1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những kẻ điên rồ phải chết - Mario Puzo

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi yem_dao_lang_lo, 14/05/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Chiều tối hôm đó, Cully mang Diane đến quầy nơi Jordan và tôi đang nghỉ xả hơi sau thời gian lao động nặng nhọc, vất vả với mấy con bài! Nàng đã phục hồi sau những gì lão Cheech đã giày vò, hành hạ nàng trong đêm trước.
    Thấy rõ là nàng khá thân thiết với Cully. Và cũng hiển nhiên là thằng cha Cully đang đem nàng làm mồi nhử tôi và Jordan. Chúng tôi có thể ẵm nàng lên giường bất cứ lúc nào, tùy thích.
    Cully nói đùa nhẹ nhàng về cặp tuyết lê và đôi trường túc của nàng, về cái miệng tình tứ xinh xắn, về cách nàng dùng cái đuôi tóc được cột lại như một chiếc roi da để quất vào ?ocháu bé? của bạn như thế nào, khiến bạn chẳng những không thấy xót xa cho thằng nhỏ mà lại thấy tê mê! Một ngón ?ođộc chiêu? của riêng nàng, được một nàng ?odevadasi? đệ tử của nữ thần Kali bên Ấn Độ truyền thụ! Anh chàng này tán nghe ngọt đến độ con kiến trong lỗ cũng phải chui ra! Nhưng nhất là, hòa lẫn với những lời tán tụng có hơi... sống sượng đó, là những nhận định trang trọng về tính tình trung hậu đáng mến của nàng, chẳng hạn như: ?oĐây là một trong số hiếm hoi những cô gái nơi thành phố này không bao giờ vòi vĩnh, thúc ép hay dối gạt anh. Nàng không bán thân vì một cuộc đánh cá tự do. Nàng thực sự là kẻ có lòng, nàng không thuộc về cái thành phố ma quỷ này?. Và rồi để chứng tỏ lòng mến mộ của mình, anh ta ngửa lòng bàn tay ra cho Diane gạt tàn thuốc vào để nàng không phải nhọc công vươn người tới cái gạt tàn. Đó là một biểu hiện tính ?oga-lăng? của dân chơi phong nhã thành Vegas, tương đương với việc quỳ xuống để hôn tay một nữ công tước cao sang vậy!
    Diane rất trầm mặc, và tôi hơi muốn lẫy khi thấy nàng có vẻ quan tâm đến Jordan nhiều hơn tôi. Xét cho cùng, chẳng phải chính tôi đã làm nhục lão Cheech mà ai cũng kiềng mặt đó, là để rửa hận cho nàng? Nàng chẳng có mảy may xúc động nào với chút ân tình đó sao?
    Nhưng khi đứng lên vì đến tua làm việc trở lại, nàng đã nghiêng người qua bàn hôn vào má tôi và mỉm một nụ cười buồn, nàng nói :
    - Em vui mừng thấy anh không sao. Em đã rất lo lắng cho anh. Nhưng lẽ ra anh không nên bốc đồng như thế!
    Và rồi nàng ra đi.
    Trong những tuần tiếp theo, chúng tôi kể chuyện đời cho nhau nghe và biết hơn về nhau. Một chầu sương sương vào buổi chiều là một nghi lễ không thể thiếu và phần lớn thời gian chúng tôi dùng bữa chung vào lúc một giờ sáng khi Diane hết ca làm ở bàn baccarat. Nhưng mọi chuyện còn tùy may rủi trong bài bạc. Nếu ai đó đang vận đỏ, sẽ tạm bỏ bữa ăn để đánh liếp. Điều này thường xảy ra với Jordan nhiều lần nhất.
    Nhưng rồi có những buổi chiều, dù chúng tôi ngồi ngoài trời, chung quanh hồ nước và tán gẫu dưới ánh mặt trời sa mạc gay gắt. Hoặc những cuộc đi dạo nửa đêm dọc theo khu Thoát y vũ ngập trong ánh đèn néon muôn màu với những khách sạn lấp loáng rực rỡ như những ảo ảnh thần kỳ ngay giữa hoang mạc. Hoặc khi đứng tựa người vào cái hàng rào xám bạc vây quanh bàn baccarat.
    Và trong những lúc đó chúng tôi cùng kể chuyện đời cho nhau nghe.
    Chuyện của Jordan có vẻ đơn giản và tầm thường nhất và anh cũng có vẻ là con người bình thường nhất trong bọn. Anh đã từng có một cuộc sống hoàn toàn hạnh phúc và một số mệnh bình thường như nhiều người. Một con người khá có tài về quản trị và vào tuổi ba mươi lăm đã có công ty riêng, chuyên doanh ngành sắt thép khá thành công đã đem lại cho anh một cuộc sống sung túc.
    Anh cưới một cô vợ đẹp, có với nhau ba đứa con, một căn nhà lớn tiện nghi và tất cả những thứ họ mong muốn. Bạn bè, tiền bạc, sự nghiệp và tình yêu. Tất cả kéo dài được hai mươi năm. Và rồi, như Jordan nói, vợ anh bỗng vượt trội khỏi anh. Anh đã tập trung mọi năng lực để giữ cho cuộc sống gia đình an toàn, thoát khỏi những nỗi kinh hoàng của một nền kinh tế rừng rậm, điều ấy đã thu hút hết mọi ý chí và năng lượng nơi anh. Vợ anh đã làm tròn bổn phận của vợ đảm, mẹ hiền. Nhưng đến một thời điểm nào đó, nàng mong ước nhiều hơn từ đời sống. Nàng là một người đàn bà trí tuệ (dầu khái niệm này hình như là một mâu thuẫn trong ngôn từ!) hiếu kỳ, thông minh, đọc nhiều hiểu rộng. Nàng ngốn ngấu những quyển tiểu thuyết và kịch bản, ưa tham quan các viện bảo tàng, gặp gỡ mọi nhóm hoạt động văn hóa của thành phố, và nàng nôn nao chia sẻ mọi điều với Jordan. Anh càng yêu nàng nhiều hơn. Cho đến cái ngày nàng bảo với anh là nàng muốn ly dị! Thế là chàng hết yêu nàng, hết yêu con cái, hết yêu gia đình, hết yêu công việc. Chàng đã làm mọi thứ trong đời vì cái tổ ấm gia đình. Chàng đã bảo vệ cho vợ con khỏi mọi nguy cơ của thế giới bên ngoài, đã xây dựng những pháo đài bằng tiền bạc và quyền lực, không bao giờ lại nghĩ rằng những cánh cửa lại có thể bị mở ra từ bên trong.
    Điều đó anh không kể ra, nhưng tôi nghe ra. Anh chỉ nói đơn giản là anh đã không ?otăng trưởng đồng bộ với vợ mình?. Rằng anh đã quá chìm ngập vào trong việc kinh doanh và đã thiếu sự quan tâm đúng mức đối với gia đình. Rằng anh không hề trách móc nàng một lời khi nàng ly dị anh để kết hôn với một trong những người bạn của anh. Bởi vì người bạn đó rất đồng điệu với nàng; họ cùng có những sở thích giống nhau, cùng có loại trí tuệ tương đồng, và cảm quan nhạy bén trong hưởng thụ và thưởng thức đời sống.
    Vậy là anh, Jordan, đã đồng ý với mọi điều mà vợ mình muốn. Anh đã bán cơ sở kinh doanh của anh và cho vợ hầu như toàn bộ số tiền. Luật sư của anh bảo rằng anh quá hào phóng và sau đó sẽ hối tiếc cho mà xem. Nhưng Jordan bảo rằng thật ra như thế cũng chẳng phải là hào phóng gì đâu bởi vì anh đủ khả năng làm ra tiền nhiều hơn thế trong khi vợ anh và chồng mới của cô ta không thể làm được :
    - Các bạn đừng nghĩ là tôi trông chờ vào chuyện may rủi nơi sòng bạc nhé. - Jordan nói- Nhưng tôi là một tài năng trong kinh doanh. Tôi nhận được rất nhiều lời mời chào làm việc từ khắp mọi miền đất nước. Nếu máy bay của tôi đã không hạ cánh xuống Las Vegas ngoài dự tính, thì ngay giờ này tôi đã đang làm việc để tiến tới một triệu đô-la đầu tiên của mình ở Los Angeles.
  2. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Chiều tối hôm đó, Cully mang Diane đến quầy nơi Jordan và tôi đang nghỉ xả hơi sau thời gian lao động nặng nhọc, vất vả với mấy con bài! Nàng đã phục hồi sau những gì lão Cheech đã giày vò, hành hạ nàng trong đêm trước.
    Thấy rõ là nàng khá thân thiết với Cully. Và cũng hiển nhiên là thằng cha Cully đang đem nàng làm mồi nhử tôi và Jordan. Chúng tôi có thể ẵm nàng lên giường bất cứ lúc nào, tùy thích.
    Cully nói đùa nhẹ nhàng về cặp tuyết lê và đôi trường túc của nàng, về cái miệng tình tứ xinh xắn, về cách nàng dùng cái đuôi tóc được cột lại như một chiếc roi da để quất vào ?ocháu bé? của bạn như thế nào, khiến bạn chẳng những không thấy xót xa cho thằng nhỏ mà lại thấy tê mê! Một ngón ?ođộc chiêu? của riêng nàng, được một nàng ?odevadasi? đệ tử của nữ thần Kali bên Ấn Độ truyền thụ! Anh chàng này tán nghe ngọt đến độ con kiến trong lỗ cũng phải chui ra! Nhưng nhất là, hòa lẫn với những lời tán tụng có hơi... sống sượng đó, là những nhận định trang trọng về tính tình trung hậu đáng mến của nàng, chẳng hạn như: ?oĐây là một trong số hiếm hoi những cô gái nơi thành phố này không bao giờ vòi vĩnh, thúc ép hay dối gạt anh. Nàng không bán thân vì một cuộc đánh cá tự do. Nàng thực sự là kẻ có lòng, nàng không thuộc về cái thành phố ma quỷ này?. Và rồi để chứng tỏ lòng mến mộ của mình, anh ta ngửa lòng bàn tay ra cho Diane gạt tàn thuốc vào để nàng không phải nhọc công vươn người tới cái gạt tàn. Đó là một biểu hiện tính ?oga-lăng? của dân chơi phong nhã thành Vegas, tương đương với việc quỳ xuống để hôn tay một nữ công tước cao sang vậy!
