1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những lời khuyên tâm lý (chỉ mang tính tham khảo)

Chủ đề trong 'Tâm Lý Học' bởi Candi, 17/03/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dumb

    dumb Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    08/06/2003
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    2
    Chào bạn,
    Chỉ cần thay đổi lại một chút, bớt chơi game đi và tiếp xúc với thiên nhiên nhiều hơn. Sáng tạo và thay đổi, tránh lối mòn theo tôi là bạn thấy dễ chịu ngay mà. Nhiều người có những tâm trạng như bạn lắm. Sự thay đổi của bạn có thể liên quan đến tâm lý lứa tuổi.
    Thân mến.
  2. narcissus

    narcissus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/04/2002
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Bắt tay bạn cái nào! Bạn hay chơi trò gì thế?
    Tớ cũng đã từng là dân nghiện games đây. Tớ cũng đã cảm thấy chính xác điều mà bạn vừa kể. Hichic, hồi đấy suốt ngày chơi mấy trò strategy, mất thời gian kinh khủng. Age of Empire, Knights & Merchants, Runaway, Caesar, etc , chơi có khi đến 18,19/24h, bỏ cả học. Mà tớ thấy chơi games nhiều như thế, ngay cả lúc ăn, uống, ngủ đầu óc toàn tưởng tượng ra games!lúc nào cũng nghĩ đến games, lúc nào cũng chực bật máy lên chơi tiếp, không thể dừng được.
    Lý do: có thể vì bạn còn ít tuổi, chưa có đủ bản lĩnh, chưa biết điểm dừng. Tớ thấy điều này rất quan trọng. Trong mọi việc đều phải biết điểm dừng của nó. Không biết uống rượu-> tốt, nhưng chưa hẳn đã là tốt nhất. Mà tốt nhất là biết uống chút ít và biết dừng lại đúng lúc.
    Nguyên nhân sâu xa nữa thì tớ nghĩ là do sự chần chừ (procrastination). Những người mắc "bệnh" này rất nhiều, nên bạn chẳng phải lo là bạn có vấn đề gì không. Chỉ cần biết phương pháp, một chút ý chí và một vài mẹo nhỏ là qua được thôi. Tớ định sẽ post một bài về procrastination trong những ngày tới. Thỉnh thoảng bạn nhớ ghé vào xem (mình quảng cáo box kinh quá )
    Biện pháp xử lý ngay lập tức: tuỳ vào mức độ nghiện của bạn nữa. Bạn có cho rằng bạn có ích lợi gì khi chơi games không? Tớ thì thấy ngoài trường hợp bạn định trở thành game tester trong tương lai, còn thì bạn chơi games nhiều chỉ có lỗ mà thôi. Mất thời gian học hành và làm bao nhiêu thứ khác.
    Còn biện pháp tớ đã sử dụng trước đây đưa cho bạn tham khảo một chút: tự thấy mình dùng biện pháp nhẹ không ăn thua, đành phải nặng tay thôi.
    -Nếu bạn hay chơi ở nhà: uninstall tất cả các trò chơi, cất kỹ hết tất cả các CDs games. Cố gắng không đụng đến games trong một khoảng thời gian ngắn. Bây giờ tớ chỉ cần 2 phút để install lại tất cả các games hồi trước tớ chơi vào máy, nhưng từ hồi bỏ đến giờ, chưa phải đầu hàng thế bao giờ.
    -Nếu bạn hay chơi ngoài hàng: hạn chế mang theo nhiều tiền trong người. Hạn chế đi qua khu hàng quán bạn hay vào. Bày trò chơi hoặc cái gì đó thú vị ở nhà, để khi nào tan học bạn cũng luôn muốn về nhà.
    Bạn chỉ cần cố gắng làm được như vậy trong khoảng thời gian vài tuần, đủ để mất hình ảnh games lúc nào cũng ám ảnh trong đầu là ổn. Sau đó có đặt bạn trước máy tính bạn cũng không chơi nữa đâu
    Tớ nghĩ còn vài lý do quan trọng nữa làm cho bạn trở nên như vậy, nói thử bạn xem đúng không nhé:
    - Bạn sống không có mục đích, không có điều gì làm cho bạn thực sự thích thú, trường hợp này khá nguy hiểm.
    -Bạn có mục đích, nhưng bạn cho rằng quá khó để thực hiện, như vậy bạn chỉ thiếu tự tin, "bệnh" ít nguy hiểm hơn một chút rồi.
    Nhưng trước mắt cứ vậy đã. Bạn áp dụng có hiệu quả thì báo cho mọi người mừng nhé!
    Được narcissus sửa chữa / chuyển vào 22:05 ngày 29/03/2005
  3. FloraAtDawn

