1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHỮNG MẢNH ĐỜI TRONG TỪNG CÂU TRUYỆN...!

Chủ đề trong 'Ninh Bình' bởi iwcotte, 10/01/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Anh là người duy nhất em yêu
    ( Sưu tầm)
    Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả.. Tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng, mãn nguyện... Cho đến một ngày...
    "Em xa xôi - nỗi đau em trong tôi
    Em đi rồi, nỗi đau vẫn trôi trong tôi... nhiều lắm...
    Em đau xót sống trong bao niềm đắng...
    Mỏi mòn xót xa em... tháng năm..."
    Bạn gái tôi có một thói quen kỳ quặc, thích ngủ đứng.
    Tôi thường xuyên thấy cô ấy đứng dựa vào một góc để ngủ. Thật buồn cười... tôi chưa bao giờ gặp một người có thói quen kỳ lạ đến vậy. Có lần, chúng tôi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh, lúc tôi đang cố gắng chen chúc xếp hàng đợi đến lượt mua gà rán, quay ra đã thấy cô ấy.... dựa vào cửa toilet và ngủ ngon lành. Một vài lần tôi góp ý... Cô ấy chỉ cười và lè lưỡi rất đáng yêu rồi mau miệng nói: "Xấu hổ thế!"...Nhìn đáng yêu đến mức dường như, nếu tôi có nhắc nhở hay góp ý về thói quen đó của cô ấy... thì cũng chỉ là để mong cô ấy cười và lè lưỡi đáng yêu như vậy. Tôi chưa bao giờ hỏi lý do vì sao cô ấy có thói quen ấy, cũng chưa bao giờ có ý định hỏi về điều đó... dù biết rằng mọi thói quen đều có một nguyên do...
    Bởi vì...
    Ngày yêu cô ấy, cô ấy đã hỏi tôi rằng : "Anh có chắc anh sẽ yêu tất cả những gì em có... dù nó phi lý và làm anh phải suy nghĩ hay buồn rầu?".... Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, để có thể trả lời câu hỏi đó...
    Một năm ba tháng 21 ngày yêu nhau, một con số vô nghĩa, nhưng nó quan trọng đối với tôi. Đó là con số mà tôi đếm được trong những tháng ngày bên nhau và kết thúc. Cho đến khi chia tay, tình yêu của chúng tôi hoàn toàn trong sáng, không ********. Một điều tưởng như vô tưởng đối với tình yêu của những cặp tình nhân thời hiện đại. Nhiều khi tưởng hai đứa đã quá gần nhau rồi.... nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi... Tôi không gượng ép... cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả. Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả.. Tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng, mãn nguyện....
    Cho đến một ngày, cô ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: "Đơn xin chia tay!" ... Tôi ngỡ ngàng... phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ không chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa. Cô ấy cười, vẫn nụ cười hiên dịu đáng yêu ấy.... trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ... sao tôi không hề hay biết?
    Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên.... sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết. Dường như cố gắng nắn nót đến ko tưởng. "Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng thế này thì quá lắm! Em điên à?"
    Mắt cô ấy mở to, ngạc nhiên là những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt và khuôn mặt ấy... Nhưng chỉ trong 5 giây.... sự yên ả lại trở về trên khoé môi gầy. Cô ấy lại mỉm cười: ?oBởi vì em điên thật mà!"
    Thế là chúng tôi chia tay nhau.... Một lý do tôi cũng ko sao hiểu nổi....Một cái kết thúc chưa bao giờ có câu trả lời. Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghĩ rằng chỉ là một trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi.... Nhưng một điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất... Đó là... cô ấy khác tất cả mọi người.... chính vì vậy... sự kết thúc hôm đó.... có nghĩa là... không gặp lại...
    Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ mãi nick cô ấy sáng trên list chat. Tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông reo dồn dập... chờ mãi những dòng email tấp nập yêu thương... nhưng nó không bao giờ đến suốt hai tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy.
    Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm...
    Ác mộng vẫn luôn rình rập...
    Những hình ảnh quá khứ va đập vào trong mắt tôi như dội lửa....
    Rồi tôi lại tự vỗ về mình.... tôi đã thay đổi rồi....Tất cả chỉ là quá khứ thôi... cô ấy rời bỏ tôi... vì cái gì cơ chứ???
    Ngày đầu tiên của tháng thứ ba kể từ ngày chia tay nhau, tôi bấm số gọi cho cô ấy...
    Đầu dây bên kia nhấc máy, giọng nhỏ nhẹ và yếu ớt như một giọt nước chỉ chực vỡ tan: "Anh à!"
    Chúng tôi hẹn nhau đi uống cafe... vì tôi chẳng biết nói gì cả... cố gắng hẹn hò như một người bạn ở xa lâu ngày ko gặp lại. Cô ấy ngồi đối diện tôi... vẫn nụ cười ấy nhưng khuôn mặt yếu ớt và trắng bệnh... môi bạc và làn da phờ phạc...
    Nhưng có một điều dường như khác... Cô ấy nói nhiều hơn....
