1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những kỷ niệm về công cuộc tán gái (new story - trang 3)

Chủ đề trong 'Tư vấn tình yêu' bởi tdna, 30/01/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Loi_cu_ta_ve

    Loi_cu_ta_ve Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/08/2005
    Bài viết:
    8.845
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn các bác, bác nào thấy hay vote cho em 5* em còn có cảm hứng kể tiếp !!
  2. aigu

    aigu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2004
    Bài viết:
    386
    Đã được thích:
    1
    Tiếp tục nhanh lên anh bạn, chần chừ anh em lại vote 1 * cho bi giừ!!
    Kể nhanh lên tớ kể chuyện của tớ cho, đảm bảo member mà học hỏi kinh nghiệm của tớ rồi sau đó làm khác đi thì thế nào cũng .. . thành công!
  3. mummmy

    mummmy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2005
    Bài viết:
    599
    Đã được thích:
    0
    các bác bị bắt cóc hum 14/2 ko về buôn bán nữa a
  4. huynhnb8x

    huynhnb8x Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/10/2005
    Bài viết:
    491
    Đã được thích:
    0
    giời, làm mình ấn đi ấn lại nút trang sau mà chẳng thấy.
    Bác lối cũ ta về ơi, pót nhanh lên pác.
  5. critical_section

    critical_section Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2006
    Bài viết:
    831
    Đã được thích:
    0
    Kể tiếp kể tiếp.Đã vote sao.
  6. 3www

