1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những cuộc độc thoại của âm đạo

Chủ đề trong 'Giáo dục Giới tính' bởi comeintodie, 15/07/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    Những cuộc độc thoại của âm đạo

    Trích từ Nhiều nguồn khác nhau
    kỳ 1
    Tôi dám đánh cuộc là bạn đang lo lắng. Tôi đã lo lắng. Đó là lý do tại sao tôi khởi sự tác phẩm này. Tôi đã lo lắng cho những cái âm đạo. Tôi đã lo lắng cho những gì chúng ta suy nghĩ về những cái âm đạo, và thậm chí còn lo lắng hơn nữa rằng chúng ta không suy nghĩ về chúng. Tôi đã lo lắng cho cái âm đạo của tôi. Nó cần một bối cảnh của những cái âm đạo khác -- một cộng đồng, một văn hoá của âm đạo. Có quá nhiều bóng tối và sự bí ẩn vây phủ những cái âm đạo -- giống như vùng tam giác quỷ Bermuda. Chưa có tin tức gì nhắn về từ vùng ấy.

    Trước hết, ngay cả để tìm thấy cái âm đạo của bạn cũng chẳng phải dễ dàng gì lắm. Nhiều người đàn bà trải qua nhiều tuần, nhiều tháng, đôi khi nhiều năm, không hề nhìn thấy nó. Tôi có phỏng vấn một nữ doanh gia có thế lực, và chị ấy bảo tôi chị ấy quá bận rộn; chị ấy không có thì giờ. Chị ấy nói nhìn âm đạo của mình là một việc làm mất hết cả ngày. Bạn phải nằm xuống trước một tấm gương soi được dựng thẳng đứng, tốt hơn nên dùng loại gương cao bằng người. Bạn phải nằm đúng vào vị trí hoàn hảo, dưới ánh sáng hoàn hảo, và tuy vậy ánh sáng đó sẽ bị làm mờ đôi chút bởi tấm gương và góc độ bạn chọn nằm. Bạn phải nằm cong mình chổng vó. Bạn phải ngóc đầu lên, khiến cái lưng đau điếng. Làm được bấy nhiêu đó, bạn đã mệt phờ người. Chị ấy nói chị ấy không có thì giờ cho việc đó. Chị ấy bận rộn.

    Thế nên tôi đã quyết định hỏi chuyện những người đàn bà về âm đạo của họ, thực hiện những cuộc phỏng vấn về âm đạo mà sau này đã biến thành những độc thoại của âm đạo. Tôi đã nói chuyện với hơn hai trăm phụ nữ. Tôi đã trao đổi với những phụ nữ lớn tuổi hơn tôi, những phụ nữ trẻ, những phụ nữ có gia đình, những phụ nữ độc thân, những phụ nữ đồng tính luyến ái, những nữ giáo sư đại học, những nữ diễn viên, những nữ chuyên gia của các tập đoàn, những nữ công nhân ********, những phụ nữ Mỹ da đen, những phụ nữ gốc Tây-ban-nha, những phụ nữ Mỹ lai Á, những phụ nữ thổ dân Mỹ, những phụ nữ da trắng, những phụ nữ Do Thái giáo. Thoạt tiên những người đàn bà ấy ngại nói. Họ hơi mắc cỡ một chút. Đàn bà ngấm ngầm yêu thích nói chuyện về cái âm đạo của mình. Họ rất phấn khích khi nói chuyện với tôi, chủ yếu vì trước đây chưa từng có ai hỏi họ như vậy.

    Hãy bắt đầu ngay với chữ "âm đạo". Khá nhất, chữ ấy nghe giống như một chứng nhiễm trùng, hay như một dụng cụ y khoa: "Nhanh lên, Y Tá, mang cái âm đạo đến đây cho tôi." "Âm đạo." "Âm đạo." Cho dù bạn nói chữ ấy bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn không bao giờ nghe giống cái chữ bạn muốn nói. Nó là một chữ nghe hết sức buồn cười, hoàn toàn không hấp dẫn. Nếu bạn dùng chữ ấy khi đang ********, cố ra vẻ nói năng đúng mực -- "Anh yêu, vuốt ve giùm cái âm đạo cho em nhé?" -- bạn làm hỏng bét ngay giây phút ấy.

    Tôi lo lắng cho những cái âm đạo, cho những gì ta gọi chúng và không gọi chúng.

    Ở Great Neck. họ gọi cái âm đạo là *****cat [con mèo cưng]. Một phụ nữ ở vùng đó kể với tôi rằng mẹ của chị thường bảo chị: "Đừng mặc quần lót bên dưới đồ ngủ, con à; mi phải để cho con mèo cưng nó hóng gió." Ở Westchester họ gọi nó là pooki, ở New Jersey là twat. Rồi có cái "powderbox", cái "derrière", cái "poochi", cái "poopi", cái "peepe", cái "poopelu", cái "poonani", cái "pal", cái "piche", cái "toadie", cái "dee dee", cái "nishi", cái "dignity", cái "monkey box", cái "coochi snorcher", cái "cooter", cái "labbe", cái "Gladys Siegelman", cái "VA", cái "wee wee", cái "horsespot", cái "nappy dugout", cái "mongo", cái "pajama", cái "fannyboo", cái mushmellow", cái "ghoulie", cái "possible", cái "tamale", cái "tottita", cái "Connie", cái "Mimi" ở Miami, cái "splitknish" ở Philadelphia, và cái "schmende" ở vùng Bronx. Tôi lo lắng cho những cái âm đạo.
  2. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    kỳ 2
    Một vài cuộc độc thoại được chép lại ở đây gần đúng từng chữ từ những buổi phỏng vấn, một số khác là sự kết hợp những mảnh phỏng vấn khác nhau, và với một số khác tôi chỉ bắt đầu với hạt giống cho một cuộc phỏng vấn và sung sướng ngồi nghe người ta nói. Mẩu độc thoại dưới đây hầu như rất giống như những gì tôi nghe. Đề tài của nó, tuy nhiên, cứ nẩy sinh trong mọi cuộc phỏng vấn, và thường thường nó cứ tuôn ra ngập ngụa. Đề tài là

    LÔNG

    Bạn không thể yêu một cái âm đạo nếu bạn không yêu lông. Nhiều người không yêu lông. Ông chồng đầu tiên và duy nhất của tôi ghét lông. Ông nói nó bờm xờm và dơ dáy. Ông ép tôi cạo lông âm hộ của tôi. Sau khi cạo, trông nó phình ra, lồ lộ, và giống như cái của một bé gái. Nó làm ông khoái trá. Khi ông ******** với tôi, tôi cảm thấy âm hộ tôi giống như một bộ râu cằm. Chà lên thì thấy sướng, nhưng xót. Giống như gãi một chỗ bị muỗi đốt. Nó có cảm giác bỏng rát. Rồi có những mụn đỏ nổi lên ngứa khủng khiếp. Tôi từ chối cạo lông một lần nữa. Thế rồi chồng tôi có quan hệ lăng nhăng. Khi chúng tôi đến trung tâm trị liệu tâm lý hôn nhân, chồng tôi nói ông chơi bời lung tung vì tôi không làm ông thoả mãn ********. Vì tôi không chịu cạo lông âm hộ. Bà chuyên gia nói tiếng Anh với giọng Đức đặc sệt và thường hớp hơi giữa những câu nói để bày tỏ sự cảm thông. Bà hỏi tôi tại sao tôi không muốn làm chồng tôi vui lòng. Tôi bảo bà tôi nghĩ điều ấy rất quái dị. Tôi cảm thấy nhỏ nhít khi không còn sợi lông nào ở dưới ấy, và tôi đã không thể ngưng nói giọng chả chớt của con nít, và da nổi ngứa, ngay cả dung dịch calamine cũng không làm bớt ngứa. Bà bảo tôi hôn nhân là một sự thoả hiệp. Tôi hỏi bà nếu tôi cạo lông âm hộ của tôi thì chồng tôi có ngưng chơi bời lăng nhăng hay không. Tôi hỏi bà có phải bà đã tiếp kiến nhiều trường hợp giống như thế này hay không. Bà nói những thắc mắc như vậy làm loãng tiến trình trị liệu. Tôi cần phải nhảy vào cuộc. Bà tin chắc đó là một khởi đầu tốt đẹp.
    Lần này, khi chúng tôi về đến nhà, chồng tôi ra tay cạo lông cho tôi. Việc ấy giống như một phần thưởng phụ trội của buổi trị liệu. Ông vấp tay vài lần, có vài giọt máu rơi xuống bồn tắm. Ông cũng chẳng đế ý đến điều ấy, bởi ông quá vui sướng được cạo tôi. Rồi sau đó, khi chồng tôi ấn mạnh vào tôi, tôi có thể cảm thấy những đầu lông cứng nhắc lởm chởm đâm vào tôi, vào cái âm hộ phồng lên trần trụi của tôi. Không có cái gì bảo vệ cho nó. Không có mớ lông xù êm.
    Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng lông hiện hữu ở đó là có lý do -- nó là lá quanh cái hoa, là thảm cỏ quanh nhà. Bạn phải yêu lông để yêu cái âm đạo. Bạn không thể chỉ chọn riêng những thứ bạn muốn. Và, vả lại, chồng tôi vẫn không bao giờ ngừng chơi bời bậy bạ.

