1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những ngôi sao trong mưa - Trần Hoài Dương

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi nhutran, 18/02/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nhutran

    nhutran Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    777
    Đã được thích:
    0
    Những ngôi sao trong mưa - Trần Hoài Dương

    thay lời tâm sự của người viết

    "Tôi đã phải trả bằng một giá đắt, có thể nói là đắt vô cùng, những truyện cổ tích của tôi. Vì chúng, tôi đã từ chối hạnh phúc mà đáng lẽ tôi được hưởng và bỏ qua thời gian mà đáng lẽ sức tưởng tượng, mặc dù mạnh mẽ và sáng láng, phải nhường chỗ cho thực tế.
    Anh hãy gắng sao cho có được óc tưởng tượng, không phải để tạo ra đau buồn, mà để mang lại hạnh phúc cho mọi người và cho anh."


    H.C. ANĐÉCXEN


    PHẦN MỘT
    em bé và bông hồng

    EM BÉ VÀ BÔNG HỒNG - VÒNG HOA - ÁNH TRĂNG - QUA ĐƯỜNG - KẸO CỨNG KẸO MỀM - TRĂNG SÁNG - NGƯỜI BẠN ĐÁNG YÊU NHẤT - CÂY LÁ ĐỎ - CÔ TIÊN - BÀ CHÁU - HOA KIM NGÂN - CÔ BÉ ẤY ĐÃ LỚN - QUÀ SINH NHẬT - VẬT KỶ NIỆM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN - LÁ NON - QUÀ TẶNG CỦA CHIM NON - BẠN CHÍ THÂN.


    em bé và bông hồng

    Ngày chủ nhật, mẹ dẫn con đi chơi vườn hoa. Sao vườn hoa đẹp thế mẹ nhỉ! Bao nhiêu là hoa. Con nhìn đâu cũng thấy những bông hoa đủ màu sắc. Mẹ ơi, trông kìa, trước mặt mẹ con ta là một bông hoa đỏ thắm. Sao lại có bông hoa đẹp thế hở mẹ? Con đoán rằng bông hoa mẹ kể cho con nghe trong câu chuyện cổ tích hôm nọ cũng chỉ đẹp như thế là cùng.
    Giữa vòm lá um tùm, xanh mướt, còn ướt đầm sương đêm, lấp loáng dưới ánh mặt trời buổi sớm, bông hoa dập dờn trước gió khi ẩn khi hiện. Màu hoa đỏ thắm, mùi hoa thơm mát dìu dịu, cánh hoa mịn màng, khum khum úp sát vào nhau như ngập ngừng chưa nở hết. Lại gần con mới biết đó là một bông hồng. Nghe mẹ nói, con biết thêm: Đó là một bông hồng nhung.
    Bông hoa toả hương thơm thoang thoảng, khẽ rung rinh như mời mọc: "Lại đây cô bé. Lại đây chơi với tôi đi!"
    Con với tay định ngắt. Mẹ trông thấy liền chỉ về phía tấm biển màu xanh gần đấy, bảo con: "Lan kìa, đố con đánh vần được chữ gì đề trên biển kia?". Con đánh vần đến nửa chừng, tự nhiên cảm thấy mặt nóng bừng và thôi không đọc to lên nữa. Con đoán ra rồi! Mẹ muốn bảo con đừng hái hoa phải không, mẹ?
    Mẹ nói thế nhưng con lại muốn ngắt quá chừng. Con muốn gài bông hoa lên mái tóc, hoặc giấu kín đi, đến khi gặp các bạn, con sẽ đem ra khoe với chúng. Chắc lúc ấy các bạn con sẽ sung sướng lắm. " Mẹ ơi, mẹ hãy giả vờ quay đi chỗ khác một tí, chỉ một tí thôi, để con ngắt bông hoa đi, mẹ!" - Con nhủ thầm như thế và nhân lúc mẹ không để ý, con đã quên lời mẹ khuyên, tự ý ngắt bông hoa đẹp kia. Con giấu kín bông hoa dưới một lùm cây.
    Đến gần trưa, các bạn con vui vẻ chạy lại. Con khoe với các bạn về bông hoa. Nghe con nói, bạn nào cũng náo nức muốn được xem ngay tức khắc. Con dẫn các bạn đến nơi bông hồng đang ngủ. Con vạch lá tìm bông hồng, còn các bạn đều chăm chú như nín thở chờ bông hồng thức dậy...
    Nhưng lạ quá, bông hồng ban sáng xinh đẹp là thế mà nay lại héo, con vừa động đến, cánh đã rời ra, rơi lả tả, trông mới chán làm sao! Các bạn đều mở to mắt ngạc nhiên nhìn con và cho là con nói dối. Con biết trả lời sao?
    Mẹ ơi, mẹ hãy nói với các bạn hộ con đi, vì chỉ có mẹ mới hiểu là con không có ý muốn lừa dối các bạn. Bây giờ thì con biết lỗi rồi. Mẹ ơi, mẹ đừng giận con lâu mẹ nhé! Từ nay con sẽ luôn nghe lời mẹ khuyên. Nếu con nghe lời mẹ ngay từ đầu, có phải bây giờ các bạn con, ai cũng được trông thấy bông hồng đỏ thắm ấy rồi không?
  2. nhutran

    nhutran Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    777
    Đã được thích:
    0
    Vòng hoa
    Con ngắt từng chùm hoa ti-gôn vừa mới nở lấm tấm màu hồng nhạt, kết thành một vòng hoa nhỏ. Con đội lên đầu và khoe: "Mẹ ơi, mẹ trông này!" Mẹ mỉm cười nhìn con, khen: "Con tôi xinh quá! Con đẹp như một cô tiên nhỏ".
    A, mẹ ơi! Nếu thế, con sẽ kết một vòng hoa rất đẹp khác và đội lên đầu mẹ. Mẹ con ta sẽ đi chơi, mẹ nhé!
    Con lại ngồi chăm chú ngắt từng chùm, từng chùm hoa một. Con nương nhẹ tay cho những chùm hoa của mẹ mãi mãi vẫn còn tươi.
    Làm xong, con cẩn thận đặt vòng hoa trên đầu mẹ. Đẹp quá mẹ ạ! Con ngắm đi ngắm lại; càng ngắm, con càng thấy mẹ trẻ đẹp hơn.
    Đấy, mẹ cũng phải khen: "Vòng hoa đẹp thật. Con tôi khéo tay quá đi thôi!"
    Đi, mẹ đi! Mẹ con ta sẽ đi trên đường phố với những vòng hoa rực rỡ trên đầu.
    Nhưng mà kìa! Mẹ ơi, sao mẹ chẳng chịu đi, mẹ chỉ tươi cười nhìn con và lắc đầu là nghĩa làm sao?
    ánh trăng
    Đang ngủ, Quyên chợt tỉnh giấc. Mùi hoa gì thoang thoảng thơm khắp gian phòng. Hơi nhỏm đầu dậy, em nhìn ngay về phía có ánh sáng. Suýt nữa thì Quyên reo lên: khung cửa sổ xanh rượi ánh trăng. Chiếc bàn nhỏ ngập ánh sáng xanh dịu. Trên đó lấp lánh chiếc cốc pha lê đầy nước có cắm mấy cành hoa chân chim, hoa huệ, hoa ngọc lan. Mấy bông huệ và ngọc lan đang im lặng tỏa hết hương thơm mà chúng có. Những bông hoa chân chim nở tung trông giống như đàn thiên nga đang xoải cánh bay dưới ánh trăng, trong bầu trời xanh và cao vời vợi.
    Quyên nằm im lặng trong bóng tối, nhìn ra ánh trăng êm dịu và nhớ lại tất cả những chuyện ban chiều.
    Những bông hoa kia em đã nhặt được ở ven đường khi tan học. Chúng đã hơi bị héo. Tiếc quá, Quyên đem chúng về, tỉa bớt những chỗ úa đi, đem nhúng vào nước mát rồi cẩn thận cắm trong cốc pha lê trong suốt đầy nước. Đêm đến, những bông hoa kia hồi lại và toả hương thơm...
    Cánh cửa sổ mở rộng. Ánh trăng mát rượi và mùi hương kín đáo đưa em vào giấc ngủ. Trong mơ, em thấy những bông hoa chân chim giống như những con thiên nga đang vỗ cánh bay kia nâng bổng em lên, đưa em bay mãi trong ánh trăng...
    Được nhutran sửa chữa / chuyển vào 09:49 ngày 19/02/2005
  3. nhutran