    Hồi chúng tôi yêu nhau, cô ấy không nói nhiều như vậy. Những buổi đi chơi chỉ đơn giản là những cái ôm và lướt môi nhẹ nhàng... là tôi tâm sự và cô ấy cười.... Khi tôi kêu mệt mỏi, cô ấy kể cho tôi những chuyện vui nho nhỏ... Là những ngày mùa đông trời gió, cô ấy làm tôi bất ngờ với một chiếc khăn len tự đan... Là những ngày đại hàn, cô ấy gọi tôi vào giữa đêm và đưa tôi một... cái chăn to đùng.... mà cái vỏ chăn thì là "em khâu bằng tay đấy!".Vì cô ấy cứ lừ lừ như vậy nên có sức hút với tôi...
    Ngày đó, nhiều người hỏi tôi tại sao lại thích cô ấy đến vậy... tôi đều cười.... Một người con gái có thể khiến một thằng con trai thay đổi vì mình, thay đổi cuộc sống để được dung hoà với cuộc sống của mình... đâu thể tầm thường phải ko? Để... cưa cẩm cô ấy, tôi dần từ bỏ rất nhiều thói quen... như một đỉnh núi cao, người ta càng nói, không leo được đâu... cao và nguy hiểm lắm... thì tôi lại càng cố trèo... cố trèo bởi vì nó quá cao... đã đi đến lưng chừng thì ko có lý do gì để từ bỏ....
    Vô vàn những lý do để yêu... vô vàn những điều.... không thể nào giải thích nổi....
    - Anh luôn nghĩ về em như một thiên thần... mà em thì chẳng bao giờ được làm thiên thần dù em rất muốn!
    Câu nói ấy kéo tôi về thực tại.... giữa ly cafe nóng và ánh mắt cô ấy nồng nàn. Nhìn thấy tôi ngước lên, cô ấy cười... Cô ấy lại tiếp tục nói nhiều, lại tiếp tục độc thoại về những điều mà tôi ko mấy hiểu... Chúng tôi đứng dậy... bước ra khỏi quán cafe sơn màu đỏ úa nằm trên khu phố cổ. Cô ấy muốn đi bộ... dạo quanh phố cổ.... Cô ấy nói nhỏ điều gì đó với anh chàng giữ xe của quán cafe.. Sau đó, chúng tôi bước đi....
    - Em luôn muốn ngủ với một ai....
    Tôi ngạc nhiên:
    - Ý em là gì vậy?
    - À, em luôn muốn biết cảm giác bên một người con trai là như thế nào...
    Cười...
    - Anh à, muộn rồi, mình về đi...hehe...
    Ngày hôm đó kết thúc như vậy! Cô ấy khó hiểu hơn trước hay là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hiểu cô ấy cả? Mấy ngày sau đó, cô ấy và tôi có nhắn tin qua lại như hai người bạn. Vào một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: "Anh à, em muốn đến khách sạn và ngủ với anh!"...Tôi cảm thấy sợ, sợ cái sự thay đổi lạ lùng ko báo trước của người con gái bí hiểm mà tôi yêu. Chúng tôi gặp nhau ở quán cafe sơn màu đỏ úa....Tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ cười... và... tôi từ chối... lời mời của cô ấy... Cái hình dung mênh mông, được nằm cạnh người mà mình yêu thương nhất là điều mà tôi luôn chờ trông.... Nhưng hoàn toàn không phải là bí mật lạ lùng... phi lý và bỗng chốc như thế này...
    Chúng tôi quyết định không liên lạc với nhau nữa...
    Một tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn khác: "Anh à, vào bệnh viện thăm em!"
    Tôi vội vã vào viện. Căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tấm ga màu trằng, cô ấy ngồi dựa lưng vào tường và nhìn ra cửa sổ.... ánh mắt xa xăm.... không quay lại nhìn khi tôi bước vào:
    - Thế là em không được ngủ đứng nữa rồi.... vì em ko còn sức để mà đứng nữa....
    Tôi lại gần, nắm tay cô ấy chặt lắm, cô ấy nhìn xuống đôi bàn tay tôi và cười... nhẹ nhàng... cô ấy nói:
    - Em yêu anh lắm!
    - Anh cũng thế, em biết điều đó mà...
    Cô ấy, một tay nắm chặt bàn tay tôi... một tay khẽ đưa lên che miệng tôi như muốn nói...."anh đừng nói nữa..."
    - Mai anh lại đến nhé!
    - Ừ, ngày nào anh cũng sẽ đến mà....
    - Và đừng hỏi gì bác sĩ cả...
    - Nhưng...
    - Anh hứa đi...
    - Ừ, anh hứa...
    Hôm sau tôi đến, lúc đó cô ấy đang đứng bên cửa sổ, dường như cố gắng lắm để đứng vững.... Nhìn cô ấy yếu ớt mà tôi xót xa nhiều, tôi muốn hỏi bác sĩ rằng người tôi yêu bị làm sao vậy... nhưng tôi đã lỡ hứa mất rồi...
    - Anh không muốn hỏi nhưng.... anh lo lắm... em bị sao vậy... nhìn em yếu quá!
    - Hì, em sắp khỏi rồi mà, em vừa mổ xong, nên yếu vậy đấy!
    Câu trả lời ấy làm tôi yên tâm hơn đôi chút, nụ cười ấy làm tôi hạnh phúc hơn rất nhiều....
    - Anh hay mắng em vì em ngủ đứng....
    - Ừ, nhưng nhìn em lúc đấy, rất đáng yêu!
    - Em kể cho anh một câu chuyện nhưng anh chỉ được nghe thôi nhé!
    Tôi gật đầu.
    - Hồi em học cấp 2, gần nhà em có một cô, hơn em mười mấy tuổi....
    - Ừ
    - Nào, anh đừng "Ừ" nữa, để em kể chứ!
    - Được rồi, hehe, anh xin lỗi.
    - Em với cô ấy, chơi rất thân và rất hợp nhau. Em hay tâm sự với cô ấy, cô ấy ko có chồng, sống 1 mình nữa....Cô ấy cũng hay sang nhà em chơi lắm. Năm em học lớp 8, lần đầu tiên, em bị cái đó của con gái...
    - Cái đó là cái gì?
    - Kinh nguyệt ấy!
    - Oh... ừ!
    - Nhà em chẳng có ai cả, mà em cũng chẳng biết làm thế nào.... Em gọi cô ý sang, nhờ giúp em....vì lúc đó, mới lớp 8 mà.... không hiểu chuyện gì cả....cô ấy nói em phải nằm xuống, cứ ngủ đi, thì máu sẽ ko chảy nữa....
    Rồi nước mắt người yêu tôi bắt đầu chảy... cô ấy nghẹn lại chẳng nói ra lời... ôm chặt tôi... ôm chặt lắm...
    - Cô ta cưỡng hiếp em anh ạ!
