1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHỮNG PHỤ NỮ NHỎ BÉ - Louise M. Alcott

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Gatgu, 08/09/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Gatgu

    Gatgu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    1.030
    Đã được thích:
    0
    - Tốt hơn hết em nên xem lại mình có những gì trước khi đi mới bạn bè đếp dùng cơm. - Meg bảo Jo.
    - Ôi, có nhiều này, rau củ này. Em sẽ mua thêm ít cá, trái cây và một ít cà phê nữa.
    - Đừng mua quá nhiều thứ, Jo à. Em không thể nấu hết mọi thứ được đâu, rồi lại ngọt như đường cho mà xem, em nên hỏi ý kiến mẹ trước khi đi chợ.
    - Tất nhiên em sẽ hỏi.
    Nói rồi Jo chạy lên phòng bà March. Mải đọc sách, bà March giờ mới ngước lên bảo:
    - Mua gì tùy con, lát nữa mẹ sẽ không ăn ở nhà, mẹ đi dạo rồi ăn tối luôn thể.
    Jo không thể tin được chính mẹ mới sáng sớm thế này đã ngồi đọc sách.
    - Sao mà mọi việc sáng sớm hôm nay cứ làm sao ấy nhỉ. - Cô nghĩ thầm. - Kìa Beth lại khóc, dấu hiệu chẳng lành đối với gia đình mình nữa rồi.
    Jo đi nhanh xuống vườn hỏi xem tại sao Beth lại khóc ròng như có chuyện gì bất hạnh quá thể. Con chim nhỏ của Beth, Pip, nằm chết cứng trong lòng, lọ đựng thức ăn cạn sách và không còn tí nước nào.
    - Chính em đã giết nó rồi, - Beth thút thít, - em quên không cho nó ăn, ôi Pip ơi! Làm sao ta có thể tàn nhẫn với mi đến như vậy?"
    Jo nhặt chú chim lên. Nó chết thật rồi.
    - Em sẽ không bao giờ có một chú chim khác nữa, - Beth khóc to, - Em xấu quá không xứng đáng nuôi một con khác nữa.
    Jo muốn ở lại với Beth nhưng có quá nhiều việc cô phải làm nên đành để Beth lại cho người khác dỗ dành, còn mình đi xuống bếp rửa chén. Bếp lò chưa ai nhóm lửa, nước lạnh ngắt. Thế là Jo phải hì hục một lúc mới nhóm được bếp và bắc nước. Xong việc Jo quyết định ra chợ mua ít thức ăn trong lúc đợi nước nóng. Cô mua ít cá nhưng không đủ cho bữa tiệc nhỏ và trái cây không tươi mấy. Giờ Jo mới nhận ra mình thật lúng túng khi tự đi chợ. Meg hứa với Jo sẽ làm bánh mì nhưng mải nói chuyện với Sallie Gadiner, cô quên khấy mất. Jo mở cửa:
    - Chị có nhớ món bánh mì không đấy?
    - Ôi! Chị làm ngay đây mà!
    Meg giật mình nhớ ra.Cô làm vội vàng nên bột mì quá đặc và bánh bị cháy.
    Crocker là một mệnh phụ lớn tuổi mà mấy chị em dù đã gắng nhưng không mấy ưa bà ta lắm. Crocker đến đúng vào bữa cơm, lúc bà March vừa đi dạo nên Meg phải ngồi tiếp trong khi Jo một mình tất bật lo công việc nấu nước. Quá nhiều việc phải làm! Thịt phải hầm, cá phải nấu, trái cây phải rửa sạch và xếp vào dĩa, bàn ăn phải dọn.
    Cuối cùng thì Jo cũng kéo chuông đến giờ ăn cơm. Phải trễ mất gần cả tiếng. Tội nghiệp Jo! Mọi thức ăn đều dở. Thịt bị hầm quá nhừ, cá thì ít quá mà lại chưa chín kỹ, bánh mì thì cháy đen.
    Amy cười, bà Crocker trông bực bội còn Meg thì đau khổ nhăn nhó. Chỉ có Laurie là vẫn lịch thiệp cười nói vui vẻ như thể anh ta đang thưởng thức một bữa ăn ngon lành.
    - Thôi được rồi! - Jo nghĩ, - Chắc món trái cây sẽ ngon vì mình bỏ đường và lại ăn với kem nữa.
    Bà Crocker nếm món quả trước tiên nhưng phải nhăn mặt và uống ngay một ngụm nước. Laurie nhẫn nhục múc từng muỗng ăn trong im lặng không nói năng một lời. Còn Amy chưa chi đã húp một thìa lớn. Cô bé hét toáng lên rồi đứng dậy chạy ra khỏi bàn ăn.
    - Gì thế? - Jo lo lắng.
    - Em đã nêm muối thay vì đường, - Meg nói, - còn kem thì nhão nhoét và em quên cho vào ngăn đá.
    Mặt Jo đỏ bừng lên như sắp khóc. Khi nhìn sang Laurie, cô thấy anh đang cố nhịn cười. Đột nhiên cô cũng bật cười theo, cười ngặt nghẽo cười đến cả chảy nước mắt. Tất cả đều bò ra cười, kể cả bà Crocker.
    Meg phụ Jo dọn bàn ăn, rửa chén lau chùi bếp núc, còn Laurie lái xe đưa Amy đi chơi. Mấy chị em đều rã rời không muốn nhấc tay chân nhưng vì bạn bè đến dùng trà nên họ lại vội vã ra tiếp.
    Khi bà March trở về, các con bà vẫn đang cặm cụi dọn dẹp. Mãi đến tối khuya, họ mới được ngồi nghỉ.
    - Thật là một ngày tồi tệ! - Jo than thở với mẹ.
    - Không giống nhà mình tí nào! - Amy thở dài.
    - Không có mẹ mọi việc đều rối mù cả lên. - Beth kết luận rồi choàng tay qua cổ Mẹ.
    - Này các con yêu! - Bà March giờ mới lên tiếng, - Các con có hài lòng với tuần lễ vừa qua không? Các con có muốn tiếp tục kế hoạch của mình nữa không?
    - Con không muốn. - Jo trả lời dứt khóat.
    - Con cũng vậy, - tất cả đồng thanh.
    - Vậy các con có nghĩ rằng làm tròn bổn phận và giúp đỡ người khác là điều tốt không?
    - Con chán ngấy cái tuần lễ này rồi. - Jo phàn nàn, - Con muốn bắt đầu làm việc trở lại.
    - Các con nên học nấu ăn. - Bà March cười rồi nói tiếp. - Người con gái nào cũng cần biết những điều ấy.
    Bà đã gặp bà Crocker nghe kể lại bữa tối do Jo nấu nướng như thế nào.
    - Mẹ này, - Jo hỏi, - có phải mẹ đã cố tình đi dạo để chúng con tự nhận ra mình còn vụng về, đúng không?
    - Đúng vậy, mẹ muốn các con hiểu một điều là cho chúng ta chỉ có thể thật sự hạnh phúc khi mỗi người đều làm tròn bổn phận. Mẹ biết đó sẽ là một bài học bổ ích nếu các con thấy được mọi việc sẽ ra sao nếu không ai chịu làm việc nhà và mỗi người cứ làm theo ý thích của bản thân bất kể người khác. Các con không chán vì không có việc gì làm chứ?
    - Chúng con chán lắm rồi, thưa mẹ. - Bốn cô gái cười đáp.
  2. Gatgu

    Gatgu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    1.030
    Đã được thích:
    0
    Chương 10
    Miền đất hứa