    Diane rất trầm mặc, và tôi hơi muốn lẫy khi thấy nàng có vẻ quan tâm đến Jordan nhiều hơn tôi. Xét cho cùng, chẳng phải chính tôi đã làm nhục lão Cheech mà ai cũng kiềng mặt đó, là để rửa hận cho nàng? Nàng chẳng có mảy may xúc động nào với chút ân tình đó sao?
    Nhưng khi đứng lên vì đến tua làm việc trở lại, nàng đã nghiêng người qua bàn hôn vào má tôi và mỉm một nụ cười buồn, nàng nói :
    - Em vui mừng thấy anh không sao. Em đã rất lo lắng cho anh. Nhưng lẽ ra anh không nên bốc đồng như thế!
    Và rồi nàng ra đi.
    Trong những tuần tiếp theo, chúng tôi kể chuyện đời cho nhau nghe và biết hơn về nhau. Một chầu sương sương vào buổi chiều là một nghi lễ không thể thiếu và phần lớn thời gian chúng tôi dùng bữa chung vào lúc một giờ sáng khi Diane hết ca làm ở bàn baccarat. Nhưng mọi chuyện còn tùy may rủi trong bài bạc. Nếu ai đó đang vận đỏ, sẽ tạm bỏ bữa ăn để đánh liếp. Điều này thường xảy ra với Jordan nhiều lần nhất.
    Nhưng rồi có những buổi chiều, dù chúng tôi ngồi ngoài trời, chung quanh hồ nước và tán gẫu dưới ánh mặt trời sa mạc gay gắt. Hoặc những cuộc đi dạo nửa đêm dọc theo khu Thoát y vũ ngập trong ánh đèn néon muôn màu với những khách sạn lấp loáng rực rỡ như những ảo ảnh thần kỳ ngay giữa hoang mạc. Hoặc khi đứng tựa người vào cái hàng rào xám bạc vây quanh bàn baccarat.
    Và trong những lúc đó chúng tôi cùng kể chuyện đời cho nhau nghe.
    Chuyện của Jordan có vẻ đơn giản và tầm thường nhất và anh cũng có vẻ là con người bình thường nhất trong bọn. Anh đã từng có một cuộc sống hoàn toàn hạnh phúc và một số mệnh bình thường như nhiều người. Một con người khá có tài về quản trị và vào tuổi ba mươi lăm đã có công ty riêng, chuyên doanh ngành sắt thép khá thành công đã đem lại cho anh một cuộc sống sung túc.
    Anh cưới một cô vợ đẹp, có với nhau ba đứa con, một căn nhà lớn tiện nghi và tất cả những thứ họ mong muốn. Bạn bè, tiền bạc, sự nghiệp và tình yêu. Tất cả kéo dài được hai mươi năm. Và rồi, như Jordan nói, vợ anh bỗng vượt trội khỏi anh. Anh đã tập trung mọi năng lực để giữ cho cuộc sống gia đình an toàn, thoát khỏi những nỗi kinh hoàng của một nền kinh tế rừng rậm, điều ấy đã thu hút hết mọi ý chí và năng lượng nơi anh. Vợ anh đã làm tròn bổn phận của vợ đảm, mẹ hiền. Nhưng đến một thời điểm nào đó, nàng mong ước nhiều hơn từ đời sống. Nàng là một người đàn bà trí tuệ (dầu khái niệm này hình như là một mâu thuẫn trong ngôn từ!) hiếu kỳ, thông minh, đọc nhiều hiểu rộng. Nàng ngốn ngấu những quyển tiểu thuyết và kịch bản, ưa tham quan các viện bảo tàng, gặp gỡ mọi nhóm hoạt động văn hóa của thành phố, và nàng nôn nao chia sẻ mọi điều với Jordan. Anh càng yêu nàng nhiều hơn. Cho đến cái ngày nàng bảo với anh là nàng muốn ly dị! Thế là chàng hết yêu nàng, hết yêu con cái, hết yêu gia đình, hết yêu công việc. Chàng đã làm mọi thứ trong đời vì cái tổ ấm gia đình. Chàng đã bảo vệ cho vợ con khỏi mọi nguy cơ của thế giới bên ngoài, đã xây dựng những pháo đài bằng tiền bạc và quyền lực, không bao giờ lại nghĩ rằng những cánh cửa lại có thể bị mở ra từ bên trong.
    Điều đó anh không kể ra, nhưng tôi nghe ra. Anh chỉ nói đơn giản là anh đã không ?otăng trưởng đồng bộ với vợ mình?. Rằng anh đã quá chìm ngập vào trong việc kinh doanh và đã thiếu sự quan tâm đúng mức đối với gia đình. Rằng anh không hề trách móc nàng một lời khi nàng ly dị anh để kết hôn với một trong những người bạn của anh. Bởi vì người bạn đó rất đồng điệu với nàng; họ cùng có những sở thích giống nhau, cùng có loại trí tuệ tương đồng, và cảm quan nhạy bén trong hưởng thụ và thưởng thức đời sống.
    Vậy là anh, Jordan, đã đồng ý với mọi điều mà vợ mình muốn. Anh đã bán cơ sở kinh doanh của anh và cho vợ hầu như toàn bộ số tiền. Luật sư của anh bảo rằng anh quá hào phóng và sau đó sẽ hối tiếc cho mà xem. Nhưng Jordan bảo rằng thật ra như thế cũng chẳng phải là hào phóng gì đâu bởi vì anh đủ khả năng làm ra tiền nhiều hơn thế trong khi vợ anh và chồng mới của cô ta không thể làm được :
    - Các bạn đừng nghĩ là tôi trông chờ vào chuyện may rủi nơi sòng bạc nhé. - Jordan nói- Nhưng tôi là một tài năng trong kinh doanh. Tôi nhận được rất nhiều lời mời chào làm việc từ khắp mọi miền đất nước. Nếu máy bay của tôi đã không hạ cánh xuống Las Vegas ngoài dự tính, thì ngay giờ này tôi đã đang làm việc để tiến tới một triệu đô-la đầu tiên của mình ở Los Angeles.
  3. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Một câu chuyện tốt đẹp nhưng tôi nghe hình như có chút gì giả tạo, bởi vì sao mà quá cao thượng quá văn minh.
    Một trong những điều bất ổn là tôi biết rằng anh chẳng hề ngủ được suốt nhiều đêm liền. Mỗi buổi sáng, tôi đều xuống khu casino để đánh thức nỗi thèm ăn cho bữa điểm tâm bằng trò ném xúc xắc. Và tôi đều gặp Jordan ở bàn crap. Rõ ràng là anh ta đã đánh bài suốt đêm. Đôi khi quá mệt mỏi, anh ta lại đổi qua sòng roulett hay sòng blackjack. Và cùng với ngày qua, trông anh ta càng ngày càng thảm não hơn. Anh giảm cân thấy rõ, đôi mắt đầy những lằn đỏ. Nhưng anh vẫn luôn dễ thương, ăn nói nhỏ nhẹ. Và không bao giờ có lời than phiền vợ mình.
    Đôi khi, lúc Cully và tôi một mình nơi quầy hay trong bữa ăn tối, Cully hỏi :
    - Cậu có tin nổi cái anh chàng Jordan dở hơi đó không? Cậu có tin nổi rằng một thằng cha nào đó bị vợ cho nghỉ chơi lại vẫn đối xử quá ư dễ thương như hắn? Và cậu có tin nổi rằng hắn ta nói về nàng như thể cô ta là cái âm đạo kỳ diệu nhất trên đời?
    Tôi đáp :
    - Nàng chẳng phải là người đàn bà kỳ diệu nhưng nàng là vợ anh ta trong hàng chục năm và là mẹ của mấy đứa con, là chỗ dựa cho niềm tin của anh ta - một tín đồ Thanh giáo khư khư ôm lấy quả cầu gai ném vào mình.
    Chính Jordan đã khiến tôi bắt đầu thổ lộ tâm tình. Một ngày nọ, anh ấy bảo :
    - Cậu đặt ra hàng lô câu hỏi, nhưng cậu lại chẳng nói gì nhiều.
    Anh ngừng một lát như thể anh đang tự hỏi mình có thực sự quan tâm dù để nêu câu hỏi hay không. Rồi anh nói :
    - Tại sao cậu ở đây lâu thế?
    - Tôi là nhà văn. - Tôi bảo anh.
    Và tiếp tục từ đó sự kiện tôi đã từng xuất bản một quyển tiểu thuyết gây ấn tượng cho cả hai chàng và phản ứng đó luôn làm tôi thích thú. Nhưng điều thực sự làm họ ngạc nhiên là tôi đã ba mươi mốt tuổi và đã trốn chạy khỏi một bà vợ với ba đứa con.
    - Tôi cứ tưởng cậu nhiều lắm là hai mươi lăm. - Cully nói - Với lại cậu không đeo nhẫn cưới.
    - Tôi chẳng bao giờ đeo nhẫn gì cả. - Tôi nói.
    Jordan nói đùa :
    - Cậu không cần nhẫn. Trông mặt cậu biết ngay là anh chàng chuyên gạt vợ để đi chơi bậy rồi.
    Vì lý do nào đó mà tôi đã không thể tưởng tượng anh ta lại nói đùa kiểu đó khi anh ta đã có vợ và sống ở Ohio. Rồi có lẽ anh ta thấy đùa như vậy hơi sống sượng.
    Hoặc có lẽ tâm hồn anh ta không mấy phóng khoáng như anh ta làm ra vẻ thế. Hoặc có lẽ một điều gì đó mà vợ anh ta đã từng nói và giờ anh ta ngẫm nghĩ lại thấy vui vui.
    Với tôi thế cũng tốt thôi. Dẫu sao, tôi cũng kể cho họ câu chuyện hôn nhân của tôi, và trong quá trình đó, tôi vô tình để lộ ra rằng cái vết sẹo trên bụng tôi mà tôi đã đem khoe với họ như là một thứ chiến thương ghê gớm hóa ra chỉ là vết mổ túi mật! Đến điểm đó của câu chuyện, Cully cười lớn và nói :
    - Cậu đúng là một nghệ sĩ loại cực kỳ... nhảm nhí!
