1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những lời tâm sự qua thơ ...

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi HoangTrangAnh, 28/03/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Một bài thơ được phổ nhạc và có nhiều người yêu thích thì tất nhiên nó có cái gì đó thật sự độc đáo phải không?
    Chân quê
    Nguyễn Bính
    Hôm qua em đi tỉnh về
    Đợi em ở mãi con đê đầu làng
    Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
    Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!
    Nào đâu cái yếm lụa sồi?
    Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân?
    Nào đâu cái áo tứ thân?
    Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen?
    Nói ra sợ mất lòng em
    Van em, em hãy giữ nguyên quê mùa
    Như hôm em đi lễ chùa
    Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh
    Hoa chanh nở giữa vườn chanh
    Thày u mình với chúng mình chân quê
    Hôm qua em đi tỉnh về
    Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều ​
  2. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Chiêu Quân
    Quang Dũng
    Tuyết lạnh che mờ trời Hán Quốc
    Tỳ bà lanh lảnh buốt cung Thương
    Tang tình năm ngón sầu dâng lệ
    Chiêu Quân sang Hồ xừ hồ xang
    Đây Nhạn Môn Quan đường ải vắng
    Trường Thành xa lắm Hán Vương ơi !
    Chiêu Quân che khép mền chiên bạch
    Gió bấc trời Phiên thấm lạnh rồi
    Ngó lại xanh xanh triều Hán Đế
    Từng hàng châu lệ thấm chiên nhung
    Quân vương chắc cũng say và khóc
    Ái khanh ! Ái khanh ! Lời nghẹn ngùng
    Hồ xang hồ xang xự hồ xang
    Chiêu Quân nàng ơi lệ dâng hàng
    Lã chã trời Phiên mưa tuyết xuống
    Chiêu Quân sang Hồ, xừ hồ xang.
    -- 1937​
  3. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Tui không thích chuyện tình cảm kết thúc như vầy,nhưng dù sao thì tình cảm của nhân vật trong bài thơ cũng lãng mạn nhỉ?
    Cô Hàng Xóm
    Nguyễn Bính
    Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
    Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn.
    Hai người sống giữa cô đơn,
    Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
    Giá đừng có dậu mùng tơi,
    Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
    Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
    Có con **** trắng thường sang bên này.
    **** ơi! **** hãy vào đây!
    Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...
    Chả bao giờ thấy nàng cười,
    Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
    Mắt nàng đăm đắm trông lên...
    Con bươm **** trắng về bên ấy rồi!
    Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
    Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng?"
    -- Không, từ ân ái lỡ làng,
    Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao?
    Tơ hong nàng chả cất vào,
    Con bươm **** trắng hôm nào cũng sang.
    Mấy hôm nay chẳng thấy nàng,
    Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
    Cái gì như thể nhớ mong?
    Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!
    Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,
    Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
    Tầm tầm giời cứ đổ mưa,
    Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm.
    Cô đơn buồn lại thêm buồn,
    Tạnh mưa bươm **** biết còn sang chơi?
    Hôm nay mưa đã tạnh rồi!
    Tơ không hong nữa, **** lười không sang.
    Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,
    Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng...
    Nhớ con **** trắng lạ lùng!
    Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.
    Hỡi ơi! **** trắng tơ vàng!
    Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
    Đêm qua nàng đã chết rồi,
    Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng.
    Hồn trinh còn ở trần gian?
    Nhập vào **** trắng mà sang bên này!​
  4. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Diệu Vợi
    Nguyễn Bính
    Một buổi giời đi đưa đám tang
    Có người về ở Mộc hoa trang
    Người là một gã thi nhân đó
    Tha thẩn đi chôn những mộng vàng
    Đêm nay ngồi khóc trong trăng lạnh
    Trăng đắm chìm đi gió thở dài
    Tôi nhớ đến người, ôi! diệu vợi
    Ở lầu hoa ấy, trong rừng mai
    Lầu hoa từ ngày xưa tới nay
