1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHỮNG MẢNH ĐỜI TRONG TỪNG CÂU TRUYỆN...!

Chủ đề trong 'Ninh Bình' bởi iwcotte, 10/01/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Nó chán Nghi rồi!
    Tôi sững sờ dừng lại nơi cửa. Chẳng bất ngờ vì tôi biết điều đó sẽ đến. Nhưng sao tôi vẫn thấy một cái gì đó như nghẹn ngào chẹn ngang họng và nghẹt thở. Tôi đi ra. Xa nơi mà hai thằng bạn tôi đang bàn luận về Nó và Nghi. Nó là anh và Nghi là tôi.
    Ngày mai anh bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Tôi vẫn có thói quen tặng anh hoa hồng. Một bông hồng đẹp nhất của Hà Nội hôm đó mà tôi có thể bỏ công sức cả ngày tìm kiếm ở tất cả các điểm bán hoa.
    Ngồi cuối phòng. Lặng lẽ nhìn mọi người chúc mừng anh. Không nhìn anh, tôi chỉ nhìn những bó hoa cứ chất đầy trước mặt anh. "Nó chán Nghi rồi", cái câu nói hôm qua cứ ám ảnh tôi. "Ui da" tôi thốt lên, những cái gai hồng, bàn tay tôi nhoè nhoẹt máu. Lỗi ở tôi, tôi có thói quen tặng hoa không giấy bọc. Bông hoa của tôi đơn điệu và lẻ loi một cách khổ sở và tay tôi nhói buốt. Ánh mắt anh không tìm tôi. "Nó chán Nghi rồi". Tôi từ từ đứng dậy. Cành hoa của tôi dài gần một mét. đầy gai và lá. bông hoa hé nở kiêu hãnh và đỏ hỏn máu tay tôi. Tôi đưa anh "Chúc mừng". Mắt tôi nhoè ướt và vẻ thành công rạng rỡ trong mắt anh. Những giọt nước mắt tôi cứ lăn dài. Vụt một cái, cành hoa dài vướng víu, tôi trở lại là tôi, quay về chỗ của mình và nhìn lên. Bông hồng của tôi kiêu hãnh là thế, giờ lẫn vào đám hoa với những giấy bọc đủ màu. Tôi đưa tay vuốt họng. Một cái gì dâng đầy nơi cổ.
    Vài ngày nữa rồi anh xa tôi. Đi rất xa. Nơi đó rồi anh sẽ thành công. Tôi biết. Chỉ còn lại tôi và khoá học của mình. Rồi tôi sẽ ra sao?
    "Em là Nghi". "Em là con gái", và "Em là em". Chỉ có ba mệnh đề như thế để nói về tôi.
    Hình như bao giờ tôi cũng tự đánh mất những cái của tôi, chỉ vì tôi không biết
    lúc nào "em là Nghi"
    lúc nào "em là con gái" và...
    lúc nào "em là em". Tôi hiểu anh nhưng không chịu hiểu lúc nào "anh là anh", lúc nào "anh cũng giống những đứa con trai khác".
    Ngày đưa anh ra tàu, lòng tôi trống vắng vô bờ. Anh đưa tay bắt tay tôi như mọi lần chia tay trước đó, tôi nhăn mặt, không phải vì cái nắm tay chặt mà vì những vết gai hoa hồng hôm nao vẫn chưa lành. "Sao thế em". Anh lật bàn tay tôi, nhìn những vết gai đâm chi chít. "Nó chán Nghi rồi". Tôi đã nắm chặt cành hoa. Rùng mình, tôi rụt tay lại. Anh im lặng. Tàu đi rồi. Tôi vẫn cứ đứng nơi sân ga nhìn theo mãi.
    -----
    "Em là Nghi". Tôi giới thiệu tên mình. Anh hỏi "Nghi là thế nào?". Tôi nhún vai "Là thế đấy".
    Nghi là tôi năm đầu đại học sau nhưng đổ vỡ của một mối tình lãng mạn qua thư từ với một người nổi tiếng. Là Nghi nên tôi mất người đó một cách vô lý và có lý.
    Ngạo mạn và bất cần chỉ để che dấu đi những cái đang chất đầy trong hồn. Khi Nghi đút tay túi quần bỏ đi rồi xoay người nhìn lại, người đó nhìn theo Nghi với ánh mắt buồn buồn rồi cũng quay đi. Nghi ngậm miệng thật chặt, mắt nheo lại. Suốt đêm đó Nghi khóc, nước mắt cứ tuôn chảy, ướt đẫm chiếc gối. Không một chút thổn thức.
    Những ngày sau Nghi tới lớp, đùa nghịch như một đứa con trai còn học phổ thông chứ không phải là sinh viên. Nghi sống đơn giản và xô bồ chẳng để ý gì cả. Nghi chẳng thèm để ý tới ai, tào lao với vài đứa bạn, với vài người mới quen nhưng lần sau gặp lại không nhớ đã nói gì, thậm chí không nhớ là mình đã gặp. Nghi vừa đọc sách vừa leo lẻo mồm "kê kích" những câu nói của người khác, khi người đó bực tức bỏ đi, Nghi lại vô tư học tiếp bài học của mình. Nghi nổi hứng bất chợt, Nghi "trái tính trái nết" như lũ bạn trai nói. Trời mưa rất to lang thang trên phố, chẳng biết đi đâu, làm gì. Buồn buồn Nghi vào chùa đốt ba nén nhang, thẩn thờ như một cô gái thất tình. Nghi lật lật tờ báo, gỏn lọn tuyên bố với lũ bạn quỷ xứ: " Có bài. Khao". Cả lũ ồ lên và rầm rầm kéo nhau đi.
    Anh gặp tôi khi Nghi là như thế. Tôi thân mật với anh rất nhanh và nhập anh vào đám bạn bè của mình. "Vui buồn gom lại, tay đút túi quần theo nhau lang thang". Chỉ có là Nghi, tôi mới thoát khỏi những u buồn và sống vui vẻ tưởng chẳng có gì để nghĩ.