    FloraAtDawn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    5.512
    Đã được thích:
    1
    Flora cũng từng nghiện games kinh khủng, nhất là cái thằng khỉ Comandos khiến Flora bỏ hết tất cả, he he
    cách mà bạn khuyên có vẻ hợp lý nhưng cũng có người không dễ dàng bỏ được thú vui này, theo Flora thì nên tìm một thú vui khác chẳng hạn như đọc sách
    nếu đã bước qua được mãnh lực của games, khi nhìn lại cũng đáng tự hào lắm, hì hì
    câu này thì Flora không đồng ý " games chỉ làm tốn thời gian mà chả được gì "
  4. narcissus

    narcissus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/04/2002
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Tớ không nói thế nhé, tớ bảo là lỗ cơ mà. Có nghĩa là mất nhiều hơn là được. Mà bạn thử nói xem games lợi gì? Nếu bảo để luyện phản xạ nhanh thì học boxing hay võ thuật còn lợi hơn nhiều , học tư duy (như trò Runaway) thì cũng được, nhưng lại mất thời gian quá.
    Chết thật, hình như mình động chạm đến các cao thủ box games rùi! Lượng thứ, lượng thứ!
    Được narcissus sửa chữa / chuyển vào 22:00 ngày 29/03/2005
  5. saurieng2