    Tôi cảm thấy sững người. Theo bản năng tôi đẩy vòng tay người tôi yêu ra.... Sau vài giây định thần, ôi ôm cô ấy vào lòng và cùng khóc với cô ấy... Cảm giác kinh tởm cái người đàn bà kia vô cùng, nèn lên tận trí óc tôi.... Còn người tôi yêu thì vẫn nức nở.... nước mắt lăn dài trên áo tôi...
    - Em có thói quen ngủ đứng vì em sợ.... Vì có lần cô ta nói rằng nhìn em nằm ngủ đẹp lắm....Mỗi lần nằm xuống em đều nhớ tới khuôn mặt đáng sợ ấy... Từ đó, lúc nào em cũng.... ngủ đứng... hoặc ngủ ngồi... ở nhà cũng vậy... vì em sợ...em nằm xuống...em sẽ lại....
    Ôm tôi chặt hơn... nước mắt cô ấy tràn ra nhiều hơn....
    - Em ko biết con gái có thể làm chuyện đáng sợ vậy... Rồi em nói với mẹ.... rồi mẹ ko tin em.... mẹ nói em bị điên.... xấu hổ vì em điên... không ngờ em có thể bịa đặt ra điều kinh tởm đó?Tất cả... đều ghét em...
    Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Tại sao cô ấy lại phải chịu ngần đó nỗi dầy vò khi còn quá bé nhỏ?
    - Rồi em phải lén lút mỗi khi đi học, tránh cô ta. Cho đến ngày... cô ta chuyển nhà đi vì lý do gì em cũng ko rõ và chẳng muốn biết nữa...
    - Nín đi, anh ở đây.... anh yêu em! Dù thế nào chăng nữa....
    Cô ấy vẫn khóc.
    - Em tưởng mọi việc đã kết thúc.... Em đã cố quên... em đã cố yêu... cố ngủ nằm...
    Cô ấy dừng lại 1 chút...
    - Cho đến khi.... người yêu đầu tiên của em... đến nhà....bà giúp việc mở cửa.... anh ta lên phòng.. Lúc em đang nằm ngủ... rồi anh ta....ngủ với em.... Em muốn cưỡng lại.... nhưng... em nghĩ....phải làm quen.... với đàn ông...
    Tôi cảm thấy như ngàn nhát dao đâm vào ngực.
    - Rồi anh ta... nói.... sau khi đã xong xuôi.... rằng.... "không ngờ em đã mất trinh rồi! Anh ko muốn yêu một người như thế".... anh ta bỏ em...
    Thằng khốn nạn! Tôi kinh tởm loại đàn ông ấy! Tôi thề, xin thề rằng tôi chỉ muốn giết chết hắn ngay lúc ấy...
    - Em im lặng.... thế là chia tay.... em lại... ngủ đứng.... ngủ ngồi... vì em sợ... em không dám.... nằm nữa....nằm.... em sẽ chẳng thể chống cự... em sợ...
    Tôi vuốt nhẹ những giọt nước mắt lăn trên má cô ấy, và hôn vào đôi môi đang run rẩy vì sợ hãi...
    - Rồi.... em đã gặp anh.... anh đã yêu em khác hắn yêu em....anh đã chấp nhận em ... không giống người ta phủ nhận em...
    Tôi muốn nói với cô ấy rằng, tôi cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi. Nhờ có cô ấy, tôi mới mới có thể thay đổi để làm người... Tôi mới phải là người cần phải cám ơn chúa trời vì được gặp cô ấy trong đời, tôi muốn nói rằng tôi yêu cô ấy biết nhường nào.... yêu và đau xót biết bao.
    - Anh không quan tâm những chuyện đó, anh căm ghét những kẻ đã làm em tổn thương... Anh yêu em... anh thề là anh yêu em... Anh sẽ ko để cho em phải buồn nữa đâu....
    Cô ấy lấy tay gạt nước mắt ở hai khoé mi rồi cười nhẹ nhàng....
    - Em biết mà...Nhưng anh có thể hứa với em một điều được không?
    - Bất kì điều gì, em nói đi
    - Hai ngày tới, anh đừng vào bệnh viện nhé...
    - Tại sao?
    - Đi mà, và đừng hỏi gì cả!
    - Ừ, anh hứa!
    ....Hai ngày sau, tôi quay lại bệnh viện...
    Thế giới trước mắt tôi dường như sụp đổ.... Cô ấy đã ra đi mà ko để cho tôi nhìn lần cuối...ra đi lặng lẽ.... ra đi âm thầm... ra di bất ngờ? ra đi đau đớn...
    - Những người bị "nhiễm trùng huyết" rất khó sống... cô ấy đã chiến đấu đến cùng... và cô ấy biết...
    Bác sĩ nói với tôi như vậy. Cô ấy không có đám tang, không bạn bè....vì dường như chẳng ai biết cô ấy bệnh... Cha mẹ cô ấy thậm chí cũng chẳng thấy xót thương gì. Cô ấy ra đi như vậy đấy... Sống đau đớn và chết chua xót...
    Một bầu trời đêm bao trùm tôi....
    - Cô ấy đã tặng mắt cho một người. Cách đây hai ngày, chúng tôi làm phẫu thuật.
    Bệnh viện đã lo tang lễ cho cô ấy.
    Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa.. Đôi mắt người con gái đã làm thay đổi cuộc đời tôi giờ đã hiến tặng cho người khác. Ánh nhìn xa xăm một thời vẫn còn nguyên vẹn đó....
    Một bức thư với những dòng chữ mất nét run rẩy và ngắn ngủn:
    "Anh là người duy nhất yêu em. Em đã nghĩ là em sẽ khỏi! Em đã nghĩ là em sẽ thắng! Em chỉ muốn chia tay cho đến ngày em chiến thắng bênh tật và chiến thắng nỗi sợ hãi trong em... Em sẽ lại gặp anh.... Nhưng em nhận ra rằng... em ko thể... em chỉ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi mà thôi.... em đã hết sợ rồi vì em biết anh yêu em. Em cũng muốn anh biết.....Anh là người DUY NHẤT em yêu!"
    "Ngủ ngoan nhé em, nước mắt mưa
    Thương em đau xót, giấc mơ trưa...
    Sống là cực nhọc...
    Chết là anh khóc...
    Phải làm gì... cho em bớt đau đây???"
  2. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Ở nơi đó có phải anh đang chờ em
    Chỉ khi mất mát con người mới học được cách trân trọng những gì mình đang có, 3 năm trước em đã đánh mất ý nghĩa sống của bản thân và anh đã giúp em tìm lại.
