1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những ngày tội lỗi

Chủ đề trong '1981 - Hội Gà Sài Gòn' bởi intercops, 24/02/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. intercops

    intercops Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    0
    Những ngày tội lỗi

    Ngày 02 tháng 12 năm 2003
    Tại sao tôi lại bắt đầu bằng ngày này? Bản thân tôi cũng không thể nào hiểu nổi. Đôi khi tôi muốn sớm hơn, có lúc lại muốn trễ hơn, nhưng có lẽ, ngày 02/12 là ngày tôi nghĩ là phù hợp nhất.
    Trong khi tôi đang viết những dòng này, ở một nơi nào đó trong cái ồn ào và xô bồ của Sài Gòn, em đang lặng lẽ nghe Tuấn Ngọc hát Riêng Một Góc Trời, là bài hát tôi và em đều nhớ và đều lưu lại trong Nhật ký của mỗi người rằng, vào cái ngày 02/12/2003 ấy, em và tôi gặp nhau trong sự tình cờ, cay đắng và tiếc nuối, cùng với giọng ca của Tuấn Ngọc: Riêng Một Góc Trời.

    ?Một mai em nhé, có nghe thu về trong hàng lá khô?
    ?
    Gọi tên em mãi trong cơn mê này mình nhớ thương nhau.


    Hôm đó, tôi gặp lại người anh kết nghĩa mà khi còn là sinh viên, anh ấy và tôi đã cùng vượt qua bao nhiêu khó khăn để cùng tốt nghiệp. Học chung, nhưng anh ấy hơn tôi 10 tuổi. Trong tôi, anh không còn là người anh kết nghĩa nữa, mà đã là người anh tinh thần. Bất cứ vấn đề gì dù lớn hay nhỏ tôi đều hỏi qua ý kiến của anh ấy trước.
    Chúng tôi gặp nhau sau 4 năm xa cách. Vì khi ra trường, mỗi người đi theo một hướng riêng, và tôi vẫn cứ yên phận với công việc của một anh thư ký văn phòng quèn ít khi nào đi đâu ngoài ngôi nhà thân yêu và cái văn phòng mà tôi gắn chặt mình suốt 8 tiếng/ngày và 5 ngày/tuần.
    Và em đã đến cùng anh ấy. Em xinh tươi bao nhiêu, hồn nhiên bao nhiêu thì tôi càng thấy mình có lỗi bấy nhiêu với người anh mình kính trọng. Vì? ngay lần đầu gặp nhau tôi đã biết tim mình đã chọn lựa ai. Nhưng? sao ta gặp nhau muộn màng quá! Anh gặp tôi cũng chỉ đề muốn giới thiệu vị hôn thê của anh: Là Em! Mà anh có biết đâu tôi đã yêu em ngay từ lần ấy. Cho dù cho đến những ngày sau, khi tôi gặp em thường xuyên hơn thì tôi mới biết mình là một tên tội lỗi, nhưng tôi không thể hiểu được rằng sao tôi lại có thể vướng vào điều tội lỗi như thế!
    Và lúc ấy, tại quán café Vô Thường, em khe khẽ hát theo Tuấn Ngọc bài hát Riêng Một Góc Trời, cười với tôi và nói chỉ một câu thôi: ?oEm thích bài này lắm! Còn anh??. Và anh đã nói với em rằng: ?oThằng em anh nó mê Tuấn Ngọc và nhạc Trịnh, nên nó thích bài này là cái chắc!?
    Tôi chỉ biết im lặng. Em nhỏ hơn tôi 2 tuổi, và mới quen anh 1 năm. Sao em không chờ gặp tôi đã, rồi hãy về làm vợ anh của tôi?
    Và sau ngày này, tôi đã là một tên tội lỗi! Nếu anh tôi biết được điều này, anh sẽ chửi vào mặt tôi: ?oThằng Đểu!?.
  2. tanit

