1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những nẻo đường mang tên Liverpool ! (Nơi gửi gắm những tâm tư tình cảm với đội bóng thân yêu của ch

Chủ đề trong 'Liverpool (LFC)' bởi Amore1982, 22/07/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. serenade_hn

    serenade_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2006
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    Em iu Liverpool từ hồi lớp 4, ngay từ lần đầu tiên xem NH Anh. Cũng chẳng biết thực sự là vì cách chơi phòng ngự phản công quá đẹp, hay là vì Owen, hay như bây giờ là Gerrard.
    Em đã từng rất căm ghét Owen vì dám rời bỏ Liverpool, nhưng giờ em đã hiểu đời là vậy. Owen cũng chỉ như một đứa con lầm lỗi, muốn trở về mà không được.
    Và bây giờ, có lẽ sắp là Gerrard nữa.
    Nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần luôn tự hào mình là một trong Liverpool FC, cộng đồng fan trung thành nhất thế giới.
    U''LL NEVER WALK ALONE!!!!!!!!!!!!!
  2. green_pepper

    green_pepper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2006
    Bài viết:
    1.344
    Đã được thích:
    1
    Cho một ngày sinh nhật trọn vẹn...
    4 năm ở Liverpool với 5 mùa giải. Những mùa giải học việc với cái đầu trọc lốc, nét mặt thơ trẻ. Những mùa giải toả sáng với những bàn thắng đẹp như mơ với chiếc cúp vô địch Champions League. Nhanh nhẹn như thế, nhiệt tình như thế, tài năng như thế, những tưởng đỉnh vinh quang vẫn đang còn mời gọi phía trước, tương lai với Liverpool sẽ là một huyền thoại...
    [​IMG]
    Thế rồi, anh đã ra đi. Những cuộc ra đi tại Anfield trong những năm vừa qua không yên ổn. Rình rang với vòng tay dang rộng từ Houllier ở Lyon, từ chối vì muốn phấn đấu ở Liverpool. Rồi lại ngồi ngoài trong những trận đấu vòng loại Champions League, Peter Crouch về. Vậy mà vẫn chưa quyết định anh đi hay ở. Để rồi vài ngày sau là cuộc chuyển nhượng âm thầm sang Aston Villa.
    Tháng 4 năm 2006, anh đã ghé lại Anfield trong 90 phút ngắn ngủi, để rồi chào tạm biệt mà không để lại dấu ấn gì. Người ta vẫn còn nhớ, nhớ anh nhiều lắm. Với nó, Milan vẫn luôn là hiện tại. Không có quá khứ cho những lần trở về, anh vẫn đó, nhanh nhẹn như ngày nào.. Vẫn là người hùng trong mùa bóng 2005 diệu kỳ. Vẫn mạnh mẽ xông pha trong những lúc đối đầu. Vẫn tươi nguyên những tình cảm yêu mến nó đã dành cho anh từ nhiều năm nay, dù anh có ở đâu đi chăng nữa.
    [​IMG] ___ [​IMG]
    Và hôm nay, 6 tháng sau, anh lại trở lại Anfield, vào đúng ngày sinh nhật tròn 25 tuổi của mình: 28 -10. Nó cầu chúc cho anh có một món quà sinh nhật tối nay với một bàn thắng của anh. Nó muốn thấy anh lại mạnh mẽ, khéo léo đi bóng như những ngày xưa. Muốn nhìn thấy anh khẳng định giá trị của anh. Rời Liverpool không có nghĩa là mất hết. Rời Liverpool anh vẫn còn đó sự nghiệp của anh. Cũng giống như tình cảm của nó, một thứ "hàng hoá" không định hình được giá cả, chất lượng hay số lượng mà chỉ có thể được minh chứng qua thời gian, với phẩm chất "nguyên thuỷ" của mình.
    Được green_pepper sửa chữa / chuyển vào 11:09 ngày 28/10/2006
  3. green_pepper

    green_pepper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2006
    Bài viết:
    1.344
    Đã được thích:
    1
    Sinh nhật buồn. Trận đấu cũng buồn. Phải chăng không ai có thể thoát ra được cái bóng của mình khi còn ở câu lạc bộ cũ. Thở dài buồn.
  4. Michael_Owen