    Một ngày tháng 9 đẹp trời, bốn chị em cùng nhau leo lên một ngọn đồi gần nhà, chọn một bãi cỏ râm mát. Sáng hôm ấy, Laurie thấy trong người rất uể oải, anh lên đồi và bắt gặp các cô gái đang bận bịu làm việc dưới gốc cây. Meg đang khâu vá, Amy chăm chú vẽ tranh, Beth mải mê đi hái những bông hoa đủ màu xinh tươi, còn Jo đọc sách cho mọi người cùng nghe.
    Họ trông thật bận rộn và cả đến khi anh tiến lại rất gần mà vẫn không ai hay biết. Chàng trai hắng giọng khẽ hỏi:
    - Cho tôi cùng tham gia với nhé? Tôi có làm phiền các bạn không?
    Meg nhìn lên tỏ vẻ không hài lòng, nhưng Jo đã vui vẻ nói:
    - Tất nhiên anh có thể cùng tham gia. Khi nãy chúng tôi định rủ anh nhưng lại nghĩ rằng anh không thích gia nhập cùng nhóm con gái thế này.
    - Bao giờ tôi cũng thích các bạn, nhưng nếu chị Meg không muốn, tôi sẽ đi ngay.
    - Nếu được ở lại tôi sẵn sàng làm mọi việc các bạn gia cho. Tôi đã quá mệt mỏi vì cứ phải ở nhà một mình.
    - Vậy hãy cầm quyển sách này và đọc to cho chúng ta cùng nghe.
    Jo dõng dạc. Laurie đón lấy cuốn truyện và bắt đầu đọc một mạch cho đến hết. Đọc xong anh hỏi:
    - Còn bây giờ các bạn có thể cho tôi biết mình đang bắt đầu kế họach mới gì vậy?
    - Ta nói cho anh ấy biết chứ? - Meg quay sang, hỏi ý kiếm các em.
    - Thôi được. - Jo nói, - Sau tuần lễ làm biếng đầu tiên, chị em chúng tôi quyết định sẽ làm một lượng công việc nhất định trong ngày. Mẹ chúng tôi muốn chúng tôi ra ngoài trời càng nhiều càng tốt, vì thế bọn tôi đã đem mọi thứ đến đây làm... và quả thật là rất vui! Chúng tôi giả làm những kẻ du hành, và ngọn đồi đằng kia là miến đất hứa của mình.
    Jo đưa tay chỉ ra xa, Laurie đưa mắt nhìn khoảng rừng thưa trải dài bát ngát trước mặt bên kia dòng sông và xa xa nhấp nhô những ngọn đồi xanh êm ả in bóng trên nền trời. Bấy giờ mặt trời đang từ từ lặn xuống đằng Tây, hắt ánh nắng vàng rực lên những áng mây, trông xa xa như những bức tường thành bao quanh một thành phố thiên đường tráng lệ.
    - Nếu tất cả chúng ta đều thực hiện được những ước mơ của mình và cùng nhau sống ở nơi đó... chắc là vui lắm nhỉ! - Jo mơ màng.
    Laurie lên tiếng:
    - Tôi mơ ước nhiều đến nỗi chẳng biết mình thích nhất cái gì nữa.
    - Laurie này, bạn phải quyết định đi chứ. - Meg nói - Bây giờ hãy nói cho chúng tôi biết bạn ước muốn gì nhất?
    - Tôi sẽ nói... nhưng các bạn cũng phải nói cho tôi nghe đấy nhé.
    - Được thôi, chúng tôi sẽ nói. Giờ thì bạn nói trước đi, Laurie.
    - Sau khi đã mở mang kiến thức về thế giới xung quanh, tôi muốn được sang sống bên Đức, học nhạc thật giỏi, trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng. Tôi sẽ chẳng bao giờ bận tâm về tiền bạc hay việc buôn bán mà chỉ sống cho những gì mình thích. Đó là uớc mơ của tôi. Còn chị Meg thì sao?
    Phải một lúc lâu suy nghĩ, Meg mới chậm rãi nói :
    - Tôi thích có một căn nhà rộng rãi với đầy đủ tiện nghi.... thức ăn ngon, quần áo đẹp, nhiều tiền và những con người vui tính...
    - Chẳng lẽ không có một người đàn ông nào trong căn nhà của chị sao? - Laurie tinh nghịch.
    - Thì tôi đã bảo là những con người vui tính đấy thôi.
    Meg đáp, cúi đầu lẩn tránh cái nhìn dò xét của Laurie.
    - Sao chị lại không nói rằng chị thích có một người chồng đẹp trai... thông minh, cùng những đứa con ngoan ngoãn, đáng yêu... - Jo thắc mắc. - Chị thừa biết ngôi nhà trong mơ của chị không thể hòan hảo nếu thiếu họ cơ mà.
    - Còn em, trong nhà chắc cũng chẳng có gì ngoài giấy tờ, sách vở và bút viết chứ gì! - Meg đáp lại cáu kỉnh.
    - Tất nhiên, em sẽ có riêng một căn phòng chứa đầy sách và một cây bút giúp em sáng tác truyện, để rồi em sẽ trở thành một tác giả lừng danh nhất thế giới.
    - Còn em chỉ mơ ước đuợc sống hạnh phúc bên bố mẹ trong chính căn nhà thân thương của mình... và giúp mẹ coi sóc nhà cửa.
    - Không còn gì nữa sao Beth? - Laurie hỏi.
    - Vâng, từ ngày có cây đàn piano xinh xắn, em không còn ước mơ gì hơn thế nữa.
    - Em thì thích nhiều thứ lắm, - Amy trầm ngâm, - Nhưng mơ ước lớn nhất của em là được sang Rome vẽ tranh và trở thành một nữ họa sĩ vĩ đại hàng đầu của nhân loại.
    - Chà... chúng ta ai cũng muốn giàu có và nổi tiếng, chỉ riêng Beth là không.
    - Không biết 10 năm sau, tất cả chúng mình sẽ ra sao nhỉ... - Jo dõi mắt nhìn xa xăm, trên khuôn mặt thoáng nét tư lư.
    - Anh hi vọng lúc ấy mình sẽ là được điều gì đó đáng tự hào nhưng anh lại sợ cái bản tính lười biếng của mình quá Jo à. - Laurie tỏ vẻ buồn buồn.
    - Mẹ em nói khi có nguyên nhân chính đáng thúc đẩy, tự nhiên anh sẽ hết mình vì công việc.
    -Thật ư? Hy vọng mẹ em nói đúng. Đáng ra anh phải học để ông nội vui lòng nhưng ông lại muốn anh vào đại học ...rồi khi ra trường sẽ trở thành một thợ máy để quản lý hãng đóng tàu của ông. Nhưng anh không ưa lối sống ấy. Vào đại học bốn năm kể như anh đã làm tròn bổn phận đối với ông nội, nhưng giá mà có ai đó ỏ lai chăm sóc ông thì anh đã không chần chừ chạy sang Đức, theo đuổi âm nhạc...
    Laurie càng nói càng tỏ ra bất bình khiến các cô gái phải ngạc nhiên. Đợi cơn giận nguôi ngoai trong lòng Laurie,Jo mới nhẹ nhàng khuyên nhủ:
    - Anh nên vâng lời ông nội, Laurie à. Nếu thấy anh học hành chăm chỉ lúc này lẫn trong những năm vào đại học, em cam đoan rằng ông sẽ thương và chiều theo mong muốn của anh. Chứ... anh mà đi rồi thì còn ai ở lại với ông nữa.
    Tối hôm ấy, trong khi Beth đang say sưa chơi những bãn nhạc ưa thích cho ông nội Laurie nghe, anh đứng trong bóng tối, nép mình vào cửa sổ, yên lặng lắng nghe rồi thầm nhủ :
    - Nếu mình đi rồi, ông nội sẽ cô đơn biết mấy! ... Không ... hãy tạm gác những ước mơ ấy lại. Mình sẽ luôn ở bên ông bởi mình là tất cả đối với ông.
  3. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    Chương 11
    Bức điện tín

    Tháng 11.
    Một buổi chiều u ám, đứng bên cửa sổ, Meg thốt lên buồn bã:
    - Trong năm, tháng này là tháng chán nhất...
    Cô dõi mắt nhìn ra khu vườn tuyết phủ trắng trước nhà.
    - Không biết tại sao em lại sinh đúng vào cái tháng này! - Jo đồng tình.
    - Giá mà bây giờ có cái gì đó vui vui một tí, chắc chúng ta đều nghĩ tháng 11 không đến nỗi, các chị nhỉ? - Beth, một cô bé vốn rất lạc quan vẫn mong ước như thế trong cái tháng u ám này.
    - Ừ. - Meg khẽ gật đầu. - Nhưng cái chính là vào tháng này nhà ta chẳng có gì vui vẻ cả. Ngày nào cũng vậy, chúng ta vẫn sống như thế này, không có lấy một sự thay đổi nào cả.
    - Ôi, chị Meg này, chắc là chị buồn lắm! - Jo tỏ vẻ cảm thông với người chị tội nghiệp của mình. - Em chẳng ngạc nhiên đâu bởi vì nhiều bạn bè cùng trang lứa với chúng ta... họ sống thật thoải mái, dư dả, còn chúng mình năm này sang năm khác lúc nào cũng bề bộn công việc, không được đi chơi xa.
    Beth vẫn ngồi đó, trầm ngâm ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói như reo:
    - Hai niềm vui sắp đến: Mẹ về và anh Laurie đang đi qua vườn... vào nhà, dường như có điều gì tốt lành muốn báo cho chị em mình đấy!
    Bà March và Laurie cùng bước vào nhà, chỉ mấy phút sau chuông cửa reo lên, bác Hannah vào, tay cầm theo một lá thư.
    - Ôi! Lại một trong những bức điện tín đáng nguyền rủa này! - Bác Hannah nói giọng run run như thể nó sắp nổ tung ra trên tay bác.
    Bà March mặt mày tái nhợt khi cầm bức điện. Đọc xong bà kêu lên, loạng choạng ngã vào chiếc ghế phía sau. Jo cầm vội bức điện đọc to:
    "Bà March,
    Chồng bà bệnh rất nặng. Đến ngay
    S. Hale
    Bệnh viện Blank, Wahshington"