    nhutran Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    777
    Đã được thích:
    0
    Qua đường
    Một lần, Ngọc cùng các bạn đi chơi. Qua ngã tư, có một em bé đang ngơ ngác nhìn trước nhìn sau. Em tìm cách qua đường mà chưa qua được vì xe cộ đi lại đông quá. Xe này chưa qua, xe khác đã lại lao tới. Ngọc để các bạn đi trước. Em dừng lại, đến bên em nhỏ. Các bạn gọi:
    -Ngọc ơi! Đứng lại làm gì thế?
    -Ngọc ơi, mau lên chứ!
    Ngọc trả lời:
    -Các bạn cứ đi trước đi, mình đưa em bé này qua đường rồi chạy theo ngay.
    Sau đó ít lâu. Một hôm đang cùng các bạn đi chơi phố chợt Ngọc nghe tiếng ai gọi:
    -Chị Ngọc! Chị Ngọc ơi!
    Nhìn quanh quẩn mãi, Ngọc cũng chưa nhận ra ai gọi tên mình. Tiếng gọi vẫn lảnh lót:
    -Em ở đây cơ mà! Chị Ngọc ơi, em ở đây cơ mà!
    Giữa đám đông, một cô bé mặc váy đỏ tươi như bông hoa râm bụt đang cố kiễng chân, đưa tay lên vẫy Ngọc. Ngớ ra một lúc, Ngọc mới nhận ra đó là cô bé qua đường hôm trước. Các bạn hỏi:
    -Ai thế hở Ngọc?
    -Em bé mà chúng mình gặp ở ngã tư hôm nọ đấy thôi!
    -Ngọc chơi thân với em ấy à?
    -Không.
    -Thế tại sao em ấy biết tên Ngọc?
    -Mình cũng không biết nữa
    -Lạ nhỉ! Hôm ấy cả bọn cùng đi mà em bé chỉ nhớ có mỗi tên Ngọc, lạ thật nhỉ!
    kẹo cứng kẹo mềm
    Chú Khang đi bộ đội ở xa lắm. Đã gần hai năm nay chú chưa về thăm nhà. Tuy thế mọi người vẫn được tin của chú luôn, vì tháng nào chú cũng gửi thư về. Hễ khi nào trò chuyện với người quen là y như rằng bà lại nhắc tới chú Khang. Bà bảo chú là một người con rất hiếu thảo.
    Một lần chú Khang nhờ người bạn mang về biếu bà một gói nhỏ có kèm theo một phong thư. Trong thư, chú viết:
    ?o Con gửi về biếu mẹ chiếc cơi trầu con gò bằng mảnh xác máy bay Mỹ. Con gửi kèm theo đây cả gói kẹo bột nữa, mẹ ạ. Con nhớ ngày nhỏ, mỗi lần đi chợ về mẹ thường mua cho con mấy chiếc kẹo bột gói trong lá chuối khô. Mẹ bảo mẹ rất thích ăn thứ kẹo đó. Hồi ở Hà Nội rất ít khi con thấy người ta bán kẹo bột. Hôm vừa rồi nhân đi công tác, lúc vào hàng uống nước, con bỗng thấy lọ kẹo bột và con nhớ ngay đến mẹ, Con mua mấy chục chiếc gửi về biếu mẹ đây, mẹ ạ. Con đã bọc ny-lông cẩn thận nhưng vẫn lo đường xa, không biết khi đến tay mẹ, nó có còn được ngon lành nữa không?...?
    Nga mới đọc cho bà nghe đến đấy, bà đã bỏm bẻm cười:
    -Cái thằng nhớ lâu đến thế! Mà nào bà có nhai được nữa đâu mà nó lại gửi kẹo bột về
    cho bà?
    Chiếc cơi xinh xắn bà để đựng trầu cau, còn gói kẹo thì bà bảo Nga đưa mẹ chia cho mấy chị em cùng ăn, Vừa nhai kẹo côm cốp, mọi người đều nghĩ đến chú Khang ở xa và thấy thương bà lắm. Chợt Nga nói với mẹ:
    -Mẹ ơi, thế mẹ có thích kẹo bột cứng này không hở mẹ?
    -Có. Con hỏi làm gì?
    -Thế mẹ có thích kẹo sữa mềm không hở mẹ?
    -Có. Kẹo mềm mẹ cũng thích.
    -Nhưng mẹ thích kẹo mềm hơn, mẹ nhé!
    -Sao con lại muốn mẹ thích kẹo mềm?
    -Để... để... sau này con lớn lên giống chú Khang, con sẽ mua kẹo mềm gửi về cho mẹ,
    mẹ ạ. Gửi kẹo bột cứng mẹ lại không ăn được, giống như bà ấy!
    Rồi Ngay qua sang bà:
    -Cả bà nữa, bà nhé! Bà cũng thích ăn kẹo mềm đi bà ạ. Cháu sẽ gửi về biếu bà những
    chiếc kẹo thật mềm!
    trăng sáng
    Đêm Trung Thu, trăng rất sáng. Ở sân trường, các bạn nhỏ đang bày cỗ trông trăng. Ai có thứ gì thích nhất cũng đem ra góp: nào hồng, nào bưởi, nào bánh dẻo, bánh nướng...
    Trăng đang lên, ban đầu thì vàng lóe, sau thì sáng trong, càng lên cao càng nhẹ bỗng.
    Ly có nhiều bánh kẹo mẹ cho. Em nghĩ rằng chẳng cần chơi chung với các bạn, em vẫn thấy vui. Mang quà của mình đến nửa đường, em ngần ngừ một tý rồi quay về. Em bước chậm chạp, để lại phía sau mình vầng trăng đang lên, các bạn đang hát hò, tiếng trống khua rộn ràng.
    Quay lưng lại phía ánh trăng, em bỗng cảm thấy mình lẻ loi, mặt như tối sầm và phía trước chỉ là cái bóng đen đậm của mình.
    Ly vội quay lại. Em bỗng thấy bóng đen của mình biến mất và gương mặt em ngập bóng trăng.
    Trăng sáng rười rượi. Gió mát quá. Em như muốn bay lên, bay rõ nhanh đến chỗ có tiếng trống, tiếng cười và tiếng hát. Nơi đó, các bạn em đang vui đùa bày cỗ dưới trăng.[/size=2][/black]

    người bạn đáng yêu nhất

    Có một ít thóc vương vãi ở sân nhà Hiền.
    Mấy chú chim sẻ bé tẹo sà xuống nhặt, trò chuyện liến láu.
    Một anh gà giò cao lênh khênh ở đâu chạy lại, mổ nhanh như chớp, có lúc lại ?omổ nhầm? vào mấy chú chim sẻ làm đàn sẻ hốt hoảng bay lên nóc nhà nhưng vẫn không ngừng ngó nghiêng nhìn xuống sân, kêu ríu rít.
    Gà giò vội vã nhặt thóc, mắt vẫn lấm lét nhìn về phía cầu ao. Từ đó, đàn vịt đang lạch bạch chạy đến.
    Vừa đuổi được gà giò, đàn vịt chưa kịp xúc được mấy hột thì bỗng nháo nhác chạy vì hai vợ chồng lão ngan mặt đỏ gay đỏ gắt đang khệ nệ đi tới, cái cổ cứ xỉa về phía trước, hổn hển nói bẳng thứ giọng khàn khàn.
    Bỗng ?oquác... quác...?, mấy anh ngỗng sư tử to ghê to gớm đủng đỉnh đi lại, những cần cổ rất dài, nghênh nghênh thật cao.
    Thấy ngỗng đến, gà, vịt, ngan đều sợ hãi nháo nhác tản ra.
    Chợt không khí thay đổi hẳn. Các loài vật đều hớn hở hẳn lên.
    Hiền vừa ở ngoài cổng đi vào, quần còn xắn cao, lấm tấm vết bùn. Em nhìn quanh, chân kiễng lên, cất tiếng gọi: ?o chi... ích... chích... chích... chích...? rồi vung tay tung nắm thóc trong giỏ lên. Em vung hết nắm này đến nắm khác. Những hạt thóc mót, những con tôm con tép khó nhọc hồi suốt buổi ở ngoài đồng, em đều đem cho tất cả.
    Cả gà giò, vịt, ngan, ngỗng, chim sẻ..., tất cả đều quây quần quanh em, quây quần xung quanh người bạn đáng yêu nhất của mình.
    Cây lá đỏ
    Vườn nhà Ngọc Loan có rất nhiều cây ăn quả. Cây bưởi, cây chanh, cây cam, cây ổi, cây mít... mùa nào cũng cho bao nhiêu hoa quả nên cả nhà quý những cây đó lắm.
    Riêng ở góc vườn có một cái cây, chẳng hiểu là cây gì. Hồi còn ở nhà, chị Phương gọi nó là ?ocây lá đỏ? vì cứ vào dịp gần Tết là lá cây ấy lại đỏ rực lên như một đám lửa đêm.
    Đã mấy lần ông định chặt cây đó đi vì quả của nó không ăn được, nhưng chị Phương nhất định không muốn cho ông chặt. Khi phải xa nhà lên Hà Bắc dạy học, chị cứ khẩn khoản dặn đi dặn lại mọi người chăm nom cẩn thận cây lá đỏ cho chị. Những lá thư gửi về, bao giờ chị cũng hỏi Ngọc Loan về cây lá đỏ.
    Một lần, đang nằm thiu thiu ngủ, Ngọc Loan láng máng nghe thấy ông bàn với bà và bố mẹ là định trồng cây nhãn Hưng Yên mới xin được giống nhưng vườn chật quá, có lẽ phải chặt cây lá đỏ đi. Ngọc Loan lo quá, liền nhắn tin cho chị Phương biết. Ba hôm sau, Ngọc Loan nhận được thư của chị Phương. Chị viết: ?oChị phải viết thư ngay cho em kẻo không kịp. Loan ơi, em nói với ông bà và bố mẹ hộ chị là đừng chặt cây lá đỏ ấy đi, em nhé. Cây đó tuy quả của nó không ăn được nhưng chị rất quý, em ạ. Em còn nhớ chị Duyên dạo trước vẫn hay đến chơi nhà ta không? Chị bạn thân nhất của chị ấy mà! Sau khi học hết lớp mười, chị đi Sư phạm, còn chị Duyên đi thanh niên xung phong, vào mãi miền trong công tác. Một lần có việc rẽ qua Hà Nội, chị Duyên đem về cho chị một nắm hạt cây lá đỏ. Chị Duyên bảo ở vùng rừng núi nơi chị làm việc có nhiều thứ cây đó lắm. Cứ trông thấy cây ấy là chị Duyên lại nhớ đến chị, đến những kỷ niệm của thời học sinh, đến những mùa lá đỏ của cây bàng, cây dã hương Hà Nội... Sau lần gặp ấy trở về thì chị Duyên hy sinh trên mặt đường giữa lúc đang lấp hố bom cho xe qua, em ạ. Chắc bây giờ thì em hiểu vì sao chị yêu chị quý cây lá đỏ ấy rồi chứ?...?. Ngọc Loan đọc lá thư của chị Phương giữa một buổi chiều mưa. Ngồi bên cửa sổ nhìn ra, em bỗng thấy cây lá đỏ đẹp hơn bao giờ hết, dường như màu đỏ của nó cũng tươi thắm hơn bao giờ hết.
    Được nhutran sửa chữa / chuyển vào 16:40 ngày 20/02/2005
  4. nhutran

