1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những mẩu chuyện ngắn, dễ thương

Chủ đề trong 'Hải Dương' bởi Silent_knight, 13/12/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Silent_knight

    Silent_knight Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    1.753
    Đã được thích:
    0
    Nhật ký cho mình

    Ngày...
    Bất chợt gặp ánh mắt người ấy, nóng bỏng, dữ dội và da diết. Con tim ta run lên bần bật. Lạy trời! Cái đầu bướng bỉnh của ta cũng phải chao đảo. Cảm giác của buổi chiều nay còn đeo đẳng, ám ảnh ta cho đến giờ. Không phải đôi mắt hiền từ của mẹ, không phải cái nhìn độ lượng của bố. Vậy mà... dịu dàng, ấm áp biết bao. Dòng điện ban chiều còn lan tỏa trong người ta, nôn nao, nôn nao lạ kỳ...
    Ngày...
    Ta thức dậy cùng với ánh bình minh đầu tiên le lói nơi khung cửa sổ có những cành lan xanh dìu dịu. Cảnh vật đẹp như trong mơ. Ta sống với cảm giác bồng bềnh, đôi lúc ta quên mất không gian, thời gian, quên cuộc sống hiện tại, quên đôi chân tật nguyền. Ánh mắt người ấy vẫn đeo theo ta, ta cảm nhận được những con sóng đang lao xao, lao xao trong ngực, nơi trái tim yếu đuối của ta đang cất tiếng hát về tình yêu. Cuộc sống tràn đầy và ngọt ngào biết bao!
    Ngày...
    Người ấy đã bày tỏ tình cảm với ta. Phải! Chính là người ấy. Người con trai có đôi mắt biết nói và một sức hút kỳ lạ toát ra từ phong cách: nghiêm nghị mà nhân từ, đường hoàng, lịch sự mà tinh tế, ý nhị.
    Ta run rẩy cúi mặt, lần đầu tiên ta thấy sự bất ổn của lý trí. Ðối với ta, người ấy cao xa quá. Ta luôn luôn nhìn thấy ánh hào quang lấp lánh trên đầu người ấy. Một vẻ đẹp khỏe mạnh, một trí óc thông minh, uyên bác, một phong thái lịch lãm, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp ngưỡng mộ và mơ ước có được người ấy, mà ta - một cô bé bất hạnh với đôi chân tàn phế, làm sao so bì được với họ. Lý trí bảo ta đừng dại dột chìu lòn trái tim, đừng nên ăn vào những viên thuốc đắng pha đường. Trái tim ta mách bảo: Ðấy là những lời kêu gọi chân thật.
    Ta lúng búng nói lời từ chối, bởi vì ta sợ...
    Ngày...
    Ta cần ánh mắt ấy, cần những lời động viên an ủi như mầm non cần ánh mặt trời. Người ấy không hiểu ta, họ quay đi đem theo nỗi nhớ của ta từng đêm đeo đẳng, ánh mắt của người ấy trốn vào trong từng giấc mơ...
    Hoàng hôn thấm đẫm mắt ta, hoàng hôn nhuộm tím cả căn phòng đã từng le lói ánh nắng. Cành lan xanh ủ dột bên khung cửa sổ cùng nhuộm tím hoàng hôn. Người ấy đã xa và không bao giờ quay trở lại. Nước mắt giờ đã trở thành vô nghĩa, vậy mà... ta vẫn khóc cho định mệnh oái ăm, khóc cho sự bất hạnh của chính mình...
    Hoàng hôn nhòa nhạt.

    Minh Châu
  2. Silent_knight

    Silent_knight Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    1.753
    Đã được thích:
    0
    Cái này do 1 người gửi cho em

    Phải lòng emNăm học lớp 10.
    Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : ?oCảm ơn anh !? và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
    Năm học lớp 11.
    Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng bộ phim của Drew Barrymore và ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : ?oCảm ơn anh !? và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
    Năm cuối cấp.
    Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. ?oBạn nhảy của em bị ốm?, em nói, ?oAnh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT.? Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : ?oEm đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !? và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
    Ngày tốt nghiệp.
    Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : ?oAnh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !? và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
    Vài năm sau.
    Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : ?oTôi hứa? và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : ?oAnh đã đến, cảm ơn anh !? và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
    Lễ tang.
    Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : ?o Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó? Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.
    Em yêu anh em yêu anh em yêu anh??
  3. Silent_knight

