1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

những mảnh đời riêng

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi gungcayvn, 29/03/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. gungcayvn

    gungcayvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    3.222
    Đã được thích:
    1
    những mảnh đời riêng

    Mỗi con người là một số phận,một cuộc sống riêng.....Nhữg con người tôi đã gặp,đã đi qua,và bây giờ nhìn lại,tôi muốn được viết ra đây,đẻ mọi người cùng đọc,và cùng chia sẻ..........

    Câu chuyện thứ nhất.

    Viết về một người Việt đã ở nước ngoài đã hưon 20 năm,gọi anh ta là G

    Rời Vn 10/1980 trên một con thuyền chạy trốn,người ta vẫn dùng cái từ "vượt biên" để chỉ những người này.....Thường người ta di theo cả gia đình ,hoặc là những người lớn đi trước rồi đón lũ trẻ theo sau,nhưng với G thì ngược lại.Bố mẹ G gửi G theo một số người mà ông bà quen biết.Trong lần đó ra đi,và G,còn quá bé để biết được người ta đang đưa mình đi đâu(là trưởng nam của một dòng họ,gia đình bên nội bên ngoại đều là những nhà tư sản,.địa chủ cho nên từ bứ G luôn được chiều chuộng),và như chính lời G tự nhận"từ bé,anh chỉ biết ăn rồi chơi và bám váy mẹ chứ có biết gì đâu???"

    Rồi G cũng biết người ta đang đưa mình đi đâu,một nơi hoàn toàn xa lạ,những ngày trong trại tị nạn,G đã khóc ròng một tháng trời,và tìm đường trở về nhà....nhưng nhà đã xa ngàn dặm,G thì lại chỉ là một cậu bé con hỉ mũi chưa sạch.....G dành cháp nhận ở lại và bắt đầu tự lập một mình.

    Xin được nói qua một chút về lí do bố mẹ G đã đẩy bằng được thằng con quý tử khỏi nhà,họ sợ với cái lí lịch của họ sẽ gây khó khăn cho G.ông bà ngoại là nhữg địa chủ lớn vùng Tây NB,bố là phi công dưới thời Mi_Ngụy,mẹ là nhân viên cao cấp trong đài chỉ huy sân bay Tân Sơn Nhât,cho nên họ mới gặp nhau và như lời kể chua chát của G'HỌ gặp nhau,họ sung sướng quá nên mới có một người khốn khổ là anh.Giá hồi đó họ bớt vui đi một chút,bớt sunug sướng đi một chút thì đã không có một thằng bé khốn khổ là anh

    Nhưng có lẽ ,bố mẹ G đã quá lo xa chăng ,khi mà ở lại VN vẫn còn cả hai bố và mẹ G với 4 người em nữa,hiện nay họ đang thành đạt thậm chí là rất thành đạt và đều là những tri thức cả
    Những cố gắng ,nỗ lực để vượt lên hoàn cảnh của G cuối cùng cũng được đến đáp....nhiều năm sau tốt nghiệp,G được nhận vào văn phòng chính phủ liên bang,nhưng G muốn thử sức trong những lĩnh vực khác,nên chỉ hai năm sau đó,G xin nghỉ và chuyển hướng vào kinh doanh......mọi việc đều suôn sẻ,nếu không muốn nói là G gặp khá nhiều may mắn,cho đến khi đồng Euro ra đời,mọi thứ bắt đầu đảo lỗn,G bắt đầu gặp những thất bại.

    Có lẽ,trong thất bại của G có bóng dáng của một người đán bà tên T....họ gặp nhau năm 1998,cũng là người Hải Phong năm 1995)....T đẹp về mọi mặt,cũng là một người kinh doanh như G và quan trọng là yêu G,chung thủy đơn phương trong 5 năm trời cho dù G vẫn nói,G ko thể nào đáp lại tình cảm của T được....mọi chuyện có lẽ sẽ còn như thế,T sẽ tiép tục đơn phương như thế nữa nếu như G ko gặp và không yêu một người khác....và sự trả thù cảu phụ nữ thật đáng sợ......Nhưng cái chính vẫn là nền kinh tế liên bang đang đi xuống ngày một nghiêm trọng ,trong toàn liên bang có đến vài nghìn doanh nghiệp phá sản,hàng vạn công nhân thất nghiệp chứ không riêng gì công ty của G