    Rồi tôi gắn bó với anh lúc nào không hay. Tôi ngạc nhiên khi Nghi cũng như bao đứa con gái khác run run khi lần đầu tiên tay mình trong tay anh. Rất ngu ngơ khi anh tỏ tình
    - "Em có yêu anh không?"
    Nghi trả lời
    -
    "Không biết". Nghi cũng nhớ, cũng mong, cũng chờ, cũng đợi. Cũng giận hờn và nũng nịu, dịu dàng như một đứa con gái.
    ("Dịu dàng như một đứa con gái - thằng bạn trề môi dài giọng - Mày á, mày ăn cắp ở đâu ra hai chữ đó". Khi yêu anh, tôi không còn gầm lên với thằng bạn đó "Mày không công nhận tao dịu dàng như một đứa con gái tao bẻ gãy giò".)
    Tôi có thói quen nói cúi đầu nhìn xuống và chắp hai bàn tay trong lòng. . Tất cả những ngông cuồng ngạo mạn dưới tầm tay anh hết. Mấy thằng bạn lại hi hi cười: "Con ngựa bất kham gặp hàm thiếc cứng và đã tìm thấy đồng cỏ của mình".
    - "Anh có thấy em dịu dàng không?"
    - "Có, nhưng không giống những người con gái khác".
    - "Bởi vì em là em". Tôi vênh mặt. "Và em yêu anh".
    Tôi là Em yêu anh đến cạn mình. Em là em nên em không còn là Nghi nữa. "Mày có người yêu rồi tụi tao cóc thèm chơi với mày nữa". Mấy thằng bạn vui mồm hùng hồn tuyên bố. Em là con gái nên chỉ chắp tay vào lòng. Em không còn và không muốn lang thang với lũ bạn ngày xưa nữa. Yêu anh, em bỏ tất cả các cuộc đi chơi của lũ bạn, những bài viết thưa dần trên mặt báo, em cũng không viết thơ nữa dù vẫn lãng mạn như xưa. Em chỉ có thời gian cho anh và nghĩ về anh, chần chừ khi làm tất cả mọi việc, thờ ơ với tất cả mọi thứ anh không thích dù một thời em đã đam mê. "Tụi mình sẽ tới đó, tha hồ vui....." "Tao không đi" "Sao? Mày sợ nó à con quỷ con, cứ ở nhà mà chờ. Nó không đến đâu". Em chỉ cười "Tao không đi, mày biết tính tao rồi đấy". Cũng có hôm anh tới, hôm không. Chẳng bao giờ hẹn trước. Em thắc thỏm từng phút đi qua. Anh không đến, em khóc suốt đêm. Trong lúc đó có thể là anh bận, có thể anh nhởn nhơ với bạn bè quên cả em. Và cũng có khi anh không thích.
    "Tao có bài. Khao tụi mày". Vẫn ly chè xưa, em chỉ ngồi im hiền thục, không gào thét tranh luận. "Tao với mày tới đó, có cái để viết hay lắm". Em hờ hững, ậm ờ. "Mày sao thế?". Em cười trừ không nói. "Thôi thông cảm cho nó đi". Thằng bạn nhấm nháy. Em hét to "Lũ quỷ" nhưng rồi lại cười. Thằng bạn to mồm với em bây giờ dịu dàng bảo "Mày yêu nó vừa thôi. Con trai ưa tìm lạ và phải chinh phục. Mày yêu nó quá là đánh mất mình rồi đấy. Mày không sợ nó chán mày sao. Nó thì cũng giống những thằng con trai khác. Mà mày biết con trai...." Em dài giọng: "Mày nghĩ tao không biết chắc". Thằng bạn nhe răng cười "Mày ơi, tình yêu là một con chó, đuổi thì nó chạy, chạy thì nó đuổi. Nhưng đứng im thì nó sủa" Em vỗ vai thằng bạn, nó nói giọng đùa cợt nhưng mắt nó thì thật lòng!
    Em vẫn tin anh là anh. Riêng biệt và em nhận ra anh giữa mọi người. Là anh lý sự cho lời tỏ tình của mình "Em có yêu anh không?. Anh nghĩ sẽ nói tiếp "Anh yêu em", nhưng điều đó thì anh biết rồi và em cũng biết. Thế nên anh hỏi em thôi". Là anh lém lĩnh khi em hỏi:
    - "Anh có chung thuỷ không?"
    - "Với em thì anh có".
    Em là Nghi. Em là con gái. Em là em. Anh là anh. Và anh cũng giống những thằng con trai khác. Tất cả đều đúng. Duy chỉ có một điều em không biết đúng lúc....
    Cái lúc anh là anh, em là Nghi dài giọng "Cám ơn" và gào lên "Anh cút đi cho đời em nhờ". Anh là anh nên anh bỏ đi. Tại sao lúc đó em không là em, yêu anh và quên đi những cái chấp nhặt vớ vẩn của mình? Để khi tự ái lùi xa nhường chỗ cho em của trăm ngàn nhung nhớ, ân hận, cho trăn trở giấc trong đêm, gối đầm nước mắt. Em không chịu được những trống vắng và cách xa. Em là em, yêu anh đến ngu ngơ. Trong cơn sốt mê man, em lầm bầm gọi tên anh, ngốc nghếch tin anh nóng vội sẽ tìm đến, và khóc rất nhiều khi tỉnh lại giữa những bức tường bệnh viện. Lẽ ra em nên giống những đứa con gái khác, giữ thế của mình, chắc chắn rồi anh sẽ tới tìm em. Nhưng em là em, dù lỗi tại anh, tại em, giận hờn em đều làm lành và đến tìm anh. Lúc ấy, anh lại giống những đứa con trai khác. Dần dần anh làm cao ngay cả với em.
