1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những sưu tầm của rax

Chủ đề trong '1984 Hà Nội' bởi Raxun, 24/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Raxun

    Raxun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2002
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Cũng của một người bạn nữa: no fear
    Hôm nay ngồi dọn lại đống giấy viết cũ ngày xưa, chợt bắt gặp những khoảng đời cũ nát và đầy sóng gió vương vãi dưới sàn:
    TA _ GÃ ĂN MÀY !
    Ta - gã ăn mày.
    Đi suốt mùa thu.
    Gom ngàn lá rụng.
    Gom - gió nhẹ nhàng,lùa mây hồng và áo trắng.
    Giơ nón hoàng hôn vớt nắng cuối chiều.
    Ta - gã ăn mày.
    Nằm co khi mùa xuân tới.
    Nghe mầm non cựa mình thành bản nhạc du dương.
    Và say với hương hoa - ru giấc ngủ vô thường.
    Ta - gã ăn mày.
    Tìm mùa hạ - mảnh vỡ của mùa đông.
    Ghép vào nhau thành vạn phím tơ lòng.
    Để ngân lên - mong người đời thương cảm.
    Ta - gã ăn mày.
    Ngược dòng dĩ vãng.
    Mải miết nhặt nhặt những kỷ niệm kim cương.
    Nhét đầy túi gió sương.
    Thành hành trang vô giá.
    Ta - gã ăn mày !
  2. Raxun

    Raxun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2002
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Cái quả này tớ viết trong một phút cao hứng:
    Nàng tiên cá
    Nàng tiên cá đã ngồi trên mỏm đá của mình suốt mười bảy ngày trời. Tại sao chàng không trở lại? Nàng hỏi cái xác chết trôi vừa dạt tới mà không có con cá mập nào động đến. Cái bộ mặt ủng eo lõng bõng của hắn trả lời nàng thật là đơn giản: chịu!. Nàng đã cứu được chàng hoàng tử đẹp trai vào một ngày tháng bảy nóng nực. Bây giờ thì rét, nàng đã quanh quẩn vùng này tìm chàng 6 tháng nay, và đã mười bảy ngày nay nàng đã ngoi hẳn lên mặt nước để đợi. Nàng đã thấy nhiều vỏ trai chứa những mảnh giấy có những nét loằng ngoằng mà nàng không hiểu dạt qua, có vài cái xác ủng eo trôi lại và qua đó nàng biết rằng cá mập vùng này đã bị con người cho vào nồi hết béng. Chiếc tàu ma của tên cướp biển Francis Drark cũng có rẽ qua, hắn ngả mũ chào nàng rồi biến mất. Nàng cũng quý hắn vì hắn tôn trọng nàng, nhưng nàng không hề cảm thấy hứng thú gì với cái mắt chột được che bởi miếng nhựa tròn màu đen và đám râu ria lởm khởm. Nhưng chàng hoàng tử thì không thấy đâu. Có lẽ chàng đang ở trong lâu đài và có khi, chàng đang ve vãn những cô nàng xấu xí xung quanh đấy. Nàng thích chàng lắm, bởi vì chàng đẹp trai, thêm nữa niềm yêu thích của nàng được tôn lên bởi sự thoả mãn vì nàng đã cứu chàng khỏi chết. Chàng thật vô ơn. Nàng đã hạ quyết tâm phải chụp lưới chàng cho bằng được. Nàng sẽ lôi chàng xuống biển chăng? Nhưng lạy chúa, nàng không thích những cái xác chết trôi ủng eo và lõng bõng hay những bộ xương vàng vọt. Và thế là nàng quyết định đi phẫu thuật chỉnh hình, thửa một đôi chân và lên bờ vào tận ổ bắt sống chàng hoàng tử.
    · * *
    Hôm nay mình đã lên bờ, thật may mắn vì mình đã thăn được bộ quần áo của con đàn bà phơi nắng ngoài kia. Nó hơi béo thì phải, nhưng không sao, mình sẽ mặc tạm rồi vào làng tìm cách kiếm thêm cái khác. Nhưng mình kiếm ăn thế nào đây? À, mình biết hát, mình đẹp hơn bọn con gái trong làng, mình sẽ hớp hồn tất cả đám đàn ông, chúng sẽ quên tất cả cuộc sống, quên luôn cả những mụ già và đàn con của mụ, rồi thì mình muốn lấy cái gì mà chẳng được. Và nếu như chàng không chịu gặp, mình sẽ dựng hẳn một đôi quân và phá nát lâu đài của chàng ra từng mảnh, khi đó chàng sẽ thuộc về mình mãi mãi.
    A đúng rồi, mình phải có lấy một cái tên chứ nhỉ? Đây rồi, tên mình sẽ là Rêmêđiốt Aurêlianô Buyenđa. Chúa ơi, mình sẽ là một cô gái trôi dạt vào bờ biển từ cái làng Macônđô, cái làng đó bị chìm rồi hay sao ấy. Mình năm trong số 8500 cái xác bị dìm xuống biển, nhưng mình không chết và trôi dạt đến đây.
    Và chắc chắn mình sẽ chiếm được chàng hoàng tử.
    · * *
    Ngày hôm nay, vị thần Neptune đầy quyền uy của biển cả đã chán ngấy những chuỗi ngày yên ả. Thần muốn thay đổi không khí và dẹp đi mặt biển thanh bình, thay vào đó thần tạo nên những con sống cồn cào và trắng xoá, mặt biển rung chuyển dưới quyền năng của thần.
    Cánh đàn ông trong làng hôm ấy không lên thuyền ra khơi mà tụ tập trong quán ?oCon ngựa chứng? tán gẫu. Và tất cả mọi câu chuyện đều xoay quanh chủ đề cô gái đẹp tuyệt trần mới đến có tên là Rêmêđiốt. Và tất cả đều nhất trí gọi cô ta với cái tên Người Đẹp.
    - Nàng đẹp quá phải không thằng ngu xuẩn?
    - Anh em mình sao hèn thế nhỉ?
    - Ừ...hèn...ừ...nàng đẹp...ừ...tao hết tiền đưa nàng rồi...ừ...hèn...ừ...hèn quá
    - Tao chẳng khá hơn, nàng đang lừa anh em mình thì phải?
    - Ừ...biết thế...ừ...nhưng...nàng đẹp...ừ....biết thế....nhưng không thể nào đừng được...ừ...hèn!
    Trong vài ngày sau đó, cả ngôi làng đầm ấm bên cạnh lâu đài hoàng tử đã trở nên khánh kiệt. Nàng tiên cá của chúng ta giàu có và đã thành một nữ hoàng đầy quyền uy. Những người đàn bà trong làng không chịu nổi cái tên Rêmêđiốt - Người đẹp được nhắc đi nhắc lại từ miệng các đức ông chồng ngay cả trong lúc ngủ đã dắt díu đàn con và của cải còn sót lại bỏ đi nơi khác. Tất nhiên, chỉ những đứa con gái hoặc đứa trẻ còn nằm nôi chịu đi theo mẹ chúng. Đám đàn ông và thanh niên trai tráng lao mình ra biển và làm ăn chỉ để cho họ được nhìn thấy một nụ cười mỉm hài lòng của nàng tiên về những gì họ đã kiếm được trong ngày.
