1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những điều cầu biết khi lấy trước vợ (dành cho các chàng trai 8x chuẩn bị lên xe bông)

Chủ đề trong '1980 - Hội Khỉ Sài Gòn' bởi VanLyDocHanhDienBaQuang, 12/12/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. afriendvn

    afriendvn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/05/2002
    Bài viết:
    591
    Đã được thích:
    0
    Cái ghen đàn ông
    Vũ Trọng Phụng

    (tiếp theo và hết)
    Ấy thế mà một tháng về sau, tôi lại nhận được một bức thư của bạn trong đó bạn khóc lóc rầm rĩ, lại khổ sở đau đớn. Rõ sốt ruột làm sao! Thật là chuyện trẻ con! Anh Hiển nhất định buồn rầu, vì cho rằng chỉ có sự trinh tiết của tinh thần mới là đáng quý, và, chị Hiển đã yêu một người khác trước khi lấy anh ấy, thế là đủ không còn trinh tiết nữa rồi, và anh ấy tất phải khổ sở! Chị Hiển viết dưới cuối thư:
    "Trong khi nói là quên, chồng em đã dùng hết thời giờ, hết cả tâm trí để nhớ, để buồn rầu!".
    Cái ghen của anh Hiển có một thứ thế lực ở tâm giới anh đến nỗi khiến anh hóa ra tầm thường, hóa ra đê hèn, hóa ra "bất thành nhân dạng".
    Năm ngoái, chị Hiển sinh được một mụn con gái rồi lại bỏ mất. Có lẽ vì phiền não quá nhiều. Chị đã lâm sản mà thiệt phận. Vì nhằm vào ba tháng hè nên tôi thường ở bên giường chị ta. Lúc thở hắt ra, chị cũng lại có tôi để chứng kiến cái khổ của chị, và tôi cũng không hiểu tại một lẽ huyền bí gì của tạo hoá mà lại cứ tình cờ phải nhìn thấy tất cả những cái đau đớn của người bạn khốn khổ ấy.
    Khi thấy ông đốc tờ đã lắc đầu thất vọng ở một góc phòng rồi, biết rằng cái giờ cuối cùng của mình đã đến, chị Hiển bèn gọi chồng vào để "rối răng". Tôi đứng lên bước ra cửa thì chị bảo cứ ngồi lại. Trước mặt tôi, chị Hiển kéo hai bàn tay của chồng về lòng, run rẩy nói bằng một thứ giọng kỳ lạ:
    - Em chết rồi, anh ơi! Quan đốc chẳng nói thì em cũng biết! Chẳng còn bao lâu nữa! Em kiểm soát lại cuộc đời thì thấy rằng cũng không đến nỗi thiếu thốn gì mấy, mà cũng đã hưởng nhiều thứ lắm, nhất là lại được làm vợ anh để tự do yêu quý anh!... Em có thiếu thì chỉ thiếu cái lòng yêu của anh, không phải cái yêu thương nhưng mà cái yêu hoàn toàn của anh, mà thôi... Xin anh cho em được mang cái lòng yêu hoàn toàn ấy, cái ái tình bất vong bất diệt ấy, xuống cửu tuyền! (Vì sắp chết nên chị nói văn chương kiểu cách lắm). Từ khi em ốm nặng đã nhiều lần anh an ủi em là quên hẳn chuyện xưa. Bây giờ xin anh cam đoan lần nữa trước mặt người bạn thân của em đây, cho linh hồn em được thỏa. Anh nói đi, cho em nhờ!
