1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHỮNG PHỤ NỮ NHỎ BÉ - Louise M. Alcott

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Gatgu, 08/09/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    Chương 26
    Cuộc gặp gỡ tại Nice

    Trong lúc Beth đang chết dần chết mòn trên giường bệnh thì Amy sang Rome cùng dì Caroll, còn Laurie ở London với ông nội. Mấy tháng liền, Laurie gắng sức làm quen dần với những thủ thuật thương mại hàng hải mà có lẽ một ngày nào đó anh sẽ gắn bó cuộc đời mình với nó. Khi ông Laurence cảm thấy cháu mình ngày càng bù đầu với công việc, ông quyết định khuyên Laurie đi du lịch một thời gian cho khuây khỏa.
    - Laurie này, khi bảo cháu sang đây, ông có nói là sẽ không bắt cháu ở đây lâu. Cháu của ông đã học hỏi được nhiều điều và giờ đây đã đến lúc phải thay đổi không khí một thời gian. - Ông gợi ý. - Đi Paris với ông được chứ? Ông sẽ đến ở chổ bạn ông nhưng chắc cháu chẳng muốn làm quen với kiểu người buôn bán, nên cháu có thể tự do bay nhảy.
    - Vâng, nếu ông muốn. - Laurie uể oải đáp lại.
    - Sáng nay ông mới nghe tin Amy cùng bác Caroll sẽ từ Rome sang Nice. Ngày nay Nice là một thành phố rất tuyệt, nhất là vào dịp Noen. Sao sắp tới cháu không ghé chơi với họ sau chuyến du lịch ngắn ngày?
    Và thế là sự việc diễn ra đúng như vậy. Buổi chiều lễ Noen năm ấy, Laurie một mình rảo bước trên con đường Anh quốc, thành phố Nice. Con đường rộng một bên viền những luống hoa xinh tươi, xen giữa những hàng cây xanh và một bên là bờ biển trài dải vỗ sóng.
    Laurie đang lan man trong đầu những suy nghĩ rối bời, những nỗi đau, nỗi nhớ khôn nguôi thì đột nhiên anh nghe từ đàng sau có tiếng người gọi mình.
    - Ôi anh Laurie. Có thật anh đấy không! Ông nội có báo cho em biết anh sẽ sang đây nhưng em không tin như thế.
    Laurie chậm rãi quay người lại, rồi cũng vẫn ánh mắt mệt mỏi và chán chường ấy, anh đáp:
    - Anh đã đi lang thang khắp nơi rồi... nhưng anh hứa với ông sẽ đón Noen ở xứ này. Thế là anh đến đây thôi.
    - Ông có khỏe không anh? Giờ đây anh đang ở đâu? Anh đến từ lúc nào thế?
    - Ông khỏe, anh đang ở Chavain, anh vừa đến tối qua. - Laurie trả lời khẽ mỉm cười trước những câu hỏi dồn dập của Amy, - Anh có gọi điện thoại đến khách sạn em ở, nhưng dì và em đã đi đâu đó... Này Amy nói cho anh biết em có nhận được tin tức gì ở nhà không?
    - Chẳng có gì tốt lành cả, anh ạ. Chị Beth ốm, em cứ lo là chị ấy ốm nặng lắm. Em cảm thấy mình nên về nhà nhưng ai cũng bảo em không nên và thế là em đành ở lại.
    - Em làm thế là đúng rồi. - Laurie nói, - Về nhà cũng chẳng giải quyết được việc gì. Ngược lại, mọi người sẽ rất vui khi biết em sống hạnh phúc nơi đây.
    Họ vừa đi vừa trò chuyện. Chẳng mấy chốc đã đến khách sạn của Amy.
    - Anh Laurie này, tối nay khách sạn của em có mở một buổi dạ vũ lớn. Sao anh không đến cho vui?