    · * *
    Ngày hôm nay mình đã gặp chàng hoàng tử. Ôi, mình hạnh phúc quá. Chàng hoàng tử thật khôn ngoan vì đã chịu gặp mình, nếu không, mình chắc chắn sẽ nhấn chìm lâu đài của chàng trong biển máu. Và chàng đã không thể cưỡng nổi sắc đẹp và tiếng hát của mình, chàng đã bị mình quy phục. Ngày mai, mình sẽ sống trong lâu đài của chàng, của cải của mình sẽ được tăng thêm nhiều lắm. Mình sẽ có một chàng hoàng tử đẹp trai ngày ngày hầu hạ, có một đội quân tôi tớ để kiếm thêm của cải cho mình, một đội quân không bao giờ phản bội. Mình sẽ mở rộng quyền uy của mình ra xa hơn nữa, tất nhiên, mình sẽ làm như thế.
    Mụ phù thuỷ đã dặn mình sau năm ngày, mình và chàng hoàng tử chưa yêu nhau thì mình sẽ hoá thành nước biển. Nhưng năm ngày đã trôi qua, và hôm nay mình đã chiếm được chàng. Thế là mình sẽ được sống bên chàng mãi mãi, trong toà lâu đài này và vùng đất rộng lớn mà mình sẽ chiếm được. Rồi đây quyền uy mình sẽ vượt cả thần biển, đất đai của mình sẽ khởi nguồn từ vùng đất mặt trời mọc lên và kết thúc nơi mặt trời sẽ lặn. Mình sẽ trở thành một nữ hoàng với quyền năng vô hạn.
    Thôi, hôm nay là ngày bận rộn và mình đã mệt rồi. Mình sẽ lên giường và đi ngủ. Ngày mai, mình sẽ bắt đầu kế hoạch.
    · * *
    Sáng hôm sau, chàng hoàng tử thức giấc và không thấy nàng tiên cá ở đâu. Bên cạnh chàng chỉ có mảng đệm giường sũng nước bốc mùi mặn chát. Bởi vì nàng đã không có được tình yêu với chàng hoàng tử mà nàng đã từng khao khát. Có thể nàng đã từng yêu chàng, rồi tất cả hoá ra chỉ là ảo tưởng hay tham vọng. Hay cũng có thể bởi vì khi nàng có được chàng cũng là lúc bản tính con người đã thấm đẫm trong nàng, nàng không còn yêu chàng trước khi năm ngày ấy trôi qua, nàng lại thêm tham vọng với những điều nàng chưa có, tình yêu thì chết. Hoặc cũng có thể vì nhiều lý do, bởi vì nàng đã thực sự là người. Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta hãy để nàng yên vì nàng đã hoá thành bọt biển.
  3. Raxun

    Raxun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2002
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Quả này thì của một cô bạn gái - frith13
    Cô gái tháng tư
    Khanh nói với tôi rằng rồi Khanh sẽ giới thiệu tôi với cô gái ấy, cô gái có đôi mắt rất trong, và long lanh.
    Lần lần tiên Khanh nhìn thấy cô ấy là khi Khanh chuyển đồ về đây. Khanh thuê được căn phòng nhỏ trên gác hai, đối diện với nhà cô. Khanh thấy cô ngồi trong vườn, ngồi im gần như bất động. Khu vườn tươi tốt nhưng lộ rõ một vẻ hoang dại. Giữa cái thành phố khói bụi và ồn ào này, người ta thi nhau dựng lên những hàng rào sắt và thép gai, riêng khu vườn vẫn giữ một rào ô rô xanh rì, một khu vườn có rào ô rô giữa lòng thành phố! Mang tiếng là giữa lòng thành phố, nhưng thực ra nó nằm trong lòng một con ngõ nhỏ, nhỏ tới mức chỉ đủ để hai người đi sóng đôi mà nếu Khanh dắt thêm chiếc xe của mình thì sẽ chẳng còn đủ chỗ. Tuy vậy nó rất hợp với Khanh, cũng chẳng cần sóng đôi với ai lúc này. Khanh lên đây để học.
    Nhưng không hiểu sao cô gái ấy đã thu hút Khanh. Có thể bởi dáng vẻ im lặng của cô, có thể bởi đôi mắt trong veo và sâu hun hút. Nó có một vẻ quyến rũ bí ẩn đối với Khanh, nhưng dù vậy, Khanh chưa bao giờ cố gắng đánh bạo làm quen. Nhưng một lần, cô em gái của cô đã nói chuyện với Khanh. Cô em cũng xinh đẹp và mảnh dẻ như cô chị, nhưng đôi mắt cô bé thẳm sâu một nỗi buồn mênh mang. Cô chào Khanh qua hàng rào ô rô khi Khanh đang đứng trong con ngõ nhỏ xíu, ngó sang khu vườn. Cô hỏi xem Khanh có muốn vào chơi khu vườn đó không? Đây là một đề nghị gây ngạc nhiên. Bởi ở thành phố, người ta ít biết hàng xóm của mình là ai. Dường như sau rào ô rô xanh rì ấy, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cả từ thế kỷ nay, thời gian đọng lại, và không trôi nữa, sau rào ô rô ấy. Và Khanh nhận lời.
    Cô em mở chiếc cửa gỗ có những tai nấm xinh xinh - kết quả của ba ngày mưa rả rích - bên cạnh cửa. Khanh bước vào khu vườn có một lối đi rải sỏi và hai bên là thảm lá mục ẩm ướt. Cô em để Khanh lại ngắm những thứ đó, biến mất sau chiếc cửa gỗ của căn nhà và trở ra với cốc nước và một chiếc ghế con. Cô dặn Khanh hãy ngồi chơi uống nước và nói chuyện với chị cô, nếu cần gì cứ gõ cửa cô sẽ ra. Cô em chào Khanh, rồi biến mất rất nhanh, hệt như lúc đầu, làm Khanh có cảm tưởng cô đang lướt chứ không phải đang đi. Còn mình Khanh ngồi lại giữa khu vườn rộng, và một cô gái. Khu vườn trồng đầy cây ăn quả. Những quả chín không ai ăn rụng xuống thảm rồi mục ra như lá. Một vài quả còn sót lại trên cành trông cũng còi cọc và xấu xí lắm. Nắng ở đây có màu trắng xanh chứ không phải màu vàng. Và cô gái, cũng trắng xanh, ngồi yên lặng dưới một gốc cây. Những quả chín rụng đầy dưới chân cô, xung quanh, những con chim lích chích nhảy nhót mổ quả. Mọi thứ đều mới lạ đối với Khanh. Khanh yên lặng, mất một lúc để quan sát những thứ ấy rồi mới cất được một câu chào. Cô gái không đáp lại. Cô quay về phía Khanh, mỉm cười. Khi cô cười, mắt cô sáng hơn một chút, nỗi buồn trong đôi mắt ấy trong hơn một chút, và má cô có nét gì đó như là hơi phơn phớt hồng. Khanh ngỡ ngàng trước dáng vẻ đó, đánh bạo hỏi chuyện cô. Nhưng cô không trả lời. Cô vẫn mỉm cười. Khanh nhắc lại câu hỏi đến khi toan tức giận nghĩ sau cái dáng vẻ đẹp đẽ ấy có thể là một sự kiêu kỳ khó chịu đến vậy, thì Khanh chợt nhận ra nụ cười ấy, ánh mắt ấy, tất cả đều dịu dàng và không chút diễu cợt. Lòng Khanh dịu lại. Nhưng ngay sau đó, có một nỗi sợ hãi xâm chiếm Khanh thấy sợ cái không gian im lặng và tĩnh mịch của khu vườn. Sợ sợi nắng màu trắng xanh trên đôi má đã cố hồng lên mà vẫn còn nhợt nhạt của cô gái ngồi bất động. Khanh vội bước về phía cửa. Vừa lúc ấy cô em đi ra, với con mắt bình thản và nỗi buồn đọng sâu nơi đáy mắt. Cô nói chị cô không thể nhìn, và cũng không nói được. Nhưng chị cô có thể nghe và cô xin Khanh hãy ở lại nói chuyện vì đã lâu lắm không có người lạ nào vào đây, nói chuyện với chị cô. Cô nói hơi dài, rồi đứng im, nhìn thẳng vào Khanh như chờ đợi. Và Khanh ở lại ngồi trên chiếc ghế, gần như run lên giữa tiếng chim lích chích và nhìn không chớp cô gái đang ngồi bất động dưới gốc cây, má cô đã thôi ửng hồng vì nụ cười không còn nữa và mắt cô đựng cả một trời những nỗi buồn trong veo.