    Cứ thế mỗi ngày em lại thấy vết rạn rõ dần. Em yêu anh đến đánh mất mình lúc nào không hay. Em dồn tất cả về anh và hoảng hốt nhận ra em sẽ trơ trọi biết dường nào nếu không có anh. Yêu anh, hình như em quên em đi, chỉ biết chờ đợi, không đòi hỏi yêu cầu. Em chỉ biết yêu như chính em có. Không kìm giữ dù lý trí biết rằng có thể em sẽ mất anh. "Tình yêu là con quái vật, để nó đói thì nó sống. Cho nó ăn no thì nó chết". Nhưng em là em
    Ngày trước em là Nghi nên anh nhận ra em giữ mọi người. Bây giờ em là Nghi bướng bỉnh và bất cần, chỉ làm anh mỏi mệt và tự ái. Anh là anh thì em lại giống những đứa con gái khác, anh xem thường. Em là em thì anh lại giống những đứa con trai khác: vì em là "Em của anh" nên anh chẳng còn gì để chinh phục, phải giữ. Trong anh, em nhạt nhoà dần. Em nhạy cảm và em hiểu. Tất cả của em đều không đúng lúc. Em biết rằng sẽ mất anh và lo sợ ngày đó sẽ đến. Điên cuồng giữ anh, nhưng chẳng thể nào giữ nổi, dù giữ bằng Nghi, bằng tình yêu cũng thế.
    Những ngày cuối cùng bên nhau, duy chỉ có mình tôi cảm nhận không còn nồng nàn như xưa nữa. Anh nói sẽ rất nhớ tôi nhưng tôi biết nỗi nhớ ấy rồi sẽ nhạt nhoà. Anh nói sẽ viết thư về và tôi biết những lá thư ấy sẽ thưa dần và...Lẳng lặng tôi cắt mái tóc dài nuôi từ hồi vào đại học. "Cho nó gọn" tôi giải thích với đám bạn dù mỗi ngày chải tóc tôi thấy hẫng hụt vô bờ. Tôi giành lấy chìa khoá hòm thư lớp vì không muốn bạn bè thấy những lá thư anh vơi dần. Không tâm sự với ai, tôi vẫn vui cười như người hạnh phúc. Duy chỉ có thằng bạn to mồm có vẻ hiểu. Câu "Nó chán Nghi rồi" của nó ngày nào cứ day dứt mãi trong tôi.
    Năm cuối đại học của tôi gần giống năm đầu. Em lại là Nghi vì không có anh, em chẳng thể nào là em dù với bạn bè em dịu dàng như một đứa con gái. Lại lang thang với đám bạn bè, những buổi tụ tập, đàn hát, thơ văn. Thật khó khi đẩy những ý nghĩ về anh ra khỏi đầu. Tôi lấp thời gian bằng công việc. Tại sao trước đây thời gian cho anh, nghĩ về anh, một ngày quá ngắn và trôi nhanh, bây giờ một ngày quá dài và trôi chậm?
    Đã lâu mới gào với lũ bạn bè thân thiết và chua ngoa "Mặc xác tụi mày và kệ thây tao". "Mày lại về với tụi tao nha Nghi. Tao giận nó lấy mày của tụi tao một thời gian lâu quá". Mấy thằng bạn tranh nhau nói thế. Những đứa con gái trong bọn đã có người yêu chỉ mình tôi trở lại. Thằng bạn to mồm rất dịu dàng nói với tôi: "Nó trả lại mày cho tụi tao nhưng không còn là Nghi ngày xưa nữa". Ngày xưa mắt tôi đâu có buồn và tôi không hay thở dài. Tôi khóc. Ngon lành như một đứa trẻ giữa đám bạn trai. Bạn bè bao giờ cũng bao dung và chấp nhận dù tôi là Nghi, tôi là một đứa con gái hay tôi là Em, dù tôi có bỏ tụi nó 3 năm và bây giờ quay trở lại.
    Anh tìm tôi gần 1 năm sau ngày anh ra trường. Biết tôi lang thang với lũ bạn, anh đi tìm. Khi ấy, ở nơi vẫn thường tụ họp nhau, tôi nằm trên một cành cây to đọc sách. Miệng huýt sáo một bài hát vui không đầu không đuôi, thỉnh thoảng xô bồ vài câu bình luận với mấy đứa bạn ở dưới. Anh đến, tụi nó lao xao. Tôi ngồi im, chết lặng. Điều có thể, hy vọng. Tôi sẽ là Nghi hay là em?? "Nghi" Thằng bạn to mồm hét. Cuốn sách rơi xuống đất và tôi xuống theo. Nhìn thật sâu vào mắt anh, tôi hiểu đã có những cái vĩnh viễn ra đi.
    Lũ bạn đi đâu hết. Tôi ngồi bệt xuống cỏ, đưa tay vuốt mái tóc hụt hẫng của mình theo cách vuốt tóc của một đứa con trai. "Em sống thế này ư?" "Vâng" "Anh cảm tưởng gặp lại em của 4 năm về trước". Vụt về trong tôi tất cả. "Em là Nghi". Nghi lại là Nghi. Tôi đưa mắt nhìn xa hơn một chút. Nhưng đâu phải là Nghi của thuở ấy nữa. Vẫn ngông nghênh, ngạo mạn, bất cần nhưng thuở ấy Nghi vui hơn dù cũng là đổ vỡ. Rất có thể vĩnh viễn em không bao giờ là em nữa dù em vẫn là Nghi và có thể giống những đứa con gái khác.
    Tôi nhìn anh và bất giác hỏi " Anh hiểu điều em đang nghĩ không?" Nhìn rất lâu vào mắt tôi, anh cúi đầu nói nhỏ "Có lẻ anh hiểu". Tôi mỉm cười vu vơ. Buồn hay vui cái ngày ta đã biết. Đứng dậy, bước đi vô định. Bất giác lại thọc tay vào túi quần. Cổ nghẹn cứng. Tôi huýt sáo. Một cái gì như pha lê vỡ vụn!
    ( Em không biết khi nào em nên là một đứa con gái, khi nào em là em của anh, và khi nào em là em, là của chính...em)
  2. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Cô đơn...valentine...