    Silent_knight Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    1.753
    Đã được thích:
    0
    Con Ruồi
    Nguyễn Nhật Ánh

    Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu . Vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân của những việc tày đình. Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi . Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó!
    Tôi ốm. Điều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra cho những người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi một ly sữa . Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly có một con ruồi . Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, "đẹp" kinh khủng!
    Thế là mọi chuyện bắt đầu .
    Tôi vốn rất kỵ ruồi, cũng như gián, chuột, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dơ bẩn đó. Tối đang nằm mà nghe tiếng chuột bò sột soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế nào tôi cũng vùng dậy lùng sục, đuổi đánh cho kỳ được. Bằng không thì cứ gọi là thức trắng đêm.
    Vậy mà bây giờ, một trong những thứ tôi sợ nhất lại nhảy tót vào ly sữa tôi đang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi . Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt trong ly kia, tôi lại chẳng đã nuốt một con khác vào bụng. Mới nghĩ đến đó, tôi đã phát nôn.
    Thấy tôi khạc nhổ luôn mồm, vợ tôi bước lại, lo lắng hỏi:
    - Sao vậy anh?
    Tôi hất đầu về phía ly sữa đặt trên bàn:
    - Có người chết trôi kia kìa!
    Vợ tôi cầm ly sữa lên:
    - Chết rồi! Ở đâu vậy cà?
    - Còn ở đâu ra nữa! - Tôi nhấm nhẳng - Chứ không phải em nhặt con ruồi bỏ vào ly cho anh à!
    Vợ tôi nhăn mặt:
    - Anh đừng có nói oan cho em! Chắc là nó mới sa vào!
    - Hừ, mới sa hay sa từ hồi nào, có trời mà biết!
    Vì tôi đang ốm nên vợ tôi không muốn cãi cọ, cô ta nhận lỗi:
    - Chắc là do em bất cẩn. Thôi để em pha cho anh ly khác.
    Tôi vẫn chưa nguôi giận:
    - Em có pha ly khác thì anh cũng đã nuốt con ruồi vào bụng rồi!
    Vợ tôi trố mắt:
    - Nó còn trong ly kia mà!
    - Nhưng mà có tới hai con lận. Anh uống một con rồi .
    - Anh thấy sao anh còn uống?
    - Ai mà thấy!
    - Không thấy sao anh biết có hai con?
    Tôi tặc lưỡi:
    - Sao lại không biết? Uống vô khỏi cổ họng, nghe nó cộm cộm là biết liền.
    Vợ tôi bán tính bán nghi . Nhưng vì tôi đang ốm, một lần nữa cô ta sẵn sàng nhận khuyết điểm:
    - Thôi, lỗi là do em bất cẩn! Để em...
    Tôi là tôi chúa ghét cái kiểu nhận lỗi dễ dàng như vậy . Do đó, tôi nóng nảy cắt ngang:
    - Hừ, bất cẩn, bất cẩn! Sao mà em cứ bất cẩn cả đời vậy ?
    Vợ tôi giật mình:
    - Anh bảo sao ? Em làm gì mà anh gọi là bất cẩn cả đời ?
    - Chứ không phải sao ?
    - Không phải!
    À, lại còn bướng bỉnh! Tôi nheo mắt:
    - Chứ hôm trước ai ủi cháy cái quần của anh?
    - Thì có làm phải có sai sót chứ? Anh giỏi sao anh chẳng ủi lấy mà cứ đùn cho em!
    - Ái chà chà, cô nói với chồng cô bằng cái giọng như thế hả ? Cô nói với người ốm như thế hả ? Cô bảo tôi lười chảy thây chứ gì? Cô so sánh tôi với khúc gỗ phải không? Ái chà chà...