    Gia đình G vẫn không biết gì về chuyện này,cô bạn gái của G khuyên G nên chăm gọi điện về hỏi thăm gia đình,nhưng nố mẹ của G,khi G phone về đã mắng:mày còn biết tao là ai nữa cơ à??"HỌ trách G khi hai mươi mấy năm anh chỉ về thăm nhà được có một lần vào tháng 5/99 mà không nhìn lại rằng chiníh họ đã đẩy G đi xa khỏi gia đình,mấy chục năm không hề hỏi thăm xem nó sống chết thế nào,mấy chục năm không thư từ điện toán gì cả......Ngày về năm 99,mọi người vẫn yêu quý G thôi,nhưng G ko cảm nhận được tình yêu thương mà gia đình giành cho g nữa,G cảm thấy mình xa lạ giữa ngôi nhà ,giữa những người thân nên đã khoác ba lô lên và đi một vòng dọc chiều dài đất nước

    Kinh doanh và những bon chen nơi xứ người làm G mệt moit,cô em gái thì vẫn cứ nhắn"Anh về làm cho em đi,cả nhà gần nhau...".....G cũng muốn về,muốn rời bỏ cái xứ người đầy những bon chen toan tính kia để trở vè,bởi chính G từng tâm sự"anh ko còn nhiều tiền nữa,nhưg không thấy yêu tiền chút nào...cứ mệt nhọc đến một kiếp người,chết rồi là hết,chứ được ích gì????"...

    Nhưng không phải cứ nói là làm được.Không phải quá khó để trở về...nhưng G sẽ làm gì để sống,sẽ ở đâu khi mà G ko muốn sống cùng ba mẹ???G muốn ở cố đô Huế âm u và lặng lẽ,hoặc là ở Đà Lạt.....sẽ phải lựa chọn thế nào vì chắc chắn bố mẹ G sẽ khó mà đồng ý cho G ở như thế...dĩ nhiên sống theo ý của mình,làm những gì mình thích,nhưng không phải vì thế mà bỏ qua hết mọi lời nói của mọi người được
  2. gungcayvn

    gungcayvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    3.222
    Đã được thích:
    1
    Câu chuyện thứ hai viết về một cô em gái.Viết ra những câu chuyện này tôi chỉ muốn được chia sẻ với mọi người những mảnh đời,những số phận mà tôi đã gặp.Mỗi người một cuộc sống riêng,khó mà quan tâm được hết tất cả,nhưng đọc,dể biết mình đang hạnh phúc hơn rất nhiều người
    ,chuyện về một cô bé có nick là cô bé hạt tiêu,cũng tham gia TTVN nhưng không post bài nhiều lắm và đã từ lâu lắm cũng không vào TTVN,đơn giản vì cô ấy bị cấm online.Và xin được gọi cô bé ấy la A
    Thêm một chút về A,đó là một cô bé con (như cái nick của chính A) nhưng ngang ngạnh ,bướng bỉnh và đầy bản lĩnh.Bố là tiến sĩ,giảng viên của một trường Đại học ,mẹ bán hàng văn phòng phẩm+quà tặng ở nhà.A là chị của hai đứa em ,từ nhỏ đến giờ A luôn là học sinh dẫn đầu lớp.Lên DH,bị bắt buộc học trong khoa do bố giảng dạy ,A vẫn luôn là Sv đứng đầu lớp,mới đây cô ấy đã đi nhận phần thưởng top 10 Sv của t rường.Nhưng điều đó không làm cô ấy vui ,đơn giản,ước mơ lớn nhất của A là được đi du học và cơ hội ấy đã vừa trôi qua.
    A từng thi đỗ vào một trường DDh khác,cách xa nhà,đã từng nhập học 2 tuần tại ngôi trường đó,nhưng cuối cůng lại bị bố và mẹ bắt về học ở gần nhà.A khát khao đi học ở xa,khát khao đi du học....tất nhiên là điều gì cũng có lí do của nó.
    Bố là giảng viên DH,là một tiến sĩ nhưng cách xử sự của ông ta thật tồi tệ.Ngày học cấp 3,bao nhiêu thư bạn bè khắp nơi viết về(vì hồi đó A tham gia một cuộc thi kiến thức cho học sinh do VTV3 tổ chức nên được khá nhiều người biết đến) đều gửi qua đ/c của bố ,vì trường A học không cho phép học sinh được nhận thư,nhưng không những không chuyển thư cho A,bố củ A còn đọc thư,xé bỏ đi và mắng chửi A thậm tệ.
    Những ngày cuối cấp 3,sóng gió bắt đầu ập đến,đúng hơn là nó đã có từ lâu nhưng bây giờ mới hiện rõ....bố của A thường xuyên trở nên hằn học với mấy mẹ con A......ông ta ko hề quan tâm tới gia đình ,mặc kệ vợ con,đơn giản vì ông ta có một sự quan tâm khác:cô Sv trong lớp của ông ta giảng dạy.
    Đàn ông bây giờ là như thế đấy.
    (Còn tiếp)
  3. mimi80hn