    Vào trường hợp này, trí người ta thông minh sáng suốt lắm. Vì rằng khi thấy chồng ôm đầu nghĩ ngợi thì chị nói một cách xót xa:
    - Giời ơi! Thì ra anh không yêu em, anh chưa quên hẳn chuyện xưa! Anh còn phải nghĩ lâu như thế cơ mà!
    Tôi rùng mình run sợ vì thấy anh Hiển đáp:
    - Phải, anh đã nghĩ. Bây giờ nói thế nào, chắc em cũng không tin đâu! Đấy em xem: anh không thể thật thà với em được!
    Người vợ đáng thương ấy nấc lên mấy cái thì người chồng chữa một cách đã quá muộn:
    - Tuy vậy anh cũng vẫn yêu em, vì anh còn có bổn phận của một người chồng.
    Chị Hiển nấc lên một cái cuối cùng. Thế là tắt nghỉ. Và cách đấy một phút chị còn ai oán nhìn tôi. Cái nhìn ấy phân vua với tôi về những sự thống khổ của một linh hồn phải ôm một mối hận để lên cái thế giới của những linh hồn.
    +
    + +
    Giao Đài thuật chuyện xong thì im lặng để chờ mọi người bình phẩm.
    Một người trong bọn chúng tôi đứng lên bực tức nói:
    - Tội nghiệp! Một cuộc tình duyên như thế mà để đến nỗi một điều nhỏ mọn vô nghĩa lý như thế phá hoại được.
    Một người khác nói tiếp:
    - Vì ái tình là một vật mỏng manh, chóng hỏng và dễ vỡ.
    Người thứ ba thở dài mà rằng:
    - Cái anh chồng trẻ con đáng khôi hài như thế mà không ngờ là một tác giả của tấn thảm kịch như thế!
    Người thứ tư nói:
    - Tôi, tôi muốn nói rằng người vợ ấy không thật thà với chồng ngay từ lúc mới bước chân về nhà chồng.
    Nhưng anh Lê Văn Thư đứng lên hậm hực:
    - Nhưng mà tôi thì tôi muốn cái thằng chồng khốn nạn ấy không nên thật thà với vợ nó nữa vào lúc vợ nó đã thở hắt ra!
    Giao Đài mỉm cười phân vua cả bọn:
    - ấy đấy! Anh Thư bây giờ đã phản đối cái anh Thư lúc tôi chưa kể chuyện rồi đấy nhé! Sao anh không chủ trương cái lòng thật thà mãi đi!
    Tưởng chừng không ai phê phán gì nữa, sắp nói sang chuyện khác, thì chị giáo Bích - một người từ nãy chưa nói gì - đứng lên cầm cái chặn giấy gõ xuống bàn như lúc ra lệnh im lặng cho học trò và hỏi cả bọn:
    - Các anh các chị nghĩ về anh giáo Hiển ấy thế nào? Một người đàn ông mà tầm thường như thế ư? Mà khi người ta đã ghen đến như thế thì liệu người ta còn có biết được cái hạnh phúc nữa không? ừ, ghen đến thế thì cuộc đời có thấy sướng gì nữa không?
    Vì chị giáo Bích cũng sắp lấy chồng nên người ta mỉm cười nhìn nhau một cách kín đáo và nói lảng sang chuyện khác.
    Đông Dương tạp chí,
    số 13; ngày 7.8.1937
  2. afriendvn

