1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những đêm trắng...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi luoiqua, 21/08/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. luoiqua

    luoiqua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    696
    Đã được thích:
    0
    Những đêm trắng...

    Chẳng biết tôi có phải là kẻ vô tâm không khi chẳng bị mất ngủ vì những chuyện buồn bao giờ cả, dù vẫn được mệnh danh là "con ma đêm". Cho đến cách đây một tháng tôi vẫn đinh ninh mình là một người như thế. Chẳng có nỗi buồn nào có thể hạ gục được tôi. Có thể thao thức hơn một chút, buồn hơn một chút. Nhưng cuộc sống vẫn cứ trôi, mặt trời vẫn cứ mọc và trái đất vẫn cứ quay nên tôi vẫn cứ ngủ.
    Nhưng bây giờ thì khác...
    Vì sao thế nhỉ? Phải chăng sức chịu đựng của con người là có giới hạn, và tôi đang bước những bước cuối cùng kéo căng cái sức chịu đựng của mình ra?
    Bạn đã bao giờ ngồi giữa đám bạn bè vui vẻ nói cười mà thấy lòng trống rỗng? mà cảm thấy như mình không thuộc về chốn này? Bạn đã bao giờ đi giữa phố phường đông đúc và nhộn nhịp, ở ngay trên chính những con đường quen thuộc mà ngày hai lần bạn vẫn thường đi qua, nhưng vẫn cảm thấy sao nơi này lạ lẫm quá? Bạn đã bao giờ ngồi ngay trong "giang sơn" nhỏ bé của mình, chỉ cần hai bước chân ra mở cửa là sẽ gặp những khuôn mặt những con người thân quen, nhưng bạn lại thấy lòng trống rỗng, cô đơn đến cùng cực chưa? và bạn có cảm giác y như mình đang ở ngoài hoang đảo. Bạn tính nhấc máy điện thoại lên, gọi cho một ai đó. Nhưng trong phonebook của bạn với gần 500 cái tên mà không có một điểm nào để dừng lại nhấn phím ok không?
    Trong những lúc như thế bạn đã bao giờ tự hỏi mình, nếu lỡ lúc này có chuyện gì đó xảy ra cho bạn, bạn bị tông xe, ngất xỉu mê man hay là ...chết, hoặc bạn ngồi nhà và bỗng nhiên một cơn đau ập đến, đến mức chẳng thể gọi ai. Trong bao lâu những người thân của bạn sẽ biết được điều đó? Những lúc như vậy bạn đã bao giờ tự hỏi mình đang làm gì? sống vì ai? vì cái gì và để làm gì chưa?
    Bạn đã bao giờ cảm nhận giữa những người xung quanh, bạn chỉ cần một người, một người mà bạn biết rằng họ sẽ không dành cho bạn, nhưng lại là một điều ngọt ngào như một món quà mà cuộc sống đã ban tặng, nhưng lại là một món quà đi lạc địa chỉ không?
    Bạn có bao giờ tự hỏi phải chăng hạnh phúc là một điều không có thật trong cuộc đời của bạn? Bạn đã bao giờ tự hỏi rằng phải chăng bạn được sinh ra dưới một vì sao mang tên cô đơn?
    Tôi thì có đấy. Tôi đã có những đêm ngồi suy nghĩ đến những điều trong con mắt nhiều người là không hiểu nổi. Tôi đã có những đêm ngồi câm lặng nhìn vào bóng đêm mà lòng thì gào thét lên những tiếng kêu vô vọng. "không, tôi không phải là con người bản lĩnh, tôi không cứng rắn chút nào cả, làm ơn đừng bắt tôi phải gồng mình đóng vai người phụ nữ cứng cỏi nữa". Tôi đã có những đêm ngồi ngơ ngác nhìn xung quanh như tìm kiếm một bờ vai vững chãi, một ánh mắt cảm thông, một vòng tay để nương tựa. Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ cho mình những gì mình muốn. Tôi cứ mãi làm một cái thùng rác cho nhiều người trút tâm sự vào mình, an ủi họ. Còn đến lượt mình ai sẽ là người giúp tôi?