    Đêm hôm ấy Khanh đã ngủ rất sâu, và hôm sau, khi đã bình tâm lại, khu vườn ấy vẫn không thôi ám ảnh. Có một điều gì đó thôi thúc Khanh bước vào nơi ấy một lần nữa. Khanh chờ đợi suốt một ngày dài, một buổi sáng, một buổi trưa, một buổi chiều, đến khi trời tối mịt. Chiều hôm sau mới thấy cô em xuất hiện gần rào ô rô và thật may vì Khanh đã không phải cất lời trước. Khanh lại ngồi trong khu vườn có những đốm nắng màu trắng xanh, với cô gái mỉm cười dưới gốc khế có những quả chín rụng đầy dưới chân mà trên đầu cô hoa khế vẫn li ti tím trắng. Khanh ngắm khu vườn hoang sơ, ngắm cô gái có đôi mắt mang màu nắng, đôi mắt không thể nhìn thấy được. Không một người khiếm thị nào có đôi mắt đẹp như thế, đôi mắt đẹp hơn tất thảy những đôi mắt mà Khanh từng gặp. Mắt cô ánh lên màu trong veo và ấm áp của nắng đầu hạ. Khanh không biết tên cô gái, và Khanh cũng không bao giờ hỏi, bởi Khanh đã gọi cô là Cô Gái Tháng Tư - cô gái có màu nắng tháng tư trong đôi mắt.
    Chiều hôm đó Khanh đã thấy khu vườn ấm áp hơn. Nắng vẫn xanh và cô vẫn ngồi yên lặng, nỗi sợ hãi đã vơi đi một nửa và niềm dễ chịu tăng lên gấp đôi. Cô em vẫn lặng lẽ đem cho Khanh chiếc ghế cùng cốc nước, trao đổi những câu ngắn gọn hệt như lần trước. Nhưng hôm sau thì Khanh đã làm cô nán lại thêm một chút, và nhờ đó Khanh biết được trước đây chị cô cũng có một đôi mắt đẹp biết nhìn, một chiếc miệng xinh có giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng như cô. Nhưng sau một trận ốm, khi gia đình đã chuẩn bị quần áo, chờ nấu một bát cơm úp cùng quả trứng luộc và đôi đũa tỉa hoa cho cô, thì cô từ từ bình phục, nhưng giọng nói và ánh mắt của cô đã ra đi. Mọi người đều ngỡ ngàng. Cô cứ xanh rớt như tàu lá, ngoan ngoãn như một con mèo con, sáng sáng ra ngồi dưới khu vườn. Suốt bao nhiêu năm đã như thế. Cô em bảo chị ngồi nghe những lời ca của lá và câu chuyện của chim. Khanh biết hai cô có một bà mẹ, bố các cô đã mất từ lâu, nhưng bà mẹ đang sống cùng, Khanh chưa bao giờ nhìn thấy.
    Khanh vẫn sang khu vườn đó với Cô Gái Tháng Tư, đã quen với nụ cười đáp trả của cô. Khanh kể với cô những chuyện vặt vãnh và vì cô không thể trả lời được nên cô mỉm cười. Khanh lại có cảm giác thân thuộc và êm ái như trước đây, khi Khanh vẫn ngồi với con mèo yêu quý của mình, con mèo đã lắng nghe biết bao nhiêu câu chuyện vẩn vơ của Khanh, những chuyện mà Khanh không thể nói với một ai. Nhưng con mèo đã mất. Khanh viết bản sonat dài năm trang như một lời tiễn biệt người bạn yêu quý của mình. Và Khanh rời nhà lên đây học.
    Khanh ngồi với cô mỗi buổi chiều, để nói về những chuyện người ta không thể nói với ai khác. Và khi chuyện đã hết thì Khanh đàn cho cô nghe. Cây ghita Khanh đã chơi từ rất lâu không phải một cây đàn chuẩn về âm thanh nhưng Khanh tin nếu như Cô Gái Tháng Tư nghe và cảm thông được những câu chuyện của Khanh thì cô cũng sẽ cảm thông được tiếng đàn. Và vì thế ngoài những tiếng chim lích chích, đôi khi khu vườn còn có thêm tiếng ghita bập bùng, chậm chạp nhưng nhịp nhàng như khi ghé sát tai vào ***g ngực, ta nghe tiếng trái tim cũng chậm chạp và nhịp nhàng như vậy. Khanh đã ngồi với cô biết bao nhiêu chiều nắng và chiều gió, bao nhiêu chiều mây xám xịt bầu trời khi những tia nắng trắng xanh cũng không xuống nổi khu vườn. Chỉ lúc trời mưa tầm tã, Khanh mới ngồi lại trên căn gác của mình, nhìn qua song cửa thấy rào ô rô mướt lên trong gió. Và Khanh chơi những bản nhạc của Khanh, những bản nhạc Khanh viết chẳng riêng cho ai hết. Khanh tin rằng bản thân mỗi giọt mưa cũng tạo nên một âm thanh riêng biệt và khi tiếng đàn của Khanh hoà lẫn trong bản giao hưởng của vạn vạn hạt mưa đó, Cô Gái Tháng Tư sẽ nghe nó rõ hơn và thấy nó hay hơn. Vì thế, Khanh chơi đàn vào những chiều mưa và ngồi bên cô suốt những chiều còn lại, tất cả các buổi chiều.
    Nhưng một hôm Khanh không thấy cô gái đâu nữa, hôm sau và hôm sau nữa. Cả cô em và cô chị như tan vào lòng đất. Ngôi nhà im lặng. Khu vườn im lặng. Khanh thấy những quả khế sắp tan ra giữa thảm lá mục mà những con chim thì đã bay đi đâu mất. Đã bao nhiêu lần Khanh muốn gõ cửa hỏi thăm cô gái rồi lại thôi. Đến khi lòng kiên nhẫn đã gần như không giữ nổi Khanh nữa thì lần đầu tiên, Khanh thấy ngôi nhà mở cửa, khu vườn mở cổng và những người khác bước vào. Tất cả đều lặng lẽ. Những người khách thưa thớt, mặc áo đen, làm những cuộc viếng thăm im lặng và buồn tẻ. Một vài người hàng xóm ghé sang. Cô Gái Tháng Tư tan vào lòng đất, còn cô em dáng vẻ của cô chị, với nỗi buồn thẳm hơn trước và vầng khăn trắng trên đầu. Khanh nhận ra bà mẹ vì bà là người ở lại giữa những người khách lặng lẽ đến và đi. Khu vườn có thêm những vòng hoa trắng. Khanh nghỉ học ba ngày chỉ để nhìn sang khu vườn đó, ngồi im, qua chấn song cửa sổ, thấy rào ô rô vẫn xanh rì, cây khế nở hoa tím ngắt, thảm lá ẩm ướt có thêm một vài tai nấm mới và những vòng hoa thì cứ trắng lên xa xót.
