1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHỮNG DẤU CHÂN NGƯỜI SẼ NHẠT NHÒA

Chủ đề trong 'Quảng Nam' bởi Backytocngan, 13/12/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Backytocngan

    Backytocngan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    2.643
    Đã được thích:
    0
    Em sinh ra ở Nam định. Nhưng từ khi 1 tuổi, đã theo bà ngọai về Thái bình để cai sữa, và em ở Thái bình cho đến khi lên 3.
    Lúc đó còn bé lắm, chẳng biết gì. Chỉ nhớ em suốt ngày lũn cũn theo chân bà như một con chó con. Ở quê nhiều ao chuôm, bà sợ cháu nghịch, nên đi đâu cũng cõng cháu theo. Bà có túp nhà nhỏ xíu lợp rạ, cửa sổ trông ra mảnh vườn cũng bé xíu, có trồng 1 cây na cũng bé nốt. Nhìn thấy quả na mở mắt là hạnh phúc lớn, vì sẽ được bà bế lên đẻ hái, dấm quả na trong thùng gạo đợi chín. Đấy là vị ngọt ngào nhất trong tuổi thơ. Bà ngoại chỉ có mẹ em là con gái, và mẹ em cũng lại chỉ có em là con gái, nên em là "cục vàng", là đứa cháu "chấy rận" của bà
    Nhưng chả kịp chấy rận gì, thì bố mẹ mang em về Nam định để cho đi nhà trẻ. Ngày đi, bà khóc cháu khóc. Em khóc suốt đường về, khóc hàng tuần sau đó. Đi nhà trẻ rồi, Em vẫn không chịu vào lớp, sáng nào cũng xách cái túi vải đựng quần áo đi lang thang trong sân trưòng khóc rả rích, mũi dãi đầy mặt, và chỉ ư ử một câu duy nhất "Bà ơi bà thương cháu với". Suốt hàng tháng trời như thế, đến nỗi em nổi danh là con nhóc khóc dai nhất trường. Năm 99 về Nam định ghé thăm trường cũ chỉ nhắc đến con bé "bà ơi thương cháu với" là cô giáo cũ nào cũng nhớ.
    Rồi từ từ cũng nguôi ngoai, hai ba tuần 1 lần bà lên Nam định thăm em, bao giờ cũng có 1 xâu cua bể ốp trong bẹ chuối. Thỉnh thoảng nghỉ hè em lại về quê, lê la nghịch đất cát với lũ bạn hàng xóm. Trời nóng đầu mọc đầy nhọt, phải cạo hết tóc, bà nhai lá thuốc đắp lên xanh lè. Tối ngủ bắt bà bật quạt suốt đêm,
    Năm em 6 tuổi, nhà chuyển hẳn vào Nam. Thời gian gấp gáp nên em chỉ được về chơi với bà 2 ngày. Hôm đầu bà giết con gà đang nhảy ổ. Hôm sau bà mua rươi làm chả. Hic ... em sợ nhất là những con không có chân bò ngoằn ngoèo. Nhìn đĩa chả vàng rộm màu trứng, nổi bật lên những con rươi nâu chết còng queo díu vào nhau, em sợ khóc thét lên, vứt bát đũa chạy ra hè đứng, dỗi bỏ cơm. Giá mà em biết đây là lần cuối cùng ....
    Đêm nhà em lên tàu vào Sài gòn là một đêm gió mùa đông bắc. Em nhớ mãi dáng bà ngọai mình áo bông rách, lưng còng, tóc bạc đứng khóc ở sân ga. Đường xa vạn dặm, bà không vào được thăm con cháu. Em bé, ham chơi, thỉnh thoảng nhớ bà viết thư quấy quá hỏi thăm thôi, chưa bao giờ viết được một lá thư tử tế "Đến khi biết thương bà thì đã muộn. Bà chỉ còn là 1 nấm cỏ thôi"
    Đã lâu lâu lâu lắm rồi, mười mấy năm kể từ ngày bà mất. Thật sự cuộc sống cuốn em theo, nhiều lúc em quên. Hôm nay mệt mỏi chán nản và muốn buông xuôi hết mọi chuyện, em lại nhớ những ngày tháng rất đỗi yên bình xa xưa ấy. Rồi ngày mai lại sẽ đâu vào đấy, lại tiếp tục chuỗi công việc, học hành bất tận. Em biết mình sẽ chẳng dám buông một cái gì
    Ước gì được một lần trở lại ký ức, bà ơi
  2. vethamnuidoi

    vethamnuidoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/07/2007
    Bài viết:
    263
    Đã được thích:
    0
    Ờ, lúc chị Núi mới vào làng, đọc Bắc Kỳ đã thấy mến mến, không ngờ hôm nay chuyện của Bắc làm chị chảy nước mắt rùi nè...
    Một thứ bảy vui vẻ, nhé Bắc!!!
  3. oOoTimoOo

    oOoTimoOo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/12/2007
    Bài viết:
    3.319
    Đã được thích:
    0
    Những dấu chân người sẽ nhạt nhòa nhưng không biến mất, còn in hằn ở đó, có 1 ngày ta men theo con đường ký ức, lần tìm những dấu chân xưa...
    Chào bạn tôi, hôm nay ghé qua mảnh đất này, gặp bạn ...


    [nick]
    Được oOotimoOo sửa chữa / chuyển vào 16:31 ngày 15/12/2007
  4. Backytocngan

    Backytocngan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    2.643
    Đã được thích:
    0
    Bạn iu vấu, dạo này bạn bỏ làng đi lang bạt giang hồ ở đâu kinh thế, mà sao bạn thay đổi nhanh như chớp thế này, làm tớ cứ giật mình suốt
    Về làng đi, không có tớ vào quán tớ làm văn tế đấy
  5. Backytocngan

    Backytocngan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    2.643
    Đã được thích:
    0
    Nghề của em là nghề gặm giấy. Suốt cả ngày cắm mũi vào các văn bản.
    Ngày nọ qua ngày kia. Một hôm nào đó thì em chán. Cuộc sống bân ngoài đang trôi qua tươi roi rói, nắng, gió, mưa ... còn em thì quanh năm ngồi trong phòng, nhiệt độ lúc nào cũng 22 độ, ngày nào cũng làm chừng ấy việc, gặp chừng ấy người, nói loanh quanh chừng ấy câu chuyện, và sếp thì chỉ có mỗi mấy chuyện "cười" kiểu quấy rối kể đi kể lại. Em xin nghỉ việc.
    Lúc nộp đơn em cũng chưa biết là mình sẽ làm gì tiếp theo cả, chán thì nghỉ thôi. Mẹ em rất "choáng" vì quyết định dở hơi của em. Nhưng em nghỉ đúng vào giai đoạn mẹ em chuẩn bị chuyển "quyền sở hữu" em cho người khác, nên sau khi gàn mấy câu không được thì cũng thôi.
    Ở nhà mấy hôm lại chán, ai cũng đi làm, mình có muốn lêu lổng cũng chẳng có ai lêu lổng cùng. Em nộp đơn xin tập sự ở Văn phòng luật sư của hai anh học trước em bốn khoá. Luật Luật sư vừa ban hành đầu năm. Theo Luật mới thì lũ Luật sư tập sự bọn em mất sạch "năng lực hành vi dân sự", nói nôm na thì luật xếp bọn em ngang với những người thiểu năng trí tuệ, nghĩa là chẳng được làm gì cả. Em đành yên phận ngồi trực văn phòng, tiếp và cầm chân các thân chủ đợi hai ông luật sư về, nghiên cứu hồ sơ và viết luận cứ.
    Luật sư là một nghề thú vị, xét ở một góc độ nào đó. Ta tiếp xúc với đủ loại người, biết vô số chuyện hỉ nộ ái ố, nhiều chuyện vô lý đến mức nếu không thực sự chứng kiến thì chả bao giờ nghĩ nó xảy ra trong đời, mà sau khi chứng kiến rồi đi kể lại thì cũng chẳng ai tin.
    Nhưng luật sư cũng là một nghề buồn, rất buồn. Ta nhìn thẳng vào mặt tối của tâm hồn con người, với mỗi con người thì cái mảng tối đó lại khác nhau. Thế giới con người phong phú thế nào thì thế giới những cái xấu phong phú y như thế, mỗi người xấu một kiểu.
    Em ngồi văn phòng được hôm trước thì hôm sau tiếp ngay một cặp vợ chồng đến xin tư vấn ly hôn và chia tài sản. Những vụ ly hôn thường được các văn phòng luật sư chào đón nhiệt tình (mặt trái của nghề luật sư là đấy, kiếm tiền nhờ những rủi ro bất trắc tai họa của người khác )
  6. vietqna