    Michael_Owen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/09/2003
    Bài viết:
    2.974
    Đã được thích:
    0
    Nhớ Houllier...
    Sáng chủ nhật dọn dẹp nhà cửa, dọn dẹp tủ sách, bất chợt tấm hình Houllier rơi xuống...nhìn tấm hình, một cảm giác thật khó diễn tả, thực sự thấy nhớ...nhớ lắm!
    Mới đó mà đã hơn 2 năm trôi qua rồi đấy...
    Vẫn còn nhớ như in thời khắc khi Houllier rời khỏi Anfield, vẫn còn nhớ cảm giác vui mừng lúc ấy... Ngày ấy mình đã tranh cãi quyết liệt với Amore như thế nào, với fans còn lại ủng hộ Houllier như thế nào...
    Ngày ấy mình chỉ muốn ông ra đi, bởi vì mình muốn Liv có sự thay đổi... mình đã vui mừng một cách tàn nhẫn và phủ phàng trước sự ra đi của ông, mình gần như phủ nhận tất cả những đóng góp của Houllier. Lúc đó mình chỉ muốn một điều duy nhất đó là ông sẽ rời Liverpool. Và mình đã được toại nguyện...
    Nhưng rút cuộc thì sao?
    Một huấn luyện viên mới đã đến và đồng nghĩa với sự ra đi của Owen. Lúc này mình cũng chưa hối hận vì cái cảm giác của mình lúc ấy. Bởi chỉ cần Liv thay đổi, thành công, bởi vì mình vẫn luôn nghĩ Owen và Liverpool hoàn toàn tách bạch nhau, tình yêu của mình dành cho Owen khác với tình yêu của mình dành cho Liverpool...
    Nhưng bây giờ thì mình đã thật sự thấm thía thế nào là tình cảm của một người gắn bó lâu năm với một người mới, mình đã hiểu vì sao ngày ấy Amore thất vọng như thế nào khi mình biểu lộ cảm xúc vui mừng trước sự ra đi của Houllier.... Cho dù Benitez đã đem về cho Liverpool chiếc cúp C1 chỉ sau một năm cầm quân, cho dù Benitez có thể thành công hơn thế nữa thì mình vẫn không thể có cảm giác như đối với Houllier. Mình có cảm giác như tất cả mọi huấn luyện viên trên thế giới này dù đó là Benitez, Mourinho hay Furguson... những gì họ làm cho câu lạc bộ chỉ vì trách nhiệm của một vị huấn luyện viên được trả lương mà thôi...Còn với Houllier đó là cả một tấm lòng, là tình cảm là tâm huyết thực sự của ông dành cho Liverpool.
    Và bây giờ mình cũng chợt nhận ra rằng chưa một vị huấn luyện viên nào để lại dấu ấn và tình cảm sâu sắc trong lòng mình đến vậy như Houllier....Mình nhớ khuôn mặt phúc hậu của ông, nhớ nụ cười hồn nhiên của ông sau mỗi trận chiến thắng của Liv, nhớ chiếc khăn len đỏ ông quàng trên cổ đầy tự hào và ấm áp, nhớ những phút suy tư của ông trong mỗi trận đấu của Liverpool... và cả những cơn đau tim đột ngột của ông...
    Houllier là người thứ 2 sau Owen cho mình cái cảm giác như thế để có thể viết lên những tình cảm của mình trong topic "Những nẻo đường mang tên Liverpool".
    Houllier đã ra đi cùng với sự ra đi của những Owen, Murphy, Baros...Nhưng mình sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm ngày ấy! Sẽ mãi nhớ Houllier...
    Có phải những thứ đang tồn tại khi người ta đang có thì người ta không biết quý... Và chỉ khi mất đi thì mới hiểu thế nào là giá trị của những cái đã qua?

  5. everandrea

    everandrea Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2006
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0

    Houlier ko đơn thuần là một HLV, ông còn là một người cha người thầy của những Michael, Steive,...
    Tiếc rằng ông ấy đã ra đi đến Lyon, nơi ông đang có những thành công nhất định, vui cho ông, nhưng buồn vì ko bao giờ còn được nhìn thấy ông cùng các học trò yêu quý của ông cùng nhau chiến đấu cho LVP như ngày nào
    Trong cuốn tự truyện của Steive, anh đã nói rằng, Ben chỉ xem anh như một cỗ máy, còn Houlier anh xem ông ấy như một người cha bởi vì ông ấy dạy anh nhiều hơn cả những kĩ năng trong bóng đá, sự khác biệt quá lớn đúng ko, đó có lẽ là lí do, tôi ko bao gìơ thích Ben, nhìn mặt ông ta lần đầu tiên là tôi ko thích rồi, khi ông ta bán O rồi khi ông ta dẫn dắt LVP, khi ông ta bán các cầu thủ yêu quý của tôi và khi ông ta mua các cầu thủ ko thích hợp thì càng có lí do để tôi ko thích ông ta
    Có thể nói Houlier tôi kính trọng ông chừng nào thì tôi ko thích Ben chừng ấy
    u?c easyboy s?a vo 22:43 ngy 13/11/2006
  6. green_pepper

