1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những người Tuyên Quang đang xa quê, bạn nhớ điều gì nhất???

Chủ đề trong 'Tuyên Quang' bởi cho_xu_beo_mum_mim, 02/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cho_xu_beo_mum_mim

    cho_xu_beo_mum_mim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    778
    Đã được thích:
    0
    Bạn bảo: TQ nhà mày sao mà lắm dốc thế này! Đi xe đạp thở như kéo pháo vào trận địa.
    Phải, dốc ở TQ cũng thường như phố ở Hà Nội, sương ở Đà lạt và biển ở Đà nẵng. Ngày thường, vì dốc nhiều quá nên chẳng mấy khi ta để ý và nhận ra, chỉ cho tới lúc tiết 5 kết thúc, trời nắng chang chang mới nhận ra những con dốc như dựng ngược lên trước mặt, như thể đỉnh dốc là đường chân trời rồi.
    Dọc theo đường đi học thôi, dốc đã trải ra làm nhiều đoạn cao thấp, dài ngắn khác nhau. Dốc uỷ ban ngày xưa ngắn mà cao vời vợi, cảm giác lên tới đỉnh rồi mới nhìn thấy người bên kia dốc đi lên, hơi nguy hiểm đấy... Bù lại, đây được nhiều người nhìn nhận như góc đẹp nhất của thị xã, khi ta nghe được văng vẳng đằng sau tiếng chuông nhà thờ, bóng cây bồ hòn đỉnh dốc, và lâu lắm rồi, hoa tigôn hồng nhạt mọc dọc ven bờ hồ Kho bạc; xa xa là sông Lô, xa nữa là núi Tràng đà và trước mặt là núi Thổ Sơn (dân mình quen gọi là núi Tổ sơn đấy).
    Một con dốc ngày xưa từng là một đoạn đèo (cái ngày phụ huynh chúng mình còn đội mũ rơm đi học và trường Hồng Thái thì nằm ở đồi Sở Giáo dục cũ, chẳng biết bây giờ chỗ đó được dùng làm gì rồi), dân mình vẫn quen gọi là dốc số 2. Chao ôi là nhớ cái cảm giác ngồi trên xe đạp, áo dài bay thẳng cánh mà thả dốc, nó tự do, nó thoải mái và xuống tới chân dốc mới biết cặp sách bị rơi tận đỉnh dốc... Duy chỗ đó, cây bên đường là hàng cây gỗ tếch đứng thẳng như lính canh, làm cho mình mỗi lần đi qua rừng gỗ tếch trên quốc lộ 20 lại nhớ TQ đến quay quắt...
    ... Sắp về đến nhà rồi, chỉ còn con dốc bà Thuận nữa thôi. Dốc nằm bên trong Bệnh viện A, trên đường vào trường Y đấy! Ngày xưa hồi mình còn học cấp I ở trường Trường thành, họ gọi là dốc bà The - nhà bà nằm bên phải dốc. Nhưng rồi bà The chết, nhà thì bán đi, họ liền gọi đấy là dốc bà Thuận - nhà bà Thuận nằm bên trái dốc. Quanh đó có rất nhiều "bà", không hiểu sao họ chỉ dùng tên hai bà để đặt cho con dốc, chỉ biết bà Thuận có tiếng tăm ghê gớm tận Trung môn hay chợ Tam cờ đều biết. Bây giờ dốc không còn cao như ngày xưa nữa, đỉnh dốc được hạ xuống, chân dốc được nâng lên nhiều, trẻ con đi học qua cũng chẳng còn sợ xe bị đứt phanh như mình ngày xưa...
    ....
    Còn nhiều nữa, những con dốc TQ, chở bao nhiêu nhọc nhằn của người dân nơi ấy, chở cả ký ức trĩu nặng kỷ niệm của một con bé hay thả phanh trôi xuống dốc nhưng lúc nào cũng sợ xe đứt phanh... mười mấy năm rồi ấy nhỉ???
  2. Fantombaby_TH2004