    nhutran Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    777
    Đã được thích:
    0

    cô tiên
    Bé đứng trên hè, nhìn sang bên kia đường, lòng đầy ước muốn. Bên kia, bạn của Bé đang vui chơi thích quá. Bạn Mai đang ôm con búp bê có mớ tóc đen thật dày, lại tết một chiếc nơ xanh da trời nữa. Bạn Quân hai tay cầm hai chiếc đèn ông sao, vừa dậm chân vừa hát ?orinh tùng rinh?. Mấy quả bóng hơi màu xanh, màu vàng của bạn Thuý thì cứ nhún nhẩy chỉ chực bay vút lên. Bạn Thắng ôm cái gì trong tay mà có vẻ thú vị thế kia? Mấy bạn khác xúm lại đòi xem mà Thắng cứ cười ngặt cười nghẽo, ôm chặt vật đó trước ngực rồi chạy luôn vào giữa đám đông làm các bạn hò nhau đuổi theo, la hét inh ỏi. Có bạn trông thấy Bé đứng tần ngần, lại rối rít vẫy tay gọi sang nữa chứ!
    Nhưng, ngày chủ nhật, người đi lại thật đông. Đường phố cứ loang loáng những màu xanh đỏ rối mắt. Chiếc ô tô này chưa qua, chiếc ô tô khác đã lại vội vã lao đến. Xe đạp đan qua đan lại , khó sang bên kia đường quá chừng. Đôi lần, Bé đã định cứ liều sang nhưng hình như xe mỗi lúc một nhiều thêm. Vả lại, mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi: ?oCon không được sang bên kia đường một mình...?
    Bé đành đứng yên bên hè, thèm thuồng nhìn bạn bè chạy nhảy hò reo ở bên kia. Ước gì có tấm thảm bay nhỉ? Bé sẽ ngồi trên tấm thảm đó, chỉ nháy mắt là đã đỗ bình yên ở bờ bên kia...
    Ước gì có một cô tiên nào đó bỗng hiên ra cho Bé tấm thảm bay. Giống như trong câu chuyện cổ tích mẹ kể hôm nọ ấy! Tấm thảm bay, ước gì có tấm thảm bay...
    - Nhà Bé ở bên kia đường à? Muốn sang không, chị đưa sang?
    Bé giật mình, chợt ngước lên - Một chị vẻ hiền lành đang cúi xuống nhìn Bé, mỉm cười. Chị đưa tay, Bé nắm lấy, ngoan ngoãn bước theo chị. Những dòng người, dòng xe vẫn loang loáng lướt qua. Sang đến bờ bên kia rồi, Bé vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Bé lại ngước lên nhìn chị, muốn nói một câu gì mà không nói được. Chị lắc lắc tay Bé, cười rồi chạy vụt vào trong ngõ. Bé ngẩn ngơ nhìn theo. Bé bỗng nhớ tới những cô tiên trong câu chuyện mẹ kể. Các cô cũng thường xuất hiện và biến đi đột ngột gần giống như thế..
    bà cháu
    Ngày xửa ngày xưa, ở môt làng kia có hai em bé, một trai một gái. Trai là anh, gái là em. Bố mẹ mất sớm, hai anh em về sống với bà ngoại. Bà già lắm và cũng nghèo lắm. Ba bà cháu rau cháo nuôi nhau, đời sống rất đỗi chật vật, nhưng được cái lúc nào cũng hoà thuận vui vẻ. Các cháu ríu rít quấn quýt bên bà. Bà móm mém cười hiền từ nhìn các cháu, dịu bớt những nỗi vất vả cay đắng.
    Một hôm, có bà tiên đi ngang qua. Thấy tình cảnh ba bà cháu, mủi lòng, liền để lại một trái đào và dặn: ?oKhi nào bà đến cõi, mất đi, hai cháu hãy mang hạt trồng trên mộ thì lập tức sẽ được giàu có sung sướng?.
    Đời sống cực nhọc quá, cuối cùng rau cháo cũng không đủ ăn. Bà ngoại thương cháu, nhịn ăn mấy ngày liền để cái chết mau đến, hy vọng lời bà tiên sẽ thành sự thật, cháu mình sớm được hưởng hạnh phúc.
    Quả nhiên, mộ bà vừa đắp xong, hạt đào vừa trồng xuống, phút chốc đã hiển hiện điều lạ lùng. Hạt đào nẩy mầm, lớn nhanh vùn vụt, rào rà nẩy lá, đơm hoa, kết quả. Trùm quanh mộ bà là một cây đào lực lưỡng, chi chít trái vàng, trái bạc. Hai anh em hớn hở chạy quanh gốc đào, cúi nhặt mỏi tay cũng không lượm hết của cải quý giá. Nỗi nhớ bà khuây khoả dần. Hai anh em trở nên rất giàu có, giàu hơn cả mọi ông hoàng bà chúa trên thế gian.
    Nhưng rồi những phút vui sướng bồng bột ban đầu lắng xuống. Vàng bạc châu báu lạnh lẽo không bù lại được tình thương đầm ấm của người bà. Sống giữa cung điện cao vọi, nhiều lúc hai anh em cảm thấy thật trống trải. Nhìn đâu cũng thấy vàng thấy bạc mà không một mảy may bóng dáng thân thuộc của bà ngoại. Nỗi nhớ thương bà cồn cào gan ruột làm hai anh em ăn ngủ không yên, vẻ mặt lúc nào cũng rầu rĩ héo hắt. Làm sao có thể sung sướng được nếu sống thiếu bà?
    Bà tiên lại đi ngang qua. Thấy hai anh em đã trở nên vô cùng giàu có mà vẫn không được thanh thản, bà dừng lại hỏi. Em gái òa lên khóc, cầu mong bà tiên hóa phép cho bà ngoại mình sống lại. Bà tiên hỏi: ?oNếu bà ngoại sống lại thì ba bà cháu sẽ lại cực khổ như xưa, liệu có chịu được không?. Hai anh em cùng nói như reo lên: ?oChúng cháu chịu được! Khổ sở đến đâu chúng cháu cũng chịu được, miễn là bà chúng cháu sống lại!?
    Bà tiên phất chiếc quạt lông màu nhiệm, phút chốc, tất cả lâu đài thành quách, cây đào với những trái vàng trái bạc đều biến thành một đám mây hồng lơ lửng trôi về phía cuối trời. Bà ngoại lại hiện ra móm mém cười, hiền hậu dang tay ôm hai cháu. Cậu bé, cô bé sà vào lòng bà ngoại, khóc thổn thức. Sẽ chẳng bao giờ họ xa nhau nữa. Ba bà cháu lại tần tảo rau cháo nuôi nhau, thật vất vả nhưng lúc nào cũng tràn đầy tình thương mến.
    hoa kim ngân
    Ngày còn nhỏ, tôi rất yêu hoa kim ngân. Ở bờ ao nhà tôi có một bụi, cứ vào dịp tháng Năm, từ các kẽ lá nẩy từng chùm, từng chùm hoa hai chiếc một, bông trắng bông vàng xen kẽ, tỏa hương ngào ngạt. Suốt bao nhiêu năm qua tôi vẫn yêu loài hoa đó. Thật lạ lùng: Trong cùng một chùm hoa lại nở bông thì trắng, bông lại vàng, vì thế mới có tên là hoa kim ngân.
    Nhiều năm qua đi. Dần dần tôi phát hiện ra một điều: Hoa kim ngân không hoàn toàn như tôi nghĩ. Những bông hoa vàng không phải vốn nở ra đã vàng mà chính là những bông hoa trắng lâu ngày chuyển màu. Trong cùng một chùm hoa kim ngân, bông trắng là bông mới nở, còn bông vàng là bông đã nở lâu.