    Vẫn biết rằng kể lể cũng chẳng giải quyết được gì, kêu gào khóc lóc thì rồi cũng chỉ có mình lau nước mắt cho mình, tự mình xoa lên vết thương, nhẹ tay băng bó cho nó, chính mình dịu dàng ngồi cẩn thận liếm láp vết thương của mình và tự mình lại đứng lên bước tiếp trên con đường đời của mình. Chẳng có ai giúp được mình bằng mình cả. Nhưng lúc này mình cần thế cảm giác được viết lên đây những dòng này. Không phải với ý định làm bận lòng khách qua đường, mà tôi chỉ có tham vọng được một lần nói ra những gì mình nghĩ, coi như một cách xả bớt nỗi lòng, tránh kéo căng thêm sức chịu đựng của mình.
    Dù đêm nay lại là một đêm mất ngủ, một đêm cảm thấy mình bất lực trước bản thân. Nhưng thôi, hãy khóc đi khóc cho những nặng nề trong lòng tan ra theo những giọt nước mắt để rồi một lát nữa đây lau khô những giọt nước mắt này, mỉm cười và đón chào ông mặt trời một lần nữa lại xuất hiện.
  2. binhminh

    binhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    9.071
    Đã được thích:
    0
    Rồi tất cả cũng sẽ qua, em tin là thế ...Có những niềm vui đến muộn lắm...Chúng ta hãy cứ tận hưởng nỗi buồn để roài 1 ngày nào đó. khi niềm vui đến chúng ta thực sự hạnh phúc và biết trân trọng niềm vui đó Chúc vui nhé
  3. luoiqua

    luoiqua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    696
    Đã được thích:
    0
    Sao bây giờ tôi bỗng cãm thấy rùng mình, sợ hãi mỗi khi nhìn thấy màn đêm buông xuống. Thấy rõ rằng mình đang đứng trước một đêm trắng, mà không thể làm gì được. Mọi cố gắng ru mình ngủ đều bất thành. Nghe nhạc, vẫn thức. Xem phim, hết phim này đến phim khác và vẫn thức. Đọc sách, không thể tập trung để đọc được gì hết, vẫn thức. Tắt hết tất cả đi, nằm im nhìn lên trần nhà, và cứ như thế cho đến lúc ngoài đường tiếng xe cộ ồn ào tấp nập, trời sáng dần lên, giấc ngủ ơi sao không đến với tôi?
    Hôm nay lôi thử công việc ra làm, với hy vọng có thể làm dịu lại lòng mình. Nhưng thất bại thảm hại. Suốt hai tiếng đồng hồ, không đánh nổi lấy một trang A4, vậy mà đọc lại vẫn không hiểu mình đang viết gì? Đành dẹp tất cả sang một bên vậy.
    Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình bị bản thân mình phản bội đến vậy. Sao thế nhỉ? Có lẽ ai đó đã nói đúng, ông trời rất công bằng, ông lấy của người ta cái gì thì sẽ bù đắp lại bằng một cái khác. Nhưng tôi thì không thấy ông công bằng chút nào cả, vì sao ông không hỏi xem người ta có muốn bị đánh đổi như thế không?
    Có lẽ với nhiều người xung quanh tôi,việc tôi than vãn thế này là chuyện không thể chấp nhận được. Đối với họ tôi không thể có bất kỳ điều gì buồn phiền được, cuộc đời ưu đãi cho tôi khá nhiều, người như tôi không thể buồn được, có chăng là vì tôi tham quá thôi, thế thì chẳng có gì để thương tôi cả. Tôi không thể nói gì với họ được. Vì có nói họ cũng không hiểu.
    Thói đời cũng lạ thật, những gì mình có thì không thèm, lại thích những thứ mình không có. Thế nên con người mới hay tự làm khổ mình. Sao mình không tự bằng lòng với những gì mình có nhỉ? Chợt nhớ đến câu đùa của nhỏ bạn trong một lần tôi than buồn quá, cô đơn đến mức chẳng muốn đi đâu, nó đã hỏi đùa tôi "phải chăng đó là sự cô đơn giữa trăm người tình?". Giờ thì nó đã lấy chồng, đi rất xa, câu cuối cùng nó danh tặng tôi lại chính là câu "Phải biết chấp nhận số phận cô đơn của mình, hãy lấy chồng, để có một đứa con, chỉ có đứa con mới làm mình hết cô đơn thôi, đừng ảo tưởng về một người đàn ông nào đó có sức xua tan nỗi cô đơn".