    [còn tiếp]
  3. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    kỳ 3
    Tôi đã dùng cùng những câu hỏi giống nhau để hỏi tất cả những phụ nữ tôi phỏng vấn, rồi tôi chọn ra những câu trả lời tôi yêu thích. Tuy thế, tôi phải thú thật cùng quý vị, tôi chưa từng nghe một câu trả lời nào tôi không yêu thích. Tôi đã hỏi họ:
    "Nếu âm đạo của bạn mặc y phục, nó sẽ mặc cái gì?"
    Một cái mũ bê-rê.
    Một áo choàng da thú.
    Đôi vớ dài bằng lụa.
    Bộ lông chồn mink.
    Một khăn choàng lông xù màu hồng.
    Một bộ vét đàn ông có ve áo bằng xa-tanh.
    Quần bò.
    Đồ mặc ôm sát.
    Những viên ngọc lục bảo.
    Một áo choàng ban đêm.
    Đính những đồng sequin.
    Chỉ mặc đồ hiệu Armani.
    Một cái váy ngắn của vũ công ballet.
    Đồ lót màu đen nhìn xuyên qua được.
    Một áo choàng dạ vũ bằng lụa mỏng.
    Bộ đồ ngủ bằng nhung tím.
    Đồ lông angora.
    Một cái nơ đỏ.
    Lông chồn bạch và ngọc trai.
    Một cái mũ to kết đầy hoa.
    Một bộ kimono lụa.
    Cặp kính mắt.
    Quần tập thể dục.
    Một hình xăm.
    Một dụng cụ gây sốc điện để ngăn kẻ lạ mặt đến gần.
    Giày cao gót.
    Dây giày và đôi ủng đi đánh trận.
    Những chiếc lông vũ màu tím và những nhánh cây khô và những vỏ sò.
    Vải bông.
    Một cái yếm pinafore.
    Một bộ áo tắm hai mảnh nhỏ.
    Một cái áo mưa.
    "Nếu cái âm đạo của bạn biết nói, nó sẽ nói điều gì, trong vài ba chữ?"
    Chậm lại.
    Phải anh không?
    Đút em ăn.
    Em muốn.
    Nhem nhem.
    Ui chao.
    Làm lại.
    Không, chỗ kia.
    Liếm em.
    Ở lại.
    Khéo chọn.
    Xem lại đi.
    Nữa nhé.
    Ôm em.
    Hãy chơi.
    Đừng ngừng.
    Nữa, nữa.
    Nhớ em?
    Mời vào.
    Chưa mà.
    Ôi, má ơi.
    Vâng, vâng.
    Quậy em đi.
    Gan thì vào.
    Chúa ơi.
    Tạ ơn Trời.
    Em đây.
    Tới luôn.
    Tới nữa luôn.
    Tìm em nhé.
    Cảm ơn.
    Bonjour.
    Quá mạnh.
    Đừng bỏ cuộc.
    Brian đâu rồi?
    Khá hơn đấy.
    Vâng, đấy. Đấy.
    [còn tiếp]
  4. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    [kỳ 4]
    Tôi có phỏng vấn một nhóm phụ nữ tuổi từ sáu mươi lăm đến bảy mươi lăm. Đây là những cuộc phỏng vấn chua xót nhất, có lẽ vì phần nhiều phụ nữ trong nhóm chưa từng được hỏi chuyện về âm đạo bao giờ. Thật bất hạnh, hầu hết phụ nữ trong lứa tuổi này rất ít khi tiếp cận một cách có ý thức với âm đạo của chính họ. Tôi cảm thấy mình may mắn khủng khiếp được lớn lên trong thời đại tranh đấu cho nữ quyền. Có một người đàn bà đã bảy mươi hai tuổi mà vẫn chưa hề nhìn thấy âm đạo của mình. Bà đã chỉ sờ chính bà trong lúc tắm rửa, nhưng chưa bao giờ với chủ định có ý thức. Bà chưa bao giờ được một lần khoái ngất nào trong đời. Ở tuổi bảy mươi hai, bà đến viện trị liệu tâm lý ********, và sau khi được chuyên gia trị liệu khuyến khích, bà về nhà một mình vào một chiều nọ, thắp lên mấy ngọn nến, tắm rửa thân thể, mở nhạc êm dịu, và khám phá âm đạo của mình. Bà kể bà đã loay hoay đến hơn một giờ đồng hồ, vì lúc ấy bà mắc bệnh viêm khớp, nhưng rồi cuối cùng khi bà tìm thấy cái âm hạch của chính mình, bà bật khóc. Cuộc độc thoại sau đây dành cho bà.

    TRẬN LỤT
    [Người Do Thái, nói giọng Queens][1]

    Dưới đó hả? Từ 1953 tới bây giờ tôi chưa xuống dưới đó lần nào. Không, chẳng có chuyện gì dính dự đến ông Eisenhower cả. Không, không, cái hầm kho ở dưới đó ấy mà. Nó thật là ẩm thấp, nhếch nhác. Cô không cần xuống dưới đó đâu. Tin tôi đi. Cô sẽ mắc bệnh đấy. Ngột ngạt. Bợn mửa quá chừng. Cái mùi ẩm ướt mốc meo với đủ thứ bầy hầy. Ối! Mùi gì mà không ai chịu nổi. Cứ bám vào áo quần đến lợm giọng.
    Không, chẳng có tai nạn gì xảy ra dưới đó đâu. Chẳng có nổ tung hay bốc cháy hay thứ gì rắc rối cả. Chẳng có gì quá bi thảm. Tôi muốn nói... ừ thì, đừng bận tâm. Đừng. Đừng bận tâm. Tôi không thể kể chuyện này cho cô nghe đâu. Chứ việc gì mà con gái học hành thông thái như cô lại đi kiếm mấy bà già để hỏi chuyện về chỗ dưới đó vậy hả? Hồi còn con gái, bọn tôi chẳng làm cái việc tầm phào này đâu. Cái gì? Chúa ơi, ừ thì kể cũng được.
    Có một chàng tên là Andy Leftkov. Hắn trông kháu lắm -- ừ thì, tôi nghĩ vậy. Và to cao, cũng như tôi, và tôi thật sự thích hắn. Hắn hẹn hò với tôi trong xe hơi của hắn...
    Tôi không thể kể cho cô nghe chuyện này được. Tôi không kể được cái chuyện đằng dưới đó đâu. Cô chỉ cần biết nó ở dưới đó. Như cái hầm kho. Đôi khi cũng có chút chuyện lộn xộn dưới đó. Cô có thể nghe những cái ống nước, có những thứ đồ đạc gì mắc kẹt trong đó, những con vật nho nhỏ nào đó, rồi nước tràn ra ướt hết, và có khi người ta phải đến để trám những lỗ rỉ. Nếu không có chuyện gì, thì cửa hầm kho cứ đóng im ỉm. Cô quên chuyện đó đi. Tôi muốn nói, nó là một phần của cái nhà, nhưng cô không thấy nó, cũng không nghĩ đến nó. Dù gì thì nó cũng phải ở đó, bởi vì mỗi cái nhà cần có một cái hầm kho. Nếu không thì phòng ngủ phải dời xuống tầng hầm.
    Ôi, cái anh chàng Andy, Andy Leftkov. Andy rất là bảnh trai. Hắn trông rất bắt mắt. Đó là kiểu bọn tôi nói vào thời đó. Hai đứa tôi tôi ở trong xe của hắn, một chiếc Chevy BelAir màu trắng mới tinh. Tôi nhớ lúc ấy tôi nghĩ cặp giò tôi quá dài so với cái ghế. Tôi có cặp giò dài. Hai đầu gối tôi cứ tông ngược lên bảng đồng hồ phía trước. Lúc tôi đang nhìn hai đầu gối to tướng của tôi thì hắn bất ngờ hôn tôi theo kiểu "Hớp hồn người tình như trên màn bạc". Và tôi thấy phấn khích, quá phấn khích, và, ừ thì... có một trận lụt ở dưới đó. Tôi không thể tự chế được. Nó giống như cường lực của đam mê, như dòng sông của sức sống tuôn trào ra khỏi tôi, xuyên qua quần lót, thấm đến tận ghế ngồi của chiếc Chevy BelAir trắng tinh mới bóc vỏ. Nó không phải nước đái, và nó có mùi -- ừ thì, nói thật ra, tôi chẳng ngửi thấy mùi gì cả, nhưng hắn nói thế, Andy nói thế, rằng nó có mùi như sữa chua và nó làm vấy ố cái ghế xe của hắn. Tôi là "một cô gái bốc mùi quái đản", hắn nói thế. Tôi muốn giải thích rằng cái hôn của hắn đã làm tôi mất tự chủ, rằng bình thường tôi không phải như vậy. Tôi cố dùng váy lau sạch nước lụt. Đó là một cái váy mới màu vàng hoa anh thảo và bị nước lụt dính vào trông nó hết sức xấu xí. Andy chở tôi về nhà và không hề, chẳng hề thốt thêm một lời nào nữa, và khi tôi bước ra, khép cửa xe hắn lại, tôi đã đóng luôn cả một cửa hàng của tôi. Khoá chặt nó lại. Không bao giờ mở cửa làm ăn giao dịch gì nữa. Sau đó tôi có hẹn hò với vài chàng khác, nhưng ý nghĩ về trận lụt làm tôi quá sức lo lắng. Thậm chí tôi không bao giờ gần gũi với ai nữa.
    Tôi thường có những giấc chiêm bao, những giấc chiêm bao điên khùng. Ôi, thật là ngớ ngẩn. Tại sao chứ? Tại sao lại là Burt Reynolds?[2] Tôi không biết tại sao. Trong đời sống thường ngày ông ấy chẳng bao giờ ảnh hưởng gì đến tôi cho lắm, vậy mà trong những giấc chiêm bao của tôi... thì cứ luôn luôn Burt và tôi. Burt và tôi. Burt và tôi. Chúng tôi đi ăn tối. Burt và tôi. Đó là một thực quán giống như loại cô thấy ở Atlantic City, cái nào cũng to tướng với những chùm đèn treo và đủ thứ bày biện và cả ngàn người hầu mặc áo gi-lê. Burt cho tôi cái phù hiệu đính áo có hình đoá phong lan. Tôi đính nó trên ngực chiếc áo khoác sặc sỡ của tôi. Chúng tôi cười. Chúng tôi luôn luôn cười, Burt và tôi. Ăn món gỏi tôm. Tôm to kềnh, tôm tuyệt hảo. Chúng tôi cười nhiều hơn nữa. Chúng tôi rất vui sướng bên nhau. Rồi ông nhìn vào mắt tôi và níu tôi sát vào ông, ngay giữa thực quán -- và, ngay lúc ông sắp hôn tôi, căn phòng bắt đầu rung chuyển, những con bồ câu bay ra từ gầm bàn -- tôi không biết chúng làm gì trong ấy -- và trận lụt tuôn ào ra từ chỗ dưới đó. Nó tuôn ra từ tôi. Nó tuôn ra và tuôn ra. Trong đó có cá, và những chiếc thuyền con, và cả thực quán ngập đầy nước, và Burt đứng ngâm chân đến đầu gối trong nước lụt của tôi, nhìn tôi với vẻ thất vọng khủng khiếp vì tôi lại tái diễn việc ấy, và kinh hoàng khi thấy các bạn của ông, như Dean Martin và những siêu tài tử khác, bơi bì bõm ngang qua chỗ chúng tôi, ai cũng còn nguyên đồ vét và váy dạ hội.
    Tôi không còn những giấc chiêm bao ấy nữa. Không còn nữa từ khi họ lấy ra gần như hết mọi thứ nối liền với chỗ dưới đó. Lấy ra hết cả tử cung, cả ống dẫn trứng, toàn bộ các cơ phận. Ông bác sĩ tưởng mình nói đùa có duyên lắm. Ông ấy bảo tôi nếu bà không dùng nó, thì bà mất nó. Nhưng thật ra tôi biết đó là khối ung thư. Mọi thứ chung quanh nó đều phải bị mổ lấy ra hết. Nói cho cùng, ai cần chỗ dưới đó? Đúng không? Nó đã được đánh giá cao quá đáng. Tôi đã làm những điều khác. Tôi yêu thích những cuộc trình diễn chó kiểng. Tôi bán đồ cổ.
    Nó mặc y phục gì hả? Hỏi gì mà lạ vậy? Nó mặc cái gì? Nó mặc một bảng hiệu to lớn:
    "Đóng Cửa Vì Ngập Lụt"
    Nó nói cái gì hả? Tôi đã bảo cô rồi mà. Nó không phải như vậy. Nó không giống một con người biết nói. Nó thôi làm một vật biết nói đã quá lâu rồi. Nó là một nơi chốn. Một chỗ mà cô không đến. Nó đóng kín cửa, ẩn dưới nền nhà. Nó ở dưới đó. Cô đã vui lòng chưa? Cô bắt tôi nói -- cô lôi nó ra khỏi tôi. Cô bắt một bà già nói về cái chỗ dưới đó của bà ấy. Bây giờ cô thấy vừa lòng rồi chứ? [Xoay mặt đi; xoay mặt lại.]
    Cô biết không, thật ra, cô là người đầu tiên tôi nói cho nghe về chuyện này, và tôi thấy thanh thản hơn đôi chút.

