1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những người không thích đùa, chỉ thích thật.

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi tantroremax, 07/03/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. HASHALYS

    HASHALYS Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/09/2003
    Bài viết:
    2.964
    Đã được thích:
    0
    Tớ đang muốn "xen" vào cuộc sống của ai đó
  2. hitle12345

    hitle12345 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2007
    Bài viết:
    3.069
    Đã được thích:
    0
    Tớ cũng zậy ! cậu xen đâu cho tớ xen với
  3. dkhoai76

    dkhoai76 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    9.107
    Đã được thích:
    1
    Ờ, má mỳ có xen vào thì cũng ko hề hấn gì, chả mất thêm tí diện tích nào, chỉ tốn đất ttvn thoai
  4. ksktmlt

    ksktmlt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    2.598
    Đã được thích:
    0
  5. ksktmlt

    ksktmlt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    2.598
    Đã được thích:
    0
  6. ksktmlt

    ksktmlt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/08/2006
    Bài viết:
    2.598
    Đã được thích:
    0
  7. hanoi6886

    hanoi6886 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2007
    Bài viết:
    4.932
    Đã được thích:
    0
    Chủ nhật mà vẫn thích ngồi đấy nói thật nhỉ?
    @hít bị khoá nich rồi, spam chóng cả mặt
  8. Baochi8X

    Baochi8X Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/11/2006
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    0
    Các bác đã xem phim "mặt nạ" chưa?
  9. tulipvang

    tulipvang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2007
    Bài viết:
    1.619
    Đã được thích:
    0
    Hôm kia tham gia giao lưu đốt lửa trại, bạn bè kéo vào uống rượu cần rồi nhảy múa hát hò bên ánh lửa, thấy cảm giác lâng lâng, bay bổng, như mình đang bay lên cùng ngọn lửa, tự nhiên lại nhớ đến câu nói của Aki, chết chỉ là bay lên, phải chỉ là bay lên, nhẹ nhàng như thế, vậy mà sao chị lại khóc, sao chị vẫn thấy đau thế này. Chị vẫn biết, rồi sẽ có 1 ngày mọi thứ sẽ trở về với cội nguồn của nó, chỉ có tình yêu là còn mãi. Đáng lẽ chị phải sống thanh thản hơn vì t/y của chị mãi bất tử, nhưng sao chị không thể như thế được. Có phải chị quá yếu đuối ko? Chị cảm thấy xấu hổ khi luôn nói với em rằng chị em mình cùng cố gắng và sẽ vượt qua tất cả, sẽ sống vui vẻ hơn.
    Anh Eo đã nói rằng anh phải mất hơn 2 năm để vượt qua được nỗi đau, còn em, em sợ sẽ phải mất cả đời này để vượt qua. Mỗi khi có điều gì đó xảy ra, em lại không thể kìm nén được. Em đã từng giải thích tại sao em lấy chữ ký là Số 1, chỉ đơn giản vậy thôi. Bởi đối với em, những gì quan trọng nhất đều chỉ có duy nhất 1 mà thôi. Sinh ra, chết đi đều chỉ đến có 1 lần, em chỉ có 1 người bố, 1 người mẹ duy nhất, cũng như vũ trụ bao la chỉ có 1 mặt trăng và 1 mặt trời. Đừng ai nói gì, đừng ai an ủi em nhé. Ai cũng bảo em thông minh và mạnh mẽ, vì thế em có thể tự biết mình phải làm gì để vượt qua chính bản thân. Em chỉ xin một khoảng ở đây để được buồn, được khóc và sống với cảm xúc của mình, điều mà khi đối diện với thực tại em không thể, và cũng không được phép thể hiện. Trước mắt mọi người em mãi là một người có bản lĩnh và thông minh để vượt qua mọi thách thức của cuộc sống.
    Được tulipvang sửa chữa / chuyển vào 14:45 ngày 25/03/2007
  10. okikAAkiko

    okikAAkiko Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/01/2007
    Bài viết:
    2.678
    Đã được thích:
    0
    vì em đã được bay lên như thế, 2 lần rồi chị ạ, cái cảm giác bay lên, nhẹ nhàng lắm ý, không hề đau đớn cứ lên dần, lên dần ... nhưng em lại trở lại ... bởi vì ..
    Lần thứ nhất: em trúng tuyển ĐH, em còn cả 1 khao khát, em muốn biết học ĐH như thế nào, biết bao cố gắng, em mới có được cái tờ giấy nhập học, em còn chưa biết trường ĐHGTVT đẹp như thế nào, rộng như thế nào ... em còn chưa sống hết cái tuổi 18 để thấy cuộc đời lung linh ra sao ... và chị ạ, những ràng buộc, những ham múốn đã kéo em lại, người em hạ thấp dần ... cái hồn và xác không còn là 2 thể phân lập nữa, nó hòa với nhau ... em mở mắt ra ... 1 tuần sau ... sức khỏe hồi lại ... em nở 1 nụ cười hân hoan đón chào cuộc sống. Cuộc sống ý nghĩa biết bao. Và cho đến trước cái lần thứ 2, em hiểu, nghị lực đã nâng đỡ và kéo em về, để em biết, cuộc sống thật tươi đẹp biết bao.
    Lần thứ 2: trên sảnh bệnh viện K, dì nói ngồi chờ dì ở đó, để dì đi chút việc, có gì bât ổn thì nháy máy cho dì, ... cái hàng ghế gỗ kín mít người .. em vẫn đủ nhỏ bé để rơi người về phía sau lưng bệnh nhân ngồi bên cạnh, người lạnh dần đi, chỉ còn là tiềm thức mách bảo ... hãy cố chống đỡ chờ dì quay lại, mọi người đều nhìn em, em cảm thấy thế, nhưng không ai hiểu em đang lạnh dần ... vây quanh em là những người như em, nhưng họ lại không bay lên như em ... suốt 30 phút, em gắng gượng, không đủ sức để lấy điện thoại gọi cho dì, lúc ấy, trong đầu em lại nghĩ, em mới ra trường chị ạ, em cần phải học nữa nè, em cần phải làm những điều em cần làm nữa nè, em chưa được thử sức dù 1 lần ... nhờ nó ... em không bay quá xa cái xác của mình ... 30 phút gắng gượng để cơ thể em ấm dần lên .. và chờ dì quay lại, 2h đồng hồ để chờ những kết quả xét nghiệm ... Dù sao, đến giờ, em vẫn sống nè. Một ngày nào đó, khi không còn những níu kéo, em sẽ bay lên, bay di mãi. Bố chị cũng vậy mà, bố không còn thấy gì phải lưu luyến nữa, bố an tâm về tất cả, nên bố đi đến 1 thế giới khác. Chị hãy bình tâm nhá!! Và dù sau này có ra sao, giống như thằng bạn ở cái avatar của em nó nói, dù em có thế nào, nó sẽ vẫn sống vì trái đất vẫn quay. hãy nén đau thương và đứng lên đi chị!!
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này