1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

những lúc cảm thấy buồn! nên làm gì đưọc nhỉ?

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi nangthuytinh85, 18/01/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. mama_meo

    mama_meo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2005
    Bài viết:
    1.778
    Đã được thích:
    0
    Lúc buồn...em thường..
    -Khóc,nhưng cách này chỉ làm buồn thêm hà
    -Nghe nhạc,nhìu khi nghe lại đau đầu
    -Xem phim
    -Viết vớ vẩn,hay là vẽ vớ vẩn
    -Onl,
    Nói chung là vẫn bế tắc nhiều!
  2. distributorHN

    distributorHN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/02/2006
    Bài viết:
    308
    Đã được thích:
    0
    Buồn nhiều làm gì! Có ai yêu tôi không?
    Cô đơn buồn quá!
  3. hoangnt149

    hoangnt149 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2003
    Bài viết:
    1.498
    Đã được thích:
    0
    Chị em sao hay buồn quá vậy, tốt nhất là đi ăn cho no bụng rồi khì khì , thế là xong
  4. nvykop

    nvykop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/12/2005
    Bài viết:
    4.593
    Đã được thích:
    0
    Buồn kinh khủng, buồn dã man, kể từ hôm thứ năm
    nhưng hôm qua và hôm nay thì không buồn tý nào nữa rồi
    bí quyết: đau răng mà k uống thuốc giảm đau
    kinh nghiệm đúc rút: lúc nào mà buồn quá thì nên bị đau răng, vì khi bị đau răng rùi, 100% là bạn k thể nghĩ đến cái gì khác ngoài cái răng của bạn để mà thấy buồn đâu
    nhưng mà đau quá
  5. hidenbeauty

    hidenbeauty Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2004
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    Lúc buồn hả: rất hay phóng xe lượn phố ra ngoài quán ăn bất cứ j mình thích, hay nhâm nhi ly nước ở 1 quán xá nào đó
    Thêm nữa sang nhà 1 đứa bạn nào đó mà cứ gặp nó là mình quên hết buồn bã,ưu tư, cứ cười phớ lớ khi chút được bầu tâm sự.
    Khi buồn lắm cơ, lúc nào cảm thấy mất phương hướng hay niềm tin ở bạn bè, cuộc sống, và bản thân mình lại đi du lịch ở 1 nơi nào đó. Khi trở về mình bao h cũng lấy lại được cân bằng.
  6. nangthuytinh85

    nangthuytinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Cái gì đã qua rồi ! Khi nghĩ lai mới thấy mình đôi lúc cũng buồn cười thật! Cũng đúngthôi, ai mà chẳng có lúc thế này thế kia! Cái chính là ở bản thân mỗi người mà! Phải cố gắng,và phải có niềm tin vào bản thân mình nữa chứ!
    Sống với sư lạc quan vẫn là tốt nhất!
    Hì..... Dù sao thì mình cũng đã đủ lớn để nhận ra điều gì là cần thiết và điều gì là quan trọng
  7. Dumuc_kt

    Dumuc_kt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2004
    Bài viết:
    2.144
    Đã được thích:
    0
    Buồn ra đây mà post bài
    Buồn tôi hay lang thang bằng xe đạp 1 mình vào buổi tối và nghĩ re 1 ai đó sẽ tới và tỉ tê nhữngcâu chuyện vu vơ ko chủ đề... Rồi mỉm cười ,đạp xe nhanh về đi ngủ, hy vọng sẽ giữ lại được những giây phút thoải mái vừa qua...Hôm sau trời lại sáng
  8. nguoixaytoam

    nguoixaytoam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2003
    Bài viết:
    1.627
    Đã được thích:
    0

    Đi lang ********* đỡ buồn.
  9. nangthuytinh85

    nangthuytinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Đi tình nguyện!
    thấy vui! Vì công việc thật thú vị, và thoải mái
    Nhưng........Thấy nhớ
    Gia đình
    Lũ bạn thân,
    Và cả đằng ấy nữa chứ.....
    Nhớ lắm
    Thế là buồn
    Thế là phân tán tư tuởng
    Lại nghĩ linh tinh nữa rồi...
    Chán mình thật
    Cố gắng lên chứ!Hì
  10. nangthuytinh85

    nangthuytinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0

    Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một nguời bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.
    Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.
    Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn dịnh cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.
    Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của anh.
    Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: "Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây". Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên di mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.
    Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ dợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn dến khôn cùng.
    Tôi tự hỏi: "Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?". Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia đình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt dầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Ðó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi dến New York và kết hôn với người khác. Ðối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cuới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: "Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy". Ðó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.
    Ðây là một câu chuyện tôi đọc được trên mạng. Có thể các bạn đã từng đọc qua câu chuyện này. Ðiều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn: Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với anh ấy/cô ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa. Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một nguời bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.

Chia sẻ trang này