    Fantombaby_TH2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2004
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Tuyen Quang van the'' du` co thay doi nhu the'' nao` cay Hoang` Lan ko con` nua nhung xom'' Xuan Hoa` thi` van the'' ko thay doi nam nay TQ ko lut. ko con` nhung ngay` di boi mang nua'' nua~ du` co'' di nhung dau lam` gi` thi` nhung~ nguoi` TQ van nho'' tat ca nhung gi` cua 1 thoi` au'' tho cua dong` song Lo va` cua ki niem
  3. Fantombaby_TH2004

    Fantombaby_TH2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2004
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Tuyen Quang van the'' du` co thay doi nhu the'' nao` cay Hoang` Lan ko con` nua nhung xom'' Xuan Hoa` thi` van the'' ko thay doi nam nay TQ ko lut. ko con` nhung ngay` di boi mang nua'' nua~ du` co'' di nhung dau lam` gi` thi` nhung~ nguoi` TQ van nho'' tat ca nhung gi` cua 1 thoi` au'' tho cua dong` song Lo va` cua ki niem
  4. cho_xu_beo_mum_mim

    cho_xu_beo_mum_mim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    778
    Đã được thích:
    0
    vậy là năm nay quê mình không lũ. Hôm trước đang ở Pleiku nghe Hà giang bị lũ quét, nghĩ chắc thể nào Tuyên quang cũng nước lụt lưng trời, lúa mới cấy phải cấy lại, đi chợ sẽ phải đi đường vòng qua đền cây Xanh...
    Hình như sau khi thuỷ điện Nà hang đi vào hoạt động, lũ lụt ở Tuyên quang chỉ còn là ký ức, đúng không nhỉ?
    Thulam ơi, bây giờ ở Tuyên quang sắp tới mùa hoa sữa rồi, đúng không em?
    à, hồi bé, Fantombaby_TH04 thường đi bơi ở quãng sông nào? Biết đâu đã từng có hôm tắm sông cùng tớ. Nếu có lần nào thấy một đứa con gái đi tắm sông với một con chó Bông không có đuôi, thì đấy chính là tớ đấy!
  5. cho_xu_beo_mum_mim

    cho_xu_beo_mum_mim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    778
    Đã được thích:
    0
    vậy là năm nay quê mình không lũ. Hôm trước đang ở Pleiku nghe Hà giang bị lũ quét, nghĩ chắc thể nào Tuyên quang cũng nước lụt lưng trời, lúa mới cấy phải cấy lại, đi chợ sẽ phải đi đường vòng qua đền cây Xanh...
    Hình như sau khi thuỷ điện Nà hang đi vào hoạt động, lũ lụt ở Tuyên quang chỉ còn là ký ức, đúng không nhỉ?
    Thulam ơi, bây giờ ở Tuyên quang sắp tới mùa hoa sữa rồi, đúng không em?
    à, hồi bé, Fantombaby_TH04 thường đi bơi ở quãng sông nào? Biết đâu đã từng có hôm tắm sông cùng tớ. Nếu có lần nào thấy một đứa con gái đi tắm sông với một con chó Bông không có đuôi, thì đấy chính là tớ đấy!
  6. loveBlueSky