    [còn tiếp]
  5. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    [kỳ 5, 6]
    SỰ KIỆN ÂM ĐẠO

    Tại một cuộc xử tội phù thủy vào năm 1593, vị luật sư phụ trách thẩm tra (là một người đã có vợ) hiển nhiên lần đầu tiên phát hiện ra một cái âm hạch; [ông] định dạng nó là một cái núm vú của quỷ, bằng chứng chắc chắn để buộc tội phù thuỷ. Nó là "một cục thịt nhỏ, thò ra như đã từng là một cái núm vú, dài chừng hơn một phân," khiến cho viên quản ngục, "thoạt nhìn thấy nó như vậy, đã có ý không muốn tiết lộ công khai, bởi nó dính liền với một chỗ rất bí mật, không lành mạnh để mục kích. Tuy nhiên cuối cùng, không muốn che đậy một sự kiện quá lạ lùng," ông đã trưng bày nó cho nhiều người ngoại cuộc. Những người ngoại cuộc chưa bao giờ được nhìn thấy cái gì như vậy. Người đàn bà bị kết tội phù thuỷ.

    -- The Woman''s Encyclopedia of Myths and Secrets [Bách Khoa Toàn Thư về những Huyền Thoại và Bí Mật của Phụ Nữ]

    Lời người dịch:
    Eve Ensler viết đoạn văn dưới đây theo phương pháp đa thanh (polyphonic). Trong đó, rất nhiều tiếng nói của phụ nữ đan vào nhau, cùng kể lại câu chuyện lần đầu họ có kinh nguyệt. Chủ ngữ của mỗi câu văn, do đó, không chỉ là một người, mà liên tục thay đổi.
    ------------------------------------------------------------

    Tôi đã phỏng vấn nhiều phụ nữ về kinh nguyệt. Có cái gì như những giọng hợp xướng bắt đầu cất lên, một loại bài hát tập thể man dại. Những người đàn bà đồng vọng nhau. Tôi để những tiếng nói chảy máu vào trong nhau. Tôi chìm vào cuộc chảy máu.

    TÔI MƯỜI HAI TUỔI. MẸ TÔI TÁT TÔI.

    Lớp hai, bảy tuổi, nghe anh tôi nói về "period"[1]. Tôi không thích lối cười của anh ấy.
    Tôi đến với mẹ tôi. "Period là cái gì?" tôi hỏi. "Nó là cái dấu chấm câu," mẹ đáp. "Con đặt nó ở cuối một câu văn."
    Bố tôi cho tôi một tấm thiệp: "Tặng con gái nhỏ, nhưng không còn quá nhỏ nữa, của bố."
    Tôi hoảng hốt. Mẹ tôi đưa tôi những tấm băng vệ sinh dày. Tôi bỏ những tấm đã dùng vào cái thùng kẽm ở dưới bồn rửa chén bát.
    Tôi nhớ tôi là một trong những đứa cuối cùng. Lúc ấy tôi mười ba tuổi.
    Chúng tôi đứa nào cũng muốn nó xảy ra.
    Tôi sợ quá chừng. Tôi bắt đầu gói những tấm băng đã dùng trong những bao giấy nâu và nhét chúng vào những chỗ đựng đồ đạc ở dưới mái nhà.
    Lớp tám. Mẹ tôi nói, "Ồ, được đấy."
    Ở cấp hai trung học -- màu nâu nhỏ giọt trước khi nó xảy ra. Cùng lúc với mấy sợi lông loe hoe dưới nách, mọc không đều: một bên nách có lông, bên kia không có.
    Lúc ấy tôi mười sáu tuổi, cũng hơi sợ.
    Mẹ tôi cho tôi uống codeine.[2] Nhà chúng tôi có giường tầng. Tôi xuống nằm ở tầng dưới. Mẹ tôi rất bực bội.
    Một đêm, tôi về nhà trễ và lủi vào giường, không bật đèn lên. Mẹ tôi đã phát hiện những tấm băng dơ của tôi và đặt chúng vào giữa những lớp chăn trên giường tôi.
    Tôi mười hai tuổi, đang mặc đồ lót. Chưa kịp mặc quần áo. Nhìn xuống thang lầu. Tôi thấy nó.
    Nhìn xuống và tôi thấy máu.
    Lớp bảy; mẹ tôi có vẻ để ý đến đồ lót của tôi. Rồi mẹ cho tôi những miếng tã bằng nhựa mỏng.
    Mẹ tôi rất nồng ấm -- "Để mẹ lấy cho con một miếng băng."
    Bạn tôi, chị Marcia, được cả đám tuyên dương khi chị có kinh nguyệt. Họ tổ chức bữa tiệc cho chị.
    Chúng tôi ai cũng muốn có kinh nguyệt.
    Chúng tôi ai cũng muốn nó ngay bây giờ.
    Mười ba tuổi. Trước khi có loại băng Kotex. Phải nhìn chừng váy xống của mình. Tôi là dân da đen và nghèo. Máu dính phía sau váy của tôi trong nhà thờ. Chẳng ai biết, nhưng tôi cảm thấy có tội.
    Tôi mười tuổi rưỡi. Không chuẩn bị. Lầy nhầy màu nâu trong quần lót.
    Chị ấy bày cho tôi cách nhét cái băng nút.[3] Chỉ lọt vào có nửa chừng.
    Tôi đã gắn liền chuyện kinh nguyệt của tôi với những hiện tượng bất khả lý giải.
    Mẹ tôi bảo tôi phải dùng một miếng giẻ. Mẹ tôi bảo đừng dùng băng nút. Mày đừng bỏ cái gì vào trong cái dĩa đựng đường của mày.
    Mang những cái nùi bằng vải bông. Kể cho mẹ nghe. Mẹ cho tôi những con búp-bê Elizabeth Taylor.[4]
    Mười lăm tuổi. Mẹ tôi nói, "Mazel tov".[5] Mẹ tát vào mặt tôi. Tôi không biết đó là điều tốt hay điều xấu.
    Kinh nguyệt của tôi, giống bột bánh trộn trước khi nướng. Những người da đỏ ngồi trên rêu suốt năm ngày. Ước gì tôi là người thổ dân Mỹ châu.
    Lúc ấy tôi mười lăm tuổi và hy vọng có nó. Tôi cao lớn và cứ tiếp tục cao lớn thêm.
    Khi tôi thấy những đứa con gái da trắng mang băng nút vào phòng tập thể dục, tôi nghĩ chúng là bọn gái hư.
    Thấy những giọt đỏ trên nền gạch hồng. Tôi nói, "Có thế chứ".
    Mẹ tôi mừng cho tôi.
    Dùng băng nút OB và thích đút những ngón tay vào chỗ ấy.
    Mười một tuổi, mặc quần trắng. Máu sắp chảy ra.
    Nghĩ nó kinh khủng.
    Tôi chưa sẵn sàng.
    Tôi bị đau lưng.
    Tôi thấy nứng lên.
    Mười hai tuổi. Tôi đang vui vẻ. Bạn tôi có một miếng gỗ cầu cơ,[6] chúng tôi cầu để biết chừng nào chúng tôi sẽ có kinh nguyệt, nhìn xuống, và tôi thấy máu.
    Nhìn xuống và có nó ngay ở đó.
    Tôi là một người đàn bà.
    Khiếp đảm.
    Chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra cho mình.
    Thay đổi hoàn toàn cảm nghĩ về chính mình. Tôi trở nên rất trầm lặng và chín chắn. Một người đàn bà Việt Nam tốt -- im lặng mà làm việc, đoan chính, không bao giờ nói.
    Chín tuổi rưỡi. Tôi tin chắc tôi sẽ chảy máu đến chết, nên tôi cuộn tròn đồ lót và liệng nó vào một góc. Không muốn làm khổ tâm bố mẹ.
    Mẹ tôi cho tôi uống nước nóng và rượu nho, và tôi ngủ thiếp đi.
    Tôi ở trong phòng ngủ của mẹ tại căn hộ của mẹ. Tôi có một bộ sưu tập truyện bằng tranh. Mẹ nói, "Con đừng nhấc cái hộp đựng truyện bằng tranh lên."
    Những cô bạn của tôi bảo tôi mày xuất huyết mỗi tháng.
    Mẹ tôi luôn ra vào những bệnh viện thần kinh. Bà không thể giúp đỡ tôi lúc tôi vào tuổi cập kê.
    "Thưa cô giáo Carling, vui lòng cho phép con gái tôi khỏi chơi bóng rổ. Nó vừa thành niên."
    Ở trại, họ bảo tôi đừng tắm khi có kinh. Họ dùng thuốc khử trùng xối tôi từ trên xuống dưới.
    Sợ người ta có thể ngửi thấy mùi của nó. Sợ người ta nói tôi có mùi tanh cá.
    Ói mửa, không ăn được.
    Tôi bị đói.
    Đôi khi nó đỏ đậm.
    Tôi thích những giọt nhỏ xuống bồn cầu. Như những giọt sơn.
    Đôi khi nó màu nâu và nó làm tôi bực mình.
    Tôi mười hai tuổi. Mẹ tôi tát tôi và mua cho tôi một chiếc áo sơ mi màu đỏ. Bố tôi đi mua một chai sangria.[7]

