1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những khoảnh khắc trong cuộc sống của bạn

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi LeaveandWind, 20/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. LeafandWind

    LeafandWind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2006
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Không hiểu sao cứ nhiều bạn viết rồi lại xoá thế nhỉ. Buồn thật .....Muốn chia sẻ cùng mọi người mờ
    Khoảnh khắc nào với mỗi người cũng đáng nhớ hết. Vậy thì các bạn đừng để nó trôi qua nhanh như vậy. Hãy chia sẻ để niềm vui được nhân đôi còn nỗi buồn cũng sẽ vơi đi và những kỉ niệm thì sẽ còn mãi....
    Mình quan niệm cuộc đời của con người giống như một quyển sách. Mỗi trang sách là một điều bí mật, được tạo nên từ chính bạn hôm nay. Hôm nay là khởi nguồn của ngày mai, bạn không thể viết tiếp trang thứ hai nếu bạn không có sự bắt đầu từ trang thứ nhất và đó là một trật tự....Vậy thì các bạn còn chờ gì nữa, hãy ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ của ngày hôm nay, những kỉ niệm của ngày hôm qua... Sẽ thú vị biết bao khi chúng ta cùng lật lại những trang sách ấy. Dù hay hay dở thì cũng vẫn là cuộc đời của bạn.
    Cuộc sống đôi khi chỉ là những điều đơn giản như vậy thôi...
  2. dangbaolong