    loveBlueSky Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2004
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0
    Một nỗi nhớ cồn cào da diết...
    Anh biết như vậy là không phải nhưng mà anh là con người và sức chịu đựng cũng có hạn...
    Em biến mất, máy bận, gọi về nhà_ không ai trả lời.... Anh phát điên lên.... có thằng bạn ở Thái Nguyên, nó chỉ đường cho anh lên Tuyên Quang....
    Anh không biết nhà em ở chỗ nào, chỉ biết ở thị trấn Sơn Dương.... Cả buổi chiều anh lững thững đi bộ chỉ mong mình vô tình gặp nhau... Thế là đủ, là đủ....
    Chiều hôm ấy lạnh, anh chưa bao giờ quan sát cuộc sống của mọi người, nhưng hôm đó.... Anh ngồi ở bãi trống gần cầu Sắt xem mọi người qua lại, ai cũng bận bịu... Bọn trẻ con đá bóng ( môn mà anh mê nhất), chúng đốt lửa trong một cái ống bơ, quay tít... than bắn ra... mấy bé gái thì lùi mía, ngô ở ven bờ sông... gió thổi lành lạnh...
    Cả buối tối anh đi dọc con đường đầy những cây xà cừ cổ thụ, các đôi trai gái đi bên nhau trên cầu... ghen tị nhưng chợt mỉm cười bởi vì em là thế, gặp những người hạnh phúc em luôn mỉm cười... Lạnh thật, sương núi làm ướt tóc anh... ngồi sưởi lửa bên mấy quán ngô nướng mà anh không dám hỏi thăm... cô gái bán ngô ở gần nhà văn hoá hỏi anh rằng anh không phải người ở đây phải không? Anh cười, không, nhà tôi ở đây đấy chứ nhưng tôi xa nhà lâu nhày nên cô không quen đó thôi....
    Lần đầu tiên anh nói yêu em cũng vào mùa đông, em không đeo tất, ngồi co ro... anh đã cố nắm lấy bàn chân lạnh của em để sưởi ấm... Em giật mình, ngồi lùi ra xa, ngơ ngác...ôi nhóc ơi... Sao em không lớn hơn nhỉ?
    Cái cảm giác một mình ở nơi đây... nhớ đến, có cái gì thắt lại trong trái tim anh... Lạnh quá.
  7. loveBlueSky

    loveBlueSky Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2004
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0
    Một nỗi nhớ cồn cào da diết...
    Anh biết như vậy là không phải nhưng mà anh là con người và sức chịu đựng cũng có hạn...
    Em biến mất, máy bận, gọi về nhà_ không ai trả lời.... Anh phát điên lên.... có thằng bạn ở Thái Nguyên, nó chỉ đường cho anh lên Tuyên Quang....
    Anh không biết nhà em ở chỗ nào, chỉ biết ở thị trấn Sơn Dương.... Cả buổi chiều anh lững thững đi bộ chỉ mong mình vô tình gặp nhau... Thế là đủ, là đủ....
    Chiều hôm ấy lạnh, anh chưa bao giờ quan sát cuộc sống của mọi người, nhưng hôm đó.... Anh ngồi ở bãi trống gần cầu Sắt xem mọi người qua lại, ai cũng bận bịu... Bọn trẻ con đá bóng ( môn mà anh mê nhất), chúng đốt lửa trong một cái ống bơ, quay tít... than bắn ra... mấy bé gái thì lùi mía, ngô ở ven bờ sông... gió thổi lành lạnh...
    Cả buối tối anh đi dọc con đường đầy những cây xà cừ cổ thụ, các đôi trai gái đi bên nhau trên cầu... ghen tị nhưng chợt mỉm cười bởi vì em là thế, gặp những người hạnh phúc em luôn mỉm cười... Lạnh thật, sương núi làm ướt tóc anh... ngồi sưởi lửa bên mấy quán ngô nướng mà anh không dám hỏi thăm... cô gái bán ngô ở gần nhà văn hoá hỏi anh rằng anh không phải người ở đây phải không? Anh cười, không, nhà tôi ở đây đấy chứ nhưng tôi xa nhà lâu nhày nên cô không quen đó thôi....
    Lần đầu tiên anh nói yêu em cũng vào mùa đông, em không đeo tất, ngồi co ro... anh đã cố nắm lấy bàn chân lạnh của em để sưởi ấm... Em giật mình, ngồi lùi ra xa, ngơ ngác...ôi nhóc ơi... Sao em không lớn hơn nhỉ?
    Cái cảm giác một mình ở nơi đây... nhớ đến, có cái gì thắt lại trong trái tim anh... Lạnh quá.
  8. longcc8