    Mọi người đều nín lặng. Rồi sau cái giây phút kinh hòang ấy bà March lắp bắp.
    - Mẹ... sẽ đi ngay nhưng có thể quá chậm mất rồi. - Bà đưa tay về phía các con. - Ôi, các con của mẹ, hãy giúp mẹ chịu đựng cái tin khủng khiếp này!
    Bốn cô gái xúm lại quanh người mẹ của mình nắm chặt lấy tay trấn an mẹ. Nhưng rồi tất cả mọi người đều khóc... Cho đến khi bác Hannah chùi nước mắt bảo với mọi người:
    - Tôi sẽ không phí thời gian khóc lóc nữa... Tôi chuẩn bị đồ đạc cho bà lên đường đây.
    - Đúng đấy... Bây giờ không phải là lúc để than vãn nữa. - Bà March đã phần nào trấn tĩnh. - Nhanh lên các con. Để nghĩ mẹ xem kế hoạch chuyến đi sắp tới ra sao... Laurie đâu rồi?
    - Cháu đây, thưa bác. - Anh đáp - Cháu làm được gì giúp bác?
    - Cháu đi gửi bức điện tín hộ bác, nhắn rằng bác sẽ đi ngay chuyến tàu sáng mai.
    - Cháu đi đây. Còn gì nữa không bác?
    - Cháu gửi hộ bác lá thư cho dì March... Jo này, con mang giấy bút ra đây cho mẹ.
    Jo biết mẹ mình sắp viết thư mượn dì March tiền cho chuyến đi sắp tới. Cô thầm ước:"Giá mình có tiền cho mẹ nhỉ".
    - Laurie! - viết xong bà March dặn - Thư đây, cháu không cần gấp gáp làm gì vì đằng nào thì phải sáng mai bác mới đi được.J o!Con đi mua ít thứ để mẹ mang cho bố... Beth, giờ thì mẹ có thể nhờ con được rồi, con sang nhà ông Laurence muợn ít rượu. Còn Meg... đến đây giúp mẹ gói ghém quần áo đi con!
    Lo sửa soạn cho chuyến đi của bà March, cả nhà không còn thì giờ đâu mà khóc. Xong đâu đấy Meg khuyên mẹ ngồi nghỉ một lát để cô đi pha cho mẹ ít trà. Vừa lúc ấy cụ Laurence cùng Beth bước vào:
    - Beth vừa báo tin cho tôi biết chồng chị ốm nặng. Tôi thành thật chia buồn. - Ông nói tiếp - Đây là ít rượu ...tôi đem thêm vài thứ nữa có thể giúp ích cho chị chăng... Còn trong thời gian vắng nhà, chị cứ yên tâm. Tôi sẽ làm hết sức mình những gì có thể giúp được cho bọn trẻ. Nhưng không biết chị có đủ sức đi một mình chuyến đi dài như thế này không? Nếu chị cho phép, tôi có thể đi cùng chị?
    Bà March thoạt đầu tỏ vẻ bằng lòng với lời đề nghị của ông, vì bà cũng hơi lo phải đi xa một mình. Nhưng liền sau đó bà ngại cụ Laurence lớn tuổi, đi xa cũng bất tiện, bà khước từ và cám ơn ông nhiều vì sự tận tâm đối với gia đình bà. Ông cụ quay về nhưng bảo sẽ trở lại ngay.
    Từ sau bếp, đang bưng lên cho mẹ tách trà pha, Meg ngạc nhiên bắt gặp Brooke đứng ở cửa:
    - Tôi nghe tin buồn cha cô bệnh, cô March à.
    Anh ra nói giọng trầm buồn,rất lịch thiệp khiến Meg cảm thấy như vui hơn.
    - Tôi đi London sắm đôi thứ cho cụ Laurence. Tôi đến hỏi xem bà March có cho phép tôi đi cùng không. Tôi rất vui nếu mình được giúp bà.
    - Anh thật tốt quá! - Meg nói, - Chắc thế nào mẹ tôi cũng mừng lắm. Bọn tôi sẽ an tâm hơn nếu ai đó đi với mẹ.
    Meg nói thầm thì, quên mất cả mình đang làm gì đến lúc đôi mắt nâu của anh nhìn xuống, cô mới sực nhớ trà sắp nguội. Cô vội đi vào phòng khác và bảo Brooke đợi cô gọi mẹ.
    Tất cả đều được sắp xếp đâu vào đấy, khi Laurie mang lá thư của dì March trở về. Những lời lẽ trong thư không tử tế lắm, nhưng có gửi kèm theo một số tiền bà March hỏi mượn. Đến lúc này, Jo vẫn chưa về. Cả nhà bắt đầu thấy bồn chồn lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra với cô. Cuối cùng, Jo cũng về, đặt 25 đôla vào tay mẹ, cô nói:
    - Mẹ ơi, đây là số tiền của con gửi cho cha. Mẹ chăm sóc cha lúc ốm và đưa cha về với chúng con, mẹ nhé.
    - Ôi, con của mẹ, ở đâu ra số tiền này? - Bà March hỏi nửa mừng nửa lo, - Mẹ mong con không làm gì xấu chứ?
    - Không, con không ăn cắp đâu. - Jo phân trần bằng cái giọng đượm vẻ lúng túng nghẹn ngào, - Con chỉ bán thứ của riêng con thôi.
    Jo vừa nói vừa cởi mũ, mọi người đều sửng sốt thốt lên khi thấy mái tóc của cô đã cắt ngắn:
    - Tóc của chị! Ôi mái tóc xinh đẹp của chị!
    - Ôi, con tôi. Jo! Tại sao con lại làm thế?
    Bà March khóc, xúc động không biết nói gì, nhưng ánh mắt bà nhìn Jo đầy vẻ trìu mến khiến Jo sung sướng cảm thấy mình hành động xứng đáng.
    Tối hôm ấy, khi cả nhà đã đi ngủ, Amy và Beth lên giường một lát đã thiếp đi. Meg đinh ninh Jo cũng ngủ rồi, nhưng cô bỗng nghe tiếng thút thít rất khẽ.
    - Jo, tại sao em khóc? - Meg khẽ hỏi.
    - Tóc...tóc của em! - Cô bé tội nghiệp trả lời, gắng ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra.
    - Nhưng em không hối tiếc đâu. - Jo nói vẻ can đảm. - Nếu ngày mai mọi việc xảy ra như hôm nay, em cũng sẽ làm đúng như vậy thôi.
    Được starry_river sửa chữa / chuyển vào 23:40 ngày 27/09/2003
  4. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    Chương 12
    Ốm đau