    tanit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    1.926
    Đã được thích:
    0
    làm giật mình, cứ tưởng là xxx , hết hồn.
    tình cảm là mấy thứ lăng nhăng, ko cần quan tâm nhiều lắm đâu.
    Bây giờ yêu ko được, thì mai mốt yêu
    Yêu người này ko được, thì yêu người khác.
    Cái mà inter@ nói là có duyên mà ko phận.
    Mà chỉ là 1 chiều, chắc gì người kia cũng thích inter@
  3. intercops

    intercops Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    0
    Ngày 05 tháng 12 năm 2003
    Em gọi điện cho tôi lần đầu tiên. Với giọng thổn thức, em chỉ nói với tôi một câu gọn lỏn: ?oAnh ấy giận em!?. Tôi chỉ im lặng. Làm sao tôi nói được khi em đâu biết rằng ngay lần đầu tiên gặp em, đêm về tôi đã mơ gặp em ngay. Trong cơn mơ tôi thấy em đang bên tôi, ôm lấy tôi và khe khẽ hát vào tai tôi bài hát mà lần đầu gặp nhau tôi và em đều thích. Mái tóc dài mượt mà của em làm tôi ngất ngây, và tôi đã hôn em ngay trong giấc mơ đầu về em. Tôi si em đến thế sao?
    Nhưng? em lại là hôn thê của người anh tôi hằng kính trọng. Tôi phải làm sao đây? Hôm ấy, khi anh tôi đi vệ sinh, em đã đưa ĐT cho tôi để tôi nhập số ĐT nhà và di động của tôi vào. Cho nên hôm nay khi anh tôi giận gì đấy, em đã gọi cho tôi. Trả lời sao đây trong khi em cứ hỏi: ?oSao anh không trả lời em??. Tôi dập máy xuống mà không trả lời tiếng nào. Tôi không muốn mình trở thành một tên tội đồ trong mắt anh tôi.
    30 phút sau. Tôi cứ tưởng em giận tôi lắm, và chắc có lẽ tôi sẽ không thể gặp lại em lần nữa! Thế mà? ?oAnh có nhà không??. Trời ơi! Giọng em ngoài cửa. Sao thế này? Em làm gì vậy?
    Tôi ra mở cửa với bao ngạc nhiên trong đôi mắt. Em với nụ cười buồn nói với tôi: ?oEm làm phiền anh 1 buổi tối được không??. ?oSao em biết nhà anh??. ?oTHì dò theo số điện thoại là ra chứ gì??
    Em thông minh thật! Em quyến rũ trong chiếc áo thun bó sát màu hồng và chiếc jeans bạc phếch. Và không ngại ngần, em khóa cổ xe và bước thẳng vào nhà. ?oCó ai ở nhà không anh??
    ?oKhông. Anh thuê nhà này ở một mình.?
    ?oÔi, thích quá! Chắc em sẽ làm phiền anh dài dài thôi!?
    Và ngay lúc đó, chuông điện thoại em reng lên. ?oAnh hả? Em ghét anh! Sao anh dám la em trước mặt Ba mẹ vậy?... Em ở đâu kệ em? Anh cứ tìm!?
