1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những điều nho nhỏ về cuộc sống!!

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ 1987-1989 Hà nội (87-89 Club)' bởi hitori_vodanh, 09/01/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hitori_vodanh

    hitori_vodanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.716
    Đã được thích:
    0
    Những điều nho nhỏ về cuộc sống!!

    Hai viên gạch xấu xí

    Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống.

    Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.

    Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: "Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!".

    "Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?" - chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.

    "Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao" - vị sư già từ tốn.


    Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm nhưng lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.

    Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.

    Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ.


    ---------------
    But only love can say -- try again or walk away...
    But I believe for you and me...
    The sun will shine one day...
    So I'll just play my part...


    Được hitori_vodanh sửa chữa / chuyển vào 09:56 ngày 11/01/2003
  2. Tuxedozerg

    Tuxedozerg Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/06/2002
    Bài viết:
    276
    Đã được thích:
    0
    Rộng lượng với kẻ thù là tự tay giết mình đấy Hit ạ.
    Vợ ơi ở lại chồng đi nhá....
    Ngàn năm ôm hận sầu thiên thu
    Kiếm khách bao giờ trả được thù
  3. hitori_vodanh

    hitori_vodanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.716
    Đã được thích:
    0
    hờ!! còn tuỳ!! cách sống mỗi người khác nhau!!
    ---------------
    But only love can say -- try again or walk away...
    But I believe for you and me...
    The sun will shine one day...
    So I'll just play my part...
  4. Tuxedozerg

    Tuxedozerg Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/06/2002
    Bài viết:
    276
    Đã được thích:
    0
    Sống như ông chỉ thiệt thân thôi.
    Vợ ơi ở lại chồng đi nhá....
    Ngàn năm ôm hận sầu thiên thu
    Kiếm khách bao giờ trả được thù
  5. puppyltt

    puppyltt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/04/2002
    Bài viết:
    1.937
    Đã được thích:
    0
    nè hia ông đang cãi nhau đấy ah???? tui nhờ post bài thui mà. có gì thì nghĩ thoáng ra chút nhé. cái bài post hay thế mà đã cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt rùi...nhớ nha.
  6. hitori_vodanh

    hitori_vodanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.716
    Đã được thích:
    0
    sẽ cãi nhau với ông về vấn đề này khi nào tôi rảnh...
    Những chậu hoa phong lữ thảo
    Là con thứ năm trong một gia đình có bảy đứa trẻ, tôi theo học cấp I cùng trường với các anh chị tôi. Mỗi năm, mẹ tôi lại dự cùng một lễ khai giảng, tham dự cuộc họp với cùng những giáo viên, điều khác biệt duy nhất là tên của những đứa con. Và các con của bà đều có dịp tham gia ngày hội hoa truyền thống hằng năm của trường, tổ chức vào đầu tháng năm, đúng dịp lễ Các bà mẹ.
    Tôi được tham gia ngày hội hoa khi lên lớp Ba. Tôi muốn dành cho mẹ một ngạc nhiên nhưng tôi không có xu nào cả. Tôi tìm đến chị lớn của tôi, cho chị biết dự tính của mình. Chị cho tôi ít itền, và tôi đến trường tìm một chậu hoa đẹp nhất. Tôi bí mật mang về nhà, và với sự giúp sức của chị tôi, chúng tôi giấu chậu hoa trên cổng nhà hàng xóm. Tôi rất lo mẹ sẽ khám phá ra món quà. Nhưng chị tôi trấn an rằng mẹ sẽ không biết đâu và sự thật đúng thế...
    Khi ngày lễ đến, tôi hãnh diện tặng mẹ chậu hoa phong lữ đỏ thắm. Tôi nhớ mãi đôi mắt sáng ngời niềm vui của mẹ khi nhận món quà...
    Năm tôi 15 tuổi, đến lượt em tôi vào lớp 3. Cũng vào đầu tháng năm, con bé đến thầm thì với tôi rằng nó muốn dành cho mẹ một sự ngạc nhiên. Giống chị tôi đã làm với tôi, tôi cho con bé ít tiền. Em tôi háo hức chạy vụt đi. Từ trường trở về, con bé khoe với tôi chậu hoa phong lữ đỏ thắm bọc trong túi giấy, được giấu dưới áo. ?oEm đã tìm được chậu hoa đẹp nhất?, con bé thì thầm...
    Với niềm vui đang nắm giữ một điều bí mật, tôi giúp em tôi giấu chậu hoa trên cổng của nhà hàng xóm, khẽ trấn an em rằng mẹ sẽ không phát hiện trước khi ngày lễ đến. Khi em tôi trao quà cho mẹ, tôi đang nép sau bờ rào chia sẻ sự hãnh diện của em và niềm vui của mẹ. Nhác trông thấy tôi, mẹ gửi cho tôi một nụ cười đầy ý nghĩa... Tôi mỉm cười đáp lại, thầm hiểu rằng mẹ đã biết tất cả... Tôi tự hỏi làm thế nào mẹ có thể ngạc nhiên và thích thú trước cùng một món quà mà mẹ đã biết trước của sáu đứa con. Nhưng nhìn đôi mắt mẹ lấp lánh niềm vui khi nhận quà từ tay đứa em bé bỏng, tôi biết mẹ đã không hề giả vờ...