    [còn tiếp]
  6. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    [kỳ 7]
    Trong quá trình thực hiện những cuộc phỏng vấn, tôi gặp được chín người đàn bà đã đạt những lần cực khoái đầu tiên trong đời họ tại cùng một địa điểm. Họ là những phụ nữ ở lứa tuổi cuối ba mươi và đầu bốn mươi. Ở những thời điểm khác nhau, họ đều đã tham dự vào một trong những nhóm thực tập dưới sự điều khiển của một người đàn bà can đảm và phi thường, Betty Dodson. Suốt hai mươi lăm năm, Betty đã liên tục giúp phụ nữ tìm thấy, yêu mến, và tự tác động đến âm đạo của họ. Bà đã giúp hàng ngàn người giành lại cái trung tâm điểm của họ. Tôi xin tặng cuộc đối thoại dưới đây cho bà.


    LỚP THỰC NGHIỆM ÂM ĐẠO
    [Một giọng nói hơi có chất Anh quốc]


    Âm đạo của tôi là một chiếc vỏ sò, một chiếc vỏ tròn trịa, hồng hào, dịu dàng, mở ra và khép lại, khép lại và mở ra. Âm đạo của tôi là một đoá hoa, một bông uất kim hương khác thường, có tâm điểm sắc sảo và sâu thẳm, có mùi hương tao nhã, với những cánh hoa thanh tú nhưng bền bỉ.

    Không phải tôi vốn biết điều này. Tôi đã học điều này ở lớp thực nghiệm âm đạo. Tôi đã học điều này từ một người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm âm đạo, một người đàn bà tin tưởng vào những cái âm đạo, bà là người thực sự nhìn thấy những cái âm đạo, là người giúp phụ nữ nhìn thấy âm đạo của chính họ bằng cách nhìn thấy âm đạo của những phụ nữ khác.
    Trong buổi học đầu tiên, người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm âm đạo đã bảo chúng tôi vẽ một bức tranh của cái "âm đạo độc đáo, diễm lệ, tuyệt vời" của chính mình. Bà đã gọi nó như vậy. Bà muốn biết chúng tôi nghĩ cái âm đạo độc đáo, diễm lệ, tuyệt vời của chính mình có hình thù như thế nào. Một bà có thai vẽ một cái miệng to, đỏ loét, đang há hốc kêu, với những đồng xu rớt ra. Một bà rất gầy vẽ một cái đĩa bàn to tướng, ở trên có những hoa văn kiểu Devonshire lua tua. Tôi vẽ một điểm đen khổng lồ với những đường ngoằn ngoèo chung quanh. Điểm đen tượng trưng cho một cái hố đen trong không gian, và những đường ngoằn ngoèo gợi ý đến những con người hay vật thể hay chỉ là những nguyên tử căn bản của bạn lạc lối trong đó. Tôi vốn luôn luôn nghĩ cái âm đạo của mình giống như một bầu hút giải phẫu học, ngẫu nhiên hút bất kỳ những phân tử và những vật thể nào lảng vảng trong môi trường chung quanh nó.
    Tôi vốn luôn luôn cảm nhận cái âm đạo của mình như một chỉnh thể độc lập, xoay mòng như một vì tinh tú trong thiên hà của riêng nó, cuối cùng sẽ cháy tiêu với chính năng lượng hoả khí của nó hay bùng nổ và tung ra hàng ngàn cái âm đạo nhỏ hơn, rồi tất cả lại tiếp tục xoay mòng trong những thiên hà của riêng chúng.
    Tôi đã không nghĩ về cái âm đạo của mình qua góc độ thực tế hay góc độ sinh học. Ví dụ, tôi đã không xem nó như một phần của cơ thể tôi, một cái gì ở giữa hai chân tôi, dính liền với tôi.
    Trong lớp thực nghiệm, chúng tôi được bảo hãy nhìn vào âm đạo của mình với một chiếc gương soi cầm tay. Rồi sau khi đã quan sát cẩn thận, chúng tôi phải báo cáo cho toàn lớp biết chúng tôi đã thấy cái gì. Tôi phải thú thật với bạn rằng mãi cho đến lúc ấy, tất cả những gì tôi biết về âm đạo của tôi đều dựa trên những lời đồn đãi và bịa đặt. Tôi chưa từng thực sự thấy nó. Chưa từng có dịp nào tôi được nhìn nó. Đối với tôi, âm đạo của tôi hiện hữu trên một bình diện trừu tượng nào đó. Để nhìn thấy nó thật là một việc có vẻ quá tỉ mẩn và vụng về, khi phải nằm cong đầu xuống theo cách chúng tôi làm ở lớp thực nghiệm, trên những tấm đệm màu xanh bóng loáng, với những chiếc gương soi trên tay. Công việc này khiến tôi liên tưởng đến cảm giác cực nhọc mà những nhà thiên văn ngày xưa nhất định đã trải qua khi loay hoay với những ống viễn vọng kính bán khai.
    Thoạt tiên tôi thấy khá bối rối khi nhìn nó, cái âm đạo của tôi. Giống như lần đầu bạn thấy một con cá bị mổ banh ra và bạn phát hiện một thế giới quá đỗi phức tạp khác ở bên trong, ngay dưới lớp da. Và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là tất cả những nếp xếp tằng điệp. Lớp này bên trong lớp kia, càng mở ra lại càng thấy thêm nhiều lớp khác nữa.
    Âm đạo của tôi làm tôi sửng sốt. Tôi không thốt nên lời khi đến lượt tôi làm việc ấy trong lớp thực nghiệm. Tôi lặng người đi. Tôi bừng tỉnh trước cái mà người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm gọi là "kỳ quan âm đạo". Tôi chỉ muốn nằm đó, trên tấm đệm của tôi, dang hai chân ra, quan sát cái âm đạo của tôi mãi mãi.
    Trông nó tuyệt diệu hơn cái Đại Hiệp Cốc (Grand Canyon) cổ sơ và phong nhã. Nó mang vẻ trong sáng và tươi mát của một hoa viên tươm tất ở Anh quốc. Trông nó khôi hài, rất khôi hài. Nó làm tôi bật cười. Nó biết chơi trò trốn tìm, mở ra và khép lại. Nó là một cái miệng. Nó là buổi bình minh.
    Thế rồi, người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm hỏi nhiều phụ nữ trong nhóm rằng họ đã đạt đến những lần cực khoái chưa. Hai phụ nữ ngập ngừng giơ tay lên. Tôi không giơ tay lên, mặc dù tôi đã có những lần cực khoái. Tôi không giơ tay lên vì đó là những lần cực khoái ngẫu nhiên. Chúng xảy ra cho tôi. Chúng xảy ra trong những giấc chiêm bao của tôi, và tôi choàng tỉnh trong cảm giác bừng sáng. Chúng xảy ra nhiều lần trong nước, hầu hết trong bồn tắm. Một lần ở Cape Cod. Chúng xảy ra trên lưng ngựa, trên yên xe đạp, trên guồng luyện bắp chân ở nhà tập thể dục. Tôi không giơ tay lên vì mặc dù tôi đã có những lần cực khoái, tôi không biết cách làm sao để chúng xảy ra. Tôi chưa từng cố gắng làm xảy ra một lần cực khoái nào. Tôi nghĩ nó là một điều bí nhiệm, huyền hoặc. Tôi không muốn can thiệp vào đó. Tôi cảm thấy sai lầm khi xen vào đó bằng những kỹ xảo, mánh khoé. Làm thế gây cảm tưởng như đang làm phim ở Hollywood. Cực khoái theo công thức. Làm thế thì chẳng còn sự ngạc nhiên, cũng chẳng còn sự huyền bí. Tất nhiên, vấn đề bây giờ lại là: đã hai năm rồi, tôi không có được sự ngạc nhiên ấy. Ðã từ lâu, tôi không còn được một cuộc cực khoái ngẫu nhiên thần kỳ nào nữa, và tôi đã muốn phát cuồng lên. Ðó là lý do tại sao tôi có mặt trong lớp thực nghiệm.
    Rốt cuộc đã đến cái giây phút mà tôi vẫn vừa sợ vừa thầm ao ước. Người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm bảo chúng tôi cầm cái gương soi lên một lần nữa để biết chúng tôi có thể định vị cái âm hạch của mình không. Chúng tôi, cả nhóm phụ nữ, nằm ngửa ra trên những tấm đệm, tìm kiếm cái điểm ấy của mình, cái căn để của mình, cái yếu lý của mình, và tôi không biết tại sao tôi lại bật khóc. Có lẽ chỉ vì sự ngượng ngùng. Có lẽ vì biết rằng mình phải từ bỏ cái huyễn tưởng, cái huyễn tưởng to tát suốt đời đã theo đuổi, rằng có ai đó hoặc cái gì đó sẽ làm điều ấy xảy ra cho mình ?" cái huyễn tưởng rằng có ai đó đến để dẫn dắt cho mình, chỉ lối cho mình, ban phát những cơn cực lạc cho mình. Tôi đã quen sống bên ngoài những tri kiến chính quy, tôi sống với những ý tưởng huyền bí, mê tín. Cuộc truy tầm âm hạch này, lớp thực nghiệm man dại trên những đệm xanh bóng loáng này, đang làm mọi sự trở nên có thật, quá sức có thật. Tôi có thể cảm thấy trong tôi đang dâng lên một sự hoảng hốt. Cùng một lúc trong tôi có cả sự kinh hãi lẫn sự trực nhận rằng bấy lâu nay tôi đã lẩn tránh việc tìm kiếm cái âm hạch, tôi đã hợp lý hoá sự lẩn tránh ấy như thể nó là một điều mang tính phổ quát và tính thụ dụng, bởi vì, thật ra, tôi đã khiếp đảm với ý nghĩ rằng tôi không có một cái âm hạch, khiếp đảm với ý nghĩ rằng tôi là một trong những người mất khả năng từ bẩm thụ, một trong những người lãnh cảm, liệt âm, bế quan, khô hạn, tẻ ngắt, đắng nghét ?" ôi, Chúa tôi ơi. Tôi nằm đó cầm chiếc gương soi tìm cái điểm ấy của mình, những ngón tay tôi lần mò, và đầu óc tôi ngập ngụa hình ảnh lúc tôi mười tuổi, đánh mất chiếc nhẫn vàng nạm ngọc lục bảo trong một hồ nước. Tôi cố sức lặn nhiều lần sâu đến đáy hồ, hai tay quờ quạng chạm vào những viên đá, những con cá, những nắp chai và những thứ lầy nhầy trong bùn, nhưng không bao giờ chạm vào chiếc nhẫn. Tôi cảm thấy hoảng hốt. Tôi biết tôi sẽ bị trừng phạt. Đáng lẽ tôi không nên mang chiếc nhẫn khi bơi lội.
    Người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm thấy tôi lăn lộn, toát mồ hôi và thở hổn hển điên rồ. Bà đến gần. Tôi nói với bà, "Tôi đã đánh mất cái âm hạch. Nó mất luôn rồi. Đáng lẽ tôi không nên mang nó theo khi bơi lội." Người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm bật cười. Bà nhẹ nhàng vuốt ve trán tôi. Bà bảo tôi cái âm hạch của tôi không phải là cái tôi có thể đánh mất. Nó là tôi, là tinh thể của tôi. Nó vừa là cái chuông trước cửa nhà tôi, vừa chính là cái nhà. Tôi không cần phải tìm nó. Tôi phải là nó. Là nó. Là cái âm hạch của tôi. Là cái âm hạch của tôi. Tôi nằm xoài ra và nhắm mắt. Tôi đặt chiếc gương soi xuống sàn. Tôi nhìn ngắm chính tôi trôi bồng bềnh trên tự ngã. Tôi nhìn ngắm trong lúc tôi bắt đầu chậm rãi tiếp cận chính mình và trở về bên trong. Tôi cảm thấy mình như một nhà phi hành vũ trụ trở lại với bầu khí quyển của trái đất. Thật tĩnh lặng, cuộc tái hồi này: yên ả và dịu dàng. Tôi nẩy lên và hạ xuống, nẩy lên và hạ xuống. Tôi đi vào bên trong những bắp thịt và máu và những tế bào của chính tôi, rồi tôi chợt trôi tuột vào âm đạo của mình. Dễ dàng một cách bất ngờ, tôi vào vừa khít. Toàn thân tôi ấm áp, phập phồng, sẵn sàng, tươi trẻ và sinh động. Và rồi, không cần nhìn, mắt vẫn khép, tôi đặt ngón tay tôi lên một cái gì đó thình lình đã biến thành chính tôi. Thoạt tiên có một chút run rẩy, thúc giục tôi nán lại ở đó. Rồi cái run rẩy ấy biến thành một cơn địa chấn, một trận phún xuất, những lớp tằng điệp rẽ ra làm hai và tiếp tục rẽ ra mãi. Cơn địa chấn mở toang thành một chân trời cổ sơ đầy ánh sáng và sự im lặng, rồi lại mở toang ra thành một bình nguyên đầy âm nhạc, màu sắc, niềm thơ ngây và khát vọng, và tôi cảm nhận sự nối kết, gọi tên sự nối kết trong lúc tôi nằm giãy giụa trên tấm đệm nhỏ màu xanh.