    Thấy tôi kết tội ghê quá, vợ tôi hoang mang:
    - Em đâu có nói vậy!
    - Không nói thì cũng như nói! Cô tưởng cô giỏi lắm phỏng? Thế tháng vừa rồi ai làm cháy một lúc hai cái bóng đèn, tháng trước nữa ai phơi quần áo bị đánh cắp mà không hay ? Cô trả lời xem!
    Vợ tôi nhún vai:
    - Anh lôi những chuyện cổ tích ấy ra làm gì? Hừ, anh làm như anh không bất cẩn bao giờ vậy! Anh có muốn tôi kể ra không? Tháng trước ai mở vòi nước quên tắt để cho nước chảy ngập nhà? Anh hay tôi ? Rồi trước đó nữa, ai làm mất chìa khóa tủ, phải cạy cửa ra mới lấy được đồ đạc?
    Tôi khoát tay:
    - Nhưng đó là những chuyện nhỏ nhặt! Còn cô, năm ngoái cô lấy mấy ngàn bạc cho bạn bè mượn bị nó gạt mất, sao cô không kể luôn ra ?
    - Chứ còn anh, sao anh không kể chuyện anh đi coi bóng đá bị mất xe đạp? Rồi năm ngoái, ai nhậu xỉn bị lột mất đồng hồ?
    Cứ như thế, như có ma xui quỉ khiến, hai vợ chồng thi nhau lôi tuột những chuyện đời xửa đời xưa của nhau ra và thay nhau lên án đối phương, không làm sao dừng lại được. Tôi quên phắt là tôi đang ốm. Vợ tôi cũng vậy . Chúng tôi mải mê vận dụng trí nhớ vào việc lùng sục những khuyết điểm tầng tầng lớp lớp của nhau . Và thật lạ lùng, có những chuyện tưởng đã chìm lấp từ lâu dưới bụi thời gian, tưởng không tài nào nhớ nổi, thế mà bây giờ chúng lại hiện về rõ mồn một và chen nhau tuôn ra cửa miệng. Từ việc tôi ngủ quên tắt rađô đến việc vợ tôi mua phải cá ươn, từ việc tôi bỏ đi chơi ba ngày liền không về nhà đến việc vợ tôi đi dự sinh nhật bạn đến mười hai giờ khuya v.v..., chúng tôi thẳng tay quậy đục ngầu quá khứ của nhau và vẽ lên trước mặt mình một bức tranh khủng khiếp về đối tượng.
    Trời ơi! Thế mà trước nay tôi vẫn sống chung với con người tệ hại đó! Thật không thể tưởng tượng nổi! Tôi cay đắng nhủ thầm và bùng dậy quyết tâm phá vỡ cuộc sống đen tối đó. Tôi đập tay xuống bàn, kết thúc cuộc tranh cãi:
    - Thôi, tra khảo hành hạ nhau thế đủ rồi! Tóm lại là tôi hiểu rằng tôi không thể sống chung với cô được nữa! Tôi ngán đến tận cổ rồi!
    Vợ tôi lạnh lùng:
    - Tùy anh!
    Câu đáp cộc lốc của vợ không khác gì dầu đổ vào lửa . Tôi nghiến răng:
    - Được rồi! Cô chờ đấy! Tôi làm đơn xin ly hôn ngay bây giờ!
    Tôi lập tức ngồi vào bàn và bắt đầu viết đơn. Ngòi bút chạy nhoáng nhoàng trên giấy với tốc độ 100km/giờ.
    Viết và ký tên mình xong, tôi đẩy tờ đơn đến trước mặt vợ. Cô ta cầm bút ký rẹt một cái, thậm chí không thèm liếc qua xem tờ đơn viết những gì.
    Thế là xong! Tôi tặc lưỡi và thở ra, không hiểu là thở phào hay thở dài . Cuộc đời cứ như xi-nê-ma, nhưng biết làm thế nào được!
    Ký tên xong, vợ tôi đứng lên và cầm lấy ly sữa .
    - Cô định làm gì đấy ?
    - Đem đổ đi chứ làm gì!
    - Không được! Để ly sữa đấy cho tôi! Tôi phải vớt con ruồi ra, gói lại, đem đến tòa án làm bằng cớ!
    Đặt ly sữa xuống bàn, vợ tôi lẳng lặng đi vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại . Trong khi đó, tôi hì hục lấy muỗng vớt con ruồi ra .
    Tôi ngắm con ruồi nằm bẹp dí trên đầu muỗng và có cảm giác là lạ. Tôi đưa con ruồi lên sát mắt, lấy tay khảy nhẹ và điếng hồn nhận ra đó là một mẩu lá trà.

