1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những mẫu truyện hay !!!

Chủ đề trong '1981 - Hội Gà Sài Gòn' bởi Heo_angel, 13/10/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Heo_angel

    Heo_angel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2003
    Bài viết:
    193
    Đã được thích:
    0
    Những mẫu truyện hay !!!

    Trong 1 buổi chiều hẹn hò, nàng ngả đầu vào lòng chàng và thì thầm: "em muốn hỏi anh vài điều nhưng anh chỉ được trả lời ''có'' và ''không'' thôi", chàng trai đồng ý
    Cô gái nhẹ nhàng hỏi:"em có đẹp không?" - "không"_ chàng trai trả lời
    Với 1 chút ngạc nhiên cô gái lại hỏi:"Anh có thương em không?"-"không"_ chàng trai vẫn trả lời 1 cách bình thản
    Giận dữ có gái lại hỏi "vậy nếu không còn em nữa, anh có buồn không?" - "không"_ vẫn là câu trả lời ấy
    Cô gái oà khóc và nói trong nước mắt:" thế thì chúng ta chia tay nhau tại đây đi"_ chàng trai vẫn từ tốn, ôm cô gái vào lòng và nói:"đó là em chỉ muốn anh trả lời ''có'' hoặc ''không'' thôi, em có muốn nghe toàn bộ câu trả lời của anh không?"_ không đợi cô gái trả lời, chàng trai tiếp:"em không đẹp nhưng em rất tuyệt vời, anh không thương em vì anh yêu em da diết, khi không còn em nữa thì anh sẽ không buồn vì anh sẽ ....... chết".
  2. tanit

    tanit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    1.926
    Đã được thích:
    0
    hơi phá đám 1 tí :
    Chào mừng heo@ đã quay trở lại.
    --
    Nhưng cũng nhân mẫu truyện hay này, tanit@ lại thấy bị nhột nhột.

    Có thời gian yêu nhau, thì cái gì cũng có thể được nói được. Có những điều ko tưởng, nhưng lại thành sự thật.
    Nhưng time by time, sự chán nản. Để rồi..
    Chẳng biết khi ấy, những lời ngọt ngào kia có còn ko?

    sorry, lại phá đám tiếp.
  3. vequocdoan

    vequocdoan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2004
    Bài viết:
    755
    Đã được thích:
    0
    Ấy chà, bài này lãng mạn thật đấy! Ước gì mình có thể lấy no để nói với người mình yêu nhỉ?
    Nhưng tự nhiên lại thấy giống giống tanit@...
  4. Heo_angel

    Heo_angel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2003
    Bài viết:
    193
    Đã được thích:
    0
    Đừng đợi phải nhìn thấy một nụ cười rồi mới mỉm cười lại.
    Đừng đợi đến khi được yêu thương rồi mới yêu thương.
    Đừng đợi đến khi cô đơn rồi mới nhận ra giá trị của những người bạn.
    Đừng đợi một công việc thật vừa ý rồi mới bắt đầu vào làm việc.
    Đừng đợi đến khi có thật nhiều rồi mới chịu chia xẻ đôi chút.
    Đừng đợi tới khi vấp ngã rồi mới nhớ đến những lời khuyên.
    Đừng đợi đến khi có thật nhiều thời gian rồi mới khởi đầu một công việc.
    Đừng đợi đến khi làm người khác buồn lòng rồi mới cố xin lỗi.
    Đừng đợi............. vì bạn không thể biết bạn sẽ phải đợi trong bao lâu.............
  5. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Mình xin phép kể 1 câu chuyện nhỏ thôi. Cái này có viết bên Tỏ Tình rùi, nhưng viết lại coi chơi, chuyện của người khác nhưng thay tên mình vào cho đỡ chán hén:
    ... Boysaigon@ hối hả chạy sang nhà XXG@ để nói cho nàng nghe một chuyện quan trọng. Trong đầu anh cứ lung tung vì phải sắp xếp những gì mình phải nói, nói gì trước, nói gì sau...
    Đến nhà, boy@ hăm hở bước vào thì... cụt hứng vì XXF@ đang cắm cúi viết truyện ngắn 100 chữ để dự thi trên một tạp chí. Chẳng màng đến sự có mặt của boy@, XXG@ cứ mãi đếm, đếm tới đếm lui: "1, 2, 3, ..., 55, 56, 57, ...", điều đó là boy@ vô cùng chán nản và thất vọng. Chuyện mình muốn nói là quan trọng mà, đã vậy, mình còn suy nghĩ hết 3 ngày.
    Nàng vẫn đếm, chàng vẫn chờ. Đến khi không còn kiên nhẫn nữa, boy@ quyết định ra về. Vừa bước đi, XXG@ bỗng cất tiếng: "97 chữ, em vẫn thiếu 3 chữ anh ơi! Mà anh định nói em chuyện gì à...?"
    "Anh Yêu Em"....
  6. phale81

    phale81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    1.967
    Đã được thích:
    0

