1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những sưu tầm của rax

Chủ đề trong '1984 Hà Nội' bởi Raxun, 24/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Raxun

    Raxun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2002
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Những sưu tầm của rax

    Hôm nay tự nhiên bắt được 2 quả này hay quá, làm luôn một phát tự sưu tầm cho bà con đọc chơi:

    Tác giả: Goldmund


    Duy nhất

    Đã có nhiều người đàn bà đi qua đời tôi
    Duy nhất một mình em ở lại
    Người đã khiến tôi vui, vui đến tận cùng và buồn, buồn đến tận cùng
    Kéo tôi về hoặc vô cực dương hoặc vô cực âm
    Bằng sự quyến rũ tuyệt đối

    Không buông trôi trong sự lững lờ
    Em đã rất xưa và em đã rất xa
    Vẫn về tình tự trong giấc mơ tôi mỗi tối
    Vì thế nên tôi hiểu
    Em là người duy nhất tôi yêu





    Cũng của goldmund



    Bông huệ tím

    Khi người đàn bà gục đầu vào ngực người đàn ông
    Người ta bắt đầu nghe tiếng gầm của biển
    Sóng, từng đợt sóng xám bạc chồm lên nuốt chửng những toà lâu đài
    Nếu tai thính hơn, người ta sẽ nghe tiếng rạn vỡ của đáy biển
    Sự rã rời diệu kỳ, mênh mang, chới với
    Như những thành quách cổ âm trầm lụn đi trong tiếng mối
    Hoang tàn
    Sự sống tinh khôi

    Em thấy không?
    (Đôi môi em như một bông huệ tím)
    Ánh nắng 4 giờ chiều len lỏi qua rừng dây leo, tràn qua ô cửa kính không bao giờ được gài chốt cẩn thận rồi nhảy múa trên nền thảm xám
    Có tiếng chân người giẫm lên những bậc thang cỏ nhà bên cạnh
    Mắt em trong như bầu trời chiều một thành phố
    Những ý nghĩ lượn lờ rồi rủ nhau chui tọt vao hang thẳm
    Tôi ngấu nghiến bông huệ tím
    Tìm ra em

    Em dụi đầu vào ngực tôi
    Như mặt trời gác vào vách núi
    Nước mắt ràn mi trong tiếng vĩ cầm
    Sự tin cậy ứa ra từ khoé mắt nóng hổi
    Tôi và em là một thế giới
    Rất cách xa loài người xa xăm

    Khi người đàn bà gục đầu vào ngực người đàn ông
    Chiều rơi bóng đêm dệt thành lưới ánh sáng
    Họ thức giấc và kinh ngạc nhận thấy bão đã tan, biển đã lặng, thuỷ triều đã rút chỉ còn những vỏ ốc ngơ ngác
    Và họ mắc vào bình minh như cá mắc lưới
    Môi tím như một màu hoa.





    Được raxun sửa chữa / chuyển vào 08:59 ngày 24/10/2004
  2. Gily

    Gily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2004
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Sao dạo này lại thích thơ văn lai láng thế cơ chứ,chẹp...khổ thân đồng chí thế. Đúng kiểu Nga ngố nhểy
  3. Raxun

    Raxun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2002
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Serenade III
    Dương Tường
    Chờ em đường dương cầm xanh
    Dậy thì nõn dương cầm phố
    Chờ em đường dương cầm sương
    Chúm chím nụ dương cầm biếc
    Chờ em đường dương cầm xiêm
    Vằng vặc ngực dương cầm trinh
    Chờ em đường dương cầm khuya
    Ôi cái im đêm thơm mọng
    Chờ em đường dương cầm trăng
    Ứa nhụy lạnh dương cầm xuân
    Chờ em đường dương cầm mưa
    Giọt giọt lá buồn dạ khúc
    Xào xạc lòng tay khuya
    Anh về lối dương cầm lạnh
  4. Gily

    Gily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2004
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Bởi vì tính quyết tâm lỳ của đồng chí nên tớ đành vào cố căng mắt ra đọc lại, chẳng thiết tha nhưng đọc kỹ, hiểu kỹ thì thấy nó...hí hí ...cơ mà giọng văn nó thanh thoát quá đâm tớ không thích lắm, cứ lai láng là tớ k thích, keke...bây giờ tớ chưa có hứng. Trong ngày nay tớ sẽ cố gắng ngồi phân tích lại bài post của đồng chí cho anh em cùng hưởng thụ
  5. lecobusier

    lecobusier Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2004
    Bài viết:
    227
    Đã được thích:
    0
    Cái bài Duy nhất tớ đọc ở đâu rồi í!
    Còn bài Huệ tím thì cũng đọc ở đâu đấy đoạn đầu!
    Nghe mùi mẫn và đầy tính nhân văn
  6. Gily