    Giờ đây em đã mất anh và cũng tự hỏi ý nghĩa sống của bản thân là gì? Câu trả lời vẫn như 3 năm về trước: đó là tình yêu em dành cho anh! Nhiều người bảo yêu nhau là sống chết cùng nhau và em đã từng nghĩ vậy, anh cũng biết điều đó. Em hiểu những gì anh đã nói với em và hiểu cả những gì anh chưa thể nói.
    - Em là 1 cô gái mạnh mẽ can đảm! Anh tin em sẽ sống tốt!
    -
    -Nếu em yêu anh, hãy vì anh mà sống. Sống đúng nghĩa!
    -
    - Hãy thay anh thực hiện ước mơ lớn nhất của anh, hãy đi đến cuối con đường của cuộc sống, thực hiện hoài bão của em và sống thật hạnh phúc. Ước mơ lớn nhất của anh là em sống hạnh phúc. Hãy tin sẽ có một câu chuyện cổ tích thứ hai. Anh vẫn luôn ở bên em,...anh sẽ chờ em ở cuối con đường, nhưng là cuối con đường.
    -
    - Hứa với anh! Em sẽ sống hạnh phúc!
    -
    - Anh mãi yêu em....tút..tút...tút...!
    -
    Em không nhớ mình đã ngồi bao lâu trong câm lặng, tim em như muốn ngưng đập,thế giới như sụp đổ dưới chân em, em làm mọi việc trong vô thức, em không muốn tin vào sự thật,anh đã rời xa em mãi mãi. Em cố tin rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra, vui vẻ làm mọi việc nhưng em không dám nghe điện thoại vì em sợ. Để rồi em đã nghe,đã phải tin vào 1 sự thật rằng anh đã vĩnh viễn rời bỏ thế giới này trong tai nạn đó,trong cái ngày cả anh và em đều đang rất hạnh phúc mong từng giây phút được ở cạnh nhau.
    Em đã nghe mẹ anh nói trong vô thức, nỗi đau đó như bóp nghẹn lấy trái tim em, em không thể nào thở và cũng không thể nói lên lời,em không thể khóc. Em là người có trái tim sắt đá phải không anh, mọi người đều khóc,từ người thân,bạn bè thân thiết đến cả những người bạn mới quen biết anh, còn em - người con gái anh yêu thì lại không hề rơi 1 giọt lệ mà vẫn nở một nụ cười.
    Em không hiểu vì sao mình lại cười nhưng em biết anh mong em luôn cười,phải không anh? Tình yêu có cả hạnh phúc và khổ đau, có cả ngọt ngào và cay đắng! Chúng ta đã cùng nhau trải qua tất cả những cung bậc đó, nhưng đến giờ em mới hiểu thế nào là tận cùng của khổ đau và cay đắng, nó làm con người ta tê dại, nó có thể giết chết trái tim của một con người trong nụ cười!
    Anh có biết lúc nghe cuộc điện thoại đó em muốn nói gào lên để níu giữ anh lại, để anh không rời xa em vậy mà cổ họng em tắc nghẹn,em không cất được lên lời. Em biết anh cũng mong được nghe giọng nói của em trong giây phút phải đối mặt với tử thần vậy mà em không thể nói,không thể nói được dù chỉ là 1 tiếng. Anh luôn là người nói lời xin lỗi,còn em thì luôn ương bướng không bao giờ chịu nhận mình sai.
    Yêu nhau suốt bao năm mà em chưa từng 1 lần nói: ´´Em yêu anh´´, và ngay cả khi biết rằng em sắp anh mất em vẫn không thể nói với anh: ´´Em yêu anh!´´. Anh đã từng nói với em: ´´Em là người quan trọng nhất của anh´´, em đã bảo anh: ´´Em không tin´´.
    Anh bảo: ´´Với anh sự nghiệp không là gì cả,anh có thể từ bỏ tất cả để được ở bên em. Giữa gia đình anh và em,nếu buộc phải chọn lựa anh sẽ chọn em, dù mọi người nghĩ anh bất hiếu. Em biết rõ anh không nói để nịnh em,em hiểu con người anh như thế nào.Sẽ có 1 ngày anh chứng minh cho em thấy: Em là người quan trọng nhất của anh!´´. Và anh đã chứng minh rồi đó, sự chứng minh phải trả bằng mạng sống của anh, trong giây phút đối mặt với sự sống và cái chết anh vẫn nhớ đến em, lo cho em, anh đã dùng chút sức lực cuối cùng để gọi cho em thay vì gọi một ai đó đến giúp anh, gọi cho 1 cô gái cách anh cả một đại dương chỉ để nói lời xin lỗi, anh lại thất hứa và thất hứa mãi mãi...
    Valentine này cũng như bao valentine khác em vẫn một mình, nhưng đây là valentine đầu tiên em biết cô đơn và trống vắng là thế nào, em không còn được nghe giọng nói của anh, nhận những món quà của anh. Sau bao ngày anh ra đi giờ là lần đầu tiên em khóc, em đang khóc khi viết cho anh lá thư này,lá thư mà biết nó không thể được anh mở ra nữa, nhưng em tin anh đang đọc những gì em viết, phải không anh?
    ´´Em xin lỗi!´´, em đã quá ích kỉ khi đặt lên anh những gánh nặng quá lớn, vì em anh đã sống quá gấp gáp, không dành cho mình thời gian nghỉ ngơi, bỏ qua những phút giây bên bạn bè và gia đình để xây dựng sự nghiệp, để em không phải lo lắng cho cuộc sống sau này của chúng ta và để được về bên em, để em có thể dựa vào anh. Em luôn tự ti, em luôn cảm thấy không xứng đáng với anh nên đã luôn đẩy anh ra xa trong khi anh luôn cố gắng để có thể tới gần em. Đến bây giờ em vẫn luôn tự hỏi, tại sao anh lại chọn em?
    - Một cô gái khiếm khuyết về cơ thể ngay từ khi mới chào đời, một cô gái không có gì giỏi giang. Anh là một người con trai hoàn hảo, mạnh mẽ và quyết đoán, một mẫu người mà bao cô gái mơ ước vậy mà lại là một người si tình nhất thế gian này. Anh đã bỏ mọi công việc, bỏ cả bản hợp đồng quyết định vận mệnh của anh để về bên em. Khi ca phẫu thuật của em thất bại, em phải trả giá bằng đôi chân của chính mình, em đã không bao giờ còn có thể đi lại được nữa cũng là lúc em quyết tâm phải nói lời chia tay với anh. Nhưng rồi em đã không làm được, em đã không thể thoát ra khỏi vòng tay anh. Em đã khóc, anh nói em thật ngốc, dù em có ra sao thì anh vẫn yêu em, em là người không thể thay thế.