    Bà chủ nhà nói với Khanh ngôi ấy bị ma ám. Cả gia đình ấy bị ma ám và vì thế hàng xóm không ai dám lại gần đó cả. Bà bảo Khanh hãy tránh xa khu vườn đó ra và nói thêm rằng cô gái mất đi có khi lại tốt cho con ngõ này.
    Khanh thấy người ta cắt trụi rào ô rô, đốn những cây ăn quả tán sum sê khu vườn ngập nắng và những tai nấm vì không quen với ánh sáng ấy, héo rũ và khô quắt lại. Gia đình cô gái chuyển đi đâu chẳng rõ. Khanh nhìn qua chấn song, thì bắt gặp một chấn song khác, cũng bằng sắt và kiên cố như phòng trọ của Khanh, sơn màu vàng chứ không xanh rì rậm rạp như rào ô rô cũ.
    Khanh chưa kịp giới thiệu cô gái ấy với tôi, cũng không viết nổi bản sonat nào tặng cô. Nhưng Khanh quả quyết rằng người ta không thể chôn cô, bởi hôm người ta đưa quan tài cô đi, Khanh đã thấy cô ngồi dưới gốc khế, mỉm cười, rồi từ từ đứng dậy và bay lên trời cao, nơi những tia nắng rất hồng và không xanh một màu xanh trắng, nhợt nhạt như qua khe lá.
  4. Raxun

    Raxun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2002
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Quả này viết sau một lần đến trại trẻ mồ côi

    Thằng trẻ con không khóc
    Trại trẻ mồ côi, ít ra thì cũng có một lần tôi tới đó cùng vài đứa bạn, có lẽ nếu không có lần ấy thì chắc đến già cũng chẳng có nổi một lần tôi biết nó như thế nào cả. Tôi xuất hiện ở đó trong cái dáng vẻ vững vàng (theo suy nghĩ của tôi là phù phiếm) so với lũ trẻ con ngơ ngác nhìn thích thú lẫn tò mò vào tôi.
    Tôi đến đó chẳng phải vì lòng nhân ái gì, sự thực là tôi không thích bọn trẻ con, chỉ thích chính cái thằng trẻ con là tôi hồi xưa là hết. Tôi ngồi vào một góc, im lặng ngắm nhìn và chơi trò chơi quen thuộc là đánh giá - nếu độc ác hơn thì gọi là phán xét thầm tuơng lai hay con người từng đứa một. Với những người có tấm lòng nhân ái hơn tôi, có lẽ họ nảy sinh thương cảm nào đó chăng? Có lẽ họ thích nghe những cảnh đời bằng đôi tai đầy trắc ẩn. Còn với riêng tôi thì đã vào đến đây thì cái việc nghe là thừa thãi quá, tôi chẳng làm gì ngoài cái việc ngồi trong góc. Tôi nhìn bọn trẻ từ đầu tới chân, bọn trẻ cũng nhìn tôi chẳng kém.
    · * *
    Thực sự là hình ảnh đứa trẻ trong trại mồ côi không phải là đứa trẻ cúi đầu buồn tủi, cũng không nhếch nhác bẩn thỉu, mà bình thường như bao đứa trẻ khác. Chỉ có vài nét hơi khác chút ít thôi, nhưng lại không nằm ở diện mạo mà miêu tả được. Hiện giờ tôi chưa nắm bắt được nhiều.
    Nhưng có khác thì chúng không thể dấu đi được cái bản chất trẻ con của chúng, bởi vì chúng vẫn có tiếng cười đùa, bọn con trai đuổi nhau um tỏi, bọn con gái tụm vào một chỗ, và tất cả cùng cười. Phải công nhận một điều, không có sự giải toả mệt mỏi nào hiệu quả hơn cái việc ngồi một chỗ và nhìn bọn trẻ với những trò ngu ngốc của chúng. Mà tôi thì chưa phải là ông già.
    Tôi phát ghen với chúng, bọn trẻ con.
    Trẻ con thì được quyền cười thoải mái với niềm vui thuần tuý của nó, kể cả cười với những thứ chẳng đáng một xu để cười, hoặc cười vì thấy thằng bên cạnh nó cười ngặt nghẽo mà chẳng hiểu ra làm sao cả. Còn đến bây giờ thì, hỡi ôi, cười vì một điều ngu ngốc nào đó cũng đông nghĩa là chửi chính mình ngu ngốc. ?oMột thằng người lớn? được phép cười thoải mái, nhưng nó không được phép luôn cười cợt vô tư. Và nói thật, ngay cả lúc bọn trẻ con ngoài đường chửi những câu mà đến người lớn nói ra còn ngượng thì ở đâu đó cũng là vui vẻ nào đó của đứa trẻ con, vô tội. Niềm vui và tiếng cười đứa trẻ, thượng đế đem cho con người một đặc ân.
    Khi lớn lên thì Thượng đế tước đi của chúng ta nhiều thứ.
    Người ta bảo các cô gái thì thất thường, lúc vui lúc cáu để hành thiên hạ. Nhưng theo tôi thì cóc phải thế, đấy là các cô đang giăng những cái lưới chằng chịt để bẫy thiên hạ mà thôi. Bọn trẻ con mới thực sự thất thường đúng nghĩa. Cái này tôi cam đoan đấy vì tôi nhớ hồi xưa tôi với thằng hàng xóm đang đánh cầu lông cực vui thì tý nữa hai thằng đấm nhau chỉ vì cái quả cầu rơi ra giữa mà chẳng thằng nào muốn nhặt. Bọn trẻ con được quyền cười hết mức và khóc thoải mái chẳng sợ thằng người lớn nào cười, hoạ có thì sợ bọn đồng lứa chế nhạo là cùng thôi. Còn đến khi lớn, bố thằng nào dám khóc. Không khóc được thì nốc cồn, đấm nhau bùm bụp hoặc cùng lắm là ngồi cười vào mặt mình vì sự bất lực của bản thân. Thế đấy, không khóc được trong khi chẳng có cái gì xoa nhanh mấy vết chém trên người bằng nước mắt.
    Bọn trẻ con trong trại trẻ, trừ những đứa bé tin hin, còn lại đều không mang vẻ của một đứa trẻ có thể khóc được. Một số đứa lớn không nói làm gì, còn lại thì nhìn mặt chúng cũng đã đanh lại, nhìn kỹ thì mới biết. Chẳng biết có phải vì không thể có gì tồi hơn quá khứ, hay vì quá khứ mà chúng hết cảm giác cần khóc từ lâu?
    · * *
    Những thằng bé đang chia nhau mấy chú lính dù bằng nhựa. Ném một thằng lính lên, dù bung ra và thằng lính rơi từ từ xuống đất. Cái trò này hay ho phết, hồi bé tôi cũng hay chơi, nhưng mà thằng lính thì là cục gạch, còn cái dù tôi cắt từ cái vỏ túi nilông rồi buộc bằng chỉ, không màu mè đẹp đẽ như bây giờ. Bọn chúng xem ra càng vui vẻ, chỉ có điều, một thằng bé không được chia vì dù đã hết. Chậm chân là không có gì chơi.