    Một hôm thầy giáo của chúng tôi bảo mỗi người mang theo một bao khoai tây vào lớp. Thầy dặn chúng tôi ghi tên những người mà cho đến giờ chúng tôi vẫn chưa tha thứ được lên các củ khoai, mỗi người tương xứng với một củ. Khi cho khoai vào bao, chúng tôi nhận thấy một số bao rất nặng nề.
    Sau đó thầy yêu cầu chúng tôi mang bao này theo mình trong vòng một tuần. Khi thì đặt nó bên cạnh giường ngủ, trên ghế xe hơi lúc lái xe, khi thì đặt bên bàn làm việc. Sự phiền toái vì lúc nào cũng có một bao khoai kè kè bên mình đã giúp chúng tôi nhận thấy gánh nặng tinh thần to lớn mà mình đang phải mang theo. Hơn nữa, chúng tôi còn phải luôn để mắt đến nó để không bỏ quên và cứ phải đặt nó ở những nơi thật dễ thấy khiến cho chúng tôi bị bẽ mặt. Dĩ nhiên sau một thời gian những củ khoai tây trong bao dần dần bị hư thối hoàn toàn.
    Thấy đã muốn chỉ cho chúng tôi thấy cái giá mà chúng ta phải trả khi luôn cất giữ bên mình những nỗi giận hờn, phiền muộn và bi quan. Chúng ta thường nghĩ rằng sự tha thứ là một món quà ta dành cho người khác, nhưng thực chất đó chính là món quà dành cho bản thân chúng ta.
    Từ đó về sau, mỗi khi cương quyết không tha thứ cho một ai, chúng tôi luôn nhớ đến bài học này của thầy và tự hỏi liệu túi khoai tây thối của chúng tôi đã đủ nặng hay chưa.
  7. tanit

    tanit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    1.926
    Đã được thích:
    0
    THANKS HEO@
    Đừng đợi vì bạn ko thể biết bạn sẽ phải đợi trong bao lâu.
    Hay thật, có những lúc mình lại bảo người ta , đợi anh nhá. Hãy đợi anh nhá. mà nguoi ta thì đâu có còn trẻ gì. Mình ích kỉ quá chăng.
    Và để rồi đừng đợi đến khi được yêu thương thì mới yêu thương lại. như vậy là lâu nay mình đã quá ích kỉ, đã ko sống thật với chính mình, tại sao mình lại phải chịu đựng được như thế nhỉ.
    Mạnh mẽ lên, mọi thứ đang ở phía trước. Đừng chờ gì nữa.
  8. Tadyluu