    Anh bảo em đừng hi sinh ngốc nghếch như vậy, bởi cho dù em có rời xa anh thì anh cũng không thể yêu một ai khác, em là tình yêu đầu tiên và duy nhất của anh. Anh không muốn trao em cho một ai khác, anh bảo em yêu là ích kỉ, anh muốn em hãy ích kỉ trong tình yêu, đừng rời xa anh, đừng đẩy anh ra xa em. Em hoàn toàn xứng đáng là người phụ nữ của anh, trong mắt anh em luôn là một thiên thần. Cho dù em không thể đi lại được nữa anh cũng không bao giờ rời bỏ em, anh sẽ là đôi chân của em, sẽ chăm sóc em suốt cuộc đời. Anh có biết em thực sự hạnh phúc thế nào khi nghe anh nói vậy không, em chỉ muốn những giây phút đó kéo dài mãi mãi.
    Khi anh nói: ´´Anh sẽ ở lại chăm sóc em, không đi nữa´´, em rất muốn gật đầu nhưng rồi em lại đẩy anh ra, lại một lần nữa em đẩy anh ra đi, đẩy anh về thế giới của anh- một thế giới mà em không nghĩ mình có thể bước vào.
    Lại vẫn lí do cũ,em đã lạnh lùng nói: ´´Em muốn anh hãy xây dựng sự nghiệp vững chắc,đừng cư xử trẻ con như vậy, em sẽ ổn´´. Em hiểu anh hụt hẫng và đau lòng thế nào, nhưng anh im lặng vì anh quá hiểu em, em sẽ không dễ thay đổi quyết định. Em biết không phải vì anh thiếu quyết đoán mà anh đã lại ra đi mà vì anh biết em sẽ có những hành động thiếu suy nghĩ chỉ để ép anh phải đi. Nên anh đã đi, nhưng anh không hề bỏ mặc em.
    Em biết suốt 3 năm nay, kể từ ngày em phải ngồi trên chiếc xe lăn đó anh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ em, anh vẫn luôn dõi theo từng bước đi trong cuộc sống của em. Anh biết em có lòng tự trọng cao, cho dù anh là người yêu của em thì em cũng không bao giờ chấp nhận một sự giúp đỡ nào của anh, em luôn cho rằng mọi thứ phải rõ ràng, đặc biệt về kinh tế nên anh không bao giờ nói cho em biết. Nhưng em cũng đâu phải là cô bé ngốc ngày nào, em đã biết và không muốn làm anh buồn.
    Bởi em chưa bao giờ công khai mối quan hệ giữa hai chúng ta, gia đình em vẫn nhận sự giúp đỡ từ anh mà không hề hay biết, chỉ có em là cảm nhận được điều đó nhưng không thể nói ra vì trong thế giới của gia đình em anh chưa từng tồn tại. Không ai biết em đã có người yêu từ rất lâu rồi. Trong mắt mọi người em là một người con ngoan và chưa hề biết tình yêu là gì, luôn nghe lời người lớn.
    Nhiều lúc anh đã cười và nói rằng:´´Anh như một tên gián điệp ấy, yêu em mà luôn phải hoạt động du kích, bao giờ cô bé của anh mới cho anh được bước vào thế giới của em đây? ´´.Giờ em mới thấy mình thật buồn cười, khi mà mỗi lần anh gửi quà tặng em em đều bảo :´´Anh giữ hộ em, sau này em sẽ nhận lại.´´
    Anh cười :´´Con gái thật khó hiểu, sau này là bao giờ vậy cưng?´´.´´Sau này´´-giờ thì chắc không có sau này nữa! Nhìn lại căn phòng, em không hề có giữ một món quà nào của anh, không có một thứ gì để gợi nhớ về anh ngoài chiếc nhẫn anh đã trao cho em và em không thể không đeo nó. Nó là minh chứng cho tình yêu của hai chúng ta, là câu nói: ´´Em đồng ý đi cùng anh đến cuối cuộc đời´´.
    Chiếc nhẫn vẫn còn đây, em vẫn ở đây và chờ đợi vậy mà anh không còn nữa, anh có biết em đang muốn vỡ tan ra không, em không mạnh mẽ, không can đảm, anh biết mà. Anh đã chuẩn bị mọi thứ để đón em về bên anh, sẵn sàng đối đầu với mọi sóng gió có thể xảy ra trong gia đình anh để đưa em vào thể giới của anh, để thế giới của hai chúng ta hoà làm một. Anh nói anh chỉ chờ một câu nói của em, chỉ cần em đồng ý và anh sẽ đến. Em đã im lặng không nói, em đã thực sự bị thuyết phục bởi anh nhưng sự cố chấp, tự ti trong em không cho em nói: ´´Em đồng ý´´.
    Những tưởng lần này anh sẽ tiếp tục chờ đợi vì chúng ta còn quá trẻ, nhưng anh đã kiên quyết: ´´Anh sẽ không tiếp tục nhường nhịn em nữa, anh có thể chiều theo ý em trong mọi việc nhưng lần này thì không, anh sẽ xin phép gia đình em để đưa em đi.Anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta, anh không thể chờ đợi hơn nữa!´´. Và dù không gật đầu đồng ý nhưng em đã thuận theo ý anh, chúng ta đã dự tính rất nhiều cho tương lai, nghĩ đến những khó khăn mà cả hai sẽ phải đối mặt sau này, em những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em từ đây, em sẽ không đơn độc trên đường đời nữa, em không hề nghĩ một ngày nào đó không có anh em sẽ phải làm sao dù trước đây em đã từng có ý nghĩ rời xa anh.
    Cuộc đời không ai học được chữ ´´ngờ´´ phải không anh? Em có ngờ đâu ngày mà anh đến đón em cũng là ngày anh ra đi mãi mãi. Em không tin có một câu chuyện cổ tích thứ hai trong cuộc đời này, anh đã dắt em vào một thế giới cổ tích rồi lại bỏ mặc em mà rời khỏi thế giới đó. Anh đã mang đến hi vọng vào cuộc sống cho em và rồi hi vọng đó lại vụt tắt ngay khi nó vừa soi sáng tâm hồn em. Anh có biết em đã mất phương hướng khi không biết mình sẽ phải bắt đầu lại từ đâu, bước đi tiếp thế nào trên con đường dài này?
