1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những người xa quê hương để học.Bây giờ mang gì về cho quê hương

Chủ đề trong 'Quảng Trị' bởi duongvanhoai, 22/03/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. duongvanhoai

    duongvanhoai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2004
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Những người xa quê hương để học.Bây giờ mang gì về cho quê hương

    Quãng trị yêu thương!
    mình đã vào Huế học ba năm rồi bây giờ muốn trở lại quê hương để giúp cho QT mình ngày một đi lên . Mình nghỉ một ngày nào đó mình sẽ mang lại cho quê hương mình những thành công mà mình học được



    msn hoài
  2. hoasosac

    hoasosac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2003
    Bài viết:
    3.002
    Đã được thích:
    0
    Cụng một phát .Lâu rồi Box Quảng Trị mới xuất hiện một người "yêu quê hương yêu đất nước " như chú .Trông giống mình ngày trước quá hí hí
    ----------***----------
    9399http://www3.ttvnol.com/quangtri.ttvn
  3. duongvanhoai

    duongvanhoai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2004
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Cụng một phát .Lâu rồi Box Quảng Trị mới xuất hiện một người "yêu quê hương yêu đất nước " như chú .Trông giống mình ngày trước quá hí hí(.copy)
    tưởng chi chớ cụng thì hội đồng hương mình làm cái cụng thât to và 100% cho nó đã! hehhehhe
  4. li2000

    li2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2003
    Bài viết:
    600
    Đã được thích:
    0
    Bạn sắp đi làm hả? tặng bạn bài này :
    Cuộc sống giống một trò chơi tung hứng. Bạn phải luôn giữ năm quả banh trên không và bạn đặt tên chúng là: công việc, gia đình, sức khỏe, bạn bè và tâm hồn.
    Bạn nhanh chóng nhận ra công việc là một quả banh làm bằng cao su. Nếu bạn lỡ làm rơi nó, nó sẽ nẩy trở lại, có khi cao hơn, có lúc thấp hơn tầm của bạn, nhưng không bao giờ đứng yên.
    Bốn quả banh kia - gia đình, sức khỏe, bạn bè, tâm hồn - là những quả banh được làm bằng thủy tinh. Nếu bạn làm rơi rớt một trong bốn, nó sẽ có vết trầy xước, thậm chí vỡ tan.
    Bạn thấy mình cần phải giữ mọi thứ được cân bằng. Hãy thử những cách sau đây:
    - Đứng làm mòn giá trị của bản thân bằng việc so sánh bạn với người khác. Bởi vì mỗi người trong chúng ta đều là những người đặc biệt.
    - Đừng đề ra mục tiêu của bạn chỉ vì người khác cho điều đó là quan trọng. Vì chỉ có bạn mới biết điều gì là tốt nhất cho mình.
    - Đừng để cuộc sống đi qua mắt bạn chỉ vì bạn đang sống trong quá khứ hay tương lai. Bằng cách sống cuộc sống của mình ngày hôm nay, vào lúc này, bạn đang sống tất cả mọi ngày trong cuộc đời.
    - Đừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.
    - Không điều gì là tồn tại mãi mãi cho đến lúc bạn ngừng cố gắng.
    - Đừng ngần ngại thừa nhận rằng bạn chưa hoàn hảo.
    - Đừng e dè đối mặt thử thách. Chỉ khi thử sức mình, bạn mới học được can đảm.
    - Đừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghĩ không thể nào tìm ra nó.
    - Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho, cách mau lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt, cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu là cho nó đôi cánh tự do.
    - Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.
    - Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của một người là cảm thấy được tôn trọng.
    - Đừng ngại học hỏi. Kiến thức là vô bờ, là một kho báu mà ta luôn có thể mang theo dễ dàng.
    - Đừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn. Cả hai thứ đó đều không thể lấy lại.
    - Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước khám phá...
  5. bad_man

    bad_man Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Ừ, kiếm cái bằng cho tươm tất, thể hiện cả năng lực và thực lực. À, nhớ học thuộc 5 điều Bác Hồ dạy nữa đấy.
    Uống và xào sả nè.
    Bad Man
  6. saubuom

    saubuom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2004
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    0
    Thật cảm kích cho cái tấm chân tình của bác! Tui tò mò chút được không? Cho hỏi bác học cái gì ở Huế trong ba năm vừa rồi mà nóng lòng phục vụ quê hương bác? Bác bảo giờ muốn về giúp QT thì bắt đầu hành động ngay đi chứ còn chờ đến ngày nào nữa? Trước tiên là giúp gia đình, người thân và những người xung quanh bạn trước đã nha!
    Như tui, một thời ôm lýtưởng về giúp quê hương một phần nhỏ bé của mình sau khi học xong. Tui hướng đến trước hết ba mẹ và người thân của tui, những người xung quanh tui ở quê hương, đó là giúp Quảng trị phần nào rồi. Và giúp Quảng trị không hẳn phải về QT làm một cái vị trí nhân viên nào đó hay chức vụ nào đó là mới gọi là giúp QT. Thời buổi kinh tế thị trường và công nghệ thông tin thế này có nhiều cơ hội để giúp và nhiều cách gọi là "giúp''" lấm bạn ạ! Có điều khả năng chúng ta nắm bắt được chừng nào thui.
    l
  7. duongvanhoai