    Tadyluu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2003
    Bài viết:
    71
    Đã được thích:
    0
    Tặng các bạn một câu chuyện mà mình rất thích.
    BÔNG HOA BÊN KIA VÁCH NÚI
    Chồng chị là một kỹ sư giỏi, chị yêu anh vì sự vững chãi, chính chắn của anh, chị yêu cái cảm giác ấm ấp mà chị có mỗi khi chị tựa đầu vào vai anh . Và sau 3 năm tìm hiểu , anh chị đã đi đến hôn nhân.
    Nhưng đến hôm nay, sau 2 năm là vợ chồng, chị bỗng cảm thấy mệt mỏi với nhũng cảm giác mà chị phải trải qua khi chung sống vớI anh . Những lý do khiến chị yêu anh trước đây , bỗng biến thành những lý do tạo nên sự đổi thay trong chị . Chị là một phụ nữ nhạy cảm , rất dễ bị tổn thương trong tình yêu, chị luôn khao khát nhũng khoảng khắc lãng mạn, giống như là một cô bé gái nhỏ them khát kẹo ngọt . Nhưng anh thì lại trái ngược vớI chị, anh không có sự nhạy cảm, và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng , điều này đã làm cho chị càng chán nản hơn.
    Và chuyện gì đến phải đến, một hôm chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly dị, rằng chị không thể chung sống vớI anh thêm một giờ phút nào nữa. Rất bất ngờ khi nghe chị yêu cầu như thế, anh chỉ biết hỏi ?o Tại sao ??. ?oEm cảm thấy mệt mỏi , không có lý do nào cho mọi thứ trên thế gian này !": Chị trả lời. Anh không nói gì thêm nữa , nhưng suốt đêm đó anh không ngủ , và chìm sâu vào những ưu tư, khắc khoải với ánh sáng lập loè của điếu thuốc luôn gắn trên môi . Sự im lăng của anh càng làm cho cái cảm giác thất vọng trong chị tăng lên, đấy là ngườI đàn ông không thể biểu lộ gì ngay cả đến lúc gặp tình huống khó khăn như lúc này , còn gì nữa để mà chị hy vọng ở anh ?
    Cuối cùng rồi anh cũng lên tiếng , anh hỏi chị : ?o Anh có thể làm gì để thay đổi ý định của em ? ?o. Ai đó đã nói rất đúng, ?o rất khó khăn để thay đổI tính cách của một con người?, và chị nghĩ rằng , chị không thể nào thay đổi cách sống của anh . Nhìn sâu vào mắt anh, chị chậm rãi trả lời. ?oĐây chính là câu hỏi, nếu câu trả lời của anh có thể thuyết phục được em , em sẽ thay đổi ý định ly dị . Nếu em nói , em muốn bông hoa bên kia vách núi , và cả hai chúng ta đều biết rằng khi anh cố hái bông hoa đó cho em thì anh sẽ chết , anh vẫn cố làm cho em hài lòng chứ ??. Anh đáp : ?oNgày mai, anh sẽ trả lời câu hỏi cho em ??. Những hy vọng của chị hoàn toàn bị chìm xuống khi nghe câu trả lời của anh .
    Sáng hôm sau , chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã đi rồI. Chị nhìn thấy một mảnh giáy với những dòng chữ nguệch ngoạc của anh, được dằn dưới ly sữa , trên chiếc bàn ăn gần cửa ? và chị bắt đầu đọc :
    ?o Em yêu, Anh sẽ không thể nào hái bông hoa đó cho em, nhưng hãy cho anh giải thích nhũng lý do mà anh không thể ??. Ngay những dòng chữ đầu đã làm tan nát trái tim của chị. Chị tiếp tục đọc :
    ?o? khi em sử dụng máy vi tính, anh luôn sắp xếp phần mềm software cho em dễ sử dụng, và khi em kêu lên màn hình có sự cố, anh luôn chuẩn bị những ngón tay để có thể giúp em phục hồi lại các chương trình. Em thường bỏ quên chìa khoá cửa, nên anh phảI luôn chuẩn bị đôi chân để sẵng sàng chạy về mở cửa cho em. Em rất thích đi du lịch, nhưng hay thường bị lạc đường trong những thành phố xa lạ, nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình để chỉ đường về cho em. Em thường đau bụng trong mỗi lần đến tháng , nên anh luôn chuẩn bị lòng bàn tay mình để sẵn sang chà xát bụng em để em dịu cơn đau. Khi thấy em luôn ở nhà, anh lo rằng em sẽ có thể mắc bệnh tự kỷ, vì thế anh luôn pha trò và chuẩn bị những câu chuyện vui để em quên đi nỗi buồn chán. Em luôn chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ như vậy sẽ có hại cho mắt của em, nên anh phải để dành mắt của anh, để khi chúng ta già, anh sẽ có thể giúp cắt móng tay, và nhổ những sợi tóc bạc cho em; Anh có thể nắm bàn tay em đi tản bộ trên bãi biển, để em thưởng thức cảnh mặt trời mọc và bãi cát xinh đẹp? Và anh sẽ cho em biết rằng màu sắc của những bông hoa rực rỡ như gương mặt tươi tắn của em?Vì vậy, em yêu, trừ phi em chắc chắn rằng sẽ có ai đó yêu em hơn anh đã yêu em? Còn bây giờ anh không thể hái bông hoa đó cho em và chết?".
    Nước mắt của chị không ngưng rơi trên trang giấy, làm nhạt nhoà những dòng chữ của anh...Chị đọc tiếp: "Bây giờ, khi mà em đã đọc xong câu trả lời của anh, nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy mở cửa ra, vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tươi cho buổi sáng của em, những món ăn mà em ưa thích?". Chị lao đến cửa và mở tung nó ra. Trông thấy anh với gương mặt lo lắng , chị nắm chặt tay anh , cùng với ổ bánh mì và chai sữa tươi?Bây giờ chị đã biết chắc rằng không ai yêu chị như anh đã yêu chị , và chị quyết định quên đi chuyện bông hoa trên vách núi... Đó là cuộc sống, và tình yêu.
    Khi được sống trong sự đầy đủ, dư thừa của tình yêu, thì cảm giác sôi nổi trong tình yêu thường bị khô héo đi, và người ta không còn có thể nhận thức được đâu là tình yêu chân thật và đâu là tình yêu giả dối, giữa cảm giác bình yên và buồn chán đó. Tình yêu được bộc lộ dưới mọi hình thức, ngay cả trong sự tế nhị và táo tợn nhất, nó không bao giờ là kiểu mẫu của riêng ai. Những bông hoa, những khoảnh khắc lãng mạn chỉ là bề mặt của mối liên hệ này. Nhưng dù ẩn chứa dưới bất cứ hình thức nào, điều quan trọng nhất vẫn là một tình yêu chân thật, đó là cuộc sống của chúng ta...Tình yêu luôn chiến thắng mọi lý lẽ.
    (Sưu tầm)
  9. Tadyluu