    Chờ đợi là một điều khủng khiếp, nhưng không có gì để chờ đợi còn khủng khiếp hơn. Chết vì người mình yêu đã là một điều không dễ nhưng sống vì người mình yêu còn khó hơn rất nhiều.Em vẫn không thể bỏ được thói quen chờ điện thoại của anh hàng đêm, nhịp thở em như gấp gáp hơn mỗi khi điện thoại rung để rồi khi mở máy một cảm giác hụt hẫng lại ùa về, em lại bấm phím từ chối.
    Từ chối bởi em biết đó không phải là anh, bởi em lại phải trở về với thực tại, trở về với sự thật em sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của anh, được nép vào ngực anh ngủ ngon lành nữa. Em đang nhớ lại những kỉ niệm của hai ta, từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ, em luôn bảo anh cao quá, em ngước nhìn anh mỏi cổ lắm.
    Anh cười lớn rồi bế em đặt lên chỗ ngồi cao hơn anh, anh bảo: ´´Giờ thì anh ngước nhìn em rồi đó!´´. Anh đã nói: ´´Nếu em không muốn bước vào thế giới của anh, thì anh sẽ bước vào thế giới của em, từ giờ anh sẽ không để em phải ngước nhìn anh mà anh sẽ cúi xuống để nhìn em!´´
    Anh luôn ra sức bảo vệ em, anh không bao giờ muốn em phải chịu bất kì sự tổn thương nào, vậy mà đã có lúc em cố tình không hiểu anh. Yêu nhau nhưng thời gian được ở bên nhau của chúng ta không nhiều, những lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh có biết em khao khát được ở bên anh, chỉ để được ngắm nhìn anh, được lau những giọt mồ hôi cho anh khi anh làm việc, nhưng chính em lại mâu thuẫn với bản thân. Em đã lựa chọn cuộc sống xa anh với một suy nghĩ có thể ******** cảm của chúng ta phai nhạt, để anh có thể quên em và bắt đầu một cuộc sống khác, để anh có thể yêu một người con gái khác- hoàn hảo hơn em, có thể chăm sóc anh suốt cuộc đời. Nhưng càng xa anh, em càng yêu anh và lại càng đau khổ, anh cũng vậy!
    Sự xa cách không xoà nhoà được tình cảm của chúng ta mà nó lại ******** yêu của chúng ta thêm sâu sắc. Anh đã nói rằng: ´´Được ở bên người mình yêu là điều hạnh phúc, anh biết việc chăm sóc một người vợ bị liệt không hề đơn giản nhưng anh muốn được làm điều đó, bởi đó là người anh yêu. ´´H à, em xin lỗi vì em luôn khiến anh buồn, khiến anh phải suy nghĩ nhiều hơn trong khi anh đã có nhiều áp lực, em thật ngốc phải không anh? Đáng lẽ em nên trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi chúng ta được bên nhau thay vì tranh luận với anh về cuộc sống sau này, về việc chúng ta là người thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Nhưng thời gian thì không quay trở lại,có lẽ mẹ anh đã đúng khi nói: Chúng ta không nên có một bắt đầu! Mặc dù vậy em cũng không hối hận khi chúng ta đã bắt đầu, em không hối hận vì đã yêu anh, đã cùng anh viết lên một cuốn tiểu thuyết tình yêu mà kết thúc của nó thật buồn! Em sẽ không để cuốn tiểu thuyết đó kết thúc bằng một bi kịch, bởi em biết anh muốn em để cuốn tiểu thuyết đó bước sang một trang mới, và không hề muốn nó dang dở.
    Nơi kết thúc cũng là nơi bắt đầu, cuộc sống của em từ giờ sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng em sẽ không gục ngã đâu anh. Em sẽ không phụ lòng tin của anh. Em là một cô gái mạnh mẽ mà! Em sẽ học cách bước đi một mình, em đã sống trong sự che chở của anh quá lâu và giờ em cần phải đối mặt với những sóng gió của cuộc đời. Em tin rằng ở quanh đây, anh vẫn luôn ở bên dõi theo em, và muốn được nhìn thấy nụ cười của em phải không anh? Em sẽ chỉ khóc trong hôm nay thôi, chỉ khóc lúc này thôi. Em sẽ luôn mỉm cười. Cho dù chưa biết ngày mai sẽ ra sao, chưa biết em sẽ phải đi như thế nào. Nhưng em sẽ sống có ý nghĩa, sống vì tình yêu của anh dành cho em. Và em muốn nói với anh rằng:´´Em sẽ không viết câu chuyện cổ tích thứ hai, em chỉ viết câu chuyện cổ tích của em với một người, một người sẽ sống trong trái tim em,là anh đó!´´.Nhưng em sẽ sống hạnh phúc, và đi đến cuối con đường của cuộc sống này, bởi em yêu anh và bởi ở cuối con đường anh vẫn chờ em, phải không anh?
    Hãy cười tươi, tình yêu của em, em sẽ thay anh thực hiện ước mơ con dang dở, thực hiện hoài bão của chúng ta. Hãy ở đó, ở nơi đó chờ em anh nhé! Em sẽ đến với anh khi em đã thực hiện xong những gì anh muốn em hứa. Chúng ta sẽ luôn mỉm cười và cùng nhau bước đi trên con đường đó, dù không thể nhìn thấy nhau, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau nhìn về một hướng.
    Ở nơi đó, anh vẫn chờ em phải không?
    Một câu chuyện hay phải không én...
    Có 1 người đã gửi cho tôi câu truyện này, và du k biết tác giả là ai, nhưng tôi xin phép được post ra đây...
    Mỗi mảnh đời... đều liên quan tới chữ tình phải không nhỉ? Mong ai đó, bình an! HP!
  3. constantkhy