    afriendvn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/05/2002
    Bài viết:
    591
    Đã được thích:
    0
    Còn cái này là cái ghen đàn bà nè:
    Chuyện cổ tích dành cho người lớn (phần 2)
    Nguyễn Nhật Ánh

    Đăng được một truyện ngắn trên báo, điều đó không phải dễ. Bài viết của bạn trước hết phải được biên tập viên phụ trách văn nghệ thông qua.
    Sau đó còn phải tới tay trưởng ban biên tập. Sau khi vị này đồng ý, bạn phải còn chờ xem cái đầu của vị tổng biên tập gật hay là lắc. Đến khi tác phẩm của bạn đã in ra trên giấy trắng mực đen rồi, còn phải đợi xem người đọc có tiếp nhận không đã, khi đó thì nó sẽ đích thị là một tác phẩm văn học hoặc sẽ chỉ là một món hàng thủ công kém chất lương và không ai tiêu dùng. Đó là một chặng đường dài dằng dặc và cam go cho những ai muốn trở thành nhà văn.
    Nhưng đối với tôi những thử thách trên đây không phải là không vượt qua được. Cái cửa ải khắc nghiệt nhất, cái vật cản đáng ngán nhất chắn ngang nẻo đường văn học của tôi, oái ăm thay, lại là vợ tôi. Tại sao à? Thì đây!
    Tôi nghĩ ra một cốt truyện hấp dẫn, thế là tôi ngồi vào bàn viết. Tôi viết say sưa đến nỗi khi vợ tôi cầm lên đôi đũa thì tôi vẫn còn cầm trong tay cây viết. Tuy nhiên vợ tôi rất là tuyệt vời . Cô ta sẵn lòng ăn cơm một mình và trong khi ăn tuyệt đối giữ im lặng cho chồng làm việc. Tôi viết được ba trang. Ăn cơm xong, vợ tôi lại gần tôi để xem tôi viết những gì. Thấy có người chú ý, tôi càng ra bộ quan trọng, ngòi viết sột soạt một cách bay **** và đầy trí tuệ. Vợ tôi đặt tay lên vai tôi:
    - Thôi, anh nghỉ một chút đi, rồi ...
    Đang nói, vợ tôi đột nhiên ngừng bặt. Tôi ngó lên và bắt gặp nét mặt cau có của cô ta . Lập tức tôi sờ lên cánh tay vợ tôi và hỏi giọng bối rối:
    - Em sao vậy?
    Không để ý đến cử chỉ âu yếm của tôi, cô ta trợn mắt:
    - Hạnh nào đây?
    Tôi ngơ ngác:
    - Hạnh nào là Hạnh nào? Em nói gì anh không hiểu!
    - Thôi đừng làm bộ! - Giọng vợ tôi rít lên the thé - Cô Hạnh nào ở trong truyện anh đây nè! Phải cô Hạnh làm chung cơ quanh với anh không?
    Tôi nhăn nhó:
    - Em đừng nói oan cho anh. Đó là một cái tên ngẫu nhiên anh nghĩ ra, chẳng dính dáng gì đến ai cả.
    - Làm sao mà chẳng dính dáng được! Anh dẹp ngay cái tên này cho tôi! Thiếu gì tên không đặt mà cứ phải là tên Hạnh!
    Để được việc mình và để chìu vợ, tôi gạch ngay tên Hạnh và thế vào đó là Cúc.
    - Cúc nào? - Vợ tôi tiếp tục hoạnh họe - Con Cúc ở cạnh nhà phải không?
    - Trời ơi là trời! - Tôi vò đầu - Thiếu gì người tên Cúc mà sao em cứ...
    - Bỏ ngay! - Vợ tôi phán, không để tôi nói hết câu.
    Thế là Cúc biến thành Lan.
    - Không được! Con Lan thợ may chứ gì!
    Ngay lập tức, tên Lan bị xóa đi. Nhân vật của tôi mang tên mới: Tuyết.
    - Dẹp con Tuyết bán bún riêu này đi! Anh đừng hòng léng phéng!
    Cuối cùng tôi phải thay Tuyết bằng Thúy, tức là tên vợ tôi.
    - Thúy nào đây?
    Tôi cười chiến thắng:
    - Thúy là em chứ còn ai vô đây!
    Nhưng vợ tôi có vẻ thờ ơ với tên của mình. Cô ta bóp trán và đột ngột hét lên:
    - A, anh đừng hòng đánh lừa tôi. Nhỏ Thúy ở hiệu sách quốc doanh phải không?
    - Trời ơi, anh có biết tên cô ta hồi nào đâu? Sao em...
    Vợ tôi khoát tay:
    - Không có sao em sao anh gì hết! Anh xóa ngay tên này cho tôi!
    Tôi xóa ngay. Và bắt đầu nghĩ ngợi, cố tìm một cái tên không giống ai. Rốt cuộc tôi đã tìm ra:
    - Nguyễn Thị Trầu, em bằng lòng chưa?
    Vợ tôi nhíu mày. Cô ta hơi gục gặc đầu khiến tôi thấp thỏm mừng thầm. Nhưng hình như cô ta không muốn cho tôi mừng:
    - À, ý anh muốn nhắc tới con nhỏ xinh xinh ở cách nhà mình năm căn chớ gì?
    Tôi gần như phát điên:
    - Thiệt anh không biết nói sao nữa! Anh có đời nào biết con nhỏ mà em nói đâu! Cô ta tên Trầu hay tên Trẩu làm sao anh biết được!
    Vợ tôi vẫn khăng khăng:
    - Anh đừng có giả bộ ngây thơ! Cô ta không phải tên Trầu, nhưng cái dây trầu mà leo trước nhà cô ta ai mà không biết. Dẹp ngay, trầu với lại triếc! Thiệt tôi chưa thấy ai lăng nhăng như anh!
