1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những hình ảnh về các cô gái mở đường, thanh niên xung phong,...

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi LHX_NDD, 16/12/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    ơ hơ có tớ quan tâm nè
    Mẹ tớ là cô gái mở đường - thanh niên xung phong (lên đường nhập ngũ từ năm 1965) đúng những năm kháng chiến chống Mỹ ác liệt nhất ).Ngày xưa nghe Mẹ kể nhiều về kỉ niệm chiến trường rất hứng thú và quyết tâm sau này nhất định tự mình viết 1 cuốn hồi kí thay Mẹ .Bây giờ làm báo rồi có cơ hội "lăng xê " Mẹ và những người đồng đội.Bài viết của mình mới được đăng trong số tháng 12 này (lúc nào rảnh nhất định post lên đây cho các bạn cùng biết - những kỉ niệm rất thật ! )
  2. ptlinh

    ptlinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/06/2003
    Bài viết:
    3.355
    Đã được thích:
    3
    Bây giờ làm báo rồi có cơ hội "lăng xê " Mẹ
    => Hờ hờ hờ, đồng chí này nói đúng. Việc này phụ thuộc nhiều nhiều vào báo chí truyền thông. Họ mà bùng lên thì ác liệt lắm.
  3. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Nói là "lăng xê " nhưng cũng cần phải có bằng chứng cụ thể và thực tế sinh động chứ nói hươu nói vượn thì ma nó nghe
  4. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    không gì có thể diễn tả hết được đâu bạn à !
    Trong những năm tháng kháng chiến ác liệt,giữa cái sống và cái chết cận kề nhưng con người ta vẫn rạng ngời 1 ý chí những cô gái mới 18 đôi mươi đã tình nguyện lên đường - hi sinh tuổi thanh xuân của mình để làm nên 1 Đồng Lộc,1 Khe Xanh..........
    Xin viết ra đây 1 vài dòng tâm sự của tôi về chuyến đi thực tế ở Quảng Trị gần đây nhất :
    Lần nào mình ghé thăm QT cũng là lần đi công tác ! chỉ chớp nhoáng vậy thôi nhưng QT luôn còn mãi trong mình - mảnh đất anh hùng mà có lẽ ai đã từng đặt chân đến nơi đây không thể nào quên được !
    Chuyến đi lần này với mình thật ý nghĩa,mình đã biết thế nào về nắng gió miền Trung,biết về thành cổ QT nơi ghi dấu những chiến tích oai hùng của quân và dân trong 81 ngày đêm khói lửa ác liệt để bảo vệ từng tấc đất của quên hương ! Và đây nghĩa trang Trường Sơn - nơi hàng ngàn ngôi mộ được quy tập về đây và còn biết bao ngôi mộ vô danh khác,xin được nghiêng mình thắp nén hương thơm và tỏ lòng thành kính trước các bậc anh linh,những người con thân yêu của Đất nước đã mãi mãi nằm lại nơi mảnh đất thân yêu này.............đến thăm đồn biên phòng tại cửa khẩu Lao Bảo - tôi không sao kìm nén được xúc động xen lẫn những niềm vui khôn tả cho dù đã từng đi đến rất nhiều đơn vị trong toàn quân ! Nơi này các anh vẫn ngày đêm nắm chắc tay súng cho sự bình yên của mỗi góc phố,bản làng,cho nụ cười lứa đôi hạnh phúc..................thầm cảm ơn và thương các anh hơn ! Tôi hứa với lòng mình sẽ luôn cố gắng để xứng đáng là người bạn,người đồng chí trên mặt trận tinh thần của những người lính.
    Càng đi nhiều tôi càng hiểu biết hơn,tôi nhận thấy cuộc sống này có biết bao nhiêu điều kì diệu àm ta không thể khám phá hết được như dòng sông Thạch Hãn anh hùng kia đã chứng kiến biết bao chiến tích,cả sự thất bại của quân và dân tỉnh QT nói chung và của quân đội ta nói riêng.Trải qua bao biến cố thăng trầm của lịch sử,nó vẫn hiên ngang như chứng tích của 1 thời đáng ghi nhớ và không thể nào quên với những con người đã từng sống - chiến đấu - hy sinh cho sự bình yên và tươi đẹp của mảnh đất này ngày hôm nay !
    Là một người sinh ra trong thời bình,tôi khôn thể hiểu hết được tội ác của chiến tranh nhưng tôi hiểu được những vết thương còn ghi dấu trên biết bao cơ thể những người dân lương thiện kia .................qua câu chuyện của Mẹ(một cô gái thanh niên xung phong ) cũng đã từng vào sinh ra tử,cống hiến 1 phần xương máu nhỏ bé cho cuộc kháng chiến chống Mĩ đầy thử thách và khốc liệt đã qua..........Giờ đây khi đã trở về cuộc sống đời thường (mẹ tôi đã là 1 thương binh mang trong mình những mảnh bom đạn mà mỗi khi trở trời nó lại nhói đau )nhưng Mẹ vẫn luôn giữ phẩm chất của anh bộ đội *****,cả tình đồng đội thiêng liêng sống chết có nhau,những ngày giỗ đồng đội đã trở thành thông lệ không thể thiếu - là dịp để họ tìm đến nhau,kể cho nhau nghe những kỉ niệm chiến trường ác liệt nhưng không thể nào quên trong cuộc đời mỗi người..............qua những câu chuyện Mẹ kể làm tôi cảm thấy xúc động,thấy trân trọng quá khứ hơn và tôi cũng hình dung - hiểu hơn về cuộc kháng chiến,hiểu và thêm yêu mảnh đất này !

