1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

những mảnh đời riêng

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi gungcayvn, 29/03/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. captain

    captain Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/11/2001
    Bài viết:
    2.746
    Đã được thích:
    0
    Gungcay ah, topic này hay quá, bạn hãy duy trì nó nhé, đọc những topic như thế này, mình cảm thấy mình được chia xẻ những nỗi niềm cũng như hiểu hơn về cuộc sống.
  2. gungcayvn

    gungcayvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    3.222
    Đã được thích:
    1
    Capt à,cảm ơn đã đọc những câu chuyện mà Gừng đã viết.Có thể,mọi người mãi mãi ko biết được những nhân vật trong những câu chuyện đó đâu,nhưng như Gừng đã nói,chúng ta đọc để chia sẻ,để biết là mình còn đàng hạnh phúc hơn biết bao người......Và G tin,sẽ có một số người,sẽ có những thay dổi trong cách suy nghĩ của mình về cuộc sống khi đọc những câu chuyện này
  3. gungcayvn

    gungcayvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    3.222
    Đã được thích:
    1
    Chưa kịp viết cho mọi người nghe chuyện về cô bé này,thì đã lại nhận được thư của bé,Gừng xin được viết vào đây để mọi người cùng đọc và chia sẻ...Có thể bạn chưa và sẽ mãi mãi không hiểu được lá thư của cô bé này viết gì,nhưng hãy đọc,và chia sẽ cùng cô bé,bạn nhé,.....điều ấy dễ thôi,và mỗi chúng ta,ai cũng có thể làm được điều đó mà
    .........Em phải làm sao đây,tại sao cuộc sống của em lúc nào cũng thế????Em xin lỗi khi em nói câu này dù em đã hứa với chị là sẽ ko bao giờ nói như thế....em chán sống lắm rồi.Cuộc sống đối với em chưa bao giờ thực sự làm em mỉm cười hết,em luôn thất bại,luôn chịu đựng sự căng thẳng trong gia đình,luôn nhìn thấy hình ảnh mẹ em phải chắt chiu toan tính lo nuôi sống cả gia đình trong khi ông ấy (tức ba của cô bé,một giảng viên ĐH) thì luôn quái đản không bao giờ chấp nhận sống một cách yên bình hết
    Em đã rất cố gắng sống nhẫn nhịn,mềm mỏng nhưng chẳng thay đổi được gì
    Khi người ta đã xác định lập gia đình thì cũng đồng nghĩa với việc chăm lo cho con cái.Nhưng ở nhà em thì bọn em luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu,có cảm giác mắc nợ và được ban ơn,như là một thứ tội nợ vậy???em phải làm sao đây
    Chị xem,ba lúc nào cũng kiếm chuyện gây căng thẳng mà em thì có làm gì đâu cơ chứ????Hôm qua ba quát em là" đồ phá hoại,mày pahỉ lao động đi,chịu khó lao động đi,cả đời chẳng phải làm gì chỉ có ăn***..."thế rồi cằn nhằn mặt năng mày nhẹ.
    Nhìn mắt ba em,nhiều lúc tức quá mẹ em bảo,nhìn chẳng có chút tình thương nào.ba bảo một năm nuôi em mất bao nhiêu tièn mà em vẫn phá hoại.Em đã làm gì để bị ba nói như thế????Từ bé tới giờ em chưa bao giờ ngửa tay xin ba một xu,em cũng không bao giơ đòi hỏi gì ở mẹ....em chỉ tiêu tiền mà em đành dụm được.Mọt năm tiền học bổng với tiền thưởng của em không dưới 3triệu đâu
    Hôm qua,do vội nên em đẻ nguyên phong bì tiền em được thưởng Topten Sv toàn trường trên mặt bàn mà quên không cho vào tủ khoá,rồi đi chợ vớ mẹ,em cũng chỉ mua một cái áo thôi chứ chẳng đòi mẹ mua gì nhiều.Thế mà khi về đến nhà ba em nhìn em như kẻ thù,chửi um lên chỉ vào só tièn đó và bảo em là "Đồ ăn cắp',chị nghĩ thế nào????Em chăng nói gì,có lẽ em đã nhẫn nhịn và chịu đựng nhièu quá rồi