    Mặt Laurie như sa sầm xuống:
    - Anh không đến đâu, nhưng trước lúc đi chúng ta sẽ gặp lại nhau. Anh rất vui khi được nói chuyện với em về tình hình ở nhà.
    Lúc đến Nice, Laurie chỉ dự định ở một tuần nhưng đã một tháng trôi đi. Anh cảm thấy buồn chán khi phải cô đơn, chính vì thế gặp được một thành viên trong gia đình, anh cũng thấy sung sướng lắm rồi. Amy cũng vậy, cô rất thích tâm sự cùng anh về những người thân, bờ sông, ngọn đồi,... những nơi đã một thời tuổi thơ họ yêu thương, gắn bó. Thế nhưng Amy vẫn không vui khi thấy Laurie đang cố tình lãng phí thời gian một cách vô ích và cô có cảm giác không chừng anh sẽ đánh mất quãng đời còn lại của mình.:"Phải nói cho anh ấy biết thôi!" Cô nghĩ.
    Một ngày nọ, khi họ đang cùng nhau rảo bước trên bãi biển, cô lên tiếng:
    - Laurie, khi nào anh về lại với ông?
    - Mai.
    - Tháng trước anh đã trả lời như vậy hai mươi lần như vậy còn gì!
    - Ồ, đối với ông, có hay không có anh cũng thế thôi. Anh ghét nghiệp buôn bán và anh biết rõ rốt cuộc anh cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu. Thực ra, anh tự hỏi không biết giờ mình còn làm được gì chăng...
    - Nhưng anh học đại học rất giỏi cơ mà. Không cần thiết phải chúi đầu vào thương mại, chắc là ông anh cũng chẳng muốn đâu. Thế còn âm nhạc thì sao?
    - Còn em, khiếu hội họa đâu rồi? - Laurie hỏi lại. - Khi đi Rome, chẳng phải em đã từng mơ ước trở thành một họa sĩ vĩ đại là gì! Thế em không nhớ những điều ước của chúng ta sao?
    - Ồ, anh Laurie, làm sao em có thể hy vọng gì hơn nữa khi em đã tận mắt ngắm nhìn những bức tranh vĩ đại đó.
    - Dường như chúng ta là những nguời cùng hội cùng thuyền phải không Amy? Chúng ta đều lạc lối và đang phân vân không biết nên làm gì với chính mình!
    Đã đến cổng kháh sạn, Laurie khẳng định:
    - Những gì nói với em anh sẽ làm. Mai anh sẽ về với ông. Anh hứa sẽ học giỏi hơn nữa về kinh doanh rồi sau đó sẽ dành thời gian cho âm nhạc với điều kiện em cũng hứa quay về với hội họa nhé.
    - Ôi! Anh khôn thật! - Amy cuời to - Được rồi,em sẽ gắng hết sức nếu anh cũng nỗ lực.
    Họ bắt tay nhau rồi Laurie ra về. Chợt Amy nghĩ thầm rồi mình sẽ nhớ anh ấy biết chừng nào.
  2. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    Chương 27
    Laurie và Amy

    Laurie trở về London làm việc trong cơ quan hàng hải của cụ Laurence. Công việc ngày càng bớt buồn tẻ với anh khi anh chịu khó thâm nhập tìm hiểu sâu hơn. Anh dành buổi tối nghe những bản nhạc yêu thích và viết thư kể cho Amy về nhưng gì mình đang làm. Đến anh cũng phải ngạc nhiên khi mình không còn nghĩ và nhớ Jo nhiều như trước nữa. Đôi lúc anh cũng quên cả viết thư cho cô. Khi nhận được hồi âm lá thư cuối cùng từ Jo thì lại là một tin buồn:
    "Anh Laurie yêu mến," cô viết, "Em rất mừng được biết những gì anh đang làm nhưng em xin lỗi không trả lời thư cho anh được và lá thư này lại làm cho anh phải đau buồn hơn. Beth ốm rất nặng. Lúc nào em cũng ở bên giường nó. Em vui vì anh đã gặp Amy tại Nice. Nếu viết thư cho Amy, anh đừng nói gì về tình trạng của Beth nhé. Cả nhà đều cầu mong sao khi Amy về, Beth vẫn còn... Thôi tạm biệt anh. Hãy luôn dành một góc nhỏ trong trái tim mình cho cô bé Jo đáng thương của anh, Laurie nhé!"