    longcc8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2003
    Bài viết:
    134
    Đã được thích:
    0
    đã hơn 5 năm nay minh xa TQ ?không biết mình con nhớ nhưng gì ?minh rất nhớ quê Tq và luôn mong co ngay trơ về mong được gặp lai bạn bè?muốn cùng các bạn xây dựng TQ ngày 1 tiến bộ, minh cũng hi vọng qua đây co thể lam quen với nhiều ban có cùng trí hướng ,để chúng ta cùng xích lại gần nhau hơn,
  9. longcc8

    longcc8 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2003
    Bài viết:
    134
    Đã được thích:
    0
    đã hơn 5 năm nay minh xa TQ ?không biết mình con nhớ nhưng gì ?minh rất nhớ quê Tq và luôn mong co ngay trơ về mong được gặp lai bạn bè?muốn cùng các bạn xây dựng TQ ngày 1 tiến bộ, minh cũng hi vọng qua đây co thể lam quen với nhiều ban có cùng trí hướng ,để chúng ta cùng xích lại gần nhau hơn,
  10. cho_xu_beo_mum_mim

    cho_xu_beo_mum_mim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    778
    Đã được thích:
    0
    Ngày...
    Thế mà đã 10 năm rồi đấy, hôm nay mình trở lại đây, lang thang dọc bờ sông một mình, chợt nhớ đến L. và H., khi vừa dừng chân như chợt vấp nhẹ vào kỷ niệm...
    Trong ba đứa mình, thật buồn cười, rốt cuộc thì chẳng đứa nào trở thành Kiến trúc sư như cái buổi chiều ôm giấy ra ngồi vẽ cầu Nông tiến và mơ mộng. Ngày ấy thì mình biết tại sao L. lại muốn thi Kiến trúc... lý do gần giống mình, và rồi nguyên cớ của cái lý do rất cảm tính ấy cũng chẳng đi đến đâu, L. nhỉ? còn H. thì lý do là vì chẳng biết học trường gì khác nếu cả mình và L. đều học Kiến trúc. Bây giờ thì sao rồi? H. viết phần mềm, L. quản lý nhân sự, mình làm đối ngoại... Nhưng mình vẫn nhớ như in những buổi chiều ba đứa đi vẽ cùng nhau và xây giấc mơ thành Kiến trúc sư, đúng là giấc mơ đẹp khi nó chưa kịp thành hiện thực.
    L, ơi, cái làng chài nép dưới chân cầu vẫn còn đấy. Người ta vẫn sống lênh đênh trên mặt nước, ăn ngủ học hành và cả yêu đương giữa cái chòng chành mà tụi mình chẳng bao giờ chịu nổi quá 15 phút. Thị xã thay đổi nhiều lắm rồi, sự đầy đủ trông thấy rõ qua những dãy phố khang trang và những xóm làng trù phú... vậy mà làng chài vẫn vậy, cư dân ở đó vẫn "không thước đất cắm dùi" theo đúng nghĩa của câu nói và lũ trẻ con ở đó thì bơi lội như cá từ khi lẫm chẫm biết đi. Tụi học sinh cấp III cũng vẫn hay ra cây Đa phía bên trên làng chài để chụp ảnh trước lúc tốt nghiệp để mỗi đứa đi mỗi ngả
    ... chợt thấy hình như, mình có những lúc quá vô tình trước mảnh đất này, vô tình với cả những rung động thẳm sâu của tâm hồn mình... 15 năm nữa, khi minh 40 tuổi, và xa Tuyên quang được hơn hai chục năm, chẳng biết mình còn nguyên nhạy cảm để nhận ra sự vô tình ấy như chiều nay không nhỉ?... có lẽ tại cuộc sống đòi mình bận rộn quá... sông Lô ơi...

Chia sẻ trang này