    Tậi sao thế nhỉ? Tại sao con người cứ bị hành hạ bởi cái gọi là tình yêu nhỉ? Tại sao mình không tự mình làm chủ buồn vui của mình mà hay thích trao cái quyền đấy vào tay người khác nhỉ? Tại sao loài người cứ mãi tin vào cái gọi là tình yêu đấy nhỉ? Có thật không cái tình cảm mong manh và dễ thay đổi ấy? Người ta có thể yêu nhau tha thiết đấy, hết lòng vì nhau đấy. Thế rồi một ngày đẹp trời, không báo trước người ta lại nói với nhau rằng, thôi chia tay nhé, tình yêu đã hết rồi. Rồi kế tiếp là những chuỗi ngày buồn bã, nhớ thương, dằn vặt đâu khổ, những câu hỏi vì sao cứ không ngớt vang lên. Và sau đó thì lại bắt đầu một tình yêu mới, và rồi chu trình lại lắp lại. Sao người ta có thể yêu nhiều thế nhỉ? Thế thì biết làm sao mà tin được vào chuyện tình yêu đầy thiêng liêng kia? Mà tin sao được khi chính bản thân tôi cũng đã hơn một lần nói lời yêu thương, và cũng hơn một lần nói lời chia tay? Đến mình còn chẳng tin mình thì phải tin ai bây giờ?
    Vì sao bao nhiêu năm rèn luyện mình biết coi chuyện tan vỡ trong tình yêu như một quy luật tự nhiên của tạo hóa hôm nay lại ngồi đây gõ những dòng ngớ ngẩn tự vấn về tình yêu thế nhỉ? Tôi nên bước tiếp để cảm nhận đến tận cùng nỗi đau một tình yêu có thể mang lại hay nên rút lui để "bảo toàn lực lượng?"
    Có lẽ đến lúc nào tôi có thể tìm được câu trả lời tôi sẽ từ giã những đêm trắng ngồi nhìn trần nhà như vầy. Có lẽ .....
    Cám ơn bình minh, cám ơn lời động viên của em. Dù không tin lắm vào cái kết thúc có hậu kiểu đó nhưng chị cũng biết rằng mình chỉ tồn tại nổi khi mình biết cho phép mình mơ mộng, dù giấc mộng chẳng bao giờ thành sự thật cả.
  4. luoiqua

    luoiqua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    696
    Đã được thích:
    0
    Lại một đêm thức trắng. Dù lòng đã hứa sẽ không để mình mất ngủ nữa, sẽ thôi không làm đau đầu mình nữa, nhưng sao vẫn chưa làm được?
    Lòng đã tự nhủ lòng sẽ buông xuôi mà sao vẫn không can tâm? Vẫn không thể không đếm từng thời khắc, từng giây phút trôi qua. Vẫn không thể không nuôi một niềm hy vọng le lói nơi xa xôi. Vẫn không thể ép lòng hòa vào cuộc sống bình thường của những ngày tháng cũ. Vẫn muốn hỏi ai đó một câu vì sao mà rồi vẫn không thể mở lời. Vì sao cứ băn khoăn đi tìm câu trả lời cho một câu hỏi vì sao? Một câu trả lời tìm hoài vẫn chưa thấy, hay vì không muốn thấy? Giải pháp đã tìm ra nhưng sao vẫn không thể thực hiện được? Vì sao lại chưa đủ can đảm để làm những gì mình đã quyết định? Vì sao và vì sao???!!!
    Vì sao cuộc sống luôn là một chuỗi nối tiếp những điều phiền muộn mà niềm vui chỉ như một khoảng ngắt giữa chừng, nhỏ nhoi như một hạt cườm trên cái chuỗi vòng gần như vô tận đó?
  5. tinhtuyetvong

    tinhtuyetvong Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    1
    bạn luoiqua viết hay lắm ! trên đời này chẳng có tình yêu đâu , phải chăng nó là cái thứ mà nhà văn , nhà thơ chúng ta tưởng tưởng ra để làm phong phú thêm cuộc sống ấy mà .Hạnh phúc là thứ mơ hồ mà con người ta hay ngộ nhận lắm . Cái hiện hữu duy nhất chính là bản thân của chúng ta thôi . Cố vượt qua sự cô đơn bạn nhé , cuộc sống này chẳng dài đâu .
