1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những dòng thư không bao giờ gửi...viết cho ai...viết gửi ai...có khi nào bạn đi tìm lại cảm xúc của

Chủ đề trong '1981 Gà -Hà Nội' bởi Fame, 02/12/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. amie2701

    amie2701 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    955
    Đã được thích:
    0

    em đã online suốt từ 9h dù biết rằng mình sẽ chưa lên. hôm nay em nói chuyện với một con nhóc ở trong box này. nói không nhiều nhưng mà vui phết. mình yên tâm là em chắc không đanh đá bằng nó
    em đã ngồi xem lại những trang nhật ký mà em với mình đã viết bắt đầu từ khi chúng ta đến với nhau. từ trang 47 đấy. bây giờ thì nó đã kéo dài đến 139 trang rồi. nó sẽ còn kéo dài nữa nhưng sẽ không còn những trang viết đều đặn của em như hồi xưa nữa. em đã có một nơi để vào nói lên tâm sự của mình. còn nơi đó, hãy để nó thành nơi lưu giữ những kỷ niệm của thời gian, của những tháng ngày đầu tiên mình với em ở bên nhau. em đã định đọc lại toàn bộ những bài viết mà mình viết dành cho em. nhưng em không thể. ngược theo các trang nhật ký, em quay dần về với những trạng thái tình cảm của mình đối với em. không còn thể hiện ra mạnh mẽ như hồi đầu nữa mà dịu dàng và nồng nàn hơn. đáng tiếc là em không có can đảm đọc hết những bài đầu tiên mình viết cho em. vì cái chữ ký đó. buồn cười không hả mình. bây giờ em không nghi ngờ mình như mình đang nghĩ đâu, nhưng em không hiểu sao em không thể nào đối diện được với nó. đã rất nhiều lần em cố gắng bật nó lên để nhìn lại, với hy vọng rằng em có thể coi nó như những tấm ảnh bình thường khác. để rồi cuối cùng em nhận ra là mình không làm được. đừng trách em. trước đây đã có nhiều việc em bắt mình phải làm quen với nó để có thể coi nó như không có gì xảy ra. như việc có một thời gian em cố gắng xem phim ma một mình vào đêm khuya, khi mọi người đã đi ngủ hết, để rèn luyện cho mình không còn sợ ma nữa. hay như việc em tự nguyện cầm chổi với xẻng đi quét cái đầu con chuột mà con mèo ăn xong để lại dù trên đời này loài động vật duy nhất mà em thấy sợ là chuột. với cái bản tính hay thu mình lại, em đã thành công với cách đó để tự rèn luyện cho mình. vậy mà chỉ có duy nhất việc này em không thể làm được. đã 9 tháng rồi, nhưng cứ mỗi khi nó đập vào mắt em, em lại thấy như vẫn còn có người thứ ba chen vào giữa em với mình. và cái cảm giác sợ hãi lại dâng lên. ngốc thật. có lẽ đây là thử thách duy nhất của cuộc đời và cũng là của bản thân mà em không thể nào vượt qua.
    trời lạnh quá rồi. có lẽ mình đang ngủ ngon trong chăn ấm. em vẫn chưa bắt đầu thực hiện công việc mà em định làm. em sẽ giành cho mình một món quà Giáng sinh đặc biệt. nhưng hôm đó mình lại nói là mình không có ở HN. mọi năm em vẫn đón Noel với người bạn thân của mình. nhưng năm nay thì P đã có người yêu rồi. em sẽ đón một lễ Noel đặc biệt hơn mọi năm, một lễ Noel chỉ có một mình em. để xem nó có khác gì không. chắc cũng thế thôi. vẫn là đi ra ngoài phố để ngắm mọi người chen nhau mà đi. đến khi đi chán rồi thì chui vào một quán cafe nào đó để ngồi cho ấm. Noel ở HN chắc lạnh hơn ở mọi nơi nhưng vẫn đẹp lạ lùng. em không theo đạo Thiên chúa, em cũng không chen được vào nhà thờ đâu, nhưng em vẫn sẽ cầu nguyện cho mình - câu cầu nguyện duy nhất trong năm của em.