    green_pepper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2006
    Bài viết:
    1.344
    Đã được thích:
    1
    Chưa cần lật lại trang nào, bài viết ngày 28/10 dành cho Baros mới cách đây 6 tháng. Thế mà trong khoảng thời gian đó mình đã thay đổi thật nhiều. Hay nói đúng hơn là mình đang trưởng thành mà mình không biết?
    Thật lòng mà nói, mình không thể nào có được những cảm xúc như thế nữa. Vì cái gì và vì sao, mình không trả lời được.
    Vì mình tìm được niềm say mê mới trong công việc mới? Hay mình có quá nhiều mối quan tâm để không còn kịp nhớ mặt những cầu thủ mới, theo dõi Agger trưởng thành hay Gonzalez đã thích nghi với bóng đá Anh như thế nào?
    Gió to thổi nên lửa phải tắt? Hay mình không chất thêm củi nữa nên nó tàn? Hay trong tay mình có quá nhiều cành củi ẩm ướt nên đốt mãi cũng chỉ le lói chỉ trực vụt tắt?
    Mình không biết.
    u?c easyboy s?a vo 21:09 ngy 16/04/2007
  7. green_pepper

    green_pepper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2006
    Bài viết:
    1.344
    Đã được thích:
    1
    Tiếc và hy vọng!

    Từ đêm qua đến giờ mình trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc. Sự hào hứng, sự thất vọng, sự bất cần, nhưng suy cho cùng, mình buồn, và tiếc...
    Rất nhiều nơi trên khán đài, trong những forum nhỏ lẻ, người ta đã bắt gặp hình ảnh và câu chữ có liên quan đến những giọt nước mắt. Cả mắt Gerard cũng đỏ hoe. Liverpool ngã quá đau.
    Lỗi lầm thuộc về cả một tập thể, thuộc về ông trọng tài không đem đến điềm may mắn? Lỗi lầm thuộc về Athens không của những Scousers?
    Thế là hai con đường đã có dấu chân của những người chiến thắng và kẻ chiến bại đi qua. Đích đến là đâu?
    Trước mắt, đó là một sự thất vọng tràn ngập trong những người yêu bóng đá Liverpool. Tiếp đó là một áp lực nặng nề đè lên toàn bộ câu lạc bộ. Người chiến thắng có tất cả, nhưng khi đã về nhì, mấy ai quan tâm, vì đó không phải là 1 thành tích.
    Xem bóng đá dậy cho mình tính kiên nhẫn, hôm qua thì đúng là như thế. Người ta không thể tổ chức một trận bóng khác, không thể đá ngay một giải nào đó khác, để chứng mỉnh rằng, trận thua đó chỉ là 1 tai nạn, ta có thể giỏi hơn thế nhiều kia. Đó là cảm xúc của mình, và chắc chắn là của những người khác. Nhưng làm ngay thì không thể.
    Đã giơ một bàn tay chạm vào cúp với một đội hình trẻ, đồng đều và máu lửa. Nhưng lại để tuột khỏi nó chỉ trong giây lát. Tiếc nhiều, nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ có một Liverpool mạnh mẽ và nhiều khát khao hơn trong mùa giải tới, và mình sẽ không phải thất vọng
    Mình có 3 tháng đợi chờ, và 9 tháng khấp khởi nữa... Để được thấy những thành công, và những niềm vui, chắc chắn là như thế
  8. tviet

    tviet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2004
    Bài viết:
    153
    Đã được thích:
    0
    Thật đau buồn là tớ không phải là người ham mê bóng đá cuồng nhiệt như mọi người. Tớ cũng thường xem bóng đá, nhưng thứ bóng đá tớ thích là kiểu lả lướt như ARS cơ. Hỏi thế có buồn không. Tớ vốn yêu cái đẹp, nhưng ra đường thấy ai xinh thì cũng đến nhìn ngắm là cùng. Nhưng để sống trọn đời với ai đó, thì tình yêu mới là điều cần thiết phải không nhỉ
    Thường những ai đến với đội bóng đều qua một cầu thủ nào đấy. Ví dụ như Macca, MO hay gần đây là Xabi, Gerrard
    Tớ cũng gần gần như thế. Có điều cầu thủ tớ thần tượng ở LFC là cầu thủ thứ 12. Anh ta không bao giờ chuyển nhượng, không bao giờ ra đi, và tất cả tồn tại chỉ vì anh ấy. Tình yêu của anh ấy dành cho đội bóng là vô tận, anh ấy đã nhiều lần ngã xuống, nhưng rồi lại đứng lên. Bởi vì anh ấy là bất tử.
    Tóm lại thần tượng của tớ chính là các bạn, hỏi thế có buồn cười không
    Hôm nay mùa hè không có đá bóng, nói chuyện ngoài lề cái nhỉ
  9. namtuocvnt

    namtuocvnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2002
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Tôi thấy không cần thiết
  10. tviet

    tviet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2004
    Bài viết:
    153
    Đã được thích:
    0
    Tôi thấy cần thiết
    Tviet

Chia sẻ trang này