    ( em đã nghĩ rằng những người mạnh mẽ thì k cô đơn cơ đấy)
    - " alo, anh đang buồn, đi dạo với anh"
    -" hix...buồn gì mà muộn thế...9h tối roài. Nếu k phải anh từ sg bay ra. còn lâu, giờ...đến đón em."
    Mình đã cầm cái mũ bảo hiểm to đùng, xe ôm nào cũng...gọi. hic hic..sởn hết da gà...mà chẳng thấy anh đâu. Hoá ra đi tacxi...( chết mất)
    ........................................................
    Vừa nhận được Mesaging của anh:
    -" Thanks for accompanying me in the last night. i know i was naughty...forgive me..."
    Chợt rùng mình...uh! tối qua, khi ngồi nc giữa bầu trời với vầng trăng khuyết. Đêm! anh có vẻ cô đơn ( chẳng lẽ mình thì ko, vậy mà phải an ủi anh nhìu quá) Anh nói..toàn bằng tiếng anh...mình gét. Câu duy nhất mình nói là: " i don''t understant" hix hix.. rồi thì anh giải thích bằng 1 tràng tiếng...anh. Gét!
    Nhậu đi...anh nói và tất nhiên mình anh nhậu...mình chỉ ăn thui...
    Khi anh kéo mình vào lòng anh. Anh dịu dàng ( mình sợ cái đó, vì nó thường ko thực)
    - " I want to kiss you..."
    ........Mình im lặng..gió...lạnh...rùng mình...
    - " I want to kiss you..." Anh nói to hơn
    " No, I don''t think that i like it..."
    Anh im lặng...gió...lạnh...rùng mình..
    - " Em biết, nếu anh muốn điều đó, em sẽ không thể chống cự được " ( Anh quá cao lớn so với 1 con bé 1m67 như mình...)
    -" Tất nhiên.." giọng anh lạc đi...
    -" Nhưng em biết, ANH SẼ K LÀM THẾ...NẾU E K THÍCH. PHẢI KO?"
    ( Theo t.anh thì đấy là 1 câu hỏi đuôi thì phải)
    Anh buông mình ra...rồi giải thích...tất nhiên nửa việt nửa anh...để ít ra mình còn hiểu tý chút chứ. ( Về đến nhà mà vẫn thấy lạnh...nhưng mình hiểu anh mà...)
    Mình đâu có giận. Mình đã nói " i believe you"...nói thế cơ mà...ai bảo anh lại thất tình vào đúng cái ngày đáng...thế này cơ chứ...với mình, anh là 1 người anh trai đáng được tôn trọng và học tập theo..( làm sao em có thể đuổi theo anh được cơ chứ)
    ------------------------------------------------------------
    Mình sốt ruột ko biết anh có muộn giờ bay ko? tại vì...4h bay mà 12 h anh còn cho minh đi vincom xem phim.(...YES... nói có với mọi điều trong cuộc sống, bộ phim thú vị...lần đầu tiên được xem...mình thích thú vô cùng...thanks you...)
    -" Này, anh phải nói cho em là anh đã đến kịp chưa vậy. Em chỉ muốn nhắc anh rằng Hà Nội k thích chứa chấp anh thêm 1 đêm nữa đâu.."
    - " A check in xong rồi, chuẩn bị bay. Hey, thanks for present. i enjoy going out with u..."
    .......................................................................................
    Giờ A lại ở cái nơi mà anh nói là vô cùng xô bồ ấy, anh lại lao vào cuộc sống, em chỉ muốn nói rằng...cảm ơn anh, dù sao nhờ anh em đã có 1 valentine đáng nhớ..nhưng em đã học được từ một người rằng:" K NÊN DÙNG HÌNH BÓNG NGƯỜI NÀY ĐỂ LẤP ĐI KHOẢNG TRỐNG KHI NGƯỜI KIA RA ĐI"
    Chúc anh luôn hp...và tất nhiên nếu 1 lần nào đó lại walking...mà gặp bọn đầu gấu thì:
    -" Em sẽ chịu trách nhiệm tên nhỏ hơn"
    " Không..."
    -" Em lo được, anh cứ lo tên to con đi"
    -" Không. Anh nhường em...cả 2 tên đó"
    haaaaaaaa biết anh nói đùa, mà em vẫn rùng mình...dù sao họ cũng k làm gì ta anh nhỉ?

    Đâu có phải valentine là nhất thiết phải có người yêu phải ko anh???
  3. Tolate

    Tolate Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2008
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    Em ...???
  4. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    to: A TOLATE...
    anh viết mỗi từ...EM??? thì em gái trả lời sao được
    chịu
    r22)]
    Được iwcotte sửa chữa / chuyển vào 09:18 ngày 19/02/2009
  5. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    ]to: A TOLATE...
    anh viết mỗi từ...EM??? thì em gái trả lời sao được
    chịu!
  6. Tolate

    Tolate Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2008
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    CHo anh biết nhan vật trong truyện của em là ai thế ?
  7. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    TRỌN VẸN
    ( Riêng tặng Ỉn...cho những gì thuộc về Ỉn mãi k bao giờ biến mất trong em )
    Nó va? anh. Có lef yêu nhau. Nói có lef vi?...nếu nói thật. Chă?ng ai tin.
    Tất nhiên la? ca? nó, ca? anh...đê?u không nghif tới điê?u na?y.
    Va? có lef nhưfng ke? hoang tươ?ng nhất cufng không thê? tươ?ng tươ?ng ra điê?u na?y.
    Trọn vẹn.
    Thế na?o la? trọn vẹn? La? khi bên nhau không hê? nghif tới 1 ai khác ngoa?i ngươ?i đối diện mi?nh. La? khi bên nhau, quên đi mất thơ?i gian đang trôi, quên đi mất chính mi?nh cu?a quá khứ....quên đi ...đê? không bao giơ? pha?i ho?i: Mi?nh la? ai? Bơ?i vi?..lúc đó mi?nh đang la? chính mi?nh. Nó la? nó. Va? anh la? anh!
    ............................................................