  2. north_girl

    north_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2004
    Bài viết:
    1.120
    Đã được thích:
    0
    Đã 8 năm rồi kể từ ngày em yêu và gửi trọn con tim cho anh. Sau từng ấy năm, em cảm thấy anh và em cằn cỗi đi nhiều. Cằn cả con người, cằn cả tình cảm.
    Cuộc sống với nỗi lo cơm áo gạo tiền hình như đã biến anh và em thành những cỗ máy. Sáng : đi làm, Trưa : ăn cơm bụi, Chiều : tiếp tục làm, Tối : làm thêm....mình gặp nhau, tâm sự, tình cảm vào lúc nào anh nhỉ?
    Có những lúc em mệt mỏi và tìm chỗ dựa khác nhưng mỗi lần có một cánh tay khác chìa ra mời em thì em lại nhận ra rằng em không thể thiếu anh. Anh là một điểm tựa quen thuộc, chắc chắn và nồng hậu.
    Em vẫn nhớ lắm những lần quỵ ngã vì bệnh tật, vì công việc, vì mọi điều vụn vặt, anh bao giờ cũng là người che chở và chăm lo cho em.
    Anh...em biết anh luôn yêu em...em cảm nhận được điều đó trong mắt anh, trong hơi thở của anh, trong vòng tay xiết của anh.
    Hãy ở bên em như anh vẫn từng làm...đừng để cuộc sống cuốn anh và em xa nhau...anh và em phải ở bên nhau bởi một lẽ đơn giản : tạo hoá đã ban cho ta điều đó....
  3. north_girl

    north_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2004
    Bài viết:
    1.120
    Đã được thích:
    0
    Đã 8 năm rồi kể từ ngày em yêu và gửi trọn con tim cho anh. Sau từng ấy năm, em cảm thấy anh và em cằn cỗi đi nhiều. Cằn cả con người, cằn cả tình cảm.
    Cuộc sống với nỗi lo cơm áo gạo tiền hình như đã biến anh và em thành những cỗ máy. Sáng : đi làm, Trưa : ăn cơm bụi, Chiều : tiếp tục làm, Tối : làm thêm....mình gặp nhau, tâm sự, tình cảm vào lúc nào anh nhỉ?
    Có những lúc em mệt mỏi và tìm chỗ dựa khác nhưng mỗi lần có một cánh tay khác chìa ra mời em thì em lại nhận ra rằng em không thể thiếu anh. Anh là một điểm tựa quen thuộc, chắc chắn và nồng hậu.
    Em vẫn nhớ lắm những lần quỵ ngã vì bệnh tật, vì công việc, vì mọi điều vụn vặt, anh bao giờ cũng là người che chở và chăm lo cho em.
    Anh...em biết anh luôn yêu em...em cảm nhận được điều đó trong mắt anh, trong hơi thở của anh, trong vòng tay xiết của anh.
    Hãy ở bên em như anh vẫn từng làm...đừng để cuộc sống cuốn anh và em xa nhau...anh và em phải ở bên nhau bởi một lẽ đơn giản : tạo hoá đã ban cho ta điều đó....
  4. beman

    beman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2004
    Bài viết:
    715
    Đã được thích:
    0
    Ta vẫn sống với những điều không thể và cố gắng làm những điều có thể.
    Anh vẫn vậy không hề thay đổi so với những bản tình của mình. Nhưng có lẽ điều mà mình đang băn khoăn có lẽ đó chính là tình cảm mình rành cho nhau đang ở mức độ nào. Chẳng ai biết được con tim bất trị sẽ làm gì và làm như thế nào. Và với anh, trong vô vàn những điều không thể, anh đang cố gắng làm những điều có thể, không chỉ cho anh, cho em mà còn cho tất cả mọi người.
    Thời gian dần trôi, chúng ta sẽ trưởng thành hơn. Nhiều đêm trằn trọc băn khuăn nhìn lại cuộc đời, anh không hiểu sao có nhiều ký ức và kỷ niệm của chúng mình lại cùng nhau hiện về trong anh như vậy. Những lúc đó anh chẳng biết làm gì hơn ngoài hành động nhắn tin nhắn cho em giữa đêm với lời nhắn rằng "NGỦ CHƯA EM? NGỦ RỒI THÌ NGỦ TIẾP ĐI".
    Giữa bộn bề cuộc sống, đối mặt với những khó khăn và trở ngại nhưng anh vẫn là anh. Tình cảm mình dành cho nhau đang dần dần bị phai nhạt vì nhiều lý do. Và anh đang dần trở nên chai sạn hơn. Những lúc như thế, nhìn lại mình, nhìn lại mối quan hệ của chúng mình. Anh lại tự nhủ, NERVER GIVE UP, NEVER SAY NO
  5. beman