    ---------------
    But only love can say -- try again or walk away...
    But I believe for you and me...
    The sun will shine one day...
    So I'll just play my part...
  7. hitori_vodanh

    hitori_vodanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.716
    Đã được thích:
    0
    Món quà của cô tiên
    Là một cô gái trẻ thành đạt tôi không quên rộng tay bố thí. Tuy nhiên, hình như tôi làm việc đó theo một quán tính, một việc phải làm vì thấy ai cũng làm. Tôi chỉ cười khẩy khi một người đàn bà lớn tuổi hơn nói với tôi rằng: "Dù cho bạc vạn cũng không phải là làm phước nếu người cho thiếu cái tâm".
    Tôi luôn cảm thấy dường như người ta lợi dụng tôi và đâm ra khó chịu vì điều này. Có vẻ như là những người mà tôi bộc lộ lòng tốt của mình đều vượt quá những giới hạn đáng có.
    Tôi đã chi nhiều thời gian và tiền bạc cho một vài đứa trẻ thiếu may mắn sống cùng bà ngoại của chúng trong cùng khu phố với tôi. Thế rồi khi ngày lễ Phục sinh một năm nọ gần tới, bà lão gọi điện cho tôi kể lể về một cô bé nào đó cần giúp đỡ. Theo bà ta, tôi nên mua cho cô bé một món quà nhỏ.
    Cuộc nói chuyện làm tôi đâm ra bực bội. Lẽ nào tôi cứ phải chạy theo đuôi bà ta và lo sắm sửa cho một người mà tôi không hề biết mặt? Những gì tôi đã làm cho cháu bà ấy còn chưa đủ hay sao? Giờ tôi còn phải cưu mang thêm người nào nữa đây? Cứ làm như lúc nào ví tôi cũng căng phồng toàn những tờ bạc 100 đôla ấy!
    Vài ngày sau, nhân ghé qua siêu thị, tôi chợt nhìn thấy một chiếc hộp bìa cứng trong đó đựng hai con búp bê. Một con tóc nâu, con kia tóc màu vàng nhạt, trông xinh xinh vui mắt. Mặc dù trong lòng hơi bực bội nhưng tôi vẫn móc túi lấy ra 15 đôla mua 2 con búp bê. Chả là món hàng quá rẻ. Miệng lầm bầm, tay tôi quẳng chiếc hộp vào xe hàng. Về nhà, tôi lấy giấy gói 2 con búp bê lại và đưa nó cho bà lão ngay trước ngày lễ. Tôi đoán chắc bà lão hoặc sẽ nhín mấy con búp bê lại hoặc giả bà ta có đưa cho cô bé nọ nhưng nói đó là quà của mình. Thời gian qua đi, chuyện về hai con búp bê mờ dần đi trong trí nhớ của tôi.
    Một năm rưỡi sau, trong lúc dắt chó đi dạo gần nhà tôi bắt gặp một cô bé chừng 7 tuổi đang chơi trên hè phố. Khi tôi đi ngang qua, cô bé kêu lên: "Cháu đã nhìn thấy con chó này rồi". Nói rồi, nó chạy tới vuốt ve con chó. Chúng tôi bắt chuyện. Tôi ngạc nhiên vì cô bé lạ mặt này biết tên hầu hết bọn trẻ con mà tôi quen quanh đây. Vốn thường nghe bọn trẻ nhắc tới một đứa bạn của chúng tên là Joan, tôi liền hỏi có phải tên cô bé là Joan. Nó trả lời: "Đấy là tên bạn của cháu". Một tia chớp lóe trong đầu tôi. Tôi hỏi cô bé có biết Aron, Nick và Melanie - những đứa cháu của bà lão xin hộ quà năm nọ. Nó gật đầu. Máu tò mò đố kỵ trong tôi nổi lên. Chà! Phen này tôi phải cho bà lão kia một vố!
    - Thế năm ngoái cháu có nhận được quà Phục sinh là 2 con búp bê không?, tôi cật vấn con nhỏ.
    - Có ạ. Con Lucy tóc vàng còn con Debbie tóc nâu. Giờ này chúng nó đang ngủ, cô ạ, con bé hồn nhiên khoe.
    - Thế ai tặng nó cho cháu?, tôi hỏi.
    - Bà ngoại của Aron ạ, con bé trả lời, không hề ngờ tới cái bẫy tôi đang giăng ra.
    - À ra vậy. Bà lão vơ lấy của người làm của mình, tôi đắc thắng nghĩ thầm.
    Để xác nhận lại, tôi hỏi: "Thế bà có nói là ai cho cháu không?". Miệng tôi đắng ngắt khi nghe câu trả lời: "Bà bảo một cô tiên gởi tặng cháu".