    vietqna Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/12/2007
    Bài viết:
    1.174
    Đã được thích:
    0
    Luật sư hồi xưa người ta gọi là ... thầy cãi, thì phải?
    Mình thấy khó cho những luật sư phải biện hộ cho những người như Năm Cam, ... hay ai đó bị xử một tội danh mà cả xã hội lên án ... nhưng về mặt luật pháp ai cũng có quyền bình đẳng, trước khi có sự phán xét thì anh vẫn là một công dân, và quyền mời, nhờ, thuê luật sư là một trong những quyền đó !
    Đọc những dòng tâm sự của em, anh hiểu thêm một góc độ khác về một nghề quen nhưng xem ra vẫn còn xa lạ lắm ...
    Làm nghề gì cũng cần có cái tâm cho dù mỗi ngành nghề có đặc thù, có buồn vui riêng ...
  7. ntran10

    ntran10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/03/2002
    Bài viết:
    1.040
    Đã được thích:
    0
    Sao khong ke tiep, roi sao nua. Bay gio da co them may nguoi ay nua roi, hay da duoc me chuyen quyen so huu ve cho nguoi ay? Chuyen nay hap dan day, hay hon chuyen ve noi chan goi cua em mot thoang nhieu.
  8. Backytocngan

    Backytocngan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    2.643
    Đã được thích:
    0
    Anh cứ làm như đang đọc truyện trinh thám dài kỳ đăng trên báo ấy nhờ
    Tháng đấu tiên tập sự của em toàn là hồ sơ ly hôn. Kinh nghiệm về đời sống vợ chồng là số không, mà phải nghe đầy hai tai những uẩn khúc, những chán chường, những thất vọng, những tan vỡ, những sụp đổ ... đến phát khiếp lên được. Không biết mấy ông bà luật sư chuyên về hôn nhân gia đình thì sẽ giải toả bí mật của thân chủ bằng cách nào cho đỡ đau đầu. Em chỉ sang đến vụ thứ ba là đã thấy trên đời này không có loài nào bạc bẽo vô tình như loài người cả.
    Vụ thứ hai thân chủ là khách quen của văn phòng , ly hôn lần này là lần thứ hai, lần đầu cũng do văn phòng em tư vấn . Chị ấy trắng trẻo, xinh xắn, cư xử rất dễ mến. Em đưa chị ấy ra Toà quận 1 nộp hồ sơ ly hôn, cô thư ký thụ lý hỏi tên chồng chị ấy là gì, chị ấy cứ ngớ ra mãi mà không nhớ nổi, em phải trả lời hộ
  9. CVPH

    CVPH Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/01/2002
    Bài viết:
    1.416
    Đã được thích:
    198
    Tiếp đi Tóc ngắn!
  10. Backytocngan