    beman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2004
    Bài viết:
    715
    Đã được thích:
    0
    Ta vẫn sống với những điều không thể và cố gắng làm những điều có thể.
    Anh vẫn vậy không hề thay đổi so với những bản tình của mình. Nhưng có lẽ điều mà mình đang băn khoăn có lẽ đó chính là tình cảm mình rành cho nhau đang ở mức độ nào. Chẳng ai biết được con tim bất trị sẽ làm gì và làm như thế nào. Và với anh, trong vô vàn những điều không thể, anh đang cố gắng làm những điều có thể, không chỉ cho anh, cho em mà còn cho tất cả mọi người.
    Thời gian dần trôi, chúng ta sẽ trưởng thành hơn. Nhiều đêm trằn trọc băn khuăn nhìn lại cuộc đời, anh không hiểu sao có nhiều ký ức và kỷ niệm của chúng mình lại cùng nhau hiện về trong anh như vậy. Những lúc đó anh chẳng biết làm gì hơn ngoài hành động nhắn tin nhắn cho em giữa đêm với lời nhắn rằng "NGỦ CHƯA EM? NGỦ RỒI THÌ NGỦ TIẾP ĐI".
    Giữa bộn bề cuộc sống, đối mặt với những khó khăn và trở ngại nhưng anh vẫn là anh. Tình cảm mình dành cho nhau đang dần dần bị phai nhạt vì nhiều lý do. Và anh đang dần trở nên chai sạn hơn. Những lúc như thế, nhìn lại mình, nhìn lại mối quan hệ của chúng mình. Anh lại tự nhủ, NERVER GIVE UP, NEVER SAY NO
  6. Fame

    Fame Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Mình có cần thiết phải giữ mãi sự trả thù như vậy không? Nhưng nếu không thì mình lại cảm thấy bất công quá.
    Người ta vẫn thường bảo hãy cho qua những chuyện buồn đau để hướng tới những điều tốt đẹp. Mình vẫn luôn cố gắng làm như vậy đó chứ? Có phải mọi người đang lợi dụng điều này để tiếp tục làm mình gặp trở ngại hơn, gặp khó khăn hơn, và đau buồn hơn?
    Ta biết ta vẫn phải sống cho bản thân mình. Ta phải tự vươn lên, nhưng những gì đã qua làm sao quên được. Trong một phút giây nghĩ tới không khỏi trạnh lòng. Tại sao họ làm mà không nghĩ tới người khác, họ có thể hành động và phủi tay một cách nhanh chóng như vậy không?
    Họ có ray rứt hay họ vẫn mãi ung dung tự tại, vẫn tiếp tục vòng xoáy và những trò xấu xa của họ? Họ vẫn bình thản và điềm nhiên đi hết quãng đời còn lại của mình.. vì không ai được biết họ đã hành động những gì, những việc đáng trách, làm cho người khác phải đau khổ, huỷ hoại người khác và gây bất hạnh cho họ, làm cho tâm hồn họ không còn trong trẻo mà luôn mang tì vết trong tâm hồn. Mà tâm hồn khó gột rửa khi đã mang những dấu tích buồn.
    Mình không muốn khơi lại, cũng chẳng muốn trả thù ai nếu họ biết ân hận, hối cải và nói một lời.. dù chưa hẳn tự đáy lòng của họ muốn vậy.. nhưng để trước mặt mình, trong ánh mắt của mình.. họ còn một chút nào đó.. phần con người, với những xám hối cho việc mình gây ra. Tại sao họ không làm thế>? Họ phủi tay vì chẳng ai làm gì được họ?
    Ở đời ta không muốn đem đau khổ cho ai? Nhưng sao ta không thể dừng suy nghĩ phải vạch mặt họ, cho bản chất tăm tối xấu xa của họ phải bị phơi bầy, nhất là họ lại đội lốt một kẻ thầy tu, một con người nhân đạo...
    Bây giờ ta phải suy nghĩ ra sao đây? Làm sao giải thoát chính những suy nghĩ ... cũng... thiển cận và đầy rẫy mưu mô, toan tính.. ấy của mình....
  7. Fame