    Thằng bé xin một cây diều, chẳng còn cái nào cả. Nó xin chơi chung, chẳng thằng nào chơi cùng với nó. Nó xuốn nước, chỉ xin một lần cầm thằng lính ném lên, cũng không có đứa nào đưa cho nó. Cuối cùng nó giật lấy một cái trên tay thằng bên cạnh, nhưng nó cũng chẳng thành công. Nó bật lực và cáu bẳn bỏ đi. Chẳng ai ngăn cản nó.
    Tôi ngồi đấy và quyết định chẳng làm gì cả. Chẳng biết có phải tôi hay cái tính lười của tôi nó quyết định hay không nữa. Thằng bé đi ra và chẳng được cái gì. Nếu nó nán lại, nó có thể ngồi một chỗ, và may ra có một đứa nào đó trong đám bọn tôi nhận ra và đưa nó quyển truyện tranh. Nhưng chắc là người đó chẳng phải là tôi.
    Tôi đoán chắc bây giờ mắt thằng bé đã đỏ hoe, nhưng có thể nó sẽ không khóc. Cũng chỉ là ước đoán vì ở cái tuổi của nó thì cái việc khóc là điều hoàn toàn được cho phép.
    · * *
    Tôi đưa cho thằng bé quyển truyện tranh, không dụ dỗ, không mời mọc bởi tôi không có khả năng như thế. Mà nếu tôi xuống nước hơn, chưa chắc sự việc đã tốt hơn. Sự việc thế này. Tôi đưa cho thằng bé theo cách thông thường nhất, và thế là: ?oÔng *** cần!?- Rồi nó bỏ đi.
    Tôi hứng thêm nỗi ray rứt và trở về chỗ ngồi trong góc.
    Lại là một tưởng tượng logic của tôi
    Rốt cuộc là tôi chẳng làm gì cả, vẫn ngồi nguyên một chỗ mặc nó bỏ đi.
    · * *
    Đứa trẻ bỏ đi, không khí vẫn vui vẻ như thường, kẻ cả tôi cũng chẳng mấy áy náy và vui lây với bầu không khí. Bon con trai có đồ chơi, bọn con gái ngồi quây lại với mấy trò bố nhắng do bọn con gái bày đặt ra.
    Vô tình thằng bé kia trở thành nạn nhân của những hành vi vô tội.
    Nó bỏ đi để vớt vát, ảo tưởng rằng thiếu nó mọi người sẽ suy nghĩ lại, áy náy hay thế này thế kia chăng? Nó đã tự mình đào thêm cái hố bất công? Không phải thế, nó bỏ đi vì bất lực, cay cú và bất lực chứ không giống cái cách vùng vằng của một thằng bé bình thường, no ấm.
    Nhưng đứa bé sẽ không khóc, tôi rất tin là thế.
    · * *
    Đến ngày hôm sau là nó lại phải cười. Bản năng của nó là cười đùa với bọn trẻ xung quanh, dù muốn hay không muốn. Nếu không chắc chắn nó không phải là trẻ con mà chỉ là một cái gì đó không phải trẻ con nằm trong thân xác trẻ con.
    Bây giờ nó không khóc, còn tất cả đang cười đùa hớn hở. Còn đến mai, nó lại cười đừa và sẽ có một đứa trẻ nào đó không khóc.
    Và sẽ chẳng có đứa nào khóc cả.
    Tất cả đủ lớn để ý thức rằng không nên khóc
    Tất cả đủ lớn để có thể độc ác, có thể chế nhạo và sợ độc ác, sợ cả sự chế nhạo mà mình biết cách làm thuần thục.
    Tất cả đủ lớn, hoặc là đủ để cuộc sống dạy cho biết là khóc chẳng được cái gì, một sự dạy dỗ cần thiết cho chúng nó và tai hại cho một đứa trẻ con không giống như chúng nó.
    Tất cả đủ lớn nhưng chưa đủ để hiểu rằng ích kỷ là bản năng của con người, thế nên ác độc nhiều khi không trở thành tội lỗi, cả đám đông ác độc nên họ là vô tội, anh xin xỏ và quấy rầy đã quá sai. Đứa trẻ ở đó không đủ khả năng để lại ngồi xuống một góc, ngắm nhìn và chấp nhận bất công và cho đó là điều bình thường nhất.
    Phần nào đấy, cuộc sống chia đều phết, giống như một miếng bánh to sẽ được cắt ra làm nhiều mảnh chia cho tất cả bọn trẻ con đều đặn. Nhưng chỉ đều chứ cóc công bằng. Bọn trẻ ở đây chắc chắn hiểu rõ và thực tế hơn bất kỳ ai trong chúng ta.
    · * *
    Ở ngoài cổng trại trẻ có tẩm bảng nội quy: ?oNgười thân được phép đến thăm vào ngày nghỉ:. Chẳng biết là cái nội quy ấy hay được tuân thủ, hoặc phá vỡ nó hay không nữa.
    · * *
    Thằng bé đó không khóc, đến bây giờ thì tôi dám chắc là như thế. Bởi vì tôi đã nhận ra điểm khác biệt rất rõ ràng của tất cả lũ trẻ con ở đây so với bọn trẻ không sống ở đây hoặc ở nơi nào đó đại loại thế. Chúng đã hiểu được một điều mà bọn trẻ kia thường chưa hiểu: ?oKhông có anh cuộc sống chẳng hề thay đổi?.
    Hà Nội 21-10-2002
  5. Raxun

    Raxun Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/06/2002
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0
    Quả này thì viết cùng với hơi men:
    Thức đêm
    Đêm ngày chủ nhật, con phố chạy dài đổ bóng xuống những bậc thềm ngôi nhà lấm lem bùn đất của những ngày mưa mùa đông vừa qua. Xe cộ thưa dần đi trong ánh đèn đỏ quạch bọc lấy cái khoảng nhỏ bóng tối có một đôi nam nữ sát bên nhau. Và đêm ngày chủ nhật là một đêm thật rét.
    Hắn tắt đèn trong phòng rồi ngồi lặng lẽ và co ro một lúc khá lâu. Hắn chẳng làm gì cả mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mở toang. Ai đó nói vọng vào tai hắn từ đằng sau cánh cửa sổ ngôi nhà phía bên kia đường: ?orét đấy?. Nhưng điều đơn giản đó hắn đã biết trước rồi. Kể từ khi hắn mở toang cửa sổ, hắn đã cảm thấy đôi tay tê buốt và hình như ***g ngực đang quằn quại. Và bầu trời trở thành một tấm chăn đen đặc chùm lên những ngọn gió lượn lờ quanh thứ ánh sáng màu cam vô vị của ngọn đèn đường hầu như chỉ đủ soi hình chính nó. Ai đó giục hắn đi ngủ, nhưng hắn vẫn ngồi, những sợi khói mỏng mảnh vẫn cứ mãi giăng ra xung quanh hắn từ đốm lửa đỏ lập loè của điếu thuốc trên tay. Ai đó không nói nữa và cố nhiên hắn không còn phải nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
    Chiếc ghế tựa thật êm và hắn thoải mái thả lỏng người cho đến khi khoảng tối trong mắt hắn đã đẩy ra khỏi nó hai bóng đen. Hai bóng đen dần hiện hình và đồng thời nhoà theo ánh sáng, đi ngược chiều nhau về hai phía của con phố đã chẳng còn bất kỳ ai khác. Hắn rùng mình nhận thấy rằng rét buốt đã đóng băng trên da mặt hắn, và chính nó đã làm cho hắn nghẹn thở khi dường nhu ép cứng đờ ***g ngực. Hắn khẽ ho khan và trong khi hắn cài kín chiếc áo khoác dày cộp trên mình thì vô tình hắn đã để tuột mất hai bóng đen đã nhoà vào đêm tối hoặc có khi tan biến đi trong ánh sáng cô liêu. Có ai đó bực tức trách cứ sự tò mò của gã, nhưng gã không bận lòng và chỉ mỉm cười, nói vài câu đùa gì đó mà hắn đã quên ngay khi hắn chưa nói hết. Thế là ai đó lại cười cùng hắn và chẳng nói thêm bất kỳ điều gì nữa trong đêm ngày chủ nhật. Bao diêm vừa hết nhẵn, hắn với tay lấy chiếc bật lửa vừa hết ga từ tối và thế là hắn phải lọ mọ xuống bếp lấy lửa từ cái bếp ga dính đầy mỡ. Rồi hắn lại ngồi nhả khói mịt mù cho đến khi ánh sáng từ những chiếc xe tải lướt vội qua không thể xuyên qua nổi màn khói mịt mù phủ kín trên cửa sổ. Và đêm trở về nguyên vẹn trong giấc ngủ sau khi hắn mò trở vào giường.