    duongvanhoai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2004
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Text
    MÌNH NÓI THẠT ĐÓ,MINH VÀO HUẾ HỌC CÁI GÌ ? BẠN CÓ THỂ CHO MÌNH CHE DẤU.NHƯNG MÌNH SẼ THỰC HIỆN ĐƯƠC MÀ NẾU KHÔNG TIN THI HÃY ĐỂ MỘT THỜI GIAN MÌNH SẺ TRẢ LỜI CHO CÁC BẠN THẤY
    HOÀI MSN.
  8. hoasosac

    hoasosac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2003
    Bài viết:
    3.002
    Đã được thích:
    0
    Cả nhà nhìn Bad man kìa, chúc mừng người ta mà nhày đựng nhảy đột lên thế kia coi chừng "trằn ngã " giữa sàn đó hí hí.
    Quay trở lại vấn đề : ( Hôm trước bận quá nênvào post linh tinh cho zui nhà zui cửa hí hí , hôm nay post nghiêm túc nè )
    Thực ra đây là một câu hỏi mang tính thời sự ,thật khó trả lời giữa cuộc sống muôn màu muôn vẽ này ! Ngay chuyện vừa ra trường đi xin việc ở đâu thôi mà đã nhiều vấn đề rồi .Chính vì thế hành trang để bước vào con đường lập nghiệp cũng như có ý định trở về xây dựng quê hương không chỉ sử dụng mỗi kiến thức mình học được ở giảng đường Đại học mà còn nhiều vấn đề quan trọng khác ,đó chính là "trường đời " đấy !
    Hoasosac chỉ lấy một ví dụ nho nhỏ trong công việc của mình và có thể xem như đây là một phần của câu trả lời vậy.
    Cách đây gần 15 năm, chuyện các sinh viên của Tỉnh mình vừa tốt nghiệp Đại học hay cao đẳng ra trường đi kiếm việc làm thật dể dàng, bởi lúc bất giwò Tỉnh vừa thành lập nên số lượng nhân viên trong cơ quan không đáp ứng đủ khối lượng công việc, công jvới những ai có trình độ đại học lại rất hiếm. Chứ không như bây giwò ,muốn kiếm một công việc ngon ngon thật là khó ! Bởi số người tốt nghiệp đại học nhan nhản đầy ra ối ra ,nhưng đi xin việc thì một là quen biết hoặc thuộc dang COCC (con ông cháu cha) ,hai là có "xiền" và ba là học thật giỏi !
    Nhưng mà tiêu chuẩn thứ ba này cũng phải qua vài vòng loại ( cho có) rồi rớt lia xia rồi qua một thủ tục "đáp lễ" lúc ấy mới yên mông để làm, mệt lắm ! Nhiều công ty thiếu người thì thiếu đấy , và thừa vẫn thừa đấy, chỉ khổ sinh viên nào vừa chân ướt chân ráo như những con nai vàng ngơ ngác lạc mẹ !
    Đấy là chuyện xin việc, chứ vào làm vài tháng rồi mới thấy " thấm thía" ,lúc ấy những ai từ trước đến nay cái ngu cái dốt chưa lòi ra tự nhiên lại bị mắc chứng bệnh " thông mình xuất chúng", bởi sẽ bị vấp ngã nếu như vẫn luôn mang tư tưởng cố châp bảo thủ mà mình đã học ở trường đem ra áp dụng ! Tuy nhiên cũng như các cụ thường nói " một lần vấp ngã là một lần bớt dại " hí hí nhưng ở đời không có cái dại nào giống cái dại nào cả ,và cứ thế ta sẽ bị lôi vào một dòng xoáy mà ta chẳng muốn thế !
    Không biết làm ở các cơ quan hành chính sự nghiệp thế nào, chứ đối với cơ quan ngành kỷ thuật thuộc Khối kinh doanh sản xuất có lẽ " vất vả " ! Sở dĩ Hoasosac đóng ngoặc kép hai từ này là vì chúng ta cứ hiểu theo nghĩa bóng ấy, chẳng phải vất vả tay chân và huy động hết sức lực của mình như các bác nông dân ở quê nhà , và cũng chẳng có các cơ bắp cuồn cuộn như Lý Đức ! Môi trường làm việc ở đây không được hưởng chế độ " chờ " lương hàng tháng .Mà phải có làm thì mới có ăn .Lấy ví dụ, anh chủ trì đôn đóc chạy việc cho đàn em, đàn em ma lanh thì anh chủ trì dể thở hơn một chút.Người ta thường nói khách hàng là thượng đế, nhưng đằng này thượng đế cứ chạy lẽo đẽo để chiều khách hàng, mà chiều không đúng ý khách hàng hoặc khách hàng " nổi chướng " lên một phát coi như ôi thôi rồi luôn !Vì thời buổi làm ăn kinh tế thị trưòng mà ! Nhưng đến khi quen khách rồi , lúc ấy việc làm không hết, mấy anh em bắt đầu lao vào " cày " ,có thể nói là quên ăn quên ngủ để theo kịp tiến độ khách hàng ,nhiều khi lại bị mắc bệnh dị ứng với cái điện thoại .Chính vì thế ,chú nào vừa ra trường bước vào đây thuộc hai cái diện nói trên cộng với trong đầu " không có gì " coi như tự mình loại khỏi vòng 1 và ra đi một cách nhẹ nhàng .Chcú nào lì thì tiếp tục ở lại chién đấu đến hơi thở cuối cùng !
    Qua câu chuyện kể trên Hoasosac muốn nói với những ai đang bắt đầu sự nghiệp hãy luôn tự tin ,khiêm tốn và không ngừng trau dồi kiến thức ,cho dù mình có giỏi ở Trường học đi nữa nhưng về kinh nghiệm sống và kinh nghiệm nghề nghiệp có lẽ cần phải học nhiều học nữa và học mãi !