    ---------------
    But only love can say -- try again or walk away...
    But I believe for you and me...
    The sun will shine one day...
    So I'll just play my part...
  8. hitori_vodanh

    hitori_vodanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.716
    Đã được thích:
    0
    chào mọi người... chúng ta hãy tiếp tục những điều nho nhỏ trong cuộc sống bằng một truyện ngắn về gia đình....
    Món quà của người cha

    Một chàng trai sắp tốt nghiệp DH. Ðã từ lâu anh mơ ước một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp được trưng bày ở cửa hiệu. Và anh đã nói với cha điều ước muốn đó. Ngày tốt nghiệp đến, anh nao nức chờ đợi...Buổi sáng, người cha gọi anh vào phòng riêng: "Con trai, ta rất tự hào về con!" - ánh mắt ông nhìn anh trìu mến. Rồi ông trao cho anh một hộp quà được gói rất trang trọng. Ngạc nhiên, chàng trai mở hộp quà và thấy một quyển sách được bọc bằng vải da, có tên chàng trai được mạ vàng. Tức giận, anh ta nói lớn tiếng: "Với tất cả tiền bạc mà cha có sao lại chỉ có thể tặng con một quyển sách này thôi!?". Rồi anh chạy vụt ra khỏi nhà, vứt quyển sách vào góc phòng...
    ...Nhiều năm trôi qua, chàng trai giờ đã là một nhà kinh doanh thành đạt. Anh có một ngôi nhà khang trang và một gia đình hạnh phúc. Nhưng người cha đã già và một hôm anh nghĩ mình cần phải đi gặp cha. Anh đã không gặp ông kể từ ngày tốt nghiệp. Trước lúc lên đường, anh nhận được một bức điện tính báo rằng người cha đã qua đời và ông trao toàn bộ quyền sở hữu cho con trai. Anh cần phải trở về ngay lập tức để chuẩn bị mọi việc.
    Khi bước vào ngôi nhà của cha, bỗng nhiên anh cảm thấy một nỗi buồn và ân hận khó tả xâm chiếm tâm hồn anh. Ðứng trong căn phòng ngày xưa, những ký ức trong anh ùa về...Và bất chợt, anh nhìn thấy quyển sách khi xưa nằm lẫn trong những tập giấy tờ quan trọng của cha ở trên bàn, nó vẫn còn mới nguyên như lần đầu anh nhìn thấy cách đây nhiều năm. Nước mắt lăn dài trên má, anh lần giở từng trang, bỗng có vật gì đó rơi ra...Một chiếc chìa khóa! Kèm theo đó là một tấm danh thiếp ghi tên người chủ cửa hiệu, nơi có bán chiếc xe thể thao mà anh từng mơ ước. Trên tấm danh thiếp còn ghi ngày tốt nghiệp của anh và dòng chữ "Ðã trả đủ"......

    ---------------
    But only love can say -- try again or walk away...
    But I believe for you and me...
    The sun will shine one day...
    So I'll just play my part...
  9. Baby_net88

    Baby_net88 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/07/2002
    Bài viết:
    1.135
    Đã được thích:
    0
    Hé ... bài anh viết hay thật đấy .. hitori ạh... Ờh nhưng mà em cũng mới đọc có mỗi cái chuyện đầu tiên thui.... hix.. hix.. dài qué nên em ngại đọc ... thông cảm..... nhưng thui.. thía thì để em tặng mọi người một câu này:
    HÃY KHÁM PHÁ NHỮNG ĐIỀU NHỎ NHOI ĐANG LÀM CHO CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP HƠN.. NHỮNG KHOẢNH KHẮC ẤY LÀ NHỮNG HẠT VÀNG TRÊN LỐI ĐI TOÀN SỎI ĐÁ,.. ĐỂ TA NHẬN RA RẰNG... : " CUỘC ĐỜI LÀ MỘT ĐIỀU KỲ DIỆU "
    NOW ... WISH U WERE HERE ... BESIDE ME... - MOSCHINO !!!
  10. hitori_vodanh

    hitori_vodanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.716
    Đã được thích:
    0
    ừ!! cám ơn em gái đã đọc nhá!! đọc truyện về cuộc sống cũng hay lắm em à... nó làm ta nhận ra nhiều điều mà lâu nay ta không hề để ý đến!!
    ---------------
    But only love can say -- try again or walk away...
    But I believe for you and me...
    The sun will shine one day...
    So I'll just play my part...

Chia sẻ trang này