    Âm đạo của tôi là một chiếc vỏ sò, một đoá uất kim hương, và một phận mệnh. Tôi đang đến như tôi đang bắt đầu ra đi. Âm đạo của tôi, âm đạo của tôi, chính tôi.

    [còn tiếp]
  7. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    [kỳ 9]
    SỰ KIỆN ÂM ĐẠO

    Âm hạch có mục đích rất đơn thuần. Nó là cơ quan duy nhất trong thân thể được cấu tạo thuần tuý cho khoái lạc. Âm hạch chỉ là một bó dây thần kinh: 8000 sợi thần kinh, nói chính xác là thế. Đó là một điểm tập trung nhiều sợi thần kinh nhất so với bất cứ nơi nào khác trong thân thể, kể cả những đầu ngón tay, môi, và lưỡi, và nhiều gấp hai lần . . . hai lần . . . hai lần tổng số sợi thần kinh có trong *********. Ai cần khẩu súng lục khi đã có sẵn khẩu súng bán tự động.
    -- trích từ Woman: An Intimate Geography, của Natalie Angier
    VÌ CHÀNG THÍCH NHÌN NGẮM NÓ

    Ðây là nguyên nhân khiến tôi yêu cái âm đạo của mình. Câu chuyện kể ra thì thật là ngượng, bởi chẳng ai lại làm thế. Ý tôi muốn nói, tôi biết chuyện ấy đáng lẽ nên xảy ra lúc tôi đang ngâm mình trong bồn nước tắm có pha muối hột đem về từ Tử Hải, thưởng thức đĩa nhạc du dương của Enya, và tự yêu thích cái cõi nữ tính của chính mình. Tôi biết chuyện ấy. Tôi biết những cái âm đạo thì diễm lệ. Chúng ta tự thù ghét cái âm đạo của mình chính là vì sự đè nén và lòng úy kị dưới ách văn hoá phụ quyền đã thâm nhập vào chúng ta. Sự tự thù ghét ấy không có thật. Những cái hĩm hãy đoàn kết lại. Tôi biết hết những chuyện ấy. Như thế này nhé, nếu chúng ta lớn lên trong một thứ văn hoá dạy chúng ta rằng bắp vế mập là đẹp, thì tất cả chúng ta sẽ ngốn hàng đống sữa xay sinh tố và bánh ngọt, nằm ngửa ra, suốt ngày chăm lo làm sao cho cái bắp vế phình ra. Nhưng chúng ta đã không lớn lên trong văn hoá đó. Tôi đã thù ghét cặp bắp vế của tôi, và tôi đã thù ghét cái âm đạo của tôi còn nhiều hơn thế nữa. Tôi đã nghĩ rằng nó xấu xí khủng khiếp. Tôi đã là một trong những người đàn bà có lần nhìn thấy nó và, từ lúc ấy trở đi, ước ao giá như mình chưa hề nhìn thấy nó Nó làm tôi phát bệnh. Tôi thương hại cho bất cứ ai đã phải chui xuống dưới đó.
    Ðể tự sống còn, tôi đã bắt đầu giả vờ như ở giữa hai chân tôi có cái gì khác. Tôi tưởng tượng ở đó có những đồ dùng nội thất --những tấm đệm Nhật êm ái với những chiếc gối ôm nhẹ nhàng bằng vải bông, những băng ghế hai chỗ ngồi xinh xắn bằng nhung, những tấm thảm da báo--; hay những vật dụng đẹp đẽ --những khăn tay bằng lụa, những tấm lót nồi bằng vải ghép nhiều màu, hay những bộ muỗng nĩa khăn đĩa để bày bàn ăn--; hay những tiểu cảnh --những hồ nước trong suốt như thủy tinh hay những đồng lầy ẩm ướt ở Ái-nhĩ-lan. Tôi đã trở nên quá quen thuộc với điều này đến độ tôi hoàn toàn quên rằng tôi có một cái âm đạo. Bất cứ khi nào tôi quan hệ ******** với một người đàn ông, tôi hình dung người ấy đút vào trong một cái bao tay có viền lông chồn nâu, trong một chiếc hoa hồng, hay trong một cái chén Trung Hoa.
    Rồi tôi gặp Bob. Bob là người đàn ông bình thường nhất mà tôi từng gặp. Chàng ốm, cao, chẳng có nét gì đặc biệt, và mặc quần áo kaki. Chàng không thích thức ăn nhiều gia vị, cũng không ưa nhạc của nhóm Prodigy. Chàng chẳng khoái trá những kiểu đồ lót gợi dục. Vào mùa hè, chàng ở suốt ngày trong bóng mát. Chàng không chia sẻ những cảm nhận nội tâm. Chàng không có điều gì rắc rối hay đáng ưu tư, và thậm chí không phải là người mê uống rượu. Chàng nói năng chẳng khôi hài hay trôi chảy hay bí ẩn gì cho lắm. Chàng không nhỏ nhen hay bất khả dụng. Chàng chẳng co rút vào cái vỏ riêng, mà cũng chẳng có sức thu hút thiên hạ. Chàng không lái xe nhanh. Tôi không đặc biệt thích Bob. Tôi hẳn đã để hụt mất chàng nếu chàng đã không nhặt giùm mớ tiền lẻ tôi đánh rơi trên nền nhà của tiệm thực phẩm mỹ vị. Khi chàng trao lại cho tôi những đồng hai mươi lăm xu và mười xu, và bàn tay chàng vô tình chạm vào bàn tay tôi, một điều gì đó đã xảy ra. Tôi đã đi ngủ với chàng. Đó là khi phép lạ xảy ra.
    Thì ra Bob yêu những cái âm đạo. Chàng là tay sành điệu. Chàng yêu cái cảm giác khi sờ chúng, chàng yêu cái vị của chúng, cái mùi của chúng, nhưng quan trọng hơn hết, chàng yêu cái hình dạng của chúng. Chàng phải nhìn ngắm chúng. Lần đầu tiên chúng tôi ********, chàng bảo tôi chàng phải nhìn thấy tôi.
    "Em đây này," tôi nói.
    "Không, em kìa," chàng nói. "Anh phải nhìn thấy em."
    "Anh bật đèn lên đi," tôi nói.
    Nghĩ chàng là một người có tính tình quái đản, tôi thấy hết hồn trong bóng tối. Chàng bật đèn lên.
    Rồi chàng nói, "Được rồi. Anh sẵn sàng nhìn thấy em ngay bây giờ."
    "Đây này." Tôi vẫy tay. "Em đây này."
    Rồi chàng bắt đầu cởi quần áo tôi ra.
    "Anh đang làm gì vậy, Bob?" tôi hỏi.
    "Anh cần nhìn thấy em," chàng đáp.
    "Không cần đâu," tôi nói. "Cứ vào luôn đi."
    "Anh cần xem thử em trông như thế nào," chàng nói.
    "Nhưng trước đây anh đã từng nhìn thấy một cái trường kỷ bọc da màu đỏ rồi mà," tôi nói.
    Bob vẫn tiếp tục. Chàng không chịu dừng lại. Tôi muốn ói ra và chết đi cho xong.
    "Làm như vầy thì gần gũi một cách quá khủng khiếp," tôi nói. "Chứ anh vào luôn ngay không được sao?"
    "Không," chàng nói. "Chính em là điều anh cần nhìn ngắm."
    Tôi nín thở. Chàng nhìn và nhìn. Chàng thở hổn hển và mỉm cười và nhìn đăm đăm và rên rỉ. Chàng thở dồn dập và nét mặt chàng thay đổi. Trông chàng không còn bình thường nữa. Trông chàng như một con thú đói khát và xinh đẹp.
    "Em đẹp quá," chàng nói. "Em nhã nhặn, sâu sắc, ngây thơ và man dại."
    "Anh đã thấy điều ấy ở đó ư?" tôi hỏi.
    Giống như chàng đang xem chỉ tay tôi vậy.
    "Anh đã thấy điều ấy," chàng nói, "và còn nhiều --rất nhiều điều khác nữa."
    Chàng cứ tiếp tục nhìn ngắm đến gần một giờ đồng hồ, như thể chàng đang nghiên cứu một cái bản đồ hay quan sát cái mặt trăng, chàng nhìn đăm đăm vào cửa sổ tâm hồn tôi, nhưng đó chính là cái âm đạo của tôi. Dưới ánh đèn, tôi chăm chú nhìn chàng đang ngắm nghía tôi, và tôi thấy chàng thật tình khoái trá, hết sức thơ thới và phớn phở, tôi bắt đầu ướt và hứng tình. Tôi bắt đầu nhìn thấy chính tôi như chàng nhìn thấy tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy mình đẹp đẽ và đầy hảo vị -- như một bức tranh tráng lệ hay một thác nước. Bob đã chẳng sợ nó. Chàng đã không ghê tởm nó. Tôi bắt đầu trương nở, bắt đầu cảm thấy hãnh diện, bắt đầu yêu cái âm đạo của tôi. Bob chìm đắm trong đó và tôi cùng chìm đắm với anh, trong cái âm đạo của tôi, và chúng tôi mất hút.