    ----------***----------
    9399http://www3.ttvnol.com/quangtri.ttvn
  9. minhthanh79

    minhthanh79 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/12/2001
    Bài viết:
    670
    Đã được thích:
    0
    Đấy là trong ngành của @Hoasosac thôi, còn một số ngành khác thì chỉ có ngồi chơi nhận lương. Mà lương nhà nước thì ''''ba cọc ba đồng'''', có rất ít cơ hội để ''''mánh'''' thêm bên ngoài. Công ty tư nhân ở Quảng Trị cũng chẳng có thị trường làm ăn để có lương khá hơn. Cơ chế tuyển dụng chẳng giống ai ---> kiến thức quá chắc thì chẳng ai về làm gì (nghèo suốt đời). --> chỉ có dạng sàn sàn như tui (ở lại thành phố cũng khó kiếm được việc làm tốt để có lương cao hơn!?) mới hy vọng về quê, nhưng mà cũng khó xin lắm. Ra trường một năm chỉ biết ăn dầm, ngủ dề ở cái đất Đà Nẵng để kiếm sống qua ngày thôi. Không biết có về Quảng Trị được không nữa?!!?

    Hể có Việt Nam, có Cổ Thành
    Kết vòng hoa lửa với Khe Sanh
    Huân chương khó đủ từng viên gạch
    Tấc đất, nhành hoa, mỗi lá cành...

    Được minhthanh79 sửa chữa / chuyển vào 13:27 ngày 24/03/2004
  10. afterglow

    afterglow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2004
    Bài viết:
    88
    Đã được thích:
    0
    Topic nay thao luan cung rat la hay! nhung ma chi thao luan thi van de se thiet thuc hon, chu neu " duoc" hay khong thi cungkhó nói lắm. Thực ra,,Ag nghi, như hoasosac noi có lý: Trường học và trường đời khác nhau.
    Ý kiến của Ag về vấn đề này thì : Mọi việc luôn thay đổi trước mắt mình, nhưng nếu có ước mơ, thì vẩn phải ước mơ để dream comes true...và phấn đấu không ngừng , điều này cũng là một điều tốt. Thực ra, làm người, làm người con của quê hương....không hắn phải thành công trở về xây dựng quê hương...mới là điều hoàn hảo nhất và là sự đống góp to lớn nhất cho Quảng trị. Khi không thành công, thì quê hương vẩn phải yêu thương, vẩn phải trở v.ề..Điều Quan Trọng mà Ag thấy đó là THÀNH NHÂN.( cho dù mình không Thành Công)
    Cho dù bạn đi đâu mà thành công, cũng là thơm lây người dân quảng trị rồi.
    Lúc xưa, Tôi cũng ước mơ nhiều lắm..nhưng mà đến giờ vẩn chưa làm được gì cả. Ở mình, ngày trước ở nhà, sau khi ra trường, vấn đề xin việc cũng quá cam go...tiêu cực quê mình nhiều quá. Như bạn hoasosac đã thảo luận. Như vậy , một người không chỉ có lòng là có thể làm được.Mà phải có năng lực, và với thực trạng hiện tại thì phải có " Cơ hội"...mà cơ hội thì bao nhiêu mới đến mình. Sự đào thải rồi cũng xảy ra khi cái dù của mình...bị gió xé rách...nghe đau lòng quá nhỉ.
    Còn một vấn đề nữa cũng rất quan trọng: Một mình bản thân mình cũng không thể xây dựng một xã hội, một thị xã hay một tỉnh: Nhiều vấn đề cụ thể liên quan: Tài chính, nhân lực, cơ sở vật chất...
    Nói chung: thật cảm động với một lời nói như đinh đóng cột như vậy...nhân đây Af cũng muốn nói tấm lòng của mình luôn: Nếu cần đóng góp, cho af góp một tay nha...

Chia sẻ trang này