    ***
    Hắn chẳng biết hắn ngủ khi nào và ngủ được bao lâu mà chỉ biết khi hắn mở mắt ra thì không thấy mặt trời hiện hình khi hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Có thể đã trưa, mặt trời lên cao quá và có thể vì bầu trời ngày thứ hai mịt mù xám xịt. Giải đáp nằm ở chiếc đồng hồ và ở lúc hắn chui ra phía ngoài lan can. Câu trả lời là đã 12h kém và chẳng có mặt trời. Sau bữa cơm, hắn lê bước uể oải ra quán nước gần nhà như mọi khi và hắn ngồi đó như mọi ngày, uống nước, hút thuốc bởi đơn giản hắn không biết làm gì khác vào lúc đó. Ai đó lại ngồi xuống bên hắn, thân mật cười với hắn thay một lời chào buổi sáng. Hắn chợt nhớ ra là đã rất lâu rồi kể từ khi hắn nhận thấy rằng có một kẻ nhằng nhẵng bám theo hắn cười cợt và buông ra những câu nói vô nghĩa hay cạnh khoé. Và hắn cũng nhận ra rằng một kẻ thích yên thân như hắn không hề cảm thấy cái việc đó dễ chịu chút nào. Khi cốc nước trà đã cạn thì hắn trở về với công việc thường ngày. Và khi hắn ngẩng đầu lên khỏi bài hình hoạ đã đi vào ngõ cụt chỉ có thể sửa bằng cách tẩy đi toàn bộ thì cũng là lúc ánh đèn cửa sổ căn nhà bên cạnh đã tắt từ lâu. Ai đó bảo với hắn rằng đã muộn lắm rồi. Hắn hiểu, vì hắn biết ngôi nhà đó có cụ già khó tính và thường xuyên mất ngủ, và khi ánh đèn đó tắt thì nghĩa là gần sáng, và thông thường hắn hay đi ngủ lúc ánh đèn đó tắt. Nhưng chẳng biết vì sao đêm của ngày thứ hai không làm cho hắn cảm thấy buồn ngủ như mọi khi. Ai đó thở dài: ?othế là lại một đêm dài mệt mỏi?.
    Và rồi hắn lại ngồi đấy, không biết mình sẽ phải làm gì nữa cả. Và tất cả chẳng còn gì cả. Những chiếc xe tải chẳng thấy đi qua, hắn không nghe thấy tiếng rao bánh đúc vẳng trong đêm và không thấy nổi một bóng người trên phố. Và bất chợt, hắn thấy không gian vô nghĩa và thời gian không còn tồn tại. Hắn lại nhìn thấy một gã giống hắn một cách hoàn hảo ở trong gương, giống đến nỗi hắn cảm thấy nghi ngờ rằng gã kia là chính hắn. Ai đó cũng bảo rằng đấy là hắn. Nhưng gã kia dù giống hắn thì vẫn là xa lạ, và hắn thấy gã đó nhìn hắn tò mò, giống hệt như cách nhìn của hắn. Trong nghi ngờ, hắn nhận ra rằng cơn mệt mỏi đã phủ hoàn toàn lên người hắn một màu xám xịt trong vầng mắt của gã xa lạ ngồi trong gương. Ai đó lại thở dài khuyên hắn nên đi ngủ. Và không cần quay đầu lại thì hắn cũng nhận thấy rằng gã kia đã mò ra khỏi gương, tiến sát vào hắn và với tay tắt đèn trong phòng của hắn. Và rồi hắn chìm trong giấc ngủ nặng nề như một cái xác chết trôi sông.
    ***
    Đã từ khá lâu rồi hắn quen với việc tìm giấc ngủ bằng những cốc rượu, một loại thuốc ngủ ngon lành, khá hữu hiệu khi sử dụng nhưng để lại đằng sau cảm giác trống trải tê người khi tỉnh dậy. Và đã từ lâu rồi hắn vẫn uống rượu một mình như trong cái đêm ngày thứ tư, cái đêm với cơn mưa được bắt đầu từ buổi sáng ngày thứ ba và đợt rét được bắt đầu từ vài ngày trước đó. Hắn đã quên mất cái ngày trời bắt đầu trở rét, cái ngày mà hắn bị một đợt cúm nhẹ trong vài ngày. Nhưng hắn nhớ như in rằng hắn đã khỏi hẳn vào ngày thứ ba, có lẽ ngày đó là ngày rét nhất, và là ngày trận mưa mùa đông lại quay trở lại.
    Hắn tìm thấy cốc rượu còn dư của lần trước trong gầm giường, hắn đổ thêm rượu vào cốc, hắn châm điếu thuốc cuối cùng còn có thể tìm thấy trong ngăn kéo và tắt đèn. Xung quanh hắn tối đen bởi vì rằng hắn đã đóng chặt lại những trấn song cửa sổ. Chẳng còn thứ ánh sáng gì hết ngoài đốm đỏ lập loè của điếu thuốc, và hắn bắt đầu uống trong cảm giác thoả mãn về thế giới xung quanh, bởi vì thế giới đó chẳng có gì ngoài màu đen hoàn hảo và hơn hết là bởi vì thế giới đó chỉ của riêng mình hắn.
    Hắn tận hưởng sự tự do ích kỷ một cách khoan khoái cho đến khi đốm sáng đỏ lụi tàn và cốc rượu hắn cầm trên tay không còn một giọt, và đó cũng là lúc hắn nhận ra không phải là hắn đang ngồi một mình. Hắn nhận từ hắn kẻ lạ mặt của đêm ngày thứ hai cũng đang ngồi uống rượu. Ai đó lại bảo vẫn là chính hắn. Lần này hắn có thể cảm thấy kẻ kia là hắn, nhưng hắn lại một lần nữa nghi ngờ. Trong khi hơi men bắt đầu dâng lên để tìm cách đẩy hắn vào cơn quay cuồng man dại thì hắn tự hỏi rằng nếu kẻ kia là hắn thì tại sao gã đó lại ở nơi này, trong cái đêm chết tiệt này mà uống rượu. Và từ đó hắn cảm thấy nỗi sợ hãi mơ hồ bắt đầu len lỏi. Hắn gặm nhấm nỗi sợ hãi như cách gặm nhấm nỗi cô đơn mỗi khi ngồi vào một góc của quán café, nốc thứ nước màu đen và ngắm nhìn thiên hạ. Đó là cảm giác của tự kỷ, của chán trường và của sự lười biếng. Hắn chán ngán trong mong muốn được yên thân, và hắn sốt ruột muốn đứng lên dời khỏi đó nhưng không thể nào cử động. Cảm giác sợ hãi lần này bám chặt vào cơ thể hắn, giữ không cho hắn cử động và bắt hắn phải nghi ngờ rằng hắn là hắn hay kẻ kia mới là hắn, hay hắn và kẻ kia là một. Và rồi hắn cảm thấy rằng hắn chỉ là một phần của hắn, thân xác của hắn, tâm hồn của hắn nhưng chính hắn lại nhìn thấy chúng hoạt động nhiều khi không do hắn.