    mimi80hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2003
    Bài viết:
    489
    Đã được thích:
    0
    em gừng cay viết tiếp đi để mọi người còn đọc nhé,

    love is cure-all
  4. gungcayvn

    gungcayvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    3.222
    Đã được thích:
    1
    Không thể tưởng tượng nổi một người như ông ta mà lại có thể phát ngôn ra những câu "Vợ người ta làm *** còn xây được nhà 3 tầng...." rồi chửi con mình là đồ này ,đồ nọ....làm cái thằng đàn ông,bám váy vợ lại còn.....Mà cũng oái oăm thay,câu chuyện về thầy về trò,về bố A và cô Sv kia lại do chính cô giáo của A nói lại cho A biết......
    Trong cuốn album gia đình,ảnh của cô SV ấy to nhất,mẹ A thì vẫn không nghi ngờ gì,vẫn nghĩ đó là ảnh mẫu(trước đây có một thời gian nhà A mở hiệu ảnh).Xin dược trích những dòng thư A đã viết về gia đình,vè những gì mà bố đối xử với A,với mẹ của a nữa....
    "....Không thể tưởng tượng nổi bố em nói bậy và xúc phạm em thế nào đâu em chẳng muốn nghĩ đến nữa,em chỉ muốn đi đến một nơi nào đó thật xa,....bố mẹ em bảo,mày học cho mày chứ không phải học cho tao....em có phải là một đứa bất hiếu hay không,em ko thể chịu nổi,em là em chứ không phải là một ai khác.....bố em có thể rất nhiệt tình vói chuyện học hành của em ,nhưng những chuyện khác thì như thể em là một người máy ko có suy nghĩ,chỉ biết làm việc....ông ấy có thể mặc sức sỉ nhục thậm chí xúc phạm,đánh em mà ko cần biết em đang nghĩ gì.Mỗi khi mọi người làm gì hộ em thì em phải khắc ghi trong đầu em là "tao đã phải khổ sở như thế nào để làm cho mày....."em thấy lạc lõng và cô đơn trong chính ngôi nhà của mình....em quay cuồng không biết làm thế nào,chết không chết được mà sống thì khổ sở quá...em sắp phát điên lên rồi.Mẹ thì không hiểu em,còn bố đối với em là một sự hoảng sợ......."
    ....ngày 10.10.02...em biết làm như thế nào đây???Kiếp trước em đã làm gì sai mà giờ phải trả giá thế???em vừa bị chửi như một con chó,một con ****,một kẻ ăn cắp,một kẻ bất nhân bất hiều....phải chăng em là một đứa hư hỏng,tồi tệ và mất dạy đến như thế sao?????Tất cả chỉ là chiều nay có một lá thư rất dài của một người bạn gửi cho em mà em chưa kịp lấy thì đã rơi vào tay bố em.....Bây giờ,em như mộ thứ bệnh dịch cần phải cách li.Em không được sang nhà chính trừ bữa ăn,phải tránh ánh mắt ông ta và cả mẹ em nữa,em ko thể chịu