    saurieng2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2004
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Tôi có một vấn đề về sức khoẻ lẫn tâm lí. Có lẽ tôi cần nhờ các bạn cố vấn cho tôi về vấn đề tâm lí.
    Cách đây nửa năm, tôi đã trót mang thai với bạn trai, vì nhiều lí do chúng tôi ko tổ chức được đám cưới ngay, buộc tôi phải đi bỏ cái thai ấy trong day dứt và đau đớn. Trước khi bỏ đi, tôi đã phải đi khám rất nhiều nơi, nơi bác sĩ có Tâm nhất khuyên tôi phải biết nghĩ đừng để về sau phải hối hận, cô bác sĩ ấy kể cho tôi nghe nhiều ví dụ, phải nói tôi ko đủ can đảm để làm, nhưng rồi vì nhiều điều kiện khi đó tôi chưa đủ chín chắn để quyết định nên hay ko nên cái gì, tôi đã quyết định nhắm mắt làm liều. Sự nhẹ nhõm ko mang lại cho tôi thanh thản như tôi nghĩ ban đầu. Tôi tủi thân vì đau đớn, lo sợ bạn trai sẽ bỏ rơi mình ( thật tình anh ko bỏ rơi tôi, nhưng anh dường như ko hiểu nỗi đau tôi phải chịu ), tôi trở nên ích kỷ, cáu gắt đại loại rất khó tính .... Sau khi đó tôi được siêu âm và phát hiện u nang buồng trứng, viêm cổ tử cung và viêm âm đạo .... Phải nói là tôi đã cực kì hoang mang thế này, tôi gây áp lực cho bạn trai mình, tôi luôn đòi hỏi, luôn cảm thấy thiếu thốn tình cảm ....Chúng tôi trải qua những ngày cực kì nặng nề, tôi luôn sống trong nỗi ám ảnh dằn vặt và đau khổ ( vì thương con, thương mình )...Bạn trai tôi đã ở bên tôi, an ủi tôi, nhưng dường như tôi ko hiểu được, chỉ biết dày vò anh ấy. Sau khi đi siêu âm nhiều nơi, tôi quyết định vào phụ sản để khám. Kết quả siêu âm thì tôi ko bị u nang, khi khám phụ khoa thì tôi vẫn bị lộ tuyến cổ tử cung và viêm âm đạo. Bác sĩ có khuyên tôi vì chưa có gia đình nên ko đi khám nhiều dễ bị viêm nhiễm, và cũng chưa thể chữa được viêm cổ từ cung, vì nói nôm na là nếu tác động quá nhiều vào tử cung sẽ ko tốt cho việc sinh nở sau này, tôi đã phải hút, rồi đặt thuốc...vv... Bác sĩ ko cũng ko có lời khuyên nào tốt hơn ..... Nhẹ đi được gánh nặng về u nang, tôi phần nào bình tĩnh hơn lo chưa viêm âm đạo, còn cổ tử cung thì phải dùng phương pháp đốt điện .... Tôi nghĩ rằng cuối năm chúng tôi sẽ làm đám cưới, nên cứ có em bé trước cho chắc rồi sẽ chữa trị sau .... Nhưng tôi ko có đủ cái kiên nhẫn ấy, tôi gây sức ép cho người yêu, quy trách nhiệm nặng nề lên anh, sự kiên nhẫn của đàn ông cũng có giới hạn, a ko bỏ tôi, nhưng cũng ko còn tha thiết và yêu thương tôi như trước kia nữa và tôi càng ra sức kết tội anh bỏ rơi tôi ......... Sự u uất, bi quan, thiếu tỉnh táo đã khiến tôi có nhiều lời nói và hành động thiếu chừng mực và yêu thương đối với anh ấy. Từ một cô gái đáng yêu, dịu dàng, biết cảm thông và chia sẻ.....tôi trở nên cay độc, thiếu mềm mại và ích kỷ ..... Tôi hay tủi thân, và hay khóc ( chính điều này cũng làm anh mệt mỏi )...........Rồi muốn có một lời khuyên cho mình, tôi vào box Y TẾ để nhờ được tư vấn, và đọc những tài liệu về bệnh của mình, hầu hết tài liệu đều khuyên phải chữa để tránh viêm nhiễm nặng nề và lây lan hơn .... còn chuyện gia đình là chuyện của sau này. Một lần sai lầm là đi hút thai, tôi hiểu ảnh hưởng tâm lí sau khi đấy thế nào....Tôi ko muốn có một quyết định theo cảm tính nữa. ..... Tôi bị viêm âm đạo trở lại ( vì viêm tử cung mà chưa chữa khỏi thì như một vết thương hở, ko lành được tôi sẽ bị viêm đi viêm lại ) ... tôi ra ngoài mua thuốc theo đơn của bác sĩ, thì cô dược sĩ cũng tâm sự với tôi chị cũng bị như tôi, nhưng chị chữa rồi có con luôn, chị khuyên tôi đừng để lâu như thế sẽ bị viêm mà ko biết hậu quả thế nào ..... Tôi lại rơi và hoang mang, thời gian này tôi và người yêu ko còn gần gũi để chia sẻ và yêu thương nhau như trước nữa, tôi càng tủi thân và ích kỷ hơn .... Anh hứa sẽ đưa tôi đi khám, bằng cảm giác của mình, tôi biết có gì rất miễn cưỡng và thiếu tình cảm..... Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, nhưng tôi ko muốn fải cchịu đựng một mình .... Giờ đây chúng tôi dường như ko còn sợi dây tình cảm của đôi lữa nữa..... Anh vẫn tốt, nhưng tốt với vai trò là một người bạn mà thôi, còn tôi thì cần nhiều hơn thế.......Chúng tôi phải chọn giải pháp xa nhau một thời gian.
    Tôi muốn hỏi các bạn, về lời khuyên cho tôi nên nghĩ theo hướng nào. Đến các bệnh viện công, tôi thấy bác sĩ ko nhẹ nhàng và dịu dàng bằng bác sĩ ở ngoài, nhưng phải nói họ có cái TÂM, dám nói thẳng cho bệnh nhân biết. Còn bác sĩ tư thì nhẹ nhàng với khách lắm, nhưng mà khách có nhu cầu thì làm ngay ( họ kinh doanh dịch vụ mà ) tôi là người nhạy cảm, nên tôi ko cảm nhận được thật sự cái TÂM của người y sĩ....... Hơn nữa, vụ bác sĩ tư siêu âm cho tôi thành u nang buồng trứng mà thực tế ko phải, tôi cũng thiếu tin tưởng......Bác sĩ ở bệnh viện thì khuyên tôi không nên làm, vì nguy cơ trong tương lai ko nói được, còn ở ngoài thì họ nói phải làm đi ko nguy hiểm, tương lai là chuyện sau này ......... TÔi phải nghe theo hướng nào đây ??? Nếu phải chữa, tôi phải đi cùng bạn trai tôi, vì tôi rất sợ đau và ko có ai biết chuyện này cả......... Hiện giờ mặc dù yêu, nhưng tôi ko muốn gặp anh hay yếu đuối trước anh........Tôi ko muốn nói nhiều với anh nữa, chỉ biết rằng ko phải tất cả do tôi sai mà cũng có cả phần anh vô tâm trong đấy nữa .... Nhưng để giữ lại những tình cảm tốt đẹp cho nhau ... Tôi muốn âm thầm sống cuộc sống cho riêng mình, mạnh mẽ và tự chủ hơn., ko phải nhờ vả gì anh nữa...... Mỗi lần gặp anh tôi đều tủi thân, hơn hết tôi sợ đến phòng khám, tôi lại hoang mang, và lại gây áp lực cho mình cho anh...
    Bài tôi viết dài quá, nhưng hy vọng các bạn hiểu được sơ qua vấn đề của tôi. Nhiều cái giằng co, tôi ko biết nghĩ theo hướng nào. Giúp tôi với.
  6. dumb