    Quay sang tôi, em òa khóc ?oAnh ấy la em vì em lỡ quên mua cho mẹ anh ấy bộ máy massage? Thật quá đáng! Sao anh ấy cứ xem em là con nít vậy? Em đã 23 rồi mà??
    Và em đã khóc. Tôi ngồi bên cạnh không biết phải nói gì. Và? em dựa vào vai tôi. Từng giọt nước mắt nóng ẩm thấm qua vai áo, chạm vào da tôi làm tôi không sao nghĩ ra được cách nào hay hơn. Và như vô thức, tôi khoác tay qua vai em. Nhẹ nhàng vỗ vào lưng em, tôi chỉ muốn được thay anh tôi vỗ về an ủi vị hôn thê dễ thương. Em khẽ dụi đầu vào vai tôi. Rồi trời ơi, cánh tay em đang xiết chặt lấy lưng tôi.
    Không được, không thể nào tôi làm chuyện đồi bại và tội lỗi như vậy được. Dù sao thì đây vẫn là chị dâu của tôi cơ mà. Tôi buông em ra. ?oTha lỗi cho anh, em là hôn thê của anh trai anh. Chúng ta mới gặp nhau 2 lần. Anh không thể làm buồn anh trai anh. Em về đi!?
    Nhạt nhòa nước mắt, em ngước nhìn tôi. ?oĐã lâu rồi em có gặp được ai có thể hiểu em đâu, hay có cùng sở thích với em? Mới gặp anh, em thấy ngay là em sai lầm??
    Đúng, hôm đấy em chỉ toàn nói chuyện với tôi, trong khi tôi cố tìm cách lãng đi để anh tôi không trách thằng em sao cứ toàn nói chuyện với chị dâu? Ban đầu là vậy, nhưng rồi tôi và em trò chuyện say sưa như trước đây đã từng gặp nhau. Đến nỗi tôi tự trách mình sao mà vô ý thế!
    Em đứng dậy và bước vội ra ngoài cửa. Và điện thoại tôi reo vang. ?oAlô, anh hả? Sao, cô ấy đi đâu à?...?
    Tôi nhìn em, em cũng nhìn tôi, không nói gì. Hay là nói với anh ấy là em đang ở đây để anh ấy đưa về? Như thế thì kỳ quá! Hay là nói rằng có gặp cô ấy và đưa cô ấy về? Tôi lại nhìn em. Nước mắt em đang chảy, điều đó đang làm lòng tôi quặn đau. Biết đâu đây sẽ là lần cuối tôi gặp em?
    ?o?Dạ, em? em? không gặp cô ấy anh à. Thôi để em đi vòng vòng có thấy sẽ báo anh nhé. Chào anh!?
    Em bước về phía tôi, quẹt nước mắt và ôm chầm lấy tôi. ?oCám ơn anh! Sao em không gặp anh trước vậy??
    Thời gian im lặng trôi. Tôi và em bên nhau. Tôi khẽ lấy tay lau nước mắt cho em. Trước giờ tôi chưa yêu ai nhanh như vầy, và cũng chưa từng yêu một hôn thê của ai cả. Tôi biết phải làm sao đây? Nhưng trong khi những suy nghĩ ấy còn đang miên man, tôi cúi xuống và? hôn em. Em đáp lại nồng nhiệt. Chuỗi ngày tội lỗi của tôi bắt đầu từ đây.
  4. cutxiu

    cutxiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2004
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Ặc, ặc, cứ y như là thiệt vậy! Xóm Gà nhà mình thật có khiếu viết truyện ghê . Dường như có cảm giác quen quen trong truyện này. Cút xíu ngồi đợi tập tiếp theo vậy ...
  5. intercops

    intercops Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    0
    Ngày 10 tháng 12 năm 2003
    Anh tôi hồ hởi chở tôi đi gửi thiệp hồng đám cưới của anh trong 2 tuần nữa. Anh hào hứng kể thật nhiều về chuyện vì sao anh quen em, vì sao anh yêu em và vì sao? anh lại giới thiệu trước với tôi. Anh nằng nặc đòi tôi phải đi chung cho bằng được, từ gửi thiệp cho bạn bè, bà con, cho đến chuẩn bị nhà hàng, đồ cưới. Cả chuyện đi trăng mật ở đâu anh cũng giao tôi toàn quyền quyết định.
    Chuyện đi tuần trăng mật ở đâu càng làm anh quý tôi hơn, khi anh đề nghị với em đi SaPa để hưởng cái lạnh 2oC, đến chợ Tình, về Hà Nội và du ngoạn vịnh Hạ Long, em đã nhanh chóng đồng ý. Anh đã hét ầm ĩ lên qua điện thoại báo cho tôi biết em đã đồng ý ngay mà không hề có ý kiến hay vặn hỏi gì anh cả. Tôi mừng cho anh, chúc mừng anh và khuyên anh chuẩn bị những gì cho lễ thành hôn càng chu đáo càng tốt. Trước sự hạnh phúc của anh mà lòng tôi không thể yên. Càng dấn sâu vào, tôi càng cảm thấy mình là tên đáng chết. Ngay cả chuyện tư vấn đi trăng mật, đó không phải là ý tôi, mà là? ý của em. Chúng tôi đã ở bên nhau trong 1 góc quán café xa tít tận Thanh Đa, kề bên nhau, và em nói nếu em được chọn tour đi trăng mật, em sẽ đến những nơi ấy, những nơi mà từ nhỏ em đã ước mơ được môộ lần đến. Em muốn được đến SaPa ngắm tuyết rơi cùng với người mình yêu thương nhất.
    Vì vậy mà hôm nay, khi đi cùng anh gửi thiệp, anh đã nói với tôi: ?oThật tuyệt vời khi anh đề nghị đi HN, SaPa và Hạ Long. Thường thì cô ấy sẽ vặn vẹo hay bắt bẻ tùm lum, vậy mà lần này cô ấy chấp nhận ngay. Chú thật là nhà tâm lý đại tài đó nha!?
    Tôi hỏi anh sao không để em đi với anh thì có ý nghĩa hơn? Anh cười và nói không thể để cô vợ trẻ của anh tốn sức vào những chuyện cực nhọc như thế này được. Vợ anh sẽ không cần phải cực nhọc vì anh. Anh còn hào hứng nói thêm, thật tuyệt biết bao khi được cùng người mình yêu thương nhất ngắm từng bông tuyết rơi, và sẽ hôn nhau giữa đồng tuyết trắng tinh. Cảnh mà chỉ thấy được trong mơ.
    Em sẽ ngắm tuyết rơi cùng anh trai tôi, chứ tôi thì được gì.
    Anh đâu biết ruột gan tôi rối bời.
    Ngày 21 tháng 12 năm 2003
    Anh và em cùng nhóm thợ chụp hình đi chụp hình và quay phim cho ngày cưới. Lễ cưới của 2 người diễn ra đúng ngày Giáng sinh. Trông em thật đẹp và rạng ngời trong bộ váy cưới, còn anh hạnh phúc và bảnh trai trong bộ vest đen sang trọng. Còn tôi, dù đã hết sức thoái thác, nhưng vẫn cứ phải đi theo. Đúng ra thì khi anh nài nỉ tôi đi chung, tôi đã có thể viện lý do không đi được, nhưng vì em, em đã nhẹ cau mày khi tôi lưỡng lự, và vì muốn được thấy em lộng lẫy trong trang phục cưới nên tôi đã đi theo. Tôi đi vì em chứ đâu phải vì anh.
    Tôi được giao cho cầm 1 máy quay phim mini của anh dùng để quay cả 2 bên cạnh máy quay phim chuyên nghiệp. Tôi quay thật nhiều, quay không sót 1 chi tiết nào của em? Nhưng cuộn phim ấy anh và em không bao giờ xem được. Sau buổi quay phim ấy, tôi đã phát hiện ra 1 điều là trong suốt buổi chụp hình và quay phim ngoài trời ấy, cũng như trong lễ cưới của anh, tôi chỉ quay có mình em. Tuyệt nhiên không có gì khác ngoài gương mặt của em, gương mặt rạng ngời hạnh phúc, gương mặt thiên thần đã đi vào bao giấc mơ của tôi. Chính vì vậy mà tôi đã quyết định không giao cho 2 người cuốn phim ấy, với lý do hết sức hợp lý: Tôi đã vô tình làm hư!
    Trời nắng, cộng thêm việc phải làm theo lời đạo diễn nên anh tôi và em đều mệt. Em khá uể oải sau vài chục pô hình, và vài mươi phút quay phim. Nhưng tôi chỉ có thể đứng ngoài nhìn em được anh tôi chăm sóc thật kỹ lưỡng và chu đáo. Từ ngoài, tôi có thể thấy anh tôi yêu em đến mức nào! Em hạnh phúc trong tình yêu đến mức nào! Thế mà tôi đang là kẻ thứ 3, là kẻ đang dần cướp đi hạnh phúc của anh tôi. Việc làm mà tôi cảm thấy đáng làm nhất là cầm 2 chai nước suối ướp lạnh đến cho cả 2 người. Tôi chỉ muốn đưa chai nước cho em giữa cái nực nội và mệt mỏi của buổi quay phim, nhưng còn anh tôi thì sao? Anh ấy sẽ nghĩ gì về tôi? Cho dù không nghĩ gì đi nữa thì tôi vẫn cảm thấy áy náy.
    Anh trai ơi, em phải làm sao đây khi em đã yêu người yêu của anh mất rồi? Và điều tai hại nhất là người yêu của anh cũng đang lừa dối anh?
  6. G83