    Cuối thư, Jo còn tái bút: "Anh nhớ thường xuyên viết thư cho Amy hộ em. Chắc là nó cô đơn lắm, thư anh sẽ là nguồn an ủi đối với nó."
    "Vậy anh sẽ làm ngay đây". Đọc xong, Laurie tự nhủ. "Tội nghiệp Amy! Về nhà bây giờ e rằng chỉ chuốc thêm bất hạnh mà thôi".
    Sau khi Laurie rời Nice, dì Caroll và Amy du lịch sang Thụy Sĩ ở Vevay, Amy đột nhiên nhận được tin đau đớn về cái chết của Beth. Ở London, Laurie cũng vừa hay tin, liền vội vã đi Vevay mong giúp gì đuợc cho Amy trong lúc này. Jo viết thư bảo rằng cả hai không nên về nhà sớm hơn dự kiến.
    Laurie rất rành thành phố Vevay. Tàu vừa cập bến, anh đã vội vã tìm đến khách sạn nơi dì Caroll và Amy ở. Anh trông thấy Amy đang ngồi bên hồ nuớc xanh trong khu vườn cổ xinh xắn. Khi trông thấy Laurie, cô gần như nhảy cẫng lên sung sướng, chạy đến ôm lấy anh .
    - Ôi, Laurie! Em mừng quá!
    - Anh không thể không đến. Anh chỉ muốn tìm lời nào đó làm vơi nhẹ mất mát vừa qua của em.
    - Anh không cần nói gì cả, có anh ở đây là vui lắm rồi. Dì Caroll cũng rất tốt với em, nhưng bên anh em cảm giác mình đang ở cạnh một người thân trong gia đình. Anh ở đây bao lâu?
    - Tùy em thôi.
    Laurie ở lại Vevay một tuần lễ và mỗi ngày họ lại càng hiểu nhau nhiều hơn. Một ngày trước khi Laurie dự định ra đi, họ lại cùng nhau ra bờ hồ. Laurie chèo thuyền, còn Amy say sưa thưởng ngoạn cảnh đẹp xung quanh. Xa xa, đồi núi nhấp nhô in hình trên nền trời trong xanh thăm thẳm không một gợn mây và dưới kia mặt hồ cũng xanh trong vắt một màu mang trên mình những chiếc thuyền con như một đàn thiên nga cánh trắng. Ánh mắt đang dõi xa xăm, chợt Amy bắt gặp cái nhìn của Laurie. Anh đã ngưng tay chèo và đang nhìn cô như bị thôi miên khiến cô cảm thấy mình phải nói gì đó để lay tỉnh anh từ một giấc mơ.
    - Anh mệt lắm rồi phải không? - Amy hỏi to, - Nghỉ một lát đi để em chèo cho, em cũng thích chèo lắm.
    Một phút Laurie vẫn ngẩn người ra như không nghe thấy gì, rồi khẽ giật mình, anh đáp:
    - Anh chưa mệt, nhưng nếu muốn, em chèo với anh cũng được. Chúng mình phải ngồi giữa thuyền vì anh nặng hơn em đấy. Amy ghé ngồi vào chỗ trống trên chiếc ghế Laurie đang ngồi và hai người cùng chèo thuyền ra xa. Amy chèo rất khéo dù phải dùng cả hai tay còn Laurie chỉ một tay. Con thuyền lướt nhẹ giữa làn nước xanh biếc.
    - Hai người chèo, thuyền đi nhanh quá! - Amy cười nói.