    [còn tiếp]
  8. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    [kỳ 10]
    Năm 1993, khi đang rảo bước theo một con đường ở Manhattan, tôi đi ngang qua một sạp báo và bất ngờ choáng váng khi thấy một tấm ảnh gây chấn động lương tâm trên trang bìa của tờ Newsday. Đó là một bức hình chụp một nhóm sáu phụ nữ trẻ lúc họ vừa trở về từ trại hiếp dâm tập thể ở Bosnia. Những khuôn mặt của họ biểu lộ sự khủng hoảng và tuyệt vọng, nhưng điều gây đau lòng nhất là cảm nghĩ về một điều gì ngọt ngào, một điều gì trong sáng, đã bị huỷ hoại vĩnh viễn trong mỗi con người của họ. Tôi đọc tiếp. Bên trong tờ báo là một bức ảnh khác của những phụ nữ trẻ ấy, họ vừa gặp lại những người mẹ của mình và cùng đứng thành một hình bán nguyệt trong một phòng tập thể dục. Đó là một nhóm rất đông người, nhưng không một ai, từ mẹ đến con gái, có thể nhìn vào ống kính máy chụp ảnh.
    Tôi biết tôi phải đến đó. Tôi phải gặp những người đàn bà ấy. Năm 1994, nhờ sự phù hộ của một thiên thần, chị Lauren Lloyd, tôi có cơ hội trải qua hai tháng ở Croatia và Pakistan để phỏng vấn những phụ nữ Bosnia tỵ nạn. Tôi đã phỏng vấn những người đàn bà ấy và cùng họ lang thang ở những khu trại, những quán cà phê, và những trung tâm tỵ nạn. Sau đó, tôi đã trở lại Bosnia thêm hai lần nữa.
    Khi tôi về New York sau chuyến đi đầu tiên, tâm hồn tôi đầy cuồng nộ. Cuồng nộ vì từ 20 ngàn đến 70 ngàn phụ nữ đã bị hiếp dâm ngay giữa châu Âu trong năm 1993, như một chiến thuật có hệ thống, và không có bất cứ ai làm bất cứ điều gì để chặn đứng nó. Một người bạn hỏi tôi tại sao tôi lại kinh ngạc. Chị bảo rằng hơn 500 ngàn phụ nữ bị hiếp dâm hằng năm ở nước Mỹ này, và theo lý thuyết thì chúng tôi không có chiến tranh.
    Cuộc độc thoại này dựa trên câu chuyện do một phụ nữ kể lại. Tôi muốn ghi nhận nơi đây lòng biết ơn đối với chị vì chị đã chia sẻ câu chuyện ấy với tôi. Tôi choáng ngợp trước tinh thần và sức mạnh của chị, cũng như tôi đã choáng ngợp trước mỗi phụ nữ tôi được gặp, những người đã sống sót sau những cuộc hành hạ tàn khốc ở đất nước trước kia là Yugoslavia. Bài này dành cho những phụ nữ Bosnia.


    ÂM HỘ TÔI LÀ NGÔI LÀNG CỦA TÔI

    Âm hộ tôi là những cánh đồng xanh, những cánh đồng thuỷ phồn màu hồng phơn phớt, bò kêu, mặt trời lặn, người tình ngọt ngào mơn trớn bằng cọng rơm vàng óng dịu dàng.
    Có cái gì giữa hai chân tôi. Tôi không biết nó là gì. Tôi không biết nó ở đâu. Tôi không chạm vào nó. Không bây giờ. Không bao giờ nữa. Không từ lúc ấy.
    Âm hộ tôi chuyện vãn liên miên, chẳng thể đợi chờ, quá nhiều, nói quá nhiều lời, thốt quá nhiều chữ, chẳng thể ngưng, chẳng làm sao ngớt nói, chao ôi, đấy, đấy.
    Không chạm vào từ khi tôi chiêm bao thấy có một con thú chết bị khâu dính vào dưới đó bằng dây cước đen to sợi. Và cái mùi thối tha của xác con thú chết không thể nào tẩy rửa được. Và cổ họng nó bị cắt, máu nó thấm xuyên qua tất cả những bộ váy mùa hè của tôi.
    Âm hộ tôi hát tất cả những bài ca thời con gái, tất cả những khúc hát leng keng tiếng chuông dê, tất cả những điệu thu ca điền dã, những bài hát âm đạo, những lời ca âm đạo thân thương.
    Không chạm vào từ lúc bọn lính đút một nòng súng to và dài vào trong tôi. Quá lạnh, nòng súng thép làm tim tôi chết điếng. Tôi không biết liệu chúng sẽ bóp cò hay tọng nòng súng ngược lên xuyên qua bộ óc xoay mòng hoảng loạn của tôi. Bọn chúng có sáu thằng, những thằng bác sĩ quái vật đeo mặt nạ đen thọc lút cả những cái chai vào trong tôi. Có cả những khúc cây, những cán chổi.
    Âm hộ tôi bơi lội trong nước sông, ngồi trịn cho khô đi dòng nước rỏ xuống những tảng đá dang nắng chói chang, trên đá là hột le, hột le trịn lên đá, trịn tới lui mải miết.
    Không chạm vào từ khi tôi nghe da bị xé rít lên những tiếng kêu chua lét rợn người, từ khi một mảnh âm hộ rách rơi vào bàn tay tôi, một phần của cái môi, một bên mép giờ đây hoàn toàn không còn nữa.
    Âm hộ tôi. Một ngôi làng thuỷ phồn ướt át sinh động. Âm đạo tôi là trú quận của tôi.
    Không chạm vào từ khi chúng thay phiên nhau suốt bảy ngày ngập mùi *** đái và thịt xông khói, chúng bỏ lại thứ tinh dịch dơ bẩn của chúng trong tôi. Tôi biến thành một dòng sông đầy độc chất và mủ và tất cả mùa màng đều chết hết, cá cũng không còn.


    Âm hộ tôi là một ngôi làng thuỷ phồn ướt át sinh động.
    Chúng xông vào. Tàn sát và đốt cháy tan hoang.
    Giờ đây tôi không chạm vào nữa.
    Đừng đến viếng thăm.
    Bây giờ tôi sống ở một nơi khác.
    Tôi chẳng biết đó là nơi nào.

    [còn tiếp]
  9. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    [kỳ 11,12,13]
    SỰ KIỆN ÂM ĐẠO

    Vào thế kỷ thứ mười chín, những thiếu nữ tìm hiểu để phát triển khả năng cực khoái bằng cách thủ dâm bị xem là có vấn đề bệnh lý. Người ta thường "chữa trị" hoặc "sửa sai" cho họ bằng cách cắt hay đốt âm hạch, hay bắt mang "đai tiết hạnh", khâu hai mép âm đạo dính vào nhau để âm hạch khỏi bị sờ đến, và ngay cả mổ lấy buồng trứng để tuyệt sinh. Thế nhưng, không có tài liệu y khoa nào đề cập đến việc mổ lấy cặp tinh hoàn hay cắt bỏ ********* để ngăn chặn con trai thủ dâm.
    Ở Mỹ, theo sự ghi nhận trong hồ sơ lưu trữ, việc cắt bỏ âm hạch để chữa trị chứng thủ dâm được thực hiện lần cuối cùng vào năm 1948 -- đối tượng là một bé gái năm tuổi.