    Ai biết hồn tôi đắm ở đây
    Có những buổi chiều sương đổ xuống
    Lá vàng đổ xuống như mưa bay
    Tôi tưởng rồi tôi quên được người
    Nhưng mà nản lắm, Tú Uyên ơi!
    Tôi vào sâu quá và xa quá!
    Đường lụt sương mờ, lụt lá rơi...
    Nghĩ đến mai kia rồi một buổi
    Có ai đâu đó mối manh nàng
    Ngoài trời có tiếng con chim lạ
    Lệ nến thi nhau rỏ trắng bàn! ​
  5. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Thể ngũ ngôn từ trước đến giờ vẫn là món khoái khẩu của tôi(mà không hiểu sao nhiều món khoái khẩu thế).Lần này là 1 bài ngũ ngôn của Hainơ.Có ai đó bình loạn giùm.
    Em là ...
    HenRic- HaiNơ
    Em là hoa huệ trắng
    Nở trong trái tim anh
    Em là nghìn tia nắng
    Soi đời anh ngọt lành
    Em là những ước mơ
    Mà anh hằng khát vọng
    Em là một hồn thơ
    Chứa chan đầy sức sống
    Em là từng đợt sóng
    Ôm ấp mạn tàu anh
    Em là vì sao sáng
    Soi màn đêm lung linh
    Em là cây tùng xanh
    Vươn cao trong bão tố
    Em là chim mùa xuân
    Bay vờn trên biển cả
    Em là bông lan đá
    Hương tỏa ngát núi rừng
    Em là đồi cây dẻ
    Trăng sáng ôm mênh mông
    Em là dòng suối xanh
    Những buổi chiều anh tắm
    Em là ráng hòang hôn
    Những buổi chiều anh ngắm
    Trong mắt em sâu thẳm
    Anh thấy cả đất trời
    Cách xa tình vẫn đẹp
    Có phải không em ơi ? ​
    Trái tim bé bự.Kẻ tôn thờ chủ nghĩa..2 vợ.Xin Thượng đế mang 2 em đến với tôi.
  6. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Năm ngoái về VN chơi có đi lên Đà Lạt,thú thật lần đầu đi thích mê tơi.Mát thật,không khí thật thoáng đãng,cảnh vật cũng rất đẹp.Con gái thì khỏi nói,trắng như bông bưởi,ngắm mãi không chán.Hẹn năm tới lại đi tiếp.Tui còn thế huống hồ gì Bùi Giáng. [b
    ]::: Bùi Giáng :::
    Giã Từ Đà Lạt
    Nói nữa sao em, với lời lỡ dở
    Đường lây lất chiều bay sương lổ đổ
    Đứng bên trời em ở lại hôm qua
    Ngàn thông ơi ở đó đón bóng tà
    Và giữ lại chuyện đời ta đi mất
    Bước khúc khuỷu truông ngàn khe khóc lóc
    Dặm mơ màng tăm tắp mấy mù khơi
    Lùi bay đi để ở lại bên người
    Tơ vấn vít gió muà mời mọc én
    Tay lẩy bẩy níu gì xuân bay biến
    Ô thiều quang! làn nước cũ trôi mau
    Em đi lên vói bắt mấy hương màu
    Miền đất Thượng có mấy bờ hoa mọc
    Xa biệt lắm mưa nguồn trên mái tóc
    Đà mấy lần thổi lạc lệ lưa thưa
    Buổi sớm hôm buồn tinh tú ai ngừa
    Bàn chân bước vơi tay buông kể lể
    Trời với đất để lòng em lạnh thế
    Hoa hương ơi còn diễm lệ bao giờ
    Những ân tình đầu liễu rũ lơ thơ
    Còn hay mất trong trăng mờ khuya khoắt
    Người xuống núi mang về đâu có chắc
    Những dịp về còn nữa ở mai sau ?
    Dặm hồng vàng ai đứng lại nhìn nhau ​
    [/b]
  7. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Hoa Và Đất
    Đỗ Trung Quân
    Khi con ra đời
    Cha gọi con là nụ hoa
    Cha gọi con là ngọn gió
    Cha gọi con là mặt trời
    Cha gọi con bằng tất cả
    Những từ ngữ đẹp nhất trên đời.
    Những buổi mai
    Cha vẫn đạp xe đi làm
    Cha kể chuyện con trong quán cà-phê
    Buổi chiều đi làm về
    Cha vẫn làm công việc thường ngày trên bàn viết
    Và vẫn lén hôn con
    Dù biết rằng râu ria sẽ làm giật mình - con khóc
    Con là một diệu kỳ
    Cha gọi con là nụ hoa
    Là mặt trời - là ngọn gió
    Khi rảnh rỗi cha vẫn giành phần giặt tã
    Đẩy nôi cho con yên giấc trưa hè
    Dù vì con, cha có hơi già
    Soi gương thấy râu mọc bất ngờ như cỏ
    Không sao
    Cha vẫn gọi con là ngọn gió
    là ánh sáng, là bầu trời
    Con là tất cả trên đời
    là tất cả.
    Khi ấy
    phía sau vừng sáng của con là bóng mẹ
    rất âm thầm
    Mẹ không làm thơ không viết văn
    nên chỉ gọi con bằng con của mẹ.
    Đôi mắt mẹ thâm quầng thiếu ngủ
    bao nhiêu đêm con khó nhọc trong người
    mẹ gầy đi, mẹ nhỏ nhoi
    đi đứng, vào ra như chiếc bóng
    để dành cho cha niềm hạnh phúc
    cho cha chạy nhảy trong nhà
    cho cha đích thực được làm cha
    mẹ tiêu hao quá nhiều sinh lực
    cha chỉ thức vài hôm
    Mẹ có mấy khi được ngủ
    nằm xuống, ngồi lên đêm hóa thành ngày
    dòng sữa dành cho con
    mẹ nổi gân tay
    Đã có bài thơ nào cho mẹ của con đây
    Cha không nhớ ra một điều đơn giản nhất
    nụ hoa nào có thể ra đời
    thiếu sự cưu mang của đất