    Tôi nhún vai cười và tiếp tục kể câu chuyện đời mình.
  4. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Một câu chuyện tốt đẹp nhưng tôi nghe hình như có chút gì giả tạo, bởi vì sao mà quá cao thượng quá văn minh.
    Một trong những điều bất ổn là tôi biết rằng anh chẳng hề ngủ được suốt nhiều đêm liền. Mỗi buổi sáng, tôi đều xuống khu casino để đánh thức nỗi thèm ăn cho bữa điểm tâm bằng trò ném xúc xắc. Và tôi đều gặp Jordan ở bàn crap. Rõ ràng là anh ta đã đánh bài suốt đêm. Đôi khi quá mệt mỏi, anh ta lại đổi qua sòng roulett hay sòng blackjack. Và cùng với ngày qua, trông anh ta càng ngày càng thảm não hơn. Anh giảm cân thấy rõ, đôi mắt đầy những lằn đỏ. Nhưng anh vẫn luôn dễ thương, ăn nói nhỏ nhẹ. Và không bao giờ có lời than phiền vợ mình.
    Đôi khi, lúc Cully và tôi một mình nơi quầy hay trong bữa ăn tối, Cully hỏi :
    - Cậu có tin nổi cái anh chàng Jordan dở hơi đó không? Cậu có tin nổi rằng một thằng cha nào đó bị vợ cho nghỉ chơi lại vẫn đối xử quá ư dễ thương như hắn? Và cậu có tin nổi rằng hắn ta nói về nàng như thể cô ta là cái âm đạo kỳ diệu nhất trên đời?
    Tôi đáp :
    - Nàng chẳng phải là người đàn bà kỳ diệu nhưng nàng là vợ anh ta trong hàng chục năm và là mẹ của mấy đứa con, là chỗ dựa cho niềm tin của anh ta - một tín đồ Thanh giáo khư khư ôm lấy quả cầu gai ném vào mình.
    Chính Jordan đã khiến tôi bắt đầu thổ lộ tâm tình. Một ngày nọ, anh ấy bảo :
    - Cậu đặt ra hàng lô câu hỏi, nhưng cậu lại chẳng nói gì nhiều.
    Anh ngừng một lát như thể anh đang tự hỏi mình có thực sự quan tâm dù để nêu câu hỏi hay không. Rồi anh nói :
    - Tại sao cậu ở đây lâu thế?
    - Tôi là nhà văn. - Tôi bảo anh.
    Và tiếp tục từ đó sự kiện tôi đã từng xuất bản một quyển tiểu thuyết gây ấn tượng cho cả hai chàng và phản ứng đó luôn làm tôi thích thú. Nhưng điều thực sự làm họ ngạc nhiên là tôi đã ba mươi mốt tuổi và đã trốn chạy khỏi một bà vợ với ba đứa con.
    - Tôi cứ tưởng cậu nhiều lắm là hai mươi lăm. - Cully nói - Với lại cậu không đeo nhẫn cưới.
    - Tôi chẳng bao giờ đeo nhẫn gì cả. - Tôi nói.
    Jordan nói đùa :
    - Cậu không cần nhẫn. Trông mặt cậu biết ngay là anh chàng chuyên gạt vợ để đi chơi bậy rồi.
    Vì lý do nào đó mà tôi đã không thể tưởng tượng anh ta lại nói đùa kiểu đó khi anh ta đã có vợ và sống ở Ohio. Rồi có lẽ anh ta thấy đùa như vậy hơi sống sượng.
    Hoặc có lẽ tâm hồn anh ta không mấy phóng khoáng như anh ta làm ra vẻ thế. Hoặc có lẽ một điều gì đó mà vợ anh ta đã từng nói và giờ anh ta ngẫm nghĩ lại thấy vui vui.
    Với tôi thế cũng tốt thôi. Dẫu sao, tôi cũng kể cho họ câu chuyện hôn nhân của tôi, và trong quá trình đó, tôi vô tình để lộ ra rằng cái vết sẹo trên bụng tôi mà tôi đã đem khoe với họ như là một thứ chiến thương ghê gớm hóa ra chỉ là vết mổ túi mật! Đến điểm đó của câu chuyện, Cully cười lớn và nói :
    - Cậu đúng là một nghệ sĩ loại cực kỳ... nhảm nhí!
    Tôi nhún vai cười và tiếp tục kể câu chuyện đời mình.
  5. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Chương 5
    Tôi không có lịch sử. Cũng chẳng nhớ mặt mũi các đấng sinh thành mình ra sao. Chẳng có ông bác, ông chú, ông cậu nào, chẳng có anh em họ hàng, chẳng biết quê hương bản quán mình ở đâu. Chỉ có mỗi người anh lớn hơn tôi hai tuổi. Vào tuổi lên ba, lúc đó anh tôi - Artie - mới lên năm, cả hai chúng tôi bị mẹ đem bỏ trong một viện mồ côi ở vùng ngoại ô New York. Tôi chẳng có hồi ức nào về bà.
    Tôi không kể chuyện này cho Cully, Jordan và Diane nghe. Tôi không bao giờ nói về những chuyện này. Ngay cả với anh Artie, người thân thiết với tôi trên cuộc đời này hơn bất kỳ ai.
    Tôi không bao giờ nói về chuyện này bởi vì nghe có vẻ cảm động sướt mướt quá, mà thật ra cũng không hẳn như vậy. Cô nhi viện nơi chúng tôi sống khá khang trang, sạch sẽ, ngăn nắp với một hệ thống trường học tốt và một nhà quản lý thông minh. Nơi chốn đó đã làm tốt công đức đối với chúng tôi cho đến khi Artie và tôi cùng rời nơi đó.
    Năm ấy, anh mười tám tuổi và đã tìm được việc làm và chỗ ở. Tôi trốn viện để đến sống với anh. Sau vài tháng tôi cũng xa anh, khai gian tuổi mình để nhập ngũ và ra trận trong Thế chiến 2. Và giờ đây, mười sáu năm sau, tại thành phố Vegas này, tôi kể lại cho Jordan cùng Cully và Diane về cuộc chiến và cuộc đời tôi, như sau đây.
    Điều trước tiên mà tôi làm sau cuộc chiến là ghi danh vào các lớp học viết văn tại Học viện nghiên cứu xã hội. Thuở đó ai cũng muốn làm nhà văn, cũng như hai mươi năm sau ai cũng hy vọng trở thành nhà làm phim.
    Tôi đã nhận thấy là tìm bạn trong quân đội rất khó. Ở trường học thì dễ hơn. Tại đó, tôi gặp được người vợ tương lai của mình. Bởi vì tôi không có gia đình, trừ người anh hiện ở xa, nên tôi dành nhiều thời giờ cho trường học hay lang thang nơi các tiệm caféteria hơn là quay về phòng trọ đơn côi của mình ở Grove Street. Thời đó thật vui.
    Thỉnh thoảng tôi gặp may và tán tỉnh được một em xiêu lòng chịu về chung sống với tôi độ vài ba tuần. Mấy anh chàng tôi đánh bạn, tất cả đều sau khi ra khỏi quân đội và đến trường dưới tấm thẻ G.I [1], đều sử dụng loại ngôn ngữ của tôi. Có điều phiền là họ đều quan tâm đến đời sống văn học còn tôi thì không. Tôi chỉ muốn trở thành nhà văn bởi vì tôi vẫn luôn luôn mơ tưởng đến các câu chuyện. Những cuộc phiêu lưu huyền hoặc làm tôi cách ly với thế giới chung quanh.
    Tôi tự phát hiện rằng tôi đã đọc nhiều hơn bất kỳ ai khác, ngay cả những tay đang nghiên cứu để soạn luận án tiến sĩ về văn học. Thực sự tôi không có nhiều chuyện để làm, dù tôi luôn chơi bài. Tôi tìm ra một quán sách ở Phố Đông gần Đường Số mười và mỗi ngày vẫn đánh cá về bóng đá, bóng rổ, bóng chày. Tôi viết vài truyện ngắn và khởi thảo một cuốn tiểu thuyết về chiến tranh. Tôi gặp vợ tôi nơi một trong những lớp dạy viết truyện ngắn.
    Nàng là một cô gái mang hai dòng máu Ireland và Scotland nhỏ nhắn nhưng nửa thân trên khá nở nang với đôi mắt xanh biếc to tròn và rất ư nghiêm trang về mọi chuyện. Nàng phê bình những truyện ngắn của người khác một cách cẩn thận, với lời lẽ ôn tồn nhưng không kém khắt khe. Nàng chưa có cơ hội để phê phán tôi bởi vì tôi vẫn chưa đưa truyện nào ra đọc cho lớp nghe. Nàng đọc truyện của nàng. Và tôi rất ngạc nhiên ở đó là một truyện hay mà lại rất tếu nữa, nói về các ông chú. Ông bác người Ireland của nàng, tất cả đều là những con sâu rượu. Vì thế khi câu truyện được đọc xong, cả lớp nhào tới nàng để cổ vũ cho cái nguyên mẫu người Ireland say rượu. Khuôn mặt xinh xắn của nàng bỗng méo xệch đi vì kinh ngạc và cảm thấy bị xúc phạm. Cuối cùng, nàng được cho một cơ hội để trả lời.
    Nàng có một giọng nói êm ái du dương và than vãn :
    - Nhưng tôi đã lớn lên với người Ireland. Họ đều uống rượu. Điều đó không đúng sao?
    Nàng nói mấy lời ấy với thầy giáo, tình cờ cũng là người Ireland. Tên ông ta là Maloney và là một hảo bằng hữu của tôi. Mặc dầu không lộ ra, song vào lúc đó, ông ta cũng đang ngà ngà.
    Maloney dựa ngửa vào lưng ghế và long trọng tuyên bố :
    - Tôi không rõ, vì tôi là người Bắc Âu.
    Chúng tôi cười rộ lên và nàng Vallie tội nghiệp bối rối cúi đầu. Tôi bênh vực nàng bởi vì đó là một truyện hay song tôi biết nàng sẽ chẳng bao giờ trở thành một nhà văn thực sự. Mọi người trong lớp đều có tài nhưng chỉ một số ít có đủ sức lực và hoài bão để đi suốt chặng đường dài đau khổ, đánh cá cả cuộc đời vào chuyện viết lách.