    dumb Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    08/06/2003
    Bài viết:
    728
    Đã được thích:
    2

    Chào bạn.
    Mình sẽ post 1 đoạn trong cuốn sách "Thực hành điều trị tâm lý", mong rằng việc xác định được nguyên nhân sẽ giúp bạn thấy nhẹ nhõm hơn. Mình nghĩ nó không hoàn toàn giống với TH của bạn, nhưng chắc là cũng không đến nỗi quá vô duyên.
    Phản ứng tâm lý do quá trình mắc bệnh gây ra:
    Phản ứng tâm lý của người bệnh do quá trình mắc bệnh gây ra được thể hiện rất khác nhau tuỳ theo bệnh cảnh từng bệnh và thời gian mắc bệnh, đồng thời còn tuỳ thuộc vào từng cá thể người bệnh. Chúng ta chỉ nêu lên những phản ứng tâm lý chung nhất do quá trình mắc bệnh gây ra, đó là các phản ứng thường gặp sau:
    - Nhạy cảm, hay liên tưởng và dễ bị ám thị: Sau một thời gian mắc bệnh, người bệnh thường tiếp xúc nhiều thầy thuốc, nhiều người bệnh với các bệnh khác nhau và họ rất nhạy cảm với bênh tật, đôi khi họ hay liên tưởng bệnh của mình gấn giống với người khác. Mặt khác quá trình bị bệnh đã làm cho nhân cách người bệnh trở nên dễ bị ám thị hơn, họ dễ bị mắc các chứng bệnh y sinh(Iatrogenia) hoặc chứng bệnh do ngưòi khác gây ra(Egrotogenia).
    - Bất lực và bất toại: Khi mắc các chứng bệnh, đặc biệt là những bệnh nặng, thái độ phản ứng của nhiều người là thường phản ứng bi quan, bất lực hoặc bất toaị. Đôi khi họ còn có cảm giác mình thật bất hạnh so với mọi người, oán trách "số phận".
    - Bị động và lệ thuộc: Thời gian mắc bệnh và chữa bệnh càng dài thì người bệnh càng rơi vào trạng thái bị động vào thầy thuốc và gia đình, họ hay tự ti và mất hết khả năng chủ động trong những tình huống bất thường.
    - Suy sụp tinh thần: Người bệnh mất hết nhuệ khí và ý chí thường ngày họ vẫn có, họ luôn than vãn, nhiều người không còn khả năng làm những việc thông thường, họ rơi vào trạng thái suy sụp hoàn toàn.
    - Trầm cảm: Đây là phản ứng thường gặp nhất, họ luôn buồn rầu, đau khổ về bênh tật, họ sống trong trạng thái "không có tương lai" , thuờng kèm theo mất ngủ mệt mỏi.
  7. narcissus

    narcissus Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/04/2002
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Bác dum ơi, bác đã giúp @saurieng2 thì giúp cho trót, bác post nốt làm thế nào để khắc phục tình trạng này cho mọi người học tập luôn một thể ạ! Còn trường hợp mình là người nhà bệnh nhân thì nên làm thế nào cho họ đỡ buồn?
  8. LiberiFatali

    LiberiFatali Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/04/2003
    Bài viết:
    753
    Đã được thích:
    0
    cám ơn các bạn
    có nhiều điều mình muốn viết, nhưng bây giờ đang vui (vừa làm được 1 số việc) => mình ko muốn nghĩ đến. Để khi nào mình có tâm trạng như hôm nọ - những lúc như vậy mới cảm thấy thành thật với bản thân mình nhất - lại nhờ các bạn tư vấn tiếp

Chia sẻ trang này