    Cũng như bất kì 1 bài thơ nào khác,tình cảm trong thơ của Đỗ Trung Quân là thứ tình cảm rất đời thường,rất gần gũi với cuộc sống.Tuy vậy,trong thời buổi hiện nay có mấy người thực sự cảm nhận được như thế.Thói đời mà,con người thích nhận hơn là cho.Có những tình cảm vô giá không gì so sánh được nhưng giờ đây đang chìm vào lãng quên.
    Trái tim bé bự.Kẻ tôn thờ chủ nghĩa..2 vợ.Xin Thượng đế mang 2 em đến với tôi.
    I love .Z^
  8. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ là 1 thể loại trường ca về tình yêu,viết như viết hồi kí nhỉ?Nghe nói Nguyễn Bính đa tình lắm.Phải chăng đó là 1 trong những lí do chính mà tôi hâm mộ thơ ông???
    Hoa Với Rượu
    Nguyễn Bính
    . thấy rét u tôi bọc lại mền
    cô hàng cất rượu ủ thêm men
    mẹ cha mất sớm còn em nhỏ
    say cả tứ mùa cho khách quen
    em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi
    suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi
    chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ
    vẫn nhớ mua quà cho cả đôi
    hai đứa thường nhân buổi vắng nhà
    người ta bắt chước chị người ta !
    ra vườn nhặt những hoa cam rụng
    về bỏ đầy nồi cất nước hoa
    nước hoa tuy chẳng thơm là mấy
    hai đứa bôi đầy cả tóc nhau
    hí hửng bảo nhau : thơm đấy chứ
    nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu !''
    một tối nhà Nhi có giỗ thầy
    chị Nhi cho uống rượu cay cay
    chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa
    đỏ mặt lên rồi chếnh choáng say
    hai đứa ôm nhau đánh giấc dài
    bất đồ ngủ đến sáng ngày mai
    chị Nhi cứ chế làm sao ấy
    hai đứa nhìn nhau khúc khích cười
    chị Nhi thường nói với u tôi :
    ''hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi ''
    u tôi cười đáp ngay như thật :
    ''tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi''
    thuở ấy làm sao thật thái bình
    trai hiền bạn với gái đồng trinh
    đời say men rượu thơm hoa rụng
    tràn những thơ ngây ngập cảm tình
    ấy thế mà rồi cách biệt nhau
    nhà Nhi không biết dọn đi đâu
    mình tôi giời bắt làm thi sĩ
    mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu
    bỏ lại vườn cam bỏ mái tranh
    tôi đi dan díu với kinh thành
    hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới
    chuốc mãi men say rượu ái tình
    rượu ái tình kia thành thuốc độc
    vườn trần theo **** phấn hương bay
    đời tôi sa mạc, ôi sa mạc
    hoa hết thơm rồi, rượu hết say
    trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu
    ba bốn năm rồi năm sáu năm
    khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại
    men nồng gạo nếp nước hoa cam
    xa lắm rồi Nhi ! muộn lắn rồi
    bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi !
    từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ
    mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi
    chắc ở nơi nào dưới mái gianh
    chị em Nhi vẫn sống an lành
    chị Nhi cất rượu cho Nhi bán
    hồn vẫn trong mà mộng vẫn trinh
    ngày xưa còn nhỏ Nhi còn đẹp
    huống nữa giờ Nhi đã đến thì
    tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ
    cho người thiên hạ phải say Nhi
    xóm chị em Nhi ở mấy nhà ?
    bến đò đông vắng ? chợ gần xa ?
    nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ ?
    vườn có giồng cam ? có nở hoa ?
    mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng
    thực ra có phải thế này không
    chị Nhi đã lấy chồng năm trước
    Nhi đến năm sau lại lấy chồng ?
    ước gì trên bước đường lưu lạc
    một buổi chiều nào gặp gío mưa
    gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ
    giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa :
    ngồi bên lò rượu đêm hôm đó
    Nhi rót cho tôi nước rượu đầu
    nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại
    ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau
    tôi kể :'' u tôi đã mất rồi
    cửa nhà còn có một mình tôi...''
    Nhi rằng: '' ngày trước u thường nói,
    hai đứa mình trông đến đẹp đôi...
    chị em mới lấy chồng năm ngoái
    chồng chị giồng cam ở mé sông
    em ở mình đây nhà trống trải
    trăng vàng đầy ngõ gío mênh mông...''
    như truyện Tương Như và Trác Thị
    đưa nhau về ở đất Lâm Cùng *
    vườn trăng trắng xóa hoa cam rụng
    tôi với em Nhi kết vợ chồng
    rượu cất kỳ ngon men ủ khéo
    say người thiên hạ lại say nhau
    chiều chiều hai đứa sang thăm chị
    chồng hái hoa cho vợ giắt đầu
    chao ôi, là mộng hay là thực ?
    là thực hay là mộng bấy lâu ?
    hai đứa sống bằng hoa với rượu
    sống vào giời đất, sống cho nhau
    nhưng mộng mà thôi, mộng mất thôi
    hoa tàn rượu ế ấy tình tôi
    xa rồi vườn cũ hoa cam rụng
    gặp lại nhau chi, muộn mất rồi !
    Nguyễn Bính