    Và tất cả chỉ còn là khoảng không gian đen kịt không có nổi một đốm lửa lập loè. Hắn lờ mờ nhận thấy kẻ lạ mặt xuất hiện từ đêm ngày thứ hai kia đờ đẫn bò lên giường của hắn, và hắn thiếp đi từ lúc nào không biết.
    ***
    Gã xa lạ lại nhìn hắn. Hắn cứ đinh ninh rằng đó là lần đầu tiên gã đó nhìn hắn. Nhưng sự thực là chuyện đó sảy ra từ trước rồi. Và khi hắn nhìn thấy gã kia đưa mắt đi như để tránh ánh mắt soi mói của hắn thì hắn biết chính hắn mới là kẻ đầu tiên nhìn gã đó. Gã châm điếu thuốc lá, rít một hơi dài rồi nuốt ực làn khói đặc quánh, trước khi hắn ngồi khoanh chân trên chiếc ghế tựa nhìn ra cửa sổ. Giống như tất cả mọi đêm trước, hắn đưa mắt nhìn ra khoảng không phía rất xa mà không tập trung được vào một nơi cụ thể, bởi vì hắn cảm thấy bứt rứt ngại ngùng khi cảm thấy có người nhìn hắn từ phía sau. Và lần này hắn cảm thấy cần phải thay đổi một điều gì đó, một điều thật bình thường, chỉ đơn giản như là đứng lên hoặc quay đầu nhìn lại, nhưng không phải là điều dễ. Hắn biết điều đó bởi vì hắn cảm thấy không thể nào đứng lên, và gần như là không dám quay đầu nhìn lại.
    Và cho đến khi tàn điếu thuốc đầu tiên của buổi tối ngày thứ năm, khi hắn cảm thấy mình đã rời khỏi chiếc ghế bên cửa sổ thì hắn cảm giác có sự biến đổi bất ngờ choán hết cơ thể hắn. Bất giác hắn nhận ra mình chưa từng đứng lên cửa sổ, và cũng chưa từng ngồi lên chiếc ghế. Hắn đang đứng sát cánh cửa ra vào, hắn đã đứng đó từ rất lâu nhưng hắn không cảm thấy đôi chân tê mỏi. Hầu như mọi bộ phận trên cơ thể gã mất hoàn toàn cảm giác. Hắn biết hắn đang đứng bởi vì hắn nhìn thấy mọi thứ ở vị trí thường ngày hắn vẫn nhìn khi đang đứng. Hắn thấy kẻ xa lạ kia đang ngồi chính ở nơi mà hắn vừa ngồi, và gã đó cũng đã ngồi rất lâu. Và bởi vì hắn không thể điều khiển được tầm nhìn và đôi mắt của hắn khỏi gã kia, như là hắn chỉ có nhìn, bắt buộc và không thể khác nên hắn biết gã kia đang cầm trong tay chiếc bút của hắn, hút những điếu thuốc của hắn và viết lên nhưng tờ giấy để sẵn trên chiếc bàn bừa bộn kê sát cửa sổ phòng hắn. Nhưng hắn không thể nhìn thấy những dòng chứ, và hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc đứng bất động hoàn toàn cho đến khi hắn nhìn thấy kẻ xa lạ đi qua hắn để tắt ánh đèn, và hắn không còn nhìn thấy thứ gì khác ngoài ánh sáng rọi vào từ phía khung cửa sổ. Và rồi hắn thấy chỉ toàn bóng tối, và hắn đi vào những giấc mơ thông thường, không đầu không cuối và không còn nhớ nổi chút gì khi trời sáng.
    Hắn choàng tỉnh dậy khi những âm thanh chát chúa ném vào tai những đổ vỡ của mảng tường ngôi nhà gần đó. Và khi hắn bước đến bên cửa sổ để lấy chiếc áo khoác mà hắn nhớ là được treo trên ghế đêm qua thì hắn nhìn thấy những tờ giấy ngổn ngang. Hắn cũng nhớ đêm qua chính hắn ngồi viết chúng, và hắn lờ mờ nhận ra trong đó cũng chỉ là một mớ ngổn ngang. Và có thể hắn sẽ vứt hoặc đốt chúng đi như bao lần trước đó. Nhưng dù sao hắn cũng cảm thấy phải đọc lại một lần. Và hắn đã ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ.
    ?oỞ một nơi nào đó phía ngoài cuộc sống, tôi cảm thấy là có một kẻ rất giống tôi. Hay ở chính nơi đây, trên thế giới này đã hiện hữu một người khác ở trong tôi. Ngày xưa, tôi hay đặt câu hỏi cho mình về chính bản thân. Như là tôi là ai? Và cũng lâu lắm rồi tôi không đoái hoài đến những câu hỏi không thể trả lời như nó nữa. Cuộc sống có bao nhiêu điều đáng làm hơn là việc ngồi lại và tìm lối đi trên con đường chạy vòng quanh, cái con đường vô hướng mà khi đi một hồi lại nhìn thấy mình đang ở nơi vừa mới đến. Bây giờ tôi không hỏi như trước nữa, tôi theo đuổi cuộc sống của mình thì chính tôi lại đưa mình vào câu hỏi vòng tròn khác. Tôi lại phải hỏi mình rằng ai là tôi? Ai là tôi đây nếu như nhiều khi tôi cảm thấy mình không ở một mình trong chỗ chỉ của chính tôi. Và tôi là ai đây nếu như nhiều lúc tôi thấy chính tôi đang làm một điều gì đó. Những lúc tôi đang đứng giữa cuộc vui, bất chợt tôi cảm thấy trùng xuống, và tôi thấy tôi vẫn đang nói cười mà chính tôi không thể nào kiểm soát, tôi chỉ thấy một kẻ hoàn toàn xa lạ rất giống tôi đang làm những thứ mà chính bản thân tôi không mong muốn.
    Nhiều đêm gần đây tôi cảm thấy rõ ràng tôi nhìn thấy hắn, tôi có thể nói chuyện với hắn nhưng tôi không làm thế bởi vì tôi cảm thấy sự sợ hãi mơ hồ len lỏi. Tôi cố soi mói hắn và cũng cảm thấy hắn soi mói mình. Nỗi sợ hãi rằng câu trả lời là tôi không phải tôi, hay là tôi không thể chia sẻ chính bản thân tôi cho người khác. Và đã rất nhiều lần tôi muốn xua đuổi hắn, nhưng tôi thấy mình không thể do tôi cảm thấy chắc chắn rằng mình không thể nào với tới hắn được.