  6. candle_inthewind

    candle_inthewind Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    707
    Đã được thích:
    0
    Đã nhiều đêm trắng quá, mệt mỏi vì những suy nghĩ ấy, nhg có đi đến đâu ko?? Từng ấy đêm trắng là từng ấy ngày ko làm được gì, công việc học hành vẫn dậm chân tại chỗ, ôm quyển sách đọc mà ko bít đang đọc gì... lại lang thang trên mạng... kiếm tìm gì... cũng ko rõ...
  7. muathugioheomay

    muathugioheomay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2006
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    luoiqua oi
    Tớ cũng có những lúc giữa đêm loay hoay chẳng biết nhắn tin cho ai, gọi cho ai. Ngoài kia là những gì bình yên nhất trong giấc ngủ, một gia đình, gia đình của tớ. Còn tớ thì chỉ biết loay hoay, bất lực và nhắn tin cho mình.
    Tớ nhớ đêm nào đau đến quặn lên toát hết cả mồ hôi hột, đau mà chỉ nằm xoài ra chịu trận, ngoài kia nhà tớ cũng đang ngủ, và tớ quen với việc chịu đựng những điều như thế đã lâu rồi lâu lắm rồi, đến độ 15 năm trời tớ chẳng dám ốm, không cho mình động vào một viên thuốc nào chỉ vì sợ mình lại ỷ lại vào chúng.
    Vậy mà như lúc này có những lúc tớ muốn lăn ra ốm, ốm một trận cho hả. Không phải vì gia đình không yêu thương tớ. Tớ biết chỉ cần tớ la lên thì lập tức cả nhà xúm vào, nhưng dường như chính tớ, chính tớ với cái gọi là quen là người phụ nữ cứng cỏi khiến cho tớ trở nên cách biệt, cách biệt với chính gia đình, với chính bạn bè mình.
    Cái lần đau ấy, vì tớ loay hoay lâu quá nên bố tớ biết và vác tớ vào bv, cả nhà tớ bị dựng hết dậy. Đấy, chỉ là tại tớ không chịu la lên.
    Nhưng có những người sẽ nhìn những người phụ nữ như bạn là " không thể buồn được" như bạn nói hay " không thể yếu đuối được" hay "khôg thể..." vv ... và vv...
    Tớ chia sẻ với bạn điều này.
    Bạn à, nhưng nếu bạn có thể lại gần hơn, thì gần hơn những gương mặt trong gia đình bạn nhé. Ít ra thì bố mẹ cũng thương mình vô điều kiện, bạn có thể ngồi đó, yên tâm rằng bạn có thể nói tất tật những cái yếu đuối và xấu xa của bạn ( dù cho bạn có bao nhiêu tuổi chăng nữa). Nói vậy chứ tớ cũng chưa thử, chỉ có mới nghĩ thế thôi, nhưng cười ấm áp với bố và mẹ tớ, thấy cũng đủ bớt đi nhiều lắm sự trống trải ( điều này trước giờ trong gia đình tớ hầu như chưa bao giờ làm).
    Bấy nhiêu thôi, bạn à. Tớ cũng sợ sự mỏi mòn ấy lắm, sự mỏi mòn đến độ có lúc sẽ chẳng tin nổi ai, điều ấy tớ rất sợ.
    Mong rằng bạn sẽ có niềm tin vào mình, những quyết định của mình, bạn he
    Được muathugioheomay sửa chữa / chuyển vào 00:50 ngày 28/09/2006
  8. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Từng dòng, từng chữ bạn viết, đúng là cho những đêm trắng. Cảm thấy như bạn viết cho cả tôi nữa. Tâm tư sao mà giống tâm tư của tôi một thuở đến thế.
    Tất cả đều phải tự mình và do chính mình mà thôi. Mong bạn đến hôm nay thôi không còn cảm thấy gánh nặng của "vai diễn người phụ nữ cứng cỏi" nữa.
    "Chẳng phải một vai diễn, mà tôi chính là người phụ nữ đó - cứng cỏi và bản lĩnh."
    Tại sao bạn không tự nhủ mỗi ngày như vậy nhỉ?
    Cứng cỏi và bản lĩnh không có nghĩa là thiếu nữ tính. Hãy thể hiện sự cứng cỏi và bản lĩnh của một người đầy nữ tính. Chắc chắn sẽ có người đem đến cho bạn sự yêu thương dịu dàng đầy nam tính đấy.