    Fame Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2004
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Mình có cần thiết phải giữ mãi sự trả thù như vậy không? Nhưng nếu không thì mình lại cảm thấy bất công quá.
    Người ta vẫn thường bảo hãy cho qua những chuyện buồn đau để hướng tới những điều tốt đẹp. Mình vẫn luôn cố gắng làm như vậy đó chứ? Có phải mọi người đang lợi dụng điều này để tiếp tục làm mình gặp trở ngại hơn, gặp khó khăn hơn, và đau buồn hơn?
    Ta biết ta vẫn phải sống cho bản thân mình. Ta phải tự vươn lên, nhưng những gì đã qua làm sao quên được. Trong một phút giây nghĩ tới không khỏi trạnh lòng. Tại sao họ làm mà không nghĩ tới người khác, họ có thể hành động và phủi tay một cách nhanh chóng như vậy không?
    Họ có ray rứt hay họ vẫn mãi ung dung tự tại, vẫn tiếp tục vòng xoáy và những trò xấu xa của họ? Họ vẫn bình thản và điềm nhiên đi hết quãng đời còn lại của mình.. vì không ai được biết họ đã hành động những gì, những việc đáng trách, làm cho người khác phải đau khổ, huỷ hoại người khác và gây bất hạnh cho họ, làm cho tâm hồn họ không còn trong trẻo mà luôn mang tì vết trong tâm hồn. Mà tâm hồn khó gột rửa khi đã mang những dấu tích buồn.
    Mình không muốn khơi lại, cũng chẳng muốn trả thù ai nếu họ biết ân hận, hối cải và nói một lời.. dù chưa hẳn tự đáy lòng của họ muốn vậy.. nhưng để trước mặt mình, trong ánh mắt của mình.. họ còn một chút nào đó.. phần con người, với những xám hối cho việc mình gây ra. Tại sao họ không làm thế>? Họ phủi tay vì chẳng ai làm gì được họ?
    Ở đời ta không muốn đem đau khổ cho ai? Nhưng sao ta không thể dừng suy nghĩ phải vạch mặt họ, cho bản chất tăm tối xấu xa của họ phải bị phơi bầy, nhất là họ lại đội lốt một kẻ thầy tu, một con người nhân đạo...
    Bây giờ ta phải suy nghĩ ra sao đây? Làm sao giải thoát chính những suy nghĩ ... cũng... thiển cận và đầy rẫy mưu mô, toan tính.. ấy của mình....
  8. congchuacrazy

    congchuacrazy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/04/2002
    Bài viết:
    1.082
    Đã được thích:
    0
    Đã 3h sáng rồi, chẳng hiể còn ai thức giờ này ko nhỉ? Chẳng hiểu từ bao giờ lại có cảm giác nhớ anh, biết nhớ. Mỗi khi nghĩ về anh là 1 cảm giác dịu dàng và ấm áp. Cũng 4 năm rồi, bốn năm có cảm giác có anh bên cạnh. Ko ngắn nhưng đối với 1 kẻ si tình như anh thì quá dài. Anh xuất hiện vào những lúc nó chán nản, say rượu hay cần người nói chuyện. Anh vẫn im lặng đi bên cạnh nó, an ủi nó những khi cãi nhau với bạn trai hay bất đồng với mẹ. Khi xa nhà mới thấy những cái bình thường trở nên khó khăn. Muốn nghe cái giọng ấm ấm, muốn nghe những câu hờn dỗi bóng gió. Đôi khi nó ước mình chỉ là 1 đứa con gái bình thường, ko bon chen, ko ước mơ viển vông, để những chiều đi làm về có bạn trai để kể lể và hành hạ. Hay là nó đang hối hận vì quyết định xa nhà. Cũng chẳng biết được, bạn nó cứ bảo an tâm vì có anh đợi ở nhà. Lại đợi à? Có bất công với anh quá ko? Anh bảo anh đã đợi em 4 năm thì thêm nữa cũng ko nghĩa lý gì miễn là có em. Mỗi lần chát là 1 lần anh nói " Em về đi ". Hay là đi về? Dẹp bỏ tất cả để có 1 cuộc sống bình thường như những người khác? Nó ko biết, bao nhiêu cảm giác tràn lên lúc này. Nhận lời yêu khi nó ra đi, như cho anh 1 điểm tựa hay cho nó có điểm tựa ? Yêu khi vết thương chưa kịp lành miệng, quả thật nó sợ sự đổ vỡ, mất lòng tin về tất cả nhưng đối với anh vẫn chỉ 1 cảm giác an toàn và ấm áp. Nó biết đó ko hẳn là tình yêu nhưng nó sẽ nuôi dưỡng. Mệt mỏi lắm, muốn trở về lắm, nhưng những cái nó muốn vẫn chưa hoàn thành. Chỉ dám nói với anh rằng chắc chắn em sẽ trở về. Nhớ những lúc anh có gắng để hoà nhập với cuộc sống của nó, bạn bè nó, nó biết anh ko thích hợp, nhưng anh đã làm thế và nó thấy biêt ơn anh về điều đó. Anh ko phải là 1đứa con trai lãng mạn như nó muốn nhưng anh biết quan tâm đúng lúc. Anh cũng chưa yêu ai để biết cách chăm sóc bạn gái, nhưng nó cũng ko đòi hỏi anh phải như thế. Take me to your heart...Take me to your soul...Bring me far away....
  9. congchuacrazy