    dangbaolong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2006
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Đang làm công nhân giày da ở Bình Dương, Nguyễn Thị Phương nhập viện với căn bệnh u tủy hiểm nghèo và phải nghỉ việc trở về quê ở huyện Tân Kỳ, Nghệ An. Không thể để cô gái nghèo chết buồn trong nỗi tuyệt vọng, chàng trai Trương Văn Chín quê ở tận Cái Bè, Tiền Giang, đã lặng lẽ tìm ra tận nhà người yêu xin ở lại để được chăm sóc cô trong những ngày tháng còn lại với một tâm niệm: "Dù không thành vợ chồng thì cũng là cái tình của hai con người yêu nhau".
    Tình yêu đến từ... bệnh viện
    Anh chàng tân binh Trương Văn Chín gặp Phương khi anh nằm điều trị tại Viện 4 ở Thủ Đức với chứng "giời leo". Phương nhập viện với chứng bệnh đau khớp chân tái phát. Phương ra viện. Gần một tuần sau, Chín cũng xuất viện. Hình ảnh cô gái nghèo làm công nhân giày da nói giọng Nghệ đã để lại một ấn tượng lạ trong lòng chàng thanh niên quê miền Tây đang phục vụ trong quân ngũ này. Lần theo địa chỉ nhà trọ đã kịp xin từ trước, Chín lần đến thăm Phương. Tình yêu đến tự lúc nào họ dường như không biết.
    Năm 2001, Chín hoàn thành nghĩa vụ quân sự. Tình yêu của họ cũng đã lớn lên rất nhiều. Chín dẫn người yêu về quê ở xã Mỹ Đức Đông, huyện Cái Bè, Tiền Giang, ra mắt với gia đình, hy vọng khi tìm được công việc ổn định, sẽ cưới Phương. Thế nhưng, trời đâu có dễ chiều lòng người. Bệnh của Phương lại tái phát và có xu hướng ngày càng nặng. Phương lại nhập viện. Qua chẩn đoán của các bác sĩ ở nhiều bệnh viện, Phương đã bị căn bệnh quái ác: u tủy. Biết không thể trụ lại được, Phương lặng lẽ trở về nhà ở Nghệ An, không dám cho người yêu biết.
    Hơn một tháng chìm trong cơn đau vì bệnh tật và sự tuyệt vọng, Phương xuống cân rất nhanh. Cô gầy đi một cách khủng khiếp. Một buổi chiều, khi đang nằm trên giường bệnh, Phương nghe đứa em gái chạy vào hớt hải nói có người xưng là bạn của chị, từ trong Nam ra thăm. Phương ngóc đầu ra phía cửa sổ và không thể tin nổi vào mắt mình khi người yêu lại có thể xuất hiện lúc này và ở đây. Nhìn thân thể người yêu gầy xọp đi, Chín xúc động đến bật khóc.
    Thì ra, từ Tiền Giang lên TP.HCM thăm người yêu, Chín mới hay tin Phương đã về quê vì bệnh tình đã quá nặng. Ngay tức tốc, Chín đón xe ra Nghệ An. Từ mảnh địa chỉ mà người yêu từng cho biết, chàng trai quê miền Tây chưa từng ra miền Trung lần nào vẫn lần đến được nhà của Phương ở tận xóm Gia Đề, xã Nghĩa Dũng, huyện Tân Kỳ (Nghệ An).
    Điều vĩ đại của trái tim
    Theo ý nguyện của Chín, gia đình Phương đồng ý đưa Phương vào Bệnh viện Chấn thương - Chỉnh hình TP.HCM tiếp tục chữa chạy. 6 tháng trời ròng rã, từ sáng sớm, Chín đi làm thuê ở quán cơm hoặc chạy bàn đám cưới cho đến tối mịt, rồi đến ở lại luôn trong bệnh viện để chăm sóc người yêu. Mỗi ngày công được 12-50 ngàn đồng, tiền này phụ vào chạy chữa cho Phương. Căn bệnh quái ác vẫn không buông tha cô gái đáng thương này. Cuối cùng, hay tin có đoàn giáo sư của Pháp sang Việt Nam và có đến Bệnh viện Hòa Hảo, Chín đưa người yêu sang bệnh viện này để được khám. Nhưng tia hy vọng này cuối cùng cũng tắt ngấm vì căn bệnh của Phương tiếp tục được khẳng định không thể chữa được.
    Tôi tìm đến nhà Phương. Hơn 11 giờ trưa, Chín vẫn còn mải mê với cái cuốc ngoài vườn. Bố Phương, ông Nguyễn Công Lan, trầm ngâm: "Thằng Chín nó siêng lắm. Tui thương con Phương một thì thương nó mười. Tui bảo nó con về trong quê mà lo lập gia đình, năm ni 28 tuổi rồi. Con thương Phương như rứa là hai bác và em nó mừng rồi, đàng nào thì Phương cũng không thể khỏi bệnh, chừ chỉ biết nằm chờ chết. Con đừng đợi nữa, nhưng nó nhất quyết không chịu". Bà mẹ Phương gạt nước mắt: "Thật không thể ngờ được chú à. Răng có người lại tốt như nó chứ. Tui cũng khuyên nó nhiều lần rồi, nhưng nó có chịu về mô. Về đây, việc chi nó cũng mần, nhất là việc chăm sóc con Phương. Nó chịu khó lắm".
    Đã gần 3 năm nay, Phương chỉ nằm một chỗ. Cũng kể từ ngày các giáo sư Pháp khẳng định Phương bị bệnh nan y, Chín ra nhà Phương và ở lại chăm sóc cô, trở thành con cái trong nhà, dù chưa có lễ ăn hỏi nào. Mọi sinh hoạt của Phương đều ở trên giường vì đôi chân của cô đã teo lại. Hơn một năm nay, Phương không thể ngồi dậy được. Việc chăm sóc cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Thế nhưng, ngoài người mẹ, những công việc này Chín làm một cách dễ dàng. Chàng trai quê miền Tây này còn sáng tác một loạt bài ca vọng cổ để hát cho người yêu nghe những khi buồn. Trên giường Phương nằm, có một ngôi nhà bằng tre nhỏ nhắn, xinh xắn. Đó là món quà của Chín tự làm tặng cho người yêu. Chín bảo đó là mô hình của căn nhà mình đang ở trong quê. Trước nhà là mảnh sân con, có giàn hoa tím, có chiếc xích đu. Đó là tất cả ước mơ về một gia đình nho nhỏ của hai trái tim yêu thương này.
    Căn bệnh quái ác đã làm cho thể trạng của Phương gầy yếu đi rất nhiều. Thế nhưng, trên thân thể mà sự sống còn rất còn mỏng manh này, tôi nhận thấy một gương mặt rạng ngời hạnh phúc. "Mình sống được đến giờ là nhờ anh Chín, nếu không có anh ấy thì mình cũng chết vì buồn lâu rồi anh ạ. Mình khuyên anh ấy về quê, tìm người khác mà cưới làm vợ kẻo ba và anh chị buồn nhưng anh ấy không chịu. Mình ước răng được khỏe mạnh như người khác chỉ một tháng thôi rồi chết cũng được, thương anh ấy lắm" - Phương nói, hai khóe mắt ứa nước.
    Đã ngót 3 năm trời, kể từ khi đưa Phương trở về nhà, Chín cũng chưa về nhà mình lần nào. Anh gọi điện về cho ba và các anh chị (má đã mất) hỏi thăm và phải nói dối rằng con đang phải đi làm ăn xa không về được, để họ khỏi buồn. Tôi hỏi về tương lai, Chín đáp: "Đôi lúc mình buồn lắm vì bệnh của Phương không thể chữa được. Nhưng mình không thể bỏ cô ấy một mình. Trời cho sống, chúng mình cưới nhau, thành vợ chồng, đó là ước mong của hai đứa. Còn không, mình sẽ còn ở đây chăm sóc cho Phương, ít ra cũng là cái nghĩa của hai con người yêu nhau. Điều này cũng làm mình cảm thấy hạnh phúc, thanh thản".
    Nhìn căn nhà hạnh phúc được kết bằng tre của Chín làm tặng cho Phương, lòng tôi sắt lại. Còn Phương nhìn căn nhà, mặt cô rạng ngời hạnh phúc. Căn nhà chỉ là niềm mơ ước, nhưng là hạnh phúc cuối cùng của cô gái 27 tuổi này vì trong đó chứa đựng cả một trái tim yêu thương giản dị mà vĩ đại.
  3. vanconkip