    Đọc Cuốn Theo Chiều Gió thử xem. Một Scarlett cứng cỏi và bản lĩnh, nhưng không bao giờ cảm thấy cô đơn và không bao giờ thức trắng đêm để gặm nhấm áp lực của một vai diễn nào cả. Tôi tin bạn sẽ thích và sẽ vui vì đươợ biết đến người đàn bà như thế. Vì bạn cũng luôn nghĩ đến ngày mai! Mai là một ngày mới.
    -------------------------
    Còn tôi nay chẳng còn tâm tư một thuở mà vẫn dường như đêm trắng...
    Không phải vì thiếu một người đàn ông biết xua tan nỗi cô đơn như bạn.
    Mà vì... vô vàn lý do khác. Ôi giời ôi, cuộc đời lắm nỗi thế!!!
  9. violet_e294

    violet_e294 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2005
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    tớ cũng đã từng thức trắng những đêm dài, cũng đã từng có thời gian cả 1 năm trời, chẳng bao giờ ngủ trc 3 rưỡi sáng...cũng có những trăn trở, cũng có những khi lần tìm trong list đt mà ko có ai để gọi dù chỉ để lặng im trong đêm nghe tiếng thở của nhau...
    ......rất lâu, rất nhiều...
    ..và sau đó...Tớ ân hận.....
    ...đến 1 lúc nào đó, khi bạn cảm thấy cơ thể mình như ko còn sức lực để làm bất cứ 1 điều gì..
    1 lúc nào đó , gần thôi bạn sẽ thấy những tác hại của việc thức đêm quá nhiều....
    khi ấy bạn ko có đủ sức khoẻ để làm những gì bạn muốn, hay đơn giản chỉ là đủ sk để ko làm những người thân của bạn lo lắng.....
    lúc ấy bạn sẽ thấy ân hận giống tớ...
    ko hoa mỹ, ko văn chương, tớ nói 1 cách chân thực nhất...
    thời gian đó tớ ước gì time quay lại, tớ sẽ ngủ ngon, và ngủ say , chẳng có gì là đáng để mình fải tàn nhẫn với bản thân mình đến thế...đúng ko?
    bạc bẽo với bản thân mình rồi người chịu những tác hại đó lại chính là mình thôi bạn ạ...
    ai cũng có những nỗi suy tư, ai cũng có những điều ko vui...Nhưng ngta hơn nhau chỉ ở cách bỏ qua mà sống, quên đi mà ngủ, và lãng quên mà cười.....
    bạn cố gắng nhé..!
  10. luoiqua

    luoiqua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    696
    Đã được thích:
    0