    -Nếu 7h30 anh tới ma? không gặp em. Anh vê?
    Câu nói chắc như đinh đóng cột.
    7h30 anh không tới. Nó vê?.
    Nó miên man nghif.? Ma?y bị sao thế, k dưng hẹn với ngươ?i dưng, uh! Thi? dâfu la? 1 ngươ?i dưng rất hiê?u ma?y đi chăng nưfa cufng chi? la?...1 ngươ?i dưng. Giơ? vê?. Ngu?! Va? k bao giơ? như thế na?y...trong đơ?i 1 lâ?n nưfa?
    -?o Anh gặp chuyện...Đợi anh.Đư?ng vê??
    ..........................................................
    Gió, mưa va? đe?n phố. Huyê?n a?o, nafo nê?...buô?n...! 2 ngươ?i tựa lưng va?o...gốc cây. 2 chai bia hết tư? bao giơ?....2 tâm hô?n đô?ng điệu tư? bao giơ?...đố ai biết?
    ..............................................................................................
    - Mi?nh la? gi? cu?a nhau?
    - .....
    - Rô?i mi?nh sef như thế na?o?
    - ....
    Nó ho?i. Anh im lặng!
    - Anh la? gi? cu?a em?
    - ....
    - Sau na?y em có thê? yêu ai khác nưfa ko?
    - .....
    Anh ho?i. Nó im lặng.
    Bơ?i ca? 2, đê?u khát khao..1 sự khă?ng định tư? phía đối phương, lại sợ sự khă?ng định đó la? lơ?i nói dối.
    Bơ?i ca? 2, đê?u mong muốn...khă?ng định điê?u gi? đó cho đối phương, nhưng lại sợ sự khă?ng định đó trong tương lai sef ko tô?n tại.
    Có pha?i, sau nhưfng vấp ngaf, sau nhưfng dại khơ?, con ngươ?i ta trơ? nên de? dặt va? câ?n trọng hơn trong tư?ng lơ?i nói?
    Có pha?i sau nhưfng đớn đau, nhưfng thê? nguyê?n, con ngươ?i ta trơ? nên hiê?u rof giá trị tô?n tại cu?a nhưfng lơ?i nói chi? được xác minh bă?ng 1 phương thức duy nhất: Thơ?i gian.
    - Anh biết không, khi anh dịu da?ng với em thế na?y, em thấy ghen với cô gái trước...
    - Anh cufng đang ghen...
    Nhưng tại sao lại ghen cơ chứ? Khi ma? ca? 2 la? gi? cu?a nhau. Không 1 ai dám tra? lơ?i.
    Nó nhi?n va?o mắt anh, bắt gặp ánh mắt đó đang nhi?n mi?nh
    - Sao anh ngắm em mafi ma? không chán nhi?? Nó ho?i
    - Sao anh ngắm em mafi không chán nhi?! Anh tra? lơ?i
    Không gian im lặng quá chư?ng, đến nôfi nó sợ...anh sef nghe thấy tiếng trái tim nó đập thi?nh...thịch...giống như nó đang nghe thấy...tiếng đập nơi lô?ng ngực anh.
    .................................
    -?oĐến nha? em rô?i. Cha?o anh!?
    Tít..Tít...
    - Anh đang nhớ em!
    - Hiện tại em cufng thế
    Nó va? anh, vư?a xa nhau được 5 phút. Nó cươ?i. Nó hiê?u. Ít nhất thi? ca? anh va? ca? nó đê?u sống đúng la? mi?nh. Chân thật với ca?m giác cu?a mi?nh. Va? nó thấy trong tim len lo?i 1 nôfi niê?m na?o đó, k biết la? gi?? Nhưng đó chắc chắn la? ca?m giác ma? nó muốn có. Sự trọn vẹn.
    Trọn vẹn la? gi?? La? yêu ngươ?i khác bă?ng đúng với nhưfng gi? mi?nh có trong tim. Trọn vẹn hết bă?ng ấy ti?nh ca?m. Du? ti?nh ca?m đó có khi chỉ bă?ng 1 phâ?n rất nho? trong quá khứ...nhưng nó được sư? dụng trọn vẹn, va? được tiếp nhận trọn vẹn. Thế la? vẹn nguyên!
    .........................................................................................
    - Anh nhơ? em 1 việc. Hứa la? pha?i thực hiện.
    ....
    - Em đi nhậu với anh. Anh giới thiệu thă?ng bạn thân nhất cu?a anh cho em.
    - Em đi mất bao lâu tư? nha? tới đây. 30p? Ok anh đợi.
    Thật ra anh sợ em không đô?ng ý...Sợ nhưfng phút giây bi?nh yên đaf có, sef tan biến đi, va? em lại k la? em nưfa, pha?i k?.
    - e đang ơ? đâu rô?i?
    - Nư?a đươ?ng rô?i anh ạh. Sao k anh?
    - K có gi?. Đaf quá 30p. Anh lo..
    - Trơ?i! Thế đê? em phóng nhanh hơn nhé. Em đi 35km/h nhé...
    - Thôi! Đư?ng. Em cứ đi chậm châ?m thôi. Anh chơ?..
    Nó cufng luống cuống, rof có lâ?n nó đaf đi hi?nh như mất có 30p...ngại với anh quá, sợ bạn anh nói anh:? Sao ma?y có con bạn ...lê? mê?, chậm chạp...ma? mi?nh thi? rof la?...nhanh nhẹn? Hix...hix...
    - Em đến đâu rô?i. Ơ? đó. Anh ra đón
    ....
    - Anh bị tai nạn...
    Nó im lặng! Sự im lặng đến ru?ng rợn. Nó ca?m nhận rof có cái gi? đó nghe?n nghẹn trong cô?. VI? anh đi đón nó.
    Cho đến khi nhìn thấy anh, nó mới thấy nhẹ người. Anh còn đó...Anh của nó..! Và nó cười.
    Điều tai hại nhất là vì nó cười và anh đã nói:
    -" Anh vừa thoát chết, còn em thì...cười. Có lẽ em k hề lo lắng cho anh"
    .................