    Hắn là hình ảnh của tôi phản chiếu từ trong gương. Và phần nào tôi cảm thấy hắn ở một khoảng không gian trống rỗng và đen đặc trong tôi. Hắn ở trong tôi, ở một thế giới hoàn toàn trống rỗng mà chỉ có một mình hắn. Nhưng tôi không lấy làm chắc về điều đó, bởi vì tôi nghi ngờ bản tính vị kỷ của tôi đã ru tôi như vậy. Hắn biết tôi làm gì và cùng tôi mọi lúc, còn tôi, tôi chỉ biết hắn ở đó mỗi khi tôi một mình trong tĩnh lặng. Và phần nhiều là cảm thấy hắn khi màn đêm buông xuống. Kể từ khi cảm thấy hắn tồn tại, niềm vui thú trong cảm giác cô đơn của riêng tôi tàn dần, nỗi cô đơn của sở thích yên thân, của sự tự tin nhiều khi ngạo mạn và của cảm giác mình hoàn toàn sở hữu tất cả những gì xung quanh trong phạm vi dù nhỏ hẹp.
    Câu trả lời chắc chắn không thể có. Bởi vì câu hỏi của tôi không có trả lời.?
    Hắn mỉm cười nhìn ra cửa sổ rồi vo những tờ giấy ném ra ngoài cửa sổ. Đống giấy được vo tròn ấy rơi xuống đường và lăn vào trong một vũng nước của cơn mưa vừa tạnh của ngày thứ sáu. Hôm ấy trời đã trong, đã xanh và đã toả ánh nắng ấm áp màu vàng lên những chiếc lá long lanh sương sớm, long lanh những hạt mưa trong vắt trên tán lá xà cừ vừa đi qua hai đợt mưa mùa đông trong gió rét. Hắn vươn vai và nhận ra ngày hôm đó còn rất nhiều việc phải làm.
    Hà Nội tháng 2 năm 2003.
  6. lecobusier

    lecobusier Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2004
    Bài viết:
    227
    Đã được thích:
    0
    Ờ,mấy cái này tớ đọc roài ,ngày xưa ngây thơ của bạn Rax đây mà!!!
    Đọc cái quả Nàng tiên cá.......hí hí
  7. Gily

    Gily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2004
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Bảo đồng chí không viết thì đồng chí bắn như súng tiểu liên thế này, hic ...thế có khổ không, tớ đọc 2 ngày zời không hết,hic ...
    thôi tớ miễn yêu sách, hehe...có thể tớ hơi hâm đồng chí nhểy
    Mấy hôm nay tớ lôi truyện tranh về đọc
    muốn trở về tuổi thơ chứ cóc đọc mấy thứ nặng đầu của đồng chí nữa, đọc xong tớ deck có cười được gì cả,
    xin lỗi đồng chí,
    nhưng đồng chí vẫn post nhá, tớ đọc xong truyện tranh lại lên tiếp
    đồng chí cứ toạ đàm với SC tí đi,hehe...nó vẫn "nhợn" lắm, chẳng biết gì thế sự,chẹp...khổ thân con bé, mọi người nói chuyện mà cứ ngơ ngác, đồng chí dẫn dắt nó nhá,tớ pó tay rồi, hehe...
  8. lecobusier

    lecobusier Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2004
    Bài viết:
    227
    Đã được thích:
    0
    Mày lại nhầm,bây giờ tao có thầy giáo Tomato roài,lại còn bạn Sul đẹp zai sành đời nữa chứ...các bạn í dạy tao,mấy nữa tao lại giỏi hơn mày ấy chứ!!!bạn Rax ngoan lắm,đếch dạy được tao mấy cái kiểu như mày,Tomato,Sul đâu,bệnh hoạn bỏ xừ!!
    *************************
    A thân yêu!(thực lòng thì cũng đếch yêu lắm,mà thân thì cũng eo'''''''' ai bảo M với A là thân A nhỉ?)
    Ngày chờ,tháng nhớ,năm mong....M đếch biết thế nào canh 2 đêm hôm qua M lại nằm mơ thấy A mới ghê chứ...hay lắm à nha....A và E nắm tay nhau chạy tung tăng trên con đường đầy khói và bụi...hi hi lãng mạn đếch chịu đựơc cơ A nhỉ??M vẫn biết với A,M chỉ là M đơn thuần là như thế!"May thế A đếch yêu M" A đã nói thế phải ko A,M đau lòng già,lòng non,dạ dày,ruột thừa lắm khi nghĩ tới những lời "yêu thương" A đã dành cho M,A ơi!
    A đẹp trai ư?Không,A xấu bỏ mợ!....A tốt tính ư,ko cái thằng xấu tính nó còn phải gọi anh là chú đấy A!A galang ư!Trời ơi,A mà như thế thì trên đời này làm léo rì còn thằng đàn ông nào là ko galang để M được diện kiến nữa hả giời!A như thế đấy,1 thằng như A mà sao lại làm M phải khổ sở thế này cơ chứ!!!Ko được nghe A âu iếm chửi M,M thấy buồn lắm A ợ!buồn thật đấy,ko đùa đâu!!
    "Léo hiểu sao hôm qua nằm ngủ A lại mơ thấy M mới chết chứ!" "A thề đấy,con chó nào nói điêu" Ừ có bao giờ M dám nghĩ A là con chó đâu,à mà có là con chó thì A cũng chỉ là con Cún cưng của M thôi A ợ,A đã hài lòng chưa???"Cả ngày A léo nghĩ gì tới M,sao tự dưng lại mơ thấy M nhỉ?"Đấy,cái đấy mới là quan trọng đấy A ợ,M mà lị,M sẽ len lỏi trong đầu A,trong tim gan phèo phổi của A,đêm nằm ngủ A sẽ chẳng thể nào yên giấc bởi M đâu A ơi.....mà ko biết mơ thấy M rồi A có đi đánh lô ko A??đấy,A có nhớ cái hồi A toàn lên mạng nhờ M tư vấn để oánh lô,lời của A thật ngọt ngào khiến tâm hồn M xao động "M ơi,hôm nay A đánh con gì,M nói đi,A mà trúng A chia cho M 1 nửa,rồi chúng mình đi chơi M nhé" từ cái hồi đấy đến giờ,M biết A trúng bao nhiêu lần rồi mà seo cho đến giờ này M vẫn chưa nhận được đồng nào từ A là sao?Ko đi chơi với A thì M đi chơi với thằng khác,nhưng ko có tiền của A thì M biết lấy gì mà đi câu thằng khác bây giờ A ơi!!!Hiện thời thì em cũng mới chỉ nghĩ ra vài lời yêu thương để gửi tới trái tim thích lang thang của A thôi,M nói là làm đấy A yêu,M sẽ cố...cố để rút gọn cả quả tim của A về M xào,M hấp...M nấu lẩu M ăn A ơi!!M quyết định rồi,người M yêu nhất định phải là A,và tất nhiên M đó A dám yêu con nào khác ngoài M đấy!!!Đêm nay M lại dành 1 tuần nhang để mơ về A nha A yêu!!!
    Được lecobusier sửa chữa / chuyển vào 09:34 ngày 31/10/2004
  9. cyrborg

    cyrborg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/11/2004
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    mày đâu rồi hả Nguyên ? sao post được mấy bài đã ...mất tích phụ lòng mong mỏi của anh em xa gần tao đọc hết mấy bài của mày rồi và cũng sắp hết thấy ...hay rồi , cái sự chán nó sắp đến ! Help me !
  10. Gily

    Gily Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2004
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Đồng chí, tớ nghiền xong đống trên rồi đấy, đồng chí có định tiếp tục không hay dẹp vụ này làm vụ khác đi cho sớm chợ. Đẻ con ra nuôi nấng cho nó đàng hoàng chứ.
    ....hôm trước tớ định ủng hộ một fát mà không nổi, đành chịu. Chờ đồng chí vậy

Chia sẻ trang này