    Từ hôm qua đến nay,lúc nào ba cũng nhìn em với ánh mắt gườm gườm,em thản nhiên như không biết gì vì em còn biết almf gì nữa đây?????Lúc em vừa nấu cơm trong bếp xong,em lên phòng ngồi,ông ấy bảo với mẹ là ,nếu còn mua quần áo cho em nữa ông ấy sẽ dốt hết,em em lên nói với em thế.Em thấy tủi thân,em ko tiéc cái áo mới đó nhiều đâu,thậm chí nếu ông ấy muón đốt hết đi em cũng đưa cho.Nhưng em cảm thấy tủi thân quá
    Mẹ em bảo,chỉ cần lo cho mấy chị em ăn học xong là mẹ về Tuyên Quang ở(quên ngoại co bé ở TQ mà),mẹ không cần gì cả,mẹ có thể tự cày cuốc mà sống được.Ngày xưa em phàn đối ý nghĩ này của mẹ,nhưng bây giờ thì em thấy mẹ đúng,mẹ chẳng việc gì phải trói buộc mình với con người ấy.Mẹ thừa biết khi về già,mẹ chẳng nhờ gì vào ông âng ấy,không những thế còn bị hành hạ thêm thôi,và sẽ bị cho là kẻ ăn bám.Em thế là nhất định sẽ lo cho mẹ,không để mẹ phải khổ đâu.
    Em gái em,học lớp 12 rồi và em hiểu nó lắm,hiểu hơn cả ba mẹ nhiều. Sau này nó sẽ giàu có,nó sẽ sung sướng hơn em,nó có lợi hơn em nhiều,nhưng tính tình nó thì....nó không có lấy một người bạn ở lớp và làn đầu tiên em đã cảm thấy ngỡ ngàng vì sự độc cá và đố kị tỏng con người nó
    Nó sống nội tâm nên ít ai hiểu nó,và chỉ vì ba em phân biệt con trai,con gái nên đã làm nảy sinh trong lòng nó sự đó kị.Bao nhiêu lần em trai em bị đánh,em xuống che cho em,cũng như đã từng che cho nó ,nhưng nó bảo em là nó ko có ý định xuống.Nó vui mừng khi thấy em trai học hành tồi tẹ,ba mẹ coi như kh ông có hi vọng gì coi như đò bỏ vì ba mẹ luôn coi trọng con trai hơn.Em nghe xong thây quá ngỡ ngàng và bảo nó"Mày thật là độc á,tao ko thể ngờ mày lại nhỏ mọn thế.Nếu tao cũng độc ác và đố kị như mày thì sao???"
    Chị thấy gia đình em thế nào?????Một ông bố quái gở.Một người mẹ quá cam chịu nhẫn nhịn và tận tuỵ.Một đứa em vô cảm.MỘt thằng em yếu đuối,Còn em thì luôn long đong lạn đận và bướng bỉnh.Em thấy xáu hổ về mình và cái gia đình mà em chẳng bao giờ dám nói với ai,chỉ dám cố gắng xây dựng trong lòng mọi ngưoiừ về hình ảnh một gia đình hạnh phúc.Có hay gì đâu chị khi phải nói về gia đình mình như thế,có chăng chỉ làm người ta thương hại thêm thôi.
    ............em phải làm sao đây,em chán nản và uốn buông xuôi hết mọi thứ rồi.......em đã cố gắng,đãlàm tất cả mà vẫn chưa đủ hay sao????Em phải làm thế nào thì mọi ngươời mới vừa lòng đây???em cũng chỉ là một con người thôi,em ko phải thần thánh gif???Nhiều khi em nghĩ,bây g ìơ có ai yêu thương em,có khả năng lo cho em học đến khi nào em muốn dừng thì thôi,em sẽ lấy người ta ngay mà không ngàn ngại gì cả......THật sự là em đang khủng hoảng,đang rơi vào một mớ bòng bong mà chẳng biết pahỉ làm thế nào để thoát khỏi nó nữa.......
    To GK:Bé con,đừng giận khi chị viết những điều này lên đây nhé,chia sẻ những nỗi buồn đi,em sẽ thấy thanh thản hơn.Chị vẫn nhớ ấn tượng về em từ cách đây 4 năm,trong một buôi tối tháng 3,chị và em đi trên đường Hà Nội,em đã cho chị thấy em là một cô bé con thông minh nhưng bướng bỉnh và cũng đây bản lĩnh.Em đã và đang vượt qua nhưũng tháng ngày khổ sở này,chị tin là như thế,và chị cũng chúc cho em có đủ nghị lực để vượt qua nó một cách dễ dàng.Và nhớ câu này nhé,em có thẻ khóc khi nào em muốn,nhưng nhất định không bao giờ vì những việc ba làm mà khóc nữa.ba em không đáng để em phải khóc nhiều như thế.Chị luôn ở bên em.
  4. cafeinlove80