    Sáng hôm sau, bữa điểm tâm dọn rất sớm. Các cô gái không quen dậy sớm như vậy. Trước khi đi bà March căn dặn:
    - Các con của mẹ, ở nhà mẹ đã nhờ bác Hannah coi sóc các con, cụ Laurence tốt bụng thế nào cũng sẽ là người bạn đáng tin cậy của các con. Cứ tiếp tục học hành các con nhé, đừng đánh mất hy vọng. Làm việc bao giờ cũng là cách tốt nhất giúp ta quên những giây phút buồn phiền.
    - Vâng,thưa mẹ.
    - Meg con, con hãy trông nom các em thay mẹ. Khi nào gặp khó khăn gì, con nhờ bác Hannah và cụ Laurence con nhé... Jo yêu của mẹ, siêng viết thư cho mẹ nhé và hãy luôn là cô gái can đảm sẵn sàng giúp đỡ mọi người trong nhà. Mẹ tin như vậy... Beth này, âm nhạc sẽ giúp con quên đi những buồn phiền, gắng làm tròn bổng phận của mình, Beth nhé! Còn Amy bé bỏng của mẹ, mẹ biết thế nào con cũng sẽ ngoan, biết giúp đỡ các chị và bác Hannah, đúng không?
    - Chúng con hứa sẽ làm theo lời mẹ dặn! Chúng con hứa!
    Họ nghe xa xa tiếng ngựa lăn bánh trên đường dù tim ai cũng nặng trĩu nhưng họ cố không khóc. Bốn chị em nhắn gửi cha những lời yêu thương, tốt lành nhất dù trong lòng họ ý thức được có thể cha không còn kịp nghe những gì họ nói nữa. Các cô gái lặng lẽ hôn mẹ và làm ra vẻ vui khi vẫy tay tiễn biệt mẹ ra đi.
    Đúng giờ phút chia tay ấy, mặt trời ló dạng. Ngoái nhìn lại ngôi nhà mình, bà March trông thấy các con gái bà đứng ở cổng với cụ Laurence, Laurie và bác Hannah tốt bụng,ánh mặt trời hắt những tia nắng đầu tiên khẽ mơn man trên những mái tóc.
    - Mọi người tốt với gia đình mình quá! - Bà March thì thào quay sang Brooke đang ngồi cạnh bà trên xe.
    - Tất nhiên mọi người đều tốt vì ai cũng yêu mến gia đình bác. - Brooke đáp tự nhiên. Bà March cảm thấy sự tử tế của chàng trai ngồi bên cạnh sẽ giúp bà rất nhiều trong hành trình dài trước mắt.
    Khi chiếc xe đã đi khuất, các cô gái chạy vào nhà và không cầm được nước mắt. Bác Hannah nhanh nhẹn lui ra, để họ lại trong phòng một lúc. Lát sau bác mang lên một ấm cà phê rồi nói:
    - Này các cháu yêu của ta, hãy nhớ lấy những lời mẹ dặn .Thôi đừng khóc nữa, lại đây uống một tách cà phê rồi thì mỗi người lại bắt đầu công việc của mình như chúng ta đã hứa với mẹ.
    Họ ngồi vào bàn, Jo nói:
    - Hy vọng và luôn bận rộn công việc, đó là những gì chị em ta phải làm. Xem thử ai nhớ điều đó nhất.
    Nhìn sang Meg, Jo tiếp:
    - Em sẽ lại đi giúp việc nhà cho dì March.
    - Chị đi dạy lại cho con bà Kinh. - Meg nói,thầm mong mắt mình đừng quá đỏ để có thể đi được, - Nhưng..... chị nên ở nhà để trông nom nhà cửa chăng?
    - Không cần đâu. - Amy ngăn lại, - chị Beth và em có thể tự dọn dẹp nhà cửa. Bác Hannah sẽ chỉ vẽ cho bọn em. Khi chị về, chị sẽ thấy mọi thứ đều tươm tất cho mà xem.
    Câu nói nhanh nhảu xí phần của Amy làm cho mấy chị em tự dưng bật cười và họ cảm thấy nỗi buồn như vơi đi.
    Vài ngày sau, họ vui mừng nhận được một lá thư của mẹ báo tin khá khả quan. Cha còn bệnh nhưng đã khỏe hơn và sẽ bình phục. Mấy ngày tiếp theo ngày nào Brooke cũng viết thư về và tuần lễ cứ trôi đi, tình trạng sức khỏe của bố ngày càng tốt lên. Meg, người chủ trong gia đình, đại diện đọc thư, rồi họ thi nhau gửi thư cho bố, mẹ và Brooke.
    Hết một tuần, những tin lành trong ngôi nhà của bốn chị em đã có thể đem loan báo cho các làng giềng thân cận. Tuy nhiên,khi biết cha đã đỡ bệnh mấy chị em không còn thật sự chăm chỉ như trước nữa và dần dà quay về thói quen cũ. Jo bị cảm nặng vì quên trùm khăn trên đầu cho ấm sau những ngày mới cắt tóc. Dì March cho phép Jo nghỉ làm đến khi nào khỏi bệnh vì bà không muốn nghe một người bị cảm cúm đọc sách. Meg mỗi sáng vẫn đi dạy, nhưng khi về nhà cứ nhênh nhang đọc qua đọc lại những lá thư Brooke gửi rồi lại viết thư sang cho anh ta và bố mẹ. Amy cũng quên làm việc nhà như đã hứa, lại ngồi vẽ thay vì phải giúp đỡ bác Hannah.
    Chỉ có Beth vẫn làm những công việc của mình. Ngoài ra cô còn cố gắng làm hộ những việc mà chị và em mình bỏ bê. Một ngày kia Beth nhắc Meg:
    - Em muốn chị đi thăm mấy đứa trẻ gia đình nhà Hummel một lúc. Chị biết không, mẹ dặn chị em mình không được quên chúng đấy.
    - Chiều nay chị thấy uể oải không muốn đi đâu cả. - Đang ngồi tựa lưng nghỉ ngơi trong chiếc ghế bành bên lò sưởi, Meg quay sang trả lời.
    - Chị đi được không, Jo? - Beth hỏi.
    - Nội bị cảm lạnh chị đã mỏi mệt lắm rồi... còn đi đâu được nữa.
    - Em nghĩ chị gần lành rồi mà.
    - Đi chơi với Laurie thì được, chứ đến nhà Hummel chị chưa đủ sức đâu. - Vừa nói Jo vừa cười.
    - Tại sao em không tự mình đi xem? - Meg hỏi.
    - Ngày nào em cũng đến với bọn chúng cả... em bé bị bệnh, em không biết phải làm gì cho nó nữa. Bà Hummel phải đi làm suốt, chỉ có Lottchen trông nom nó nhưng bệnh nó ngày càng trầm trọng. Em nghĩ các chị hay bác Hannah nên đến thăm nó một lát.
  5. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    - Được rồi...mai chị đi. - Meg trả lời miễn cưỡng.
    - Hôm nay chị muốn đi lắm... - Jo nói, - Nhưng chị muốn viết cho xong cái này đã... sao em không hỏi bác Hannah xem có gì đem cho chúng không, tiện thể em ra ngoài hít thở không khí trong lành. Như thế rất tốt cho em, Beth à.
    Beth đáp lại vẻ buồn rầu:
    - Em mệt quá ... vì thế em muốn chị nào đi giùm em.
    - Chốc nữa Amy vào, nó sẽ đi thay mấy chị em mình.
    - Thôi... em ngồi nghỉ một lát đợi nó luôn. - Beth ngả người vào ghế. Mọi người lại trở lại với công việc đang làm và chẳng ai nhắc đến gia đình Hummel nữa.
    Một giờ sau, lúc bác Hannah đang ngủ bên bếp, Beth lặng lẽ bỏ đầy thức ăn ngon vào giỏ để xách cho mấy đứa bé khốn khổ nhà Hummel. Cô mặc áo khoác rồi lầm lũi ra khỏi nhà, ngoài trời lạnh giá, đầu cô nặng trịch, ánh mắt buồn rầu...
    Cô trở về nhà rất muộn, không ai để ý Beth thểu não đi nhanh lên lầu, vào phòng mẹ rồi đóng cửa lại. Nửa tiếng sau Jo mới tìm thấy Beth đang ngồi thừ ra trên giường, trông rã rời.
    - Em làm sao thế? - Jo thốt lên, nhưng Beth đưa tay ra hiệu đừng lại gần.
    - Chị đã từng bị sốt phát ban phải không Jo? - Beth hỏi.
    - Ừ, lâu lắm rồi hồi chị Meg bị ấy. Nhưng tại sao em lại hỏi vậy Beth?
    - Thôi được, em sẽ kể cho chị nghe. - Beth nghẹn lại và khóc tức tưởi rồi cô tiếp. - Ôi, Jo ơi! Em bé chết rồi!
    - Em bé nào?
    - Em bé con bà Hummel ấy. Nó chết trong tay em... Bà Hummel không kịp về.
    - Trời ơi! Em tôi! Đáng lẽ chị phải đi mới phải. - Jo kêu lên vẻ ân hận, ôm chầm lấy Beth, rồi ngồi xuống chiếc ghế của mẹ. - Thế em làm gì lúc em bé chết?
    - Em chỉ biết ngồi đấy... ôm nó thật nhẹ... đến khi bà Hummel gọi bác sĩ về. Ông ta nói nó chết rồi... nhìn hai đứa trẻ kia, ông nói chúng cũng bị ban. Ông bảo đáng lẽ bà Hummel phải gọi ông đến sớm hơn. Bà Hummel trả lời "Tôi nghèo quá, tôi ráng tự chữa trị cho chúng nhưng giờ thì muộn mất rồi! Được sự giúp đỡ của người khác tôi mới đủ tiền trả cho ông." Bác sĩ mỉm cười trông hiền lắm... rồi ông nhìn em, cho em mấy thứ thuốc,b ảo em phải uống phòng bị sốt.
    - Không... Em không thể bị được! - Jo khóc, ôm chặt em mình vào lòng, - Ôi, Beth ơi, nếu em có điều gì, chị sẽ không bao giờ tha thứ cho mình đâu!
    - Đừng sợ chị Jo à, chắc em không bị nặng đâu. Em vừa uống thuốc rồi và em thấy đã đỡ hơn. - Beth nói, cố tỏ vẻ khỏe khoắn để Jo yên lòng. - Ước gì mẹ ở nhà! - Chị đi gọi bác Hannah đây. Bác ấy hiểu nhiều về bệnh tật.
    - Đừng cho Amy vào chị nhé. Nó chưa bị bao giờ, em không thích lây bệnh sang cho nó đâu.... Nhưng chị có chắc là chị và Meg không bị nữa chứ?
    - Chị nghĩ là không. Nhưng nếu bị, chị cũng không thèm quan tâm - Jo nói, - Vì chị đã cho em đi đến nhà Hummel như thế này đây trong khi chị thì chúi mũi ở nhà viết lách!
    Khi bác Hannah vào, lập tức mọi người đều cảm thấy vui hơn:
    - Ai cũng bị ban một lần cả. - Bác an ủi, - Chẳng ai chết vì bệnh ấy nếu chữa trị kịp thời.
    Jo tin lời bác, vội đi gọi chị Meg. Khi hai chị em đến bên Beth, bác Hannah bảo:
    - Giờ bác nói cho các cháu biết mình phải làm gì. Đầu tiên đi gọi bác sĩ Bangs đến thăm bệnh cho Beth. Rồi các cháu xem, mìnhđã xử lý đúng... sau đó gửi Amy sang nhà dì March một thời gian để tránh lây bệnh. Còn một cháu nào ở nhà giúp bác ít ngày.
    - Cháu! Vì cháu là chị cả. - Meg nói.
    - Cháu ở nhà cho! Vì nếu cháu chịu làm nhiệm vụ của mình thì Beth đâu đến nỗi như vậy. - Jo giành.
    - Cháu chọn ai Beth? Chúng ta chỉ cần một người thôi.
    - ...Chị Jo ạ. - Beth trả lời. Thế là công việc được quyết định.
    Meg hơi tự ái nói:
    - Chị.. đi với Amy đây.
    Khi Amy biết chuyện, cô bé rất tức tối:
    - Em không thích ở với dì March đâu! Em không mốn bị đuổi ra khỏi nhà như thế chính em gây ra chuyện.
    - Như vậy chỉ để giữ sức khỏe cho cháu thôi mà. - Bác Hannah dỗ dành. - Cháu không muốn bị sốt phát ban chứ?
    - Không, cháu không muốn, nhưng cháu biết mình bị rồi vì cháu đã chơi với chị Beth suốt.
    Vừa lúc đó Laurie bước vào, mấy chị em kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra.Khi biết Amy không muốn sang nhà dì March, anh bắt đầu nói với Amy vẻ thân thiện:
    - Amy này, nếu em, vốn là một cô bé dễ thương ngoan ngoãn, chịu ở nhà dì March một thời gian để đỡ đần cho các chị và bác Hannah, thì anh ngày nào cũng sẽ sang chơi với em, dẫn em đi chơi này, và chúng ta sẽ có những giờ phút thú vị.
    Cuối cùng sau một hồi kể chi tiết những trò vui họ sẽ chơi, Laurie đã thuyết phục được Amy. Cô vui vẻ hôn anh và hứa sẽ đi.
    - Giờ tôi làm gì nữa? - Laurie hỏi.
    Meg phân công:
    - Bạn gọi bác sĩ Bangs đến giùm tôi. Chúng tôi chưa quyết định được gì bây giờ cả.
    - Anh ấy nhiệt tình quá. - Jo nói khi nhìn thấy Laurie nhảy băng qua hàng rào, vội vàng chạy đi.
  6. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    Chương 13
    Sống hay chết