  5. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Xin post lên đây 1 hồi ký về Mẹ tôi - người nữ thanh niên xung phong trong kháng chiến chông Mỹ (Bài viết này do chính tôi viết lại theo lời kể của Mẹ )
    Một thời hoa - lửa
    Chiến tranh đã qua đi rất lâu rồi nhưng ký ức về một thời khói lửa ác liệt dường như vẫn còn nguyên vẹn trong tôi !
    Vậy mà đã 40 năm trôi qua kể từ ngày 15/12/1965. Ngày ấy nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của Đảng - lớp lớp thanh niên đã lên đường đóng góp sức mình vào cuộc cách mạng kháng chiến chống Mỹ cứu nước, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam XHCN. Khi mới 17 tuổi - độ tuổi đẹp nhất với bao ước mơ và hoài bão của một người con gái, tôi đã tình nguyện lên đường nhập ngũ chỉ mong đóng góp thêm một phần nhỏ bé của mình trong công cuộc kháng chiến chung toàn dân tộc.
    Tôi còn nhớ như in, hối ấy nơi tập trung quân tại xã Đông Huy huyện Đông Quan cũ (tỉnh Thái Bình ), lúc đại đội kiểm tra lần cuối cùng trước khi lên xe vào tuyến lửa. Đồng chí Kiên C trưởng đã nói tôi là người nhỏ quá, không đủ sức khoẻ để đi đợt này nên tôi đã sáng kiến mặc áo bông cho người béo ra, xếp gạch đứng vào giữa hàng quân để khỏi bị loại. Buổi giao quân tại huyện, tôi cùng đồng đội lên xe, người ra đi kẻ ở lại...........tôi thấy lẫn trong tiếng còi xe là những lời dặn dò nhắn gửi của người thân và có cả những giọt nước mắt hẹn ngày trở về.Như lời nhà thơ Tố Hữu đã nói : " Ta hiểu vì ai ta hiến máu;Ta hiểu vì ai ta chiến đấu "
    Hiểu và nhận thức được điều ấy tôi cùng đồng đội đã ra đi với một lòng quyết tâm tin tưởng vào tương lai dẫu biết rằng có thể sẽ có ngày : Một đi không trở lại ! Nhưng quan trọng hơn cả, tôi nhận ra sứ mệnh của dân tộc đang đặt lên vai mỗi người dân mà chúng ta phải có trách nhiệm hy sinh thân mình để bảo vệ độc lập tự do cho Tổ quốc, vậy là tôi đã trở thành cô thanh niên xung phong khi tuổi đời còn rất trẻ. Quên sao được những ngày tháng chúng tôi hành quân qua cánh đồng Phủ Lý (Hà Nam) với khí thế của một người lính vai đeo ba lô lại kèm