    Bàn bf́t 'Ă?u phà?i ngù? mẶt mì?nh tư? khi nà?o? Bàn bf́t 'Ă?u phà?i mẶt mì?nh mẶt phò?ng và?o lùc nà?o? LĂn mẮy tuĂ?i thì? bàn bf́t 'Ă?u gif̣t quĂ?n ào cho mì?nh? Khi bàn 'i hòc, cò ai kè?m thĂm cho bàn ơ? nhà? khĂng? CĂu trà? lơ?i cù?a tĂi, khĂng biẮt sèf gĂy cho bàn cà?m giàc gì?? TĂi bf́t 'Ă?u ngù? mẶt mì?nh và?o lùc tĂi gĂ?n 3 tuĂ?i, khi 'ược khoà?ng 4 tuĂ?i rươfi tĂi 'àf mẶt mì?nh mẶt phò?ng, tự gifng mù?ng mĂfi tẮi, và? cuẮn nò lài và?o mĂfi buĂ?i sàng. TĂi tự mì?nh dòn dèp cfn phò?ng cù?a mì?nh, tư? trang trì, kĂ dòn bà?n ghẮ 'Ắn viẶc quèt dòn cho nò. Ngà?y 'Ă?u tiĂn chình tay mì?nh gif̣t bẶ 'Ă? cho mì?nh là? ngà?y sinh nhẶt nfm tĂi trò?n sàu tuĂ?i. SuẮt cà? thơ?i gian 'i hòc, tĂi chì? duy nhẮt mẶt lĂ?n hò?i 'ược ba tĂi mẶt bà?i vẶt lỳ, 'ò là? bà?i vĂ? rò?ng ròc. HĂ?i nhò? tĂi ao ước nhẮt là? 'ược mà tĂi chà?i 'Ă?u cho tĂi, Ăm tĂi và?o lò?ng và? hơn tĂi mẶt cài, nhưng tĂi xa mè tư? lùc chưa 'Ă?y 3 tuĂ?i, vì? vẶy mơ ước chì? là? ước mơ. Lớn lĂn, ngươ?i chì? cho tĂi biẮt rf?ng khĂng nĂn mf̣c quĂ?n ào nhfn 'i hòc là? bàn tĂi, nfm 'ò tĂi lĂn lớp 6. SuẮt thơ?i thơ Ắu tĂi luĂn ao ước mì?nh 'ược 'Ă? tòc dà?i, 'ược thf́t bìm và? cẶt mẶt cài nơ nho nhò? 'Ă? là?m duyĂn. Nhưng mài tòc cù?a tĂi luĂn 'ược cf́t và?o mĂfi thàng, và? nò chưa bao giơ? 'ùng 'ược 'Ắn vai tĂi. Vi vẶy 'Ắn nfm tĂi 12 tuĂ?i, tĂi 'àf phà?i nfn nì? ba tĂi trong mẶt lĂ?n Ăng vĂ? thfm, cho phèp tĂi 'ược 'Ă? tòc dà?i. Khi tĂi cĂ?m giẮy trùng tuyĂ?n 'ài hòc cùfng là? lùc tĂi ra khò?i nhà? với hai bà?n tay trf́ng.
    Bàn 'àf bao giơ? cò cà?m giàc cĂ 'ơn, 'i trĂn 'ươ?ng phẮ, lang thang qua mòi nè?o 'ươ?ng 'Ă? rĂ?i nhưfng vò?ng bành xe vĂ 'ình 'ưa bàn vĂ? ngĂi nhà? cù?a tuĂ?i thơ, bàn 'ứng 'ò, tĂ?n ngĂ?n nhì?n nhưfng 'ươ?ng nèt quen thuẶc, mơ? mơ? in bòng trĂn nĂ?n trơ?i 'Ăm, chì? cĂ?n thò? tay ra bẮm chuĂng cư?a thì? bàn cò thĂ? và?o lài nơi mà? bàn quen 'Ắn tư?ng cm vuĂng, nhưng bàn khĂng là?m. Bàn sợ. Bàn sợ sèf thẮy tẮt cà? 'Ă?u quen thuẶc, nhưng riĂng mì?nh thì? khĂng. Và? cò?n nưfa nhưfng 'iĂ?u mà? tĂi khĂng thĂ? nòi ra, khĂng thĂ? quĂn 'i, chì? cò thĂ? chĂn trong lò?ng, chĂn thẶt chf̣t trong lò?ng và? luĂn trong tư thẮ sffn sà?ng kiĂ?m nèn mĂfi khi nò trĂfi dẶy. Vì? vẶy trong mf́t bàn bè? tĂi là? mẶt 'ứa cứng cò?i và? bà?n lìfnh. Khi chùng nò chưa thẶt sự trươ?ng thà?nh, tùi nò nhì?n tĂi với ìt nhiĂ?u ao ước. Ước 'ược bà?n lìfnh như tĂi, ước 'ược quyĂ?n quyẮt 'ình mòi 'iĂ?u liĂn quan 'Ắn bà?n thĂn mì?nh. Cò 'iĂ?u chùng nò khĂng biẮt rf?ng, tĂi chì? ước 'ược như tùi nò. Được quyĂ?n yẮu 'uẮi, 'ược thẮy mì?nh 'ược chơ? che, 'ược cò