    - Nhanh đến độ anh ước mong sao chúng mình có thể luôn bên nhau cùng lèo lái một con thuyền như thế này mãi... Em có thích không, Amy?
    Một lúc, Amy cúi đầu không đáp. Họ vẫn mải miết chèo đến khi con thuyền vào bờ, Laurie lặp lại câu hỏi lúc nãy và lần này Amy khẽ đáp:
    - Vâng, em cũng thích, Laurie à.
    Chiều hôm ấy về đến khách sạn, đôi bạn trẻ tràn đầy hạnh phúc.
  3. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    Chương 28

    Cô độc


    Sau cái chết của Beth, Jo rất đau buồn. Cô thấy nhớ đứa em gái bé nhỏ của mình da diết, cô đã từng thương yêu Beth đến dường nào và cả những ngày cuối đời của Beth, Jo vẫn luôn luôn bên cạnh chăm sóc em. Cô cố làm lụng giúp mẹ và chăm nom con cho chị Meg để lấp đi khoảng thời gian trống vắng trong lòng. Cô biết chị Meg và anh John sống với nhau rất hạnh phúc và giờ đây niềm hạnh phúc ấy được nhân đôi khi Meg vừa là người vợ hiền đảm đang vừa là người mẹ dịu hiền của hai đứa bé kháu khỉnh.
    - Rõ ràng hôn nhân đã mang lại niềm hạnh phúc cho chị ấy. - Jo thầm nhủ. - Còn mình chẳng biết sẽ ra sao, hay mình cứ sống như thế này suốt đời như mình vẫn nghĩ...? Có lẽ mình chỉ được ngắm nhìn cuộc sống đầm ấm của những thành viên khác rồi viết thành truyện, còn cuộc sống thật sự của bản thân mình thì không...
    Nhận được thiệp hồng báo tin lễ cưới Laurie, bà March lo ngại không biết rồi Jo sẽ xử xự ra sao khi đón nhận tin mừng này. Cuối cùng bà quyết định nói điều băn khoăn ấy với cô...
    - Ôi, mẹ! - Nghe xong những gì mẹ nói, Jo thốt lên, - Làm sao mẹ có thể nghĩ con là ích kỉ, và ngu ngốc đến mức ghen tuông với đám cưới của em Amy với Laurie khi chính con đã từ chối tình yêu của anh ấy?
    Song bấy nhiêu công việc nhà giúp mẹ và chị Meg không sao khiến Jo được khuây khỏa.Thế là cô quyết định trở lại việc sáng tác văn chương. Cô lại đi lên căn phòng nhỏ sát mái nơi những ngày thơ ấu, cô và Meg cùng nhau vui đùa.
    - Ôi... Những kỷ niệm tưởng như lâu lắm rồi. - Cô nghĩ, - Ngày ấy chị em mình còn bé xíu, thế mà bây giờ Meg đã có chồng, hai con, Beth đã qua đời, Amy sắp cưới Laurie, còn mình... ở lại cô đơn.
    Cô nghĩ ra việc đọc lại những truyện mình đã viết và đang viết dở dang trước đây...
    - Mình đã lớn hơn, cả khôn ngoan lên nữa, vì mình đã nếm trải qua niềm vui và nỗi buồn. Nếu bắt đầu lại, có thể mình sẽ viết được những cái đáng viết hơn.
    Cô với tay, kéo chiếc thùng lớn đựng tất cả những mẫu chuyện và thư từ mà cô gần như quên bẵng tự lúc nào. Trong đống giấy tờ vụn vặt, cô tình cờ bắt gặp một mảnh giấy nhỏ ông Bhaer nhắn gửi cô vào một buổi tối ở New York, hôm ông hứa dạy tiếng Đức cho cô, nhưng lại đến trễ: "Cô bạn nhỏ của tôi,đợi một một lát nhé! Tôi có thể đến hơi trễ, nhưng thế nào tôi cũng sẽ đến."