theo bao gạo 7kg và 1 bình tông nước mà dường như chẳng thấy mệt mỏi, giữa màn đêm chiẻ thấy cánh đồng nước mênh mông vừa đi vừa hát : " Đoàn ta thanh niên xung phong tiến quân đi mở đường..............". Có thể nói những ngày đầu chúng tôi gặp nhiều khó khăn vì chưa đi bộ quen nên chân đau,quai dép đứt, dây ba lô bị tuột nên tôi phải đội ba lô lên đầu và đi chân đất.Tôi còn nhớ đi qua cầu Đò Lèn đến Hà Trung (Thanh Hoá )gặp mấy em nhỏ gọi nhau cười ồ lên " chúng mày ơi ! bộ đội lại đội ba lô lên đầu và đi chân đất kìa ! ". Tôi vừa xấu hổ lại vừa buồn cười nữa.Chúng tôi toàn hành quân ban đêm, ban ngày nghỉ để quân địch khỏi phát hiện. Đến nơi đóng quân, cái Tết đầu tiên xa nhà với bao cảm xúc trào dâng trong lòng, ngồi quây quần bên nhau ăn cơm nắm muối vừng, rồi chúng tôi quen dần với cuộc sống người lính thanh niên xung phong gian khổ nhưng đó là môi trường rèn luyện chúng tôi nên người.
    Ngoài giờ lao động mệt mỏi, được đại đội quan tâm cho chúng tôi học thêm văn hoá để nâng cao trình độ học vấn. Tôi nhớ nhất hai thầy giáo Đỗ Hải Duyên và Đỗ Ngọc Điểm, các thầy rất nhiệt tình dạy học, chúng tôi thì mệt mỏi, bi quan về cuộc sống rồi không muốn học, được 2 thầy động viên " Các đồng chí cứ tin vào tương lai ". Vậy là chúng tôi có chút hi vọng, ban ngỳa học văn hoá, ban đêm đi lấp hố bom, mở đường cho xe chở lương thực, vũ khí vào trong chiến trường. Bây giờ cứ nghĩ lại vừa sợ vừa buồn cười, ngày đầu máy bay oanh tạc, tôi còn ngây ngô chạp nấp vào gầm cầu Hàm Rồng phía núi Ngọc cho kín để máy bay địch không nhìn thấy mình là được, không nghĩ đó là trọng điểm. Và cũng tại nơi đây tôi đã có một kỉ niệm không bao giờ quên, lúc đó xe bộ đội chở vũ khí mang cánh lá nguỵ trang, chỉ có mình tôi đi một bên, tiểu đội A6 đi một bên. Xe tránh số đông người và đi sát phía tôi, cánh lá nguỵ trang gạt vào người tôi, tôi bình tĩnh cố bước thêm 2 bước nhảy vào trụ bê tông ôm chặt vào thành cầu, trên vai vẫn mang một chiếc xà beng 7kg và kêu lên : " Chị Là ơi ! " . Các đồng chí trong tiểu đội A6 tưởng tôi đã lăn xuống dòng sông Mã rồi.

