là sự bắt đầu của một cuộc sống mới , mà chúng ta chỉ nhìn thấy những khía cạnh thường là tốt của nó thôi , nhưng trong cuộc sống , kết thúc đồng nghĩa với cái chết , chúng ta chết đi chẳng còn lại điều gì , nhưng có mấy ai , sau khi chết đi mà vẫn còn được mọi người nhắc đến , tốt nhất là sống để mà yêu thương nhỉ ???????
  3. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Ừm, tớ cũng không nghĩ là mơ ước được sống như trong phim, bởi chắc tớ đã qua cái tuổi mơ mộng đấy cũng được lâu lâu rùi. Tớ cũng đồng ý với ấy là sống để mà yêu thương, nhưng thực tế cuộc đời đôi khi không phải ai cũng sống để mà yêu thương như mình nghĩ.
  4. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Thế là một mùa thu nữa lại về. Mùa thu này, với em gợi nhiều nỗi buồn hơn mùa thu trước. Những nỗi buồn nhè nhẹ, thoáng qua cũng đủ làm cho con người ta bâng khuâng giữa tiết trời se lạnh. Và những cơn gió mùa thu cuốn đi chầm chậm, nhẹ nhàng đủ để nghe thấy những mênh mang, xa xôi?
    Và em lại đang đi về trên những con đường Hà Nội, con đường lá rơi với hương hoa sữa nồng nàn. Mùa thu Hà Nội trong em gắn liền với những con đường đầy kỉ niệm đó, những kỉ niệm không rõ ràng và khó diễn tả thành lời, vì nó ở trong cảm nhận của em. Em bâng khuâng nhớ về anh nhiều lắm, nỗi nhớ úa vàng trong từng suy nghĩ đến anh. Dường như màu vàng cũng là màu của mùa thu với lá vàng, hoa cơm nguội vàng và hoa cúc cũng vàng. Rồi vẫn còn đấy những bông hoa vàng mới vừa chớm nở? Mùa thu vẫn đang về đấy?Người ta thường buồn và hoài niệm mỗi khi mùa thu về. Hoài niệm để rồi nhớ, để rồi tiếc, để rồi buồn vì những cái mà ta đã mất đi vĩnh viễn. Những kỉ niệm buồn thường làm ta day dứt mặc dù nhiều khi ta chẳng hề có lỗi. Đôi khi em nghĩ mình đã thanh thản bước qua những con phố từng in dấu chân anh mà em đã biết. Nhưng rồi những cảm xúc bâng khuâng dậy lên trong em mỗi lúc cô đơn, phiền muộn lại bảo với em rằng em vẫn nhớ về anh, một nỗi nhớ nhung triền miên, day dứt.
    Mùa thu này Hà Nội vẫn có anh, anh vẫn ở đâu đấy trong lòng thành phố bé nhỏ này - Em biết. Lá vẫn rơi, hồ vẫn trong và hoa vẫn vàng như thế. Trời vẫn cao và lá vẫn bay theo từng cơn gió nhẹ. Mỗi buổi tối đi học về, em lại đi giữa hai hàng cây xanh mướt trên những con đường anh thường chở em đi, để mông lung tìm lại phần nào những cảm xúc xưa kia. Mỗi lần như thế em lại biết mình khó có thể bước qua những kỷ niệm ngọt ngào xưa cũ, để lại nhớ về anh, cồn cào, quay quắt.
  5. nhoc_cj

    nhoc_cj Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/01/2002
    Bài viết:
    3.341
    Đã được thích:
    0
    Một năm đã trôi qua, thời điểm này của năm trước mình đang bỡ ngỡ và lạc lõng giữa những con người thật xa lạ, giữa một tập thể mới mẻ và có vẻ quá rộng lớn. Giữa lúc lạc lõng đó mình bắt gặp một ánh mắt và nụ cười, một buổi tối ồn ào và náo nhiệt, bỗng có một nụ cười thật đặc biệt, lúc đó chẳng có cảm giác gì, cũng chỉ thấy là lạ và rồi quên ngay, vì thời điểm đó với mình còn nhiều cái phải quan tâm hơn tập thể đó. Và cái ánh mắt, cái nụ cười đó vẫn ko đủ sức để gây cho mình ấn tượng tốt đẹp gì hết. Một năm với bao biến cố, bao nhiêu điều làm mình chao đảo và hụt hẫng, bao nhiêu cái khiến mình có thể gục ngã, chỉ có một thứ duy nhất ko thay đổi, đó là ánh mắt và nụ cười đó, hơn bất cứ cái gì, luôn ở bên khiến mình có thể vực dậy sau mỗi biến cố. Có người đã từng nói rằng, chỉ nhìn lần đầu, gặp lần đầu, đã biết ánh mắt và nụ cười ấy đặc biệt với mình hơn với mọi người, nhưng mình ko cảm nhận được điều ấy, chỉ biết rằng, mình đang có một thứ vô cùng quí giá, một thứ ko thể thay thế trong cuộc sống của mình, đó là ánh mắt và nụ cười ấy....
  6. mimozi