ngươ?i quan tĂm, mĂfi khi mì?nh là?m sai 'iĂ?u gì? cò ai 'ò la mf́ng mì?nh với tì?nh yĂu thương vĂ bơ? bẮn. Bàn àh, cò lèf tĂi là? mẶt trong nhưfng 'ứa con hiẮm hoi khĂng cò lò?ng tin bẮt biẮn và?o mẶt tì?nh yĂu thiẶng liĂng mà? ngươ?i ta vĂfn luĂn gòi nò bf?ng cài tĂn rẮt 'èp, tì?nh phù tư? hay thẶm chì tì?nh mĂfu tư?. TẮt nhiĂn, nòi như vẶy khĂng phà?i do ba mè tĂi khĂng thương tĂi, giòt màu 'à?o cò?n hơn ao nước làf mà?. Nhưng khĂng hiĂ?u vì? Ăng bà? tin và?o cài gòi là? bà?n lìfnh cù?a tĂi, hay vì? tĂi chưa bao giơ? sẮng gĂ?n Ăng bà? nĂn tì?nh cà?m khĂng cò nhiĂ?u 'iĂ?u kiẶn 'Ă? nà?y sinh. Cò lùc tĂi cà?m nhẶn rẮt ròf tì?nh cà?m hò dà?nh cho tĂi, cò lùc tĂi nghìf màfi cùfng khĂng hiĂ?u, hò cò coi tĂi là? con cù?a hò khĂng? Nhưng thĂi, cò ai 'ược chòn ba mè 'Ău chứ! Mà? dù? gì? tĂi cùfng phà?i càm ơn Ăng bà? 'àf cho tĂi 'ược sinh ra trĂn còfi 'ơ?i nà?y, 'ược hươ?ng mẶt nĂ?n giào dùc 'ù? 'Ă? tĂi vưfng bước trước nhưfng chĂng gai và? càm dĂf cù?a cuẶc 'ơ?i, 'ược ngĂ?ng cao 'Ă?u nhì?n cuẶc sẮng. Nhưng 'Ă? bù? cho nhưfng 'iĂ?u 'ò, tĂi 'àf trơ? nĂn trong mf́t nhiĂ?u ngươ?i là? khĂng thĂ? yẮu 'uẮi, khĂng thĂ? thiẮu bà?n lìfnh, khĂng thĂ? và? khĂng thĂ?...
    Và? tĂi 'àf sẮng như thẮ ..... khĂng cò 'iĂ?u gì? là?m tĂi mẮt ngù?, dù? rf?ng tư? lùc cò?n bè, tĂi chf?ng bao giơ? 'i ngù? trước 12g, trư? khi tĂi bì Ắm. ĐẮn bĂy giơ? thì? luĂn là? 2g sàng. Cò nhưfng lùc tĂi rẮt buĂ?n, cuẶc 'ơ?i ai mà? chf?ng cò nhưfng lùc cò chuyẶn 'Ă? phiĂ?n muẶn, nhưng cù?ng lf́m tĂi chì? thức 'Ắn 4 - 5g là? cù?ng. ĐĂi khi tĂi tự hò?i mì?nh cò vĂ tĂm quà khĂng? Ngay cà? khi chia tay mẮi tì?nh 'Ă?u, tĂi cùfng khĂng khòc, chì? ngĂ?i cươ?i mẶt mì?nh, và? vĂfn 'i ngù? khoà?ng 2g sàng. Giòt nước mf́t 'Ă?u tiĂn tĂi khòc cho mẮi tì?nh 'Ă?u tan vơf là? 8 thàng sau 'ò. Sau và?i tiẮng 'Ă?ng hĂ? khòc lòc tĂi vĂfn 'i ngù?. Lùc 'ò tĂi 'àf rẮt ngàc nhiĂn vĂ? mì?nh, phà?i chfng tĂi là? mẶt 'ứa hướng ngoài và? vĂ tĂm? Và? bĂy giơ? khi 'Ắi diẶn với nhưfng 'Ăm trf́ng tĂi lài tự hò?i lò?ng vì? sao như thẮ? TĂi khĂng trà? lơ?i 'ược. Dù? rf?ng bĂy giơ? nhưfng 'Ăm trf́ng khĂng cò?n liĂn tùc tiẮp diĂfn, nhưng tĂi vĂfn khĂng hiĂ?u 'Ắn bao giơ? thì? nò sèf chẮm dứt. ĐĂi lùc tĂi cùfng muẮn hy vòng và?o mẶt ngà?y mai tươi sàng, mẶt ngà?y tĂi khĂng cò?n cĂ 'ơn như bĂy giơ?, mẶt ngà?y cò ngươ?i chìu hiĂ?u rf?ng tĂi cùfng là? mẶt ngươ?i phù nưf, yẮu 'uẮi như mòi ngươ?i phù nưf khàc thì? hay biẮt mẮy. Đàf cò nhưfng lùc tĂi tươ?ng như mì?nh 'àf tì?m 'ược, nhưng rĂ?i tĂi 'àf phàt hiẶn ra rf?ng mì?nh vĂfn lĂ?m. ĐĂ? 