  4. Silent_knight

    Silent_knight Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    1.753
    Đã được thích:
    0
    [size=4] Ước mơ mùa cũ [/size=4]

    Thế là mùa xuân không hẹn lại về. Mùa xuân vui tươi trải mình dưới gót giầy thiếu nữ. Em ơ hờ bước qua.
    Mùa xuân ơi! Da diết nhớ một ngày xưa cũ. Vẫn còn đây con đường nhỏ, vẫn còn đây lối cỏ mềm tinh khiết xanh non, những cọng cỏ anh từng quen thuộc.
    Anh đã đến trong đời em, mang theo hơi ấm mùa xuân cùng niềm vui lấp lánh. Tại hương xuân hay tại ánh mắt anh đã làm em bối rối? Hay tại chút lạnh mùa đông còn gửi lại để làm ta đến được gần nhau? Em thấy mình như nàng Lọ Lem đi hài thêu bằng cỏ, bước lên bảy sắc cầu vồng óng ánh hương hoa...
    Anh đã nói những gì với em, em không còn nhớ nữa, em chỉ biết rằng mình đang run rẩy trước anh. Anh đã đọc được nỗi buồn trong ánh mắt của em, nỗi buồn của em, của một đứa con có gia đình không hạnh phúc. Ðừng trách em! Em chưa hiểu được mình, em đâu hay anh cũng là người giống em đến thế. Hơi ấm mùa xuân, ánh mắt anh hay cùng chung cảnh ngộ, em thấy mình đồng cảm với anh.
    Một mùa xuân ngọt ngào trải dài trong nỗi nhớ. Có lẽ em đang trở thành thiếu nữ, em là người lớn thật rồi sao? Anh vẫn đến cùng em trong mùa xuân ấy, dù chỉ đến để nhìn em, để coi em học bài và trở về im lặng. Có anh, căn phòng nhỏ nhà em bừng sáng. Vắng anh, em lười biếng học bài. Vâng! Anh đã dạy em biết bao điều mà em chưa hiểu. Em không còn trách cứ ba má mình, em không còn ích kỷ nhỏ nhen. Em thích làm thơ hơn, em thích học bài hơn, em thích đem những điểm tốt về khoe anh như ngày nhỏ em thường khoe với mẹ. Nhưng... chỉ nỗi nhớ anh là không giống nỗi nhớ mẹ bao giờ. Em cứ băn khoăn tự hỏi với lòng mình, tại sao anh lại gần gũi em đến thế?
    Biết em rất yêu thơ, anh thường đọc thơ và chép cho em những bài thơ anh thích những bài thơ về tình yêu của biển và đất. Anh thường bảo em rằng: ?oEm đừng bao giờ quên tình yêu của biển và đất. Ðất chắt chiu gom góp biển cho đầy, biển xô sóng vào bờ để muôn đời trăn trở?. Tình yêu đó đẹp quá phải không anh? Và em luôn tin vào tình yêu ấy, tin vào tất cả những điều anh vẫn nói cùng em.
    Anh thường bảo em là cô bé Lọ Lem bướng bỉnh, cứng đầu. Làm sao anh biết những điều anh nói đã đi vào giấc ngủ của em. Em thấy mình thật dại khờ, nông nổi trước anh. Em thương những cơn mưa mùa xuân vẫn làm anh ướt áo. Em thương ngọn gió lang thang từng đêm ngoài ô cửa. Từ bao giờ em lại có thể thương những điều nhỏ nhoi đến thế, những điều mà trước đây em không bao giờ để ý, không bao giờ nghĩ suy.
    Thời gian vẫn trôi qua... Em đã thật sự trở thành người lớn, biết yêu thương, căm ghét và nhạy cảm với chính mình. Mùa xuân đã tàn úa, cỏ non cũng tàn úa, con đường nhỏ ngại ngần trước ánh nắng chói chang. Anh không còn đến nữa... Ðã bao lần em day dứt với mình: Tại sao anh lại ra đi như thế, ra đi mà không nói một lời với em, chỉ ánh mắt chia tay cứ nhìn em đăm đắm! Em có lỗi gì ư? Hay tại bởi mùa Xuân không còn đến? Có phải trong mắt anh, em chỉ là bé con, bé con không bao giờ trở thành người lớn. Em không thể trách anh, cũng không thể trách mình, chỉ nuối tiếc mùa xuân cũ.
    Một năm lặng lẽ đi qua. Em hiểu điều gì đã đến với em và em đã đánh mất điều gì không giữ nổi. Mùa xuân lại trở về, mùa xuân không bao giờ úa tàn vĩnh viễn. Mỗi năm có một lần, mùa xuân lại đến với em, chỉ có anh là không bao giờ trở về cùng em nữa. Bảy sắc cầu vòng ngày xưa đã tắt, nàng Lọ Lem xưa đã hóa thành thiếu nữ, em chông chênh suốt những con đường. Biết tìm đâu thế giới thần tiên mà anh đã mang đến cho em trong mùa xuân ấy. Chỉ còn quanh em là một trời nhung nhớ, xót xa. Ước gì đôi hài cỏ kia có thể đưa em về với ngày xưa cũ, nơi ấy có anh, có hương đêm mùa xuân nồng nàn, ấm áp.
    Em lang thang trong mùa xuân hờ hững, nghe lòng mình rét mướt, cô đơn. Sao anh không trở về để tìm lại cho em những ước mơ đã vỡ òa trên cỏ, những ước mơ lóng lánh nỗi buồn của giọt nước mắt đêm?...