    3www Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/01/2002
    Bài viết:
    776
    Đã được thích:
    0
    TÌNH LẶNG
    Một nụ hồng chưa nở
    Sẽ không bao giờ tàn,
    Một tình yêu chưa ngỏ
    Còn mãi với thời gian?
    Ôi! Làm sao tôi có thể quên được buổi học đầu tiên khi bước sang giai đoạn 2 của thời đại học. Ngồi trong lớp nhìn nàng bước vào, tim tôi như ngừng lại. Tôi vẫn nhớ cả chiếc áo nàng mặc hôm đó cũng thật đặc biệt. Từ nàng toát ra một vẻ gì đó thật đoan trang, thuỳ mị, dịu dàng. Khuôn mặt tròn trịa, xinh xắn, mái tóc dài buông xoã. Và ánh mắt nữa. Ánh mắt có gì đó vừa e lệ, như thẹn thùng, e ấp, bối rối, ngây thơ và rất đỗi trong sáng làm tôi rung động và ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên.
    Trong lớp, tôi luôn ngồi phía sau nàng, để được ngắm trộm nàng. Nhưng tôi không có đủ bản lĩnh và can đảm, không đủ tự tin để có thể tiếp cận với nàng. Tôi thấy mình chẳng có gì đặc biệt, mình không xứng với nàng. Tôi cứ âm thầm đau khổ một mình dõi theo hình bóng nàng qua từng tiết học, qua từng buổi tan trường? Tôi nhớ như in từ nét mặt, kiểu tóc, cặp sách, thậm chỉ cả màu áo nàng và mang theo cả trong những giấc mơ? Tất cả đều đã trở nên quá quen thuộc đối với tôi, vì có hôm nào mà tôi không để ý đến nàng?
    Làm sao tôi quên được hôm đi thi kỳ đầu tiên hồi giai đoạn 2, tôi được nói chuyện với nàng. Tôi đã nhặt được chiếc thẻ sinh viên của nàng đánh roi, có cơ hội được nói chuyện với nàng. Trông ảnh nàng trong chiếc thẻ sinh viên mới đáng yêu làm sao. Nàng mặc chiếc áo len kẻ màu nâu, đen, nổi bật lên khuôn mặt bầu bĩnh và trọn trịa như trăng rằm, mặc dù nhìn ảnh thì nhỏ và gầy hơn so với lúc tôi gặp nàng.
    Tôi vẫn nhớ như in chiếc thước kẻ mà nàng cho tôi mượn bằng nhựa với nhiều hình ảnh ngộ nghĩnh và vui nhộn, có in dòng chữ ?oYou know that you count on me for anything friend!? và tôi như thấy đó là câu nói mà nàng dành cho tôi.
    Tôi đã vẽ lại chiếc thước kẻ và dòng chữ đó và dán lên bức tường trên bàn học của mình. Tôi đã vẽ không biết bao nhiêu bức tranh về nàng, tôi làm thơ, viết truyện, tôi hát một mình, tất cả đều hướng về đối tượng duy nhất là nàng. Mỗi khi ngồi học tôi lại nghĩ đến nàng. Nhiều lúc nàng là nguồn động viên lớn để tôi chăm chỉ học hành, cũng có lúc chính nàng là nguyên nhân khiến tôi chán nản.
    Qua một người bạn, tôi biết được số điện thoại của nàng. Và tôi đã tìm ra địa chỉ nhà nàng từ số điện thoại đó. Cũng giống như trước đây, khi không biết nhà nàng mà chỉ biết nàng ở khu vực đó, tôi thơ thẩn tìm nàng, thì giờ đây cũng vậy. Làm sao tôi có thể nhớ được đã bao buổi chiều, đã bao đêm tôi đi lang thang trong từng ngõ ngách ở khu phố nhà nàng, chỉ đi qua mà chẳng dám vào, đi như kẻ mộng du, như một người lãng tử lang thang, trái tim chứa đầy nỗi muộn phiền và nhung nhớ. Mỗi lần đi qua ngõ nhà nàng là tim tôi như thắt lại.
    Tôi không có ý định so sánh vì mọi so sánh đều khập khiễng, nhưng quả thực tình cảm của tôi dành cho nàng cũng giống như sự si mê của chàng hiệp sỹ Đông kisốt đối với công nương Đuynêxia xinh đẹp. Trong suốt thời gian đó, mỗi khi làm một việc gì, tôi lại nghĩ đến nàng, và cũng thầm ước ao giá có nàng ở bên để cùng tôi chia sẻ, và tôi cũng cầu nguyện để mong nàng sẽ giúp tôi vượt qua tất cả. Tôi đã từng mơ một giấc mơ tuyệt đẹp về nàng. Có lần trong cơn mơ, tôi nắm tay nàng, cả 2 cùng chạy băng qua những con đường, những cánh đồng, vườn cây xanh tuyệt đẹp và nên thơ. Rồi vượt qua biết bao nguy hiểm trên đường? Tỉnh dậy, tôi mỉm cười một mình và biết sẽ chẳng bao giờ có được điều đó. Viết một bài báo, tôi cũng lấy tên nàng làm bút danh, nhưng chắc chẳng bao giờ nàng biết.