    -- The Woman''s Encyclopedia of Myths and Secrets [Bách Khoa Toàn Thư về những Huyền Thoại và Bí Mật của Phụ Nữ]
    Việc cắt xẻo bộ phận sinh dục đã làm tổn thương thể xác của 80 [triệu] đến 100 triệu thiếu nữ và thiếu phụ. Ở những quốc gia đang thực hành việc này, hầu hết ở châu Phi, mỗi năm có khoảng 2 triệu người trẻ tuổi không tránh khỏi bị lưỡi dao làm bếp -- hay dao cạo, hay một mảnh chai -- cắt âm hạch của họ hay xẻo lấy hẳn nó ra, [và] một phần hay toàn bộ hai bên âm thần... bị khâu dính vào nhau bằng dây ruột mèo hay những mũi gai nhọn.
    Thông thường, việc cắt xẻo được gọi bằng mỹ từ "phép cắt bì con gái." Nahid Toubia, chuyên gia Phi châu, mô tả việc ấy rành mạch như sau: Nếu áp dụng vào đàn ông, ta có thể hình dung nó tương đương với việc nhẹ nhất là cắt đi gần hết cái *********, cho đến việc "xẻo bỏ toàn bộ *********, cả chỗ gốc có thịt mềm của nó và một phần da của bìu dái."
    Hậu quả xảy ra tức khắc gồm bệnh uốn ván, nhiễm trùng máu, xuất huyết, rách niếu đạo, rách bọng đái, rách vách âm đạo, và đứt cơ thắt của hậu môn. Hậu quả dài lâu là: chứng viêm niếu đạo kinh niên, những vết sẹo to lớn làm trở ngại việc đi đứng suốt cả đời, vết cắt sâu bị nhiễm trùng biến thành đường rò xuyên đến nội tạng, việc sinh nở trở nên đau đớn và nguy hiểm hơn gấp bội, và sự chết yểu.

    -- Báo New York Times, 12 tháng Tư, 1996.CÁI ÂM ĐẠO GIẬN DỮ CỦA TÔI

    Cái âm đạo của tôi đang giận dữ. Đúng thế. Nó giận té đái. Nó đang cuồng nộ và nó cần nói. Nó cần nói về tất cả những thứ *** này. Nó muốn nói với quý vị. Ý tôi là: cái gì mà nhặng xị lên thế? Một đạo quân lúc nhúc người ngoài kia đang nặn óc tìm những cách để hành hạ cái âm đạo yêu dấu, dịu dàng, tội nghiệp của tôi... Họ bỏ ra nhiều ngày đêm để tạo nên những sản phẩm điên khùng và những ý tưởng tồi bại để ám hại cái hĩm của tôi. Những tên *** mẹ chuyên ám hại âm đạo ấy.
    Họ không ngừng dùng tất cả những thứ *** này để tọng vào trong chúng tôi, chùi rửa chúng tôi -- nhồi nghẹt chúng tôi, làm cái âm đạo phải trốn chạy. Thế nhưng, cái âm đạo của tôi không hề trốn chạy. Nó tức muốn té đái và nó vẫn ở lại ngay chỗ này. Những cái băng thỏi chẳng hạn -- cái chó gì thế hả? Một cái nùi bằng bông vải khô thấy mẹ mà đem nhồi vào đó! Tại sao họ không biết cách làm cho cái băng thỏi trơn ướt hơn một chút? Vừa nhìn thấy cái của quỷ ấy, cái âm đạo của tôi đã phát hoảng lên rồi. Nó nói: "Thôi, quên đi." Nó đóng cửa lại ngay. Quý vị phải làm việc đàng hoàng với cái âm đạo, dẫn dắt nó đến với mọi sự, chuẩn bị đường đi nước bước cho nó. Đó chính là mục đích của việc mơn trớn trước khi vào cuộc. Quý vị phải thuyết phục cái âm đạo của tôi, quyến rũ cái âm đạo của tôi, chiếm được lòng tin của nó. Quý vị không thể nào đem cái nùi bông vải khô khốc chó má đó ra mà thuyết phục nó, quyến rũ nó, chiếm lòng tin của nó được.
    Dẹp ngay cái trò đem tọng những của quỷ ấy vào trong tôi. Đừng tọng vào nữa và đừng chùi rửa nữa. Cái âm đạo của tôi không cần phải chùi rửa. Nó đã sẵn thơm tho rồi. Nó không giống như những cánh hoa hồng. Đừng cố trang hoàng cho nó. Đừng tin gã nếu gã bảo với bạn rằng nó thơm như những cánh hoa hồng, trong khi đáng lẽ nó phải thơm tho như cái hĩm. Đó là điều mà họ đang làm -- họ ra sức chùi rửa nó, làm nó thơm như mùi nước hoa xịt cầu tiêu hay như mùi của một vườn cây. Dẹp mẹ tất cả những thứ thuốc xịt đó -- mùi hoa dại, mùi dâu, mùi nước mưa. Tôi không muốn cái hĩm của tôi có mùi nước mưa. Dẹp mẹ cái trò chùi rửa sạch trơn giống như nấu con cá xong rồi lại đem ra nó mà rửa cho sạch mùi. Tôi muốn nếm mùi con cá. Đó là lý do tôi đặt mua món cá.
    Rồi lại đến những trò khám nghiệm nữa chứ. Ai nghĩ ra chúng vậy? Chắc hẳn phải có một cách khám nghiệm tốt hơn. Tại sao lại bắt phải mặc bộ áo giấy thô nhám làm rát đầu vú và kêu rôm rốp lúc bạn nằm xuống, khiến bạn tưởng mình là một nùi giấy mà người ta đã vất đi? Tại sao lại mang găng tay nhựa? Tại sao lại rọi đèn pha chói lọi như lúc Nancy Drew đang kháng cự sức hút của quả đất, tại sao lại treo lủng lẳng những thứ trông như những đồ móc chân bằng thép ở yên ngựa của bọn Đức Quốc Xã, tại sao lại tọng những cái kềm mỏ vịt bần tiện lạnh ngắt vào bên trong bạn? Của quỷ gì vậy chứ? Cái âm đạo của tôi giận dữ khi những thứ đó bén mảng tới. Nó đã sẵn sàng tự vệ từ nhiều tuần trước. Nó đóng chặt cửa, không chịu "thư giãn". Chứ bạn không ghét nghe chữ đó à? "Hãy để âm đạo thư giãn. Hãy để âm đạo thư giãn." Tại sao? Âm đạo của tôi đâu có ngu. Thư giãn để quý vị tọng cái những cái mỏ vịt bần tiện lạnh ngắt vào hả? Tôi không nghĩ vậy đâu.
    Tại sao họ không cho tôi mặc cái áo khoác nhung tím êm ái, dễ thương, đặt tôi nằm xuống trên tấm vải bông có lót lông chim, rồi họ mang cặp găng tay màu hồng hay màu xanh thân mật, vui mắt, và đặt đôi chân tôi vào cặp ngàm có bọc lông thú? Tại sao không hơ ấm những cái mỏ vịt? Tại sao không làm việc đàng hoàng với cái âm đạo của tôi?
    Nhưng không, còn nhiều trò tra tấn nữa: nùi bông vải khô khốc chó má, những cái kềm mỏ vịt lạnh ngắt, và cái quần lót bó sát đáy. Đó là cái tệ hại nhất. Quần lót bó sát đáy. Ai nghĩ ra nó vậy? Trượt qua trượt lại suốt cả ngày, mắc kẹt vào kẽ âm hộ, thật là xót mông đít.
    Cái âm đạo đáng lẽ ra phải được thong thả và khoáng đãng, chứ không phải bị bó lại. Bởi thế những thứ ràng riết thì quả là hết sức tệ hại. Chúng ta cần phải cử động, giãn nở, và nói năng trò chuyện. Những cái âm đạo cần sự êm ái. Hãy tạo nên một thứ gì êm ái, một thứ gì làm chúng sung sướng. Không, tất nhiên họ không làm vậy đâu. Họ ghét thấy đàn bàn sung sướng, đặc biệt là sung sướng trong ********. Ý tôi muốn nói: hãy chế tạo một cái quần lót bằng vải bông mềm, phía trong có đính một cái cù kiểu Pháp. Đàn bà hẳn sẽ tê mê suốt cả ngày, tê mê trong siêu thị, tê mê trong hầm xe điện, những cái âm đạo tê mê, sung sướng.
    Nếu cái âm đạo của tôi biết nói, nó sẽ nói về chính nó cũng như tôi nói về chính tôi vậy; nó sẽ nói về những cái âm đạo khác; nó sẽ tạo những ấn tượng âm đạo.
    Nó sẽ mang những hạt kim cương tuyệt hảo của Harry Winston, chứ không mang mảnh vải nào cả -- ngay chỗ đó, phủ đầy những hạt kim cương.
    Âm đạo tôi đã giúp cho ra đời một đứa bé to tướng. Nó đã nghĩ nó sẽ làm thêm như thế nữa. Nhưng bây giờ thì không. Bây giờ nó muốn du hành đây đó, và không muốn đèo bòng nhiều quá. Nó muốn đọc sách và hiểu biết và đi ra ngoài nhiều hơn. Nó muốn ********. Nó yêu thích ********. Nó muốn vào sâu hơn. Nó khao khát những chiều sâu. Nó muốn sự ân cần. Nó muốn sự thay đổi. Nó muốn sự yên lặng và tự do và những nụ hôn dịu dàng và những chất nước ấm áp và những sờ chạm vào chiều sâu. Nó muốn ăn chocolate. Nó muốn kêu ré thích chí. Nó muốn trút bỏ sự giận dữ. Nó muốn tê mê. Nó muốn khao khát. Nó muốn. Âm đạo tôi, âm đạo tôi. Ôi vâng... nó muốn tất cả.