    Tôi là một trong số đó. Tôi cảm thấy nàng không thế. Bí mật cũng đơn giản thôi. Sống để viết, đó là điều duy nhất tôi muốn làm.
    Gần đến cuối kỳ hạn tôi mới trình làng truyện ngắn của mình. Ai cũng thích. Sau buổi học, Vallie đi đến với tôi và hỏi :
    - Tại sao trong khi em nghiêm trang như thế và mọi điều em viết ra lại nghe đầy chất hài hước? Còn anh vẫn luôn đùa cợt và hành động như thể anh chẳng đứng đắn chút nào, thế mà truyện của anh lại làm cho em khóc?
    Nàng nói nghiêm chỉnh, như thường lệ. Vừa đủ không gượng, không rườm lời. Và tôi dẫn nàng đi uống cà phê. Tên nàng là Vallie O?TGrady, một cái tên nàng không mấy ưa vì quá đặc chất Ireland. Đôi khi tôi nghĩ nàng lấy tôi chỉ vì muốn thoát khỏi cái tên O?TGrady. Và nàng bảo tôi gọi nàng là Vallie. Tôi ngạc nhiên khi phải mất hơn hai tuần mới đưa được nàng lên giường.
    Nàng không phải là cô gái tự do, dễ dãi như các em gái khác ở cái Làng Văn này và nàng muốn chắc dạ là tôi phải biết rõ điều ấy. Phải vượt qua một yêu sách vô lý trong đó tôi phải làm sao dụ cho nàng say trước đã để nàng có thể kết tội tôi đã lợi dụng ?oyếu điểm chủng tộc? để đưa nàng vào tình trạng bất khả kháng! Nhưng trên giường, nàng đã làm tôi ngạc nhiên thích thú!
    Trước đây tôi chưa si mê nàng đến thế, nhưng nàng thật tuyệt khi ở trên giường. Tôi đoán rằng có những người đặc biệt tương thích về ********, họ đáp ứng nhau trong xung động ******** ở mọi mức độ và trên từng cây số!
    Trong trường hợp của mình, tôi nghĩ rằng vì cả hai chúng tôi đều cả thẹn, đều quá thu mình vào nội tâm, nên chúng tôi không được thoải mái với các đối tác tính dục khác. Và rằng chúng tôi đã cung ứng cho nhau trọn vẹn vì một lý do huyền bí nào đó, phát xuất từ tính cả thẹn của đôi bên. Dẫu sao thì sau cái đêm hôm ấy đêm gì, bóng dương ***g bóng trà mi chập chùng đó, chúng tôi trở nên bất khả phân ly, dính nhau như đôi sam. Chúng tôi cùng đi đến mọi rạp hát lớn nhỏ trong Làng Văn, xem hết mọi cuốn phim nội cũng như ngoại. Chúng tôi đến các nhà hàng Ý và tiệm ăn Tàu, thưởng thức đủ món khoái khẩu rồi quay về phòng tôi quần thảo nhau tơi bời cho đến nửa đêm, tôi sẽ đưa nàng đến trạm xe điện ngầm để nàng có thể về với gia đình ở Queens. Nàng vẫn còn chưa đủ lì để ở lại với tôi qua đêm. Cho đến một lần cuối tuần nọ, nàng không còn có thể cưỡng được nữa. Nàng muốn ở cùng tôi ngày Chủ nhật để sáng dậy làm món điểm tâm cho tôi và cùng tôi đọc mấy tờ báo Chủ nhật trong suốt buổi sáng. Vậy là nàng vận dụng những lời nói dối thông thường của các cô gái đối với bố mẹ và ở lại đêm với tôi.
    Một dịp cuối tuần thật đẹp. Nhưng khi trở về nhà, nàng rơi vào một cuộc đụng độ nảy lửa. Cả nhà nhào đến xỉa xói nàng và khi tôi gặp lại nàng vào tối thứ hai, nàng đầm đìa nước mắt.
    - Ôi chà! - Tôi nói - Vậy thì chúng ta cưới nhau đi!
    Ngạc nhiên, nàng nói :
    - Em có dính bầu đâu.
    Và nàng càng ngạc nhiên hơn khi tôi phá ra cười lớn. Nàng thực sự thiếu ý thức hài hước, trừ khi nàng viết văn.

  6. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng tôi phải thuyết phục nàng rằng tôi nói điều đó nghiêm chỉnh, rằng tôi thực sự muốn cưới nàng và nàng đỏ mặt rồi khóc ngon lành.
    Thế là vào dịp cuối tuần sau đó, tôi đến nhà bố mẹ nàng ở Queens, ăn cơm cùng gia đình nàng tối chủ nhật đó. Quả là một đại gia đình với bố mẹ, ba cậu con trai, ba cô con gái, tất cả đều còn trẻ hơn Vallie. Bố nàng là một công nhân lớn tuổi của Tammany Hall và kiếm sống bằng công việc chính trị nào đó. Có mấy ông chú, ông cậu đến chơi và ông nào cũng đã ngà ngà song đều vui tính, dễ chịu, không có gì phiền. Mặc dầu tôi không thường uống rượu, tôi cũng nhâm nhi tí tỉnh và chúng tôi đã có khoảng thời gian thoải mái với nhau.
    Bà mẹ có đôi mắt nâu láo liên. Rõ ràng Vallie thừa hưởng tính dục từ bà mẹ và tính thiếu hài hước từ ông bố. Tôi có thể thấy ông bố và các ông chú, ông cậu quan sát tôi với đôi mắt lờ đờ, cố phán đoán xem tôi có thuộc loại ranh con láu cá dụ dỗ để phá đời con gái của Vallie yêu dấu của họ không, và lỡm nàng về chuyện cưới hỏi để rồi sau khi con ong đã tỏ đường đi lối về, liễu chán hoa chê thì sẽ quất ngựa truy phong vù đi mất dạng hay không.
    Cuối cùng ông O?TGrady đưa thẳng vào trọng điểm :
    - Khi nào hai anh chị định tiến hành lễ cưới đây?
    Tôi biết nếu tôi trả lời ấm ở, tôi có thể bị vỡ mồm dập mũi từ những cú đấm của ông bố và mấy ông chú, ông cậu, ngay tại chỗ và liền tức khắc. Tôi có thể thấy rằng ông bố ghét tôi vì chuyện đã ?ođóng ốc vít? cô con gái bé bỏng của ông trước khi cưới hỏi nàng. Nhưng tôi hiểu ông. Chuyện dễ hiểu quá mà. Vả chăng, tôi đâu có lừa dối. Tôi không bao ?ovờ? lừa dối ai. Hay là tôi tự nghĩ thế, cho nên tôi cười thẳng thắn và đáp :
    - Ngay sáng mai, nếu hai bác cho phép!
    Tôi cười bởi vì tôi biết câu trả lời đó làm họ yên tâm nhưng lại là câu trả lời mà họ không thể chấp nhận ngay. Họ không thể chấp nhận bởi vì như vậy tất cả bạn bè của họ sẽ nghĩ rằng chắc cô Vallie đã mang bầu nên mới phải gấp thế?
    Cuối cùng chúng tôi thỏa thuận thu xếp vào một ngày khoảng hai tháng sau để sẽ có thông báo chính thức và chuẩn bị lễ cưới cho được long trọng sự thể. Đối với tôi, như thế cũng ổn. Tôi không biết chắc là chúng tôi có thực sự yêu nhau hay không. Tôi hạnh phúc và thế là đủ. Tôi không còn cô độc, và có thể bắt đầu câu chuyện đời thực sự của mình. Cuộc sống sẽ hướng ngoại hơn để quân bình lại bản chất hướng nội tự nhiên nơi tôi. Sẽ có một gia đình với vợ con đề huề và gia đình bên vợ sẽ là gia đình của tôi. Sẽ định cư nơi một khu nào đấy của thành phố này, sẽ là thành phố của tôi. Sẽ không còn là một cá thể cô đơn trơ trọi nữa. Chúng tôi sẽ tổ chức những ngày lễ và những ngày sinh nhật. Nói vắn tắt là, lần đầu tiên trong đời, tôi sẽ có cuộc sống bình thường. Cuộc sống quân ngũ trước đây thực sự cũng không có gì đáng kể nữa. Và trong mười năm tới, tôi sẽ làm việc để xây dựng địa vị của mình trong xã hội.
    Những người duy nhất tôi biết mình sẽ mời dự dám cưới là anh tôi, Artie, và vài bạn thân ở trường viết văn.
    Nhưng có một vấn đề. Tôi phải giải thích cho Vallie rằng tên thực của tôi không phải là Merlyn. Hay đúng hơn tên gốc của tôi không phải là Merlyn. Sau chiến tranh tôi đã đổi tên mình một cách hợp pháp.
    Tôi phải giải thích cho quan tòa rằng tôi là một nhà văn và rằng Merlyn là cái tên tôi chọn làm bút danh. Tôi nêu ra cái tên Mark Twain làm thí dụ. Quan tòa gật đầu như thể ông ta từng biết hàng trăm nhà văn đã làm việc đó.
    Sự thực là vào thời đó, tôi mang cảm thức huyền nhiệm về việc viết văn. Tôi muốn nó thuần tuý, không bị vẩn đục. Tôi sợ trở thành gượng gạo nếu có ai đó biết điều gì về tôi và biết rõ tôi là ai. Tôi muốn viết về những con người phổ quát.
    Chính nhờ những mối quan hệ chính trị của ông bố vợ O?TGrady, tôi có được việc làm như một nhân viên dân sự Liên bang, một Trưởng phòng văn thư GS-6 của các Đơn vị dự bị của quân đội Mỹ.
    Sau khi có con, đời sống hôn nhân có phần tẻ nhạt nhưng vẫn còn hạnh phúc. Vallie và tôi chẳng bao giờ đi ăn ngoài. Vào những ngày lễ, ngày nghỉ, chúng tôi đến ăn uống với gia đình nàng hay đến nhà anh Artie của tôi.
    Khi tôi làm việc ban đêm, nàng và các bạn ở cùng chung cư sẽ đi thăm viếng lẫn nhau. Nàng làm bạn với nhiều người. Vào những đêm cuối tuần, nàng sẽ đi thăm các căn hộ của họ khi họ tổ chức những party nho nhỏ, còn tôi ở lại giữ nhà, trông chừng bọn trẻ và viết lách. Tôi chẳng bao giờ đi đâu. Khi đến lượt nàng khoản đãi, tôi ghét chuyện ấy và tôi đã không khéo giấu được sự bực mình.