    (còn tiếp )
  6. a2p2t

    a2p2t Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2006
    Bài viết:
    925
    Đã được thích:
    2
    Nghe bác Chu Lai nói nhiều về những thanh niên xung phong, giao liên... nhiều chuyện rất cảm động.
  7. LHX_NDD

    LHX_NDD Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    2.991
    Đã được thích:
    0
    Chúng ta có thể nói gì về HỌ? Chúng ta nói về tình yêu và lòng tin tưởng và chiến thắng cuối cùng, vào ngày mai của họ đối với ánh sáng và niềm tin yêu vào Đảng, vào *****,và nhất là.. vào những người họ yêu (người yêu của họ) đã khiến cho họ có một ý chí kiên cường như sắt như đá, sắt đá vô cùng nhưng cũng tuyệt đẹp trong cái ánh nhìn đầy niềm tin và sự yêu thương và quý mến cuộc sống của họ và những người đồng đội, các anh lính trên tiền tuyếng, để vượt gian khổ và vô cùng gian khổ, để vượt lên trên tất cả, nhất là cái chết mà âm thầm và lặng lẽ đóng góp công sức và hỗ trợ cho tiền tuyến và các cuộc hành quân, tải đạn,... mặc dù nguy hiểm và chết chóc từng giây từng phút có thể cướp đi mạng sống của họ?
    Còn gì có thể đẹp hơn hình ảnh của những người con gái chân đất, tải đạn, vượt rừng, băng suối, trên đầu là máy bay địch đang hoành hành và giết chóc nhả đạn và bom xuống họ? Nếu chúng ta nói đẹp, chúng ta phải nói là đẹp và vô cùng đẹp đẽ hình ảnh đó, đầy xúc động và nước mắt của chúng ta chảy ra khi nghĩ về những người con gái đó.
    Và nước mắt của mình lại một lần nữa ko thể cầm được trong thâm tâm của mình khi lại nghĩ về họ và đọc các bài viết của các bạn về HỌ, những người con gái đã hy sinh mạng sống và chấp nhận phơi phới ra đi vì lý tưởng, vì niềm tin và Đảng yêu quý, chấp nhận đáng đổi tuổi thanh xuân để góp phần vào thắng lợi chung của toàn dân tộc, để nơi họ nằm xuống đã hóa những từ ngữ tốt đẹp nhất và ko bao giờ cạn kiệt để kể về họ và vẻ đẹp hình ảnh của họ như những từ ngữ cao quý nhất và thấm đượm chất anh hùng nhất của thi ca, các bài viết và các quyển nhật ký, các dòng cảm nhận của vô số những người mãi sau này sẽ nhắc về họ như những chứng minh hùng hồn nhất, thi vị nhất, lại yêu thương và tin tưởng và cuộc sống nhất cho cái gọi là tinh thần của một thế hệ, thế hệ *****!
    Nói như thế có lẽ cũng chưa đủ để có thể nói hết, có lẽ tuỳ vào cảm nhận sau này mình sẽ lại nói về họ cùng với các bạn!
    Cảm ơn bạn coolpix8700 và motthoang_hn02, các bạn đã có những bài viết làm nước mắt trên mình cứ chực tuôn chảy vì nói thay cho mình và diễn đạt điều mà chỉ có thể diễn đạt được khi Tất cả chúng ta cùng diễn đạt để nói về vẻ đẹp và sự đóng góp của họ cho độc lập dân tộc.
  8. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Hồ Chủ tịch tại đại hội thanh niên xung phong chống Mỹ cứu nước, 1967
    [​IMG]
  9. LHX_NDD

    LHX_NDD Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    12/06/2004
    Bài viết:
    2.991
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Bức ảnh này hình như là của một quyển sách, bạn có thể chia sẻ mọi người thông tin rằng: quyển sách này có thể tìm mua ở đâu? Và cụ thể quyển sách này nói về cái gì, nếu bạn đang có quyển sách này, bạn đã đúc kết được điều gì từ đó, bạn có thể chia sẻ với mọi người ko?
  10. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Hic, sao bây giờ trong box Quân sự lại nảy nòi ra 01 ông vừa buôn nước mắm vừa hô khẩu hiệu như vầy. Bẩm ông, ông thic TNXP thì đưa cái gì lên mặc ông, nhưng ông cứ buôn than bán vãn ở chỗ toàn đực thế này nó chối tỉ lắm. Mà ông cũng nên xem lại về cơ cấu lực lượng TNXP, bọn làm việc nặng nhọc nhất, "hy sinh tuổi thanh xuân" mà thực tế là mất mạng nhiều nhất vì phải chui đầu vào những chỗ nguy hiểm nhất là đàn ông chứ cóc phải đàn bà. Chẳng qua chị em thì dễ làm mấy thằng nhà văn nói láo nhà báo nói điêu mủi lòng hơn nên mới được lăng xê nhiều. Tài liệu hình ảnh TNXP tuy anh em ở đây ko thiếu nhưng vì cánh đàn ông nói chung ko ngửi được cả nước mắm lẫn khẩu hiệu nên ít người hưởng ứng ông, mong ông thông cảm.
    Chân thành xin lỗi ông vì đã viết những lời này. Mong ông nếu muốn chửi tôi thì đừng ngoặc vào cổ tôi cái tội bôi nhọ lực lượng TNXP, tôi ko viết thế và cũng ko nghĩ thế.
    Chào thân ái và quyết thắng!

Chia sẻ trang này