    [còn tiếp]
  10. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    [kỳ 14]
    Mười năm qua tôi đã liên tục tiếp xúc những phụ nữ không có nhà ở, những phụ nữ chúng ta gọi là "người vô gia cư" để chúng ta có thể xếp loại họ và quên lãng họ. Tôi đã làm tất cả mọi việc với những phụ nữ này, và họ đã trở thành bạn của tôi. Tôi điều khiển những khoá hồi phục tâm lý cho những phụ nữ đã bị hiếp dâm hay đã là nạn nhân của sự loạn luân, và những nhóm phụ nữ nghiện thuốc và rượu. Tôi cùng họ đi xem chiếu bóng, tôi cùng họ ăn uống. Tôi lang thang với họ. Mười năm qua tôi đã phỏng vấn hằng trăm người đàn bà. Suốt thời gian đó tôi chỉ gặp hai người chưa là nạn nhân của sự loạn luân và chưa bị hiếp dâm khi còn là thiếu nữ. Tôi đã rút ra một lý thuyết rằng đối với hầu hết những phụ nữ ấy, "nhà" là một nơi rất đáng sợ, một nơi họ đã chạy trốn, và rằng những trại tạm cư nơi tôi gặp họ chính là những nơi nhiều người lần đầu tìm thấy sự an toàn, sự che chở, hay sự thoải mái, trong một cộng đồng phụ nữ.
    Cuộc độc thoại này là câu chuyện do một người đàn bà kể lại cho tôi. Tôi đã gặp bà cách đây năm năm, tại một nhà tạm cư. Tôi muốn thưa với quý vị rằng đó là một câu chuyện dị thường -- tàn bạo; cùng cực. Nhưng nó vẫn chưa, thật vậy, nó vẫn chưa đau đớn bằng nhiều câu chuyện tôi đã được nghe trong những năm ấy. Những phụ nữ khốn khổ chịu đựng sự bạo hành ******** ghê tởm nhưng đã không được ai nghe đến. Họ thuộc về một giai cấp xã hội không có điều kiện được sự chữa trị hay những phương pháp giúp hàn gắn sự tổn thương. Sự lạm dụng, hành hạ liên tục lâu ngày dẫn đến sự xói mòn lòng tự trọng, xô đẩy họ vào con đường nghiện ngập, đĩ điếm, bệnh SIDA, và lắm khi, gục chết. May thay, riêng câu chuyện này có một kết thúc khác. Người đàn bà này đã gặp một người đàn bà khác tại nhà tạm trú ấy, và họ yêu nhau. Nhờ tình yêu, họ đã ra khỏi những khu tạm trú và giờ đây đang chia sẻ với nhau một cuộc sống đẹp đẽ. Tôi đã viết đoạn văn dưới cho họ, cho tâm hồn tuyệt vời của họ, cho những phụ nữ chúng ta không nhìn thấy, những phụ nữ đau đớn và cần chúng ta.


    CON **** NHỎ BÉ ĐÃ CÓ THỂ
    [Người đàn bà da màu ở miền Nam]


    Hồi Ức: Tháng Mười Hai 1965; Năm Tuổi
    Má tôi lớn tiếng bảo tôi đừng gãi con **** nữa, bà nói với vẻ hoảng sợ, giống như tính mạng tôi đang bị đe doạ. Tôi thấy kinh hãi vì tôi đã từng gãi dưới đó. Tôi không chạm vào đó nữa, ngay cả khi đi tắm. Tôi sợ nước chui vào trong đó làm tôi ngập ứ và nổ tung. Tôi dán những miếng Band-Aids lên con **** của tôi để bịt cái lỗ, nhưng chúng rơi ra khi gặp nước. Tôi tưởng tượng nhét vào đó một cái nút bấc, một cục chặn nước hồ tắm, để ngăn mọi thứ xâm nhập. Khi ngủ, tôi mặc ba lớp quần lót có in hình trái tim vui bên dưới bộ pyjama kín mít như đồ bay. Tôi vẫn còn muốn sờ vào mình, nhưng tôi không sờ nữa.

    Hồi Ức: Bảy Tuổi
    Edgar Montane, mười tuổi, tức giận với tôi và lấy hết sức đấm vào giữa hai chân tôi. Tôi cảm thấy như nó đánh vỡ nát cả người tôi. Tôi đi cà nhắc về nhà. Tôi không đái được. Má tôi hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra cho con **** của tôi, và khi tôi kể Edgar đã làm gì, má gào vào mặt tôi và bảo đừng bao giờ để cho bất cứ ai sờ vào chỗ đó nữa. Tôi ráng giải thích rằng nó đã không sờ vào đó, ôi Má ơi, nó đã đấm vào đó.

    Hồi Ức: Chín Tuổi
    Tôi chơi nhào lộn trên giường, bị té, và cái trụ giường đâm thẳng vào con **** của tôi. Tôi gào những tiếng chói tai như thể chúng bật thẳng ra từ cái miệng của con **** tôi. Tôi được đưa vào bệnh viện và họ khâu lại chỗ bị rách.

    Hồi Ức: Mười Tuổi
    Tôi đến nhà của ba tôi và ông ấy đang có bữa tiệc ở trên lầu. Mọi người đều uống rượu. Tôi đang chơi một mình dưới hầm nhà và đang mặc thử cái áo ngực và cái quần lót bằng vải bông trắng mà bà tình nhân của ba tôi cho tôi. Thình lình một gã mập to tên là Alfred, người bạn thân nhất của ba tôi, đến sau lưng tôi, tuột cái quần lót của tôi xuống vá nhét cái ********* to cứng của gã vào **** tôi. Tôi thét lên. Tôi đá đạp lung tung. Tôi cố xô gã ra, nhưng gã đã đút nó vào rồi. Ba tôi xuất hiện với khẩu súng trong tay, và một tiếng nổ dữ dội, rồi máu đổ tung toé trên khắp cả Alfred và tôi, máu lênh láng. Tôi tin chắc **** tôi đã rụng mất rồi. Alfred bị tê liệt toàn thân suốt đời còn lại, và má tôi không cho tôi gặp ba tôi suốt bảy năm trời.

    Hồi Ức: Mười Hai Tuổi
    Con **** của tôi là một chỗ xấu xa, một chỗ của sự đau đớn, sự tồi bại, một chỗ cho cú đấm, sự xâm phạm, và sự đổ máu. Nó là một nơi đầy bất trắc. Nó là một vùng xui xẻo. Tôi tưởng tượng một xa lộ tự do giữa hai chân tôi và, chị ơi, tôi đang du hành, rời xa khỏi chốn này.

    Hồi Ức: Mười Ba Tuổi
    Có một chị hai mươi bốn tuổi tuyệt đẹp ở cùng xóm và lúc nào tôi cũng đăm đăm nhìn chị. Một hôm chị rủ tôi vào xe hơi của chị. Chị hỏi tôi thích hôn bọn con trai không, và tôi nói tôi không thích. Rồi chị nói chị muốn dạy cho tôi một điều, và chị ngả người qua, hôn tôi nhẹ nhàng trên môi, rồi đẩy lưỡi chị vào miệng tôi. Chao ôi, thích quá. Chị hỏi tôi muốn đến thăm nhà chị không, rồi chị hôn tôi lần nữa và bảo tôi hãy thoải mái, hãy cảm nhận, hãy để lưỡi chúng tôi cảm nhận cái hôn. Chị hỏi má tôi có cho phép tôi ở lại nhà chị qua đêm không, và má tôi hài lòng vì thấy một phụ nữ đẹp đẽ và thành đạt như vậy để ý đến tôi. Tôi thấy sợ nhưng tôi thật sự không thể chờ đợi thêm. Căn hộ của chị thật tuyệt vời. Chị bày biện rất hấp dẫn. Trong phòng đầy những món hợp thời của những năm bảy mươi: những chuỗi hạt, những chiếc gối xù, những chiếc đèn sáng dịu. Ngay lập tức tôi quyết định khi lớn lên tôi sẽ là một thư ký văn phòng như chị. Chị pha một ly vodka cho chị rồi chị hỏi tôi muốn uống gì. Tôi nói tôi cũng uống như chị, và chị nói chị không nghĩ má tôi thích tôi uống vodka. Tôi nói má có lẽ cũng không thích em hôn con gái, và nàng tiểu thư xinh đẹp pha cho tôi một ly. Rồi chị thay vào một bộ đồ lót xa-tanh màu sô-cô-la. Chị đẹp quá. Tôi đã luôn luôn tưởng rằng bê-đê thì xấu gái. Tôi nói, "Trông chị tuyệt vời," và chị nói, "Em cũng vậy." Tôi nói, "Nhưng em chỉ có cái áo ngực và quần lót bằng vải trắng." Rồi chị mặc vào cho tôi, chậm rãi, một bộ đồ lót xa-tanh khác. Vải ướp mùi oải hương ngan ngát như những ngày đầu xuân. Men rượu đã lên đầu và tôi buông thả, sẵn sàng. Trong khi chị dịu dàng và chậm rãi đặt tôi nằm dài lên giường, tôi để ý thấy trên đầu giường treo bức ảnh chụp một phụ nữ da đen khoả thân có mớ tóc xoăn kiểu phi châu phồng to. Và thân thể chúng tôi chỉ cọ vào nhau cũng đủ làm tôi sướng ngất. Rồi chị làm cho tôi và con **** của tôi những việc trước kia tôi vẫn nghĩ là tồi tệ, và ôi chao, thích quá. Tôi quá nóng bỏng, quá mê dại. Chị nói, "Âm đạo của em, đàn ông chưa sờ vào, có mùi vị rất dễ thương, rất tươi mát, ước gì chị được thưởng thức nó mãi mãi." Tôi trở nên điên dại và rồi chuông điện thoại reo, dĩ nhiên đó là má tôi. Tôi cầm chắc là má tôi biết; má vẫn hay bắt quả tang tôi trong bất cứ chuyện gì. Tôi đang thở dồn dập nhưng cố gắng làm ra vẻ bình thường khi tôi nghe điện thoại, và má hỏi tôi, "Sao mà con hổn hển vậy, con vừa chạy bộ hả?" Tôi nói, "Không, Má ơi, con đang tập thể dục." Rồi má bảo cô thư ký xinh đẹp canh chừng đừng để bọn con trai lảng vảng gần tôi, và nàng tiểu thư nói, "Hãy tin cháu, không có thằng nào lảng vảng ở đây cả." Sau đó, nàng tiểu thư lộng lẫy dạy tôi mọi thứ về con **** của tôi. Chị bảo tôi tự chơi với tôi trước mắt chị và chị dạy tôi tất cả những cách khác nhau để tôi tự làm cho mình sung sướng. Chị rất thông suốt về mọi chuyện. Chị bảo tôi hãy luôn luôn biết cách tự làm cho mình sung sướng để không bao giờ phải dựa dẫm vào một người đàn ông. Đến sáng, tôi lo lắng tôi đã trở thành một nàng lại đực vì tôi quá yêu chị. Chị cười, nhưng tôi chưa bao giờ gặp lại chị một lần ữa. Sau đó, tôi nhận ra rằng chị là sự cứu rỗi của tôi -- một sự cứu rỗi đầy bất ngờ, ngạc nhiên, và không "phải đạo". Chị đã chuyển hoá con **** khốn khổ tệ hại của tôi và nâng nó lên thành một loại thiên đường.

    [còn tiếp]
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này