    -" Chúng ta k gặp nhau nữa"
    Cái gì trong ***g ngực vỡ oà. Khóc ư? Không!...Gắng lên. Gượng gạo.
    ......................................................................................................
    Giờ hai người xa nhau. Khi mà tất cả chưa kịp bắt đầu. Dù có lần anh nói:
    -" ta không thể thay đổi được quá khứ, nhưng anh và em sẽ bắt đầu bằng hiện tại"
    Nó lại cười. Đó là sự trọn vẹn. Dù giờ đã vỡ tan.
    Và nếu thời gian có quay lại, có để nó được biết anh bị tai nạn. Thì khi nhìn thấy anh. NÓ SẼ VẪN CƯỜI...VÌ ANH CÒN ĐÓ...ANH CỦA NÓ...ít nhất thì đã từng như thế.
    THẾ NÀO LÀ SỰ TRỌN VẸN.
    LÀ KHI BẮT ĐẦU VÀ DÙ ĐÃ KẾT THÚC. THÌ KHÔNG BAO GIỜ TA PHẢI MONG THỜI GIAN QUAY LẠI ĐỂ ĐỔI THAY ĐIỀU GÌ TRONG QUÁ KHỨ CẢ.
    VÀ..GIỜ ĐÂY. NÓ CŨNG ĐANG MỈM CƯỜI. ANH VÀ NÓ. Ừ! NÓ KHÔNG HỀ MONG THỜI GIAN QUAY LẠI...
  8. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    POST LẠI CẬU TRUYỆN CỦA NHỮNG NGÀY THƠ ẤU...NHỮNG NGÀY SÁNG TRONG VÀ LUÔN NỞ NỤ CƯỜI...
    Chuồn Chuồn...
    (HYT)
    Nắng! ngạo nghễ như là chỉ có mình nó đẹp nhất, mạnh mẽ nhất. Nắng làm cây khế sau nhà như tràn sức sống hơn, những bông hoa li ti tím, cũng thay màu trong nắng. "Nhưng nắng ở đây không đẹp bằng quê mình" nó tự nhủ vậy. Lần đầu tiên xa nhà, đi học ôn thi mà.Thành phố Nam Định làm Nó thấy bức bí, khó chịu. Muốn đựơc chạy trên triền đê đầy nắng gió, mùi hương cỏ chiều thơm ngát...mùi quê hương!!! Muốn lại được là người bất đắc dĩ đi theo mấy anh đen trũi trong làng bắt cào cào rồi nướng ăn. Ngon phải biết! " Ở đó mình là hoa hậu luôn đựơc cung chiều, hic cũng tại mỗi mình là con gái mà" Nghĩ thế nó bật cười, một giọt nứơc mắt lăn nhanh...bây giờ chỉ tiếng vỡ của một giọt nước mắt cũng đủ làm nó chuyển sang... khóc òa ngay.
    Nó ở cùng nhà bác ruột ,bác rất thương nó ( hic cũng tại vì thương...mà nó mới có mặt tại đây, dù đã giơ tay thề :
    - " cho con ở nhà, con thề không chạy ra đồng chơi đâu, con thề đấy"
    bố gật đầu
    - " Tôt! không đi chơi thì đi học, chứ nếu không làm gì?"
    Công việc buôn bán làm 2 bác đi suốt ngày cứ 8h tối mới về ăn cơm, nghỉ ngơi. Cũng tốt, cả ngày ra vào, không biết làm gì,sáng nó bầy lung tung mọi thứ..Tối bác về, nhà cửa lại nguyên trạng.
    Ngày...Tháng...năm
    Nắng! lại một mình, ngõ nhà bác là dài và đẹp nhất. Nó tự đặt tên là ngõ yến, rồi cười khoái chí lắm .
    Sau một ngày rụt rè nó đi dạo( ặc! nó sẽ trở thành thiiên hạ đại nhất ...quậy, nếu hết rụt rè).
    Chuồn chuồn! nó bất thốt lên khi chú chuồn chuồn ngô bay ngang qua nó và đậu lên chiếc xe đạp màu xanh. " con vật này lạ thật, tên có 2 chữ, chữ thứ nhất là "chuồn", chữ thứ 2 cũng là " chuồn" rồi tự nhiên cười ma quái" xem thiên hạ đệ nhất..bắt chuồn chuồn trổ tài nè".
    Phựt! Nhựa từ cây mít trong vườn chảy ra, 1 cái que được chuẩn bị để làm nhiệm vụ. và tất nhiên điểm đến là...chiếc xe đạp màu xanh ( ai bảo con chuồn chuồn cứ thích đậu ở đó chứ) Không ai cả. nó nhìn quanh rồi lẩm bẩm.Ok vởi lượng này đủ bắt cả nhà của chú mày ấy chứ. Giờ là giây phút chờ đợi. hahha con chuôn chuồn lại quen đường cũ...gần nũa đi nào, (ruột gan phèo phổi của nó sôi lên). Vụt! nó bỗng bay vút đi mất, thì ra là...
    _ Này! anh có biết là vừa làm tôi mất con chuồn chuồn không? bao nhiêu công, từ sau đi đứng chọn đường mà đi chứ. Rộng rãi thế này sao cứ đi sạt vào cái xe đạp của tôi làm gì? (ức, sắp khóc )
    Người thanh niên trạc 25 tuổi,Nhìn thư sinh, nhưng lạnh, thủ phạm của vụ cứu thoát con chuồn chuồn...điềm nhiên hỏi
    _xe của em?
    Ngơ ngác nai vàng...suy nghĩ, rồi nó gất bừa cái rụp
    _ không xe tôi thì xe ai !!! ( vẫn cao giọng lắm, ức mà)
    lạnh lùng
    _xe tôi.
    oái...cảm giác chơi vơi ai cứu với, nhìn quanh chẳng có lỗ nẻ nào để chui cả( mà có chắc gì đã..chui ), binh pháp đâu rùi...kế chuồn phát huy tác dụng. ..chạy nhanh! sao giờ thấy 2 tiếng " chuồn chuồn" hay và hợp lý thế cơ chứ.