    Bác sĩ Bangs tới, khám bệnh xong cho Beth, ông ta chẩn đóan cô đã bị mắc bệnh ban. Trong đầu ông nghĩ cô chỉ bị nhẹ, nhưng khi nghe kể Beth đã ở cùng những đứa con bà Hummel, vẻ mặt ông nghiêm hẳn lại. Ông nói phải đưa Amy đến nhà dì March ngay. Những ngày sau đó Beth ốm rất nặng. Bác sĩ Bangs đến thăm bệnh thường xuyên nhưng ông rất bận nên lại phải đi ngay. Mặt khác ông cũng yên tâm khi Beth được bác Hannah tận tình chăm sóc. Meg không đi dạy nữa vì sợ mình lây cho bọn trẻ. Cô ở nhà làm việc nội trợ giúp bác Hannah. Lúc viết thư cho bà March, cô thấy mình phải báo cho mẹ biết nhưng bác Hannah ngăn lại:
    - Đừng cháu à, đừng nói gì cả. Tình trạng của Beth không đến nỗi tệ lắm. Làm mẹ cháu lo lắng trong lúc này là không nên đâu.
    Từ Washington, bà March biết thư về báo ông March chưa được khỏe lắm nên cũng còn lâu mới về nhà được. Bệnh tình Beth ngày càng trầm trọng. Jo, người cả ngày lẫn đêm luôn lở bên cạnh chăn sóc cho Beth, rất lo lắng khi thấy em mình chẳng còn nhận ra mình nữa. Beth gọi lầm tên người này sang người khác và hay thảng thốt gọi mẹ.
    Rồi vào một buổi sáng như thường lệ, bác sĩ Bangs lại đến. Nhìn Beth một lúc lâu, cầm đôi tay nóng hổi của cô bé trong tay, ông ngước lên bảo bác Hannah:
    - Nếu bà March có thể để chồng bà ở lại, tôi nghĩ bà ấy nhất thiết nên về.
    Jo đang đứng cạnh đó, mặt tái đi:
    - Cháu đi đánh điện ngay đây! - Cô nói rồi vội vã lao ra khỏi nhà, chỉ một lát sau đã quay về. Jo đang cởi áo khoác ngoài thì Laurie bước vào, tay cầm một bức thư báo ông March đã khỏe hơn nhiều. Jo đọc thư đầy vẻ cảm ơn nhưng tim cô vẫn nặng trĩu nổi buồn. Trông cô thiểu não đến nỗi Laurie phải hỏi:
    - Có chuyện gì vậy Jo? Beth bệnh nặng lên à?
    - Vâng... em đã đánh điện cho mẹ. - Jo vừa nói vừa tháo chiếc giày nặng nề dưới chân, rầu rầu nhìn Laurie.
    - Hay lắm! - Laurie khen, khẽ đẩy Jo ngồi vào chiếc ghế sát bên, rồi cúi xuống tháo giày giúp cô, anh hỏi:
    - Em tự gửi hay có hỏi ý kiếm ai không?
    - Không, bác sĩ bảo.
    - Ôi, Jo, tình hình không đến nỗi xấu thế đâu, đúng không? - Laurie phải thốt lên khi nhìn thấy nét buồn bã trên gương mặt Jo.
    - Tệ lắm.. Laurie à. - Jo nó gần như không còn kìm được nước mắt. -Beth không còn nhận ra em nữa, trông nói không giống với Beth ngày trước của em nữa. Không có ai giúp bọn em qua những giờ phút kinh khủng như thế này. - Jo nói trong tiếng nấc.
    Khi những giọt nước mắt lăn nhanh trên khuôn mặt tôi nghiệp của Jo, đôi bàn tay cô nắm lại đưa ra bất lực dường như đang đi trong đêm tối không ai dẫn đường, không ai giúp đỡ. Laurie nắm lấy đôi và tay Jo, giọng khẽ vỗ về:
    - Có anh đây, Jo. Cầm lấy tay anh, em sẽ thấy lòng mình vơi bớt những nỗi lo âu.
    Jo không nói, chỉ nắm chặt lấy tay người bạn thân thiết của mình. Dường như bàn tay bè bạn ấy đã giúp cô vững tâm trở lại... Cuối cùng, cô bé khẽ nói:
    - Laurie này, anh quả là một vị bác sĩ tài ba, một người bạn thật tốt của em.
    - Anh nghĩ tối nay anh còn đem lại cho em những điều tuyệt diệu hơn thế nữa kìa. - Laurie khoe.
    - Điều gì thế? - Jo reo lên, một phút háo hức quên đi nỗi buồn trong lòng mình.
    - Hôm qua anh đã gửi điện cho mẹ em, và thầy Brooke trả lời bác sẽ về ngay. Tối nay bác sẽ có mặt ở nhà. Em có mừng không?
    - Ôi, thật thế chứ Laurie... Tuyệt quá! Biết nói gì cám ơn anh nhỉ. Nhưng làm sao anh lại nghĩ ra được điều ấy?
    - Thì em biết đó, anh và ông anh cũng lo cho Beth lắm. Ông cháu anh cho rằng bác Hannah ngăn mình như vậy là không đúng. Thế là anh đi đánh điện cho mẹ em ngay. Tàu sẽ đến ga lúc hai giờ sáng. Anh sẽ đi đón bác.
    - Ôi, anh Laurie ơi! Em sung sướng quá!
    Jo nói với theo khi Laurie ra về. Cô chạy đi báo tin ngay cho Meg và bác Hannah. Bác sĩ Bangs lại đến, đứng nhìn Beth lặng lẽ hồi lâu,ô ng nói:
    - Cô bé đang ở vào thời điểm sẽ có một sự chụyển biến lớn, hoặc khỏe lên hoặc càng trầm trọng hơn. Lát sau tôi sẽ quay lại.
    Mấy chị em không thể nào quên được cái đêm hôm ấy. Họ thức trắng, suốt đêm túc trực trong phòng Beth với cảm giác vừa sợ sệt vừa lo âu, bất lực trước những gì sắp xảy ra vào cái giờ phút căng thẳng như thế này. Nửa đêm. Một giờ đồng hồ nữa lại trôi qua, vẫn chẳng có dấu hiệu gì, chỉ nghe tiếng xe lộc cộc của Laurie sửa soạn ra ga.
    Đồng hồ đã điểm một rưỡi. Jo vẫn đứng bên cửa sổ lắng tai nghe những tiếng xe ngựa mơ hồ đằng xa. Đột nhiên cô nghe tiếng động khẽ phía giường, quay phắt lại, Jo thấy Meg đang quỳ xuống bên Beth, hai cánh tay che mặt, Jo sợ hãi:"Beth chết rồi, chị Meg không dám nói cho mình biết." Cô run run đi đến bên giường và trông thấy vẻ đau đớn trên khuôn mặt đáng yêu của đứa em bé bỏng không còn nữa. Gương mặt bây giờ trông thanh thản kỳ lạ. Jo thì thào khẽ nói:
    - Vĩnh biệt em yêu của chị, Beth ơi, em có nghe chị nói gì không?
    Tiếng động làm bác Hannah vừa chợp mắt giật mình thức giấc. Bác đến bên giường nhìn gương mặt Beth rồi âu yếm nắm hai bàn tay cô, khẽ kêu lên:
    - Cơn sốt đã qua rồi, giờ thì con bé đang ngủ rất say. Rồi sẽ khỏe thôi mà! Ôi,tuyệt quá!
    Jo và Meg chưa kịp tin đó là sự thật thì bác sĩ vào. Ông không điển trai lắm nhưng sao hôm ấy, mọi người đều cảm thấy ông thật đáng yêu khi ông nói với các cô gái như người cha nói với các con:
    - Xong rồi, các cháu yêu của ta. Lần này cô bé dễ thươg đã thắng cuộc. Các cháu giữ yên lặng cho Beth ngủ và khi thức dậy hãy cho nó ăn....
    Phải cho Beth ăn những gì,hai chị em không còn nghe thấy nữa vì họ chạy ùa ra phòng ngoài, trong bóng tối, Meg và Jo ôm chặt lấy nhau khóc vì quá mừng:
    - Ôi, gía mà mẹ về lúc này nhỉ. - Jo khẽ thầm thì.
    - Nghe kìa! - Meg gần như không nén được. - Hình như có tiếng xe ngựa.
    Tiếng lọc cọc ngày càng gần. Chuông cửa reo. Bác Hannah ra mở cửa và họ nghe tiếng Laurie gọi to:
    - Này các bạn ơi, Bác đã về!
  7. Gatgu

    Gatgu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    1.030
    Đã được thích:
    0
    Chương 14
    Mẹ về