    G83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2003
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Giống y như mối tình câm của Mark dành cho Julia trong phim Love actually chiếu hồi Noel năm 2003 vậy! Cảm động quá!
  7. intercops

    intercops Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    0
    Chính tôi cũng ngạc nhiên vì sự trùng hợp như vậy đấy bạn ạ. Bạn cũng xem phim ấy sao? Tôi thích nhất cái đoạn Mark (?) đến trước nhà Julia nhân dịp Giáng sinh, nói với cô ấy là anh ta yêu cô ta thật nhiều bằng những tờ giấy cứng. Hành động, chứ hoàn toàn không nói tiếng nào...
  8. intercops

    intercops Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    0
    Ngày 24 tháng 12 năm 2003
    Và thế là đám cưới của anh trai và em. Anh đã yêu cầu tôi làm 1 thành viên bưng mâm quả kiêm luôn vai trò chú rể phụ. Cô dâu phụ là cô em họ của em, cũng thật xinh và duyên dáng. Anh đã vỗ vai tôi trước khi lạy bàn thờ tổ tiên để đi đón dâu: ?oEm gái nàng xinh lắm đấy! Anh hy vọng là chú sẽ để ý, chứ thấy chú cứ 1 mình mãi thế này không hay đâu.?
    Khi sang nhà gái, em càng đẹp và tinh khôi trong chiếc áo dài cưới bấy nhiêu thì tôi càng quặn đau trong lòng bấy nhiêu. Từ hôm nay em sẽ vợ của anh trai tôi, là chị dâu kết nghĩa của tôi. Em sẽ về nhà chồng, làm dâu nhà anh trai tôi và trọn vẹn cuộc sống làm 1 người vợ. Tôi không biết có còn gặp được em hay không khi từ đây tôi và em sẽ đóng 2 vai trò khác nhau. Những ngày bên nhau rồi sẽ không còn nữa, không còn những buổi trưa 2 đứa kề nhau cười đùa bên Hồ Đá, trường ĐHNL; hay những buổi tối im lặng bên nhau trên ghế salon nhà tôi, em dụi đầu vào ngực tôi để kể tôi nghe về kế hoạch tương lai khi em tốt nghiệp lớp trang điểm.
    Mọi thứ quay cuồng khi tôi ngồi trên xe cùng họ hàng, bạn bè đến nhà em. Rồi khi gặp em, tôi quyết định tạm quên những gì tôi đang nghĩ để cùng trọn vẹn ngày vui của em, à không, của anh trai tôi. Và điều tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhất trong ngày cưới là cô dâu phụ, em họ của em. Cô gái ấy cũng xinh đẹp và thông minh, hòa đồng và làm quen với tôi ngay khi gặp nhau. Em đã cố ý dặn cô em họ đứng đối diện tôi khi ra nhận mâm quả của nhà trai. Và trong khi bên trong người lớn đang làm lễ thì bên ngoài cô em họ tiếp đón tôi thật nhiệt tình. Nụ cười xinh tươi của cô em họ đã làm