    Và Vallie bực vì chuyện ấy. Tôi nhớ một lần tôi vào phòng ngủ để trông chừng đám nhóc và đọc mấy trang bản thảo. Vallie rời bỏ đám khách để đến tìm tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên được tia nhìn bị xúc phạm khi nàng thấy tôi chăm chú đọc bản thảo, như vậy hiển nhiên là tôi rất miễn cưỡng trong việc quay lại với nàng và các bạn nàng.
    Chính sau một trong những vụ việc lặt vặt đó mà tôi phát ốm lần đầu tiên. Tôi thức giấc lúc hai giờ sáng và thấy đau quặn thắt bao tử và khắp cả lưng.
    Tôi không đủ tiền để đi khám bác sĩ tư, vậy nên ngày hôm sau tôi đến bệnh viện Cựu chiến binh và rồi họ làm mọi thứ xét nghiệm trong vòng một tuần lễ. Họ không thể tìm thấy cái gì, nhưng rồi tôi lại bị cơn đau khác tấn công dữ dội và chính từ những triệu chứng lâm sàng, họ chẩn đoán là tôi bị đau túi mật.
    Một tuần sau, tôi trở vào bệnh viện với cơn đau khác, và họ tống đầy moóc-phin vào người tôi. Phải bỏ hai ngày làm việc. Thế rồi vào khoảng một tuần trước Giáng Sinh, ngay lúc sắp hoàn tất công việc ban đêm, tôi lại bị một cơn đau đến xanh mặt (Tôi chưa kể rằng tôi đang làm thêm buổi tối cho một ngân hàng để kiếm tiền tiêu vào dịp lễ Noël). Cơn nhức nhối chịu không nổi.
    Nhưng tôi nhớ tôi có thể đến bệnh viện Cựu chiến binh ở đường Hai mươi ba. Tôi kêu một chiếc taxi chở và bỏ tôi xuống khoảng nửa dãy phố cách cổng vào. Lúc đó đã quá nửa đêm. Khi chiếc taxi đi xa, cơn đau tấn công tôi kịch liệt đau quằn quại như điên. Tôi quỳ gối, ôm bụng, gập cong người trên đường phố tối mờ. Cơn đau tỏa ra khắp lưng tôi. Tôi nằm bẹp xuống hè phố lạnh giá. Không có ai chung quanh, chẳng có ai để giúp tôi. Cổng vào bệnh viện còn cách cả trăm bước. Tôi bị cơn đau làm tê liệt đến không còn nhúc nhích nổi. Tôi cũng hết còn thấy sợ nữa. Thật ra, tôi đang mong ước phải chi mình chết đi, để cho cơn đau cũng tiêu đời luôn. Đếch cần phải để lại một lời trối trăng cuối cùng nào cho vợ con hay ông anh yêu quý của mình. Chỉ muốn mình tan biến vào hư không. Có một lúc tôi đã nghĩ đến nhân vật Merlyn huyền thoại.
    Đúng rồi, tôi chẳng phải là một pháp sư tài ba nào cả. Tôi nhớ mình đã một lần lăn tròn để mong dừng lại cơn đau và lăn đến lề vỉa hè, sát miệng cống. Cái nắp đậy miệng cống đã trở thành chiếc gối cho tôi tựa đầu.
    Và giờ đây tôi có thể thấy những ánh đèn Noël nhấp nháy trang trí cho một cửa hàng gần đó. Cơn đau rút xuống một chút. Tôi nằm đó, nghĩ rằng mình là một con thú tật nguyền, một sinh vật thật yếu đuối, mỏng manh, giòn vỡ. Này đây tôi là một nghệ sĩ đã có một quyển sách được xuất bản, và hơn một nhà phê bình đã từng gọi tôi là thiên tài, một trong những niềm hy vọng của nền văn học Hoa Kỳ. Thế mà niềm hy vọng đó lại đang hấp hối như một con chó bên miệng cống. Mà chẳng phải lỗi tại tôi. Chỉ vì tôi không có tiền trong nhà băng. Chỉ vì chẳng có ai thực lòng quan tâm tôi sống hay chết. Đó là sự thật bao trùm toàn bộ vấn đề. Lòng thương thân cũng có tác dụng gần như thuốc phiện.
    Tôi không biết phải mất bao lâu mới bò ra khỏi miệng cống. Không biết phải mất bao lâu để bò đến cổng vào bệnh viện, nhưng cuối cùng tôi cũng đến cái vòng cung ánh sáng kia. Tôi nhớ người ta đặt tôi vào một chiếc ghế đẩy và đưa tôi đến phòng cấp cứu, tôi trả lời những câu hỏi và rồi như có phép ma thuật, tôi nằm trong một chiếc giường trắng ấm áp, tôi thấy buồn ngủ một cách khoan khoái, không đau đớn. Tôi biết họ đã tiêm moóc-phin.
    Khi tôi thức giấc, một tay bác sĩ trẻ đang xem mạch. Tay này trước đây đã điều trị cho tôi, tên ông ta là Cohn. Ông ta cười và nói :
    - Họ đã gọi vợ ông. Bà ấy sẽ đến đây chăm sóc ông khi mấy đứa trẻ đã đến trường.
    Tôi gật đầu và nói :
    - Tôi đoán là mình không thể đợi đến Noël cho cuộc phẫu thuật đó.
    Bác sĩ Cohn trông có vẻ hơi nghĩ ngợi và rồi ông reo lên vui vẻ :
    - Được rồi, đã đến thế này tại sao ông không đợi đến sau Giáng Sinh? Tôi định thời biểu vào ngày hai mươi bảy. Ông có thể hưởng đêm Noël vui vẻ, sau đó mình sẽ tính.
    - OK. - Tôi nói.
    Tôi tin ông ấy. Ông ta bảo với bệnh viện xếp tôi vào danh sách bệnh nhân ngoại trú. Ông ta là người duy nhất có vẻ hiểu được khi tôi nói rằng tôi không muốn giải phẫu trước ngày Noël. Tôi nhớ lời ông nói: ?oTôi không rõ ông có ý nói chuyện gì nhưng nhất trí với ông là có muốn mổ xẻ gì cũng hãy để đến sau lễ rồi tính?.
    Tôi không thể giải thích rằng mình phải tiếp tục làm hai việc cho đến lễ Giáng sinh để các con của tôi có được đồ chơi và quần áo mới và vẫn còn niềm tin vào ông già Noël.
    Rằng tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm đối với gia đình, hạnh phúc của gia đình, đó là điều duy nhất tôi có được.
    Tôi vẫn luôn nhớ đến vị bác sĩ trẻ đó. Trông ông ta thật giống một diễn viên điện ảnh đóng vai bác sĩ, ngoại trừ ông ta rất khiêm cung hòa nhã, rất xuề xòa dễ mến.
    Ông ký giấy cho tôi về nhà với tư cách bệnh nhân ngoại trú, cấp cho tôi một mớ moóc-phin để giảm đau. Nhưng ông ta có những lý do riêng. Vài ngày sau khi mổ, ông ta bảo tôi, và tôi có thể thấy ông vui sướng như thế nào khi nói điều ấy với tôi :
    - Nghe này, ông là một người còn trẻ bị sỏi mật mà các cuộc xét nghiệm không tìm thấy gì. Chúng tôi tiếp tục chẩn đoán qua các triệu chứng lâm sàng. Nhưng chẳng có gì. Tôi đã xem rất kỹ. Khi về nhà, ông đừng lo ngại gì. Ông sẽ lại tốt như một cỗ máy mới toanh ấy thôi.
    Vào lúc đó, tôi không biết ông ta muốn nói cái quỷ gì. Chỉ sau đó gần cả năm tôi mới biết là ông ta đã sợ tìm thấy bệnh ung thư nơi tôi. Và đó là lý đo tại sao ông ta đã không muốn giải phẫu cho tôi trước lễ Giáng Sinh mà muốn để tôi còn được hưởng một dịp lễ Noel vui vẻ trước khi lên đường về chầu Chúa!
    --------------------------------------------------------------------------------
    [1] G.I: quân nhân Mỹ.
  7. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Chương 6
    Tôi nói với Jordan, Cully và Diane về chuyện anh tôi, Artie và vợ tôi, Vallie, đến thăm và chăm sóc tôi hàng ngày như thế nào, trong khi vợ của Artie lo chăm sóc lũ nhóc của chúng tôi. Tôi thấy Cully mỉm cười có vẻ e thẹn.
    - Được rồi. - Tôi nói - Cái vết sẹo mà tôi đưa các bạn đó là vết mổ sỏi mật, chứ chẳng phải là vết đạn súng liên thanh. Nếu các anh có tí trí tuệ, hẳn các anh đã biết thừa đi rằng, thằng nào lỡ ăn nhiều kẹo đồng như vậy thì còn sống thế nào được để mà nói phét.
    Cully vẫn tiếp tục cười chúm chím, coi bộ ngây thơ nhưng lại ngầm ý đểu. Anh ta nói :
    - Có lúc nào cái ý tưởng này chạy ngoằn ngoèo qua đầu óc cậu không, rằng thì là khi anh cậu và vợ cậu rời bệnh viện, có thể hai người vù đến một bãi đáp nào đó đánh một quả nhanh, trước khi về nhà? Có phải đó là lý do khiến cậu xa vợ?
    Tôi cười muốn vỡ bụng, và tôi biết mình phải nói với họ về Artie đôi chút.
    - Anh ấy rất bô trai. - Tôi nói - Chúng tôi trông giống nhau lắm, nhưng anh ấy lớn tuổi hơn thôi sự thật thì tôi là một thứ phiên bản viết bằng than hoạt tính của ông anh tôi. Đôi môi tôi quá dày. Túi mắt tôi quá trũng sâu. Lỗ mũi quá bự. Trông tôi có vẻ quá thừa sinh lực. Nhưng các bạn nên thấy tận mặt Artie. Tôi bảo họ rằng lý do tôi cưới Vallie chính vì nàng là người duy nhất trong số các cô bạn gái của tôi đã không mê ông anh điển trai của tôi.