    Hậm hực, cái đồ chuồn chuồn đáng gét( chỉ hắn..)
    Ngày...tháng..năm
    Buổi học đầu tiên. 46 học sinh, cả nó ( học sinh bất đắc dĩ được vào lớp chuyên của trường để học thêm.Dĩ nhiên là nhờ bác nó). Lớp ồn ào, chúng lại học với nhau 2 năm rùi, thân.Mình nó lẻ loi, " góc cuối gần cửa sổ chắc dành cho mình" Nghĩ là làm luôn. Hôm nay học Môn hóa đáng gét. (Thật ra chỉ mỗi môn thể dục với nó là đáng yêu)
    Thầy vào lớp. Đứng lên chào, mắt lơ đãng suy nghĩ mông lung lắm cho đến khi chạm ánh mắt...Thầy! sao lại thế này là hắn, đồ chuồn chuồn đáng gét, ác mộng dài đây..
    _ 1 năm nữa là thi đại học, hãy học sao cho ra học. Đừng để sau này phải hối tiếc
    (_ ai chẳng biết thế, không học được phải chịu chứ. Nó cãi...thầm )
    _ Khi học thì chú ý, và tôi gét nhất những ai lười học luôn có tư tưởng ngồi cuối để..Không tập trung
    (- Đúng, học phải ra học, oái! ngồi cuối_ gét nhất. Cả lớp 2 bàn cuối, 1 người ngồi. Nó. Hắn à quên thầy dảm mắng thẳng là gét nó. Đồ chuồn chuồn thù dai, chắc còn đau vụ cái xe dính nhựa. Nó bỗng thấy hả hê )
    Nắng! chiếu thẳng vào cửa sổ chỗ nó ngồi. Kệ thế mới ngửi được mùi cuộc sống chứ. Nó cũng lãng mạn, mộng mơ lắm đó.Nhưng, Chợt nhớ ra ngồi ttrong lớp học " không để ý kiểu gì cũng bị kẻ tiểu nhân thừa cơ hội mắng tiếp" Phải cẩn thận nó dặn lòng.
    Ngày...Tháng...năm
    Chạy, chạy, chạy. Muộn học rồi. kiểu này chắc chết với cái đồ khó tính. Cũng tại nó ương, nhà cách trường gần một cây mà cứ nhất định đi bộ :
    -" Nhà mình đến trường toàn cây xanh, cháu đi bộ thích hơn, thể dục luôn mà bác, với lại hết ngõ là đến trường, nên bác không phải lo về xe cộ đâu".
    Phù đến nơi rồi. nếu là bất cứ ai, chắc sẽ chạy xin vào lớp. Nhưng nó dừng lại. CHiếc xe đạp màu xanh...Nụ cười tinh quái. Xong! Một mối thù đã được rửa hận..
    Buổi học có người ấm ức vì bị nói xiên xỏ rằng " Lười!" . Có kẻ nghiêm túc giảng bài, nhưng mắt đầy sự ..chiến thắng.
    Tan học có kẻ vui mừng nhảy chân sáo trên đường vào ngõ yến , có kẻ dắt chiếc xe đạp màu xanh vẫn không hiểu sáng nào mình cũng kiểm tra, xe tốt. sao giờ thủng xăm..

    Trưa! ngõ yến dài sâu hút, nắng chỉ xuyên qua đựơc kẽ lá, đuôi gà nó lắc lư. Có kẻ đằng sau chợt cười bối rối...

  9. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Ngày ...tháng... năm
    Nắng! Bao lâu rồi vẫn ngạo nghễ như thế. Dù ở nơi nào cũng vậy. Sau một cơn mưa chiều hạ, cái sắc vàng như mỡ gà lại nổi phía cuối chân trời. NGõ yến dài sâu hút cũng bừng lên chút gì mới mẻ khi nắng kịp ngã phía lưng chiều.
    Một buổi chiều đẹp + ở nhà > ngu ngốc. Nghĩ thế là nó đứng dậy ngay ( chẳng nhẽ nó lại là người như thế sao. vô lý. Không đời nào )
    Nghênh ngang bước trên con đường. gió... thổi những hạt cát nhỏ li ti, thổi bay đám lá khô xào xạc, và thổi bay bao bức bối trong lòng nó, Thổi đến...cho nó một cánh hoa trắng, mỏng manh và lạ hoắc.
    Hoa gì? nó ngước lên. ôi! Một gian hoa trắng lunh linh trong trời chiều. Hoa gì? nó hỏi. rồi...ừ! cứ sau một chữ rồi là một hành động( nó là thế mà) :
    - Hái về hỏi bác mới được.
    Chiến lợi phẩm này làm nó thích thú hơn những chú cào cào, chấu chấu..có lẽ vì nó màu trắng, mà chính xác hơn vì nó đẹp và lạ...
    _ Hoa ti_gôn không thích lìa cành.Nhất là lìa cành để vào tay một người như em" Từ cánh cổng xanh ( hic. giống màu của chiếc xe đạp nào đó..) một người bứoc ra. Khuôn mặt thanh tú với đôi mắt buồn. Wen wá.. á á á..
    Cho tay lên ngực, như muốn ôm lấy quả tim đang sắp rơi ra vì...Lại gặp "chuồn chuồn" miệng mấp máy (cố trấn tĩnh tinh thần)
    _ Em chào thầy ạ! Ôi hóa ra nhà thầy ở đây ạ, thế mà em không biết, hóa ra cũng gần hóa ra...à hoa đẹp quá...hoa gì mà đẹp thế...hoa ti_gôn ư?..loài hoa mà.. mà chiếc xe đạp dạo này sao rồi ạ...
