1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHỮNG DẤU CHÂN NGƯỜI SẼ NHẠT NHÒA

Chủ đề trong 'Quảng Nam' bởi Backytocngan, 13/12/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Em đã từng yêu anh, yêu bằng tất cả mọi thứ em có được. Những tháng ngày ở bên nhau xưa ấy luôn tràn ngập tình yêu trong anh và em: Đi cùng anh lang thang trên những con đường đầy nắng, lá vàng rơi, hay ngồi ở dưới gốc cây với hai trái tim hòa chung nhịp đập.
    Tuy không nói được nhiều nhưng anh và em dường như đều hiểu, chỉ cần được ngồi cạnh nhau, nắm lấy tay nhau, lắng nghe từng hơi thở là cũng hạnh phúc lắm rồi.
    Trở về nhà cái cảm giác ngập chìm trong hạnh phúc ảo ảnh làm em không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nhiều. Và rồi, những hiện thực đời thường đã cho em hiểu rằng cuộc tình này sẽ chỉ có một người đi đến cuối con đường, em mơ hồ nhận ra anh đang rẽ sang một ngã khác. Nhẹ nhàng bước đi em cũng chỉ nhìn theo mà không cần níu giữ.
    Xa anh rồi. Đôi khi nghĩ về quá khứ em tự hỏi tại sao mình không khóc. Nhưng em biết khóc cũng chẳng để làm gì. Ta đến với nhau nhẹ nhàng tình cờ thì chia tay cũng nhẹ nhàng thôi.
    Cuộc đời con người ta có nhiều ngã rẽ: Có những con đường sẽ đưa ta về mái nhà bình yên, cũng có những con đường dù có đi cũng chỉ là ngõ cụt. Em hiểu và không níu kéo, thực ra níu kéo là vô ích khi con đường anh chọn không còn là con đường có em đi. Tuy nhiên, thời gian không làm xoá đi những tình cảm mà em đã dành cho anh.
    Em yêu anh nhè nhẹ như hơi thở, tình yêu ấy không dồn dập mà em chỉ có thể cảm nhận được nó... những lúc trái tim chợt thắt lại? những lúc em không muốn bước trên đường một mình.
    Anh từng hỏi cái gì là khoảng cách lớn nhất giữa hai ta... là con đường ngập tràn nắng vàng và lá đỏ ấy đấy anh ạ. Anh không hiểu hay anh cố tình không muốn hiểu. Em vẫn yêu anh, nhưng cuộc sống không cho phép em dừng lại, không cho phép em đứng mãi trên con đường ấy để thở dài.
    Có bao giờ anh biết em nhớ anh, em lang thang từng con phố, em đi đến những nơi mà biết đâu trên con đường số phận anh vô tình ngang qua, dù chỉ ngang qua thôi. Em không muốn gặp, đối diện với anh nhưng lại muốn nhìn thấy anh đi ngang qua em. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy... trái tim em sẽ ấm hơn lên rất nhiều.
    Con người đôi khi thật là buồn cười, cứ nuối tiếc những điều trong quá khứ, dù sao thì trăng hôm nay cũng đã khác trăng ngày hôm qua rồi, có chăng chỉ là hình ảnh của mặt trăng trong tiềm thức của ta là không hề thay đổi. Có phải em đang nhớ anh hay em đang bắt mình phải nhớ anh?
    Những kỷ niệm cứ trói chặt em, nhưng cuộc sống không cho phép em ngừng lại, em phải bước tiếp, nước mắt có thể rơi nhưng kỷ niệm sẽ chẳng thể nào rơi trên từng con đường em qua.
    Em chợt nhớ câu thơ em từng đọc cho anh: ?oAnh đi ngang đời ta. Rơi giữa đại dương là nụ cười tuổi trẻ?. Em không muốn đánh mất cả tuổi trẻ, cả thời thanh xuân của mình vào những điều mà em không bao giờ có thể chạm tới, nên em sẽ quên dù lòng không muốn quên. Con đường em đi đã khác xưa rồi!
  2. backydautroc

    backydautroc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2008
    Bài viết:
    666
    Đã được thích:
    0
    Ngày xửa ngày xưa có một người con gái ...
    Cô gái ấy bây giờ thành một thiếu phụ, có chồng và hai con, sống cuộc sống yên bình. Theo tiêu chuẩn chung của xã hội thì đấy là một cuộc sống hạnh phúc.
    Nhưng hình như theo tiêu chuẩn của chị thì không phải ....
    Đã lâu lắm lắm rồi, ngày chị còn là một cô gái 16 tuổi, chị mang lòng thích cậu con trai cùng lớp, anh chàng có đôi mắt sáng, nụ cười tươi, và học rất giỏi.
    Tình cảm học trò trường huyện thuở chưa có Internet đẹp trong sáng và e ấp lắm. Cô gái ngây thơ đã biết bày tỏ tấm tình trinh bạch bằng nhiều cách kín đáo. Cô theo bọn con trai trong lớp đi đá bóng, ngồi giữ hộ quần áo cặp sách và mua nước cho cả hội, để được ngắm "người ấy" cười nói, hò hét. Sáng mùa đông cô dậy sớm rang ngô, ủ trong cặp mang đến lớp, mùa hè thì mang mía ướp hoa bưởi, "người ấy" chỉ cười, còn đám bạn trai của "người ấy" thì ra sức "trục lợi", ăn tất mọi thứ và khen cô nức nở.
    Dường như ở tuổi ấy con gái trưởng thành hơn con trai. Tình cảm của cô dần dần cũng có người manh nha đoán ra, anh bạn kia thì tuyệt không, anh chàng cười với cô như với tất cả các bạn nữ khác. Khi cô hỏi bài, anh chàng chỉ bảo rất tận tình, cô khen "D giỏi thật đấy, giảng dễ hiểu hơn cả thầy", thì anh chàng nói tỉnh bơ "Tớ chả giỏi đâu, có khi tại P học dốt đấy". Cô nói gần nói xa "Tớ chỉ thích D giảng bài cho tớ thôi", anh chàng thật thà trả lời "Khiếp, đằng ấy vào lớp làm gì mà không chịu nghe thầy giảng, làm mất thì giờ của tớ quá"
    Bọn con trai tuổi ấy sao mà ngốc thế
  3. Backytocngan

    Backytocngan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    2.643
    Đã được thích:
    0
    Kiếm muốn chit cả buổi chiều
    Đến giờ về mới thấy
    Up lên cái đã
    Tối tính
  4. CrescentDay

    CrescentDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2006
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0

    Có một câu nói mình đã nghe đâu đó ....
    "Ngay khi mất tất cả, chúng ta vẫn còn tương lai ở phía trước"
    Có thể tương lai đó đối với bạn bây giờ thật mù mịt, nhạt nhòa... Nhưng hãy tin chính đôi chân bạn từng bước vào tương lai sẽ in đậm con đường ấy.
    Quá khứ, có những đôi chân đã bước cùng ta, nay phần nhạt nhòa, phần còn rõ, nhưng rồi cũng phải phai dần. Chúng ta sẽ mất những gì không thuộc về mình....
    Đơn giản như thế thôi, chúng ta chưa từng sở hữu những bước chân của người khác ....
  5. greatghost

    greatghost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2004
    Bài viết:
    9.102
    Đã được thích:
    0
    bao h rảnh ghé về nghĩa trang thăm ghost ...
    những dấu chân nhạt nhoà
  6. Backytocngan

    Backytocngan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    2.643
    Đã được thích:
    0
    Ôi tháng năm những dấu chân người cũng bụi mờ

Chia sẻ trang này