    Gily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2004
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Theo đầu óc của SC có khi nó là nhân văn thật. Giống mình, lúc đầu tưởng Raxun lai láng, đọc lại lần nữa hoá ra là ...chữ nghĩa trần truồng, hé hé ...có khi mình vào trong Thăng Long vài tuần là tăng khả năng ngôn ngữ mất!
  7. Raxun

    Raxun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2002
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Mấy cái này không ở thanglong đâu tình yêu ạ. Trần truồng hay không đọc kỹ thì thấy chứ không nên bắt bẻ từ ngữ như sách giáo khoa.
  8. Gily

    Gily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2004
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Bài đầu tiên, phân tích bài này cho ngắn gọn và nhanh (đang hứng vì ngồi vêu mỏ chẳng có đứa nào thèm vào chào một câu, vào room chat thì toàn đứa mứt dạy không chịu được). Không dài dòng. Đầu tiên tớ cải tổ chút đã(theo tớ hiểu thôi, còn ý của tác giả thế nào cũng có thể không được chính xác vì tâm hồn tớ không hoà cùng ông ý):
    Serenade III
    - Gily -
    Chờ em từ tuổi còn xanh
    Tới khi em "dậy thì" trông thấy
    Chờ em lúc không còn mấy
    Chúm chím "điên điển" * em xinh
    Chờ em khi vừa chúm chím
    Giờ em lớn thế kia rồi
    Chờ ư, thôi không chờ nữa
    Ôi cái đêm thơ mộng thế
    Rồi lại chờ em nụ tầm xuân hé
    Ứa lạnh nụ tầm xuân rực rỡ
    Lặng người nhìn ngắm nụ tầm xuân tươi
    Từng cánh tay xiết trong đêm lạnh giá
    Xào xạc rừng cây còn xanh lá.
    Có thể hơi lung tung và lộn xộn căn bản tớ vừa nghe nhạc vừa viết thành ra có thể không chuẩn. Có gì đồng chí cứ sửa nhé. Nhưng đến khi tớ bịa xong cái bài của tớ (nó chẳng vần cho lắm) cơ mà hình như tớ mới hiểu hơi thấu thêm chút nữa cái bài này. Bài nói về một đôi trai gái (tạm gọi), ý nói rằng: em ơi dù có chạy đằng zời thì anh cũng tóm cho gọn. Anh chờ, chờ được rồi thì anh té. Té cho nhanh không trời nó sáng.
    ....Thưa đồng chí vì Việt Nam không có "dương cầm" (cái này theo hiểu nông học ít của tớ thì là một loại cây) nên cái cảm nhận của tớ không được rõ nét,hehe...rõ hơn tí nữa khéo lại bị khua vào khuân khổ của SGK mất, tớ cũng chẳng thích thú giề.
    ....Lại viết lung tung và lộn xộn, tớ có thể đề nghị đồng chí lần sau có post cái thể loại thơ này lên thì nói qua cho anh em hiểu đôi điều sâu sa được không? chứ đồng chí cứ post không thế này mỗi đứa hiểu một ý, rồi SC ngây thơ nhảy vào khen ầm lên thế kia thì ngại lắm.
    ........Không hiểu đầu tớ nó có quá đen sạn không nhểy. Nếu tớ có hiểu sai thì tớ tự phạt 1 ly với đồng chí nhá
    Thân ái và quyết thắng !!!
    Hà Nội, ngày 26 tháng 10 năm 2004
    Giờ +7 Hà Nội: 1.51 AM
  9. Raxun

    Raxun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2002
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Trời ạ, đồng chí nhanh nhanh chóng chóng lấp lỗ hổng tiếng Việt gấp gấp cái. Hic, dương cầm là đàn piano đồng chí ạ! Sửa gấp, sửa gấp, người ta cưòi cho bây giờ. Hic. Bó tay thật.
  10. Raxun