    Những gì kỳ ảo tôi hằng ấp ủ từ ngày thơ ấu bỗng chốc tan biến. Tôi cứ ngơ ngẩn tiếc mãi. Giá mà tôi đừng biết sự thật về loài hoa kim ngân, có lẽ lại hơn. Như thế, suốt đời tôi được nhớ đến bờ ao quê tôi với những chùm hoa lạ lùng thơm ngát cả những ngày thơ dại của tôi, suốt đời tôi được sống trong những kỷ niệm dịu êm...
    Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Không, không được uỷ mị, không được tự dối lừa mình bằng những ảo tưởng, mà hãy đi đến với sự thật, dù sự thật ấy có phũ phàng.
    Bây giờ tôi nhìn hoa kim ngân không còn thấy thơ mộng như trước, không phải tâm hồn tôi cằn cỗi mà chính là tôi đã lớn lên.
    cô bé ấy đã lớn
    Phương lên bảy tuổi. Nhà Phương ở mãi tít gác ba. Mỗi lúc ở dưới sân có việc gì ồn ào, muốn biết, Phương phải bám vào song cửa sổ cúi nhìn xuống. Mỗi lần cúi nhìn như thế, Phương lại bắt gặp ngay cây sấu. Cây sấu không biết ai trồng ở góc sân từ bao giờ mà nay đã sum suê tán lá, vươn đến ngang tầm cửa sổ gác hai. Những quả sấu tròn căng, vàng ửng, lúc lỉu từng chùm, từng chùm, trông thật thích mắt.
    Một lần các bạn rủ nhau lên nhà Phương chơi. Trông thấy những chùm sấu vàng tươi thấp thoáng sau đám lá xanh dày, cả bọn trầm trồ bàn tán. Ai cũng ao ước cây sấu lớn thật mau, đứng ở cửa sổ này có thể vươn tay ra hái được. Cái Mai vừa nuốt nước bọt ừng ực vừa ước:
    - Lúc ấy tớ sẽ hái đầy một thúng. Tớ sẽ mua một thùng đường làm sấu dầm, ăn suốt
    tháng cũng không hết!
    - Thế ăn một mình à? Không cho bọn tớ ăn với à?
    - Không cho! Ờ... ờ... ?" Cái Mai nói nửa đùa nửa thật, vẻ rất thích thú.
    - Tớ cũng hái đầy một thúng, hai thúng, ba thúng! ?" Cái Hoa hăm hở nói, mặt đỏ
    bừng- Tớ làm ô mai sấu. Tớ cũng không cho các đằng ấy.
    - Tớ sẽ hái trước các đằng ấy. Đang đêm tớ trở dậy, hái sạch sành sanh. Khi các đằng
    ấy mang thúng ra định hái thì cây đã trụi thùi lụi. Các đằng ấy chỉ biết ôm lấy gốc cây mà khóc hu hu... - Thằng Cường vừa nói vừa làm bộ ôm mặt khóc làm cả bọn cùng cười rộ.
    Thấy các bạn ao ước thế, Phương bực lắm. Phương nói to, át tất cả:
    - Tớ sẽ đóng chặt cửa, không cho đứa nào vào nhà, thế là hết cả sấu dầm với ô mai sấu!
    Một mình tớ sẽ tha hồ hái. Tớ sẽ đứng bên cửa sổ, ăn nhỏ nhẻ từng miếng một cho các đằng ấy đứng dưới tha hồ mà them thẻm thèm them!
    Từ hôm ấy, Phương mong ngày mong đêm. Ước gì một hôm nào đấy, vừa ngủ dậy, Phương đã thấy ngay một cành sấu vươn lên đến ngang bậu cửa. Rồi những chùm quả lủng liểng nhô hẳn vào trong nhà, không cần kê ghế, chỉ kiễng chân lên một tý là có thể hái từng chùm...
    oOo
    Tất cả những mơ ước của cô bé, cây sấu biết hết. Nó cười thầm làm rung rinh những vòm lá. Cây sấu tự nhủ: ?oĐược, mình sẽ lớn thật nhanh để xem những gì sẽ xảy ra...?
    Một năm.
    Rồi hai năm trôi qua...
    Cây sấu đã lớn thêm nhiều. Những cành cao nhất của nó đã ngang tầm cửa sổ nhà Phương. Những con mắt lá nhìn qua cửa sổ thăm dò và những nụ hoa đầu tiên rụt rè xuất hiện.
    Năm ấy mất mùa sấu. Đang kì hoa sấu nở rộ thì gặp bão. Suốt đêm mưa gió gào thét. Cây sấu vật vã chống cự với gió mạnh. Sáng ra, đầy sân trắng hoa sấu và những chiếc lá dập nát. Nhưng giữa những vòm lá rậm tít tên cao, sấu vẫn giữ lại được mấy chùm quả nhỏ xíu. Gọi là một ít trái đầu mùa cho cô bé khỏi tủi thân. Cây sấu nghĩ bụng: ?oCó vài chùm quả thế này thì nhất định cô bé càng phải giấu kín lắm đây. Có lẽ cô ta sẽ để trong lẵng, mỗi ngày chỉ nhón một hai quả ăn dần?.
    oOo
    Ngủ dậy, vừa đẩy nhẹ cánh cửa sổ, Phương đã sửng sốt reo lên khe khẽ:
    - Ôi! Mấy chùm sấu chín nhanh quá! Hôm qua còn ưng ửng mà hôm nay đã chín vàng
    thế này!
    Em vội mở toang cửa gọi thật to:
    - Mai ơi! Hoa ơi! Cường ơi! Đến đây mà xem sấu chín. Mau lên!
    Tiếng chân chạy rầm rập trên cầu thang và một bầy trẻ ùa vào phòng, tất cả đến bên song cửa sổ, đua nhau vươn tay về phía cây sấu. Phương lấy chiếc gậy nhỏ có móc sắt níu lại gần cho Mai và Hoa vươn tay hái. Từng quả sấu tròn căng màu vàng tươi, vỏ hơi nham nhám được đặt cẩn thận trong chiếc lẵng mây xinh xẻo.
    Phương chọn những quả to nhất để vào chiếc lẵng con. Vừa chọn, em vừa tươi cười nói:
    - Để phần cho bạn Cường và các bạn khác vắng nhà một ít, còn đâu, chúng mình liên
    hoan...
    Vừa ?oăn dè? từng miếng sấu chín, các bạn vừa vui vẻ kể lại câu chuyện ngày trước. Tất cả đều tự cười mình hồi ấy thật là ?otrẻ con?
    .
    Cành sấu bên ngoài cửa sổ khẽ đung đưa, như có điều gì thích thú. Đúng như thế. Cây sấu bị bất ngờ. Từ nãy nó cứ chờ đợi một câu chuyện khác kia! Câu chuyện mà nó thầm đoán từ hai năm trước. Thật không ngờ... Nó chợt nhận ra điều này: trong lúc nó cao lớn thêm thì cô bé cũng đã lớn lên theo.
  5. honghoavi

    honghoavi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2004
    Bài viết:
    1.412
    Đã được thích:
    0
    ặ sao bỏĂn không post tiỏp nhỏằ?!
    Tôi 'ang mong tỏằông ngày 'ỏƠy....
    honghoavi
  6. nhutran

    nhutran Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    777
    Đã được thích:
    0
    Hoavi đợi tí nhé. Tr đang lang thang ở Đà Nẵng - Huế, nhờ cậu em ở nhà post giùm mà chẳng thấy tăm hơi đâu hết. Mai Tr lên tàu về rùi, sẽ tranh thủ post lên. Rất vui khi có hoavi theo dõi.
    KỶ niệm ấu thơ của Tr đầy ăm ắp theo từng trang sách này đấy...
  7. haynoivecuocdoi

    haynoivecuocdoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/01/2003
    Bài viết:
    2.000
    Đã được thích:
    0
    QUÀ SINH NHẬT
    Nhân kỷ niệm ngày sinh nhật năm nay của tôi, bạn bè đến chơi vui vẻ quá. Suốt cả buổi sáng, nhà tôi tấp nập kẻ ra người vào, tiếng cười nói ríu ra ríu rít không ngớt. Hai chiếc bình cắm đầy hoa thế mà các bạn còn mang đến mấy bó nữa. Hoa hồng bạch, hoa hồng nhung, hoa cẩm chướng, hoa mặt trời, lại có cả những bông hoa cỏ nhỏ xíu màu tím nhạt mà tôi rất thích nữa. Các bạn tôi ngồi chật nhà, bao nhiêu ghế mượn thêm của cô Ba nhà bên cũng vẫn không đủ, có chỗ hai bạn phải ngồi chung một ghế. Chật chội nhưng mà vui. Chúng tôi ngồi sát bên nhau, bá vai, nắm tay nhau hát những bài hát yêu thích của mình. Chưa bao giờ tôi được các bạn chiều như thế. Tôi muốn nghe bài hát nào là các bạn sẵn sàng hát cho tôi nghe bài ấy. Các bạn đến chơi là quý lắm rồi. Thế mà nhiều bạn còn mang cả quà đến tặng tôi nữa. Tôi nhận được nhiều quà: nào cặp tóc (loại cặp tóc đặc biệt, màu hồng ngọc lóng lánh không biết bạn tôi tìm mua ở đâu, chắc là phải khó khăn lắm mới có được), nào sổ, nào khăn mùi soa? bao nhiêu thứ bày la liệt trên bàn.
    Vui thì vui thật, nhưng tôi vẫn cứ bồn chồn không yên. Không hiểu sao, cái Trinh, đứa bạn thân nhất của tôi giờ này mà vẫn không đến. Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ trưa, tôi nóng ruột quá. Chẳng lẽ nó lại quên ngày vui của tôi? Không, con bé vốn chu đáo lắm kia mà! Có bao giờ nó vô tâm như thế đâu? Bạn bè đã bắt đầu ra về lác đác, tôi càng bồn chồn. Tôi không trách Trinh nữa mà bắt đầu lo. Hay là ? Trinh đã gặp tai nạn gì giữa đường chăng?
    Tôi đang đăm chiêu nghĩ ngợi, chợt cái Thanh reo lên:
    - Kia rồi! Cái Trinh kia rồi!
    Tôi quay phắt ra phía cửa, nhìn thấy Trinh đang tươi cười đi vào sân. Tôi ùa chạy ra, xô đổ cả ghế. Thấy Trinh bình thường, tự nhiên tôi lại thấy tủi thân và giận Trinh. Tôi trách:
    - Sao bây giờ mới đến? Tưởng quên người ta rồi? ghét!
    Trinh vẫn cười lỏn lẻn, đầu hơi nghiêng nghiêng trông thật hiền lành. Nhìn nét cười ấy, không thể nào mà giận cho được. Tôi phát vào lưng Trinh một cái rõ đau, rồi hỏi:
    - Xe đâu không dắt vào, lại để ngoài cổng à?
    Trinh vẫn cười không ra tiếng, lắc lắc đầu hắt lọn tóc nặng ra sau, nói nhỏ như
    người có lỗi:
    - Xe sáng nay anh Toàn đi từ sớm.
    - Thế đi bộ xuống đây à?
    Trinh không trả lời, chỉ mỉm cười gật đầu.
    Tôi giận mình quá. thế mà cứ trách Trinh mãi. Đi bộ thảo nào bây giờ mới đến. Nhà Trinh ở mãi trên Quảng Bá, gần bể bơi, xuống đây cũng phải năm, sáu cây số chứ có gần gặn gì!
    Tôi kéo Trinh vào ngồi giữa bạn bè. Trinh mở chiếc lẵng mây nhỏ, thận trọng lấy ra mấy bông hồng vàng. Tất cả đều sửng sốt reo lên, Không chỉ mình tôi mà rất nhiều bạn lần đầu tiên được trông thấy hoa hồng vàng, mặc dù đã nghe nói đến từ lâu và đã thầm yêu thích từ lâu. Cái Thanh vội cầm lấy chiếc cốc chạy đi múc nước. Mấy bạn khác cũng xúm lại trầm trồ nhìn ngắm mấy bông hồng. Trinh lại khẽ nâng lên một cành ổi, còn nguyên cả lá và lúc lỉu đến năm, sáu quả tròn to,láng bóng. Lại những tiếng xuýt xoa, bàn tán. Trinh cười, quay sang tôi:
    - Trang có nhớ chùm ổi này không? Không à? Quả của cây ổi găng góc ao đấy thôi!
    Tôi ?oà? lên một tiếng, mí mắt bỗng nong nóng và sống mũi cay xộc. Tôi nhớ ra rồi. Lâu lắm, từ mấy tháng trước, lúc ổi đang ra hoa, tôi có lên nhà Trinh chơi. Trinh dẫn tôi vào vườn, đến góc bờ ao, Trinh nói nhỏ, vẻ rất bí mật:
    - Trang! Trang! Lại đây tớ cho xem cái này, hay lắm!
    Trinh lom khom, luồn qua những cành ổi la đà gần sát mặt đất, rẽ lối cho tôi luồn theo. Đến góc ao, Trinh vít một cành hoa trắng muốt. Trinh thì thào:
    - Cậu xem, thích không? Cả một chùm mọc sát nhau nhé! Cây ổi này là giống ổi găng, ngon nhất vườn đấy. Quả to, cùi dày, ăn giòn và thơm chẳng kém gì lê. Tớ phát hiện ra chùm hoa này, tuyệt không? Một, hai, ba, ?, sáu bảy, tám? phải hơn chục hoa là ít. Mà lại nở chụm vào một đầu cành mới thích chứ!
    Trinh cười tươi quá. Cứ nhìn nét cười ấy cũng đủ rõ Trinh vui đến thế nào. Thấy tôi chăm chú nhìn chùm hoa ổi, Trinh nói tiếp:
    - Tớ đang có một ?oâm mưu? này, Trang ạ. Rất thú vị nhé!
    Tôi gặng hỏi mãi, Trinh cũng không chịu nói, Trinh bảo sớm muộn rồi thế nào tôi cũng biết, Trinh chưa muốn nói bây giờ vì muốn dành cho tôi một sự bất ngờ. Vừa nói, Trinh vừa khẽ uốn cong cành ổi lại, cho cành đó ken vào giữa những cành khác. Trinh làm khẽ khàng, nương nhẹ để khỏi động vào những cánh hoa. Tôi đoán là Trinh muốn giấu chùm hoa đó vào một chỗ khuất nẻo, ít người trông thấy?
    Và bây giờ thì chùm ổi đã chín vàng trên hai bàn tay tôi. Nâng chùm ổi trên tay, giọng tôi run run:
    - Cái ?oâm mưu? Trinh nói dạo ấy là chuyện này đây phải không? Trinh bảo muốn
    dành cho mình một sự bất ngờ, chính là chuyện này đây phải không?
    Trinh vẫn lặng lẽ cười, chỉ gật đầu, không nói.
    Cảm ơn Trinh quá. Món quà ngày sinh nhật Trinh mang đến cho mình mới quýgiá
    làm sao! Nó không phải là món quà mua vội vàng trên vỉa hè, trong cửa hiệu, chỉ cốt bỏ tiền ra là mua được, là nó là cả một tấm lòng trân trọng của Trinh, Trinh đã ấp ủ, nâng niu, hằng nghĩ biết bao ngày nay. Trinh đã chăm sóc chùm ổi ấy, để mắt tới nó, từ khi nó mới chỉ là những chiếc nụ nhỏ xíu, rồi nở hoa, rồi kết quả, Trinh đã mong ngày mong đêm, tìm mọi cách giữ cho chùm quả ấy còn nguyên vẹn để hôm nay có được chùm quả vàng tươi thơm mát này?
    Tôi nắm chặt tay Trinh, nước mắt rưng rưng. Trinh vẫn chỉ nhìn tôi, cười không
    thành tiếng, đầu nghiêng nghiêng đáng yêu quá.
    VẬT KỶ NIỆM CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN
    Bạn tôi có một chiếc ?ođàn chuông? xinh xắn. Đó là một chếc hộp nhỏ, nhỉnh hơn chiếc đồng hồ để bàn một tí, bên trong có một bộ phận phát ra âm thanh. Mỗi lần lên dây cót, những tiếng thánh thót như tiếng dương cầm lại vẳng ra, dìu dặt, ngân nga, tiếng rất thanh và dịu, càng nghe càng thấy mê. Mỗi lần đến chơi nhà bạn, bao giờ tôi cũng đòi được nghe tiếng đàn chuông. Không phải tôi chỉ nghe một lần mà nghe hết lần này sang lần khác. Biết tính tôi như thế nên về sau, mỗi khi thấy tôi đến chơi, không cần chờ tôi hỏi, bạn tôi cũng đã ý tứ, lẳng lặng đến bên hộp đàn, vặn dây cót và tiếng nhạc lại chậm chạp ngân nga như chào đón tôi. Mà không phải chỉ mình tôi mê như thế. Các bạn tôi, nhiều đứa cũng say tiếng đàn ấy như tôi. Thỉnh thoảng cả bọn lại rủ nhau cùng đến nghe tiếng đàn chuông. Thật ra, tiếng đàn rất đơn giản, chỉ có mỗi một giai điệu lăp đi lặp lại, ấy thế mà chúng tôi nghe mãi cũng không chán. Có lẽ chúng tôi thích thú vì những âm thanh đơn giản ấy. Nó có một cái gì thật trong trẻo, thật ngây thơ, dễ thương. Nhất là những đêm trăng sáng thì phải nói là tuyệt diệu. Chúng tôi tắt đèn, cùng kéo nhau ra đứng ngoài ban công, lắng nghe tiếng đàn chuông. Cây hoàng lan tỏa hương thơm ngọt ngào và hắt bóng lúc đậm lúc nhạt xuống chúng tôi. Gió mát quá và chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không dám động mạnh, lắng nghe tíêng đàn thánh thót. Không biết các bạn tôi lúc ấy nghĩ gì, còn tôi, tôi hình dung ra rất rõ, trên bãi cỏ trong khu vườn yên tĩnh loang loáng ánh trăng kia, trong tiếng đàn dìu dặt, những loài côn trùng nhỏ bé đang kéo nhau đi dự hội. Nếu chịu khó chờ lâu chút nữa, vào lúc trăng lên đúng đỉnh đầu, khi mọi vật đã ngủ lặng, thế nào cũng trông thấy cô Tấm trong chiếc áo ba màu: màu xanh, màu hoa đào, màu hoàng yến, thắt một chiếc yếm màu hoa hiên, mặc chiếc quần nhiễu điều, thắt lưng hoa đào, đi đôi giày văn hài trong ngày hội.
    Những kỷ niệm thời thơ ấu của bọn tôi gắn rất chặt với chiếc đàn chuông. Hoàng Lan, bạn tôi, cô bé có chiếc đàn chuông ấy được gọi một cách nghịch ngợm nhưng thân thiết là ?oLan đàn chuông? để khỏi lẫn với mấy bạn Lan khác. Sau này, khi đã xa nhau, mỗi người đi một ngả, nhưng chúng tôi không sao quên được những buổi tối rất đẹp ấy. Mỗi lần gặp tôi, Lan vẫn nhắc lại kỷ niệm cũ và kể chuyện thỉnh thoảng nhận được thư của bạn bè, ai cũng nhắc đến chiếc đàn chuông và ?ohỏi thăm? tới người bạn của thời thơ ấu ấy. Quả thật, đó đúng là một người bạn thân thiết đã góp phần không nhỏ vào sự gắn bó của cả bọn bạn bè chúng tôi.
    Cho đến bây giò, tuy đã lớn tuổi, tôi vẫn rất mê tiếng đàn chuông. Và cũng như ngày xưa, nhiều lần, không chờ tôi hỏi, vừa thấy tôi đến là Lan đã kín đáo mở đàn chuông cho tôi nghe. Tôi xúc động nghe lại tiếng đàn trong trẻo của tuổi thơ. Và bây giờ, nghe tiếng đàn, tôi không chỉ hình dung ra những đêm rười rượi ánh trăng, cô Tấm , chàng Thạch Sanh? mà còn thấy lại tất cả bạn bè mình, từng khuôn mặt, từng tiếng cười, những chuyện giận dỗi vô cớ, những kỷ niệm vui buồn ngày nhỏ?
    Mới đây, nhân một ngày đáng nhớ của đời tôi, Lan đem đến tặng tôi một vật kỷ niệm nhỏ, Lan bọc rất cẩn thận. Mở ra, tôi rất xúc động vì đó chính là chiếc đàn chuông. Tôi vui sướng quá, coi đó là món quà quý giá nhất mà tôi đã nhận được nhân ngày vui ấy. Tôi nâng hộp đàn trong tay, nhủ thầm sẽ giữ mãi suốt đời.
    Nhưng rồi ngẫm nghĩ lại, tôi mang hộp đàn chuông đến nhà Lan. Tôi rất cảm ơn Lan, nhưng xin gửi lại, không muốn nhận. Đó không còn là chiếc đàn chuông bình thường nữa mà đã trở thành vật kỷ niệm chung của các bạn bè tôi. Tôi không muốn vật kỷ niệm vô giá ấy trở thành của quý của riêng mình. Tôi muốn cứ để ở nhà Lan, để nó mãi mãi vẫn là vật kỷ niệm của tất cả bạn bè. Để suốt đời, chúng tôi vẫn thầm gọi Lan bằng cái tên ngộ nghĩnh nhưng thân thiết: ?oLan đàn chuông? và để cho mỗi khi có dịp gặp mặt, chúng tôi lại kéo nhau đến đúng ngôi nhà ấy, đứng dựa vào đúng chiếc ban công ấy, dưới bóng cây hoàng lan ấy mà cùng nghe tiếng đàn chuông.
  8. haynoivecuocdoi

    haynoivecuocdoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/01/2003
    Bài viết:
    2.000
    Đã được thích:
    0

    Lời người post: (nhutran)
    Lịch ?oBốn mùa thay lá? của Hà Nội nằm cả ở đây. Bức tranh phố đẹp đến nao lòng. NHỮNG NGÔI SAO TRONG MƯA xuất bản năm 1988 tại TP Hồ Chí Minh, nhưng không biết tác giả Trần Hoài Dương viết truyện ngắn này năm nào, ở đâu? Nếu đã xa Hà Nội thì nỗi nhớ Hà Nội phố hẳn là sâu lắm.
    LÁ NON
    Trang bị ốm nặng, phải nằm viện gần hai tháng trời. Tiếc nhất là Trang phải nằm lỳ trong một căn buồng kín mít vào giữa mùa cây cối đang rào rào nảy lá non. Tháng hai, tháng ba là mùa rất nhiều cây thay lá, nảy lộc. Đợt rét dài ngày vừa dứt, trong gió lạnh đã thoáng có cái mát mẻ của hơi nước. Gió xuân đấy! Chỉ chờ có thêm những hạt mưa xuân li ti như bụi phấn, như bay như múa xuất hiện nữa là một sớm mai ngủ dậy Trang đã thấy những cây cơm nguội trơ trụi khẳng khiu trước nhà tua tủa cơ man nào là lộc non. Lộc cây cơm nguội trắng ngà, li ti lăn tăn như bèo non. Lộc bàng khi mới nhú màu hung nâu. Chỉ vài ba ngày sau, nó đã chuyển màu xanh nõn, mập mạp chúm chím như những búp hoa. Thoáng nhìn một cây bàng vừa nẩy lộc, cứ ngỡ vừa có một đàn **** xanh ở đâu bay về đậu khắp cành. Chúng có thể sẵn sàng bay tung lên bất cứ lúc nào. Nhưng Trang thích nhất vẫn là những cây long não, thứ cây đẹp cả bốn mùa. Mùa hạ, lá cây xanh đậm, sau những cơn mưa như trút nước, đường phố dát toàn bằng những lá cây long não đã hơi bị dập nát, tỏa hương thơm lừng không gian. Mùa thu, xen kẽ giữa các nhánh cành là những chiếc lá đỏ thắm, lủng liểng đung đưa như những trái hồng chín mọng, như những chiếc đèn ***g trong đêm hội hoa đăng. Mùa đông rét buốt nhưng cây vẫn không trụi lá. Dọc phố, những hàng cây bè bạn đã trơ cành, riêng cây long não vẫn rực rỡ hồng tươi dưới một bầu trời phẳng lì mây xám, không một chút ánh nắng. Hình như tất cả các sắc màu rực rỡ bốn phương tích tụ lại trong vòm cây long não. Rồi đến tháng giêng hai, khi mưa xuân rỉ rả, thấm đẫm lá cành, khắp thân cây long não đen thẫm lại. Vỏ cây long não vốn dày, lại nứt nẻ thành nhiều đường rãnh như khoác một tấm nhung kẻ nên giữ được độ ẩm lâu, các loài rêu cỏ tha hồ sống gửi. Vì thế, thân long não thường bám dày những đám rêu cỏ sùm sòa. Trong lúc những chiếc lá già vẫn còn bám trên cây, những mầm lá non và nụ hoa đã âm thầm chuẩn bị ra đời. Những kẽ lá cương dần và nhu nhú chiếc nanh mầm xanh sáng. Nụ hoa nở cùng lá non. Lá non được bọc rất cẩn thận trong một lớp vỏ mỏng tựa những chiếc búp đa nhỏ xíu. Lá non và nụ cứ lớn dần lên. Cho đến một hôm chợt có gió nồm ào về, đường phố rụng tơi bời những chiếc lá vàng lá đỏ. Cành long não khẽ rùng mình, những chiềc lá già rụng xuống mà như bay lượn, để lại một vòm xanh tươi mới, lá non xanh mướt, sáng cả trời đất.
    Trang nhớ lại, có một đêm, cũng vào dịp này năm ngoái, Trang và các bạn đi họp Đội về. Trời lất phất mưa bụi, cả bọn kéo nhau đi trên đường phố khuya. Phố vắng, chỉ vang lên tiếng cười giòn tan của bọn Trang. Mưa bụi thích quá, đi mãi mà không ướt áo. Chỉ thấy má và tay ướt lạnh, đầu tóc, vai áo đứa nào cũng nhấp nhánh những giọt nước nhỏ li ti, luôn đổi màu dưới ánh điện khi mờ khi tỏ vì những vòm cây đong đưa. Chợt tất cả cùng sửng sốt vì một mùi hương bạc hà thơm lừng ở đâu đưa lại. Hương lúc thoảng lúc nồng, lúc gần, lúc xa. Hương cũng như biết chơi đi trốn đi tìm, lúc ẩn lúc hiện lạ quá. Thì ra, phía trước mặt là cả một hàng cây long não. Dưới ánh điện, những cụm lá tươi non càng sáng xanh lên, một thứ màu xanh nõn như cây tự phát sáng. Một cơn gió thoảng qua, cả bọn cùng rú lên vì những giọt nước mát lạnh lộp độp rơi xuống cùng với những chiếc búp bao ngoài lá non nhỏ xíu thơm ngát. Mặt đất trắng xoá những chiếc vỏ búp đẹp đến nỗi tất cả không ai dám bước lên.Trang cùng các bạn ngửa cổ ngước nhìn, háo hức uống từng ngụm mùi hương, từng ngụm màu lá mướt mát. Không ai nói nhưng hầu như cả bọn cùng ao ước được cầm trên tay một cành lá tuyệt đẹp như thế mà đi suốt đêm dưới mưa xuân, như ngày Tết đi hái lộc. Tiếng nói cười vẫn ríu ran. Bọn Trang vừa đi vừa ngửng lên nhìn những cành long não thân xù xì cằn cỗi mà vòm lá lại mơn mởn tươi non. Mấy lần Trang suýt vấp ngã vì các bạn cứ lôi đi mà Trang thì mải ngoái lại nhìn hàng cây. Cái Hiền nói đùa:
    - Thôi, chúng mình về đi. Để một mình cái Trang ở lại mà ngắm lá non! Nhà
    thực vật học tương lai mà!
    Trang chẳng giận gì cái Hiền. Nó nói vậy nhưng chẳng có ác ý gì đâu. Chính nó lại là đứa hiểu Trang nhiều nhất. Mà giận nó sao được nhỉ? Nó nói đúng đấy. Đúng là Trang vẫn từng ao ước sau này được vào học trường Đại học Tổng hợp, khoa sinh vật. Trang sẽ đi sâu nghiên cứu về đời sống cây cỏ. Trong những quyển sách của mình, Trang ép được không biết bao nhiêu hoa, lá. Có những thứ hoa, thứ lá Trang nhờ bố và các bác các chú lấy ở mãi đỉnh núi Phăng-xi-păng cao nhất nước ?" Vì bố của Trang là một cán bộ địa chất, được đi nhiều nơi. Ai cũng bảo Trang giống tính bố, biết yêu thiên nhiên.
    Thế mà giữa mùa lá non này, Trang lại phải nằm lì trong bệnh viện. Mấy hôm nay Trang đã bắt đầu đi lại được. Việc đầu tiên là Trang tới ngay bên cửa sổ, nhìn xuống sân. Mấy cây sấu vẫn không có gì thay đổi. lá sấu vẫn dày sít và xanh đen. Cây sấu không thay lá vào mùa xuân. Cây hoàng lan cũng vậy. Lá vẫn xanh, những chiếc cành mảnh dẻ đung đưa. Thấy rõ nhất vẻ mùa xuân là ở đám cỏ trong vườn. Giữa đám cỏ già xơ xác tàn lụi từ độ cuối thu đã bắt đầu phun lên những mầm xanh mập mạp. Cỏ gà lăn phăn, cỏ ống nhọn hoắt, cỏ chỉ mềm mại? Mưa rắc nhẹ những hạt nước lóng lánh rơi trên cỏ làm cho màu xanh mờ hơi sương. Ai đó vừa bước đi trong vườn. để lại những dấu chân xanh rờn màu mạ non. Tiếng chim tìm vịt ?ohuýt? huýt? huýt? huýt?? nhặt khoan tha thiết. Thỉnh thoảng, phía bên kia khu nhà gác cao vọng sang tiếng còi ô tô, tiếng xe máy và tiếng guốc khua giòn trên nền gạch. Bên đó là phố phường đông đúc, là những hàng cây đang thay lá? Trang nhớ nhà, nhớ tiếng động rộn rã của phố xá, nhớ bọn bạn cùng lớp quá. Không biết hôm nào mới lại được trở về với chúng nó?
    - Trang!
    Trang giật bắn người, quay lại. Cái Hiền đang cười toe toét chạy tới. Mẹ Trang
    xách chiếc làn đi phía sau. Hiền nắm tay Trang giật lia lịa. Nó tíu tít kể hết chuyện này sang chuyện khác, không thứ tự mạch lạc gì cả. Viết tập làm văn như thế thì chỉ xơi ?ongỗng?! Đang chuyện sức khoẻ lại nhảy sang chuyện họp Đội, rồi chuyện con Mai dạo này rất điệu, tóc cắt ngắn chớm tai lại còn cặp tóc. Chiếc cặp chỉ gài hờ trên một nạm tóc phía thái dương?