    Beth tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, em thấy ánh mắt hiền từ của mẹ đang nhìn xuống em âu yếm. Cô bé còn qúa yếu nên không hỏi thêm được điều gì, em sung sướng đáp lại nụ hôn của mẹ, rồi sau đó lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bà March ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Beth rồi bắt đầu kể cho mọi người nghe về hành trình vừa qua của mình. Tối đến, Meg ngồi trong phòng khách viết thư cho bố biết mẹ đã về đến nhà an toàn. Jo lặng lẽ đi vào phòng Beth và tthấy mẹ mình vẫn ngồi đó. Cô đi đi lại lại trong phòng vẻ lưỡng lự không vui.
    - Con của mẹ, có chuyện gì thế? Bà March ôn tồn hỏi.
    - Có việc này con muốn nói với mẹ, mẹ ạ.
    - Về Meg phải không?
    - Sao mẹ biết? Vâng về chị ấy. Chuyện nhỏ thôi nhưng con thấy lo lo làm sao ấy.
    - Beth đang ngủ, con nói khẽ nhé. Nào bây giờ mẹ đang đợi nghe con nói đây.
    Jo ngồi xuống nhà, bên chân mẹ, giọng lo lắng.
    - Mẹ biết không, hè năm ngoái, chị Meg để quên một đôi găng tay bên nhà cụ Laurence nhưng sau đó chỉ lấy lại được một chiếc. Laurie nói với con là thầy Brooke nhặt được và cất cùng đôi găng tay của thấy ấy luôn rồi. Có một lần thầy ấy vô tình đánh rơi chiếc găng tay đó, Laurie trông thấy và chọc cho! Rồi thầy Brooke tâm sự với anh ấy là thầy rất mến chị Meg, nhưng không dám nói ra vì biết chị còn trẻ quá mà gia đình thầy lại nghèo nữa.
    Nói đến đây, Jo ngước mắt nhìn mẹ dò hỏi:
    - Mẹ có buồn vì chuyện ấy không?
    - Theo con thì chị Meg có để ý đến thầy ấy không?
    - Con chẳng biết gì về mấy chuyện yêu đương vớ vẩn ấy đâu! - Jo kêu lên, - Đọc chuyện con thấy mấy cô gái đang yêu hay đỏ mặt, ốm đi, hay làm những việc ngớ ngẩn, còn chị Meg thì chẳng thấy gì cả. Chị ấy vẫn ăn uống, ngủ ngáy bình thường như mọi người, chỉ khi Laurie nói đùa về nhữngđôi trai gái yêu nhau thì chị ấy mới hay đỏ mặt lên một tí.
    - Vậy là theo con, chị Meg không để ý gì đến John?
    - Ai cơ? - Jo kêu lên ngạc nhiên.
    - Thầy Brooke ấy. Ở Washington, bố mẹ gọi anh ấy cái tên mới và John và anh ta cũng thích được gọi như vậy.
    - Ôi! Con biết ngay là mẹ sẽ đứng về phe thầy ấy mà! - Jo thốt lên bất bình, cảm thấy ngay cuộc nói chuyện rồi sẽ không kết thúc như mình mong muốn.
    - Anh ta khá bộc bạch trong chuyện này. Anh ấy đã thưa với bố mẹ là anh ấy yêu Meg, nhưng trước khi hỏi cưới chị con, anh ta muốn tự mình mua cho Meg một căn nhà tiện nghi... Riêng mẹ sẽ không cho phép Meg hứa hôn với bất cứ ai khi tuổi còn quá trẻ như vậy.
    - Đương nhiên là không rồi. Con đã biết trước sẽ có chuyện rắc rồi mà! Ước gì con có thể cưới gì Meg nhỉ!
    Bà March mỉm cười rồi dặn:
    - Jo này, mẹ không muốn con nói bất cứ điều gì với Meg đâu nhé. Khi nào John trở lại và hai đứa có có dịp ngồi nói chuyện với nhau, mẹ sẽ dò xem thái độ của chị con như thế nào.
    - Con biết tỏng cả rồi! - Jo nói giọng trách móc cau có: - Hai người sẽ cùng nhau đi dạo quanh nhà như một cặp tình nhân ấy, và chúng con sẽ không được bén mảng đến lối đi của họ. Thế là chị ấy không còn là chị của con nữa! Ôi, Mẹ ơi, sao tất cả chúng con không là con trai hết cho rồi nhỉ! Lúc ấy sẽ chẳng còn gì rắc rối nữa cả. - Jo nhìn lên và bắt gặp cái nhìn buồn buồn trên gương mặt mẹ
    - Mẹ cũng không thích như thế phải không mẹ? Con rất vui khi mẹ cũng đồng tình với con. Hay... chúng ta tống cổ thầy ấy đi để lại được sống hạnh phúc bên nhau...
    - Mẹ không được quyền buồn, Jo à. Việc các con có một mái ấm gia đình riêng là hoàn toàn đứng đắn. Nhưng chắc vài năm nữa, John mới có thể lo được một căn nhà cho Meg. Hy vọng mọi việc đều diễn biến tốt lành.
    - Mẹ không mong chị ấy... có được một người chồng giàu có sao? Con đã dự định để chị ấy.... cưới anh Laurie, như thế cuộc đời chị ấy sẽ đầy đủ sung sướng hơn. Chẳng lẽ thế không tốt sao? Anh ấy vừa giàu lại vừa tốt bụng và yêu mến tất cả chúng con.
    - Chớ nên định đoạt chuyện của người khác như thế Jo à. Thời gian và con tim của mỗi người sẽ tự mách bảo tất cả. Con mà làm thế hóa ra lại làm tổn thương tình bạn đấy!
    - Vâng... con sẽ không làm vậy nữa đâu. Nhưng sao con ghét trông thấy mọi thứ cứ rối tung lên khi người ta trưởng thành! Giá như có một thứ thuốc nào đó con người ta có thể uống vào đế đừng lớn lên nữa mẹ nhỉ
    Câu chuyện đến đây thì Meg bước vào phòng trên tay cầm lá thư vừa viết xong.
    - Con viết hay lắm! - Bà March nói, mắt lướt đọc những dòng chữ trong lá thư. - Hãy thêm vào hộ mẹ câu: Mẹ gửi lời hỏi thăm John.
    - Mẹ cũng gọi anh ấy là John à? - Meg mỉm cười.
  8. Gatgu

    Gatgu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    1.030
    Đã được thích:
    0
    Chương 15
    Gã vô liêm sỉ

    Vài ngày sau, Laurie khám phá ra Jo có một điều gì đó bí mật. Anh tìm cách thuyết phục cô tiết lộ cho mình biết. Chẳng mấy chốc anh đã hiểu ra đó là câu chuyện giữa Meg và thầy Brooke, và thế là chàng trai quyết định dựng lên một màn kịch vui trêu họ.
    Riêng Meg thì xử sự rất khác lạ.
    - Chị Meg đang yêu, mẹ ạ. - Jo thủ thỉ, - Dạo này chị ấy ăn ít đi, nằm thì thao thức cả đêm và thường đi dạo tha thẩn một mình. Chúng ta phải làm gì bây giờ hả mẹ?
    - Chúng ta không thể làm được gì ngòai việc chờ đợi và cư xử sao cho thật khéo với chị ấy. Khi nào bố về thì mọi việc sẽ ổn cả thôi.
    Lát sau Jo lấy từ hộp thư gia đình ra vài lá thư, đưa cho Meg:
    - Có thư cho chị này, Meg!
    Chỉ chốc sau mọi người nghe từ trong phòng tiếng Meg kêu lên thảng thốt...
    - Chuyện gì vậy con?
    Bà March chạy vào lo lắng.Jo cầm vội lá thư trên tay chị,đọc.
    - Không, không thể như thế được! Đây không phải là thư của anh John Brooke. Ôi, Jo! Sao em có thể làm như vậy chứ?
    Meg đau khổ úp mặt vào lòng bàn tay nức nở,tưởng như trái tim của chị đang vỡ thành trăm mảnh.
    - Em ư! Em có làm gì đâu. Chị nói gì thế?
    Jo kêu lên ngạc nhiên. Meg giận dữ dúi cho Jo một bức thư nữa:
    - Chính em là tác giả của vụ này và Laurie đã vào hùa với em. Sao mấy người có thể xử sự với cả hai chúng tôi như thế?
    Jo và Mẹ mở lá thư ra đọc vội: "Meg thương yêu của anh, anh không còn đủ kiên nhẫn đợi lâu hơn nữa để nói với em rằng anh yêu em đến mức nào! Anh chưa dám thưa chuyện của chúng mình với bố mẹ em nhưng anh nghĩ bố mẹ em sẽ cho phép chúng mình cưới nhau nếu biết em cũng yêu anh. Ông Laurence hứa sẽ giúp anh tìm được một công việc lương bổng rất khá và rồi em yêu ạ, chúng ta sẽ được sống hạnh phúc bên nhau. Anh xin em khoan nói gì với gia đình và Laurie mà hãy gửi cho anh dù chỉ một lời hy vọng.
    John yêu dấu của em."
    - Trời ơi, gã này vô liêm sĩ quá! - Jo kêu lên phẫn nộ.
    - Jo, con có hứa là con đã không giúp Laurie chứ? Bà March nghiêm túc hỏi.
    - Thật mà mẹ, con không hề biết gì cả. Con chưa trông thấy lá thư này, vả lại làm sao con có thể viết ra những lời lẽ ngu xuẩn ấy kia chứ!
    - Nét chữ trong rất giống chữ của John mẹ ạ. Meg công nhận.
    - Thế con có viết lại cho nó không?
    - Dạ có ạ.
    - Con viết như thế nào?
    - Con nói rằng con còn quá trẻ nên chưa thể quyết định cũng như giấu giếm mẹ bất cứ điều gì và con khuyên anh ấy nên nói chuyện với bố.
    Nghe xong, Jo và mẹ cùng nhìn nhau mỉm cười. Jo nói:
    - Chị làm thế là rất khôn ngoan Meg à, thế anh ta trả lời thế nào?
    - Trong lá thư Jo vừa đưa, anh ấy nói chưa bao giờ viết cho chị những lời yêu đương như vậy và bảo rằng anh ấy rất lấy làm tiếc vì hai người đã bị Jo, cô em gái nghịch ngợm đem ra làm trò đùa.
    Jo cầm hai bức thư lên và đọc đi đọc lại một cách tỉ mỉ, rồi kết luận:
    - Em tin rằng John Brooke chưa bao giờ trông thấy những bức thư này. Theo em, chính Laurie là tác giả cả hai và hiện giờ anh ta vẫn đang giữ những lá thư của chị.
    - Đi gọi Laurie sang đây ngay. - Bà March nói với Jo, - rồi mẹ sẽ tìm hiểu xem nó đã làm những gì, thật là quá quắt!
    Khi Jo đi rồi, bà March cố dò hỏi xem thái độ của con gái mình đối với John như thế nào.
    - Con có yêu John và có thể đợi nó được không?
    - Con rất bực mình mẹ ạ. Bây giờ không muốn quan tâm tới chuyện yêu thương ai cả và cũng có lẽ sẽ chẳng bao giờ đâu. - Meg rắn rỏi đáo lại như thường lệ.
    Meg chạy vội ra khỏi phòng khi nghe tiếng Laurie và Jo bước vào nhà. Thái độ bà March rất nghiêm nghị và linh tính báo cho Laurie biết những việc làm của anh đã bị bà phát hiện. Bà ngồi trong phòng nói chuyện riêng với anh một lúc lâu. Hai cô gái không biết mẹ đã nói những gì, chỉ thấy khi ra khỏi phòng trông Laurie rất thểu não. Họ hiểu rằng anh sẽ không bao giờ quên những gì xảy ra hôm nay.
    - Tôi cho đến chết cũng sẽ không bao giờ nói gì cho thầy Brooke biết đâu chị Meg ạ! - Laurie nhìn Meg đầy ân hận, - và tôi hy vọng chị sẽ tha thứ cho tôi.
    - Tôi sẽ cố, nhưng đó quả là một hành động rất không hay.
    Nhìn vẻ buồn bã lộ rõ trên khuôn mặt của Laurie, Meg và mẹ đã vui lòng thứ lỗi chi anh. Chỉ có Jo vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Chàng trai nán lại một lúc, không thấy cô nói gì với mình, anh đành cúi chào xoay người rồi lặng lẽ đi ra khỏi cửa. Laurie vừa đi khỏi, Jo đã thấy hối hận về thái độ ban nãy của mình đối với anh. Vài phút sau, cô quyết định sang nói chuyện với anh.
  9. Gatgu