    constantkhy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2009
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Chuyện tình đẹp nhất thế kỷ
    - Hơn nửa thế kỉ trước, một chàng trai và một người phụ nữ đã bỏ trốn vào rừng sâu để tránh sự gièm pha khinh miệt của mọi người xung quanh về tình cảm của họ...
    - Cô dâu ma cưới chú rể âm phủ
    Câu chuyện kể về một người đàn ông và một phụ nữ lớn tuổi hơn mình đã chạy trốn khỏi cuộc đời và sống hạnh phúc yên bình với nhau trong suốt hơn một nửa thế kỉ. Trong suốt hơn 50 năm, chàng trai ấy đã miệt mài đục bằng tay hơn 6.000 bậc thang để người vợ mà mình hết mực thương yêu có thể dễ dàng đi xuống núi... Cụ ông 70 tuổi - người đã khắc bằng tay hơn 6.000 bậc thang lên núi cho người vợ 80 tuổi của mình - đã qua đời ở chính hang động - nơi trú ẩn của hai người trong 50 năm qua.
    Và nó trở thành câu chuyện tình yêu cảm động lòng người, không chỉ gây xôn xao khắp Trung Quốc mà còn lan ra cả trên thế giới.

    6000 bậc thang được đục đẽo hoàn toàn bằng tay

    50 năm trước, Liu Guojiang, một chàng trai 19 tuổi đem lòng yêu một người phụ nữ góa chồng và đã có con tên là Xu Chaoqin..
    Ông Liu - người đã bất chấp cả xã hội và
    khoảng cách tuổi tác để đến với người mình yêu

    Cũng trớ trêu như chuyện tình yêu của Romeo và Juliet, bạn bè và gia đình kịch liệt phản đối mối quan hệ của họ, bởi khoảng cách tuổi quá lớn, nhất là khi cô Xu đã có con.
    Vào lúc đó, việc một người con trai trẻ tuổi yêu một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình là không chấp nhận được và vô đạo đức. Để tránh những lời gièm pha thị phi và sự khinh miệt của mọi người, hai người đã quyết định chạy trốn và sống trong một hang động ở huyện Jiangjin, phía Nam thành phố ChongQing, Trung Quốc.

    Khi mới bắt đầu, cuộc sống vô cùng vất vả vì dường như họ chẳng có gì, không điện, và thậm chí là không có cả thức ăn. Họ phải ăn cỏ cùng rễ cây họ tìm được ở trên núi, và chàng Liu đã làm một chiếc đèn dầu mà họ đã dùng để thắp sáng trong cả quãng thời gian ẩn dật.

    Cô (bà) Xu cảm giác rằng mình đã ràng buộc Liu, và nhiều lần hỏi ông rằng: "Anh có hối hận không?". Nhưng chàng trai Liu (và sau này là ông Liu) luôn trả lời: "Miễn là chúng ta chăm chỉ, cuộc sống chắc chắn sẽ được cải thiện."

    Hai cụ trông rất hạnh phúc nhé!
    Đến năm thứ 2, Liu bắt đầu và liên tiếp trong 50 năm liền, đục đẽo những bậc thang bằng tay để vợ mình có thể xuống núi dễ dàng.
    Nửa thế kỉ sau, vào năm 2001, một nhóm những nhà thám hiểm đang khám phá khu rừng đã rất ngạc nhiên khi tìm thấy đôi vợ chồng này và hơn 6.000 bậc thang đẽo tay. Liu MingSheng, một trong bảy người con của đôi vợ chồng nói: "Bố mẹ tôi yêu nhau vô cùng. Họ đã sống ẩn dật hơn 50 năm và chưa bao giờ rời nhau lấy một ngày. Chính tay bố đã đẽo hơn 6.000 bậc thang trong suốt chừng ấy năm để mẹ tôi tiện đi lại, mặc dù mẹ chẳng mấy khi xuống núi."
    Đôi vợ chồng đã sống hạnh phúc với nhau cho đến một hôm, khi ông Liu trở về nhà sau khi đi làm đồng và ngã gục xuống. Bà Xu ngồi cầu nguyện bên chồng mình cho đến khi ông qua đời trong vòng tay của bà. Ông Liu quá yêu bà Xu đến nỗi khi ông mất, không ai có thể bỏ bàn tay đang nắm chặt của ông ra khỏi tay vợ mình.
    "Ông đã hứa là sẽ chăm sóc cho tôi, ông sẽ luôn ở bên tôi cho đến khi tôi mất cơ mà, giờ ông lại đi trước tôi, làm sao tôi có thể sống thiếu ông?" - Bà Xu cứ nhắc đi nhắc lại câu nói này suốt bên chiếc quan tài đen của chồng mình với nước mắt chảy ròng ròng trên má.
    Năm 2006, câu chuyện tình yêu của họ trở thành một trong những chuyện tình yêu hay nhất Trung Quốc, được thu thập bởi tờ Phụ Nữ Trung Quốc hàng tuần. Chính quyền địa phương đã quyết định bảo tồn "bậc thang tình yêu" của họ và biến nơi họ đã ở thành một viện bảo tàng, để câu chuyện tình yêu này được sống mãi.