được......Mẹ em muôn đời vẫn thế,đó được xem là một đặc ân đấy,nếu không thì sẽ bị đá dít ra khỏi nhà,mỗi tháng cho 300K+50K tiền nhà,xong 4 năm rồi thì phải"cút"....Trời ơi,em đang mong được đá đít ra khỏi nhà,đang mong được cút ra khỏi nhà biết bao.......nhưng cuộc sống thì vẫn đang tồn tại như từ giữa ngục sâu,và em thấy mình đang lả dần đi..."
    ''...em chán lắm rồi,làm gì bây giờ nhỉ/?em chẳng muốn làm bất k> một điều gì nữa,mệt mỏi và ko muốn làm gì nữa, có cảm giác là mình đang như thế nào nữa.......Chuyện bố mẹ em cũng chẳng làm em suy nghĩ nhiều nữa,dù bây giờ ông ta đang rất tự h.o về em,tự h.o về những cái m. em l.m được thì đúng hơn,nhưng em vẫn rất hận ông ta.....Trời ơi,một người như thế sao có thể là bố em được chứ????Làm một thằng đàn ông,tự vỗ ngực khoe ta đây có học mà như thế thì tầm thường quá..."
    Càng yêu mẹ,càng thương hai đứa em thì A càng cảm thấy hận bố mình,căm thů bố,không cách gì thay đổi được điều đó trong suy nghĩ của A.Cách duy nhất để qauên đi là cắm đầu vào mà học như chính A nói,và bố của A cũng nghĩ thế,bất kể lúc nào cũng học ,học và học.....mỗi ngày phải học một lượng sách nhất định,học bài mới,dịch tiếng anh......từ mới và sách chuyên ngành....mà không thèm đến sức khoẻ của con có chịu được hay không.A đã học quá sức mình,đêm mê sảng cả những điều đã đọc trong sách,nhưng lại chẳng nhớ được điều gì rõ ràng ngoài những nỗi ám ảnh kinh hoàng.......
    Có một chuyện tế nhị không được nhắc ra ở đây,bố và mẹ đã cấm A tuyệt đối không được online nữa,bất kể là để làm gì....A đã từng chuyển đến ở cůng một người bạn trong 1 tuần,nhưng sau đó A trở về nhà,vì nhiều lí do,ngôi nhà đã không còn ấm áp và hạnh phúc như xưa.....lúc nào A cũng lẩn trốn trong căn phòng nhỏ,chỉ lên nhà mỗi khi ăn cơm hay có việc thật cần.
    Câu chuyện đó qua lâu rồi nhưng những áp lực với A thì không vì thế mà giảm xuống,A gần như không còn bạn nữa....điện thoại lúc nào cũng trong tình trạng"A không có nhà đâu",ngay cả khi mấy cô bạn thân tìm đến nhà thì câu trả lời cũng không có gì khác......A im lặng và gần như cô độc trong chính ngôi nhà của mình.....Chính vì thế A quyết tâm học để được đi du học,để rời xa cái "địa ngục trần g ian " mà A đang phải sống,để thay đổi,....Nhưng cơ hội ấy vừa vụt qua ....lại thêm một lần thất vọng nữa,rồi sẽ như thế nào với A đây??
  5. sauthienthu_vn2001