    OACH! tim nó rớt cùng với cái ánh mắt nghi ngờ dò xét. ..sao nó lại nói lung tung gì cơ chứ, xe thì liên quan gi ở đây,đúng là nói dai nói dai nói dại.. lộ rồi...bài chuồn thôi
    _" Dạ em phải về nấu cơm ạ, chào thầy ạ" ( Bước nhanh cùng câu nói)
    _trước khi ôn đại học, nên học kỹ ý thức tối thiẻu...nhé.
    Chua chát+ mỉa mai+ công kích??? là những gì ông thầy đáng gét dành cho nó???
    Ngồi. Nghĩ. Một buổi chiều đẹp+ ở nhà >> Thông minh nhất. và nó đã làm điều ngược lại chứng tỏ ...ôi không
  10. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    ngay..thang...nam
    1 tháng rùi. kể từ cái ngày đầu gặp thầy. Thế mà tâm trạng diễn biến nhanh thật.
    Ko còn gét nữa, nếu không muốn nói quý là đằng khác.
    Ngõ Yến vẫn dài, sâu hút. Nhưng trên đường về luôn có thầy và nó. Nắng xuyên qua kẽ lá, xuyên qua tóc thầy, và vang lên cùng tiếng cười của nó. Chiếc xe đạp màu xanh. Áo nó màu nắng. Từ nay ko bao giờ nó muốn xe bị xịt lốp.( Để thầy chở nó mà )
    Nhà thầy. Ko quá cầu kỳ. Giống 1 căn nhà hoang thì đúng hơn. Chỉ có cái bàn làm việc là dường như đựơc sử dụng. Còn mọi thứ_ ko có dấu vết mới được chạm vào.
    1 mình thầy. hoang sơ lạnh lẽo. Khác hẳn với không gian trước nhà. Giàn ti_gôn trắng, Những khóm hồng trắng...1 mảnh vườn nhỏ.
    Nó vác sách sang nhà thầy học mỗi chiều. Tất nhiên là bác nó cũng đồng ý. BÁc thừa biết thầy là người thế nào. Thầy là con trai của bạn bác mà...láng giềng láng tỏi gì đó...
    Nó học rất nhanh, nhưng ko tập trung. Có lúc thầy mắng . Có Lúc thầy phải chịu thua nó .
    _ đi xem hoa hồng nở đi thầy, nụ hé rồi chỉ khoảng 1 lúc nữa thôi
    _ thầy dạy em gấp sao đi, gấp hạc nữa,
    _ em thấy trong nhà có 1 cái chong chong. Dạy em gấp được rồi em sẽ học.
    thế là thầy lại dạy. Chỉ có điều nó ko hiểu. Tại sao chong chóng thầy gấp quay tít. Còn chong chong của nó có để vào quạt thổi vù vù...vẫn ko quay nó phụng phịu, còn thầy cười thật tươi. Thầy ko lạnh lùng như trên lớp, thầy ko đáng sợ như mấy đứa bạn nói..." Thầy rất hiền và rất tốt..." nó buột miệng nói ra. Hình như thầy bối rối.
    Căn nhà thầy ko còn hoang sơ nữa.Mà thậm chí còn khủng khiếp hơn hoang sơ . Nó gắn tất cả những con hạc nó và thầy gấp lên đó. con gầy, con béo, con méo mó lung tung, đều được nó giữ gìn một cách đáng trân trọng . . Và dù thầy đã tuyên bố hùng hồn." để cho em tự trang trí 4 bức tường đó" thì giờ cũng...
    Cứ thế bao biểu chiều đi qua, nó nhận ra trong đôi mắt sâu thẳm của thầy, đã sáng hơn
    Thầy đã dạy nó rất nhiều. Thầy đã dạy nó cách sống, dạy nó cách hiểu cuộc đời, cách nhìn nhận sự việc. dạy nó tất cả. Chỉ riêng 1 điều. thầy nói nó ko hề hiểu" tôi dạy em nhiều điều chỉ là vì đổi lại em đã dạy cho tôi 1 điều. điều đó là gì. rồi em sẽ biết" Nó ngơ ngác. Chẳng hiểu gì. Kệ. . Lại vác sách ra. lại Tan và kết tủa...lại bay hơi và không bay hơi...
    ngày...tháng...năm
    NÓ hậm hực khi bước chân về nhà. Ko thèm nấu cơm. Ko nghe nhạc. Mà ngồi thẫn thừ ra. " Sao hôm nay ko có gì nhỉ"
    Ấy là vì, cũng ko biết từ bao giờ, cứ mỗi khi đi học môn toán hay lý về. Nó lại đến cái lỗ hổng ở bức tường hoa ti_ gôn. Thầy luôn để cho nó 1 chiếc kẹo mút, hay 1 bông hoa hồng trắng mới nở. hay là 1 mẩu giấy nhỏ ghi vài dong chữ :
    -" Học đi. Giỏi sẽ có quà"
    -" Hôm nay có cột tóc đuôi gà ko?"
    - " mặc áo màu nắng à?" v v...
    Thì đấy là thầy cho nó. Nhưng nó cũng biết điều đấy chứ. Có nhận không của ai cái gì đâu. Nó cũng tặng thầy mấy bài thơ, hay những câu châm ngôn mà nó tự phát kiến... Huề mà. Có lỗ lãi gì đâu.
    Có lẽ tại buổi nói chuyện chiều qua. Có lẽ từ nay hết rồi.
    " _ em còn nhỏ, ko nên hỏi chuyện yêu đương làm gì. Thích ai à?
    nó bối rối: Không! đấy là hỏi thầy chứ em thì ...thích ai.
    ...
    _ được. Tôi kể. Tôi về đây. là vì chạy trốn. Tôi ko muốn ở trên đất HN.
    Người con gái trong chiếc ví của tôi, là Lan....Lan chia tay tôi, sau 3 năm yêu nhau. Lan ko có lỗi. Chỉ tại tôi nghèo...
    Khói thuốc bay, nó buồn. Vì sao chẳng hiểu.Nhưng thấy màu khói thuốc thế nào ấy, giống khói lam chiều...lạ nhỉ?
    _ Mà học đi. Chuyện đó xa rồi. 2 năm..."

Chia sẻ trang này