  4. tinyeu99

    tinyeu99 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/08/2008
    Bài viết:
    814
    Đã được thích:
    4
    http://www.vietnamnet.vn/thethao/SEA_Games/200912/HLV-Calisto-Hiep-2-la-hiep-dau-toi-nhat-SEA-Games-884863/
    NHƯ THẾ MỚI LÀ CÂU CHUYỆN...CHỚ NHỈ!?!?...RẤT NHIỀU MẢNH ĐỜI NỮA CHỚ!.......
  5. tinyeu99

    tinyeu99 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/08/2008
    Bài viết:
    814
    Đã được thích:
    4
    http://vn.news.yahoo.com/muc/20091217/tsp-bai-hoc-cho-nhieu-nguoi-8632bb3.html
    NƯỚC MẮT LÚC NÀY LÀ VỚ VẨN-QUAN TRỌNG LÀ MỒ HÔI VÀ NHUỆ KHÍ!...GHÉT LŨ VỚ VẨN...CHÁN CÁI KIỂU TUỒNG!...
    DZÀNH NƯỚC MẮT CHO CHIẾN THẮNG!...ĐÓ MỚI LÀ BIẾT KHÓC!...
    KHÓC.......CŨNG PHẢI HỌC!...NHÁ!...ĐỜI NHÁ!...
    GHÉT!...
  6. tinyeu99

    tinyeu99 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/08/2008
    Bài viết:
    814
    Đã được thích:
    4
    [​IMG]
    LUẬT..."NGƯỜI HÔN"...
  7. tinyeu99

    tinyeu99 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/08/2008
    Bài viết:
    814
    Đã được thích:
    4
    [​IMG]
    PHÙ...PHÙ...HIC...
    Được tinyeu99 sửa chữa / chuyển vào 00:02 ngày 07/01/2010
  8. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Lời nói muộn màng
    (suu tầm)
    Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong 1 đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong 1 ngày cuối tuần mát mẻ....
    - Chán thật đấy_Linh nói. Ước em có 1 người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
    - Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
    Cả hai im lặng một lúc lâu
    - Này! Em có 1 ý kiến, hãy chơi 1 trò chơi đi!_Linh nói
    - Trò chơi gì cơ???
    - Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
    - .....Đ..được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng ko có kế hoạch gì cả_Việt trả lời
    - Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
    - Em nghĩ sao về 1 bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem 1 bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
    - Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu
    Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên ko có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang ng iu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.
    Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......
    Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung 1 cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau
    Ngày thứ sáu, cả hai leo lên 1 ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....
    Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..
    ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua 1 ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có 1 bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai:"các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà
    Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng
    Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có 1 ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm
    1h23
    - Em khát quá_Linh nói
    - Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
    - Mua cho em 1 chai nước khoáng đi
    1h45
    Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:
    - Này em, vừa rồi ở ngoài kia có 1 người bị oto đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh ko nhầm thì đó là bạn của em
    Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến 1 chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ
    11h51 trưa
    Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
    - Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được 1 lá thư trong túi áo của anh ấy.
    Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có 1 cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc
    Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là 1 cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là ko được nghĩ đến gì khác ngoài 1 trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em 1 điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh. anh yêu em!!!
    11h58
    Việt à..._Linh bật khóc_....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng ko..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh ko thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...
    Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!
  9. constantkhy

    constantkhy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2009
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu tuỵệt đối trung thành
    Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà chàng trai và cô gái. Họ cho rằng cô gái không xứng đáng với địa vị của gia đình anh và họ sẽ không tha thứ cho anh nếu tiếp tục có quan hệ với cô,biết được điều ấy cả bố mẹ cô gái cũng ko đồng ý cho cô gái tiếp tục mối quan hệ với chàng trai.
    Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai, nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "anh có yêu em nhiêu không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai người bất hòa. Cô thường trút giận lên chàng trai.
    Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi, anh đã cầu hôn: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng tất cả những gì mà anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".
    Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.
    Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy, cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây tổn thương não của cô và khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.
    Cô cảm giác mình như cánh chim nhỏ bé...
    Xuất viện về nhà, tình trạng của cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc.
    Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hy vọng rằng cô sẽ thật sự quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.
    Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến và cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.
    Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tanvỡ nhưngkhi mở thiệp cưới cô thấy tên mìnhở bên cạnh tên anhtrên đó. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.
    Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này, chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em". Và khi anh đeo chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng mụ cười đã trở lại trênđôimôi của cô
  10. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    MỖI MẢNH ĐỜI MỘT CÂU TRUYỆN DÀI
    MỖI NĂM QUA MỘT CÂU TRUYỆN DÀI
    MỖI NỖI BUỒN, NIỀM VUI MỘT CÂU TRUYỆN DÀI
    MỖI...CON NGƯỜI...DẪU KHỔ ĐAU HAY HẠNH PHÚC... XIN HÃY LUÔN BIẾT LẮNG NGHE TRÁI TIM MÌNH..."CUỘC ĐỜI ĐÓ CÓ BAO LÂU MÀ HỮNG HỜ"
    CHÚC BÌNH YÊN!!!!
    [​IMG]

Chia sẻ trang này