    Trang vui sướng nghe Hiền kể chuyện. Nó cứ kể lan man thế nhưng Trang vẫn không thấy chán. Trang vẫn có thể hiểu được hết những gì Hiền nói, và bao trùm lên tất cả, Trang hiểu được rằng ngoài kia bạn bè đang rất trông mong mình mau chóng trở về, ai cũng yêu mình, ai cũng sẵn sang chờ đón mình.
    Hiền lôi tay Trang chạy trong hành lang. Trang phải ?oxuỵt?, đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, Hiền mới sực nhớ đang ở trong bệnh viện. Nó bụm miệng, len lén nhìn cô y tá, mặt đỏ bừng. Nó ghé sát tay Trang, thì thào:
    - Xuống vườn đi! Có món quà chúng nó gửi cho ?ocậu?!
    - Cái gì thế?
    - Bí mật! Bí mật!
    Hai đứa rón rén bước xuống cầu thang. Trống ngực Trang rộn lên. Trang đoán có
    thể các bạn đang chờ dưới đó cũng nên! Nhìn quanh, không có ai. Sân yên tĩnh lắm. Nghe rõ cả tiếng đôi chim sâu chuyền trên cành hoàng lan, đụng vào lá loạt xoạt. Cái Hiền chạy vội ra gốc hoàng lan. Một cành long não ló ra cùng với tiếng cười khúc khích. Trang xuýt xoa:
    - Cành long não đẹp quá! Ở đâu thế Hiền?
    - Cả tổ bọn mình rủ nhau vào thăm ?ocậu?. Đi qua phố Đặng Dung, thấy rặng
    long não đang ra lá non đẹp quá, đứa nào cũng nhắc tới ?ocậu?. Cứ ước giá có một cành đem vào để ?ocậu? ngắm thì tuyệt. Thế rồi ?ocầu được ước thấy?, cái Ly bỗng phát hiện ngang thân cây long não có mấy mấu bị chặt cụt, nảy ra tua tủa mấy cành nhỏ. Nó liền bẻ một cành này. Cả bọn cười nói hớn hở, cầm cành cây đi trên hè phố, cứ như một đám rước đèn vậy, Ai đi qua cũng phải quay lại nhìn bọn mình, mỉm cười.
    - Sao các bạn không vào?
    - Chẳng đứa nào có giấy tờ gì, ai cho vào! May quá, đang chưng hửng đứng
    ngoài cổng thì mẹ ?~cậu? đến. Xin mãi, bác thường trực chỉ cho mình theo vào. Chúng nó bảo gửi mừng cậu cành long não và gói bánh này đây?
    Hiền cười thật tươi. Nó giơ cành long não trùm lên đầu hai đứa. Hai tay nó bỗng lắc mạnh. Cành long não rung lên. Những chiếc lá đỏ lá vàng cùng những vỏ búp rơi lả tả phủ đầy lên đầu lên vai cả hai. Những giọt nước mưa mát lạnh ướt đầm trên mặt, trên tay Trang, chui cả vào cổ vào gáy Trang. Tiếng cười của Hiền trong vắt, giòn tan. Khi nó thôi cười, Trang mở bừng mắt thì đã thấy mình cầm trong tay một cành long não khác hẳn: không còn một chiếc lá già cũ nào mà toàn cành phủ đầy những chiếc lá xanh sáng màu nõn chuối, bóng và trong, ngon lành tưởng có thể ăn được. Lẫn trong lá là những chùm hoa li ti, thơm ngào ngạt. Trang áp mặt vào cành long não, hít một hơi thật dài. Toàn thân Trang tràn ngập một cảm giác lâng lâng dịu mát, tràn trề hương thơm của mùa xuân?
    QUÀ TẶNG CỦA CHIM NON
    Hồi tháng Mười năm ngoái, tôi về nhà cô tôi ở Hà Bắc chơi mấy hôm. Sau nhà cô tôi là một khu vườn rất rộng. Liền đó là một khu rừng thưa suốt ngày xao xác tiếng chim kêu. Tôi muốn được vào rừng chơi quá, nhưng thằng Nam, con cô tôi, luôn tỏ ra bận bịu, nó hứa thế nào cũng có vữa dẫn tôi vào rừng chơi, nhưng lần lữa mãi, tôi đã ở một tuần mà vẫn chưa được bén mảng đến bìa rừng.
    Một hôm tôi tha thẩn ra vườn chơi. Trong vườn yên tĩnh lạ lung. Mấy cây xoan khẳng khiu đeo những chùm quả vàng xuộm khe khẽ đung đưa. Đâu đó có tiếng chim sâu kêu lích tích rất nhỏ nhưng vang xa. Thỉnh thoảng tiếng một cành cây gẫy hoặc một trái cây chín rụng xuống cỏ, tiếng nghe nằng nặng và ấm, mềm. Tôi nhẹ bước trên cỏ, rón rén đi sâu vào trong vườn.
    Đột nhiên, tôi nghe ríu ran tiếng chim. Để ý tìm kiếm, tôi thấy đằng góc vườn, mấy con chim chao lên lượn xuống, cánh xập xoè kêu nháo nhác. Hình như đang có điều gì làm chúng sợ hãi. Tôi thận trọng đến gần, thú thật là trong bụgn cũng hơi lo lo. Biết đâu một con rắn đến phá tổ chim cũng nên! Cách bầy chim dăm bước chân, tôi dừng lại nghe ngóng. Bầy chim thấy tôi thì vụt bay lên đậu trên cành cây, nghiêng nghiêng ngó ngó, càng kêu dữ. Những đôi mắt chim vừa có vẻ giận dữ vừa có vẻ cầu khẩn. Chúng hết nhìn tôi lại nhìn xuống bãi cỏ. Theo hướng chúng nhìn, tôi nhận ra dưới bụi cỏ đang lay động là một chú chim non đang cố rướn mình, cánh vỗ vỗ một cách yếu ớt. Chắc chú ta bị ngã từ trên tổ cao xuống. Đúng thế thật. Khi tôi ngước nhìn lên, một chiếc tổ sơ sài như một túm cỏ khô bị gió đánh xơ xácvẫn còn mắc trên cây. Tôi chạy lại, quỳ thụp xuống bên chú chim non. Bầy chim kêu loạn xạ, bổ nhào xuống, lăn xả vào tôi không một chút sợ hãi. Đó là bố mẹ của chú chim non, chứ không phải là một bầy chim như lúc đầu tôi tưởng. Vì thương con, đôi chim trở nên bạo dạn, quên hết mọi nguy hiểm, lao vào tận tay tôi. Chúng mổ vào đầu tôi, vào tay tôi đau điếng nhưng tôi không giận chúng chút nào. Tôi khẽ khàng nâng chú chim non trong lòng bàn tay trái, còn tay kia khum nhẹ úp lên che chở để đôi chim khỏi mổ nhầm vào con. Tôi bước nhanh ra khỏi vườn. Đôi chim kêu thất thanh, chuyền từ cây này sang cây khác, theo tôi về tận nhà. Vừa thấy cô tôi, tôi đã rối rít khoe:
    - Cô ơi, con chim non! Cháu bắt được con chim non!
    Cô tôi đang múc nước, quay lại nhìn tôi mỉm cười. Nhưng rồi cô nói ngay:
    - Mày bắt chim non làm gì hở cháu? Tội nghiệp chưa kìa! Bố mẹ nó đang nháo
    nhác đến đòi con kia kìa!
    Được thể, đôi chim đậu trên đầu hồi càng làm toáng lên. Chúng kêu nghe đến sốt ruột. Cô tôi lại giục:
    - Thôi thả nó ra cháu ạ. Bắt thế phải tội chết!
    Tôi hơi buồn, không phải vì sợ phải thả con chim ra mà vì cô tôi không hiểu tôi.
    Nào tôi có muốn bắt con chim non làm gì! Nó ngã từ trên cao xuống, một cánh hình như bị gãy nên không cụp lại được., cứ xõa xuống đến tội nghiệp. Mình nó tím ngắt, lơ thơ vài chiếc lông tơ còn ướt. Đôi mép vàng như nghệ chốc chốc lại há ra không hiểu vì đói hay vì đau. Nó thở dồn thở dập, đôi mắt thì lại lờ đờ mệt mỏi. Cứ như thế này chỉ nằm trên cỏ một lúc nữa, không chết lạnh thì cũng bị con rắn con chuột đến tha đi. Đôi chim bố mẹ nháo nhác kêu ồn lên như thế chứ làm thế nào mà dìu được đứa con trở lại tổ nữa? Sẵn có chiếc ***g chim bỏ không của thằng Nam, tôi liền thả chú chim ?ocủa tôi? vào đó. Tôi không quên rút một nắm rơm khô, chọn những sợi thật mềm và nhỏ vò nát cho vào lót để chim nằm. Tôi lại lấy chiếc khăn mặt cũ phủ lên ***g chim cho đỡ gió và để đôi chim bố mẹ khỏi trông thấy. Đôi chim còn quanh quẩn trên đầu hồi mãi, hơn một tiếng sau thì bỏ đi. Tôi đã tưởng chúng quên không nghĩ đến chim non nữa, nhưng chập tối chúng lại trở về, kêu những tiếng buồn rượi. Thương chúng quá, không biết làm cách nào hơn, tôi chỉ biết nhủ thầm: ?oCứ yên chí! Rồi tôi sẽ trả chim non về cho. Để tôi nuôi mấy hôm cho nó cứng cát đã. Tôi chữa cho cánh nó liền lại đã??