    Anh Artie của tôi phải nói là đẹp trai ở mức độ thanh thoát đến khó tin. Đôi mắt anh giống như đôi mắt của các bức tượng Hy Lạp. Tôi nhớ khi cả hai chúng tôi còn là hai chàng trai trẻ độc thân, thì biết bao cô gái đã si mê anh, đã khóc như mưa vì anh, dọa tự tử nếu không lấy được anh. Và anh đã rất bối rối, phiền muộn vì chuyện đó. Bởi vì thực sự anh không bao giờ nhận thức rõ nét đẹp của mình. Anh còn hơi có ý tự ti vì thấy mình có phần thấp bé, với tay chân đều mảnh dẻ, nhỏ nhắn. ?oXinh xắn, dễ thương như một em bé? - một cô đã từng thốt lên với vẻ ngưỡng mộ!
    Nhưng điều khiến Artie khổ tâm lại chính là cái ma lực hấp dẫn phái nữ đó ở nơi anh. Cuối cùng anh đâm ra ghét nó. Ôi, còn tôi lại thèm khát nó biết bao! Chưa từng có cô gái nào si tôi kiểu cuồng dại, cuống quýt như thế. Giờ đây, tôi thích nó biết bao, sự si tình mê đắm vì những nét ngoại hình hấp dẫn, cái tình yêu chẳng phải có được vì những đức tính như lòng nhân hậu, bản lĩnh, thông minh, tài ba trí tuệ, hay duyên dáng ý nhị, hay sức sống mạnh... Nói vắn tắt là, tôi thèm muốn biết bao được yêu theo cách không cần phải nhọc công tìm kiếm, không phải tốn quá nhiều hơi sức để chinh phục. Tôi thích thứ tình yêu đó theo cách tôi thích nhưng khoản tiền ?ohoạnh tài? vớ được khi gặp vận đỏ trong cờ bạc.
    Artie thường mặc những bộ quần áo không hợp với người anh. Anh cố ý ăn mặc theo cách không hợp với ngoại hình của mình, cố ý làm giảm đi vẻ hấp dẫn của mình. Anh chỉ có thể thấy thoải mái và thể hiện con người tự nhiên của mình với những ai anh thực sự quan tâm và cảm thấy an toàn. Không thì anh chỉ biểu hiện một nhân cách mờ nhạt vô bản sắc, theo kiểu vô thưởng vô phạt, để giữ mọi người ở một cự ly vừa phải. Nhưng ngay cả với thế thủ kín kẽ như vậy, anh vẫn tiếp tục vướng mắc vào những mối tơ tình rối rắm ngoài ý muốn. Bởi thế anh phải lấy vợ khi còn rất trẻ và có lẽ là người chồng trung thành duy nhất ở cái thành phố New York đầy rẫy những động nữ quái, hồ ly này.
    Trong lúc làm việc với tư cách là chuyên viên nghiên cứu sinh hóa cho Cục quản lý lương thực và Hóa dược liên bang thì những phụ tá và nhân viên nữ thuộc quyền cũng tranh nhau si tình anh. Cô bạn thân nhất của vợ anh và chồng của cô ta chiếm được lòng tin cậy của anh và họ đã có một tình bạn lớn trong khoảng năm năm.
    Artie buông lơi phòng thủ. Anh tin tưởng họ. Anh bộc lộ bản ngã tự nhiên của mình. Đùng một cái cô bạn thân của vợ anh si mê anh, phá vỡ cuộc hôn nhân với chồng và công bố tình yêu của mình trước toàn thể thế giới. Hành động đó tạo ra vô khối rắc rối và nghi ngờ từ phía vợ của Artie. Đó cũng là lần duy nhất tôi thấy anh nổi giận với chị. Một cơn giận chết người. Chị kết án anh đã khuyến khích sự mê đắm của ả kia.
    Anh nói với chị bằng giọng lạnh lùng nhất mà tôi từng nghe một người đàn ông nói với vợ mình :
    - Nếu cô tin điều đó, thì hãy ra khỏi đời tôi.
    Một câu nói rất khó tưởng tượng ở nơi anh khiến vợ anh gần như bị suy sụp tinh thần vì hối hận. Tôi thực sự nghĩ là chị ấy hy vọng anh có lỗi để chị có thể nắm lại anh phần nào. Bởi vì chị hoàn toàn ở trong tầm quyền lực của anh.
    Chị ấy biết một điều về anh mà tôi cũng biết nhưng rất ít người khác biết được. Anh không thể chịu nổi việc mình gây đau khổ cho người khác. Bất kỳ người nào hay bất kỳ vật gì. Anh không bao giờ có thể trách móc ai. Đó là lý do tại sao anh ghét những người đàn bà si tình anh.
    Tôi nghĩ anh là một người nhiều nhục cảm, lẽ ra anh đã có thể yêu rất nhiều phụ nữ một cách dễ dàng và hưởng thụ điều đó, nhưng anh không bao giờ có thể chịu đựng nổi những xung đột. Thực tế là vợ anh nói rằng điều duy nhất nàng còn thiếu trong quan hệ vợ chồng đó là nàng có thể sử dụng một đôi lần đấu đá. Không phải là nàng chẳng bao giờ xung đột với Artie. Đã là vợ chồng sao tránh khỏi. Nhưng nàng nói rằng những cuộc đấu đá giữa họ chỉ là những vụ đấm một chiều, tất nhiên là theo cách hình dung tượng trưng. Nàng đã chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu và rồi anh sẽ quét đi với một nhận xét lạnh lùng khiến nàng bật khóc nức nở.
    Nhưng với tôi thì khác. Anh đối xử với tôi như với một đứa em nhỏ. Anh hiểu tôi hơn cả vợ tôi nhiều. Và anh không bao giờ nổi giận với tôi.
    Tôi phải mất hai tuần lễ để hồi phục từ cuộc giải phẫu trước khi tôi đủ khỏe để về nhà. Vào ngày cuối ở bệnh viện, tôi nói lời từ giã bác sĩ Cohn và ông chúc tôi may mắn.
    Cô điều dưỡng mang quần áo tới cho tôi và bảo tôi phải ký một số giấy tờ trước khi tôi có thể rời viện. Cô đi kèm tôi đến văn phòng. Tôi thực sự cảm thấy buồn bực khi không có ai đến để đưa tôi về nhà. Chẳng có người bạn nào. Chẳng có người thân nào trong gia đình. Cả Artie.
    Tất nhiên là họ không biết rằng tôi đang về nhà một mình. Tôi đang thấy mình như một đứa con nít chẳng được ai yêu thương, chăm sóc. Tôi phải về nhà một mình, sau một cuộc phẫu thuật nghiêm trọng, trong xe điện ngầm, như thế coi được không? Lỡ tôi thình lình bị ngất hay đột quỵ thì sao? Ôi Chúa? Tôi thấy buồn bực quá. Rồi tôi phá ra cười.
    Sự thực là Artie có hỏi ai sẽ đưa tôi về nhà và tôi bảo là Vallie. Vallie nói nàng sẽ đến bệnh viện, và tôi đã bảo nàng rằng, thôi khỏi, tôi sẽ kêu taxi nếu Artie không kêu được. Vậy là nàng giả định rằng tôi đã bảo Artie. Còn đám bạn bè tôi tất nhiên nghĩ rằng hẳn là phải có ai đó trong gia đình đưa tôi về. Sự thực trong vấn đề này là tôi muốn nuôi dưỡng một mối phẫn uất theo kiểu oái ăm, buồn cười. Để chống lại mọi người.
    Ngoại trừ là có ai đó lẽ ra đã phải biết. Tôi vẫn luôn nuôi dưỡng chút tự hào (rởm) là mình có thể tự túc mọi thứ. Rằng tôi đếch cần mặt nào lo cho tôi. Rằng tôi có thể sống hoàn toàn đơn độc và thu mình vào nội tâm.
    Nhưng lần này tôi lại mong muốn một biểu hiện tình cảm quá mức mà thế giới vẫn dọn ra ê hề.
    Và thế là khi tôi quay về khu bệnh nhân và thấy Artie đang xách cái vali của tôi, hầu như tôi muốn tuôn trào nước mắt. Đầu óc tôi tan biến đi và tôi ôm chầm lấy anh. Đó là một trong những lần hiếm hoi trong đời mà tôi làm điều đó. Rồi tôi vui sướng hỏi :
    - Làm thế nào mà anh biết rằng hôm nay em xuất viện?
    Artie cười buồn, vẻ mỏi mệt :
    - Chú thật nhảm. Tôi gọi Vallie. Cô ấy nói cô nghĩ rằng tôi đang đón chú, rằng chú đã bảo cô ấy như thế?
    - Tôi đâu có nói với nàng như thế?
    - Ồ thôi nào. - Artie nói. Anh nắm lấy cánh tay tôi, dẫn tôi ra khỏi khu bệnh nhân - Tôi biết phong cách của chú rồi. - Anh nói - Nhưng như thế là không tốt với những người vẫn lo lắng cho chú. Chú làm như thế là không phải với họ.
    Tôi không nói gì cho đến khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện và ngồi vào trong xe của anh :
    - Em đã nói với Vallie rằng anh có thể đến. Em không muốn nàng phải nhọc công vì chuyện không đáng gì.
    Artie đang lái xe giữa đám xe cộ dày đặc nên anh không thể nhìn tôi. Anh nói bình thản nhưng có lý có tình :
    - Chú không thể làm như thế với Vallie. Chú có thể hành động như vậy với tôi, được thôi. Nhưng làm như thế với Vallie là không được.
    Anh hiểu tôi như không ai trên đời có thể hiểu được tôi đến thế. Tôi không cần phải giải thích rằng tôi đã thấy mình là kẻ thua cuộc tệ hại đến như thế nào. Việc tôi không thành công trong tư cách là một nghệ sĩ đã làm tôi nao núng tinh thần; nỗi xấu hổ về sự thất bại trong việc lo cho vợ con đã làm tôi lạc hướng. Tôi không thể yêu cầu ai làm bất cứ điều gì cho mình. Tôi không chịu nổi việc yêu cầu ai đó đưa tôi từ bệnh viện trở vê nhà.
    Ngay cả vợ tôi.