    vanconkip Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2006
    Bài viết:
    431
    Đã được thích:
    0
    thật là cảm động nhưng cuộc sống thật trớ trêu , tình cảm thiêng liêng cao quý đươc thể hiện khi cuộc sống gặp khó khăn thật đáng quý
  4. appassionata

    appassionata Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    433
    Đã được thích:
    0
    Thật cảm động - như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại vậy.
    Nhưng cũng thật chạnh lòng khi nghĩ về những toan tính trong tình yêu của nhiều người trẻ bây giờ, ngay cả những lúc bạn bè mình nói chuyện với nhau cũng vậy, nghe họ nói nào là ai hơn thì yêu chứ, nào là lấy nó thì sướng... rồi những chuyện yêu sắp cưới rồi, đi khám thì phát hiện ra một người bị bệnh như viêm gan, thế là thôi, chia tay luôn, có người còn chia tay ko suy nghĩ, thương xót, vấn vương tình nghĩa gì hết như kiểu bỏ của chạy lấy người vậy... Chẳng lẽ tình yêu là thứ có thể đem ra để so sánh để rồi bị hút theo những đỉnh núi nhấp nhô đâu đó nơi nọ nơi kia ư? Chẳng lẽ tình yêu là thứ có thể dễ phôi pha chỉ vì khoảng cách hay bệnh tật, khó khăn mà người yêu phải gánh chịu hay sao?
    ...
    Ngẫm lại mình thì cũng dường như ko toan tính ở những mặt này thì lại lo sợ, e dè ở mặt kia: sợ người ta ko yêu mình, sợ sự thay đổi, nhạt phai...
  5. dawublu

    dawublu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Những khoảnh khắc trong cuộc đời mình ư?
    Bao lâu rồi mình không lo lắng gì hết cho cha mẹ, rồi một hôm, nhìn ba, mái tóc muối nhiều hơn tiêu! Vết chân chim nhiều quá!... Gầy hơn!... Khắc khổ hơn! Đột nhiên sao mình đáng giận quá! Sao mình vẫn còn sống vô tư quá thế này! Căm hận bản thân mình quá!
  6. dawublu

    dawublu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Còn những khoảnh khắc khác ư?
    Khoảnh khắc hạnh phúc nhất là khi em hôn anh nụ hôn đầu tiên! Nụ hôn mà anh khao khát nơi em hằng bao năm! Một nụ hôn nồng nàn và ngọt ngào biết bao!
    Là khi ngày nào anh gặp em và được nhìn thấy nụ cười trên đôi môi em!
    Còn khoảnh khắc đau khổ.....
    là khi tu.imình nói lời chia tay! cũng đúng thôi! Mình không phải là mẫu người mà cô ấy luôn mong ước mà! Thôi thì đành là cánh chuồn chuồn luôn bay quanh cô ấy... mãi mãi vậy! ai bảo mình cố chấp chứ!
    Trớ trêu quá! Sao mình đã mất cô ấy rồi mà tình yêu vẫn còn chứ!
    Ước gì mình không tồn tại nhỉ! Biết đâu tốt hơn chăng!
  7. thang_bodi

    thang_bodi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/11/2006
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Tháng 4/2005:
    Thật hạnh phúc, mình đưa cô ấy về nhà. Mưa, rồi mưa đá, cả 2 đứa đứng ở bến xe bus cổng trường Luật. Hai tay mình che cho cô ấy khỏi ướt, còn cô ấy bóc bánh để 2 đứa cùng ăn.
    Tháng 11/2006
    Hôm nay mưa đá, thật buồn. Những tiếng cười, những ánh mắt lạ lẫm, liệu có người nào có kỉ niệm giống mình không?? Mình nép vào tường, tận hưởng cái lạnh đầu đông, nỗi buồn và sự cô đơn.
  8. LeafandWind

    LeafandWind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2006
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    @DangBaoLong: Câu chuyện của bạn cảm động quá. Trong tình yêu còn có tình thương và trách nhiệm nữa. Nhưng không phải ai cũng làm được điều đấy. Và tình yêu của người con trai trong câu chuyện này thật giản dị, chân thành nhưng lại hết sức lớn lao.....
    Cho dù suy nghĩ nào làm bạn đau khổ đi chăng nữa
    Đó vẫn chỉ là suy nghĩ,
    Bạn có thể thay đổi suy nghĩ được mà

  9. LeafandWind

    LeafandWind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2006
    Bài viết:
    145
    Đã được thích:
    0
    Khoảnh khắc ngập tràn hạnh phúc khi được cùng anh lưu giữ những kỉ niệm ngọt ngào và cảm ơn một người bạn đã luôn ở bên tôi.....
    Hôm nay đi chụp ảnh cưới.....
  10. chuongbien

    chuongbien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2006
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay L&W đã chụp ảnh cưới rồi à ? Thế thì cưới trước chị mình rồi . Ảnh chụp có đẹp như ý không ? Chúc sức khoẻ L&W nhé . Cô dâu rất cần giữ sức khoẻ đấy

Chia sẻ trang này