  9. Langbiang

    Langbiang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    588
    Đã được thích:
    3
    Một trùng hợp ngẫu nhiên và thú vị nhỉ. Mình đọc những truyện này hồi còn bé tí, đi học cấp 1. Ấn tuợng sâu sắc lắm, vì giọng văn trong trẻo đáng yêu. Bây giờ cũng vậy, mỗi lần đọc lại những truyện này, mình lại nhớ về thời cấp 1 của mình. Mới đó thôi mà đã bao nhiêu năm qua đi rồi...
    Mình đọc được khá nhiều tác phẩm của nhà văn Trần Hoài Dương, trong đó đặc biệt yêu thích tác phẩm "Miền xanh thẳm". Nhà mình có cả 2 tập truyện ấy, nhưng không biết làm thế nào để post lên...
    Bác Trần Hoài Dương ở ngoài đời giản dị và hiền lắm, hiền như những tác phẩm mà bác ấy đã viết ra vậy. Đó là một con người rất dễ mến và đáng quý. Đặc biệt là nghe bác ấy nói chuyện văn thơ lại càng hay. Mình có ấn tượng đặc biệt về những câu chuyện với bác ấy lắm. Và cũng được đọc một vài truyện ngắn ấn tượng từ tủ sách nhà bác ấy...
    Kể cũng lạ, một người đã trải qua bao nhiêu năm cuộc đời, sóng gió thăng trầm đủ cả mà vẫn giữ được một giọng văn trong trẻo để viết cho thiếu nhi thì thật là đáng quý... Đến tận bây giờ vẫn vậy, mỗi lần đọc những truyện ngắn này, mình lại nhớ hồi mình học lớp 4, lớp 5, học những bài tập đọc về cây lá đỏ trong vuờn nhà Loan, em bé và hoa hồng...
    Có rất nhiều thứ thuộc về tâm hồn mà thời gian chẳng bao giờ xoá mờ đi đuợc, nhỉ... Những thứ tinh thần thuộc về một thế giới rất riêng nào đó trogn sâu thẳm trái tim mỗi người...
  10. Fleur-de-Lys

    Fleur-de-Lys Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.307
    Đã được thích:
    2
    Những câu chuyện mang đến cảm giác thật thư thái và xúc động. Không có ai post tiếp sao?

Chia sẻ trang này