tôi tạm quên đi người con gái đang bái lạy tổ tiên phía trong. Cô em họ cũng bằng tuổi em, và đang học ĐH KHTN. Hình như chủ đích giới thiệu cô em họ là ý của anh tôi hơn là ý của em, vì nếu là ý của em nghĩa là em không yêu tôi, còn em vẫn còn yêu tôi thì em sẽ không bao giờ có ý định như thế. Và điều đó được khẳng định ngay khi em làm lễ xong và chuẩn bị lên xe hoa, nhìn thấy tôi đang nói chuyện vui vẻ với cô em họ, em đã khẽ cau mày và nụ cười ngày cưới đã tạm tắt đi vài giây. Điều đó chỉ mình tôi thấy. Và tôi biết rằng, em còn yêu tôi.
    Chiều. Nhà hàng đông đúc. Anh tôi mệt lử vì làm lễ và tiếp khách. Em cũng mệt. Tôi và vài người bạn nữa lãnh nhiệm vụ tiếp khách và tiếp rượu dùm. Cái nóng bức làm tôi mồ hôi nhễ nhại trong bộ complê. Cô em họ đã trao tôi cái khăn lạnh. Đó là khoảnh khắc duy nhất trong ngày tôi cảm thấy vui. Rồi khi thấy em đang nhìn tôi, rồi nhìn cái khăn lạnh, tôi vội đưa khăn lên lau mặt để dấu đi sự bối rối của mình.
    Khuya. Khách về hết. Còn lại anh tôi, em, cô em họ cũng như vài người ở lại thanh toán cũng như kiểm kê mọi thứ ở nhà hàng. Tôi có nhiệm vụ chở cô em họ về. Trước khi đi, tôi đã đến bên chỗ em ngồi, khẽ cúi xuống như lấy ổ bánh kem, và thì thầm: Chúc em hạnh phúc! Lời chúc đầu tiên và cuối cùng của tôi trong ngày hôm ấy.
    Em không còn cười nữa, nhìn tôi thật lâu. Trong tôi bây giờ không còn là người con gái kiêu sa và tinh nghịch thuở nào nữa, mà là chị dâu tôi. Lát nữa đây em sẽ cùng anh tôi sống chung đêm đầu tiên trong đời sống vợ chồng, cái đêm mà tôi biết không thể nào tránh khỏi. Và sau đêm nay, em không còn là của tôi nữa.
    Anh đến bên tôi. Tươi cười và nói thật to trong men rượu: Anh thật hạnh phúc chú biết không? Ước gì anh có thể chia sẻ niềm vui này với chú.
    Tôi bắt tay anh: Chúc anh hạnh phúc trăm năm! Và nhớ là hãy yêu thương vợ mình đấy nhé! Anh sẽ không thể tìm thấy người thứ 2 trong 1000 năm nữa đâu. Chúc chị dâu luôn là ngưỡi vợ hiền.
    Và tôi quay đi. Đi thật nhanh để không muốn thấy anh tôi ôm em vào lòng, hôn em và? lấy mất em tôi.
    Hình như? Đêm đó tôi không sao ngủ được. Tôi lại cầm điện thoại và quay số gọi cho? cô em họ: Em ngủ được không? Mình đi chơi đêm Giáng sinh nhé!
    Với tiếng OK bên đầu dây bên kia, tôi biết tôi lại lôi kéo 1 người nữa vào cái vòng lẩn quẩn và tội lỗi của tôi.
  9. intercops