    sauthienthu_vn2001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2003
    Bài viết:
    613
    Đã được thích:
    0
    Hic hic dài quá đọc ko nổi.Mặc dù được nghe quảng cáo là rất hay nhưng.... hic
    Muốn có một tình yêu!????
  6. gungcayvn

    gungcayvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    3.222
    Đã được thích:
    1
    Mỗi ngày đọc một ít,gungcayvn nghĩ rằng,từ mỗi nhân vật trong mỗi câu chuyện sẽ có một ý nghĩa nhất định đấy
  7. sauthienthu_vn2001

    sauthienthu_vn2001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2003
    Bài viết:
    613
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ phải đọc từ từ thôi chứ bít sao?
    Muốn có một tình yêu!????
  8. DrSlump

    DrSlump Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/10/2001
    Bài viết:
    1.360
    Đã được thích:
    0
    Như vậy mới có xã hội, nếu đời lặng lẽ bình thường hoặc chỉ tốt đẹp thì đâu còn cạnh tranh và phấn đấu, đâu còn tình cảm để chia xẻ.
    Nhưng cũng nhìn vào đó mà để hiểu mình có khi còn sung sướng hơn ối người, vậy phải phấn đấu thôi.
    You are just one person in a whole world, but for me, you are my whole world
    Tu as une personne seulement dans le monde, mais tu as mon grand monde pour moi
    Viva 1980F
  9. sauthienthu_vn2001

    sauthienthu_vn2001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2003
    Bài viết:
    613
    Đã được thích:
    0
    Thế Mimi80 dã đọc hết bài của gungcayvn chưa. Nếu đọc hết rồi thì có nhận xét gì?
    Muốn có một tình yêu!????
  10. gungcayvn

    gungcayvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    3.222
    Đã được thích:
    1

    Ấn tượng đầu tiên về cô bạn này là nước da trắng hồng,đôi mắt to đen và nụ cười tươi với chiếc răng khểnh.Có điều,đã hai năm qua và mãi mãi sau này tôi ko còn cơ hội nhìn thấy L cười nữa,không ai còn cơ hội gặp lại L nữa.....
    L là con một trong một gia đình trung lưu ở Hn,mà nói một cách đúng hơn L chính là "con cầu tự,con trời con phật" như mọi người vẫn nói.Bố mẹ L sinh L khi tuổi đã khá cao,hai bác thường làm những việc thiện cho những người không may có hoàn cảnh khó khăn,đồng thời cùng thường xuyên lui tới đền chùa để cầu xin có mọt đứa con cho vui cửa vui nhà.....
    Chính vì thế,khi có L,hai bác quý và chiều L lắm,Nhưng L ko vì thế mà ỷ lại,cô học tập chăm chỉ,là một người con ngoan ngoãn trong gia đình,là người hoà đồng và hết sức vui vẻ nên được bạn bè quý mến.
    Tốt nghiệp PTTH,L được vào thẳng Đh,bên cạnh đó L còn là một cộng tác viên nhiệt tình của VTV3 và được các anh chị hết sức quý mến.Ở đâu có l,.ở đó có tiếng cười......
    Một ngày không may mắn,một ngày không vui,một ngày ảm đảm đối với L,gia đình L và cả những ai biết L...Ngày mùng 4 tết 2001,bố chỏ mẹ,còn L chở bác,4 người cùng về quê thăm ông bà.......Dọc đường đi,xe của hai bác cháu bị 3 thanh niên say rượu chở nhau tông thẳng vào.......Bác L bị hất tung xuống đường và chết ngay tại chỗ. Còn L,khi bố chạy lại đỡ được L lên tay,tháo bỏ chiếc mũ bảo hiểm khỏi đầu L,cũng là lúc L lả đi trên tay bố,mãi mãi không thể tỉnh lại được,Một bên trán L dù đã được trang bị mũ bảo hiểm,đã dập nát.
    Không có gi đớn đau hơn khi cha mẹ nhìn thấy con cái phải ra đi trước mình,không có gì đớn đau hơn khi con chết trên tay mà không làm gì được và cũng không có nỗi đau nào lớn hơn khi chứng kiễn tai nạn khủng khiếp ấy xảy ra với con mình........Ngày mọi người đưa tiễn L là một ngày u ám.......
    1 tháng sau này,gặp lại một số anh chị nơi L cộng tác trước đây,tôi chỉ có ý định hỏi thăm một chút,nhưng mọi người không cho tôi có được cơ hội đó"Em đừng nhắc đến L ở đây nữa,bọn chị đang cố quên nó đây..."
    Tôi chỉ biết L qua một người bạn,một vài lần nói chuyện với L ,tôi thường thấy L mỗi khi đến trường quay của THVN...nhưng không chơi với L,cũng không biết L nhiều lắm.Khi L mất,tôi không có mặt ở Hn nên không đi tiễn L....Sau này,có những lúc muốn qua thăm bố mẹ L,nhưng rồi lại thôi.....nỗi đau ấy trong cha mẹ của L bao giờ phai cho được??????
    Cuộc sống chẳng bao giờ báo trước được điều gì.....có ai nghĩ suốt một đời chỉ làm điều thiện như bố mẹ L mà cuối cùng lại phải chịu những đớn đau mất mát đến khủng khiếp như vậy????Nhưng dù sao,tôi vẫn nghĩ,làm điều thiện,nếu có thể,vẫn hơn

Chia sẻ trang này