  8. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Khi chúng tôi về đến nhà, Vallie đang chờ tôi. Nàng mang một cái nhìn ngơ ngác, sợ hãi trên khuôn mặt khi nàng hôn tôi. Ba người chúng tôi ngồi uống cà phê trong nhà bếp. Vallie ngồi xích lại gần tôi và vuốt ve tôi :
    - Em không hiểu nổi. - Nàng nói - Tại sao anh không kể với em?
    - Bởi vì chú ấy muốn làm người hùng. - Artie nói.
    Nhưng anh nói thế nhằm đánh lạc hướng thôi. Anh biết tôi không muốn nàng biết là thực sự tôi đã suy sụp tinh thần đến mức nào. Tôi đoán là anh nghĩ rằng không nên để cho nàng biết điều ấy. Và ngoài ra, anh đặt niềm tin nơi tôi. Anh biết tôi sẽ bật dậy. Rằng tôi sẽ ổn thôi. Ai mà chẳng có lúc xuống tinh thần. Ngay cả anh hùng cũng có lúc thấm mệt.
    Sau chầu cà phê, Artie ra đi. Tôi cám ơn anh và anh đáp lại tôi bằng nụ cười nhạo báng nhưng tôi có thể thấy rằng anh lo lắng cho tôi. Tôi để ý thấy một tia nhìn co thắt trên khuôn mặt anh. Cuộc sống bắt đầu làm anh hao mòn. Khi anh ra khỏi nhà, Vallie dìu tôi vào giường để nghỉ ngơi. Nàng giúp tôi cởi bỏ quần áo, rồi cũng trần truồng nằm xuống giường cạnh tôi.
    Tôi rơi ngay vào giấc ngủ. Tôi cảm thấy bình yên.
    Sự tiếp xúc với cái cơ thể ấm áp của nàng, đôi tay nàng mà tôi tin cậy, cái miệng không phản bội của nàng, và đôi mắt, và làn tóc đưa tôi vào giấc ngủ êm đềm hơn bất kỳ viên thuốc ngủ nào. Khi tôi thức dậy, nàng đã đi. Tôi có thể nghe tiếng nàng trong nhà bếp và tiếng của bọn trẻ về nhà từ trường. Mọi việc hình như ổn cả, đâu vào đấy Đối với tôi đàn bà là... cung thánh, là nơi ẩn náu, dù được sử dụng cho mục đích vị kỷ, nhưng làm cho mọi chuyện khác trở nên có thể chịu đựng được. Làm thế nào mà tôi hay bất kỳ người đàn ông nào khác, chịu đựng được mọi nỗi khảm kha ma chiết của đời sống nếu không có chốn bảo bọc thâm nghiêm kia. Lạy Chúa có lẽ tôi sẽ về nhà mà lòng đầy lo lắng về công việc, sốt vó về nợ nần, cứ nhập tâm về thất bại tối hậu của mình trong đời sống bởi vì tôi sẽ chẩng bao giờ là một nhà văn thành công. Và mọi nỗi đau sẽ tan biến bởi tôi sẽ dùng bữa tối cùng với gia đình, tôi sẽ kể chuyện cho lũ trẻ và tôi sẽ hưởng hương đêm với người vợ yêu trong niềm tin cậy hoàn toàn. Có vẻ như một phép lạ. Và tất nhiên rồi, cái phép lạ thực sự đó là không chỉ Vallie và tôi, nhưng còn vô số hàng triệu triệu những người đàn ông khác với bầu đoàn thể từ của họ nữa. Và trong hàng ngàn, hàng vạn năm. Khi tất cả qua đi, cái gì sẽ giữ con người lại với nhau. Cũng chẳng sao nếu chẳng phải chỉ toàn là tình yêu và đôi khi có thể chỉ là hận thù thuần tuý. Nhưng bây giờ tôi đã có một lịch sử.
    Và rồi mọi thứ vẫn trôi tuột đi xa...
    Ở Vegas, tôi kể lại toàn bộ chuyện này qua những mảnh rời, đôi khi qua những lúc nhâm nhi ở quầy bar, đôi khi trong buổi ăn nhẹ sau nửa đêm ở quán cà phê. Và khi tôi chấm dứt, Cully nói :
    - Chúng tôi vẫn chưa hiểu tại sao cậu lại rời xa vợ cậu?
    Jordan nhìn anh ta với vẻ coi thường.
    Jordan đã thực hiện phần còn lại của cuộc hải hành trên chiếc thuyền viễn xứ, vượt quá tôi xa lắc.
    - Tôi đã bỏ vợ con đâu nào? - Tôi nói - Tôi chỉ mới nghỉ ngơi thư giãn tí thôi mỗi ngày tôi vẫn viết thư vấn an cụ thân mẫu của các con tôi cơ mà. Có những buổi sáng tôi cảm thấy hình như mình thích về nhà và sắp bước lên máy bay.
    - Thật thế sao? - Jordan hỏi. Không hề có ý mỉa mai, nhạo báng. Anh thật sự muốn biết.
    Diane không nói gì, nàng rất kiệm lời. Nhưng giờ đây nàng vỗ lên đầu gối tôi và nói :
    - Em tin anh.
    Cully nói với nàng :
    - Căn cứ vào đâu mà cô lại đi tin vào bất kỳ thằng vớ vẩn nào?
    - Phần lớn đàn ông đều nhảm nhí cả! - Diane nói - Nhưng Merlyn thì không, đúng ra là chưa.
    - Cám ơn cô nương đã có lời chiếu cố đặc biệt đối với tại hạ. - Tôi nói.
    - Rồi anh cũng sẽ đến chỗ đấy thôi. - Diane nói, lạnh.
    Tôi không thể cương được :
    - Thế em nghĩ sao về Jordan?
    Tôi biết nàng mết Jordan. Cũng như Cully, Jordan không biết bởi vì anh ta không muốn biết và bất cần.
  9. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Nhưng giờ đây anh quay về phía Diane với khuôn mặt dò hỏi một cách lịch sự như thể anh ta quan tâm tới ý kiến của nàng. Vào đêm đó trông anh có vẻ suy sụp thực sự.
    Xương mặt anh bắt đầu nhô ra qua lớp da trắng bệch đầy vẻ bệnh hoạn.
    - Không, em không nói anh. - Cô phân trần với anh.
    Và Jordan quay đầu qua chỗ khác. Anh không muốn nghe điều ấy.
    Cully mặc dù trông rất cởi mở và dễ làm thân, lại là người sau cùng thổ lộ tâm sự, và rồi giống như mọi người trong đám, anh ta cũng giữ lại phần cốt lõi nhất, mà tôi không phát hiện ra, mãi cho đến nhiều năm sau này. Trong khi đó, anh ta vẫn đưa ra một bức tranh trung thực về nhân cách của mình, hay có vẻ như thế. Chúng tôi đều biết anh ta có mối quan hệ bí mật nào đó với ông chủ khách sạn, Gronevelt. Nhưng cũng đúng anh ta là một tay chơi thoái hoá. Jordan không mấy hứng thú với Cully nhưng tôi phải nhận rằng mình có. Mọi cái gì vượt ra khỏi khuôn khổ bình thường đều làm tôi quan tâm. Tôi không đưa ra những phán đoán đạo đức. Tôi cảm thấy mình đứng trên mọi chuyện thị phi, vì đã trở thành môn đồ đời thứ... tám mươi mấy của thầy Lão, thầy Trang từ lâu rồi. Nên chỉ nghe thôi, miễn bình? Bởi bình kiểu nào cũng bị đụng. Không đụng bên này thì lại đụng bên kia, dễ bị chúng chửi lắm!
    Cully là một tấm gương giáo dục. Và là một nguồn cảm hứng. Chưa từng có ai chơi trên cơ anh ta được. Chỉ anh ta chơi lấn sân người ta thì có. Một bản năng mưu sinh thoát hiểm rất tinh nhạy và biến hoá. Một khát vọng sống sôi nổi, đặt cơ sở trên tính vô luân, bất cần những nguyên tắc đạo lý.
    Tuy vậy, anh ta lại rất dễ ưa. Anh có óc hài hước, biết tạo sự vui nhộn, quan tâm đến mọi thứ, có khả năng phiếm luận về mọi đề tài có thể quan hệ với phụ nữ theo một phong cách hoàn toàn phi tình cảm và rất hiện thực sống sượng, khiến phụ nữ nhăn mặt như cắn phải trái me chua nhưng vẫn rất khoái, muốn cắn tới hoài?
    Mặc dầu sự kiện là anh ta bị ?oviêm màng túi? kinh niên, song anh ta vẫn có khả năng rủ rê bất cứ em gái nào đang làm việc trong khách sạn này đi du lịch dã ngoại, lên đỉnh Vu Sơn vầy cuộc mây mưa mà không phải tốn đồng nào, chỉ hao tí nước bọt qua cái miệng tán rất dẻo của anh ta. Những câu chuyện lãng mạn ngọt ngào hơn đường cát, mát hơn đường phèn khiến các em rất đẹp lòng phỉ dạ, sẵn lòng coi tình cảm có giá hơn những đồng đô-la bẩn thỉu kia nhiều! Nói đại thể là anh ta có lắm ngón nghề làm các em mê mệt, kể cả khi các em bị anh ta cố tình chơi lỡm cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không nói gì được anh ta. Mà có nói cũng đâu đủ lợi khẩu để đấu lại với miệng lưỡi lẻo lự của anh ta. Cho nên thôi thì lỡ dại một lần thì hẵng lấy làm bài học nhớ đời mà kiềng mặt anh ta vậy. Vả chăng, nghĩ cho cùng, các em chẳng lỗ lã gì mấy. Coi như thỉnh thoảng ?olàm công quả? một lần để ban phước cho kẻ khó vậy!
    Mà anh ta làm vậy chẳng phải để tiết kiệm tiền bạc đâu. Có bao nhiêu tiền thì Cully cũng nướng vào các cuộc đỏ đen hết. Anh ta làm thế vì cảm thức quyền lực, rằng mình có thể ?okhiển? được các em như di chuyển các quân cờ. Anh ta đặc biệt cảm thấy bị thách thức nếu cô gái nổi tiếng kén cá chọn canh, chỉ ******** với người nào mình thích mà thôi.