    cafeinlove80 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2003
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0
    Anh nhiều kinh nghiệm trong chuyện này lem'.
    Em là ai ?
    Cô gái hay nàng tiên..
  5. ngoagiang1810

    ngoagiang1810 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2002
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Tất cả những đỗ vỡ trong Xã hội, Gia đình đều phát nguyên từ song Phương. Nếu như: " Cây muốn lặng, nhưng Gió lại chẳngng ngừng" ... Thế nào nhỉ ???
    Thương cho chị em "L" vì Họ là những nạn nhân trong cuộc Gia biến.
    Đồng tình với Gừng là đa phần đàn ông thường " thích MỚI, nới CỦ ". Chỉ thích thể hiện cái Gia trưởng ( vô hiểu biết, nếu không nặng lời 1 chút = thất học ) của mình. Nhưng như đã nêu trên: nguyên nhân thường phát sinh từ song Phương.
    Đèn nhà ai nấy rạng.... biết được đâu... Ông Bố của "L" chưa tìm thấy mái ấm chân thật của lòng mình.....
  6. ngoagiang1810

    ngoagiang1810 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2002
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Cho bọn mình được nghe cái kinh...... ( ) nghiệm của bạn đi thôi...
  7. ngoagiang1810

    ngoagiang1810 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2002
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
  8. ngoagiang1810

    ngoagiang1810 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2002
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0

    Được ngoagiang1810 sửa chữa / chuyển vào 05:31 ngày 08/04/2003
  9. gungcayvn

    gungcayvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    3.222
    Đã được thích:
    1
    To ngoagiang1810
    cảm ơn anh đã đọc và chia sẻ.có nhận ra nhân vật A và cô bé trong bức thư em post lên là ai không????Kẹo cao su đấy,cô bé chưa bao giờ cho anh biết về điều này đúng không????
    và cũng xin đừng giận,vì trong những câu chuyện này có cả anh ở trong đó nhé.Em chỉ muốn mọi người cùng đọc,cùng biết và cùng chia sẻ thôi mà
  10. gungcayvn

    gungcayvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    3.222
    Đã được thích:
    1
    Giống như cô bé A ở câu chuyện thứ nhất,năm học lớp 12 trôi qua đầy khó khăn khi cả nhà phát hiện ra rằng,người mà cô ấy gọi là bố(xin được gọi cô ấy là V) cũng bắt đầu có những quan hệ lăng nhăng bên ngoài,một người đàn bà trong khu vực nhà cô ấy sinh sống...người báo cho mẹ V biết điều này chính là người đàn ông ngày xưa từng qua lại với người đàn bà kia,từng bị bà tao đào mỏ và bây giờ đào thải.....ông ta trở thành một tên do thám mọi hành động của người đàn bà nọ.
    Mẹ của V ko nói gì,bà vẫn nghi ngờ những gì mà người đàn ông kia nói....nhưg cuối cùng thì mự V không thể ko tin khi người đàn ông kia đã chỉ chính xãc nhưng nơi mà bố V và người đàn bà đó qua lại,cả ngày giờ,...thậm chí họ còn đưa nhau qua cả nhà cô của V ơt một địa phương khác.......V thì thất vọng và chán nản,học hành sa sút một cách nhanh chóng,V rời đội tuyển thi học sinh giỏi QG khi chỉ còn cách ngày thi 2 tuần,V trượt ĐH.......Và chẳng cần biết đến bất kì một điều gì đang xảy ra quanh mình nữa.
    V đã từng hơn một lần nói chuyện với bố,một cách nhẹ nhàng,nghiêm túc và dứt khoát.Lúc đầu thì bố V chối,tất nhiên....chẳng có thằng đàn ông nào lại tự đi mà thú nhận thế bao giờ......nhưg rồi ông im lặng,bởi những gì V đưa ra đều là sự thật,dẫu có đôi chút phũ phàng......
    Cuối cùng rồi V cũng đỗ ĐH,mọi chuyện tưởng rằng có thể thay đổi theo chiều hướng tốt hơn bởi giống như bố của A,bố V luôn luôn lấy thành tích học tập của con để mà khoe với bạn bè....một sai lầm chết người và ảnh hưởng khá nhiều đến con cái.......3 namư xa nhà,cho đến tết 2003,khi về nghỉ tết,V còn được biết thêm một điều,bố của mình đã đến người đàn bà thứ 3 chứ không phải là 1 nữa......
    mẹ V vẫn biết nhưng không nói gì,vì đã nhiều lần nhữg người hàng xóm quanh nhà sang tìm mự V về,và lần nào mẹ V cũng bắt gặp họ......họ chẳnglàm gì cả,chỉ đang ở trong nhà v,nâu cơm ăn cùng nhau.Trong khi đó có những lần mẹ V ngã,khâu mười mấy mũi trên mặt,mà ông ta ko thèm hỏi han,cơm nước không,đau như thế nhưng vẫn phải đưa em V đi học(vì em V còn nhỏ mà trường thì xa).....ròi cả nhữg mùa hè,mẹ V bạn công việc,nhiều khi về muộn,nhà vẫn tối om,ông ta ko hề quan tâm xem tại sao...mẹ V về,vào bép vừa nấu cơm ,vừa dạy em V học......
    Ngày mùng 7 Tết 2003 vừa rồi,V đã làm ầm ĩ cả nhà lên,lần này thì ông ta thú nhận mọi chuyện,những lại cố ngụy biện rằng"tao làm thế,tao có đi đấy nhưg tao chưa làm điều gì quá đáng cả"Quá đáng đâu khi từ nhỏ tới lớn chưa khi nào hai chị em V nhận được bất kì sự quan tâm nào từ ông ta,tất cả hcỉ là tình yêu thương và lo lắng của mẹ,kinh tế trong nhà chưa bao giờ ông ta hỏi xem như thế nào,mọi thứ dều do một tay mẹ V hết......Chưa bao giờ ông ta hỏi xem,tiền học của con là bao nhiêu,tiền chi tiêu trong nhà như thế nào.....ngay cả khi những người họ hàng cho tiền hai chị em,mà đưa qua ông ta,ông ta cũng cầm luôn.
    Tất nhiên kinh tế ko phải là vấn đề chính,bởi mẹ V chưa bao giờ yêu cầu hay đòi hỏi bất kì một điều gì liên quan đến tài chính ở ông ta,cái làm cho người ta uất ức chính là cái thái độ của ông ta với vợ conlà sự lăng nhăng của con người đáng khinh đáng chán đó
    (còn tiếp)

Chia sẻ trang này