    congchuacrazy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/04/2002
    Bài viết:
    1.082
    Đã được thích:
    0
    Đã 3h sáng rồi, chẳng hiể còn ai thức giờ này ko nhỉ? Chẳng hiểu từ bao giờ lại có cảm giác nhớ anh, biết nhớ. Mỗi khi nghĩ về anh là 1 cảm giác dịu dàng và ấm áp. Cũng 4 năm rồi, bốn năm có cảm giác có anh bên cạnh. Ko ngắn nhưng đối với 1 kẻ si tình như anh thì quá dài. Anh xuất hiện vào những lúc nó chán nản, say rượu hay cần người nói chuyện. Anh vẫn im lặng đi bên cạnh nó, an ủi nó những khi cãi nhau với bạn trai hay bất đồng với mẹ. Khi xa nhà mới thấy những cái bình thường trở nên khó khăn. Muốn nghe cái giọng ấm ấm, muốn nghe những câu hờn dỗi bóng gió. Đôi khi nó ước mình chỉ là 1 đứa con gái bình thường, ko bon chen, ko ước mơ viển vông, để những chiều đi làm về có bạn trai để kể lể và hành hạ. Hay là nó đang hối hận vì quyết định xa nhà. Cũng chẳng biết được, bạn nó cứ bảo an tâm vì có anh đợi ở nhà. Lại đợi à? Có bất công với anh quá ko? Anh bảo anh đã đợi em 4 năm thì thêm nữa cũng ko nghĩa lý gì miễn là có em. Mỗi lần chát là 1 lần anh nói " Em về đi ". Hay là đi về? Dẹp bỏ tất cả để có 1 cuộc sống bình thường như những người khác? Nó ko biết, bao nhiêu cảm giác tràn lên lúc này. Nhận lời yêu khi nó ra đi, như cho anh 1 điểm tựa hay cho nó có điểm tựa ? Yêu khi vết thương chưa kịp lành miệng, quả thật nó sợ sự đổ vỡ, mất lòng tin về tất cả nhưng đối với anh vẫn chỉ 1 cảm giác an toàn và ấm áp. Nó biết đó ko hẳn là tình yêu nhưng nó sẽ nuôi dưỡng. Mệt mỏi lắm, muốn trở về lắm, nhưng những cái nó muốn vẫn chưa hoàn thành. Chỉ dám nói với anh rằng chắc chắn em sẽ trở về. Nhớ những lúc anh có gắng để hoà nhập với cuộc sống của nó, bạn bè nó, nó biết anh ko thích hợp, nhưng anh đã làm thế và nó thấy biêt ơn anh về điều đó. Anh ko phải là 1đứa con trai lãng mạn như nó muốn nhưng anh biết quan tâm đúng lúc. Anh cũng chưa yêu ai để biết cách chăm sóc bạn gái, nhưng nó cũng ko đòi hỏi anh phải như thế. Take me to your heart...Take me to your soul...Bring me far away....
  10. amie2701

    amie2701 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2004
    Bài viết:
    955
    Đã được thích:
    0

    cuối cùng thì anh ấy cũng quyết định rồi. mình là người ngoài cuộc, chỉ có thể làm được điều duy nhất là khuyên những điều mình cho là đúng. quyền lựa chọn là thuộc về anh ấy. "anh xin lỗi, đừng ghét và giận anh nhé". đọc xong chỉ nhếch mép, muốn cười mà không cười nổi. người cần xin lỗi đâu phải là mình. anh nói với chị ấy kìa. mình không biết hết những điều còn ẩn chứa trong chuyện này, có thể nó có nhiều việc phức tạp hơn nên họ mới quyết định như vậy. nhưng không gì có thể biện minh cho việc làm đó được. hai năm nữa ư, liệu sau khi đã làm như vậy rồi anh có còn giữ được trái tim chị ấy không ? đã từng một lần có lỗi với chị ấy, lần này anh lại quyết định bỏ mất kết quả tình yêu đầu tiên giữa hai người, chị ấy có còn tha thứ được cho anh không ? chỉ còn biết thốt lên hai chữ THẤT VỌNG.

Chia sẻ trang này