    Gatgu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    1.030
    Đã được thích:
    0
    Lúc đầu gặp người hầu phòng nơi ngưỡng cửa, cô rụt rè hỏi:
    - Thưa bác có cụ Laurence ở nhà không ạ?
    - Ồ có, thưa cô, nhưng ban nãy cậu Laurie có làm cho ông cụ bực mình nên tôi không dám đến gần... còn cậu nhà thì tự khóa mình trong phòng riêng và có lẽ sẽ chẳng chịu nói chuyện với ai. Bữa tối đã dọn ra mà vẫn không ai chịu xuống ăn cả.
    Jo vào nhà, đi đến phòng Laurie và gọi vọng vào qua cánh cửa đóng chặt. Laurie thét lên:
    - Im đi! Nếu không anh sẽ ra và bắt em im đấy!
    Jo vẫn tiếp tục nói và khi cánh cửa bật mở, cô chạy nhanh vào phòng. Laurie trông rất tức tối. Thấy vậy, cô quì xuống nói chân thành:
    - Hãy tha lỗi cho em, em đến đây vì muốn chúng ta lại là bạn của nhau.
    - Ôi, em đứng dậy đi, đừng ngớ ngẩn như thế! - Laurie khổ sở tiếp - Ông nội chửi anh một trận tơi bời. Nếu mà ai khác sỉ vả anh những câu đó thì....
    - Em nghĩ chẳng ai dám xúc phạm anh kiểu ấy khi thấy cơn giận này của anh. Nhưng tại sao ông lại mắng anh?
    - Vì anh không nói cho ông biết vì sao mẹ em lại đường đột gọi anh sang như vậy. Anh đã hứa với mẹ em sẽ không nói cho ai biết về những lá thư ấy, thế là ông nổi cáu và la mắng anh. Anh tức quá nên chạy về phòng.
    - Chẳng qua chỉ tại ông không biết chuyện của anh với mẹ em đấy thôi. Theo em, anh nên trở lại nói cho ông biết là anh rất hối hận về những rắc rối anh gây ra cho bọn em mà không thể nói cho ông biết đó là chuyện gì được.
    - Không,anh không đi đâu!
    - Nào, Laurie, đừng dại dột như vậy. Anh không thể cứ ngồi lì mãi trong phòng như thế này được.
    - Anh không định ở đây. Anh sẽ ra đi để được tự do không còn ai ràng buộc trên cõi đời này nữa. Anh sẽ hành động tùy theo ý thích mình.
    - Nếu em là con trai thì em sẽ đi cùng anh ngay nhưng đằng này... nên không thể làm thế được. Em muốn anh hãy làm hòa với ông nội. Thế anh có hứa rằng nếu em thuyết phục được ông xin lỗi anh thì anh sẽ không bỏ nhà đi nữa chứ?
    - Thôi được, anh hứa, nhưng dù có là em đi nữa thì ông cũng không chịu xin lỗi anh đâu.
    Jo đi ngay đến phòng người ông đáng kính. Nghe tiếng gõ cửa, ông cụ nói giọng bực tức:
    - Vào đi!
    - Cháu là Jo đây ạ. - Cô bé khẽ khàng, - Cháu đến trả ông quyển sách và muốn mượn thêm cuốn khác.
    Ông cụ nhìn Jo, dường như ông biết đấy không phải là lý do chính cô đến gặp ông. Nén giận, ông hỏi:
    - Thằng cháu ta đã làm gì vậy? Mẹ con gọi nó sang, chắc chắn nó đã gây ra một vụ gì đó. Đúng không?
    - Vâng quả thật là có nhưng chúng con đã thứ lỗi cho anh ấy rồi. Qua lời nói lẫn thái độ của anh ấy, chúng con tin chắc rằng anh ấy sẽ không bao giờ tái phạm nữa, và tất cả tụi con đều hứa sẽ không nói cho ai biết về điều đó.
    - Ta không muốn nói đến chuyện đó. - Ông Laurence càng tỏ vẻ không yên tâm. - Ta muốn biết nó có làm điều gì không phải với mẹ con không, nếu có ta phải đánh cho nó một trận.
    - Không, thưa ông. Anh ấy không làm gì xấu với mẹ con cả. Mẹ không muốn ai biết gì thêm về chuyện này. Và Laurie đã hứa với mẹ sẽ không thể kể cho ai nghe, đó chính là lý do tại sao anh ấy không thể nói cho ông biết được. Ông ơi! Con hy vọng ông sẽ tha thứ cho anh ấy.
    - Thôi, được rồi, nếu sự việc chỉ có thế thì có lẽ ta nên tha thứ cho nó thôi. - Ông Laurence thở dài nhưng nỗi buồn bực vẫn chưa tan,ông tiếp: - Nhưng tại sao thằng bé cứ hay làm ta bực mình thế nhỉ. Không biết cứ cái đà này rồi sẽ việc sẽ kết thúc ra sao!
    - Ông biết không, anh ấy tính bỏ nhà đi đấy ông ạ, - Jo hạ thấp giọng. Nghe đến đây ông cụ gâịt mình lo lắng:
    - Ghê quá nhỉ! Con lên bảo nó xuống ăn cơm đi.
    - Nhưng anh ấy không chịu xuống, ông ạ. Anh ấy rất giận vì ông đã không tin anh. Cháu nghĩ đìều đó đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh ấy....
    Cụ Laurence cố giữ nét mặt đăm đăm nhưng Jo đã bật cười. Cô biết mình đã chiến thắng.
    - Theo con ông nên viết cho anh ấy một lá thư, nói rằng ông đã biết việc anh ấy hứa với mẹ con và lẽ ra ông đã không nên nặng lời như thế nếu hiểu chuyện sớm hơn, có thể như vậy anh ấy mới thấy được rằng mình đã hành động dại dột và sẽ xuống gặp ông.
    Ông cụ Laurence cũng phải bật cười trước sự không ngoan, khéo léo của cô bé, ông đứng dậy lấy giấy bút và bắt đầu viết một lá thư với những lời lẽ nhã nhặn xứng với cương vị của một quý ông viết cho một người bạn sau vụ cãi cọ đáng tiếc. Jo âu yếm hôn lên trán ông rồi cầm lá thư chạy vội đến phòng Laurie, chuồi mảnh giấy qua khe cửa, rồi hồi hộp chờ đợi. Tiếng mở giấy lọat sọat... im lặng... cánh cửa bật mở và giọng Laurie reo lên sung sướng:
    - Jo, em thật là một người bạn tốt! Ông nội có tỏ ra bực mình với em không?
    - Không,rất bình thường ạ
    - Chà, dường như đối với ai anh đều gây ra rắc rối. Ngay cả em có lẽ cũng sẽ không thứ lỗi cho anh mất.
    - Thôi anh xuống ăn tối với ông nội đi.
    Với mọi người hầu như câu chuyện thế là kết thúc,nhưng riêng Meg vẫn bị ám ảnh. Cô không bao giờ còn nói chuyện về John Brooke nhưng vẫn luôn nghĩ về anh và đêm đêm hình dáng người con trai đáng mến ấy vẫn thường len lỏi vào trong giấc mơ.