    mimozi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/06/2003
    Bài viết:
    482
    Đã được thích:
    0
    Chôm chỉa mấy bài thơ trong topic này về làm của riêng. Mấy hôm nay ngày nào cũng ngồi đọc rồi lại nghĩ về mình... Dường như tìm được mình trong những bài thơ đó... Chỉ có điều mấy bài thơ này kết thúc buồn quá!
    Mà mình bây giờ cũng có vui gì đâu?
    Mệt mỏi quá!!!
  7. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi mới gặp chị Mimozi nhỉ? SG lúc này đã vào mùa Giáng Sinh rồi đúng không chị? Bâng khuâng nhớ SG quá đi mất.
  8. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Một buổi sáng bước ra khỏi nhà, thấy trời ưng ửng nắng, màu nắng ngọt ngào của mùa đông chứ không phải cái nắng gay gắt chói chang của mùa hè. Hình như mùa thu đang chầm chậm qua đi và mùa đông đang từ từ bước tới.
    Mênh mang giữa phố phường là màu đỏ lá bàng hay màu vàng cây cơm nguội, là những cơn gió lang thang mơn man trên những đôi má đỏ au của người Hà Nội... Gió luẩn quẩn trên những tầng mái cổ, ra đến Hồ Gươm mới vươn vai thở mạnh cùng liễu rũ và sóng hồ. Mặt hồ xao động trong lặng lẽ, hàng cây mềm rủ đung đưa như vạn cổ đã thường xanh và gió nghìn đời rong chơi không mệt mỏi. Chợt thèm đến cháy bỏng cảm giác nồng nàn của một đôi bàn tay xoắn xuýt vào nhau, đan cài trong ánh mắt nụ cười chứa chan yêu thương của từng đôi trai gái....
    Mùa đông Hà Nội, hình bóng anh thoảng qua như một nỗi nhớ hanh khô màu vàng, màu nắng mật ong mà anh vẫn thường ví von như thế khi kể cho em nghe về HN, lúc em còn xa nơi đây cả ngàn cây số...
    Mùa đông Hà Nội, em bâng khuâng trên những phố phường vẫn còn thoang thoảng mùi hương hoa sữa bởi dường như mùa thu vẫn luyến tiếc chưa muốn đi xa. Gương mặt anh nhạt nhoà ẩn hiện bên thềm ký ức, mong manh và hư ảo đến ngậm ngùi...
    Hồ Tây mênh mông những mù sương. Chút nắng ửng hồng không đủ sức để vượt qua ngàn con sóng, chỉ có sương thênh thang cùng gió ... Vẫn là gió mùa đông, vẫn là sương giăng giăng trên tầng mái cổ, vẫn là hình bóng anh trong nỗi nhớ của em: cổ áo kéo cao, chiếc khăn quàng cổ ung dung giữa đường phố để nghe rét mướt luồn qua những đám mây và bầu trời xam xám....
    Em đi trong gió, gió mênh mang trên những nẻo đường nửa thân quen, nửa xa lạ. Mùa đông về, mùa giáng sinh về với những hoài mong nhức nhối. Em chợt mơ một đêm Noel chỉ có em và ai đấy nắm tay nhau đi trên những con phố dài và hẹp, nghe tiếng chuông nhà thờ rung lên những âm thanh thánh thót và để em có thể thấy lòng mình ấm áp bởi một tình yêu.

  9. Gio_mua_dong_bac

    Gio_mua_dong_bac Làm quen Moderator

    Tham gia ngày:
    14/03/2003
    Bài viết:
    8.105
    Đã được thích:
    5
  10. ivyftu

    ivyftu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2004
    Bài viết:
    960
    Đã được thích:
    0
    Đã lâu lắm rồi em không lang thang qua những con phố anh và em đã từng đặt chân. Có thể vì mùa đông quá lạnh lẽo và buốt giá, khiến em run rẩy trước cái rét căm căm mỗi khi bước ra đường. Cũng có thể vì em không thể vô tư rủ bạn cùng em lượn lờ như trước kia, hoặc cũng có thể vì em quá bận rộn với công việc học hành nên không dành thời gian cho những niềm vui nho nhỏ đấy của mình. Có thể, ... và có thể còn rất nhiều lý do khác khiến em ngày càng lạnh lùng và chai sạn với chính bản thân mình hơn xưa. Mỗi ngày đi làm, em cũng không còn thói quen đứng bên cửa sổ, nhìn lên để thấy trời trong xanh vời vợi, nhìn xuống để cảm nhận những tiếng vọng của cuộc sống đời thường đang diễn ra dưới kia, để tự hỏi những dòng người hiện đang xuôi ngược ấy sẽ đi về đâu trong nhịp sống hối hả này. Để rồi sáng nay, khi trời đột nhiên trở lạnh, cái lạnh se se cùng màu trời xam xám khiến em thấy mình cần phải ra đường. Đôi chân em bâng khuâng trên những nẻo đường. Chợt thấy lòng xao xuyến bởi hai màu xanh - trắng. Hoa loa kèn. Lại một mùa hoa nữa đã về. Mỗi khi nhìn thấy những cánh hoa trắng muốt, xoè ra tươi tắn với lấm tấm nhụy vàng, em lại miên man nhớ đến Anh. Tháng 4 này là sinh nhật của Anh...

Chia sẻ trang này