1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những kỷ niệm khó quên trong 1 năm qua!

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi thuck1114, 09/01/2011.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cogaichandat

    cogaichandat Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    19/04/2008
    Bài viết:
    571
    Đã được thích:
    0
    ?
  2. thuck1114

    thuck1114 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    564
    Đã được thích:
    0
    Ai cũng có cuộc sống riêng của mình!
  3. bendochichu

    bendochichu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/02/2011
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0
    ???
  4. tranxuanbachthm

    tranxuanbachthm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2006
    Bài viết:
    501
    Đã được thích:
    2
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây nhỏ trước miếu có con nhện giăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
    Một ngày, Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
    Phật dừng lại, hỏi nhện: 'Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?'
    Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: 'Thế gian cái gì quý giá nhất?'
    Nhện suy ngẫm, rồi đáp: 'Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!'.
    Phật gật đầu, đi khỏi.

    Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
    Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: 'Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?'
    Nhện nói: 'Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là 'không có được' và 'đã mất đi' ạ!'
    Phật bảo: 'Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.'

    Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
    Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: 'Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa? Thế gian này cái gì quý giá nhất?'
    Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: 'Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi.'
    Phật nói: 'Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!'

    Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển. Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa.
    Cam Lộc trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
    Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
    Châu Nhi nói với Cam Lộc: 'Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?'
    Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: 'Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?'. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
    Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta?

    Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ.
    Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế. Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
    Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: 'Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.' Nói đoạn rút gươm tự sát.

    Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi:
    'Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
    Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?'

    Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: 'Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!'

    Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

    Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
    'Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!'

    Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
    Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có 'duyên' là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

    Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc.

    Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

    Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

    Mất một người không biết yêu quý bạn, có gì phải buồn rầu?
    Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn là người đáng yêu, đáng quý.
  5. vu1234

    vu1234 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/10/2006
    Bài viết:
    1.466
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
    Thích dị bản khác của câu này hơn đó là :"Tình yêu như sợi dây chun, 2 người cùng kéo 2 đầu. Nếu 1 người bỏ ra thì người kia sẽ đau mà kéo căng quá dây dứt sẽ đau cả 2 người. Chỉ nên kéo vừa đủ để đàn hồi sát lại với nhau!"
  6. thuck1114

    thuck1114 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    564
    Đã được thích:
    0
    ........................
  7. devilkeeper

    devilkeeper Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/08/2005
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    0
    Hai tay phải kéo hai sợi chứ nhi?
  8. thuck1114

    thuck1114 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    564
    Đã được thích:
    0
    Oái! thế là bắt cá 4tay đấy ah?
  9. thuck1114

    thuck1114 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    564
    Đã được thích:
    0
    Ah! Hôm qua mình có một kỷ niệm chắc cả đờii này mình không bao giờ quên được!
    Mình đã gặp em! một cô gái khác hoàn toàn so với tưởng tượng em vẽ cho mình,khác so với bao nhiêu giấc mơ vẫn ám ảnh mình hằng đêm với tiết tấu chạy trốn mãi mà tới đâu cũng găp 2 người họ tình tứ bên nhau!
    Uh nhỉ bây giờ mới nhớ ra những giấc mơ ấy cũng có phần đúng đó là việc mình phải chứng kiến cảnh phô bày lố bich của 2 con người lẽ ra ko nên tồn tại trong đầu óc mình từ 1tháng nay rồi!
    Haizz!
    Cây thì muốn lặng mà gió chẳng đừng!
    Em đã nói gì với mình nhi?:
    "Em còn trẻ mà đàn ông thì thằng nào chẳng thích trẻ đẹp, em lại rất đáng yêu nữa"
    "Ai yêu em thì không thể dứt ra được vì em..."
    "Em rât hiếu thắng, hay chị cạnh tranh công bằng với em đi,giành được anh ấy như vậy em sẽ thấy thú vị..."
    "9x bọn em không đứa nào yêu 1 người cả, phải có dự bị chứ"
    ".........................."
    Ôi!
    Đời sao lại gặp phải cảnh trớ trêu như vậy nhỉ?
    Ai kia trách ai không mong cho người yêu được hp trong khi phô bày ra trước mắt người ta những nào là "Đêm qua anh biết anh có lỗi nên cố gắng bù đắp em, anh ôm em rất chặt, anh...",đối với những kẻ máu lạnh thì không bao giờ họ cảm nhận được những giọt máu của con tim bị tổn thương đang nhỏ xuống giữa những trơ trẽn, vô tâm của 2 kẻ say tình trong tàn nhẫn.
    Yêu và tha thứ lại một lần nữa phải đặt lên bàn cân kể từ khi em nhắn tin mời đến nhà để tận mắt chứng kiến hp của em, h thì mình tin trên đời này chẳng một ai được bước qua những cung bậc cảm xúc đặc biệt như mình và cả chị nữa.
    Đau khổ_Oán hận_Vô cảm_Thanh thản_Bực tức_Đau khổ_Bi hài_và cuối cùng vẫn là nỗi buồn, đè nặng lên trái tim còn gượng gạo bước qua nỗi đau với vết thương cứ dường như đang lên da non, thì lại bị kẻ vô tâm sát muối.

    Tình yêu có tồn tại trong nó quá nhiều sư nghiệt ngã như vậy không? Câu hỏi này phải chi trước khi yêu ta được huấn luyện và tập rượt trước để khi sảy ra bất ngờ ta đủ sức dẻo dai vượt qua.

    Em doạ mình "h em là người yêu của anh ấy,em không muốn vớ vỉn....**** nhăng..." Em coi tình yêu và nhân cách của mình như một viên sỏi sần sùi thô giáp như vậy sao? Trong khi em cho mình quyền được có "người dự bị".
    Và từ hqua tự cho phép mình được thoải mái khi nghĩ tới từ "hèn" về a.

    Mình đã đọc đc đâu đó câu chuyện về một trái tim không lành lặn và những chỗ bị khuyết của trái tim đó là dấu ấn của những lần ta cho đi mà chưa được nhận lại,và vì thế đã cho ta biết hi vọng và chờ đội một ngày ai đó xứng đáng sẽ đến mang theo những mảnh trái tim lấp đầy vào những chỗ khuyết trái tim nham nhở của ta.

    Và vì thế một phần trái tim trao gửi nhầm nơi của ta kia hãy cứ để nó ở đó và coi như ta ươm nhầm hạt giống vào bãi đất cằn cỗi,sỏi đá và nắng hạn.Sẽ không mọc và ko lớn,nhưng cũng không có nghĩa là ta bỏ mặt nó đó ra sao thì ra, trên hành trình hi vọng và chờ đợi ta vẫn sẽ chăm nom nó khi có thể.Anh nhi?

    Khi phát hiện ra quá nhiều sự thật phũ phàng con người ta dường như chai sần đi với quá nhiều nỗi đau.
    Cũng như ta lúc này!
    Đã 1h30p
    Cũng như đêm qua
    Một đêm trắng.
    Và ta không nên phủ nhận.
    Em còn biết hận là còn yêu.
  10. devilkeeper

    devilkeeper Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/08/2005
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    0
    Hắn đấm em 1 quả em đấm lại cho hắn 10 quả. Hắn lố bịch với 1 người trước mặt em, em lố bịch lại với 10 người trước mặt hắn. Áp dụng phương pháp này thử xem em nhé. Thân!

Chia sẻ trang này