'Ắn bĂy giơ? tĂi trơ? nĂn mẮt tự tin và?o cài 'iĂ?u mà? hĂ?i nhò? tĂi luĂn tươ?ng rf?ng nò sèf 'Ắn rẮt tự nhiĂn như trơ?i hẮt mưa thì? lài nf́ng. TĂi bf́t 'Ă?u tin và?o cài thuyẮt 'ình mẶnh, cài thuyẮt rf?ng cò mẶt vì? sao mang tĂn cĂ 'ơn, cò mẶt vì? sao mang tĂn xẮu sẮ mà? tĂi 'àf vĂ tì?nh bì chiẮu mẶnh. Là?m sao tĂi khĂng tin cho 'ược khi mòn quà? 'i làc 'ìa chì? 'àf 'Ắn với tĂi. Lung linh và? rực rơf như mòi mòn quà? mà? bàn 'ược tf̣ng. RẮt dĂf thương, rẮt huyĂ?n à?o, và? cùfng rẮt thẶt. Lùc 'Ă?u bàn nghi ngơ? tự hò?i sao mòi thứ lài 'èp như thẮ nhì?? Sao giẮng như mẶt giẮc mơ vẶy? Bàn nghi ngơ?, nhưng mòn quà? rẮt thẶt, 'ang hiẶn diẶn trước mf̣t bàn. RĂ?i thì? bàn nghìf, biẮt 'Ău 'Ắy, sau cơn mưa trơ?i lài sàng, cò lèf mòn quà? cà?u mì?nh thẶt thì? sao? Bàn cà?m thẮy tự tin hơn, rĂ?i bàn rùt rè? sơ? và?o nò, rĂ?i bàn rùt rè? thào sợi dĂy nơ , bàn tư? tư? mơ? hẶp quà? ra. Ă"i mòn quà? mới 'èp là?m sao, 'èp hơn cà? giẮy gòi bĂn ngoà?i cù?a nò. ThẮ rĂ?i khĂng vì? mẶt lĂfi gì? cù?a mì?nh (mà? thẶt ra thì? cò khĂng nhì??) bàn nhẶn ra rf?ng 'Ăy chình là? mẶt mòn quà? 'i làc 'ìa chì?. Mòn quà? nà?y 'ùng là? khĂng dà?nh cho bàn. Bàn biẮt tràch ai bĂy giơ?? Tràch mòn quà? ư? chf?ng lèf mòn quà? khĂng dà?nh cho bàn thì? 'ò là? lĂfi? chf?ng lèf lài tràch mòn quà? vì? sao khĂng ơ? lài với mì?nh? lĂfi ơ? bàn ư? lĂfi gì?? lĂ?i lơf yĂu thìch mòn quà? ? 'ò cò phà?i là? lĂfi khĂng? NhiĂ?u ngươ?i khuyĂn tĂi nĂn quĂn mòn quà? 'ò 'i, 'ư?ng bẶn tĂm 'Ắn nưfa là?m gì?. VĂfn biẮt mòi ngươ?i 'Ă?u cò ỳ tẮt, vĂfn biẮt nhưfng gì? mòi ngươ?i khuyĂn là? rẮt sàng suẮt. Nhưng sao tĂi khĂng thĂ? là?m 'ược. Cà?ng muẮn quĂn lài cà?ng nhớ thĂm, cà?ng nhớ thì? lài cà?ng muẮn quĂn, và? tĂi cứ 'i quanh quĂ?n trong cài vò?ng trò?n bẮ tf́c 'ò.
    HĂm nay nhẮt 'ình sèf khĂng 'Ă? mì?nh thức trf́ng nưfa, nhưng lang thang thẮ nà?o lài làc vĂ? 'Ăy. Càm ơn nhưfng tì?nh cà?m mà? mòi ngươ?i 'àf dà?nh cho mì?nh. Mì?nh hoà?n toà?n khĂng ngơ? trong cài thẮ giới hư à?o nà?y lài cò nhưfng ngươ?i quan tĂm 'Ắn nhau như vẶy.

Chia sẻ trang này