    Raxun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2002
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Kỳ diệu làm nên văn học
    nick: chuotlang
    ten: Nguyễn Thanh Sơn
    Nhiều người trong chúng ta còn nhớ câu chuyện về chú bé người gỗ Bu-ra-ti-no đã tìm ra bí ẩn của chiếc chìa khóa vàng như thế nào. Hẳn chúng ta còn nhớ, bếp lửa reo vui, nồi súp bốc khói trong ngôi nhà của bố Các-lô chỉ là bức vẽ treo trên tường an ủi ông trong những cơn đói triền miên. Và hẳn, chúng ta cũng biết, khi cái mũi dài nghịch ngợm của Bu-ra-ti-no xuyên thủng lớp vải mục của bức vẽ, chú đã tìm ra cánh cửa gỗ dẫn tới một điều kỳ diệu. Một điều kỳ diệu với ánh sáng xanh huyền ảo, âm nhạc diệu kỳ và một cuộc sống mới.
    Các bạn có nhận thấy bức tranh vẽ nồi súp đặt trên lò sưởi đó chính là văn học của chúng ta, và chúng ta, những độc giả, chính là vô vàn chú bé Bu-ra-ti-no ấy. Chúng ta trông đợi gì ở văn học? Hẳn không phải một bức tranh vải đã mục nát. Chúng ta đi tìm một cái gì quý giá hơn đằng sau những dòng chữ ngoằn nghèo trên những trang giấy trắng. Chúng ta đi tìm cánh cửa gỗ sồi mà một nghệ nhân đã làm ra từ lâu lắm rồi.
    Bất cứ một tác phẩm văn học nào - nếu không muốn chỉ trở thành bức tranh lừa mị lúc đói lòng - phải chứa trong nó cánh cửa dẫn tới một điều kỳ diệu.
    Cánh cửa gỗ trong một truyện cổ tích thông thường sẽ dẫn Bu-ra-ti-no và các bạn của chú tới một kho báu khổng lồ, và một kết thúc truyền thống sẽ là bác Các-lô sống sung sướng như một ông hoàng cho đến tận cuối đời. Nhưng trong Chiếc chìa khóa vàng, cánh cửa gỗ lại dẫn đến một sân khấu múa rối khác, nơi Bu-ra-ti-no diễn lại câu chuyện về chính bản thân chú, và trên sân khấu mới, chú bé người gỗ sẽ lại mở ra một cánh cửa kỳ diệu, cánh cửa đó sẽ lại mở vào một sân khấu mới... cứ như vậy cho tới vô tận. Không có cánh cửa đầu tiên cũng như không có cánh cửa cuối cùng.
    Nếu như chúng ta có thể làm một lát cắt xuyên qua các lớp thời gian ở thời điểm Bu-ra-ti-no đẩy cánh cửa, chú bé gỗ sẽ thấy một số lượng vô tận các chú Bu-ra-ti-no nhỏ dần đang gắng sức dẫn đầu đoàn người tiến vào những hành lang tối om dẫn đến cái sân khấu múa rối vĩ đại có tên là Cuộc đời. Câu hỏi sẽ là, tại sao Bu-ra-ti-no vẫn quyết định đẩy cánh cửa, vì sao chú quyết định trò múa rối diễn ra trên sân khấu đó vẫn chính là câu chuyện về cuộc đời chú?
    Phải chăng vì Bu-ra-ti-no biết rằng, không phải đâu đó đằng sau cánh cửa kia có một điều kỳ diệu - mà bản thân câu chuyện của chú, cuộc sống của chú chính là một điều kỳ diệu, và cho dù hành động của chú do chú quyết định hay một siêu Bu-ra-ti-no nào khác thì điều ấy cũng không quan trọng - quan trọng là niềm tin bản thân cuộc sống của chú là một điều bí ẩn.
    Cuộc sống của con người sẽ ra sao nếu thiếu niềm tin bản thân mình là điều kỳ diệu nhất trong các điều kỳ diệu, rằng cuộc sống của mình còn có những cánh cửa mở sâu vào đến vô tận, và những điều bí ẩn vẫn còn đó sâu thẳm trong tâm hồn mình, chờ mình khám phá? Cuộc sống của chúng ta là một tiểu vũ trụ nằm trong một đại vũ trụ vô tận của cuộc sống, vừa là một đại vũ trụ hàm chứa trong nó vô số những tiểu vũ trụ khác nhau, và càng đi sâu vào trong cuộc sống cá nhân của mình, chúng ta càng thấu hiểu cuộc sống ngoài mình. Chúng ta nhận ra ý nghĩa của cuộc sống khi chúng ta thấy những cố gắng của chúng ta hình thành một mắt xích vô cùng nhỏ nhoi trên con đường tiến hóa của Tự nhiên và Lịch sử. Đánh mất niềm tin ấy, chú bé người gỗ sẽ cho diễn một trò diễn khác, cuộc sống sẽ đi chệch khỏi vòng xoáy ốc vĩ đại của mình, và thế là bản thân chú bé người gỗ và câu chuyện tuyệt diệu về cuộc đời chú cũng sẽ không còn tồn tại.

Chia sẻ trang này