    - Ôi! Phải chi mà giờ này ông đến nhỉ! - Jo tự thốt lên với chính mình, - Ông ấy tốt bụng và đáng yêu làm sao! Bây giờ mọi người đã bỏ mình hết rồi, mình sẽ sung sướng biết bao nếu được gặp lại ông ấy...!
  4. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    Chương 29
    Sum vầy

    Laurie và Amy tổ chức lễ thành hôn tại một nhà thờ Mỹ ở Paris. Ông cụ Laurence rất phấn khởi khi cháu trai mình cưới "một trong các cô gái nhà bên". Ông nóng lòng mong chờ buổi lễ còn hơn cả đôi bạn trẻ. Ông bà March cũng tán thành việc hôn lễ cử hành ở Châu Âu và hai con sẽ hưởng tuần trăng mật một thời gian trước khi quay về, vì họ không muốn tổ chức một đám cưới ở nhà quá sớm sau cái chết của Beth.
    Ngày hôm ấy, đúng hẹn, cụ Laurence và đôi vợ chồng trẻ sẽ trở về, ông bà March ga đón họ, còn Jo ở nhà phụ bác Hannah chuẩn bị ăn mừng.
    Đang nhìn ra cửa sổ trước nhà, bỗng Jo trông thấy Laurie thoăn thoắt đi qua lối nhỏ trong vườn... Cũng vẫn như ngày xưa ấy. Cô chạy nhanh ra cửa:
    - Ôi, Laurie, Laurie yêu dấu! - Cô reo lên mừng rỡ.
    - Jo!
    Hai người bạn siết chặt lấy tay nhau, trong lòng họ trổ một tình bạn sáng đẹp, mạnh mẽ thay cho một tình yêu bồng bột trẻ thơ dạo ấy.
    Chẳng bao lâu sau, căn phòng khách nhỏ bé đã rộn rã tiếng người. Đầu tiên,Amy bước vào đã hỏi to:
    - Chị ấy đâu rồi? Chị Jo thương yêu ngày trước của em đâu rồi...?
    Theo sau là Meg và John với hai đứa con trên tay. Cuối cùng cụ Laurence xuất hiện cùng bà March. Buổi tiệc sum họp gia đình thật đầm ấm. Và không ai nghĩ rằng có một người sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu một người nữa đến .
    Thế nhưng, khi tiệc tan, Meg và John đưa hai cháu về nhà, có một điều kỳ lạ xảy ra. Chuông cửa reo, Jo chạy ra mở cửa. Trong bóng tôi lờ mờ, một người đàn ông cao lớn có bộ râu quai nón đứng ngay trước mặt cô. Thoạt đầu Jo chưa kịp nhận ra đó là ai nhưng chỉ trong phút chốc cô reo to:
    - Ôi, Bhaer! Tôi... rất mừng cuối cùng ông đã đến!
    - Gặp cô, tôi cũng rất vui! - Ông khẽ đáp lại.
    - Ông vào nhà đi."
    Jo niềm nở mời. Bhaer định bước theo Jo nhưng chợt nghe tiếng cười nói bên trong nhà, ông khước từ:
    - Ồ không... Có lẽ nhà cô đang có tiệc.
    - Ôi, chẳng có phải tiệc tùng gì cả. - Jo giải thích, - Chỉ là bữa cơm đoàn tụ gia đìhn thôi. Vợ chồng em tôi và ông cụ của cậu ấy vừa về. Cả nhà đang rất vui... Ông vào đi và tôi mong rằng ông sẽ thoải mái như ở nhà.
  5. starry_river

    starry_river Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/02/2002
    Bài viết:
    2.027
    Đã được thích:
    0
    Chương 30
    Dưới chiếc dù
    Ông Bhaer dự định đến New York vài tuần có việc. Trong suốt thời gian ấy, ông tường xuyên đến thăm gia đình March. Rồi bẵng một tuần, ông không đến, Jo bồn chồn, lo lắng không yên.