    Gặp phải các cô thực sự cứng cạy, Cully phải đi những nước cờ cao hơn, nghĩa là phức tạp hơn. Anh chàng sẽ cố gắng len lỏi vào trong đầu óc các nàng, bơm các nàng với những lời bốc thơm đến ngạt mũi. Than thở về tình trạng bất lực của mình trừ phi có hứng thú thật sự hoặc hiểu rõ về cô gái. Anh ta sẽ gửi tặng các nàng vài ba món quà nho nhỏ, nhét vào ví họ những tờ hai mươi đô-la để các em đi xe. Tuy thế vẫn có những em tinh khôn sẽ không để anh đặt chân vào cửa phòng em. Trong trường hợp đó, anh sẽ chuyển kênh các em. Anh sẽ bắt đầu nói về một người bạn nào đó vừa giàu có lại rất ư dễ thương và tốt bụng, thích quan tâm đến các em thuần túy chỉ vì tình bạn. Người bạn đó sẽ gặp họ để uống một chầu cho vui. Đó là một nghiệp chủ lớn kinh doanh quần áo thời trang ở New York hay một tay đại lý xe hơi ở Chicago.
    Cully sẽ nói với cô gái đi dùng bữa với bạn anh ta. Đi ăn tối với một người đàn ông giàu có, sang trọng, dễ mến có gì đâu mà ngại? Vả chăng, em đâu phải còn ?ogin?, còn ngây thơ trong trắng chửa biết đời là cái chi chi mà hòng gạt em? Hồ ly tinh giấu đuôi đây này ngán mặt thằng nào! Không có gì để mất vậy tại sao không dám chơi để may ra vớ được chẳng con thu, con chim thì cũng con tôm, con tép?
    Thế là hai người đi ăn tối. Anh chàng kia sẽ nhét vào ví em vài trăm đô-la để em đi xe hoặc hôm sau sẽ gửi cho em một món quà đáng giá. Anh chàng lúc nào cũng lịch sự, duyên dáng, không bao giờ thúc ép.
    Nhưng sẽ có những phần áo lông thú, xe hơi bóng lộn nhẫn kim cương nhiều carats được nhìn thoáng thấy trong tương lai. Cô gái sẽ lên giường với ông bạn giàu sang đó. Và sau khi anh ta biến, cô gái kia không kịp níu áo chàng, đành nhào vào lòng Cully để kiếm lô an ủi.
    Cully không hề biết ân hận. Lập trường anh ta là mọi phụ nữ chưa chồng đều là những ?ogái chơi không chuyên? mồi chài bạn với những mánh lới quảng cáo tân kỳ, kiểu này hay kiểu khác, kể cả tình yêu chân thành, và rằng, do đó bạn có quyền chơi xỏ lại họ. Anh chỉ tỏ ra chút lòng trắc ẩn với những cô gái thực sự khù khờ, cảm thấy nhục nhã khi bị gạt và âm thầm chịu đựng, không nói gì. Đôi khi anh ta sẽ đi tìm các nàng và nếu các nàng thực sự quẫn bách về tiền bạc, anh sẽ nói với họ rằng đó chỉ là chuyện đùa chơi và sẽ nhét cho họ một vài trăm đô-la. Và đối với Cully đó là một trò đùa. Một chuyện vui để kể cho đám bạn tạp nham, linh tinh của anh ta nghe chơi. Cả bọn sẽ cười hô hố và chúc mừng anh ta không bị các em trấn lột. Những tay chơi đểu này đều có ý thức cảnh giác cao độ đối với đàn bà, coi đàn bà là kẻ thù truyền kiếp, nhưng kẻ thù này lại nắm giữ những ?otrái cấm? quá ngon mà đàn ông luôn thèm thuồng đến rỏ dãi, đó là hai quả tuyết lê mơn mởn và trái điều lộn hột có đủ vị chua, chát, mặn, nồng? Cái mâm tam quả không thể thiếu trong món tráng miệng cho đàn ông! Thế nhưng bọn họ lại bất bình cho rằng mình phải trả giá cắt cổ, phải đầu tư quá nhiều tiền bạc, thời gian và công sức mới hưởng cái phần thưởng phù du kia chỉ trong năm, mười phút. Họ cần sự bầu bạn của đàn bà, họ cần sự mềm mại của đàn bà ở chung quanh mình. Họ có thể trả tiền vé máy bay cả vài ngàn đô-la để đem các cô gái theo họ từ Vegas đến London chỉ nhằm có em ở bên cạnh. Nhưng họ vui vẻ chấp nhận chuyện đó. Xét cho cùng, cô nàng tội nghiệp phải khăn gói quả mướp, xa cha lìa mẹ, vượt qua năm non bảy núi và cả một đại dương để theo anh cùng.
    Kiếm được đồng tiền cũng chua lắm, chứ đâu dễ. Nàng phải lúc nào cũng ở trong tư thế ?oba sẵn sàng? hoặc là một cú ?obắt ốc vít? nhanh hoặc là một cú ?othổi kèn saxo? ngay trước bữa ăn mà không cần được báo trước hay những thủ tục lịch sự thông thường. Và nhất là không được tranh cãi hay nhiễu sự. Đây là con chim. Hãy nâng niu, cưng chiều nó. Đừng thắc mắc anh có yêu em không. Đừng có trì hoãn với câu ?oĐể ăn xong đã?. Đừng có nại lý do em muốn đi tham quan phong cảnh trước đã. Đừng có bảo là, để em ngủ tí đã, lát nữa đi cưng, bây giờ hãy khoan, để đêm nay đi, hay tuần tới, hay sau lễ Noël hẵng hay. Dẹp, dẹp ba cái trò dục hưỡn cầu mưa đó, đã bảo bây giờ nghĩa là ngay bây giờ! Phục vụ ân cần, nhanh chóng với đầy đủ mọi lớp lang bài bản, với tất cả các khoản và mọi thứ các cái? Là những tay chơi lớn, họ đòi hỏi mọi dịch vụ đều phải ?ođáng đồng tiền bát gạo?.
    Kiểu tán tỉnh của Cully, theo tôi thấy, có vẻ rất ma mãnh, thế nhưng đàn bà thích anh ta hơn những người đàn ông khác nhiều. Làm như thể họ hiểu anh, nhìn thấy rõ mọi mánh khóe của anh nhưng vẫn vui lòng chấp nhận mọi trò nỡm đó của anh, coi như chuyện đùa chơi. Một vài cô gái anh đã từng tặng cho quả lừa nhưng sau đó vẫn trở nên thân thiết với anh sẵn sàng siết ốc vít để anh đỡ cảm thấy cô đơn trống vắng. Và Trời ạ, có lần Cully ốm và thế là cả một binh đoàn giang hồ kiều nữ tấp nập đến phòng anh nơi khách sạn, rửa ráy cho anh, đút cho anh ăn rồi thổi kèn cho anh nghe những giai điệu du dương để làm cho anh thư giãn và đi vào giấc ngủ êm ái. Hiếm khi Cully nổi giận với cô gái nào, và khi đó anh sẽ nói một cách phũ phàng ?oCút xéo? ngắn gọn và rất đanh đá nhằm tạo hiệu ứng tàn phá. Có lẽ là một cuộc quay ngoắt 180 độ từ chỗ cảm mến mà anh tỏ ra với họ trước đó mà anh làm mất xấu. Và cũng có lẽ tại anh chẳng có lý do nào để đối xử tệ với nàng cho nên anh bèn phản ứng kiểu ngang phè như thế cho các nàng chán mà buông anh ra vì anh đã bội thực, hết ngốn nổi nữa?
    Nhưng mặc dầu chân tướng anh như thế, song cái chết của Jordan vẫn làm Cully dao động tinh thần. Anh ta nổi giận với Jordan. Anh cho vụ tự tử như một thách thức cá nhân. Anh tự thóa mạ về việc đã trùng trình không vồ ngay hai mươi ngàn đô-la để rồi xôi hỏng bỏng không trơ mỏ cả đám, nhưng tôi có cảm nhận rằng chuyện đó thực sự không làm anh tiếc nuối nhiều. Mấy ngày sau tôi vào casino và thấy anh đang đánh blackjack cho nhà cái. Anh đã nhận làm việc và không đánh bạc cho mình nữa. Tôi không thể tin rằng anh ta nghiêm chỉnh. Nhưng thực sự là thế. Theo như tôi biết có vẻ như anh đang nhất quyết tu tỉnh làm ăn!
  10. yem_dao_lang_lo

    yem_dao_lang_lo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    3.499
    Đã được thích:
    0
    Chương 7
    Một tuần lễ sau cái chết của Jordan, tôi rời Vegas, theo tôi nghĩ sẽ mãi mãi, và quay về New York.
    Cully tiễn ra phi trường và chúng tôi ngồi uống cà phê nơi trạm chờ tàu. Tôi hơi ngạc nhiên thấy rằng Cully thực sự dao động vì sự ra đi của tôi.
    - Cậu sẽ quay lại. - Anh nói - Mọi người đều quay lại với Vegas. Và tôi luôn có mặt tại đây. Rồi chúng ta lại sẽ có khoảng thời gian vui vẻ với nhau.
    - Tội nghiệp Jordan. - Tôi than thở.
    - Ờ - Cully nói - Mình sẽ không bao giờ, trong suốt cuộc đời có thể hình dung ra chuyện ấy. Tại sao anh ta làm chuyện đó? Phải chăng do ma đưa lối quỷ dẫn đường?
    - Anh ấy chẳng bao giờ có vẻ may mắn. - Tôi nói.
    Chúng tôi bắt tay khi nghe thông báo phải lên tàu.
    - Nếu về nhà, cậu có gặp chuyện buồn tình, hãy gọi cho mình. - Cully nói - Bọn mình chí cốt với chau mà. Mình mong được chia xẻ vui buồn với bạn. - Anh ta còn ôm tôi thắm thiết - Cậu là một con người hành động. - Anh ta nói - Cậu sẽ luôn luôn lao vào hành động. Như thế cậu sẽ luôn gặp rắc rối. Nhớ gọi cho mình.
    Thực sự tôi không tin là Cully nói thật lòng, mà chỉ đãi bôi thôi. Bốn năm sau, anh ta thành công lớn còn tôi lại gặp rắc rối to phải trình diện trước một hội thẩm đoàn đang truy tố tôi. Và khi tôi gọi Cully, anh đã bay ngay đến New York để giúp tôi.

Chia sẻ trang này