    Backytocngan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    2.643
    Đã được thích:
    0
    Tối qua hì hục type một bài rõ dài. Gần xong thì "bụp", cúp điện, xong phim.Tức muốn chit. Trưa nay bỏ ngủ trưa ngồi type lại
    Một lần các anh tha về cho em một hồ sơ trợ giúp pháp lý, hồ sơ dạng này không có thù lao, giống như nghĩa vụ đóng thuế cho nhà nước ấy. Vụ việc tình tiết đơn giản. Thân chủ của em - tên là Tuấn - ăn cắp, bị bắt quả tang, bị quýnh cho một trận, bị tống vào trại tạm giam. Thông thường mấy vụ thế này chả luật sư nào xem hồ sơ, vì chả có thời gian, vì không có thù lao, và dường như cũng vì lòng đã chai sạn dần. Em còn mới toanh, lòng yêu nghề còn đang sôi sục (hờ hờ ), nên cắm mũi vào lục lạo đào bới văn bản và hồ sơ, còn đòi các anh dẫn đi gặp thân chủ nữa.
    Thân chủ mặt non choẹt, búng ra vinamilk, vào trại chắc bị cả đại bàng lẫn bồ câu choảng nên rất tiều tụy, rụt rè. Nguyên nhân phạm tội cực kỳ vớ vẩn : đói. Ba bốn ngày gì đó, trời mưa, không kiếm được việc gì, không có gì ăn, đói ù tai, hoa mắt, gần đấy có cái nhà đang xây dở, nên mới mon men vào gỡ cái máy bơm tính đem đi bán. Nhưng vì đói quá nên không đi nhanh được mới bị đám thợ hồ bắt tại trận.
    Chúng ta, thường được gọi là công dân mạng, chúng ta có một nền tảng học vấn nhất định, có nghề nghiệp hoặc đang được nuôi nấng, có những quan hệ với bạn bè cùng tầng lớp, có một tương lai khả dĩ. Đã có bao giờ, đã có ai trong chúng ta thử cúi mình nhìn xuống những thân phận như cỏ dại mọc heo hút bên lề cuộc sống chưa. Em cũng như các cô gái cùng trang lứa cùng môi trường sống, hờn dỗi, buồn rầu vui vẻ đôi khi chỉ vì một ánh mắt một nụ cười của ai đó, hớn hở chỉ vì một cái áo mới mua, chán nản chỉ vì một lời phàn nàn của sếp. Cho đến lúc ấy em hầu như mới biết sống trong cái môi trường chật hẹp của riêng mình, không hề biết đến một thế giới khác buồn thảm, u tối, khắc khoải những vật lộn, nhọc nhằn mưu sinh.
    Tuấn là người của thế giới ấy. Nào ai biết được đàng sau vài trang hồ sơ lại là số phận bị bỏ quên của cả một con người. Những lời kể ngập ngừng, đứt quãng vì ký ức đã quá đỗi mù mịt.
    Hình như mẹ con Tuấn ở một vùng quê Bắc bộ, hình như bố Tuấn đã đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà khi Tuấn còn bé tẹo. Hai mẹ con trôi dạt vào Sài gòn, sống vất vưởng ở một trạm xe buýt. Đầu tiên Tuấn lẽo đẽo theo mẹ đi bán vé số, rồi khi đủ lớn thì tự đi một mình. Hai mẹ con ban ngày lang thang hang cùng ngõ hẻm, tối về lại trạm xe buýt để ngủ. Đấy là những tháng ngày hạnh phúc hiếm hoi. Vì sau đó một hôm mẹ Tuấn không về nữa. Ai mà biết đã có bất trắc gì xảy ra, tai nạn, hay là người mẹ đã tuyệt vọng, đã kiệt cùng sức chịu đựng, đành lòng dứt con để tìm cuộc sống mới.
    Làm bất cứ việc gì để kiếm cơm, nhưng Tuấn luôn luôn quanh quẩn ở trạm xe buýt, đấy là manh mối duy nhất nối em với mẹ, hy vọng có một ngày mẹ trở lại tìm em. Tuấn quanh quẩn nơi ấy cho đến ngày bị bắt.
    Tuấn thậm chí cũng không biết là mình bao nhiêu tuổi, nhìn mặt em đoán Tuấn khoảng 19. Từng đấy năm chưa bao giờ biết thế nào là tết, thậm chí chưa từng bao giờ được ăn một bát cơm nóng. Có những lần ốm tưởng chết, hoặc bị đánh đập nằm lê lết trên vỉa hè, nhưng rồi lại sống, lại bò dậy lay lắy vất vưởng qua ngày.
    Em đã làm hết sức, để tòa tuyên trả tự do cho Tuấn ngay hôm xét xử. Nhưng thật sự trong thâm tâm, em không biết mình làm thế là cứu Tuấn, hay là làm trầm trọng thêm những khốn khổ của Tuấn nữa. Vì tự do rồi, Tuấn sẽ đi đâu, làm gì để sống cho ra sống, thì em không biết.
    Hôm ấy sau khi tự do, mấy anh em đưa Tuấn đi ăn, gom góp cho Tuấn mấy trăm ngàn. Hai chị em cùng rơi nước mắt. Sài gòn rộng mênh mông, nhưng cũng chật hẹp xiết bao, chả biết Tuấn có tìm được chỗ dung thân

Chia sẻ trang này