    intercops Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2004
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    0
    Ngày 01 tháng 01 năm 2004
    Vậy là em và anh trai tôi gần hoàn tất chuyến đi trăng mật của họ. Suốt 1 tuần qua tôi như người mất trí, đi làm như kẻ mất hồn. Để vui lòng em, tôi kết thân và quan tâm hơn đến cô em họ để có thể dần quên em. Một mối quan hệ giữa em trai, cho dù kết nghĩa, với người chị dâu của mình là hoàn toàn nguy hiểm. Trong suốt 1 tuần, gần như tối nào tôi cũng chở cô em họ đi ăn, đi chơi đây đó hòng nguôi ngoai nỗi nhớ. Có thể em đang vui sướng bên người chồng thành đạt, và cũng có thể em sẽ không còn duy trì mối quan hệ với tôi nữa. Nếu điều đó xảy ra thì tôi cũng đành cam chịu! Anh tôi mà biết có 1 chuyện tày trời như vậy thì chắc anh sẽ giết em mất!
    Ngày đầu năm mới, tôi ngủ vùi trên giường sau 1 đêm mệt mỏi vì nhảy nhót với bạn bè, với cô em họ. Trong giấc ngủ muộn, tôi lại mơ thấy em, thấy nụ cười tươi tắn và hồn nhiên của 1 cô gái 23 tuổi. Hôm nay, theo lịch, cũng là ngày em và anh tôi về đến Saigon. Chỉ ngủ được mơ màng nên tôi thấy rất mệt.
    Có tiếng gọi. Cô em họ của em đến. Hình như được dặn dò bởi bà chị họ hay sao mà cô em này săn sóc tôi quá mức? Mặc dù không muốn dính dáng gì đến cô em họ, nhưng nhiều khi tôi nghĩ, 1 sự thay thế có khi lại là hay!
    Tôi mở cửa, và thật bất ngờ là không chỉ có cô em họ, mà còn có cả em. Tôi ngạc nhiên thật sự, bất ngờ thật sự và đầu óc tôi quay cuồng. Mắt tôi mở to, không thể nào mở miệng được, vì có thể nào tôi lại ôm chầm lấy em trước mặt cô em họ được đâu. Em mỉm cười: Để chị em em đứng ngoài đường sao?
    Gãi đầu, tôi mời 2 chị em vào nhà, và chỉ hỏi được 1 câu: Đáng lý trưa nay 2 người mới bay về? Sao em lại ở đây?
    Cô em họ trả lời dùm luôn: Em cũng thắc mắc vậy. Gần sáng khi đi chơi Giao thừa về đã thấy chị ngồi chờ trong nhà. Hình như 2 người về sớm?
    Em trả lời tôi: Anh ấy có công tác đột xuất nên về sớm 1 ngày. Tối qua đã bay về đến Saigon. Về đến nhà mới biết anh đi chơi với cô em họ này đấy.
    Giọng của em có chút hờn mát. Em vẫn còn yêu tôi chăng? Mà tình cảm này sao tôi thấy mệt mỏi quá. Bây giờ em đã hoàn toàn thuộc về người khác, chứ có còn là người tự do nữa đâu mà em trách tôi? Tôi mới là con người tự do!
    Chạy đi rửa mặt, trong khi em và cô em họ bày biện mấy món ăn sáng ra bàn. Chỉ là bánh cuốn và sữa đậu nành, toàn những món tôi thích. Tôi hỏi ai mua? Em chỉ cười không nói. Cô em họ nói: Chỉ mua đó. Hôm nay em mới biết anh thích những món này.
    Em vào bếp lấy thêm đường để pha sữa. Tôi cũng vào để lấy khăn giấy. Cô em họ vẫn ngồi bên ngoài xem TV. Chỉ vài phút thế thôi, nhưng em cũng kịp trao tôi 1 nụ hôn nồng cháy. 1 nụ hôn bất ngờ nhưng đủ để khẳng định 1 lần nữa: Em vẫn yêu tôi.
    Trong suốt bữa ăn, tôi và cô em họ ngồi nghe em kể về chuyến đi, về tuần trăng mật. Lòng tôi quặn đau khi em hào hứng nói về buổi bình minh trên SaPa, em anh anh tôi bên nhau nhìn những cánh tuyết rơi rơi. Thỉnh thoảng, như vô tình hay cố ý, dưới gầm bàn, 2 bàn tay lại gặp nhau.
  10. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Thật tuyệt! Chính chỗ này làm cho mình nhớ đến 1 thời gian, mình cũng đã từng làm thế...
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này