    Buối học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, tôi đã mua thiếp chúc Tết tặng nàng. Thật may lúc đi học, gặp nàng ở nhà xe, tôi đã đưa, vì không dám đưa trước lớp, cũng không dám đến nhà nàng.
    Nghỉ Tết, tôi nhớ nàng kinh khủng. Nhiều lúc muốn gọi điện cho nàng nhưng lại không dám vì chẳng biết nói gì. Đêm giao thừa, tôi gọi cho nàng để chúc Tết, nhưng tròi ơi? nhầm số, và tôi không tài nào dò ra số điện thoại của nàng. Tại sao tôi có thể quên được nhỉ, những con số mà tôi đã như in vào óc. Ấy vậy mà tôi lại quên. Vì tôi chủ quan không ghi số điện thoại của nàng ra sổ điện thoại với suy nghĩ là ghi luôn vào tim mình. Cả cái Tết đó, dù sống giữa tình cảm đầm ấm sum họp gia đình, nhưng trong tôi vẫn thấy trống vắng?
    Lần đầu tiên đến nhà nàng. Mùng 8/3 năm ấy, trời mưa phùn rả rích. Tôi đã đi qua nhiều cửa hàng khắp các con phố Hà Nội mới chọn được bông hồng ưng ý. Để người bạn ngồi đợi ngoài phố, tôi vào tặng hoa nàng. Nhưng khi đến nhà nàng, nhìn thấy rất nhiều xe máy của bạn bè nàng trước ngõ, chút mặc cảm, tự ti đã lấy hết của tôi lòng tự tin, can đảm và bao nhiêu lời hay ý đẹp mà tôi đã chuẩn bị để tặng cho nàng. Tôi sợ gặp phải con trai lớp mình, tôi so sánh mình với họ? Và cứ thế, tôi đứng dưới làn ?omưa xuân phơi phới bay? ở gần nhà nàng, chờ đợi? 9 giờ, rồi 9h30? thời gian cứ lặng lẽ qua đi. Từng chiếc xe máy rồi cũng ra về, chỉ còn lại 1 chiếc duy nhất. Chiếc xe ấy đến tận 10h mới về, và nhà nàng đóng cửa. Tôi đã định ra về, nhưng không hiều sao, sau đó sự can đảm lại kéo tôi quay trở lại, tôi bấm chuông. Người gần như thấm ướt, tôi bước vào nhà khi nhà nàng đang chuẩn bị đi ngủ. Cuộc nói chuyện tuy ngắn ngủi, nhưng cũng thật thú vị, ít nhất là tôi cũng cảm thấy như vậy và được an ủi rất nhiều, dù biết có thể mình cũng làm phiền nàng đôi chút. Tôi ra khỏi ngõ nhà nàng mới nhớ tới ông bạn chờ mình, tưởng hắn về rồi, hoá ra ông bạn vẫn đang ngồi chờ, uống trà đá. Vừa thấy thương ông bạn, lại giận rồi thương mình quá đỗi?
    Vậy mà chẳng hiểu sao, cái khoảng cách giữa tôi và nàng không thu hẹp lại được. Có lẽ nàng đã quen sống theo nề nếp con nhà gia giáo, hạn chế trong quan hệ tiếp xúc với mọi người. Có thể nàng khéo léo xã giao chẳng để mất lòng ai. Nhưng để có thể gần nàng thì khó biết bao. Trường hợp của tôi cũng vậy. Hơn nữa có thể nàng cũng chỉ coi tôi là một người bạn bình thường. Mà còn hơn nữa gì nữa! Biết thế nên tôi cũng không dám đòi hỏi gì hơn. Tôi biết mình cũng chẳng có gì đặc biệt: không to cao, đẹp trai, chẳng giàu sang, học làng nhàng, cũng không nổi bật ở mặt gì. Có lẽ điều đặc biệt duy nhất ở tôi là tôi yêu nàng rất chân thành, đằm thắm và tình cảm của tôi đúng là mối tình đơn phương, thầm lặng và duy nhất trong suốt những năm đại học.
    Càng gần đến ngày ra trường, chẳng hiều sao, tự nhiên tôi cứ thấy nàng ngày càng xa dần, xa dần. Còn tình cảm của tôi vẫn âm thầm, âm thầm, ngày càng lớn lên, tuy không bùng phát ra ngoài mà lại càng sâu lắng vào trong. Tình yêu là gì, câu hỏi đó đã ám ảnh biết bao thế hệ con người. Tại sao con người ta cứ phải đau khổ mà không được toại nguyện, không được hạnh phúc trong tình yêu? Và tại sao ta lại không được vượt qua những rào cản để có thể dũng cảm giành lấy người mình yêu, dù phải trả giá. Tiền tài, địa vị, công danh, đạo đức, luật pháp, tình yêu?, những khái niệm, phạm trù ấy cứ quấn lấy tôi, ám ảnh tôi ngày đêm không dứt. Và kỳ thi năm ấy như một gáo nước lạnh hắt vào sự tự ái và tình cảm của tôi đối với nàng. Tôi quay bài, bị phát hiện. Nghe những lời nói của cô giáo mắng mình, tôi thấy trời đất như đảo lộn. Điều này cũng chẳng có gì ghê gớm cả, nhưng sỹ diện của tôi trước nàng thể là hết. Tôi không dám nhìn mặt nàng. Tôi thấy mình không xứng đáng với nàng. Thế là khoảng cách giữa tôi và nàng vốn đã xa lại càng xa hơn. Tôi lại càng thu người lại, ôm ấp lấy tình cảm của mình, rổi gậm nhấm nỗi buồn, rồi cho sự dằn vặt, đau khổ cào xé? một mình.