    Tadyluu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2003
    Bài viết:
    71
    Đã được thích:
    0
    Chuyện kể trong nước mắt!
    Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn về quê đón mẹ lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh mất sớm, nên mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, chắt chiu nuôi anh khôn lớn.
    Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh.
    Mẹ anh sống ở nông thôn lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu: ?oCác con chẳng biết tiết kiệm gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ??.
    Chồng tôi bảo: ?oĐây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi.?
    Bà không nói gì nữa, nhưng khi thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về các thứ vừa mua sắm, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt.
    Điều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Đàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu nhi, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người, vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của mẹ chồng.
    Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà quyết nhận ?onhiệm vụ nặng nề? này. Khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn tôi với ý trách móc khiến tôi rất khó xử. Để thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn sáng ở nhà mà mua sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn.
    Tối hôm ấy anh bực bội bảo: ?oCó phải là em chê mẹ anh nấu ăn dơ nên không ăn sáng ở nhà, đúng không?? rồi nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài: ?oCứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào??.
    Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.
    Một hôm, khi đang ăn cháo do bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, gắng kìm lại mà không được, tôi chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc tháo. Khi tôi trở ra thì nghe bà bù lu bù loa đay nghiến, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi!
    Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà.
    Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây?
    Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?
    Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi.
    Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh rồi khóc nấc lên?
    Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở tủ. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, vội vã bỏ đi.
    Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện.
    Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi: ?oƠ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà?. Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được thì bà đã tắt thở rồi!
    Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà thẫn thờ đi ra ga xe lửa để về quê. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà...
    Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà!
    Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu!
    Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn thấy chồng mình đang ngồi với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì.
    Cô gái đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết.
    Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống.
    Đêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.
    Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo:
    ?oĐợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây?. Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi. Tôi mỉm cười đến bàn, cầm tờ giấy chẳng cần xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.
    ?oEm có bầu rồi đấy à??.
    Đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi. ?oVâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi?.
    Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.
    Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi.
    Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.
    Đêm đêm, đôi lúc vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu?
    Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng! Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.
    Năm sau, vào một đêm khuya, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?
    Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình..., anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...
    Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.
    Bác sĩ cho biết anh bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện nhưng bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: ?oChị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa?. Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...
    Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình: ?oCon của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Đấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ... Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé.
    Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất...?
    Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi: ?oEm yêu quý. Được lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé...?
    Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói: ?oAnh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố khi nằm trong lòng anh đấy...?.
    Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...
    (sưu tầm)
  10. Tadyluu

    Tadyluu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2003
    Bài viết:
    71
    Đã được thích:
    0
    Phale muốn khóc thì cứ khóc, lần đầu tiên tui đọc truyện này là ko cầm được nước mắt.
    Mình sưu tầm cũng được vài truyện, từ từ sẽ post lên cho các bạn thưởng thức.
    Ai thấy hay thì nhớ Vote 5 sao nhé. Thanks trước

Chia sẻ trang này