  10. Gatgu

    Gatgu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    1.030
    Đã được thích:
    0
    Chương 16
    Giáng sinh vui vẻ

    Từ hôm mẹ về, sức khỏe Beth ngày càng khá lên. Một chiếc gường nhỏ kê ở phòng khác để em có thể nằm nghỉ gần như cả ngày mà vẫn thường xuyên nhìn mẹ và các chị ra vào làm việc, cùng mấy chú mèo cưng của mình đùa nghịch dưới sàn nhà.
    Từ Washington, tin tức về tình trạng sức khỏe của ông March ngày càng khả quan hơn, John Brooke vẫn ở lại chăm sóc ông và mới đây viết thư về báo cho cả gia đình biết họ hy vọng sẽ kịp về nhà đón năm mới. Vì vậy mấy chị em ai cũng nóng lòng đón đợi một ngày lễ Noen hạnh phúc với sự "hỗ trợ bày trò" của Laurie.
    - Em sung sướng quá! - Beth háo hức, - Chỉ cần bố ở nhà là không gì vui bằng.
    - Chị cũng vậy!
    - Em cũng thế!
    Meg, Jo và Amy cũng nhao lên không kém.
    Trên thế gian này đôi khi xảy ra những điều lạ kỳ như trong truyện cổ vậy. Năm nay đối với gia đình March, một điều tuyệt diệu như thế đã đến vào ngày lễ Giáng Sinh. Khi các cô gái đang cùng mẹ thích thú ngắm nhìn những gói quà Neon họ đã tặng nhau và những món quà gia đình cụ Laurence gửi tặng, Laurie khẽ hé cửa, thò đầu vào, bộ điệu rất lạ loan báo:
    - Và đây, một món quà nữa... dành cho gia đình March!
    Nói xong, anh trịnh trọng đưa tay đẩy cửa, nhường bước cho một quý ông cao lớn, đầu trùm mũ lông che khuất mặt, theo sau là một vị nữa với dáng người cao ráo, môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng không sao thốt lên thành lời. Người đi đầu cởi mũ ra. Và kìa...! Bố! Bốn chị em reo tóang lên, đua nhau chạy ùa đến. Thật không lời nào tả xiết được nỗi vui mừng của họ.
    Khỏi phải nói cũng biết các cô gái cùng mẹ mình đã ríu rít, vòng tay qua cổ và ôm hôn bố thắm thiết đến mức nào. Cũng hòan tòan vô tình trong giây phút mừng mừng tủi tủi ấy, vị khách thứ hai thầy Brooke đã trao cho Meg một nụ hôn. Bác Hannah lật đật đi từ dưới bếp lên không, giấu được nỗi vui mừng xúc động trên khuôn mặt, bác nở nụ cười sung sướng, rồi báo cho cả nhà biết bữa tối Noen đã được dọn ra sẵn sàng. Bà March âu yếm nhìn chồng.
    - Trước khi ăn tối, anh và Beth nên nghỉ một lát đã. -
    Rồi bà khẽ đẩy mỗi người xuống một chiếc ghế bành rộng. Nhưng Beth nào có chịu ở yên, cô bé chỉ một lát sau đã chạy qua ngồi lọt thỏm trong lòng bố và cả hai chẳng kịp nghỉ ngơi gì, vì lại say sưa trò chuyện với nhau. Laurie, ông nội và thầy giáo Brooke đều ở lại cùng ăn cơm tối, vì thế bữa tiệc càng thêm ấm cúng, rôm rả hơn. Ăn xong, những vị khách xin phép ra về để gia đình March được thỏai mái bên nhau sau những tháng năm xa cách, vả lại Beth và ông March cũng cần được nghỉ ngơi. Tối hôm ấy, cả gia đình quay quần bên bếp lửa trong căn phòng nhỏ. Ông March lúc này mới có thể chậm rãi kể lại những ngày làm việc của mình tại Washington và giải thích cho mọi nguời biết vì sao ông lại có mặt ở nhà sớm hơn dự tính.
    - Khi thời tiết dễ chịu hơn, bác sĩ nói bố có thể trở về được và bố cũng muốn dành cho cả nhà điều bất ngờ. Nhưng thật ra nếu không có anh Brooke thì bố chẳng làm nổi đâu. Cậu ấy đã giúp bố rất nhiều trong chuyến đi này và suốt cả thời gian bố bị bệnh.
    Một cái nhìn xa xăm hạnh phúc chợt hiện lên long lanh trong mắt Meg, cô thì thầm khe khẽ:
    - Thật là một mùa Giáng Sinh hạnh phúc và một năm mới tốt lành!
    - Làm sao chị lại gọi năm nay là tốt lành được nhỉ? - Jo vẻ không hài lòng, - Đủ mọi chuyện rắc rối xảy ra, nào là bố ốm rồi Beth lại bệnh này.
    - Nhưng em nghĩ dù sao năm vừa rồi cũng đem đến cho chúng ta nhiều điều đáng nhớ. - Beth chậm rãi như chờ những giờ phút tụyệt diệu đã qua kịp rạo rực trở về.
    - Chị em mình được kết bạn với anh Laurie, cụ Laurence. Còn em được sang nhà anh ấy chơi đàn trên chiếc dương cầm vĩ đại! Sau đó lại được tặng riêng một chiếc đàn rất xinn nữa!
    - ...Em còn đi thăm bọn trẻ nhà Hummel này.... Em bé chết ngay trong tay em, em bị sốt phát ban và súyt nữa thì chết rồi còn gì. - Jo vẫn khăng khăng.
    - Các con của bố vừa đi qua một chặng đường khá cam go. - ông March vẫn ôn tồn, - Và đặc biệt ở chặng cuối chắc là khó khăn lắm. Nhưng mẹ đã kể cho bố nghe về sự xoay sở, đảm đang, khéo léo của các con. Chính vì vậy bố càng tự hào về những phụ nữ bé nhỏ nhưng can đảm của bố.
    Lúc ấy, Meg ngồi ngay cạnh bố. Ông March cầm lấy tay cô, vuốt ve âu yếm và nhận ra đôi tay nhỏ nhắn của con mình không còn mềm mại như trước nữa vì khâu vá, làm lụng.
    - Meg, con yêu của bố - Ông vừa nói vừa nhẹ nâng đôi tay ấy lên. - Bố biết con đã phải đảm đương nhiều việc giúp mẹ và các em. Bố lấy làm hãnh diện với đôi tay này. Nhưng mong rằng thời gian bố "buộc"phải trao đôi tay này đi cho kẻ đến cầu hôn con không quá sớm!
    Ông đùa rồi cúi xuống cười với Meg, xiết chặt đôi bàn tay con vào lòn mình như không muốn rời xa. Meg cố làm ra vẻ như không hiểu bố đang nói gì. Song vẫn không giấu được vẻ bối rối, Meg biết Jo đang nhìn mình buồn bã, Beth vươn người thầm thì vào tai bố:
    - Bố này... bố khen chị Jo đi! Chị ấy làm việc siêng năng và rất thương con đấy.
    - Dù mái tóc của Jo bị cắt ngắn - Ông March quay sang Jo rồi đưa mắt nhìn mọi người, - Nhưng trông con không còn giống con trai như khi bố còn ở nhà nữa. Bố nghĩ, giờ đây con không còn muốn làm con trai nữa, Jo đã cẩn thận với quần áo hơn, không còn la hét khắp nhà như trước đây nữa, đúng không? Giờ thì ra dáng một thiếu nữ xinh xắn, trầm tư và đáng yêu rồi!... Bố cảm thấy hơi nhớ cô bé nghịch ngợm ngày xưa của bố, nhưng nếu thay vào đó là một phụ nữ mạnh mẽ, độ lượng, sẵn sàng giúp đỡ người khác thì bố rất hài lòng. Bố thật sự không tìm thấy một món hàng nào dù đẹp đến mấy có thể xứng đáng mua với số tiền 25 đôla con đã gửi cho bố, Jo à!
    Jo mân mê gấu áo, sung sướng lắng nghe những lời bố nói.
    - Thế bố không khen chị Beth ư? - Amy thắc mắc. Chính cô bé đang nóng lòng muốn nghe bố nói về mình nhưng cô vẫn ngồi yên, háo hức chờ đợi.
    - Thật bố không biết nói gì về cô bé chuyên trốn mất này nữa. Giờ thì dường như con không còn quá rụt rè như trước. - Chợt ông nhớ đã có những khỏanh khắc ông tưởng chừng như mất đứa con mình vĩnh viễn. Ông ôm cô bé vào lòng, áp mặt vào má cô: - Giờ Beth của bố đã khỏe hẳn rồi và từ đây bố sẽ luôn ở bên con.
    Nói xong, ông nhìn xuống, Amy đang ngồi ngay dưới chân, nhẹ nhàng đan tay vào suối tóc vàng của con, ông nói:
    - Chắc con đã mệt vì cả chiều phải tất bật giúp mẹ. Lúc nào Amy cũng muốn làm người có ích và không còn quá chải chuốt, bận tâm về nhan sắc của mình như trước nữa. Nhưng như vậy là con đang làm đẹp cho cuộc sống, cho mọi người xung quanh và cho chính mình đó.
    Sau những lời trò chuyện rôm rả, không khí lắng xuống. Trên khuôn mặt như đóa hồng ấy thoáng chút mơ màng xa xăm. Jo hỏi:
    - Em đang nghĩ gì thế Beth?
    - Em đang hồi tưởng lại cái ngày chị em chúng mình cùng nhau làm việc trên đồi, cùng nhau ngắm nhìn những ngọn đồi phía xa bên kia dòng sông, nơi mặt trời hắt bạc qua những áng mây vàng. Anh Laurie cũng tham gia chơi đấy, chị còn nhớ không? Và chúng ta đã nguyện ước cho tương lai. Dường như một trong những điều ước của chúng mình đã thành hiện thực?
    - Ừ! Chị cũng nghĩ vậy. - Jo nói.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này