    Lê Mỹ Ý
  5. ben_goc_lieu

    ben_goc_lieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    mục nayg rất hay, thanx Silent_knight!
  6. Silent_knight

    Silent_knight Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    1.753
    Đã được thích:
    0
    Lôgich phụ nữ
    Sưu tầm
    Diễm khép cổng, kiêu hãnh hất đầu một cái rồi rảo bước tiến về phía ga. "Thế là xong, cô nghĩ - Thế là chia tay nhau... Và không phải anh ấy bỏ mình, mà là mình bỏ anh ấy. Ở thời đại này điều đó cũng có ý nghĩa một chút chứ. Mình lại còn bỏ đi một cách kiêu hãnh - Chỉ mang theo mỗi chiếc va li. Bây giờ thì mình muốn làm gì tuỳ mình: đi xem phim cũng được, mà đi xem kịch cũng được, chẳng phụ thuộc vào ai. Diễm dừng lại một giây. Sao không có ai chạy theo mình mà gọi: tự bỏ đi kia mà, không biết để làm gì nhỉ. Bây giờ mình chẳng cần thiết cho ai, nhất là cho chồng mình, tiếc thay đó lại là chồng mình. Còn minh, mình ngồi trên vali chờ tàu để làm gì chẳng biết. Trong khi đó, chồng mình, tiếc thay đó lại là chồng mình, lại đang xem tivi và cảm thấy thoải mái. Mà thật ra, mình đã li dị với anh ấy đâu. Mình chỉ bỏ đi thôi mà. Mình chỉ đi dạo một lát thôi mà. Cho dù có xách vali chăng nữa. Và nói chung, mình chẳng đợi chuyến tàu nào cả.
    Diễm đứng dậy, xách vali lên rồi cất bước quay trở lại, còn hăng hái hơn trước.
    " Sao vẫn vắng tanh thế này nhỉ. Đến là sợ. Ừ, nói cho cùng mình có bỏ đi mãi mãi đâu, mình chỉ đi dạo thôi mà. Bởi vì bỏ đi như mình thế thì chỉ có thể là một con ngốc. Mà đã ly dị đâu. Đã ra toà đâu. Đã chia tài sản đâu. May sao ở đây không có con sói hay con gấu nào, nên mình không sợ bị xé xác... Miễn là đừng có gặp kẻ xấu...
    Diễm đi nhanh gần như chạy về nhà mình và mãi lúc đó, cô mới trông thấy một bóng đen.
    - Anh Phương! - Cô gọi và buông chiếc vali khỏi tay.
    - Anh đây! - Tiếng chồng cô xiết bao quen thuộc vang lên ở ngay bên cạnh. - Anh vẫn đi theo em, bám sát em từng bước đấy chứ...
    - Thế mà chẳng xách vali hộ người ta.

Chia sẻ trang này