    Trái tim bé bự.Kẻ tôn thờ chủ nghĩa..2 vợ.Xin Thượng đế mang 2 em đến với tôi.
    I love .Z^
  9. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Lại 1 bài thơ được phổ nhạc nữa.Nhiều khi tình yêu cũng chỉ đơn giản như thế.Hương hoa đã nói hộ tình yêu của đôi bạn trẻ rồi.
    Hương thầm
    Phan Thị Thanh Nhàn
    Cửa sổ hai nhà cuối phố
    Không hiểu vì sao không khép bao giờ .
    Đôi bạn ngày xưa học cùng một lớp
    Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa .
    Giấu một chùm hoa sau chiếc khăn tay ,
    Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm ,
    Bên ấy có người ngày mai ra trận
    Họ ngồi im không biết nói năng chi
    Mắt chợt tìm nhau rồi lại quay đi ,
    nào ai đã một lần dám nói ?
    Hoa bưởi thơm cho lòng bối rối
    Anh không dám xin ,
    Cô gái chẳng dám trao
    Chỉ mùi hương đầm ấm thanh tao
    Không dấu được cứ bay dịu nhẹ .
    Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
    Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu .
    ( Anh vô tình anh chẳng biết điều
    Tôi đã đến với anh rồi đấy ...)
    Rồi theo từng hơi thở của anh
    Hương thơm ấy thấm sâu vào ***g ngực
    Anh lên đường
    Hương thơm sẽ theo đi khắp
    Họ chia tay
    Vẫn chẳng nói điều gì
    Mà hương thầm thơm mãi bước người đi

    Trái tim bé bự.Kẻ tôn thờ chủ nghĩa..2 vợ.Xin Thượng đế mang 2 em đến với tôi.
    I love .Z^
  10. lyhap

    lyhap Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/09/2004
    Bài viết:
    1.502
    Đã được thích:
    0
    Nói đến truyền thuyết "Trọng Thủy-Mị Châu" người ta thường hay nhắc đến 1 bài thơ của Tố Hữu,nhưng ít ai biết 1 bài thơ khác cũng viết về truyền thuyết này,mà theo tôi cũng hay không kém.Post lên để mọi người nhận xét.
    Khối tình con
    Tản Đà
    Một đôi kẻ Việt người Tần
    Nửa phần ân ái nửa phần oán thương
    Vuốt rùa chàng đổi móng
    Lông ngỗng thiếp đưa đường
    Thề nguyền phu phụ
    Lòng nhi nữ
    Việc quân vương
    Duyên nợ tình kia dở dở dang
    Nệm gấm vó câu
    Trăm năm giọt lệ
    Ngọc trai nước giếng
    Nghìn thu khói nhang

    Trái tim bé bự.Kẻ tôn thờ chủ nghĩa..2 vợ.Xin Thượng đế mang 2 em đến với tôi.
    I love .Z^

Chia sẻ trang này