    Để khỏi bị vợ đánh giá là lăng nhăng tôi sửa Trầu thành Trấu. Thực là vạn bất đắc dĩ, con gái gì mà trên Trấu, nghe chẳng êm tai chút nào.
    Nhưng vợ tôi vẫn khó dễ tới cùng:
    - À, bây giờ anh lại nhớ đến con nhỏ chà gạo ở đầu đường hả?
    Tôi phản đối:
    - Chà gạo thì ra cám chứ đâu có ra trấu!
    - Thì trấu với cám đâu khác gì nhau, anh đừng có qua mặt tôi!
    Tôi đành phải bấm bụng cho nhân vật nữ đáng yêu của tôi mang tên Trậu. Nếu là Dậu thì còn hy vọng giống nhân vật của Ngô Tất Tố, còn Trậu thì trong lịch sử văn học nước nhà chưa có ai dám mang tên này. Nhưng mặc, thà Trậu còn hơn là không được ra đời.
    Vợ tôi bằng lòng với cái tên này lắm. Cô ta cười tươi như hoa trong khi tôi buồn phiền không kể xiết. Khi tả dô Trậu, tôi cố gắng tả giống hệt vợ tôi để cô ta khỏi bắt bẻ tôi nữa. Nhưng vợ tôi đâu có chịu:
    - Anh tả ai đây ? Mắt đen huyền là mắt đứa nào?
    - Mắt em chứ mắt ai!
    - Mắt em đâu có đen, anh đừng giỡn mặt! Mắt em màu xám, còn mắt đen là mắt nhỏ Tuyết! Còn mặt trái xoan là mặt ai?
    - Thì em chớ ai!
    - Bậy! Mặt em là mặt trái quít, mặt trái xoan là mặt nhỏ Hạnh. Còn đây nữa, mũi dọc dừa, môi trái tim, tóc mây... những thứ này đâu phải của em, anh đừng có mà gán ghép bậy bạ. Dẹp ngay cái trò này đi! Anh định mượn văn chương để ám chỉ cô này cô nọ hả?
    Trước một người vợ như thế, tôi chỉ biết thở dài:
    - Nhưng tả như thế nào, đặt tên gì em cũng không chịu thì anh biết làm sao bây giờ?
    - Bộ anh viết truyện không có người nữ không được hả? - Vợ tôi bắt đầu đi vào lý luận văn học.
    - Truyện anh viết về may vá, sinh đẻ mà không có người nữ sao được. Chẳng lẽ để cho những ngường đàn ông đẻ à?
    - Thì đừng có đẻ nữa! Ai kêu anh viết ba chuyện đó vô đây! Còn không thì anh dẹp cái chuyện văn chương thơ phú của anh lại. Tôi không muốn thấy bất cứ bóng dáng của một cô nào trong truyện của anh.
    Cuối cùng, tôi đành phải buồn rầu xếp những trang văn chương thơ phú của tôi lại, bởi vì tôi không thể cho những nhân vật nam của tôi đẻ bậy bạ được. Còn nhân vật nữ thì vợ tôi cấm xuất hiện. Vợ tôi ghen với cả những người đàn bà đã có bầu, ghen với cả cái cây mọc trước nhà một cô gái nào đó trong khi tôi không hề biết cô gái đó là ai.
    Bạn đọc thân mến! Nếu các bạn đã yêu tôi qua câu chuyện đau khổ này thì mong các bạn đừng lấy làm buồn phiền nếu tôi không trở thành nhà văn và trong trường hợp đó, truyện ngắn này được coi như là truyện ngắn cuối cùng của tôi, tôi xin gởi lời chào vĩnh biệt các bạn. Còn trong vạn nhất, nếu như các bạn còn gặp lại tôi trên trang báo này lần thứ hai thì điều đó có nghĩa là vợ tôi đã bỏ cái tính ghen bóng gió và trở thành một con người đáng yêu bậc nhất. Lúc ấy, các bạn hãy mừng cho tôi.
  3. afriendvn

    afriendvn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/05/2002
    Bài viết:
    591
    Đã được thích:
    0

  4. vyhuynh

    vyhuynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    3.311
    Đã được thích:
    16
    Nói nhỏ nè: Lấy chồng lấy dzợ khổ lắm, thôi đừng ai dại dột nhen, khuyên chân thành đó . Lên chùa tu đi, dzui lắm á . Sống trên đời này làm chuyện.... hổng giống ai cho nó..... hấp dẫn, cá tính
  5. afriendvn

    afriendvn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/05/2002
    Bài viết:
    591
    Đã được thích:
    0

  6. VanLyDocHanhDienBaQuang

    VanLyDocHanhDienBaQuang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2004
    Bài viết:
    455
    Đã được thích:
    0
    toàn là chiến hữu, chí lý chí lý heheheh
  7. Nghi__Lam

    Nghi__Lam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/11/2004
    Bài viết:
    158
    Đã được thích:
    0
    Mấy ông nói thế thì đừng lấy vợ nha ! Nhớ đó
  8. xiwen

    xiwen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0

    cai nay` nay` hay qua''

Chia sẻ trang này