    Một buổi chiều nọ Jo hỏi mẹ:
    - Mẹ ơi! Mẹ có muốn mua gì không? Lát nữa con xuống phố mua giấy viết!
    Bà March nhờ con mua dăm ba thứ lặt vặt, rồi bà dặn:
    - Nếu con có gặp ông Bhaer, mời ông ấy về nhà ta dùng trà cho vui con nhé! Mẹ rất mong gặp lại người đàn ông tử tế ấy.
    - Mẹ tốt với con quá! - Jo nhủ thầm, - Những cô gái phải biết xử sự ra sao nếu không có mẹ giúp đỡ qua những lúc như thế này nhỉ...
    Jo xuống phố mua những thứ mình cần, rồi định sang gian hàng bên mua những gì mẹ dặn, thì quả nhiên cô gặp Bhaer. Khi trông thấy cô, gương mặt ông rạng rỡ hẳn lên:
    - Ôi, cô bạn nhỏ của tôi đang làm gì ở đây thế này...?
    - Tôi đang đi mua vài thứ cho mẹ.
    Vừa lúc ấy, trời đổ mưa.
    - Tôi xách giúp cô được chứ? Và... có lẽ cô cùng che dù với tôi, vì hình như cô không mang theo dù thì phải.
    Jo cám ơn ông Bhaer rồi cùng đi với ông, hai người đi dưới một chiếc dù.
    - Tại sao ông không đến chơi? - Jo hỏi, giọng pha vẻ trách móc, - Chúng tôi cứ tưởng ông đi rồi chứ?
    - Cô nghĩ tôi có thể ra đi mà không đến thăm những người bạn rất tốt của mình sao?
    - Không, tôi không nghĩ vậy, nhưng chúng tôi băn khoặn không hiểu vì sao ông không tới...
    - Tôi thật sự cám ơn sự quan tâm của mọi người. - Ông nói, - Và trước khi đi, tôi hứa sẽ đến.
    - Ông sắp đi thật rồi sao, Bhaer?
    - Đúng vậy, ở đây tôi đã làm xong công việc của mình cô March à.
    - Tôi đành phải đi thôi... vì tôi đã tìm được kế sinh nhai, cả cách giúp cho mấy đứa trẻ, con của em tôi nữa.
    - Ông hãy nói cho tôi biết với! - Jo nôn nóng, - Tôi rất quan tâm cuộc sống của ông... và bọn trẻ.
    - Cô tốt quá với tôi. Bạn bè tôi đã tìm được cho tôi một chỗ dạy tiếng Đức ở một trường đại học.
    - Tin mừng đấy chứ. - Jo thở nhẹ, - Tôi rất vui vì chúng ta có thể gặp lại nhau
    - A, tôi e là không đâu, cô March à. Trường ấy xa đây lắm... ở tận Viễn Tây.
    Nếu không cùng che chiếc dù trên đầu, nếu không đi sát bên nhau, có lẽ người bạn của Jo đã không nhận ra những giọt nước mắt không thể ngăn lại đang lăn nhanh trên má Jo... Nhưng Bhaer đã cảm nhận được những giọt nước mắt ấy. Ông khẽ hỏi:
    - Tại sao em khóc?
    - Vì... ông... sắp ra đi... - Jo không nén nổi vẻ xúc động đang dâng trào.
    - Jo! - ông cúi xuống khẽ thầm thì, - Anh không có tiền bạc, của cải, không có tuổi thanh xuân mà chỉ có trái tim nóng bỏng cùng tình yêu này dành cho em thôi.
    - Như vậy chưa đủ sao, Bhaer?
    Louise M.Alcott
    (Hết)

    Ai nhất thì ta thứ nhì
    Ai mà hơn nữa ta thì... thứ ba.
    Kha` kha`...
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này