    Lần thứ hai tôi đến nhà nàng. Đó là hôm sinh nhật nàng của năm cuối đại học. Tôi muốn đến dự sinh nhật của nàng với tư cách là bạn nàng, và tặng một bó hoa tình bạn, để nàng hiều tôi, rồi lại ngại ngùng không dám. Buổi sáng, tôi đã đến tặng nàng một bó hoa. Và tất nhiên đó không phải là một bó hồng dỏ thắm. Tôi muốn hôm đó sẽ nói hết tất cả những gì cần nói, sau đó dự định sẽ nhận được lời từ chối của nàng, và muốn thành bạn bè bình thường? Nhưng chẳng hiều sao đến lúc đó tôi lại hèn nhát không dám nói gì. Chỉ nói chuyện bình thường rồi ra về. Tôi bước trên đường mà thấy chơi vơi, hụt hẫng. Tôi hiều từ nay mình sẽ mất nàng vĩnh viễn. Mà tôi đã bao giờ có nàng đâu mà mất nàng.
    Lớp chia tay. Rất nhiều điều muốn nói. Thế nhưng đến lúc liên hoan lại chẳng có nàng. Mà nàng có bao giờ đi chơi xa cùng đâu. Nên tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Với tôi, nàng thật là bí ẩn. Đã bao lần tôi nhủ thầm rằng mình không yêu được nàng thì ít ra cũng muốn nàng là một người bạn má hồng của mình, để có thể chia sẻ những suy nghĩ, sở thích, lý tưởng, hoài bão, ước mơ? Nhưng ôi thôi, ước vọng ấy cũng không thực hiện được. Mà chắc là xung quanh nàng thiếu gì người để ý, nên chắc là nàng không bao giờ để ý đến một thằng con trai như tôi đâu! Tôi biết vậy và luôn cầu chúc cho nàng hạnh phúc.
    ? Vậy mà thấm thoắt đã 4, 5 năm trôi qua rồi. Tôi đã đi nhiều, va vấp nhiều, thành công cũng không ít và trải qua vài ba mối tình, nhưng tình cảm của tôi với nàng thì vẫn chẳng khác xưa là mấy. Những bóng hồng lần lượt đi qua đời tôi, chẳng để lại gì. Chỉ có hình ảnh của nàng là vẫn còn ngự trị ở một nơi sâu thẳm trong tâm hồn, nơi rất thiêng liêng, thánh thiện. Có lẽ đó gần như là sự tôn thờ? Ôi tình yêu của tôi. Tình yêu mà tôi chưa dám nói. Có lẽ cứ vậy lại hay, vì nó sẽ luôn tồn tại... Cái dạo thỉnh thoảng còn gọi điện cho nàng, vẫn thấy tim đập rộn ràng, giọng nói thiếu tự tin trước nàng đến thế. Cứ mỗi lần đi qua ngõ phố nhà nàng, tim lại bồi hồi, muốn ghé thăm nhưng rồi lại thôi? Mừng vì nàng đã trưởng thành rất nhiều, công việc thành đạt, lại sắp sửa có tin vui. Buồn vì mình vẫn còn thân lãng tử, buồn cho tình cảm của mình một thuở yêu người?
    Ôi cuộc đời tán gái. Chia sẻ cùng các anh em.
  7. longnv10

    longnv10 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2004
    Bài viết:
    6.526
    Đã được thích:
    0
    ặc ặc, không ngờ bác 3www lại là người cũng biết buồn vì tình, thế mà lâu nay cứ nghĩ nhầm về bác
  8. critical_section

    critical_section Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2006
    Bài viết:
    831
    Đã được thích:
    0
    Rất lãng mạn. Em vote bác 5 sao nhá. Đề nghị các bác nam kể tiếp. Người thật việc thật lúc nào cũng hay hơn tiểu thuyết.
  9. lehiep

    lehiep Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/07/2002
    Bài viết:
    600
    Đã được thích:
    0
    Bác 3www viết văn hay quá
  10. chanquayxoan

    chanquayxoan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/04/2004
    Bài viết:
    1.011
    Đã được thích:
    1
    Trước lỡ chửi bác, tưởng bác chỉ biết tìm và diệt. Ai ngờ vẫn ôm ấp 1 mối tình.

Chia sẻ trang này